Sáng hôm sau, Sở Chiêu Chiêu chuyển hơn mười ngàn vào tài khoản ba mình rồi quay về nhà ngủ bù.
Vừa nhận được tiền, Sở Quốc Hoa liền gọi điện tới: “Chiêu Chiêu à, ở đâu con có nhiều tiền như vậy?”
Sở Chiêu Chiêu đang ngủ thì bị gọi dậy, mơ mơ màng màng: “Con làm web với bạn kiếm được ạ.”
“Sinh viên làm web kiếm được nhiều tiền vậy hả con? Mấy hôm trước con còn gửi về mấy ngàn nữa.”
“Dạ, bây giờ là thời đại công nghệ thông tin mà ba, bọn con kiếm được khá lắm.”
Sở Quốc Hoa còn muốn hỏi thêm, Sở Minh Minh bên cạnh đã nằn nì đòi nghe điện thoại, Sở Quốc Hoa đành chuyển điện thoại cho con gái nhỏ, để em nói chuyện với Sở Chiêu Chiêu.
“Chị ơi, nghe nè, giờ em có hơn 1000 fans rồi đó.”
“Ừ, Minh Minh giỏi lắm.”
“Có người còn nhắn cho em, muốn giúp em quyên quỹ, chị ơi, chị nói… em có nên nhận không?”
Sở Chiêu Chiêu cân nhắc, nói: “Thôi đừng, trên mạng phức tạp, cũng khó đoán sau lưng họ có tính toán gì không, em đừng nhận, chị có tiền, có thể chữa bệnh cho em.”
“Nhưng mà…” Sở Minh Minh tiếp, “Chị kiếm tiền có phải rất vất vả không? Dạo này chị ít về nhà, người cũng ốm hẳn đi.”
“Minh Minh ngốc, chị sắp tốt nghiệp rồi, đương nhiên là phải vất vả. Thêm nữa chị sắp đi làm, chị còn muốn giảm cân đây.”
“Chị cũng có mập đâu, giảm gì mà giảm.”
“Em không biết đó thôi, hiện tại nữ nhân viên văn phòng người nào người nấy xinh đẹp như hoa, chị cũng không thua kém mới được.”
“Thật không chị? Họ có giống trong phim, mỗi ngày đều uống cà phê, mặc quần áo đẹp không?”
“Giống, họ còn đi làm ở văn phòng cao cấp, mở cửa sổ ra là thu hết cảnh quan thành phố vào mắt nữa.”
…
Sau một hồi luyên thuyên với Sở Minh Minh, Sở Chiêu Chiêu thay quần áo, chuẩn bị đến lễ khai trương của Hợp Thịnh Châu Bảo ở trung tâm thành phố đi làm.
Công việc này Sở Chiêu Chiêu tìm được thông qua group giới thiệu việc làm trong wechat, làm PG, một ngày được bốn trăm.
Trời càng lúc càng lạnh, Sở Chiêu Chiêu vốn sợ lạnh, mang legging dày, tròng thêm một lớp quần bó giữ nhiệt, sau rốt mới xỏ thêm một lớp quần jean.
Cô nghĩ chắc là mặc không vừa, hay là cởi bớt legging hoặc quần bó.
Cởi bớt có lạnh không nhỉ?
Cô vừa nghĩ vừa mặc quần jean.
Không ngờ là quần mặc vào thoải mái, không bị chật tí nào.
Sở Chiêu Chiêu ngây người một lúc, haiz, hoá ra là ốm xuống nhiều. Cũng lâu rồi cô không cân, cân nặng thay đổi cũng không biết.
Ba mẹ thường hỏi thăm cô làm thêm có mệt không, học hành có bận không, mỗi lần cô đều đáp qua loa cho xong chuyện. Giờ nghĩ lại, tuy mình không biết mình ốm đi, ba mẹ nhất định là nhìn ra, mỗi lần cô trả lời lấy lệ như vậy, không biết ba mẹ buồn đến mức nào.
Nhưng cho dù gầy béo thế nào, cuộc sống này vẫn phải tiếp tục.
