Một tuần sau, Sở Chiêu Chiêu đặt một chiếc bánh kem dâu tây mang về nhà, hôm sau lại hối hả quay về trường.
Thầy Trương giới thiệu cho cô công việc thiết kế giao diện website cho một giáo sư trong trường, có thể kiếm được vài ngàn, có điều thời gian khá gấp. Thời hạn giao sản phẩm dí tới sát nút, Sở Chiêu Chiêu cũng không dám nấn ná quá lâu ở nhà, bữa sáng chưa ăn đã vắt giò lên cổ chạy về phòng kí túc đẩy nhanh tiến độ.
Nốc hết ba ly cà phê, rửa mặt bằng nước đá thêm hai lần, cuối cùng Sở Chiêu Chiêu cũng hoàn thành sản phẩm.
Sở Chiêu Chiêu đóng máy tính, bước ra ban công, nhìn bầu không dần sáng rõ, hừng đông ló dạng nơi chân trời.
Cô đứng trong gió lạnh một lúc lâu, đến khi tay đông cứng mới quay trở vào phòng, cầm điện thoại lên xem.
Vô tình lướt qua weibo thì thấy bài đăng tối qua của Sở Minh Minh, con bé chụp tấm ảnh bánh kem dâu tây, đăng lên mạng kèm bình luận: “Chúng sinh đều khổ (đắng), nhưng tớ có vị dâu tây.”
*Chữ “khổ” trong tiếng Hoa vừa có nghĩa là đau khổ, vừa có nghĩa là đắng. Minh Minh mượn sự đồng âm này để chơi chữ, nối thêm vế sau của câu Chúng sinh đều khổ của nhà Phật.
Sở Chiêu Chiêu vốn đã mệt phờ râu, nhìn đến dòng weibo này không nhịn được cong khoé môi.
Cô bấm like, rồi nhanh chóng thu thập đồ đạc, tắm rửa, chạy đến trường giao thành phẩm.
Lần này Sở Chiêu Chiêu làm thuê cho một giáo sư lớn tuổi họ Lưu bên khoa Luật, ông lão vừa nhận được hàng liền thanh toán số tiền còn lại, thấy quầng thâm dưới mắt Sở Chiêu Chiêu đen sì, cặp kính dày cũng che không hết thì bảo: “Cô bé này, nhanh về phòng ngủ đi, lỡ bệnh thật tôi cũng áy náy.”
Sở Chiêu Chiêu cảm ơn xong chạy một mạch về ký túc xá, ngả đầu lên gối liền ngủ.
Sở Chiêu Chiêu vừa đi không bao lâu, bên này Mục Tế Vân đúng lúc cầm hai hộp trà gõ cửa phòng giáo sư Lưu.
“Thầy Lưu, ông ngoại kêu con mang trà biếu ông.”
Giáo sư Lưu đang uống nước, nhìn thấy trà thì hai mắt phát sáng, “Vẫn là thầy Kỳ thương tôi!”
Ông nhận trà, tràn đầy vui sướng đi lấy trà cụ pha hai ly trà cho Mục Tế Vân.
Trong lúc giáo sư Lưu pha trà, Mục Tế Vân nhìn thoáng qua màn hình máy tính, “Thầy Lưu, trang web của ông làm xong rồi ạ?”
“Ừ, tìm sinh viên làm, nhìn cũng được chứ hả?”
“Những chuyện như vầy ông kêu con làm là được.”
“Con bận suốt, ông không muốn phiền đến con, thêm nữa cho sắp nhỏ kiếm chút tiền tiêu vặt, một công đôi chuyện.”
“Dạ.”
Giáo sư Lưu lấy thêm trà cụ trong tủ, cẩn thận bày ra bàn, hỏi thêm: “Con thấy thế nào?”
Mục Tế Vân duỗi tay cầm chuột, mở vài tab, click vào vài chỗ trên giao diện, “Không tồi, là sinh viên học viện bọn con làm cho ông ạ?”
“Ừ.” Giáo sư Lưu đáp, “Ngoài viện con ra thì còn sinh viên viện nào làm được nữa, người ta còn là nữ sinh nữa đó.”
Nghe nói là nữ sinh, Mục Tế Vân trong lòng dường như đã đoán được là người nào, liền hỏi: “Ai ạ?”
Giáo sư Lưu: “Sở Chiêu Chiêu, con có biết không?”
Mục Tế Vân gật đầu: “Dạ biết, học trò của con.”
Giáo sư Lưu: “Chẳng trách, hiệu suất làm việc cao, thành phẩm cũng tốt.”
Khoé môi Mục Tế Vân lặng lẽ cong lên.
“Hơn nữa con bé còn làm một mình, thời gian gấp như vậy, đúng là mệt chết sinh viên của con.”
