“Không phải không cho cô nghỉ.” Khâu Tứ ca nói, “Cô ngẫm lại hoàn cảnh nhà cô xem, bây giờ tìm được công việc khá, nhưng cô chỉ là thực tập sinh, có thể kiếm được bao nhiêu, cho dù tốt nghiệp rồi thì kiếm được bao nhiêu tiền? Cô nhịn ăn nhịn uống cả tháng đủ cho em gái cô uống mấy lần thuốc đây?”
Sở Chiêu Chiêu trầm mặc hồi lâu, ánh mắt lúc sáng lúc tối, giống như đang phải giãy giụa trong nội tâm.
Nửa phút sau, Sở Chiêu Chiêu đáp: “Em không nghỉ nữa.”
Khâu Tứ ca nở nụ cười vừa lòng, anh ta biết tỏng, một đứa con gái cần tiền như Sở Chiêu Chiêu mà gặp kim chủ có tiền như Mục Tế Vân thì bỏ sao đành, “Cô hiểu chuyện vậy thì tốt, mau về nghỉ sớm đi.”
Sở Chiêu Chiêu ôm bụng, chậm chạp ra khỏi cổng.
Cô biết Khâu Tứ ca cho rằng cô ở lại vì Mục Tế Vân, vậy cũng tốt. Có vậy anh ta mới không cản trở cô tìm cơ hội để Cam Điềm nhìn thấy bộ mặt thật của Phương Trạch.
Sở Chiêu Chiêu ra khỏi cổng, trời đã tờ mờ sáng.
Đầu cô say choáng váng, bụng dạ quay cuồng từ nãy đến giờ, gặp gió lạnh thổi qua càng làm hơi cồn bốc lên đầu, cô chạy nhanh ghé vào thùng rác ói ra mật xanh mật vàng.
Cô chưa ăn cơm tối nên cũng không ói được gì, chỉ ói ra vị chua của số rượu bị chuốc ban nãy, lát sau thì nôn khan. Nếu có thể ói sạch những thứ đã ăn còn đỡ, đằng này không ói được gì mà bụng vẫn quặn lên từng đợt thì đúng là sống không bằng chết.
Sở Chiêu Chiêu ôm thùng rác ói gần mười phút, cúi đầu mở ba lô lấy khăn giấy chùi miệng. Ai ngờ miếng khăn giấy cuối cùng vừa được lấy ra thì trượt tay, khăn giấy cũng theo gió bay vào vũng nước trên mặt đất.
“Haiz…” Sở Chiêu Chiêu thở dài, đến lúc xui xẻo thì ông trời cũng không buồn ngó đến.
Lúc này, một chiếc xe tấp vào bên đường, bấm kèn inh ỏi.
Sở Chiêu Chiêu ngoái lại nhìn, một chiếc xe việt dã màu đen đang đậu bên đường, kính cửa sổ ghế sau đang từ từ hạ xuống.
Sở Chiêu Chiêu hơi hoảng. Hôm nay cô đã thảm lắm rồi, giờ ói đến khoé miệng toàn dịch nhầy mà còn phải trình diện Mục Tế Vân sao?
“Này.” Nhưng người phía sau cửa sổ lại là Triệu Thanh Viện, “Em gái à, lên xe đi.”
Sở Chiêu Chiêu vô thức dùng mu bày tay chùi khoé miệng, nói: “Cảm ơn chị, xe em gọi sắp tới rồi ạ.”
“Trễ như vầy rồi một mình em về không an toàn đâu.” Triệu Thanh Viện vẫn kiên nhẫn thuyết phục cô lên xe, “Cũng tiện đường, tiễn em một đoạn luôn thể.”
Thực ra thì… Triệu Thanh Viện cũng là người lạ cơ mà.
Sở Chiêu Chiêu đáp: “Vậy thì phiền chị lắm ạ.”
“Không phiền không phiền, dù sao thì chị…” Triệu Thanh Viện còn một mớ lời hay chưa kịp xuất khẩu đã bị Mục Tể Vân cắt ngang.
“Bảo em lên xe em cứ lên, sao nói nhiều thế?” Mục Tế Vân hạ cửa kính, nóng nảy nói.
Sở Chiêu Chiêu lại được dịp ngạc nhiên, hoá ra Mục Tế Vân cũng đi cùng.
Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Sở Chiêu Chiêu, Triệu Thanh Viện bật cười, “Thầy Mục này, sao mày dữ quá vậy, làm em gái người ta sợ rồi kìa.”
Cô quay sang vẫy tay với Sở Chiêu Chiêu, “Lên xe đi em, lỡ bọn kia quay lại tìm em thì sao?”
