Hồng Phai Xanh Thắm – Chương 192
Đạo thế gian – chuyện quỷ quái
Trời đêm tối như mực, bình phong bằng gỗ lê khắc hình giàn hồ lô hơi hé ra, từng ngọn gió man mát len vào trong phòng, thời tiết đầu tháng tám nắng nóng, giờ chợt trở lạnh làm người ta bất an. Gian trong Thọ An đường đang đầy kín người đương đứng hoặc ngồi. Thịnh lão phu nhân nằm im trên giường, hai mắt nắm nghiền lại, dưới hai quầng mắt thâm đen, sắc mặt trắng bệch hiện nét khô héo, hai gò má thường sáng sủa lại hõm vào thật sâu, trong trí nhớ Minh Lan dường như chưa từng thấy bà nội có vẻ già yếu đau ốm như vậy.
Phòng ma ma đứng suy sụp ở một bên, hồn bay phách lạc không biết phải làm sao.
Trong lòng Thịnh Hoành loạn giống như kiến bò chảo nóng, đứng cách giường ba, bốn bước, mắt cũng không chớp, chỉ nhìn chằm chằm Lâm thái y đang bắt mạch, chờ thật lâu sau không nhịn được hỏi: “Lâm thái y, bà cụ nhà tôi… cái này…?”
Lâm thái y chậm rãi nhấc bốn ngón tay, đứng lên quay lại nói: “Bà cụ phải nghỉ ngơi cho tốt, trong phòng không nên để quá nhiều người. Thịnh đại nhân, mời ra ngoài nói chuyện.”
Thịnh Hoành vội vàng cùng Lâm thái y ra ngoài, Minh Lan chần chừ một lúc, nhìn Hải thị đang đứng hầu hạ đầu giường, thấy chị ta mỉm cười nói: “Em cũng đi nghe xem, chị ở đây.” Minh Lan cảm kích nói: “Phiền chị dâu.” Nói xong bước nhanh ra ngoài.
Ra bên ngoài chỉ thấy Trường Phong đang đỡ Thịnh Hoành ngồi xuống ghế trên, Liễu thị đang tự bưng một bát trà cho Lâm thái y, Vương thị luôn mồm hỏi: “Cuối cùng là như thế nào?”
Lâm thái y ngập ngừng nói: “…Cái này… khó mà nói.” Đúng lúc ông ta thấy Minh Lan ra, mắt hơi ánh lên, nói quanh co, “Tóm lại giờ đã tạm ổn định.” Thịnh Hoành thở ra một hơi thật dài, vẻ mặt cảm kích nói: “Đa ta ngài hao tâm tổn trí. Cần gì xin thái y mở lại, tôi sẽ cố tận lực.” Lâm thái y cười cười: “Tấm lòng hiếu thảo đại nhân thật đáng quý.”
Minh Lan chậm rãi đi qua khẽ nói: “Bà nội của tôi thân thể vốn mạnh khỏe, xưa nay vẫn luôn tốt, sao bỗng nhiên ngất như vậy. Lâm thái y, dù gì cũng phải có lời giải thích.” Vương thị cau mày nói: “Muộn như vậy lại tìm Lâm thái y đến đã là phiền hà lắm rồi. Sao con có thể hỏi han vô lễ như vậy! Thái y tự có tính toán.”
Lâm thái y mỉm cười, “Không ngại, thầy thuốc vốn có tấm lòng của cha mẹ, đây là bổn phận của tôi.” Sau đó ông ta hơi nghiêng người, dường như vô tình ngăn tầm mắt của Vương thị, quay sang nhìn Minh Lan nói từ tốn: “Cụ bà đã lớn tuổi, có khỏe đến đâu cũng không bằng người trẻ tuổi, thân thể luôn có chút bệnh vặt, giờ cũng không nói rõ được là chỗ nào không ổn, từ từ sẽ xem kỹ lại.”
