Hồng Phai Xanh Thắm_Chương 2:
Hy sinh vì nhiệm vụ mà đầu thai kiểu này, nội các âm phủ cũng phải “phòng chống tham nhũng đề cao liêm khiết” [1] đi thôi.
Nay Chương 2 của bộ Hồng Phai Xanh Thắm đã có phiên bản audio, bạn nhấn link để nghe nhé.
[1] Phản hủ xướng liêm: một chính sách chống tham nhũng, tôn vinh liêm khiết, xóa bỏ hủ bại biến chất trong đội ngũ Đảng, nâng cao tinh thần công chính liêm khiết ngày nay ở Trung Quốc.
Hồ sen phía đông Thịnh Phủ, lúc này mặt trời vừa lặn, trong phòng oi bức, trong sân thì ngược lại gió mát hiu hiu, có mấy đứa nha hoàn đang cắn hạt dưa tán chuyện phiếm. Không có ai hầu hạ trong phòng, Diêu Y Y nằm một mình trên giường gỗ sồi, lừ đừ ngẩn người ra.
Diêu Y Y nép thân hình tròn tròn bé nhỏ vào gối dựa, chân tay ngắn ngủn dang thành hình chữ đại, mặt đờ đẫn, uể oải không có tinh thần. Từ khi đến thế giới này, Diêu Y Y vẫn luôn ở trong tình trạng thả hồn, nàng động não, quan sát bốn phía gian nhà. Nơi này tương tự với gian phòng cổ đại mà nàng vẫn thấy trên tivi, giữa phòng đặt một cái bàn tròn Như Ý, Diêu Y Y nhìn không ra được làm bằng gỗ gì, có điều gỗ cực kì sáng bóng, bóng loáng thế này hẳn là đồ tốt. Trên nóc tủ gỗ kê sát tường chạm trổ hoa văn, lờ mờ thấy được hoa văn phía trên chạm hình Bát tiên quá hải, còn có mấy chiếc bàn trà tròn cùng đôn tròn ghế vuông, v.v…
Diêu Y Y thấy miệng hơi khô, đi chân trần xuống giường. Người phía nam có thói quen dùng gỗ lót sàn cho nên đi chân trần giẫm lên sàn cũng không thấy lạnh. Đến trước bàn tròn Như Ý, thấy phía dưới bàn có chiếc ghế con thấp hơn ghế tròn, Diêu Y Y thấy buồn cười, nàng đứng lên chiếc ghế con rồi leo sang chiếc ghế tròn, vững vàng với tới bàn, cầm ấm trà nặng trịch, dốc miệng ấm tu ừng ực.
Sau khi uống hết nước, theo trình tự, bước kế tiếp là leo lên giường, chợt cảm thấy trong miệng vẫn còn dư vị, Diêu Y Y mới chậm rãi nhớ đến, hôm nay không phải nước lọc mà đã biến thành trà, còn là trà ngon nữa.
Mấy ngày trước, nàng cũng ngủ đến mức khô miệng, rồi tự mình trèo ghế uống trà. Ngoài cửa bỗng có mấy người bước vào, ma ma dẫn đầu nhìn thấy dáng nàng đang với lên bàn uống nước, có vẻ khiếp sợ như bị sét đánh, tựa hồ bị đả kích sâu sắc. Bà xử trí ngay tại trận bọn nha hoàn hầu già trong sân, đối với nàng thì vỗ về an ủi một hồi.
Lúc ấy, Diêu Y Y vừa tới thế giới này chưa đầy hai ngày, vẫn chưa thích ứng hoàn toàn được. Thường thì sau khi đến một thế giới mới, kèm theo đó sẽ là sự xuất hiện của cha mẹ, nhũ mẫu hoặc nha hoàn thân cận nhưng nàng thì không như vậy. Mỗi ngày chỉ có rất nhiều người ra ra vào vào như đèn kéo quân, ngay cả mặt mũi họ nàng cũng không nhận biết hết được. Vì vậy, nàng chỉ có thể giả ngu mà nghe nhìn, không có bất kỳ phản ứng nào, ma ma liền thở dài, nói vài tiếng “Đáng thương” rồi đi mất.
Sau khi nghe thế, Diêu Y Y mới chầm chậm ý thức rằng mình nhận được sự đồng cảm. Thật ra nàng rất muốn nói, không có ai ở trong phòng nàng càng thanh thản, giả thành người khác, trong trạng thái còn chưa hoàn hồn mà bắt nàng phải bình tĩnh vờ vịt này nọ … thì khó quá.
Nàng một mình ở trong phòng muốn duỗi chân thì duỗi chân, muốn nằm sấp kiểu ếch thì nằm sấp kiểu ếch, trái lại có ích cho việc hồi phục tinh thần sau khi chuyển kiếp. Ngày đó ma ma đi rồi, bọn nha hoàn bà tử này ngay lập tức cải thiện phục vụ. Ở trên bàn thì đặt thêm thức ăn điểm tâm, trà thì luôn sẵn trong ấm. Ngày hôm qua còn để cho nàng một cốc nước nho tươi mới, để tỏ ra tận tụy hơn, bọn họ còn dựa vào chiều cao của Diêu Y Y mà sắp những chiếc ghế cao thấp khác nhau vừa vặn thành hình cầu thang, làm công cụ thuận lợi cho nàng leo lên leo xuống – sau đó, bọn họ lại đi ra ngoài chơi.
Diêu Y Y hết sức cảm động.
Ngoài sân tiếng nói chuyện truyền đến từng hồi vào trong phòng, Diêu Y Y chẳng cần vểnh tai cũng nghe rõ rành rành. Mấy ngày vừa rồi, trong Thịnh phủ, gió thổi mưa tuôn nên đám nha hoàn trong tiểu viện vắng vẻ này khí thế hừng hực, tinh thần hăng hái thúc đẩy sự nghiệp buôn chuyện.