Vừa nghĩ đến Sở Minh Minh, có khổ hơn nữa Sở Chiêu Chiêu cũng có thể cắn răng chịu đựng, ốm một chút thì đã sao, Sở Minh Minh còn ốm hơn cô nhiều.
Trong gió lạnh, Sở Chiêu Chiêu đi đến trạm xe bus, trước mười giờ đến trước cổng Hợp Thịnh Châu Bảo, make up nhẹ, thay vào bộ sườn xám màu đỏ do công ty chuẩn bị.
Để tăng tính thẩm mỹ, chủ thuê có phát thêm áo cọc tay màu trắng, nhưng quần áo mỏng manh, hở tay lộ chân nên thêm chiếc áo này cũng chẳng ấm vào đâu.“Họ còn đi làm ở văn phòng cao cấp, mở cửa sổ ra là thu hết cảnh quan thành phố vào mắt nữa.”
Hai lối sống này còn cách nhau một khoảng rất xa.
Đứng ở cửa chính cửa hành trang sức uống gió bắc, Sở Chiêu Chiêu lạnh đến mức nói không nên lời, cô còn bận cắn chặt hàm răng để ngăn không cho mình run lên bần bật.
PG đứng ở cửa run cầm cập thì còn ra thể thống gì.
Một giờ sau, Sở Chiêu Chiêu không phải cắn chặt răng nữa, bởi vì cô đã lạnh đến mất cảm giác.
Trong lúc đưa rước khách, Sở Chiêu Chiêu nhìn thấy một gương mặt quen quen – một gã trung niên phát tướng.
Cô lục lọi trí nhớ, hồi lâu mới nghiệm ra, đây không phải là ông khách ôm Cindy rời đi tối qua sao.
Vào lúc này, một người phụ nữ tuổi sàn sàn đang khoác tay lão, người choàng áo khoác lông cừu đắt tiền, tai tòn ten hai chuỗi ngọc lục bảo chói mắt.
— Vừa nhìn đã biết đây là vợ chính thức.
Sở Chiêu Chiêu nghĩ đến Cindy, thở dài.
Thời nay, muốn kiếm tiền sao khó như vậy.
Qua thêm một giờ, Sở Chiêu Chiêu gần như đếm từng giây từng phút, chỉ mong sao mau chóng kết thúc công việc, lãnh lương, sớm về nhà rúc vào ổ chăn ấm áp.
Đứng dưới gió lạnh càng lâu càng thêm khổ sở, chân Sở Chiêu Chiêu gần như đã không còn cảm giác, cô cúi xuống nhìn, hai bắp đùi đã lạnh đến tím xanh tím đỏ.
Sở Chiêu Chiêu vừa hay ngẩng đầu, bắt gặp một gương mặt còn quen hơn.
Mục Tế Vân đang bị một người phụ nữ trung niên kéo tay, vừa xuống xe, từng bước đi đến cổng chính.
Người phụ nữ trung niên kia chỉ vừa qua năm mươi, tóc đen dày bóng mượt búi gọn sau đầu.
Người phụ nữ có khí chất tao nhã, đến búi tóc cũng khiến người khác cảm thấy tao nhã.
Mục Tế Vân vẫn như lúc lên lớp, trên người không hở chỗ nào, đặc biệt là ánh mắt anh, cứ như trên đường toàn là học trò của anh không bằng.
Khoảnh khắc Sở Chiêu Chiêu đối diện Mục Tế Vân, đôi mày anh khẽ nhíu.
Sở Chiêu Chiêu vẫn kéo lên nụ cười khéo léo của một PG tiêu chuẩn, còn ánh mắt Mục Tế Vân dịch sang đùi cô.
Sở Chiêu Chiêu có một đôi chân rất đẹp, cô tự biết đây là ưu điểm của mình.
Lúc đi làm ở Vân Yên Phủ Đệ, đôi chân của cô cũng là bộ phận hấp dẫn nhất, lúc vớ đen khi vớ lưới, thường khiến các khách nam thèm nhỏ dãi.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của Mục Tế Vân nói với cô anh chỉ đang nhìn “một đôi chân”, một đôi chân chỉ mặc đúng một đôi vớ đen mỏng trong ngày đông giá rét.