Không cần Triệu Thanh Viện nói thêm mấy lời này, Sở Chiêu Chiêu cũng sẽ cun cút lên xe, chủ yếu là nhờ vào uy phong của thầy Mục.
Đợi Sở Chiêu Chiêu yên vị, Triệu Thanh Viện đưa một tờ khăn giấy cho cô, “Chùi miệng đi.”
Nhìn dáng vẻ cụp mi rũ mắt của Sở Chiêu Chiêu, Triệu Thanh Viện càng thấy bọn khốn ban nãy đáng chém nghìn lần, vì thế nói: “Em gái à, những chuyện như vầy sau này đừng dính vào làm gì. Bạn thân với nhau mà em nói xấu bạn trai người ta, lỡ sau này hai người họ làm lành, họ còn không phải trách em nhiều chuyện à?”
“Dạ.” Sở Chiêu Chiêu ngồi ngay ngắn, tay cũng nghiêm túc đặt trên đùi, nhìn qua còn tưởng cô đang ngồi học trên giảng đường nữa cơ.
Nhìn dáng vẻ này của Sở Chiêu Chiêu, Triệu Thanh Viện cũng đoán ra độ cứng đầu của cô bé này, “Thôi vậy, nếu mà cô bé kia làm vậy thật thì không đáng làm bạn thân nữa.”
Nói xong, cô nàng ngả đầu ra sau, gà gật.
Trong xe rất yên tĩnh, Sở Chiêu Chiêu không nói lời nào, Mục Tế Vân cũng ngồi ghế phía trước.
Qua khoảng mười phút, Sở Chiêu Chiêu bất ngờ kêu lên một tiếng.
Triệu Thanh Viện mở choàng mắt, hỏi: “Sao thế?”
Sở Chiêu Chiêu nói: “Em quên chưa nói với anh chị địa chỉ nhà em.”
Triệu Thanh Viện cũng ngớ ra, trừng mắt với Mục Tế Vân, “Thầy Mục mày cũng thiệt tình, muốn chở người ta về mà cũng không hỏi địa chỉ nhà người ta?”
Sở Chiêu Chiêu ngẩn người, hoá ra Mục Tế Vân là người muốn đưa cô về? Cô cứ ngỡ đây là ý của Triệu Thanh Viện.
Triệu Thanh Viện nói tiếp: “Hay mày biết rõ nhà người ta ở đâu?”
Cô nàng toét miệng cười chế giễu, còn trắng trợn đảo mắt tới lui trên người Sở Chiêu Chiêu.
Sở Chiêu Chiêu nhìn ra ngoài xe, con đường này cô quen thuộc như lòng bàn tay, vì đây là đường dẫn về trường Nam Đại.
Mục Tế Vân không thèm đả động gì đến Triệu Thanh Viện, quay lại hỏi Sở Chiêu Chiêu, “Nhà em ở đâu?”
“Chạy lố mất rồi ạ.” Sở Chiêu Chiêu đáp, “Nhà em trong khu Xưởng Giấy, đến ngã tư phía trước quành lại ạ.”
Mục Tế Vân cau mày, cảm giác như anh đang khá ngạc nhiên về chỗ ở của cô.
Nhưng sau cùng anh cũng không nói gì, bảo tài xế lát nữa quay đầu xe.
Triệu Thanh Viện khó hiểu nhìn Mục Tế Vân, lúc cô phát hiện xe này đi về hướng Nam Đại còn tưởng nhà cô bé này ở hướng ấy. Ai dè, Mục Tế Vân một câu cũng không thèm hỏi đã cho xe đi thẳng về hướng Nam Đại, có lẽ nào tên này làm thầy giáo lâu ngày thành bệnh, nửa đêm còn muốn lên trường dạy.
Trên đường quành lại nhà Sở Chiêu Chiêu thì đến nhà Triệu Thanh Viện trước, cô nàng bảo ngừng xe, nói: “Thầy Mục, tao về đây.”
Đến câu “đi cẩn thận” Mục Tế Vân cũng không thèm nói, chỉ ừ một tiếng.
Lúc Triệu Thanh Viện xuống xe, cả người run run, “Về đây… Sao gió lớn vầy nè…”
Vừa nói, cô nàng vừa vòng tay ôm lấy chính mình, run rẩy chạy về phía khu dân cư.
Dựa theo chỉ dẫn của Sở Chiêu Chiêu, xe chạy đến đầu một con hẻm nhỏ.
Sở Chiêu Chiêu nói: “Em xuống chỗ này được rồi, trong hẻm rất chật, khó quay đầu xe.”