“Sáng sớm nay tôi nghe lão gia nói trước mặt Lai Phúc, ngày kia bên trên truyền chỉ dụ tới, lão gia nhà chúng ta thăng chức Tri châu, cuối tháng sẽ đến Đăng Châu nhậm chức. Mấy ngày nay, dì Lâm ầm ĩ khẩn trương, vội vàng muốn thanh lý cửa hàng, đến lúc đó nhất định phải đem cả theo.” Nha hoàn A đang thao thao.
“Này mấy bảo bối, các cô nói xem những năm gần đây, dì Lâm rút cục có bao nhiêu của cải? Tôi thấy nàng thường ngày còn xa hoa hơn phu nhân, nàng thậm chí còn xuất thân là dòng dõi tiểu thư, bởi vì ngưỡng mộ lão gia nhà ta mà chịu thiệt làm thiếp, nói như thế xem ra không phải đặt điều.” Nha hoàn B nói rất hưng phấn.
“Hứ! Đừng có mà nghe cái đồ thiếu chí hướng thiếu lý tưởng Thải Hồng kia nói bậy bạ! Mẹ tôi đã nói với tôi rồi, dì Lâmchẳng qua chỉ là một đứa con gái mồ côi nhà quan sa sút mà thôi, trước đây lúc mới tới Thịnh phủ chúng ta, bên người chỉ có một đứa nha hoàn và một bà hầu già, hòm xiểng tổng cộng cũng không quá năm sáu cái, đồ mặc trên người còn chưa tốt bằng đồ của mấy nha hoàn nhất nhị đẳng trong phủ, lấy đâu ra mà của cải?!” Nha hoàn C có phần tức giận.
“ Ái chà, dì Lâm nay lại xa hoa như vậy, lão gia thiên vị nàng thế này, thảo nào phu nhân không hài lòng. Thơm lây cậu Phong và cô Mặc đều được lão gia ưu ái, dì Lâm thật là có bản lĩnh.” Nha hoàn D giọng mang ý hâm mộ.
Nha hoàn E tiếp chuyện: “ Đó là lẽ đương nhiên, không thì làm sao dụ dỗ được lão gia yêu nàng như thế, ngay cả thể diện của phu nhân và quy củ trong phủ cũng không quan tâm. Lão phu nhân trong lòng mặc dù không vui nhưng cũng chẳng muốn quản. Nàng ta lòng dạ không chịu thua kém ai, con cái đủ cả nếp tẻ, hiển nhiên có chỗ dựa vững chắc. Ôi chao! Nhìn xem viện này của chúng ta đúng là không xong rồi, hồi dì Vệ còn sống thì còn tàm tạm, lão gia còn thường xuyên qua, bây giờ dì Vệ vừa mất, thấy nhạt nhẽo ngay, không biết mấy chị em chúng ta sẽ được bố trí đi đâu, nếu có thể đến chỗ dì Lâm kia thì tốt, mấy chị bên ấy đều nói ăn mặc và lương tháng so với chỗ khác đều tốt hơn hẳn.”
“Tiểu Chân, cô tưởng tốt lắm đấy à, nói cho cô biết nhá, dì Lâm cũng không phải kiểu chủ nhân dễ ứng phó đâu” Diêu Y Y vừa nghe thấy tiếng nha hoàn C, nó cười nhạt nói, “Trước đây nàng ta vừa vào cửa thì còn tử tế, sau này sinh được cậu Phong thì không dấu vết từ từ đem đuổi mấy nha hoàn vú gùa lão làng ra ngoài, mẹ tôi này, còn có bác Lại, còn có chị Thúy Hỉ và bà ngoại, cô nói xem vì sao nào? Còn không phải vì mấy người này trước đây đều chứng kiến bộ dạng nghèo túng bần hàn của nàng ta.”
“Ôi trời! Chị nói thật à? Dì Lâm này lợi hại vậy.” Nha hoàn E đang muốn chuyển đi nơi khác cực kì hoảng hốt.
“Tôi mà nói dối thì nát cuống lưỡi luôn!” Nha hoàn C oán giận nói tiếp: “Nay thì tốt rồi, ma ma có thân phận sẽ không nói, ai mà nói ra đều bị cách chức đuổi đi, trong phủ không còn ai nói về quá khứ nàng ta nữa. Nàng này chỉ có một cái tốt, đó là lòng dạ hiểm ác quỷ quyệt. Mọi người xung quanh đều nói hay về nàng, cái gì mà cầm kì thi họa không gì không biết, cái gì mà thi từ ca phú mọi thứ tinh thông, rồi tâm địa phúc hậu, bản tính hiền lành, tôi khinh! Người hiền hậu lương thiện thực sự vừa mới chết kia kìa, chính là dì Vệ vô cùng hiền lành nhà chúng ta đó!”
“Thôi, chị nhỏ giọng dùm chút đi! Để người ta nghe thấy lại bị mắng không tốt” Nha hoàn F thật lòng nhắc nhở.
“Hừ ! Tôi sợ gì? Tôi là người đã có hôn ước, sẽ sớm xuất phủ về ở thôn trang, hôm trước mẹ tôi đã cầu xin lão phu nhân ân điển rồi. Lần này lão gia thăng chức đến Đăng Châu, tôi sẽ không đi theo, ở thôn trang làm thuê kiếm sống, đến lúc đó không bao giờ gặp phải những chuyện bực mình này nữa.”
Hóa ra nha hoàn C họ Thôi này đã tìm được đường lui tốt, khó trách nàng ta không kiêng kị như vậy, Diêu Y Y nghĩ.