Sở Chiêu Chiêu đọc được trong ánh mắt của thầy câu hỏi sao cô lại mặc ít như thế vào mùa đông khiến cô cảm thấy mất tự nhiên, vô thức lùi về phía sau một bước.
Mục Tế Vân đúng lúc thu lại ánh mắt, đi cùng người phụ nữ bên cạnh vào trong.
Cả quá trình chỉ diễn ra trong vài giây, nhưng lạ ở chỗ có thể khiến Sở Chiêu Chiêu cảm thấy tâm trạng anh lên xuống mấy bận.
Ai nói chỉ có phụ nữ mới là sinh vật cảm tính, đàn ông chẳng phải cũng thế sao.
Qua thêm nửa tiếng, lễ khai trương kết thúc, Sở Chiêu Chiêu vọt vào trong, thay sang bộ quần áo giữ ấm của mình.
Cô chà xát hai tay, mang khẩu trang, đứng chờ ở trạm xe bus ven đường.
Cạnh trạm xe có một sạp báo, chiếc tủ giữ ấm trước cửa hàng bày một ít thức uống nóng, Sở Chiêu Chiêu nhìn nhìn, nhịn xuống khao khát được uống một ngụm nước nóng, dậm dậm chân, tiếp tục đợi xe.
Đợi thêm vài phút, xe bus vẫn chưa thấy đâu, một chiếc xe sedan màu đen lại trờ tới.
*Xe sedan: tên một dòng xe chuyên chở khách, ở Anh gọi là saloon, có gầm xe và khoang hành lý thấp, dòng xe sedan hạng sang phải kể đến limousine. Nguyên tác tác giả không nói cụ thể là sedan nào, nên mọi người tự tưởng tượng 😀 Nghi mặc định luôn là limousine =))
Mục Tế Vân hạ kính xe, hỏi: “Sở Chiêu Chiêu, em về trường à?”
Sở Chiêu Chiêu không ngờ Mục Tế Vân cố tình dừng xe để hỏi cô, kéo khẩu trang, đáp: “Dạ, về ký túc xá ạ.”
Cô vừa mở miệng, thanh âm là đã lạnh đến run rẩy.
Mục Tế Vân không nói gì, xuống xe, mở cửa ghế phụ, đưa lưng về phía cô nói: “Lên xe đi, trạm xe trước cổng trường còn cách ký túc xá một đoạn, tôi đưa em về.”
Sở Chiêu Chiêu ngạc nhiên nhìn anh, nhưng Mục Tế Vân cũng không cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp ngồi vào ghế phụ.
Thầy giáo người ta đã nhường ghế sau cho cô rồi, nếu cô còn từ chối thì có vẻ không biết điều.
Vậy là Sở Chiêu Chiêu mở cửa ghế sau, người phụ nữ trung niên ban nãy cũng ngồi bên trong, gật gật đầu bảo: “Lên xe đi.”
Người phụ nữ này là mẹ của Mục Tế Vân, hai tay bà đan vào nhau, gác hờ trên đầu gối.
Ngồi gần mới phát hiện, tuy bà Mục bảo dưỡng rất tốt nhưng vẫn không che được nếp nhăn nơi khoé mắt, có điều quý bà có khí chất thì nếp nhăn cũng đẹp. Bà có một đôi mắt như khuôn đúc với Mục Tế Vân, đuôi mắt dài, mí sâu, ánh mắt lạnh nhạt.
Đôi mắt này nếu thuộc về một người đàn ông trẻ tuổi thì trông rất đào hoa, nhưng nằm trên gương mặt một phụ nữ trung niên lại khiến người khác có cảm giác xa cách.
Sở Chiêu Chiêu ngồi vào mang theo khí lạnh, bà Mục liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, nói với tài xế phía trước: “Trên xe hình như có mấy ly trà sữa nóng, cho cô bé này một ly.”
Hỏi sang Mục Tế Vân: “Con có muốn một ly không?”
Mục Tế Vân: “Con gái mới thích uống, con không uống.”
