Sáng hôm sau là buổi kiểm tra môn tự chọn do Mục Tế Vân đứng lớp, cũng là tiết học cuối cùng trong đời sinh viên của Sở Chiêu Chiêu.
Hết tiết, Sở Chiêu Chiêu thu bài của cả lớp rồi mang đến văn phòng của Mục Tế Vân.
Trong văn phòng Mục Tế Vân còn có thầy Vương và Lục Cảnh, Sở Chiêu Chiêu đặt xấp bài kiểm tra xuống rồi cùng Lục Cảnh rời đi.
Thầy Vương ôm tách trà, mắt dõi theo bóng hai người: “Tuổi trẻ tốt thật.”
Mục Tế Vân nhướn mi, không nói gì.
“Hắc hắc, thằng nhóc Lục Cảnh này từ lúc vào trường đã được các bạn nữ hâm mộ không ngớt, tôi thấy Sở Chiêu Chiêu cũng có chút ý này à nha.” Thầy Vương tủm tỉm tán gẫu với Mục Tế Vân, nhưng anh vẫn im thin thít.
Có điều thầy Vương cũng đã quen với cái thói này của anh, tự mình ngồi vào sô pha tiếp tục pha trà: “Tiếc là con bé Sở Chiêu Chiêu này học hành giỏi giang nhưng những mặt khác lại hơi kém một chút, nếu không hai đứa cũng rất xứng đôi.”
Thầy Vương còn cho rằng Mục Tế Vân sẽ không tiếp, nào ngờ anh khai kim khẩu: “Kém chỗ nào?”
“Hả?” Thầy Vương ngẩng đầu, nhìn Mục Tế Vân, “Sao cơ?”
Mục Tế Vân hất cằm: “Sinh viên của tôi kém chỗ nào? Có chỗ nào không xứng với sinh viên của thầy?”
“Ờ thì…” Thầy Vương nói, “Hơi hướng nội chút.”
“Hướng nội là một loại tính cách, không phải khuyết điểm.” Mục Tế Vân đáp.
Thầy Vương liếc anh, “Vậy thì ngoại hình, nhìn cũng không xứng đôi lắm.”
Mục Tế Vân hừ lạnh: “Nông cạn.”
Thầy Vương: “…”
Sau cùng, Mục Tế Vân chốt một câu: “Ít đàm tiếu sau lưng sinh viên đi.”
Thầy Vương: “…”
Tôi chỉ thuận miệng nói một câu, là thầy cứ đòi hỏi cho ra ngọn ra ngành chứ bộ?
*
Hôm chụp ảnh tốt nghiệp, sinh viên năm cuối cả trường đều xúng xính áo thụng mũ đen đã được nhà trường phát trước, túm năm tụm ba trước các kiến trúc biểu tượng của trường để tạo dáng.
Dù mấy ngày trước Sở Chiêu Chiêu và Cam Điềm có khúc mắc thì cũng tạm gác sang một bên, chụp ảnh cho đẹp trước rồi nói sau.
Dù sao thì cả đời cũng chỉ có một lần chụp ảnh tốt nghiệp mà thôi.
Chụp xong ảnh lớp, các cô lại tìm những góc quen thuộc để chụp ảnh kỷ niệm, cứ vậy kéo hết một ngày, đến tối ai nấy đều mệt lả.
Trong ký túc, Tần Thư Nguyệt kéo Sở Chiêu Chiêu ra ban công hỏi nhỏ: “Chiêu Chiêu, mấy ngày nay mày với Cam Điềm sao thế? Tao cứ thấy hai đứa bây là lạ thế nào ấy.”
“Hả? Đâu có gì đâu…” Sở Chiêu Chiêu đáp, “Chắc do mấy ngày nay trong người tao không khoẻ thôi.”
“Vậy thì tốt.” Tần Thư Nguyệt vỗ vỗ vai Sở Chiêu Chiêu, “Tụi mình cùng ăn cùng ngủ với nhau cũng bốn năm rồi, đừng để trước lúc tốt nghiệp cãi nhau lại không hay.”
“Ừ.” Sở Chiêu Chiêu ngoài miệng đồng ý, nhưng mấy hôm nay cứ thấy Cam Điềm ra ngoài vào buổi tối là cô lại nhớ đến tình cảnh lúc đó.
Con người Phương Trạch thế nào tạm thời không bàn đến, nhưng bạn thân của mình cũng thuộc dạng người bắt cá hai tay mà vẫn thản nhiên như không thì Sở Chiêu Chiêu không cách nào chấp nhận.
Bây giờ cô cũng không biết làm sao nói với Cam Điềm chuyện Phương Trạch.
Vì vậy dù ngoài miệng cô bảo cô và Cam Điềm không có chuyện gì thì những người khác vẫn nhìn ra được.
Đến hôm làm lễ tốt nghiệp, cả phòng lại choàng lên tấm áo thụng, kéo nhau đến sân vận động của trường Nam Đại.
Mới tháng sáu mà trời đã nóng như cái lò, đủ biết hè năm nay sẽ khốn khổ như thế nào. Sở Chiêu Chiêu mặc áo ngắn tay phối với quần jean, bên ngoài còn tròng thêm một lớp áo thụng, chỉ chốc lát cả người đã mướt mồ hôi.