“Hài, nếu không có chuyện của dì Vệ lần này, ai mà biết được dì Lâm lòng dạ độc ác như vậy, trông nàng ta nói chuyện nhã nhặn, lịch sự, với người ngoài thì ôn hòa thế thôi chứ ai mà ngờ được; dì Vệ nhà chúng ta vừa mất, nàng ta liền đuổi chị Điệp nhi đi, ngay cả bà vú của tiểu thư cũng bị đuổi, chỉ lưu lại đám nha đầu tam đẳng chúng ta cái gì cũng không biết…” Nha hoàn A càng nói giọng càng bé.
“Mấy người này đều là nha hoàn đắc lực bên người dì Vệ, thường ngày quan hệ với dì Vệ vô cùng tốt, tất nhiên là phải đuổi đi rồi. Nếu không lúc lão gia hỏi đến mà tra ra manh mối gì thì phải làm sao cơ chứ?” Nha hoàn C họ Thôi nói.
“Manh mối gì cơ? Cô nói nhăng cuội gì thế?” Nha hoàn B nhẹ giọng.
Nha hoàn C họ Thôi trầm giọng giảng giải: “Hừm! Chúng ta tuy là nha hoàn tam đẳng, nhưng cũng không phải kẻ mù. Ngày ấy, lúc dì Vệ sắp sinh, rõ ràng giờ Dần đã kêu đau. Chị Điệp nhi vội vã đến chỗ dì Lâm cầu xin gọi bà đỡ. Bà đỡ kia lại kéo dài đến giờ Tỵ mới tới. Trong nhà vốn có không ít bà đỡ ấy thế mà vừa khéo đúng lúc mấy bà đỡ đều xin nghỉ. Đến khi dì Vệ không chịu đựng được nữa, chị Điệp nhi vội vội vàng vàng, lúc cần vải sạch, lúc cần nước nóng, sao mấy người chúng ta kiểu gì cũng bị gọi đi, hoặc bị sai đi làm việc khác? Quan trọng hơn là trong viện không còn lấy một người được việc để sai sử. Phải biết rằng, lão gia và phu nhân đã ra ngoài mấy ngày trước. Lão phu nhân bên Tây viện thì không màng chính sự, trong phủ mọi chuyện lớn bé đều do dì Lâm quyết định, cô nói xem đấy không phải manh mối thì là cái gì? Ông trời có mắt, lão gia đột nhiên có việc nên hồi phủ sớm vài ngày, vừa kịp thấy dì Vệ trút hơi thở cuối cùng, hỏi han chị Điệp nhi vài câu thì lập tức nổi giận; nếu mà về trễ mấy ngày thì e là sớm đã bị dì Lâm dọn dẹp sạch sẽ, có muốn cũng chẳng tra ra được cái gì!”
Nói xong mấy lởi này, trong viện nhất loạt im lặng, chỉ có vài tiếng thở dài cảm thán. “Bạn học” Diêu Y Y khẽ thở một hơi, thay đổi tư thế, chờ nghe tiếp nửa sau câu chuyện. Một lát sau, một đứa nha hoàn mới nói: “Nhưng đã qua mười ngày rồi mà tôi cũng không thấy lão gia giận dữ gì cả? Chỉ cùng lắm đến ở trong thư phòng. Dì Lâm thì vẫn êm đẹp. Trong lòng lão gia, dì Lâm so với dì Vệ tất nhiên là coi trọng hơn rồi.”
Nha hoàn C họ Thôi cười nhạt vài tiếng, không thèm nhắc lại nữa.
“Tôi nói nhá, dì Lâm cũng thật là, việc gì phải tranh giành với dì Vệ nhỉ? Dì Vệ làm sao mà so sánh với nàng ta được? Cứ như dì Bình với dì Hương ý, không để ý là được mà.” Nha hoàn D than thở.
“Cô đây không rõ rồi, dì Bình với dì Hương bì thế nào với dì Vệ nhà ta được. Dì Vệ dù không hiểu chút nào thi họa nhưng cũng không phải nha hoàn thấp kém, là cưới vào cửa đàng hoàng, lại thêm dì Vệ tuổi trẻ ân cần. Từ sau khi vào cửa, lão gia cũng sủng ái nàng nhiều, khởi đầu đã sinh được tiểu thư, nếu như sinh tiếp thiếu gia thì cũng không kém cạnh gì dì Lâm đâu, đáng tiếc…” Nha hoàn F một hai tỏ ý như người sành sỏi.
“Đúng vậy, nghe nói đó là một đứa bé trai cực kì xinh xắn, sinh ra mặt mũi giống lão gia y đúc, thực sự là thương quá cơ, nhất định là do sinh muộn mà chết trong bụng mẹ, than ôi … Đúng là không có tình người mà.” Nha hoàn B khe khẽ hỏi: “ Dù có tra xét được sự tình thì thế nào chứ? Lão gia chẳng nhẽ sẽ bắt dì Lâm đền mạng à, cũng chẳng bị làm sao cả, cùng lắm là bắt bớ bọn hạ nhân trút giận mà thôi.”
Trong sân lại nhất thời yên lặng, Diêu Y Y gật gù. Nha hoàn này rất tinh mắt, một câu nói trúng phóc.
“Thôi mà chị, mệnh chị thật tốt. Cha mẹ và mấy anh em đều có bản lĩnh, ít nữa chị ra khỏi phủ tất nhiên là được hưởng phúc rồi. Không biết mấy chị em tôi sẽ đi nơi nào nữa, mắt thấy tiểu viện này sẽ phải giải tán, tiểu thư nhà ta sẽ đi đâu đây?” Nha hoàn E luôn luôn ghi nhớ bổn phận.