Con hẻm phía trước đúng là chật hẹp, vừa tối vừa dài, ánh đèn đường nhờ nhờ cũng chỉ làm cảnh. Đây là khu dân cư được xây dựng cách đây nhiều năm, không giống những tiểu khu đắt tiền đèn đuốc sáng chưng, trong hẻm đen như mực, đến cái bóng ma cũng không thấy.
Có điều Sở Chiêu Chiêu đã sớm quen thuộc với nơi này, sau khi xuống xe còn cảm ơn lần nữa mới bước nhanh về phía con hẻm.
Vừa đi được vài bước, Sở Chiêu Chiêu nghe có tiếng đóng cửa xe. Cô theo tiếng quay đầu nhìn, Mục Tế Vân vừa xuống xe, đang đi về phía cô.
Sở Chiêu Chiêu: “…”
“Tôi đưa em về.” Giọng Mục Tế Vân bình đạm.
Thấy Sở Chiêu Chiêu thất thần, anh bảo: “Đã đưa em về đến đây, em còn giả mù sa mưa từ chối thì người ta gọi là ra vẻ đó biết không?”
Sở Chiêu Chiêu: “…”
Sự thật là, cô đâu có giả mù sa mưa gì đâu, cô chân thành tha thiết muốn từ chối mà.
Hai người đi về phía hẻm nhỏ, tiếng bước chân một nặng một nhẹ, hai chiếc bóng một cao một thấp nương theo ánh sáng hắt ra từ ánh đèn đường tù mù mà kéo thật dài.
Một cơn gió thổi qua, Sở Chiêu Chiêu không nhịn được hắt xì, ngay lập tức một chiếc áo khoác ấm áp phủ lên vai cô.
Sở Chiêu Chiêu vừa định cất lời, Mục Tế Vân đã kéo kín áo khoác cho cô: “Lần sau gặp lại thì trả tôi.”
Sở Chiêu Chiêu: “…”
Em còn muốn trả thầy ngay lúc này đấy ạ.
Sở Chiêu Chiêu cắm cúi nhìn đường, Mục Tế Vân không nói lời nào, cô cũng im lặng, nếu không có tiếng bước chân vang lên đều đặn, bầu không khí an tĩnh giữa hai người như hoà vào làm một với bóng đêm.
Bất ngờ, Mục Tế Vân nắm lấy cánh tay cô, kéo cô sang một bên.
Sở Chiêu Chiêu hoảng thần, đứng không vững, lúc cô sắp ngã vào người Mục Tế Vân thì anh lại tránh, đưa tay giúp cô đứng vững.
“Nhìn đường nào, vũng nước to như vậy, em định rửa chân sao?”
“À… em không thấy.” Sở Chiêu Chiêu đứng vững xong, bước chân cũng càng lúc càng gấp.
Hôm nay đường về nhà sao lại dài đến thế, đi mãi vẫn chưa tới.
“Tính em như vậy, sao lại đến nơi này làm việc?” Mục Tế Vân vừa đi vừa hỏi.
Chưa đợi Sở Chiêu Chiêu trả lời, anh đã tự hỏi tự đáp: “À, em từng nói em rất cần tiền. Còn nhỏ như vậy, sao lại cần tiền?”
“Trong nhà có người bệnh ạ.” Sở Chiêu Chiêu nói.
“Bệnh gì?”
“Máu khó đông ạ.”
Mục Tế Vân trầm mặc trong giây lát: “Bác sĩ Lưu Xương ở Bệnh viện Đông Hoa là chuyên gia đầu ngành về bệnh máu khó đông trong nước.”
“Dạ, em có biết.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Nhà em có đến tìm, nhưng ông ấy bận quá, gần hai năm nay đều không hẹn được lịch khám.” Nói rồi, cô nhỏ giọng thầm thì: “Đến chuyện này Mục tiên sinh cũng biết.”
Mục Tế Vân nghe được tiếng thầm thì của cô, khẽ hừ, không nói tiếp nữa.
Sau khi về đến nhà, Sở Chiêu Chiêu treo áo khoác của Mục Tế Vân lên giá áo rồi mới đi tắm.
Tắm rửa xong, nhìn chiếc áo kia, trong lòng cô giật thột.
Choáng thật, ban nãy dưới lầu nên trả lại cho thầy luôn mới phải, sao còn y theo câu “Lần sau gặp trả lại cho tôi” của thầy mà mặc luôn về nhà rồi chờ lần sau trả vậy trời…
*
Chiều thứ tư, Sở Chiêu Chiêu về trường lên lớp.
Lúc ngồi chờ trong lớp, Cam Điềm hỏi thăm: “Chiêu Chiêu, mày đi thực tập có mệt không?”
