REVIEW CẦU NỮ
Cầu Nữ – Triệu Hi Chi: 86c, truyện thuần cổ đại, nặng về âm mưu chính trị, loveline hot, màu sắc cấm luyến, nữ vương vs quyền thần. Không có tiểu tam nam nữ phụ, song xử, 3S.
Đã đọc đến đây là truyện thứ 3 của Triệu Hi Chi rồi, hoàn toàn có thể xếp tác giả vào danh sách all read (sẽ đọc nốt mấy bộ convert còn lại), ngòi bút đa dạng, nhiều màu sắc, chắc tay, tiết chế tình tiết, tình cảm, tâm lý nhân vật đúng độ, tinh tế sâu sắc, có sức ám ảnh. Ngoài ra sự tận tâm với việc xây dựng tham khảo bối cảnh lịch sử, ngòi bút mang âm hưởng chính sử nghiêm túc cũng là một nét đặc trưng của tác giả này, mà đây lại là điều mình đánh giá rất rất cao ở Triệu Hi Chi.
Truyện xảy ra trong bối cảnh quốc gia được trị vì bởi nữ đế. Đây không phải một xã hội nữ tôn, đây mà một xã hội nam quyền nhưng nữ hoàng là lựa chọn duy nhất và xuất sắc đến mức không thể bỏ qua của tiên đế. Bằng trí tuệ lẫn phong thái của mình, của bà đã chèo lái đất nước này, chặn họng bất cứ tên quan nào còn nghi ngờ về năng lực của nữ đế, đưa vị thế của phụ nữ lên 1 bậc. Có thể nói triều đại này chắc hẳn được lấy cảm hứng từ Võ Tắc Thiên. Bà có 3 người con, tiền Thái Tử vì làm phản mà bị phế, Thái Nữ là con gái cả (cả hai đều là con dòng chính do hoàng phu sinh ra) và một đứa con gái út là Ngô vương (phụ thân là quan văn của Trung Thư Tỉnh, sau thì được nạp làm lẽ) – cũng là nữ chính của chúng ta.
Vì một âm mưu gây hiểu lầm giữa phụ thân nàng và Nữ Hoàng mà mẹ đẻ nàng đã ghẻ lạnh đứa con út của mình, hệ quả là nàng lớn lên trong Dịch Đình, bị chị cả bắt nạt như 1 con thú yếu ớt, tự lớn lên, tự học hành trong Quốc Tử Giám.
Nữ chính là kiểu lạnh lùng lý trí điển hình, thuở thiếu thời nàng gần như tự bế, đóng mình trong thế giới cô độc, cao ngạo và lặng lẽ. Nàng là kẻ thông minh, giỏi ẩn nhẫn. Vào những tháng ngày thanh xuân tươi trẻ, cũng đã từng ấp ôm mong muốn thoát khỏi lồng son, mang theo hoài bão và tình yêu đến tận chân trời.
Người ấy đã đến bên nàng, mạnh mẽ mở ra cánh cửa đã khóa, đưa nàng về với cuộc sống nhiệt huyết bừng bừng lửa yêu. Họ như những người bạn, người tri kỉ, thậm chí là đối thủ để rồi thành người yêu. Tình yêu lên đến cao trào thì bị dội gáo nước lạnh, đôi lứa bị ngăn trở oan ức, đau đớn, không một lời từ biệt, phũ phàng, hẫng hụt, hoang mang.
Để rồi 7 năm sau, nàng không còn là thiếu nữ bồng bột năm ấy mà trở thành vị vương gia khôn khéo lãnh đạm, trở về kinh thành, bồi dưỡng thế lực, tìm mọi cách thoát khỏi âm mưu của Thái Nữ và Nữ Hoàng. Hắn cũng không còn là thiếu niên yếu đuối năm đó, vì mất cha mất mẹ mà sụp đổ, cần đến nàng sưới ấm trái tim lạnh lẽo, không còn là chàng thư sinh bạc nhược, chẳng có lấy năng lực tự bảo vệ mình, bảo vệ người yêu.
7 năm đằng đẵng, hắn đã trở thành quyền thần số một triều đình, trở thành tể phụ trẻ tuổi thủ đoạn thiết huyết, lạnh lẽo, tàn bạo. Nhân thủ của hắn trong triều đình vươn đến tận nơi Nữ Hoàng, thế lực của hắn là hậu thuẫn mạnh mẽ, một trong 3 thế lực lớn nhất đất nước bấy giờ. Từ sự cố 7 năm trước, hắn được đưa về Quan Lũng, kế thừa thế lực nhà ngoại khổng lồ, được rèn giũa để rồi trở thành vị Trung Thư Tướng Công ai ai cũng phải e ngại.
Khi họ gặp lại nhau thì sẽ thế nào? Ai là kẻ chung tình, ai là người bạc tình? Ai quần lấy ai? Ai hi sinh vì ai ai? Mỹ nhân và giang sơn, là rạch ròi hay gắn kết? Liệu có thể vẹn cả giang sơn vẹn cả đôi mình?
Khi đọc bộ này nhất định phải mang theo não, thật nhiều não, nhất là khi bản edit chỉ mượt được dăm chương đầu còn khúc sau thì thật là lởm khởm.
Truyện rất nặng về quan trường chính trị, chắc chắn có một sự tham khảo rất lớn về hệ thống quan lại, cách vận hành của triều chính trong lịch sử. Không khí truyện nhuốm một màu hơi u tối, day dứt khó tả và trong không khí ấy, chuyện tình cảm của nam chính hiện lên rất đặc sắc, rất tiệp với màu truyện. Nó mang một cảm xúc ái muội cực điểm, vừa cấm luyến vừa kích thích, vừa bứt rứt khó thỏa mãn vừa ngọt ngào đến ê ẩm.