“Hưởng phúc cái gì? Cùng lắm chỉ là đổi đến một nơi làm việc khác thôi. Nhưng được cái gần cha mẹ, huynh đệ hơn nên có thể hưởng chút tình cảm gia đình. Mấy chị em đừng vội, đều là nha hoàn tam đẳng, dì Lâm có giận chó đánh mèo cũng không đến phiên chúng ta đâu, đến lúc đó đổi một chủ tử hầu hạ mà thôi.” Nha hoàn C không khỏi đắc ý nói.
“Đổi chủ tử mới không biết có dễ sống như dì Vệ không. Nàng là người phúc hậu, chưa từng tức giận với chúng ta bao giờ, năm ấy em gái tôi bị bệnh, nàng còn thưởng cho tôi mấy lượng bạc nữa.” Nha đầu A nói.
“Thật thà thì thật thà nhưng như vậy cũng quá nhu nhược rồi, đúng là chúng ta trong phòng này thiếu lễ độ, người ngoài muốn đến thì đến, con dâu vú già trong viện cũng dám ngầm tính kế dì ấy, nàng một mực nhân nhượng, còn xuống nước chịu đựng nữa … Ngoại trừ chị Điệp nhi thì chẳng ai dám vì nàng mà ra mặt khi bị đối xử bất công, làm gì có ai nhớ đến cái tốt của nàng chứ. Tôi nói làm chủ tử nhé, phải có tiền , nếu muốn làm việc suôn sẻ mà không gây thị phi.” Nha hoàn B nói.
Những lời này vô cùng nghiêm trọng, bọn nha hoàn nhanh chóng chuyển hướng tiêu điểm từ chuyện chung thân đại sự của Thôi C cô nương sang chuyện này. Người ngoài sân trong chốc lát nhẹ nhàng đứng dậy. “Bạn học” Diêu Y Y ngửa mặt nằm trên giường, nhìn hoa văn trên chiếc màn xanh đến ngẩn người, cái kiểu tán chuyện phiếm không đầu không đuôi này nàng đã nghe hơn mười ngày rồi, thân thể nàng hiện nay trong Thịnh phủ là cô Sáu, tên là Thịnh Minh Lan.
Một thứ nữ[‘] không có chỗ dựa, hôm nay còn có vẻ sốt đến ngớ ngẩn, ngây ngây ngô ngô sẽ không biết nói chuyện, bọn hạ nhân đương nhiên không thèm chấp vào mắt, hơn nữa mấy ngày nay trong Thịnh phủ gà bay chó sủa, nếu không phải bận dọn nhà, hay vội vàng thu vén tiền bạc thì mấy ma ma và vợ quản sự cũng đều chân không chạm đất, lấy ai cai quản đám nha hoàn này. Bọn nó phần lớn là con cái người hầu, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng chuyện trong nhà lại rõ như lòng bàn tay, bọn nha hoàn tam đẳng vốn là phép tắc không nghiêm, tán dóc không kiêng dè ai. Ngược lại Diêu Y Y được lợi, mười mấy ngày cứ như xem phim bộ dài tập, chuyện lông gà vỏ tỏi nhét đầy hai lỗ tai.
[‘] Con gái vợ bé, dùng luôn chữ Hán Việt cho gọn.
Cha Thịnh Minh Lan, chính là lão gia Thịnh phủ hiện nay, tên là Thịnh Hoành, xuất thân tiến sĩ nhị giáp, hiện làm quan cấp lục phẩm, sắp thăng chức Đăng Châu tri châu. Ông ta vốn là con vợ lẽ, lão phu nhân ở Tây viện là mẹ cả. Ông ta có một vợ N thiếp thất, đừng hỏi Diêu Y Y là có bao nhiêu người, bọn tiểu nha hoàn kể chuyện quá lộn xộn, nàng nghe mà cũng không biết rõ lắm.
Trước hết là vợ cả, phu nhân chính thất Thịnh phủ Vương thị, vốn là tiểu thư Hộ bộ tả thị lang, lại nói tiếp hôn sự này là Thịnh Hoành trèo cao. Vương gia tinh anh nhiều thế hệ là dòng dõi quan lại, mà lúc ấy, lão thái gia Thịnh gia, cha của Thịnh Hoành đã qua đời, Thịnh Hoành cũng lắm cũng chỉ là một tiến sĩ nho nhỏ. Nhưng không sao, Thịnh lão phu nhân xuất thân so với Vương gia còn tốt hơn, là đại tiểu thư của phủ Dũng Nghị hầu . Hơn nữa, lão thái gia qua đời từng làm thám hoa danh chấn thiên hạ, cho nên lão thái gia Vương gia cào tóc suy nghĩ mãi, hôn sự thế cũng tạm chấp nhận được.
Sau khi cưới, Vương thị sinh ra trưởng nữ, tiểu thư Thịnh Hoa Lan, cũng đã đến tuổi tính chuyện cưới hỏi. Trưởng tử là “tiên sinh” Thịnh Trường Bách, ước chừng đã qua tuổi tốt nghiệp tiểu học được mấy năm. Dưới nữa, còn có một đứa con gái là Thịnh Như Lan, tuổi tác so với Thịnh Minh Lan không chênh nhau lắm.
Đến N thiếp kia, người thứ nhất phải kể đến là dì Lâm danh chấn gianh hồ (xin mời cho tràng pháo tay). Tuy nàng cũng họ Lâm, nhưng so với em Lâm [2] mạnh hơn không chỉ một hai điẻm. Thực lực hai nàng quả thực không cùng đẳng cấp, giống như khoảng cách giữa Diệp Ngọc Khanh và Vương Tổ Hiền [3]. Em Lâm còn có tổ mẫu che chờ, công thêm gia tài của cha nàng, kết quả vẫn chỉ hoa rơi ngọc nát. Giờ nhìn đến dì Lâm nghèo khó vào Thịnh phủ, lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, so với cải cách từ đất nước nửa phong kiến, nửa thuộc địa thành một quốc gia phát triển, thành quả còn đáng kinh ngạc hơn.Vị Lâm nữ sĩ này sinh được một trai, một gái,Thịnh Trường Phong và Thịnh Mặc Lan, tuổi không rõ nhưng ước chừng nhỏ tuổi hơn Thịnh Trường Bách và Thịnh Như Lan.