Vừa nghe lời này, độ cong trên môi Mục Tế Vân lại trĩu xuống.
Sinh viên Viện Máy tính nhận việc làm thêm là chuyện thường, nhưng thông thường lượng công việc rất lớn, cần ba bốn người cùng làm mới kịp.
Thời gian gấp như vậy, Sở Chiêu Chiêu dám một mình gánh hết chứng tỏ một việc: cô quá thiếu tiền, không muốn chia tiền với người khác.
*
Chớp mắt đã đến tháng mười hai.
Nhờ kiếm được hơn mười ngàn hồi đầu tháng trước nên cuộc sống của Sở Chiêu Chiêu trong gần một tháng này dễ thở hơn nhiều, nhưng gần đến cuối tháng, báo động tài chính trong nhà lại réo ầm ĩ.
Trong khoảng thời gian này, mỗi tuần Sở Chiêu Chiêu đều đến Vân Yên Phủ Đệ làm nhưng chưa từng gặp lại Mục Tế Vân.
Cho nên cô cũng không kiếm được mấy đồng.
Sở Chiêu Chiêu cũng biết, lần đó cô kiếm được nhiều như vậy không phải nhờ thực lực bản thân.
Hôm nay còn thảm hơn, gần rạng sáng mà Sở Chiêu Chiêu còn chưa có đồng nào.
Cô đảo qua đảo lại trong đại sảnh, cũng không biết từ lúc nào, đi qua mỗi bàn đều bị khách nam nhìn chằm chằm vào đùi, ánh mắt tên nào tên nấy cũng như dê cụ.
Sở Chiêu Chiêu cúi xuống kiểm tra, hoá ra vớ da của cô bị rách một mảng.
Hèn gì mấy gã này cứ nhìn chằm chằm vào chân cô, có khi họ còn tưởng cô cố ý làm thế để câu khách.
Sở Chiêu Chiêu liền vào phòng nghỉ thay đôi vớ khác.
Trong phòng lúc này còn có Cindy.
Sở Chiêu Chiêu không biết Cindy tên thật là gì, cũng như Cindy không biết cô nàng Linda trước mắt này là ai, các cô đến nơi này làm đều chọn một cái tên khách hàng dễ nhớ, mà “đồng nghiệp” với nhau cũng không ai quản ai, chỉ có Khâu Tứ ca phụ trách quản lý nhân viên mới biết tên thật của các cô.
Sở Chiêu Chiêu thấy Cindy thay bộ đồng phục thỏ bằng quần áo của cô ấy thì hỏi: “Cô giao ca rồi à?”
“Đúng vậy.” Cindy mặc một chiếc đầm hai dây màu đen, bên ngoài khoác thêm áo khoác lông, khoe trọn đôi gò bồng đảo, “Linda, tôi không thấy Khâu Tứ ca đâu, điện thoại cũng không bắt máy, lát nữa cô báo với ảnh một tiếng dùm tôi.”
“Ừ.”
Sở Chiêu Chiêu thay xong vớ chân, Cindy cũng thay xong quần áo, cả hai cùng đi ra cửa, đến chỗ rẽ hành lang thì đường ai nấy đi.
Đập vào mắt Sở Chiêu Chiêu là hình ảnh một gã khách luống tuổi ôm lấy Cindy, nghênh ngang rời đi.
“Nhìn gì thế?”
Khâu Tứ ca ở đằng sau vỗ vai Sở Chiêu Chiêu.
Sở Chiêu Chiêu hoàn hồn, vội nói: “Khâu Tứ ca, Cindy nhờ em nhắn với anh cô ấy giao ca.”
“Mày tưởng anh mù chắc? Vậy cũng không thấy?” Khâu Tứ ca cáu, “Bao giờ mày có tiền đồ như Cindy, mười hai giờ hằng ngày cũng có thể giao ca.”
Thấy Sở Chiêu Chiêu ngơ ngác, Khâu Tứ ca càng cáu, vỗ nhẹ lên ót của cô “Ta nói mày cũng là sinh viên trường xịn mà sao như đầu gỗ vậy? Hồi trước sao thi đậu đại học được vậy? Bà nó… anh chưa gặp ai mù mờ như mày. Bây giờ là thời nào rồi? Là thời đại mạnh vì gạo bạo vì tiền có biết chưa? Ngành bia rượu nhà mình cũng vậy thôi, mày mà kiếm được khách quen thì lo gì không kiếm được tiền?”
Sở Chiêu Chiêu nửa hiểu nửa không, hỏi lại: “Làm sao kiếm được khách quen ạ?”
Khâu Tứ ca đánh mắt về hướng Cindy rời đi, “Cái này chắc không cần anh mày dạy đi? Nhìn Cindy nhà người ta kìa.”