Minh Lan nhìn chằm chằm Lâm thái y, chậm rãi nói: “Thái y nói đúng lắm, đều nói là bệnh đến như núi lở…” Nàng khẽ lau khóe mắt, “Bà nội đến cùng là lớn tuổi rồi…”
Vương thị hài lòng nói: “Đúng vậy, thân thể người già vốn chưa từng làm sao. Lúc đầu định mai mới báo cho các con, ai ngờ đám hầu hạ lại nhanh mồm nhanh miệng, đang đêm gọi con qua, cứ như là chúng ta không để tâm.” Lại quay sang nói với Lâm thái y, “Còn làm phiền tới Lâm thái y cũng không được yên tĩnh, thực sự là…”
Thịnh Hoành thấy Vương thị càng nói càng không ra gì, trầm giọng ngắt lời, “Bớt tranh cãi, con gái có hiếu, bà còn nói nữa!”
Liễu thị thấy không khí khó xử, nhẹ nhàng hòa giải: “Giờ dù còn chưa quá muộn nhưng hiếm khi em tới môt chuyến, không bằng ở lại nghỉ ngơi. Chị đi chuẩn bị phòng, có thể dùng luôn.” Lại quay sang nói với Lâm thái y, “Còn cả thái y ngài…”
Lâm thái y khoát tay cười nói: “Nghề này của chúng tôi đang đêm bị gọi đi là chuyện thường. Mợ chủ không cần lo lắng…”
Lúc này Minh Lan chợt cất lời: “Bà nội dù đã ổn định nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Chỉ mong thái y có thể ở lại một đêm, cũng là để chúng tôi an tâm. Nếu chẳng may giữa đêm có gì bất trắc, chúng tôi không biết làm thế nào…”
Vương thị cau mày, đang định mở miệng, Thịnh Hoành giành nói: “Đúng vậy, phiền thái y hao tâm tổn trí.”
Đứng dậy rồi chắp tay muốn hành lễ. Lâm thái y vội đứng dậy đáp lễ, dù ông ta có quan cấp lục phẩm nhưng cả nhà họ Thịnh là quan lại, thông gia lại hiển hách, ông ta không dám lơ là: “Không dám nhận, không dám nhận.” Trầm ngâm một lát lại nói: “Vậy tôi ở lại châm cứu cho lão phu nhân, tôi cho đứa hầu về phòng dược lấy chút thuốc tới.”
Minh Lan nhẹ giọng, “Tạ ơn thái y, tôi cho người đưa đi.”
Lâm thái y chắp tay, “Tôi đi viết đơn thuốc.” Liễu thị đã sớm chuẩn bị, gọi người bưng bút mực lên. Lâm thái y múa bút trong giây lát đã xong, Thịnh Hoành cầm đơn thuốc xem, phần lớn là dược vật ôn hòa, không nhiều công dụng điều trị, không khỏi nhíu mày, lại nhìn Lâm thái y vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, do dự một lát rồi nhịn không mở lời.
Chờ Đồng nhi cầm đơn thuốc đi, Lâm thái y quay lại trong phòng xem Thịnh lão phu nhân.
Minh Lan nói: “Đêm đã khuya rồi, mời lão gia với phu nhân sớm đi nghỉ. Anh Ba cũng về thôi.” Lại nắm tay Liễu thị, “Chị dâu mới ra cữ chưa lâu, không nên vất vả.”
Thịnh Hoành nói: “Con cũng đi nghỉ thôi. Lão phu nhân đã có chị dâu con chăm nom…”
Minh Lan chợt thổn thức: “Con từ nhỏ còn ngây ngô đã được bà nội dốc lòng nuôi dạy, ân sâu như biển, con đã gả ra ngoài rồi không thể ngày đêm theo hầu. Hơn nữa chị dâu cả còn phải chăm mấy cháu, tối nay để con chăm sóc bà nội, cũng coi như chút tấm lòng của con.”
Thịnh Hoành suy nghĩ trong chốc lát: “Cũng được, tối nay con chăm sóc lão phu nhân.” Lại nhìn sang Vương thị, “Sau này có phu nhân hầu hạ thuốc thang cho lão phu nhân rồi, con có thể yên tâm.”