[2] Lâm Đại Ngọc, nhân vật nữ chính trong Hồng Lâu Mộng, xinh đẹp, tinh thông cầm kì thi họa, kết làm 1 đôi kim đồng ngọc nữu với nam chính Giả Bảo Ngọc. Tuy nhiên Đại Ngọc tính cách mẫn cảm, chán ghét khoa cử, luôn cổ vũ Bảo Ngọc ẩn cư, không màng thế sự nên không được người Giả phủ tán thành. Về sau Bảo Ngọc bị lừa cưới Bảo Thoa, Đại Ngọc uất ức bệnh chết.
[3] Hai nữ diễn viên xinh đẹp nổi tiếng của Hồng Kông những năm 90. Vương Tổ Hiền là ngọc nữ, đóng rất nhiều phim điện ảnh nổi tiếng như Thiện Nữ U Hồn còn Diệp Ngọc Khanh là nữ hoảng phim cấp 3.
Hình như còn có dì Bình và dì Hương, trong đó dì Hương có con trai, gọi là Thịnh Trường Đống, tuổi cũng không rõ. Về các dì khác không có con cái, Diêu Y Y không biết. Xin đừng trách cứ Diêu Y Y chuyển kiếp có thái độ tiêu cực phó mặc, tình trạng chuyển kiếp của nàng thực sự có chút bi ai.
Xem qua phim truyền hình “Hồ sơ công lý” chưa? Miệng lưỡi sắc sảo, yêu hận tình thù, anh đến em đi, hấp dẫn, kịch tính biết bao nhiêu, còn nhớ vị mỹ nữ khoác áo luật sư ấy không? Không, không, Diêu Y Y không phải là vị luật sư ấy.Thấy thẩm phán công chính liêm minh sao? Không phải, không phải, xin mọi người dời tầm mắt xuống dưới một chút, vị bằng hữu ngồi phía dưới thẩm phán đang vùi đầu đánh máy, viết chữ. Đúng rồi, đó chính là Diêu Y Y, thư kí tòa án nhân dân.
Sau khi tốt nghiệp Đại học tư pháp XX, Diêu Y Y thi công chức, hạ gục thiên binh vạn mã, chen qua con đường gian nan. Cuối cùng, nàng cũng thành công đảm nhiệm một chức vụ trong Viện Tư pháp gần nhà. Bát cơm sắt[4] này khiến cho các bạn học nữ đều không ngừng hâm mộ. Viện Tư Pháp được thành lập bởi phòng hành chính, phòng dân sự, phòng hình sự, phòng giám định và cục thi hành án. May mắn, Diêu Y Y được một cấp trên chú ý nên trong thời gian bận rộn nhất được vào làm thư kí phòng dân sự.
[4] “Bát cơm sắt” là một cụm từ ám chỉ công việc ổn định ở Trung Quốc. Đối với phần lớn người dân, một vị trí viên chức nhà nước chính là một “bát cơm sắt” lý tưởng
Công việc ở tòa án so với phim truyền hình là hai chuyện khác nhau. Diêu Y Y trên tòa không cần nói chuyện, không cần phán đoán. Ngoại trừ liên tục ghi chép lại bằng chứng, nàng giống như người giấu mặt. Nhưng kết thúc, văn kiện phán xét cuối cùng sẽ có tên nàng. Nhiều nhất là các vụ án về tranh chấp, thừa kế tài sản, điều này khiến cho người trẻ tuổi như Diêu Y Y nếm đủ mùi đời.
Có điều, Diêu Y Y thỉnh thoảng sẽ được gặp anh luật sư đẹp trai hay anh chàng kiểm sát trưởng rất có phong độ. Đáng tiếc, bên cạnh khí thế của nữ luật sư xinh đẹp, Diêu Y Y không có cơ hội tỏa sáng. Vì thế đến ngày tin hai anh chàng kia có bạn gái bay tới, tâm hồn Diêu Y Y cũng bay hơi theo luôn. Diêu Y Y anh dũng đến đứng trước mặt vị thẩm phán bày tỏ mong muốn được điều động đi biên cương một năm.
Ở miền núi nghèo khổ, giao thông cực kì bất tiện, mấy ngày mới vào thành phố một lần, có khi là một tuần nên có một loại gọi là “Tòa án lưu động”. Nếu nguyên đơn không có nghị lực kiên trì đi kiện như nhân vật Thu Cúc[5], mọi người thường đàm phán, tự dàn xếp ổn thỏa với nhau. Vì thế nên “Phiên tòa lưu động” ra đời. Thời gian đầu, đoàn thẩm phán chuyên nghiệp sẽ mang theo thành viên trong tổ dắt ngựa hoặc la, chở theo hồ sơ, con dấu và những thứ khác, đi bộ qua rừng đến thôn bản, những nơi này ngay cả xe đạp cũng không đi vào được, căn cứ vào giấy triêu tập mở phiên tòa xét xử. Nói tóm lại, ở đây việc gì cũng khổ, phiên tòa ở địa phương thường thiếu nhân lực, nên yêu cầu tòa án thành phố gần đó hỗ trợ.
