“Chiêu Chiêu, mày nghe tao nói!” Dáng Sở Chiêu Chiêu cao, chân cũng dài, Cam Điềm phải chạy theo mới đuổi kịp, “Mày nghe tao nói đã Chiêu Chiêu!”
Sở Chiêu Chiêu hít sâu một hơi, dần bước chậm lại, “Mày nói đi.”
“Tao… tao với cậu ta…” Đến khi để Cam Điềm nói, cô ấy cũng không biết mở miệng như thế nào.
“Vậy để tao hỏi mày.” Sở Chiêu Chiêu quay lại nhìn Cam Điềm, “Mày chia tay với Phương Trạch rồi à?”
“Chưa… chưa chia tay.” Cam Điềm cúi gằm, nói không ra hơi.
“Vậy gã trai ban nãy là sao?”
“Tao…”
“Tao nhớ ra rồi.” Sở Chiêu Chiêu bỗng nhớ ra vài chuyện ở học kỳ trước, “Cậu ta là gã theo đuổi mày đấy phải không?”
Cam Điềm gật đầu: “Là cậu ấy.”
“Không phải lúc ấy mày từ chối cậu ta rồi à?” Sở Chiêu Chiêu hỏi, “Mày còn vứt hết đồ cậu ta tặng cơ mà!”
“Chuyện là… lúc đó tao…” Mặt Cam Điềm đỏ bừng, tay mân mê dây xích túi, một lúc lâu cũng không giải thích được gì.
“Chuyện mày với cậu ta là khi nào?”
“Là học kỳ này…”
Hèn gì, Sở Chiêu Chiêu nghĩ, ai đến năm tư rồi còn không có việc gì còn ở lỳ ký túc xá không chịu về nhà, lúc ấy cô còn tin rằng Cam Điềm cảm thấy ở ký túc tự do hơn ở nhà.
Nghĩ kỹ thì biểu hiện gần đây của Cam Điềm cũng rất khác lạ, lúc cô ấy và Phương Trạch mới quen nhau cũng không nấu cháo điện thoại mỗi đêm, xem ra người cùng cô ấy buôn dưa lê dạo gần đây là gã vừa nãy.
“Điềm Điềm, rốt cục mày nghĩ gì vậy?” Sở Chiêu Chiêu hỏi.
Cam Điềm rối rắm một lúc lâu mới nói: “Tao cũng không biết nữa, Phương Trạch rất tốt, cũng rất cưng tao, ba mẹ ảnh cũng là chỗ quen biết, ảnh là đối tượng phù hợp nhất để kết hôn. Nhưng… Tần Thần nói cậu ấy sẽ lặng lẽ ở bên cạnh tao, tao…”
“Lặng lẽ ở bên cạnh mày?” Giọng Sở Chiêu Chiêu mang vẻ chế giễu, “Lặng lẽ đến mức vào rừng hôn nhau?”
“Tao… Chiêu Chiêu, tao…”
“Thôi, mày đừng nói nữa.”
Sở Chiêu Chiêu không muốn nghe thêm một lời giải thích nào từ Cam Điềm, cô đã nhận ra Cam Điềm cảm thấy gia cảnh Phương Trạch phù hợp với tiêu chuẩn của cô ấy nhất, nhưng cô ấy cũng muốn hưởng thụ sự theo đuổi của gã cây si trong trường, đây không phải bắt cá hai tay thì là gì?
Sở Chiêu Chiêu bỗng thấy mình mới là đứa ngốc.
Khổ sở suy nghĩ lâu như vậy, đắc tội Phương Trạch, bị hắn chỉnh cho chết đi sống lại, còn phiền thầy Mục đánh nhau với Phương Trạch, đáp án nhận được chẳng khác nào trò cười.
Suốt quãng đường đến quán ăn, Sở Chiêu Chiêu không nói thêm gì nữa.
Đến phòng đã đặt trước, Sở Chiêu Chiêu và Cam Điềm đều im lìm, không khí trong phòng lạnh như ở Siberia.
Lúc Mục Tế Vân đẩy cửa bước vào, nhìn đến sắc mặt hai cô gái trong phòng mà cứ ngỡ như bước nhầm đến pháp trường.
Có cần phải vậy không? Chỉ ăn cùng tôi một bữa cơm mà phải là ra vẻ như thấy chết không sờn mới chịu?
Sinh viên nữ muốn mời tôi ăn cơm còn phải xếp hàng dài đến cổng trường, tôi cho các em vinh dự được ăn cùng tôi mà thái độ này là sao?
Là tự em muốn mời tôi ăn đó nha!