Cam Điềm không tính đi làm, sau khi tốt nghiệp về thẳng công ty của gia đình làm hoàng thái nữ.
“Cũng không đến nỗi, mấy hôm nay đang training người mới.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Có hơi chán thôi, trong nhóm của tao chỉ có tao là nữ, muốn tìm người tán gẫu cũng không có.”
Cam Điềm ôm mặt hỏi cô: “Vậy trong nhóm mày có soái ca nào không?”
Sở Chiêu Chiêu liếc cô nàng: “Học máy tính mấy năm mà mày còn trông chờ vào đàn ông khoa máy tính à?”
Vừa dứt lời, một bóng đen lướt qua bên cạnh Sở Chiêu Chiêu.
Sở Chiêu Chiêu: “…”
Thầy Mục vô thanh vô tức đứng trước mặt cô làm chi vậy…
Ủa? Không đúng? Môn này đâu phải môn của thầy!
Không chỉ Cam Điềm, toàn bộ sinh viên trong lớp đều mở to mắt nhìn Mục Tế Vân, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
“Phát cái này cho các bạn.” Mục Tế Vân ngó lơ ánh mắt của đám sinh viên, để một chồng giấy trước mặt Sở Chiêu Chiêu, là giáo trình của buổi học hôm nay.
“Ơ, dạ.” Sở Chiêu Chiêu không dám nhìn Mục Tế Vân, ôm xấp giáo trình chạy đi phát.
Lúc cô đang phát, tiếng nói của Mục Tế Vân vang lên sau lưng: “Thầy Dương đi du học, môn này kỳ này sẽ do tôi phụ trách.”
Sở Chiêu Chiêu: “…”
Không chỉ mỗi Sở Chiêu Chiêu, tâm trạng cả lớp đều… có chút phức tạp.
Có thầy giáo đẹp trai hơn hoa dạy học đúng là không tệ, nhưng mà thầy ấy thực sự… Người ta không muốn đến môn cuối cùng của đại học mà còn tạch đâu!
Phát xong giáo trình thì chuông vào lớp cũng reo, sau khi Sở Chiêu Chiêu ngồi vào chỗ, Cam Điềm nhỏ giọng nói: “Sao tao cứ cảm thấy, xác suất rớt môn này sẽ cao bất ngờ vậy?”
“Sao lại vậy?” Sở Chiêu Chiêu hỏi lại.
Cam Điềm bĩu môi, “Mày nhìn sắc mặt thầy Mục xem…”
Sở Chiêu Chiêu ngước nhìn, bất thình lình nhìn thẳng vào ánh mắt Mục Tế Vân, lạnh người à nha…
*
Vừa sang xuân, thời tiết cũng ấm lên, nhưng tục ngữ có câu xuân che thu rét*, đa phần sinh viên trong lớp còn mặc quần áo khá dày.
*Ý bảo khi chuyển mùa đừng nên thay đổi quần áo đột ngột, dễ để lại bệnh hậu.
Nhưng không hiểu sao hôm nay Mục Tế Vân cứ một chốc cởi áo khoác, một chốc lại mặc vào.
Cởi rồi mặc, mặc rồi cởi.
Sở Chiêu Chiêu chợt nhớ ra, áo của thầy còn ở nhà mình, hay là giặt rồi hãy trả lại cho thầy.
Đang nghĩ vẩn vơ thì Sở Chiêu Chiêu được Mục Tế Vân gọi đích danh.
“Sở Chiêu Chiêu.”
“Dạ?”
Mục Tế Vân nói: “Câu hỏi vừa rồi, mời em trả lời.”
“Dạ?” Sở Chiêu Chiêu bắn ánh mắt cầu cứu về phía Cam Điềm. Cô vừa thoáng ngẩn người, căn bản không nghe thầy Mục hỏi gì.
Nhưng Cam Điềm hình như… cũng không biết thầy vừa hỏi gì, chỉ có thể bi thương lắc đầu.
Ngay lúc Sở Chiêu Chiêu không biết làm sao, một nam sinh hàng phía trước đứng lên, trả lời thay cô.
Chuyện lạ là, Mục Tế Vân lại khen anh chàng này “Ý tứ rõ ràng, phân tích sắc bén, logic chặt chẽ.”
Cần phải biết là… Mục Tế Vân chưa bao giờ khen sinh viên trên lớp cả.
Sau khi khen xong, ánh mắt anh còn lướt qua Sở Chiêu Chiêu: “Vào thời khắc mấu chốt, đàn ông ngành máy tính vẫn là hữu dụng nhất.”