[5] Thu Cúc đi kiện là bộ phim được làm theo phong cách phim tài liệu, ngay sau Đèn lồng đỏ treo cao – một bộ phim cũng rất đình đám của đạo diễn Trương Nghệ Mưu. Bộ phim là câu chuyện về hành trình đi kiện của Thu Cúc, một người phụ nữ nông thôn vác bụng bầu vượt mặt đi khắp thôn tới huyện, huyện ra tỉnh và tới tận thủ đô. Nguyên nhân để Thu Cúc phải lặn lội đường xa là vì trong một lần tranh cãi với trưởng thôn, chồng cô đã bị đá vào “chỗ hiểm”.
Bác lãnh đạo trực tiếp của Diêu Y Y thiếu chút nữa có thể lên chức phó phòng, vì thế nàng cắn răng muốn đi. Con gái ở những đơn vị khác sẽ không nguyện ý đi. Nếu không phải là vội vã tìm bạn trai thì cũng đã có bạn trai theo đuổi nên ai cũng không chịu đi. Thời điểm này, khi Diêu Y Y đứng ra, ông cụ ngay lập tức tỏ vẻ cảm kích.
Làm mẹ hai mươi mấy năm, bà Diêu vừa nghe thấy quyết định này của con gái, kiên quyết kéo con đến kiểm tra thần kinh, gọi điện cho anh trai đang dốc sức xây dựng nghiệp lớn ở thành phố mà gào thét. Chỉ có ông Diêu làm ở cơ quan nhà nước có tâm hồn cao thượng, cảm thấy con gái sống có lý tưởng, có đạo đức nên phân tích rõ cái lợi, cái hại trong việc điều động đi biên cương. Sau đó, bà Diêu mới bình tĩnh lại.
Thực ra Diêu Y Y đi không phải vì nghĩ một năm sau có cơ hội thăng chức. Mà nàng cảm thấy từ lúc mình sinh ra rất nề nếp, hoàn toàn tuân theo kế hoạch quốc gia, học xong tiểu học, trung học, rồi đến đại học, sau đó đi làm, tương lai sẽ kết hôn, sinh con. Cả đời sống ở đây theo tuần tự tiếp diễn. Tất nhiên, ngày qua ngày luôn thấy thoải mái nhưng lại thiếu đi sự từng trải của đời người. Nàng hy vọng có thể đi đến một nơi khác chứng kiến cuộc sống của mình khác biệt với mọi người như thế nào.
Sau một năm, Diêu Y Y trải qua nhiều khó khăn, gian khổ, mang theo cõi lòng tràn đầy mãn nguyện và tự hào, cuối cùng có thể trở về thành phố. Nhưng đột nhiên, nơi nàng ở mưa to mấy ngày liền, vất vả đợi một ngày mưa tạnh, cấp trên vội vàng mang theo thành viên trong tổ nhanh chóng lái xe lên đường. Trên đường, các nàng gặp phải sạt lở đất.
Bạn học Diêu Y Y thân xác đã hoán đổi, nằm trên giường thầm nghĩ: “Mỗi người phải có trách nhiệm bảo vệ rừng, chặt phá rừng bừa bãi phải phạt đoạn tử tuyệt tôn.”
Hoa văn chạm Bát tiên quá hải
Bàn tròn Như Ý
Phim Hồ sơ công lý
Vương Tổ Hiền trong Thiện Nữ U Hồn
Diệp Ngọc Khanh
Ta là kẻ nhặt sạn chăm chỉ:
Thơm lây cậu Phong và cô Mặc đều được lao gia ưu ái => lão gia
hiển nhiên có chỗ dựa vững chắc; Ôi chao! => hiển nhiên có chỗ dựa vững chắc. Ôi chao! (chấm câu)
Lão gia chẳng nhẽ sẽ bắt Lâm di nương đền mang à, => đền mạng
Lâm [2] mạnh hơn không chỉ một hai điẻm. => điểm
Em Lâm còn có tổ mẫu che chờ, => che chở
Ta tí sặc với câu kết truyện đời trước của nữ chính. Nàng này dự là tính cách có chút “tưng tưng”^^
Ta lại mở chương này ra rồi, h mới xong các thủ tục bên kites nên quay về đây sửa sạn nè. Ta thề là ta rất dốt IT nên mấy thao tác wordpress làm ta ong thủ quá :((
@ Nàng Riva: Cô kia, cô phụ trách cái vụ online này hộ chị mau, chị loay hoay với WP với kites sắp phát điên rồi, bên kites chị trình bày nghèo nàn, xấu mù :((
Được chấp nhận bên Kites rồi à, chúc mừng các nàng nhá. Quả thực nếu tuần sau không bận là xin một chân beta lần cuối cho các nàng. Nhưng sợ không có thời gian rồi. ^^
Hài, bọn tớ cũng soát đi soát lại mà vẫn rặt ra lỗi đấy:D Nàng mà giúp được thì tốt quá, bận thì thôi, thi thoảng thấy lỗi thì còm bọn tớ sửa vậy. Post thêm bên kites cho nhiều người biết truyện ^^ .
Nhà nàng ngắt trang đi cho nó dễ theo dõi, vào trang chủ chỉ một chương đã tràn hết cả trang rồi. Ta tìm mãi cái lịch post chương ở chỗ nào không thấy. Chỉ ta cái không ngày nào cũng vô đây tìm chương mới mệt lắm! =.=
Nàng ơi, ở trên cùng trang có cái dòng page phụ Hồng Phai Xanh Thắm ấy, nàng click vô là nó ra page có mục lục:( Ta sẽ kêu em Dương xem xem có điều chỉnh lại cho dễ nhìn không, ta chỉ biết edit và post kiểu nông dân nhất thôi, vấn đề trình bày ta kém lắm
Nàng Kamyochan, thông thường người ta đăng trên blog của mình nhanh hơn các trang khác 1-2 chương để câu view về blog, làm sao nhà nàng lại làm ngược lại thế?