Sắc mặt Vương thị khó coi cắn môi, mẹ chồng có bệnh, hầu hạ là con dâu chứ không phải cháu dâu.
Thịnh Hoành đi vào buồng trong nơi lão phu nhân đang nằm, dặn dò Phòng ma ma chăm sóc lão phu nhân cẩn thận, nói dài dòng lải nhải một hồi, Minh Lan cười nói: “Lão gia còn chưa đi nghỉ ngơi, ngày mai không lên triều sao?” Thịnh Hoành vuốt râu cười: “Dù có xin nghỉ một ngày cũng không phải không được.”
Minh Lan dịu dàng, gương mặt lộ vẻ ngưỡng mộ: “Cha cũng có tuổi rồi, có việc cứ để con cái vất vả . Lão phu nhân còn có con đây, cha là rường cột trong nhà, đừng để mệt nhọc.”
Thịnh Hoành nghe êm tai, trong lòng rất hưởng thụ, lại bị Minh Lan nhẹ nhàng khuyên bảo thêm mấy lần mới kéo Vương thị quay đi.
Nhìn thấy cả đám người đông đúc dần rời đi, Minh Lan chậm rãi thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo, mặt lạnh như băng, trầm giọng nói: “Phòng ma ma, đóng cửa Thọ An đường trong ngoài kín lại, không cho ai nghe ngóng.”
Phòng ma ma khẽ đáp. Minh Lan đi thẳng vào buồng trong, nhìn chằm chằm Lâm thái y gằn từng chữ: “Lâm thái y là người hầu gia nhà ta tin dùng, ta cũng không vòng vo, chỉ hỏi một câu, lão phu nhân rốt cuộc là làm sao?”
Lâm thái y dường như đang chờ câu này, nghe vậy đứng dậy thấp giọng nói: “Phu nhân minh giám, lão phu nhân… đúng là bệnh rất kỳ lạ. Từ buổi chiều đột nhiên đau bụng, nôn mửa, đi ngoài, thân thể thỉnh thoảng co giật. Chuyện này…” Ông ta ngập ngừng một chút.
Minh Lan gặng hỏi: “Thái y cứ nói không sao.”
“Như thế này không giống như có bệnh, dường như… rất giống với… trúng độc.”
Lòng Minh Lan đau như cắt, cố gắng hít một hơi thật sâu, từ từ ngồi xuống: “Tiên sinh có chắc chắn không?”
“Cái này…” Lâm thái y khổ sở nói, “Tuy có bảy, tám phần chắc nhưng không thể đảm bảo. Nếu có thể kiểm tra đồ ăn lão phu nhân dùng hôm nay, có thể xác định thêm mấy phần.”
Lúc này Phòng ma ma bước vào, nghe thấy những lời này mà giật cả mình. Minh Lan hỏi: “Hôm nay bà nội ăn những gì?” Nàng sống dưới gối Thịnh lão phu nhân mười năm, biết rõ thói quen sinh hoạt của bà. Từ khi thủ tiết, lão phu nhân lễ Phật đã vài chục năm, hàng ngày quy củ sinh hoạt và đồ ăn uống cực kỳ nghiêm ngặt, chưa bao giờ tham ăn tham uống, về mặt này thì không khó tra xét.
Phòng ma ma cũng oán hận nói: “Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, lão phu nhân vốn vẫn luôn khỏe mạnh, sao có thể nói ốm là ốm?” Trong ngoài Thọ An đường có tổng cộng mấy người, thức ăn chọn mua đều độc lập. Phòng ma ma quá rõ ràng, “Hôm nay lão phu nhân chỉ dùng bữa trưa, ăn cũng không nhiều, trời nóng, đồ ăn dễ hỏng, tôi không cho giữ lại đồ ăn, đều đã đổ vào thùng nước gạo rồi, hiện cũng không còn. Chỉ là… cái đó…”
Minh Lan giơ tay lên, trầm giọng nói: “Bà nội hàng ngày dùng cơm đều là người của mình tự tay làm, trước tiên khoan tính. Ngoài hai bữa cơm, hôm nay bà nội còn ăn đồ khác không?” Mấy ma ma trong bếp riêng của lão phu nhân đều là lão hầu theo mấy chục năm, gia đình lẫn tính mạng đều nằm trong tay Thịnh lão phu nhân, trước tiên không nên nghi ngờ mấy người đó.