Nam nữ chính cực kì yêu nhau, từ 7 năm trước đã vậy. Khi nữ chính nói nàng đã bước qua quá khứ, đã có thể buông xuống, mình không nghĩ vậy, nàng có thể đè nén chứ không thể quên, trái tim vẫn lỗi nhịp như nó vốn phải thế, cơ thể vẫn phản ứng như cảm giác vốn là vậy và tâm trí nàng vẫn bị hắn ảnh hưởng nặng nề, thậm chí đến mức đáng quan ngại. Về phần nam chính, không phải nói nhiều, hắn yêu nàng điên cuồng, 7 năm trước để lại bóng ma quá lớn, hắn mất cha mất mẹ, tưởng như mất cả nàng, cho nên đến 7 năm sau, hắn luôn canh cánh nối lo được mất, quấn lấy nàng mọi lúc mọi nơi.
Truyện này ngập tràn skinship, từ canh thịt cho đến thịt kho tộ thơm ngon, có thể nói là khá sắc trong thời buổi bây giờ. Nam chính luôn tìm mọi cách mơi nữ chính, trong khi vì vị thế chính trị nhạy cảm, nữ chính luôn phải tự kiềm chế đề phòng nam chính không đi quá giới hạn. Vị thế của nàng không cho phép nàng quá thân thiết với hắn, lại càng không thể sinh đứa con có dòng máu của hắn, khi mà thế lực của hắn của quá mạnh, là nỗi uy hiếp hoàng quyền. Thế là họ cứ giằng co giằng co, người đọc cũng nóng lòng nhấp nhổm, bao giờ chúng bây mới ăn nhau, hả hả???? Rốt cục đến lúc nữ biết tin mình rất khó có thai, thế là mới xõa, xõa hẳn 2 chương mới sướng 🙂))))
Mình rất thích nam chính truyện này, quyến rũ, sexy, vừa khôn khéo thức thời lại vừa ấu trí ghen tuông. Anh này ghen kinh khủng khiếp luôn, ghen tức cười lắm, tất nhiên ghen vụn vặt, không ảnh hưởng đại sự. Ghen đến mức vặt lông con quạ sư phụ tặng nữ chính, làm nàng điên tiết đè anh ra tụt quần vặt lông ***, đau chảy nước mắt mà vẫn còn cứng miệng. Hành hạ nhau đã đời nàng lại cởi trói đút canh cho chàng ăn, rồi kéo chăn ôm chàng vào lòng, ôi, sao nghe thật sai trái!!!!! Mà nam chính ghê gớm cực, ko từ thủ đoạn để bức hôn nữ 9, thậm chí giả vờ tàn phế, bị người trong triều chửi là đồ mặt dày, dám bẫy Ngô vương, ko xứng với nàng 🙂)))) Mà hay cái, chuyện tình hai người này thì đình đám luôn, ngoài mặt phải ra vẻ tị hiềm nhau chứ ai cũng biết tỏng là hai anh chị gian díu với nhau:))))))
Có thể nói, nam chính bước lên vũ đài quyền lực, nguyên nhân chủ yếu là vì nữ chính, hắn muốn làm một đôi cánh đắc lực bên nàng, dọn đường cho nàng, có thể ko lo lắng mà lưu lại bên cạnh nàng. Thậm chí cam tâm tình nguyện vứt bỏ danh phận (muốn tiếp tục thâu tóm thế lực Quan Lũng thì phải hòa ly với nữ hoàng, ko được làm hoàng phu) để ở bên nàng làm một quyền thần đắc lực, làm người tình trong bóng tối của nàng. Thực ra thâm tâm họ đã là phu thê, có đất trời chứng giám, vứt đi 1 tầng danh phận âu cũng là khảo nghiệm tấm lòng trung trinh của mỗi người. Chỉ thương là một người ở Quan Lũng, một người ở Kinh Thành, cũng phải vài bữa mới được gặp nhau, 6 năm cũng chỉ có 1 bé gái. Hắn sẽ là cánh chim của nàng, thay nàng bay ra ngoài kia nhìn núi sông thiên hạ, còn nàng sẽ ở đây, thủ vững giang sơn này.
Trong truyện này khái niệm giang sơn mỹ nhân không thể tách rời, thân là đế vương, nàng sẵn sagn thân chinh đi tiếp ứng và giải cứu hắn mà bản thân hắn cũng không ngày nào là không ngừng mưu tính giang sơn trợ giúp nàng. Thế này có được tính là “thế gian vẹn cả đôi đường, không phụ giang sơn chẳng phụ người” không nhỉ?
P/S: Bộ này lúc đầu rất tò mò quan hệ nam nữ chính, hoá ra nó chính là kiểu Người Yêu Cũ trong truyền thuyết, còn là kiểu tình đầu ăn trái cấm day dứt khôn nguôi, nghe đã thấy phấn khích nhể:)))))
Link:http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=400634
Mình cũng rất thích truyện của Triệu Hy Chi. Giờ lại thức ngày thức đêm cày tiếp mấy bộ được quảng cáo này há há
Đọc review của nàng mà nổi cả da gà! Thật khổ thân cho người già neo đơn là ta, đêm khuya thanh vắng mà đọc truyện này thì… oh my god! ^^ Cơ mà tò mò dễ sợ, thôi thì chấm phát để nhảy hố! 86c, chắc cày 1-2 đêm thôi nhỉ!