Trong nháy mắt, Mục Tế Vân còn muốn quay lưng bỏ đi, nhưng nghĩ kĩ thì làm vậy quá là không có phong phạm nhà giáo nên chỉ ho khan hai tiếng, nhắc khéo hai cô gái mau dẹp vẻ mặt muốn sống muốn chết của mình đi.
Sở Chiêu Chiêu giật mình, lập tức rặn ra một nụ cười, “Thầy Mục, thầy đến rồi ạ.”
Mục Tế Vân nhìn về phía Cam Điềm, khéo miệng cô nàng vẫn méo xệch, giọng cứng đờ: “Thầy Mục, buổi tối tốt lành ạ.”
Tốt cái cóc khô.
Mục Tế Vân kéo ghế ngồi xuống, lại khục khặc hai tiếng.
Cam Điềm hoang mang nhìn anh, hỏi: “Thầy Mục, cổ họng thầy không thoải mái ạ?”
Tôi cả người đều không thoải mái.
Mục Tế Vân vân vê mặt bàn, đáp: “Vì sắp tốt nghiệp nên tâm trạng các em không vui à?”
Mục Tế Vân đã nói đến mức này rồi, Cam Điềm rốt cục cũng ý thức được bản thân đã để lộ cảm xúc thực trên mặt, vì thế xấu hổ cười đáp, “Không phải ạ, do ban nãy trên đường đến đây gặp phải chuyện ngoài ý muốn.”
Bây giờ Sở Chiêu Chiêu cứ nhìn Mục Tế Vân là nhớ đến màn ẩu đả giữa anh và Phương Trạch tối hôm ấy, càng nghĩ càng thấy mình có lỗi với anh, vì vậy cô đưa thực đơn cho anh: “Thầy Mục, thầy chọn nhiều món một chút ạ.”
Mục Tế Vân khinh khỉnh nhìn thực đơn, đợi một lát mới đưa tay nhận lấy.
“Gan heo xào”
Sở Chiêu Chiêu: Ehèmm.
“Tôm sông chiên”
Sở Chiêu Chiêu: Ặc.
“Bánh bao chiên”
Sao Sở Chiêu Chiêu cứ thấy… tâm trạng Mục Tế Vân không tốt thế nhỉ?
Suốt bữa ăn không người nào hó hé một tiếng, im thin thít từ đầu chí cuối, cứ như đang ăn Tiệc Ly.
*Tiệc Ly: Bữa ăn cuối cùng của Chúa Jesus với các tông đồ trước khi người bị chính quyền La Mã hành quyết.
Sau khi ăn xong, Mục Tế Vân bảo vào nhà vệ sinh một lát, hai cô gái trong phòng cũng không lòng dạ nào tiếp tục lá mặt lá trái.
Ngồi một lát, Sở Chiêu Chiêu rời đi tính tiền.
Cô đến quầy thu ngân thì thấy Mục Tế Vân đang cất ví vào túi.
“Thầy Mục!” Sở Chiêu Chiêu chạy nhanh đến trước mặt Mục Tế Vân thì anh đã cầm hoá đơn trên tay, “Để em mời thầy ạ.”
Mục Tế Vân tiện tay vứt hoá đơn vào thùng rác bên cạnh, đáp: “Tôi nhận tấm lòng là được rồi, nhưng tôi không có thói quen để phụ nữ trả tiền.”
Sở Chiêu Chiêu đứng đơ, lòng ngẩn ngơ.
Phụ nữ? Cô vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa cô và Mục Tế Vân là quan hệ thầy trò, nhưng vào lúc hai chữ “phụ nữ” thốt ra từ miệng anh, hai tai cô vẫn không kiềm được nóng lên.
Trong lúc cô đứng ngẩn ngơ, Mục Tế Vân đã ra ngoài, anh quay lại nhìn cô, “Em còn đứng đó làm gì?”
Tình cờ Cam Điềm cũng ra khỏi phòng, Sở Chiêu Chiêu và cô ấy cùng Mục Tế Vân ra ngoài.
Mục Tế Vân đi phía trước, hỏi: “Hai em về trường hay còn đi đâu khác?”
Cam Điềm: “Em về nhà một chuyến ạ.”
Mục Tế Vân bước chậm lại, quay lại nói với Cam Điềm: “Cũng sắp trễ rồi, em đi đường cẩn thận.”
“Dạ, em cảm ơn thầy.” Cam Điềm đáp, “Bạn trai em đưa về ạ, ảnh đã tới dưới lầu rồi.”
Sở Chiêu Chiêu: “…!”
Phương Trạch tới!? Ngay lúc này!?
Cô hoảng hốt nhìn theo bóng lưng Mục Tế Vân, cổ họng như bị thứ định mệnh máu chó này bóp nghẹt.