Phòng ma ma suy nghĩ một chút: “Lão phu nhân mấy năm gần đây thích ăn ngọt, ở Tụ Phương trai có vị sự phụ già, làm món phù dung hạt sen ngon nhất kinh thành, lão phu nhân cực kỳ thích. Phải nỗi sư phụ này mỗi tháng chỉ tự tay là hai lần, mỗi lần lão phu nhân đều cho người đi chờ mua…” Nói xong trên gương mặt bà hiện nét hoảng sợ.
Minh Lan vội la lên: “Nói mau nói mau.”
Mồ hôi Phòng ma ma chảy ròng ròng, “Gần đây lão phu nhân nói Toàn nhi đã lớn hơn rồi, nên học lễ nghi, liền cho thằng bé hàng ngày đi thỉnh an lão gia phu nhân. Phu nhân gặp cháu trai thích không chịu được, liền chủ động nhận việc này, mỗi lần trời còn chưa sáng đã sai người chờ ở cửa Tụ Phương trai mua đồ nóng hổi về biếu lão phu nhân…”
“Vậy, món điểm tâm này cũng là phu nhân cho người đưa tới?” Giọng Minh Lan hơi run rẩy.
Phòng ma ma hoảng hốt nói: “Đã hơn một tháng rồi, không thấy xảy ra chuyện gì!”
Minh Lan sững sờ trong chốc lát rồi nhanh chóng sai đứa hầu đem đồ còn dư tới.
“Đúng thật là độc.” Sắc mặt Lâm thái y trắng bệnh, “Nhưng không phải là độc dược bình thường như thạch tín. Đây là nước mầm bạch quả, dùng mấy chục cân mầm ép nước luyện còn một ít dung dịch đặc, có thể lấy mạng người.”
Cây bạch quả có thể ăn, nhưng đã nảy mầm rồi thì không ăn được, tính vào dạng ngộ độc thức ăn, dùng ngân châm không nghiệm được. Lâm thái y chỉ vào một nửa phần điểm tâm còn lại nói: “May nhờ hôm nay trời nóng, món này ngọt, lão phu nhân ăn không nhiều. Nếu ăn thêm chút nữa thì sợ là thần tiên cũng không cứu được.”
Minh Lan run giọng đặt câu hỏi: “Nhưng giờ có còn cứu được không?”
“Trước tiên dùng thuốc đẩy ra, lại kết hợp châm cứu, sau đó dùng thuốc giải độc.” Lâm thái y suy nghĩ nói, “Lão phu nhân cũng lớn tuổi rồi, sức khỏe không được như thanh niên, chưa chắc có thể chống đỡ được…”
Minh Lan nắm chặt tay, trán rịn mồ hôi lạnh, rồi khom người hành lễ, “Tất cả đều trông vào thái y!”
Dù Cố hầu phu nhân đứng đó còn nhỏ hơn con gái của ông ta nhưng Lâm thái y vẫn vội đáp lễ: “Đây là bổn phận của tôi.” Để cẩn thận hơn, ông ta còn đề nghị được xem qua thùng đồ ăn bỏ đi, Phòng ma ma liền cho người đưa đi.
Bước từng bước ra khỏi phòng, Minh Lan gồng mình đứng giữa phòng, theo phía sau là Phòng ma ma đã rơi lệ đầy mặt, “…Lũ lòng lang dạ sói… Cô chủ, chúng ta… phải làm sao bây giờ?”
Minh Lan cố không run rẩy, quay lại Thúy Bình mỉm cười: “Thúy Bình, xưa nay chị vốn cẩn thận, mấy hôm nay phiền chị ở đây nhìn lão phu nhân, giúp đỡ Lâm thái y.”