Ta không có tài khoản Kites nên chỉ vào đọc ủng hộ không để lại comment đâu nhá.
nàng ơi, ta quên mật khẩu gacsach bị khóa béng nó rồi :(( làm răng giờ? À vụ wordpress nàng nói chuyện với em Nàng Riva hộ ta nhá, em ấy phụ trách món này:P
Tại hướng dẫn cái đó cần tải mấy cái ảnh, mà chỗ này có tải ảnh đâu. ^^
OK!
Chắc tối nay ta post trên blog, ta tùy hứng ấy mà, tại post trong h làm việc, ngồi loay hoay trên kites mất nửa buổi sáng nên k dám ăn cắp h làm loay hoay trên này nữa. Có khi hôm sau đổi lại quy trình vậy 😛
Hic, hay gửi mail, ta bị khóa nick gacsach rồi, còn k biết làm sao mở lại nữa. Ta quên MK đăng nhập lăng nhăng bị khóa. Mail ta là dieuling@gmail.com😛
Nàng ơi, ta vừa ngắt trang rồi đấy. Nàng xem ok chưa nhé. Có vấn đề gì nữa về trang nàng lại nhắc bọn ta với nhá. :))
như đã góp ý ở chương 1 mình nghĩ “chị” nên chuyển sang “tỷ” hoặc ” tỷ tỷ”, “em” => ” muội” hay “muội muội”.
ps : thank bạn đã edit.
Chị biết trang này của em từ wtt, cũng thích điền văn gia đấu lắm, nên giờ cũng bon chen đọc dù trước giờ rat ngại nhảy hố. Chị có một ý kiến nhỏ đó là trong cách dùng từ chị thích nếu đã dùng từ hán việt thì thống nhất đều hán việt, còn thuần việt thì dùng toàn bộ thuần việt, tạo cảm giác thống nhất hơn. Ví dụ trong chương này chị thấy khi thì là dì Lâm, khi thì là Lâm di nương, hai danh xưng này cùng ý nghĩa phải ko em? Hoặc nếu đã gọi là mẫu thân, phụ thân, xưng nhi tử thì cũng nên gọi là thúc bá chứ hả em, còn nếu đã gọi cậu chú, thì mình cứ dùng cha mẹ, thay vì xưng nhi tử thì xưng là con trai, nhỉ? Nói chung đọc cứ thấy hơi hơi gợn gợn, dù em edit rất mượt mà. Chắc có lẽ chị bị ảnh hưởng kiếm hiệp quá. Chị cũng biết đây là sở thích riêng em đã giải bày ở chương 1 lẫn trong wtt nhưng chị cứ liều nói thêm vậy, e đừng trách nhé.
Ko sao chị ạ, tại e cũng vừa edit vừa sửa. Em cũng đang vừa làm vừa beta, cô chủ là để nha hoàn gọi, tiểu thư thì để nói chung chung, e nghĩ dùng cả hai cũng được. E sẽ soát lại để thống nhất xưng hô lại lần nữa^^Em vẫn đang beta, sau này làm ebook còn sửa nhiều, chị cứ góp ý đi ạ. Có lẽ em sẽ chọn lại cách xưng hô thuần Việt, phỏng theo Hồng Lâu Mộng. Chị tiếp tục ủng hộ và góp ý nhé.
Còn một số chỗ nữa như vợ, vợ cả, thì nên đi với vợ lẽ, còn thiếp thất thì dùng với thê, chính thê. Chứ nếu nói vợ cả và thiếp thất thì nó sao sao ấy. Rồi như nói “con thứ xuất” thì ta có thể dùng luôn từ thuần việt là “con dòng lẽ” nhỉ. Rồi chị thấy khi thì gọi là cô chủ cậu chủ, khi lại gọi thiếu gia tiểu thư, rồi các nha hoàn lại gọi nhau là “cưng” nghe có vẻ hơi hiện đại nhỉ. Nói chung chị cứ bị bỡ ngỡ thế nào ấy em ạ. Nói chung chị ko quan trọng truyện cổ đại là phải huynh tỷ muội chàng thiếp phu thê phụ mẫu hay anh chị em chồng vợ cha mẹ, sao cũng được nhưng phải thống nhất nhau kia, chứ lúc này lúc kia thì nó cứ khó khó chịu thế nào ấy. Hay tại mình khó tính nhể?
Một chương quả thật là dài. Cám ơn các nàng đã edit nha ( ^)o(^ )
Bạn Diêu YY ở kiếp trước gần như ….ế thì phải. Trước lúc xuyên k bạn chưa biết yêu là gì …
Bạn ý coi như là trạch nữ mà, welcome nàng lọt hố, truyện nhà tớ edit lần đầu, còn nhiều sai sót, nhất là hai mươi chương đầu, tớ cũng đang cố gắng beta dần dần ^^
công cụ thuận lợi cho nàng leo lên leo xuống – sau đó, bọn họ lại đi ra ngoài chơi.