“Thầy Mục!”
“Hửm?” Mục Tế Vân quay lại nhìn cô, “Sao thế?”
Máu huyết trong người Sở Chiêu Chiêu sôi trào, đầu óc như đóng băng, miệng buột thốt: “Em có chuyện cần hỏi thầy.”
Thấy ánh mắt cô trốn tránh, mặt đỏ cả lên, tay không biết đặt chỗ nào, lúng ta lúng túng kéo kéo quai cặp, Mục Tế Vân như hiểu ra gì đó.
Anh khẽ ừ: “Em hỏi đi.”
Sở Chiêu Chiêu: “Sau lần đi du lịch nọ Trương Phi có giữ lại vài tấm vé máy bay, trên mỗi tấm vé đều có ghi tên sân bay đến và đi. Tấm vé đi của anh ta có tên sân bay là “MUK”, anh ta muốn biết lộ trình cụ thể của mình là gì.”
Mục Tế Vân: “?”
Giọng Sở Chiêu Chiêu nhỏ hẳn: “Trong trường hợp dữ liệu chắc chắn có nghiệm và có nhiều nghiệm thì làm sao để cho ra kết quả ngắn nhất theo thứ tự chữ cái ạ?”
Mục Tế Vân: “…”
Sau một hồi trầm mặc, Mục Tế Vân mới nói: “Vấn đề này tôi có giảng trên lớp rồi.”
“Hả…” Sở Chiêu Chiêu đáp, “Chắc lúc đó em nghe sót ạ.”
Cam Điềm nhìn cả hai với vẻ mặt khó hiểu, Phương Trạch lại gọi điện thoại đến giục nên cô nàng bắt đầu sốt ruột.
“Thầy Mục? Chiêu Chiêu?”
Sở Chiêu Chiêu cố gắng bày ra vẻ mặt tự nhiên nhất có thể, bảo: “Điềm Điềm, hay mày đi trước đi? Tao hỏi bài thầy một chút.”
Mặt Cam Điềm càng hoang mang: “Hả? Hỏi ngay lúc này?”
Nhưng rồi cô nàng không hỏi tiếp nữa, chỉ chào Mục Tế Vân rồi ra ngoài.
“Xuất phát từ sân bay MUK, mỗi lần đều chọn nghiệm ngắn nhất theo thứ tự chữ cái để tiến hành bước tiếp theo. Điều kiện để kết thúc là… Sở Chiêu Chiêu!”
Nãy giờ cô vẫn nhìn chăm chăm vào hướng Cam Điềm rời đi, hoàn toàn không nghe Mục Tế Vân nói gì.
“Hôm nay em sao vậy hả?” Mục Tế Vân có vẻ bực, giọng cũng lạnh hẳn đi.
“Em…” Sở Chiêu Chiêu như thấy bóng Phương Trạch bên ngoài, cả hai còn đang nói gì đó, có vẻ chưa rời đi ngay.
Sở Chiêu Chiêu cắn răng diễn tiếp: “Em còn chưa hiểu lắm, thầy có thể viết code xuống giấy cho em được không ạ?”
Vừa nói, cô vừa lôi giấy và viết trong cặp ra.
Viết code xuống giấy?
Gân xanh trên trán Mục Tế Vân giật giật, vậy mà cô cũng nói được?
“Thầy ơi… có được không thầy?” Sở Chiêu Chiêu cẩn thận hỏi.
Mây đen đã phủ kín trên mặt Mục Tế Vân, ánh mắt anh khoá chặt trên mặt Sở Chiêu Chiêu, không nói một lời.
Lát sau, anh thở dài chịu thua: “Đưa tôi.”
Nói xong cũng không chờ Sở Chiêu Chiêu đưa sang mà cầm luôn giấy viết trên tay Sở Chiêu Chiêu, cúi người bắt đầu viết.
“Vừa rồi tôi nói về thuật toán DFS, dạng này thì sinh viên bình thường xài là đủ rồi.” Anh ngừng một chút rồi tiếp, “Nhưng em có thể cân nhắc sử dụng một thuật toán tối ưu hơn là tìm đường đi ngắn nhất. Đây là thuật kinh điển trong lập trình đồ thị.”
Giọng Mục Tế Vân trong trẻo nhưng cũng rất dịu dàng.
Lúc này đây, anh ngồi tại bàn ăn nhà hàng, ngòi bút thoăn thoắt giảng bài cho cô, vậy mà Sở Chiêu Chiêu lại có chút thất thần.
Cô ngắm anh trong lặng lẽ, đôi mắt đen nhánh đằng sau kính mắt đang chăm chú nhìn tờ giấy trước mặt.