“Cô Sáu yên tâm, tôi hiểu.” Thúy Bình lau nước mắt.
Mấy hôm nay Như Lan lại đưa Văn lão phu nhân về quê thăm họ hàng, Hỷ Thước cũng ôm con bé lớn theo, Như Lan liền cho chị ta cùng mấy đứa Hỷ Quyên nghỉ mấy ngày về nhà mẹ đẻ. Cha mẹ Thúy Bình vốn là người hầu của lão phu nhân nên chị ta tới Thọ An đường thỉnh an, tiện đường gặp mấy chị em ngày xưa ôn chuyện.
Ai biết gặp phải chuyện như vậy, một phòng đầy người mà lóng ngóng chân tay, vẫn là Phòng ma ma sáng suốt, nói chị ta giờ không phải người trong phủ Thịnh, đi ra ngoài không cần đối bài, nhanh chóng đi phủ hầu báo tin.
Thấy Thúy Bình rón rén đi vào trong buồng, Minh Lan xoay người nói: “Phòng ma ma, xin hãy nhắc nhở người trong Thọ An đường, chuyện ở đây không cho phép lộ ra nửa lời.”
Ánh mắt Phòng ma ma lộ vẻ căm giận, nghiến răng: “Đứa nào dám, tôi lập tức cắt lưỡi!” Nói xong quay ra ngoài.
Minh Lan lấy ra từ trong tay áo tấm thẻ bài, cầm trong tay nói với Tiểu Đào: “Trong phủ có mấy cánh cửa, em biết hết chứ?”
Tiểu Đào nuốt nước miếng gật đầu: “Biết, tổng cộng năm chỗ, cửa chính trước, cửa chính sau, cửa hông phía trước, cửa hông xe ngựa phía tây. Còn có, hoa viên cạnh hồ nước phía cuối cùng có một cửa nhỏ.” Con bé từ nông thôn tới, từ nhỏ đã hoạt bát thích chạy nhảy, mọi người thấy nó còn nhỏ lại ngốc liền để nó đi khắp nơi trong phủ. Sợ là trong phủ có mấy lỗ chó chui nó cũng biết.
“Đi tìm anh em họ Đồ.” Vẻ mặt Minh Lan nặng nề, gằn từng chữ, “Dẫn thị vệ trong phủ, từ cửa lớn đến cửa nhỏ vây lại cho ta! Không cho phép dù chỉ một người ra ngoài!”
Tiểu Đào xưa nay gan lớn chân chất, ưỡn ngực nói: “Phu nhân yên tâm, em đi ngay.”
Chờ Tiểu Đào ra ngoài, Lục Chi kinh ngạc rơi lệ: “Phu nhân, chẳng lẽ là Vương phu nhân…” Con bé không dám tiếp tục nói.
Minh Lan đứng trước giường la hán, hay tay chống xuống giường, ngơ ngác nhìn mấy tràng hạt gỗ đào cổ, bên cạnh là cái mõ bằng gỗ tử đàn, đây là đồ lão phu nhân yêu thích, dùng đã mấy chục năm.
Nàng chậm rãi cầm cái mõ lên lật lại, thấy dưới đáy cái mõ gỗ có mấy vết trắng, là năm nàng bảy tuổi, trời đông giá rét, nằm trên bàn viết chữ, chân tay đều ngắn cũn, lúc xuống giường bị vướng vào đệm, ngã xuống đất còn lôi theo bàn nhỏ. Lão phu nhân sợ đến trắng bệch, không để ý tới cái khác, chỉ ôm lấy nàng, dỗ dành nàng đừng sợ.
Minh Lan nhìn bát trà bằng sứ trắng trên bàn, chỉ thấy lòng tràn đầy phẫn hận, một luồng khí giận muốn trào ra khỏi lồng ngực.
Nghĩ là làm, nàng lập tức cầm bát trà sứ ném đi, rơi vào tường vỡ tan tành, mới phun ra một câu “Khốn kiếp!”