Cô ngồi trên khán đài, tay cầm mũ tua rua quạt không ngừng.
Giữa khán đài, đội ngũ giáo viên đang tiến vào trong tràn vỗ tay vang dội của sinh viên.
Tham dự lễ tốt nghiệp hôm nay đều là giáo viên thâm niên của Nam Đại, Sở Chiêu Chiêu nhìn qua, không thấy Mục Tế Vân.
Cũng đúng thôi, Sở Chiêu Chiêu nhớ năm cô nhập học Mục Tế Vân mới bắt đầu về trường dạy, khó mà tính là thâm niên được.
Sau bài phát biểu lê thê của ban lãnh đạo và đại diện sinh viên tốt nghiệp là phần nghi thức trao bằng tốt nghiệp.
Toàn trường có khoảng vài ngàn sinh viên tốt nghiệp trong đợt này, tất cả chia thành từng tốp hai mươi người xếp hàng lên khán đài để giảng viên thực hiện nghi thức hất tua rua mũ từ phải sang trái, tượng trưng cho việc sinh viên đã tốt nghiệp thành công.
Đến lúc nhóm của Sở Chiêu Chiêu lên đài đã là một tiếng sau.
Người của Hội Sinh viên dẫn nhóm của cô ra sau sân khấu, hướng dẫn các bước cần làm khi thực hiện nghi thức rồi để các cô xếp hàng cạnh sân khấu.
Lúc này, người đứng cạnh Sở Chiêu Chiêu nhìn cô hỏi: “Bạn gì đó ơi, tua rua trên mũ của bạn đâu rồi?”
“Hả?” Sở Chiêu Chiêu gỡ mũ xuống xem, đúng là tua rua không thấy đâu.
“Hay là rớt ở đâu rồi?” Bạn học kia nói, “Hay tìm vòng vòng thử xem?”
Sở Chiêu Chiêu nhìn xung quanh: “Thôi chịu vậy.”
Đồng phục này là trường phát, chất lượng thực không dám khen, chưa kể mấy hôm trước cả bọn còn tung mũ lên trời để chụp ảnh tốt nghiệp, mũ đã dỏm còn chịu hành hạ như vậy nên có lẽ đã sớm chịu không nổi, có thể lúc lấy ra sáng nay đã vô tình làm đứt rồi cũng nên.
Hơn nữa lúc này tốp của cô đã xếp hàng cạnh sân khấu, bên dưới người người đều nhìn chằm chằm lên đây, lúc này Sở Chiêu Chiêu còn chạy lung tung tìm tua rua không phải là rảnh rỗi sinh nông nổi à?
Thêm nữa tìm được tua rua rồi cũng không gắn lại được vào mũ.
Vì vậy Sở Chiêu Chiêu đành chấp nhận đội một cái mũ không có tua rua lên sân khấu.
Lúc cô đến trước mặt thầy giáo, thầy cũng hơi bất ngờ vì không thấy tua rua của cô đâu.
Nhưng trên sân khấu có tới hai mươi sinh viên, tình trạng của Sở Chiêu Chiêu cũng không tính là nổi bật, thầy giáo cũng giả vờ hất một chiếc “tua rua tàng hình” từ phải sang trái, nén cười chúc câu “Tốt nghiệp vui vẻ.”
Nói xong còn cười phì.
Thầy cười làm Sở Chiêu Chiêu càng xấu hổ.
Hất xong tua rua, cầm bằng tốt nghiệp, tốp của Sở Chiêu Chiêu vội vã rời sân khấu, nhường chỗ cho tốp tiếp theo.
Sở Chiêu Chiêu xuống khỏi sân khấu rồi mới cảm thấy nghi thức trôi qua quá mau, cô không kịp có cảm tưởng gì đã kết thúc rồi. Sau này có nhớ lại ngày tốt nghiệp chắc chỉ nhớ mỗi chuyện cô làm mất tua rua trước khi nhận bằng, ngoài ra cũng không còn cảm xúc gì khác.
Sở Chiêu Chiêu hoà theo dòng người về lại chỗ ngồi.
Trong khán phòng nóng quá, cô phải gỡ mũ xuống, lau bớt mồ hôi. Ngay khoảnh khắc ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Mục Tế Vân đang đứng ở lầu hai nhìn xuống khán đài.
Trên tầng hai vắng người, rất dễ để nhìn ra Mục Tế Vân.
Dáng anh thong dong tựa ngọc, áo sơ mi trắng phác hoạ thân hình anh, quần tây đen vẽ nên đôi chân dài thẳng tắp.
Sở Chiêu Chiêu chợt hiểu vì sao anh phải đứng trên lầu hai để quan sát buổi lễ.
Nếu anh xuống lầu chắc chắn sẽ bị sinh viên nữ quấn lấy mè nheo xin chụp ảnh chung. Tuy thường ngày anh nghiêm khắc lạnh lùng, nhưng nếu có được tấm ảnh chung với một thầy giáo như anh thì sau này tha hồ mà khoe khoang.