*Nghi:
Rất xin lỗi cả nhà là mình có thói quen hẹn giờ cho mỗi chương tự động đăng lên. Mấy hôm nay hơi lười lười và mải mê làm bánh quá chưa dịch xong mà quên tắt hẹn giờ nên nó tự động post một chương ngắn cũn và cắt ngay khúc mất nết như thế =)) Mình post đủ lại đây, chúc cả nhà đọc vui.
hic sao chương 17 lại chỉ có 1 đoạn ngắn thế này thôi hả ad
Mình post thiếu bạn ạ. Bạn vào xem lại nhen, mình chỉnh lại rồi. Cảm ơn bạn.
Ơ sao lại chỉ đọc đc một đoạn ngắn thế nhỉ?
Có phải bạn editor post nhầm không nhỉ? Chắc mới đc 1/3 chương mà
Đúng là nhầm thật bạn ạ. Mình bổ sung đủ chương rồi, bạn vào đọc tiếp hen 😀
Xe ô tô đang đến là thầy Mục rùi. Cám ơn bạn nha
😀 Chương trước em không thấy chị cmt, nghĩ chắc chị chưa đọc. Em bổ sung thêm đoạn phía sau rồi, chị vào đọc tiếp nhen. Em cảm ơn chị 😀
M bị lỡ mất chương 16 ah, m đã đọc rùi và comt cho nàng có động lực nha. Yêu nàng lắm lắm.Đang chuẩn bị cày bộ Hồng xanh… nhà các nag đây
Ừ mình có thấy nàng comment chương 16 mà 😀 Ý mình là ban đầu thôi. Nàng cày Hồng phai đi, cực lực đề cử luôn. Với giờ nàng cày là hạnh phúc rồi đó, chị Kamyo đã edit đến những chương cuối rồi 😀 Hồi mình mới theo là 5 năm trước, lúc đó còn bên nhà Tuý Ngọc Hiên, sau nhà ấy drop, các chị làm tiếp mình mới biết tới Hải Đường Viên nhà mình đó. Lúc đó chờ đúng đau khổ, mình đã cày convert 3 lần rồi đó =))
Truyện hồng phai hay cực kỳ luôn, gần hết rồi, c bu từ hồi mới đăng á, ko biết mấy năm rồi nhỉ 😄
Từ hồi mới thì em nghĩ phải ít nhất 4 năm đó chị, em nhớ là theo từ hồi 2016.
Wow… dữ dội quá, từ hồi chưa đẻ đến giờ con c đã gần 3 tuổi. Ờ đúng rồi, c bắt đầu coi từ khi có bầu treo giò nằm nhà đây mà 😄
Chương này tình mghi thớt thả thính cho bà con nóng ruột nóng gan mà hóng 😂😂😂
Ha ha không có đâu, làm người ai làm thế. Mình bổ sung đủ chương rồi, bạn quay lại đọc tiếp nhen.
Ko phải chứ? Sao chương này có thể ngắn như vậy? *Khóc chục dòng sông*😭😭
Đừng khóc đừng khóc, mình bổ sung đầy đủ rồi,bạn vào xem tiếp nhen.
Thầy Mục giận dỗi đáng yêu ghê cơ.
Ha ha đàn ông khoa máy tính không những đẹp trai mà còn thù dai nữa, phải hơm Mục tiên sinh :)))))
Phải phải, em đúng là suy luận chặt chẽ, học một hiểu mười, cho 100 điểm =)))
Thầy bất bình thay cho các thanh niên IT đây mà 😂 nhưng mà có mỗi thầy khác người thôi, chứ muốn quen các bạn IT thì phải tán người ta chứ người ta ko biết tán gái đâu 🤣🤣🤣🤣
Các bạn IT công ty em ngày xưa nhân cách rất tốt, trình độ và thu nhập nọ kia thì khỏi bàn, nhưng ngoại hình thì… =))) Đúng kiểu song toàn thì chỉ thấy trên tiểu thuyết thôi. Hình mẫu Tiêu Nại ngoài đời thực vừa bị bốc phốt cưỡng hiếp ở Mĩ, bị tạm giam, giờ vợ là cô bé trà sữa đòi li dị đó chị.
Oh man 🤣🤣🤣🤣🤣 bởi, tòa nhà c có mấy cty it mà, mấy đứa hắn toàn lầy lội vãi. Chơi thì đc chớ tán gái là bó tay. Đi làm mặc quần đùi áo ba lỗ nữa kìa 😅 mà it pro tí bửa nay lương cao dễ sợ, a giám đốc suốt ngày la làng vì phải trả lương cao, nếu ko bọn nó bỏ đi là chết 😁