Diêu Y Y hết sức cảm động.-> mawcvs cười quá, văn phong rất hài hước a
” so với em Lâm [2] mạnh hơn không chỉ một hai điẻm. “-> điểm
Bạn edit rất mượt a, chú thích cũng rõ ràng, cảm ơn bạn
Mới biết nhà nàng khi lên mạng tìm truyện. Lần đầu mình ghé á. Thực ra hồi giờ đọc điền văn mình toàn thấy hán ngữ không hà ít có thuần việt nên đọc không quen lắm. Hiện tại đang làm quen với phong cách này ở nhà bạn. Truyện mới đọc nên chưa nêu cảm nghĩ chỉ qua loa vài dòng làm quen với nhà bạn. Hi vọng được cháo đón. Thực ra tìm truyện là do qua nhà bạn rù á. Mà biết bạn rù thì là tại đọc ở nhà dân vũ các . Hơi dài dòng tí . Hì
Mới sang chương 2 nên chưa có nx j, đồng ý với một số bạn là các chủ ngữ nghe hơi ngượng ngượng. Editers vất vả nhỉ, thấy miêu tả rất tỉ mỉ. Cám ơn các nàng, cố gắng lên nhé (:
Cảm ơn các nàng đã edit truyện.❤❤
Một chương thật dài nhưng đọc đã thật . Bạn edit rất mượt . Thank bạn
vú gùa -> vú già
Chương quá dài, đọc rất thích, mong chương nào cũng dài thật dài á 😀 Nói xong chắc bị editors nhìn bằng con mắt hình viên đạn, thôi mình xách dép chạy trước 😀
Cảm ơn các bạn editor nhiều ❤
Đọc qua đây thấy tính cách bạn Diêu thú vị quá, đúng kiểu một trong những hình tượng nữ chính yêu thích của em =)))).
Còn có cả hình minh họa cho một số vật dụng thời đó sử dụng nữa, quá tuyệt! Cám ơn chị Kamyo ❤
Nàng Diêu Y Y xem ra hợp với cách sống cổ đại đây. Cách nữ 9 tiếp thu thông tin về thân phận và bối cảnh sống khi xuyên không rất bình tĩnh và khác hơn những truyện xuyên không khác. Cám ơn các nàng đã edit truyện.
Mấy chỗ thừa/thiếu dấu cách:
bắt nàng phải bình tĩnh vờ vịt này nọ … thì khó quá.
đại tiểu thư của phủ Dũng Nghị hầu .
xem ra không phải đặt điều.” Nha hoàn B
dì Lâmchẳng qua chỉ là một đứa con gái
“ Ái chà, dì Lâm nay lại xa hoa như vậy
Nha hoàn E tiếp chuyện: “ Đó là lẽ đương nhiên
hoặc bị sai đi làm việc khác? Quan trọng hơn
Nha hoàn B khe khẽ hỏi: “ Dù có tra
còn xuống nước chịu đựng nữa … Ngoại trừ
phải có tiền , nếu muốn làm việc suôn sẻ
đại tiểu thư của phủ Dũng Nghị hầu . Hơn nữa,
đáng kinh ngạc hơn.Vị Lâm nữ sĩ
một gái,Thịnh Trường Phong
không có con cái, Diêu Y Y
vị luật sư ấy.Thấy thẩm phán
chính là một “bát cơm sắt” lý tưởng (thiếu chấm câu)
trên giường thầm nghĩ: “Mỗi người
Lỗi chính tả:
nha hoàn vú gùa lão làng ra ngoài ===> vú già
Nói xong mấy lởi này ===> mấy lời
Thịnh Hoành cũng lắm cũng chỉ là một tiến sĩ nho nhỏ ===> cùng lắm
dì Lâm danh chấn gianh hồ ===>giang hồ
Em Lâm còn có tổ mẫu che chờ, công thêm ===> che chở, cộng thêm
đôi kim đồng ngọc nữu ===> ngọc nữ
là nữ hoảng phim cấp 3 ===>nữ hoàng
p/s 1: Bạn học Diêu Y Y từng tiếp xúc qua mấy vụ tranh chấp, thừa kế tài sản nên coi như cũng có tí lý thuyết phục vụ màn gia đấu nhỉ.
p/s 2: Soi sạn hơi kỹ, mong rằng không làm chủ nhà phật lòng =.=
Lại là chuyên mục nhặt sạn của tui nè :33 sạn xíu xiu thui hà, chúc các bác beta thành công
– “sau này sinh được cậu Phong thì không dấu vết từ từ đem đuổi mấy nha hoàn vú gùa lão làng ra ngoài” – vú già
– “dì Lâm danh chấn gianh hồ” – giang hồ chứ nhỉ
– “so với em Lâm [2] mạnh hơn không chỉ một hai điẻm” – điểm nha
Bác Diêu Y Y này hay quá nha, tui mà được quay lại làm trẻ con tui cũng thung thướng nắm :33
Cảm ơn các bạn vì đã dịch truyện nha!! Có điều chắc mình đọc các truyện cổ đại khác đã quen nên đọc xưng hô kiểu này hơi ko đc quen lắm, ví dụ như ở miền Nam cô thường dùng để nói về chi hoặc em gái của ba, nên khi đọc cô 6 mình phải ngẫm 1 lúc mới hiểu ra cô 6 là chỉ nữ 9. Mặc khác, có lúc thì dì, có lúc thì di nương, ngay cả từ đồng chí cũng thấy lạ lạ. Chắc là do bản thân mình nên khi đọc xưng hô kiểu này mình cảm giác rất bình dị thuần Việt và ko đc hợp với hoàn cảnh truyện cho lắm, ví như giữa cô 6 và Lục tiểu thư thì Lục tiểu thư sẽ trịnh trọng và hợp với tuyến nhân vật hơn (nhất là thời xưa phân biệt rõ giai cấp giàu nghèo, đích thứ…), xưng hô cô 5 cô 6 thì nhà làm quan hay nhà nghèo gì cũng sẽ như nhau. Bên cạnh đó, vợ lớn đích xuất cũng là dì, vợ bé cũng là dì, như vậy thì càng làm mờ đi sự khác biệt giai cấp. Chỉ duy nhất xưng hô là cảm giác hơi ngượng, nếu thống nhất lại 1 thể thì sẽ rất hay, còn lại thì dịch rất kĩ và mượt. Cảm ơn các bạn dịch nhiều lắm!!!