Trong lúc giật mình, Sở Chiêu Chiêu như thấy anh mấp máy môi bảo cô lên lầu.
Cô nhìn quanh, sau đó mới dám nhận là anh đang nói với mình.
Anh bảo cô lên tìm anh sao?
Sở Chiêu Chiêu không chắc lắm, nhưng vẫn đội mũ đàng hoàng, lên cầu thang.
“Thầy Mục, thầy gọi em ạ?”
Mục Tế Vân chắp tay sau lưng, nhìn cô gật đầu: “Em qua đây.”
Sở Chiêu Chiêu tiến thêm hai bước, đang muốn hỏi anh có việc gì thì anh đã nhanh tay tháo xuống chiếc mũ hỏng trên đầu cô, quẳng sang một bên rồi thay một chiếc mũ hoàn chỉnh vào.
Loạt động tác của anh chỉ diễn ra trong chớp mắt, Sở Chiêu Chiêu ngẩn ngơ hồi lâu mới phản ứng lại.
Cô khẽ ngẩng đầu nhìn Mục Tế Vân, chớp chớp mắt.
Thầy làm gì vậy?
Giây tiếp theo, Mục Tế Vân khẽ nâng tay, vuốt nhẹ tua rua trên mũ.
Động tác này như một thước phim quay chậm, Sở Chiêu Chiêu thấy ngón tay thon dài của anh vụt qua trước mắt, thấy anh nhẹ nhàng vuốt gọn tua rua trên mũ của cô, rồi thấy anh hất tua rua từ bên phải sang bên trái.
Lúc anh khẽ rút tay về, cô nghe anh nói “Tốt nghiệp vui vẻ.”
Tim Sở Chiêu Chiêu như vừa lỡ một nhịp.
Nếu vừa rồi Sở Chiêu Chiêu còn nghĩ lễ tốt nghiệp hôm nay không có gì đáng nhớ thì vào lúc này, cô cảm thấy mình sẽ hoài niệm khoảnh khắc này cả đời.
Nhớ rõ, Mục Tế Vân vì cô hoàn thiện nghi thức tốt nghiệp dang dở.
*
Mục Tế Vân không xem hết lễ tốt nghiệp mà rời đi trước.
Anh đi dọc theo sân thể dục ra bãi đỗ xe.
Hôm nay anh không có tiết, anh còn tính sẽ ở nhà cả ngày. Nhưng sáng hôm nay không hiểu sao cứ như trúng tà, cả người khó chịu, tự động xuống ga ra, ngồi vào sau tay lái.
Đến lúc xe đến cầu vượt, Mục Tế Vân mới phát hiện đây là đường đến Nam Đại.
Mượn lời của Triệu Thanh Viện thì anh đúng là làm thầy làm đến ngốc luôn rồi.
Vì vậy, trên đường ra bãi đỗ lấy xe về nhà, Mục Tế Vân càng nghĩ càng không hiểu nổi chính mình.
Trời nóng như vậy, đáng ra nên ở nhà ngồi máy lạnh cho sướng.
Lúc này, một quả bóng từ xa bay đến, rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi dừng bên chân Mục Tế Vân.
Cùng lúc, Mục Tế Vân nghe tiếng một nam sinh đang gọi anh từ xa, anh theo tiếng nhìn qua, đúng là có một cậu trai đang vẫy tay với anh.
“Thầy Mục! Nhờ thầy sút trả bóng hộ em!”
Mục Tế Vân thấy nam sinh này có vẻ quen quen.
Hai giây sau, anh nhớ ra.
À, là cậu ta.
Vì vậy, Mục Tế Vân duỗi chân, chạm vào quả bóng, sau đó…
一 hướng về hướng ngược lại sút thật mạnh.
Vuốt lại tóc, cao đầu ưỡn ngực bỏ đi.
Lục Cảnh nơi phương xa: “???????????”
Tác giả có lời muốn nói: Nhiệm vụ cameo của Cảnh ca ca chính thức hoàn thành, có thể xuống đài nhận lương, phần sau sẽ do thầy Mục toàn quyền phụ trách.
Nghi: Dịch tại Tháp Độc Lập ở Jakarta, 29.05.2019 và đường đến Bandung, Indonesia 31.05.2019
Thầy nhỏ mọn ghê ý. Bạn học Lục Cảnh tự nhiên bị đưa làm bia ngắm của thầy mà ko hiểu j
May Lục Cảnh là nam chính truyện khác, chứ không thì :))
Híhi phục nàng thật đấy. Đang đi chơi mà vẫn dich được. Yêu quá là yêu. Mong chờ chương sau sẽ bắt đầu tình yêu của 2 người
Gần rồi nàng ạ. Chương 23 là bắt đầu xong gánh học đường, chân trời rồ man tịch mở ra sáng chói.
Dấm quá chua và quá yêu bạn dịch giả
Awww, cảm ơn comment dễ thương của bạn. You made my day 🥰
Đọc khúc cuối cười bệnh :))))
Cảm ơn dịch giả :*
Thầy Mục bá đạo ghê