Sở Chiêu Chiêu: “…”
Nhìn biểu cảm trên mặt Sở Chiêu Chiêu, Khâu Tứ ca liền biết trong đầu cô nghĩ gì.
Anh ta khinh thường, bảo: “Anh khuyên cô, đã tới nơi này làm rồi thì cũng nên vứt luôn chữ sĩ, kiếm được tiền là quan trọng nhất.”
Sở Chiêu Chiêu cúi đầu, một lát sau mới rặn được mấy chữ: “Em biết, anh Tư.”
“Đừng chỉ nói suông.” Khâu Tứ ca chỉ ra phía sau Sở Chiêu Chiêu, “Cô xem, có cơ hội thực hành rồi kìa.”
Sở Chiêu Chiêu nhìn theo hướng tay Khâu Tứ ca – là Mục Tế Vân.
Sau lưng anh vẫn là đám người lần trước.
Không hiểu sao Sở Chiêu Chiêu liền thấy cả người luống cuống.
Phản ứng này là bản năng, không cách nào khống chế.
“Đứng đần ra đó làm gì? Mau ra tiếp khách.” Khâu Tứ ca đẩy lưng cô, “Cô lăn lộn ở đây lâu như vậy, thành tích tốt nhất là lần hốt bạc của Mục thiếu gia, xem ra cô cũng hợp mắt hắn đấy. Phải mau mau nắm chặt lấy hắn, nếu không nắm được thì mấy gã bên cạnh hắn cũng toàn tai to mặt lớn, bám đại một tên cũng đủ cho cô ăn sung mặc sướng.”
Sở Chiêu Chiêu bị đẩy lảo đảo, bước thấp bước cao đến trước mặt Mục Tế Vân, chân đứng không vững, người cũng nghiêng đi, được Mục Tế Vân giang tay đỡ lấy — phần eo.
“Sao? Nhìn thấy tôi liền kích động vậy à?”
Bị thầy giáo mình vẫn luôn vừa kính vừa sợ đỡ eo, bên tai thầm thì những lời không đứng đắn có cảm giác gì?
Sở Chiêu Chiêu không biết người khác thế nào, riêng cô sắp thở không nổi rồi.
Cánh tay vòng bên hông cô như mang lửa, nóng bỏng đến mức tay chân cô lóng ngóng.
May sao Mục Tế Vân chỉ đỡ trong giây lát liền buông tay, thả lỏng vai, lên lầu, còn không quên quăng cho Sở Chiêu Chiêu một câu “Lên đây.”
Sở Chiêu Chiêu theo sau, khi trong phòng đã ổn định chỗ ngồi thì hỏi: “Mục tiên sinh, hôm nay muốn dùng rượu gì ạ?”
Mục Tế Vân tựa vào sô pha, tay gác lên lưng ghế, tay còn lại nhéo nhéo vành tai, ngón tay gãi gãi, “Em hi vọng tôi gọi rượu gì?”
Sở Chiêu Chiêu cắn cắn môi dưới, do dự, không biết mở miệng như thế nào.
Có lẽ cô chần chừ lâu quá, Đoạn Kiêu đã mở lời giúp cô: “Ối giồi, là Louis XIII.”
Nói xong còn cười cười nhìn Sở Chiêu Chiêu: “Khui năm chai, thấy sao?”
Điệu cười của anh ta không giấu vẻ trào phúng.
Sở Chiêu Chiêu cũng biết, nếu thật muốn giữ chân khách hàng mà hai lần liên tiếp cắn một ngụm rõ to thì không còn gì tệ hơn, nhưng nghĩ đến cuối tuần em gái lại cần tiền mua thuốc, một khoản tiền lớn như vậy, cô không chém anh ta ra tương thì em gái phải làm sao…
“Vậy khui năm bình…” Sở Chiêu Chiêu quay sang nhân viên phục vụ, “Louis XIII đi.”
Đến cả ánh mắt nhân viên phục vụ nhìn cô… nói thế nào nhỉ, vừa khinh thường vừa hâm mộ.
Cô xoay người, giắt lên khoé môi, tươi cười nhìn khách hàng trước mắt.
Đúng như dự đoán, bọn họ cũng không để một cô gái không biết xấu hổ vào mắt.
Mục Tế Vân thì khác.
Dưới ánh đèn mờ, anh giương mắt nhìn Sở Chiêu Chiêu, sắc mặt bình thường, nhưng sau một lát cũng bật ra tiếng cười nhạo.
Sở Chiêu Chiêu nắm chặt vạt áo.
“Qua đây.” Mục Tế Vân chỉ vào chung xí ngầu trên bàn, “Hôm nay vẫn nhờ em.”
“Bà nó…” Đoạn Kiêu là người đầu tiên phản đối, “Đừng qua đó, em gái qua đây, anh khui cho em sáu bình, em đổ giúp anh.”