Tem tem tem…. giật trước đọc sau kekeke
Huhu. Lũ khốn nạn, thấy bà già k còn giá trị lợi dụng gì định trừ khử hả? Thương lão phu nhân quá ???. Nuôi con ruột chưa chắc đã đc đền đáp, huống chi con nuôi.
Hôm nay có chương mới sớm quá vào nhà thấy mà mừng như điên. Sóng to gió lớn ập đến rồi, tình cảm lòng tin người với người cũng dần bộc lộ ra.
Cảm ơn các bạn đã ngày đêm edit ‘:( cảm động quá. Truyện ra liên tục làm mình càng tham lam hơn mong hai chương một ngày 😛
Hiuhiu nóng hổi quá
Càng lúc càng kịch tính. Hồi hộp ghê. Cảm ơn các bạn editor nhiều quá. Dạo này có chương mới liên tục.
Em đoán là có khi nào hôm nay lại có chương mới nên lại lượn sang nhà chị nhìn một tí, đúng là có thật.
Tội lão phu nhân, tội Minh lan, đọc đoạn mụ Vương nói chuyện với Lâm thái y như muốn đuổi người, mà tức. Bà này ghê gớm nhở, thông đồng vs mụ Khang kia, còn muốn Lâm thái y về sớm để không phát hiện ra độc. Phải trả giá, ôi tức quá đi. Minh lan lần này phải làm ra nhẽ!
Mọi người năng suất quá <3, sau vụ này khỏi cần để ý dì Khang đk rồi.
Đúng là có liên quan đến hai chị em Vương thị rùi, đọc mà tức quá, không xả giận thì không được. Cảm động tình cảm ML dành cho bà nội. Hy vọng bà sẽ vượt qua tai kiếp này. Thanks Editor có chương mới liên tục.
Sao mà thống cái bà Vương thị này thế, lão phu nhân tốt như vậy mà, bỏ bả đi cho bả với bà Khang chị bả khỏi đánh cái bàn tính gì với Minh Lan hết, cho dì Hương cũng đỡ bị tra tấn thêm.?
Gay cấn quá,cám ơn cả nhà nhé ^^
Hic. Cắt ngay đoạn gây cấn, làm trái tim nhỏ bé của em cũng hẫng mất mấy nhịp. Cầu mong lão phu nhân bình an vô sự, đây là một trong số ít những nhân vật em kính nể ngưỡng mộ nhất truyện đấy. Quân gian ác nào đáng băm vằm thế không biết, người già cũng không tha, đáng bị băm vằm mà ???
Dễ sợ quá, ko lẽ Vương thị dám!
Huhu hóng chương sau quá đi à ??
Hay quá, gay cấn luôn, cảm ơn các bạn dịch truyện, truyện quá hay luôn
“Người tính không bằng trời tính”. Kỳ này có người phải trả giá cho tội ác của mình rồi há há. Có ai ngờ cô Sáu dịu dàng hiền thục nhà họ Thịnh lại như thế này đâu. Cám ơn nhà mình đã năng suất như vậy.
Trời trời trời, Vương thị có ngu ngốc tới đâu thì cũng không thể nghe lời dì Khang độc chết lào phu nhân chứ?
Hay là dì Khang lừa bảo cái này chỉ làm bà cụ yếu đi thôi chứ không mất mạng nên Vương thị vì muốn giành nuôi dưỡng cháu trai nhỏ nên làm theo.
Ta nói bà họ Vương này điên rồi, điên rồi.
Tui tức quá mà không biết chửi bả sao luôn. Hóng chương sau quá trời.
Đoán gần chuẩn :))))
Chắc chị e bả muốn giành quyền quản gia nữa. Sau vụ này tống hết 2 mụ vào từ đường thôn trang hết đi. Vương phu nhân sao sinh đc 2 đứa con gái chả ra gì thế chứ ?
Đang hay, đang hay em ơi, đề nghị cho chương mới, ML càng ngày càng nhạy bén, đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Tại sao vương phu nhân phải đầu độc bà lão chứ?