Tài xế làm theo, chỉ lấy một ly, Sở Chiêu Chiêu đón lấy, nói: “Cảm ơn.”
Sở Chiêu Chiêu vừa đói vừa lạnh, ly trà sữa trong tay này giống như cứu tinh của cô, hiện giờ cô rất cần làm ấm người, trong chốc lát đã uống được kha khá.
Mục Tế Vân ngồi trước, không nói lời nào, chỉ có bà Mục tán gẫu vài câu với Sở Chiêu Chiêu: “Chắc con là Sở Chiêu Chiêu?”
“Dạ, là con.”
“Có nghe thầy Mục nói qua, mỗi lần thực hành con đều đứng nhất, tư duy toán học đặc biệt tốt.”
Sở Chiêu Chiêu nhìn Mục Tế Vân ở ghế phía trước, nhỏ giọng cảm ơn: “Cảm ơn thầy Mục.”
Bà Mục nói tiếp với Mục Tế Vân: “Con xem bạn bè đồng nghiệp có việc gì thì giới thiệu cho con bé, đỡ phải vất vả trong mấy ngày đông như vầy.”
Mục Tế Vân đưa lưng về phía hai người, nói: “Dạ.”
Bà Mục nghiêng đầu nhìn Sở Chiêu Chiêu, cô trang điểm nhẹ nhàng, quần jean trên chân đã giặt đến bạc thếch, gương mặt xem vậy mà rất thanh tú, đeo thêm một đôi kính gọng đen, rất có phong thái học bá.
*Học bá: bá vương trong chuyện học hành, thi cử, thường chỉ những người học hành giỏi giang, chăm chỉ hiếu học.
Bà tiếp: “Bây giờ ít cô gái nào chịu khổ được như con, có chuyện gì cứ tìm thầy Mục giúp đỡ, làm thầy cũng nên quan tâm đến sinh hoạt học tập của học trò.”
Sở Chiêu Chiêu dạ, bà Mục thấy cô kiệm lời nên cũng không nói gì nhiều.
Hỏi tiếp Mục Tế Vân: “Tối nay có về ăn cơm không?”
Mục Tế Vân nói: “Không ăn, tối nay Đoạn Kiêu mời.”
Bà Mục nghe vậy, trên mặt lộ vẻ không vui: “Uống ít rượu thôi.”
Sở Chiêu Chiêu vừa nghe đến đây, chuông cảnh giác đã réo liên tục, len lén nhìn biểu cảm của Mục Tế Vân.
Thấy thầy vẫn như thường, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bốn mươi phút sau, xe dừng ở bên dưới ký túc xá.
Sở Chiêu Chiêu cảm ơn mọi người trên xe, về phòng, ngả đầu liền ngủ.
Không biết có phải do thời tiết quá lạnh hay do quá mệt, Sở Chiêu Chiêu gần đây rất thích ngủ, lúc không có việc gì cô có thể ngủ cả ngày.
Bạn edit truyện rất hay, vẫn chưa thấy đoạn đặc sắc nhưng mình sẽ theo dõi và ủng hộ truyện này. Cảm ơn bạn đã edit
Một ngày lượn ra lượn vào bao nhiêu lần. Cám ơn bạn.
Cảm ơn bạn vẫn ủng hộ mình nhé 😀 Mình dịch bằng điện thoại, lúc rảnh lại lôi ra dịch một ít, với dịch thô xong mình phải để thêm 1 ngày, hôm sau đọc lại chỉnh sửa cho thật suông và không bị lỗi chính tả, typo nữa mới post nên không được nhanh lắm.
Chưa gì đã gặp mẹ chồng tương lai rồi sao, thầy Mục nghe mẹ bảo rồi đó phải quan tâm giúp đỡ học trò nha.
Cảm ơn nàng dịch vất vả nha. Mà công nhận bà tác giả này chia 1 chương ít thật ^^, lướt vài phút đã phải hụt hẫng chờ tiếp rồi, kkk. Hóng diễn biến mới của Chiêu Chiêu và thầy Mục.
Truyện đọc ổn lắm! Ủng hộ b dài dài!??