Mục Tế Vân liếc Đoạn Kiêu một cái, nụ cười trên môi anh ta liền kém tươi, ngậm miệng.
Sở Chiêu Chiêu ngồi vào bên người Mục Tế Vân, cố cách một khoảng thật xa.
Vẫn chơi đổ xí ngầu, Sở Chiêu Chiêu không biết sao vẫn mát tay như cũ, cho dù bọn họ đổi luật chơi như thế nào, cô đều đại sát tứ phương.
Quá ba tuần rượu, cô nghiêng đầu nhìn, phát hiện không biết từ lúc nào hai người đã nhích lại nhau.
Đùi cô kề sát đùi Mục Tế Vân.
Độ săn chắc và độ ấm phía sau ống quần Tây như ngấm vào làn da sau lớp vớ chân của cô.
Sở Chiêu Chiêu muốn dịch sang bên cạnh theo bản năng.
Vừa mới có ý này, Mục Tế Vân bên cạnh đột ngột duỗi tay, hướng ra phía sau lưng cô.
Sở Chiêu Chiêu tưởng anh muốn ôm mình, đờ người, ngây ra như phỗng.
Đúng lúc này, tay Mục Tế Vân hạ xuống, nhưng chỉ đặt ở lưng ghế, ngón tay nhón nhón tai thỏ trên tóc cô.
Có vẻ như Mục Tế Vân rất thích nhéo tai thỏ của cô.
“Đúng là mát tay!” Mục Tế Vân nói bên tai cô, “Tối mai đừng đi lung tung, lên thẳng đây tìm tôi.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Ai bảo thầy Mục đối xử không tốt với Chiêu Chiêu nào, đừng nóng đừng nóng, đây không phải kịch bản trước ngược nữ sau ngược nam, thầy giáo sẽ đối xử với Chiêu Chiêu rất tốt.
*Nghi:
Tốt hay không chưa biết, chỉ biết thầy Mục vì muốn cho Sở Chiêu Chiêu 60 triệu mà hai lần đã thổi bay 1,1 tỷ, thầy đi bar chừng chục lần là bay luôn căn nhà rồi =)))
Thầy con nhà giàu mà. Chưa kể chắc thầy Mục còn làm thêm nữa. À mà thầy Mục vẫn chưa nhận ra học trò ư
Đời nào. Nhận ra từ đầu ý chứ
??
Thầy Mục chắc nhận ra Chiêu Chiêu rồi mới tiêu hoang thế chứ
Đúng chuẩn câu :”Nhiều tiền để làm gi?”, để thầy Mục mua rượu của Chiêu Chiêu chứ đâu, thầy có thể tiết lộ làm gì để nhiều tiên như vậy không ahhh. Khi nào thầy mới nhận ra học trò mình đây, có lẽ nào hai người có tình một đêm nha nha nha
Ha ha các chị em cứ đoán đi, đoán đi ??? Em đọc comment mọi người đoán diễn biến mà sướng rơn cả người.
Thầy Mục cần phải thay đổi cách thức tìm hiểu bạn gái thôi, chứ xót tiền quá.
Dạ lúc dịch em cũng không hình dung 150 ngàn tệ là bao nhiêu, đổi ra xong kiểu ớ hớ hớ… cảm thấy yêu đương tốn kém quá =))
Thiệt là con nhà giàu mà, mà lần đi ba bay mấy trăm triệu thật hay giả vậy ta, ta nhà nghèo suy nghĩ nông cạn ahihi
Rượu xịn lần khui 5 chai như thầy Mục thì bay bạc trăm là đúng rồi đó chị. Mấy chai Remy Martin loại đắt ở sân bay miễn thuế có chai cũng 3000usd rồi, vô bar nó chém cho lên 4-5 ngàn thì 5 chai lia lịa bay hết 20 ngàn là bình thường.
Dễ sợ quá ??
t nghĩ là nhận ra học trò rồi ấy, chứ bỗng dưng đâu đốt tiền thế, cũng không phải dạng công tử não tàn mà….
Lương giảng viên đại học có vẻ cao :))
?? Chả bù cho tớ, lương chết đói.
Thầy Mục là kiểu trong ngoài bất nhất đấy ạ! Hehe… tớ nghĩ thầy không hợp làm giảng viên đâu, cuộc sống về đêm phong phú quá mà! ^^
Ừ nên văn án tác giả có bảo là giáo sư trong ngoài bất nhất đó 😀 Ban ngày kín như hũ nút, tối đi bar thì mặc như người mẫu, ai chịu cho nổi =))) Lần nào vô bar cũng đều nghe bả tả phanh ngực, áo dán vào ngực ha ha, tác giả cũng quá sắc!!
Haiz mặc dù anh giàu nhg vẫn chạnh lòng cho nữ chính quá