Ui có chương mới thật này hị hị. E mò vào chơi chơi thôi mà có chương mới luôn. Các chị năng suất quá ạ mấy ngày liền đều có chương mới. Cảm ơn các c nhìu nhìu
Cao trào gay cấn rồi đây,Minh Lan ra tay, đảm bảo khối người chuẩn bị khóc ra tiếng Mán.Nghĩ cũng bực mẹ Vương thị thật,não ngắn lại cứ hay tỏ vẻ ta đây nguy hiểm,toàn bị giật dây sai sử mà lại ngỡ mình mưu cao kế sâu, bục hết cả mình,may mà con trai, con gái đều không ngốc như bà…
Ôi chương mới. Hay quá hay quá!
Vương thị nhàn rỗi nên kiếm chuyện đây. Mụ Khang này phải trửng trị mạnh tay để bà ta không hại ai được.
Hoạn nạn mới thấy chân tình. Bà nội sẽ thương Minh Lan hơn sau đại nạn này.
Em đọc ngôn tình chắc cũng được 7 8 năm rồi đọc bao thể loại mà trước giờ vẫn thích cổ đại xuyên không với điền văn nhất. Thật sự để tìm được 1 bộ xuyên không về cổ đại ưng quá là khó, mà kể hôm nào em tìm được truyện ưng thì lại chưa có người dịch hoặc tuy có dịch nhưng trình độ đọc hiểu của em có hạn mà đành phải ngậm ngùi bỏ cuộc. Đến với hồng phai lúc đầu cũng chỉ vì tò mò cái tên lạ nhưng đến giờ đây có lẽ là truyện duy nhất xuyên không cổ đại mà em còn theo đọc. Mọi thứ đều vừa đủ không có bàn tay vàng cao siêu tình yêu nhẹ nhàng chầm chậm, tình cảm bà cháu của Minh Lan khiến em phải cảm động… truyện có rất nhiều cái hay mà do em viết văn quá kém chẳng thể diễn tả nổi. Chỉ muốn gửi lời cám ơn đến các chị đã dày công dịch một bộ truyện hay thế này cho những đứa khát truyện như em có thêm truyện để đọc . Cám ơn các chị nhiều lắm.
Cảm ơn em ! Bộ này thì chuẩn điền văn hơn, xk đi qua sân khấu thôi.
Chắc mụ Vương thị sắp nhận hưu thư rồi. Nếu Thịnh Hoành biết là bả toa rập với Khang thị thuốc mẹ chồng thì không có oan uổng gì hết. Rất mong bả bị hưu.
Vẫn không hiểu lắm, Vương thị này tuy ngốc, hồ đồ, tham lam nhưng cũng đâu có gian ác đến mức mà hạ độc lão phu nhân để tranh giành Đoàn nhi? Nếu Vương thị gian ác thế thì lúc trước đâu bị di nương đè đầu cưỡi cổ nhỉ?
Hồi sau sẽ rõ, ncl nhân vật vẫn nhất quán.
Hành động của Minh Lan rất quyết tuyệt, còn nhanh gọn và chuẩn hơn khối đấng mày râu. Những lúc này đây mới thấy được ai thật tình ai giả dối. Không có bà có lẽ Minh Lan vẫn sống được nhưng khẳng định không có bà thì Minh Lan sẽ không sống vui vẻ, thoải mái như vậy. Bà cho Minh Lan cảm nhận được tình thân, chân tình đổi lấy chân tình. Đây là điều mà chú Cố cầu không được đây.
Sau vụ này chú Cố lại ghen tị cho xem!
Vương thị ngu không để đâu cho hết, toàn hại chồng hại con là giỏi
Nhà mình bật mí cho tớ với, vụ này chắc Diệp ca lại hết mực tín nhiệm, làm chỗ dựa cho MLan xử lý mọi chuyện? Sau vụ này MLan có tình cảm với Diệp ca hơn không? Không có ý gì nhưng mình cảm thấy ML quả thực hơi quá lý trí. Nếu bà nội đối tốt với MLan, đổi lại có được tình cảm bà cháu thật tâm thật lòng như thế, thì Diệp ca cũng xứng đáng được ML quan tâm, quyến luyến hơn chứ nhỉ 🙂
Tất nhiên là kiểu j đến cuối vợ chồng cũng mở hết lòng với nhau, truyện hay ở chỗ đó đó.