Cô nhớ đến lúc ở Vân Yên Phủ Đệ, anh cũng ghé vào tai cô trò chuyện bằng ánh mắt chăm chú như thế.
“Em hiểu chưa?” Mục Tế Vân viết hơn quá nửa trang giấy mới ngừng bút, “Tôi đang hỏi em đó.”
“Dạ… hiểu ạ.” Sở Chiêu Chiêu cầm trang giấy, gấp cẩn thận cho vào cặp, “Cảm ơn thầy Mục.”
Mục Tế Vân ừ một tiếng, “Đi thôi.”
Lúc này Cam Điềm đã ra ngoài được hợ mười phút, hai người chắc đã rời đi rồi, vì vậy Sở Chiêu Chiêu không lo lắng gì nữa, bình thản theo sau Mục Tế Vân ra ngoài.
Ai ngờ 一 cô vừa bước ra khỏi cửa nhà hàng, đập vào mắt chính là hình ảnh Phương Trạch đứng bên xe hút thuốc!
Sao lâu như vậy rồi mà hai người này còn chưa đi?!
Như không để Sở Chiêu Chiêu lo lắng suông, lúc ánh mắt Mục Tế Vân và Phương Trạch giao nhau, bên tai Sở Chiêu Chiêu như có tiếng sấm vang rền.
Đêm nay trời trong trăng sáng đó nha…
Lúc này Cam Điềm mới cầm hai túi táo đi đến. Ban đầu cô không thấy Sở Chiêu Chiêu và Mục Tế Vân, đi thẳng về phía Phương Trạch: “Để anh chờ em rồi, mình đi thôi.”
Lúc ra khỏi nhà hàng, Cam Điềm nhìn thấy bà lão còn đang bán táo bên đường.
Trong bốn năm đại học, vì thấy bà lão đáng thương mà Cam Điềm thường mua táo của bà. Hôm nay tình cờ gặp bà, Cam Điềm nghĩ sắp tốt nghiệp rồi nên cố ý mua hết số táo còn sót lại, thuận tiện trò chuyện với bà lão vài câu.
“Sao thế?” Cam Điềm thấy ánh mắt Phương Trạch là lạ, nương theo ánh nhìn của hắn tay quay đầu nhìn lại thì thấy Sở Chiêu Chiêu và Mục Tế Vân đứng trước nhà hàng, “À đúng rồi, đó là thầy Mục trường em, em có nói với anh đó, hôm nay Chiêu Chiêu mời thầy ăn cơm.”
Phương Trạch đưa mắt nhìn sang, vẻ mặt cười như không cười.
Mục Tế Vân nheo mắt, cúi đầu nhìn Sở Chiêu Chiêu. Quả nhiên, mặt cô đã trắng không còn giọt máu.
Hoá ra bạn thân mà cô nói là Cam Điềm.
Mục Tế Vân hiểu rõ quan hệ giữa cả ba, cảm thấy không có gì thú vị, xoay người rời đi.
Còn Sở Chiêu Chiêu đứng như trời trồng, rối rắm có nên đi theo hay không.
Phía bên kia, Phương Trạch thấy Mục Tế Vân rời đi thì cũng lên xe.
Có điều hắn ngồi sau tay lái, hết nhìn bóng lưng Mục Tế Vân lại liếc sang Sở Chiêu Chiêu, miệng cong lên một nụ cười rất nhạt.
“Thú vị thật.”
*Nghi: Mình đang đi phượt tầm khoảng 3 tháng nên tốc độ ra truyện sẽ rất chậm. Tất cả đều tuỳ vào tốc độ mạng và tình hình sức khoẻ. Mong mọi người đừng bỏ truyện nhé.
Đoạn Mục Tế Vân giảng bài cho Sở Chiêu Chiêu làm mình toát mồ hôi hột. Tra mãi mới dịch được như thế, nếu mọi người thấy có cách nào diễn giải tốt hơn hoặc có thuật ngữ nào mình cần cải thiện thì góp ý với mình trong mục comment nhé.
Thật nực cười cho cái hoàn cảnh này. Trong khi Chiêu chiêu cố gắng bảo vệ bạn bao nhiêu thì sự thật tàn nhẫn bấy nhiêu. Khổ thân Chiêu Chiêu
Ớ, hình như mình bỏ sota chương nào hay sao nhỉ, để lội lại xem. Mà cái cô cam điềm này cũng quá quắt quá. Uổng phí bao quan tâm của người ta, haiza
Thầy biết rồi mà thầy vẫn làm khó Chiêu Chiêu quá.
Chờ mãi mới có chương mới, hiu hiu