Đến khúc mình thích nhất rồi. Khúc này khắc họa tình cảm giữa bà nội và Minh Lan rõ ràng nhất, cảm động nhất. Minh Lan đã vùng lên làm mọi người kinh ngạc. Cám ơn editer nhiều nhiều…Hóng chương mới.
Phải làm sao đây..Minh Lan cố lên..thương Thịnh lão wa..ác giả ác báo Vương thị hãy đợi đấy…mong an lành với bà nội..
Cao trào, cao trào là đây! Kiểu này chắc chắn là có bàn tay của bà Khang đây mà,bà Vương đầu đất suốt ngày bị bà chị gái dắt mũi. Cảm ơn editer
Động đến bà nội là ML khác hẳn ngay, bình tĩnh xử lý kín kẽ. Vụ này chắc do bà Khang xúi bẩy kiểu : Để bà nội ốm chút thôi, chứ Vương nữ sĩ gan nhỏ làm gì dám hạ độc, mà hạ độc hơi thô, rồi lại ăn vào mất mạng ngay nữa chứ, trình quá kém rồi.. Mong các chương sau để biết kết cục của kẻ ác. Chuyện này chắc sẽ giúp chú Cố ghi thêm điểm trong mắt vợ vì mấy vụ này chắc chú Cố giỏi nhất rồi.
Dào này các nàng năng xuất quá. Cảm ơn các nàng nhiều nha.
Chương này mới thấy rõ hết được tình cảm ML dành cho bà của mình,mong chú Cố mau về để làm chỗ dựa cho ML trong cuộc chiến sắp tới,truyện càng về sau càng gay cấn 🙂 cảm ơn editor đã dịch truyện 🙂
Ôi đau tim quá. Nghĩ đến tình cảm bà cháu em Minh mà rớt nước mắt. Tks các nàng editor nhiều nha
Cám ơn các em đã dịch bộ truyện này. Giọng văn hay, mượt. Mình thức mấy đêm liền đọc kịp tốc độ dịch truyện của các em vì mình tình cờ biết blog này vừa đúng 5 ngày. Trong khi chờ chương mới mình đọc đi đọc lại những đoạn đầu lúc “chú hai Diệp” và Mình Lan đấu trí đấu dũng với nhau. Trái tim mình lo lắng lắm cho tình hình tình cảm của hai chú cháu dù rằng đọc comments biết rằng hai chú cháu sẽ mở lòng với nhau khi kết truyện. Ôi, chú cháu nhà này làm mình ăn ngủ không yên.
Mấy đoạn hai người đấu nhau đọc hồi hộp chị nhỉ, em thích nhất chương cầu hôn, đọc mà gay cấn hơn cả đọc trinh thám.
Xuyên suốt truyện đều mô tả Vương thị là người lắm tật nhưng tâm địa không xấu, lại không biết mưu mô quỷ kế âm sâu, nhưng xem thái độ bà ta với Lâm thái y hẳn là không thoát khỏi liên can, chắc chắn có người xúi giục, hơn nữa còn là vừa xúi giục vừa lừa gạt.
Siêu quá:))))
Đa ta ngài hao tâm tổn trí. Cần gì xin thái y MỞ LẠI, tôi sẽ cố tận lực.” Lâm thái y cười cười: “Tấm lòng hiếu thảo đại nhân thật đáng quý.” -> em thấy là khai đơn/ kê đơn thì đúng hơn. Để mở lại bị tối nghĩa.
trước mình ko thấy Vương thị xấu tính, chỉ thấy bả ngu ngu nên không chấp, cũng không làm gì quá quắt, không chèn ép con vợ lẽ các thứ (như Minh Lan, Trường Đống…) trừ con của dì Lâm. Nhưng nay thấy bả già không nên nết như thế này thì hơi ghét.