Đường phố lên đèn rực rỡ, báo hiệu đời sống về đêm bắt đầu.
Đêm nay Vân Yên Phủ Đệ náo nhiệt hơn thường lệ, nhân viên phục vụ bận đến chân không chạm đất, phòng nhân viên vắng tanh như chùa bà đanh.
Sở Chiêu Chiêu thấy vậy thì ngồi một mình chờ Khâu Tứ ca trong phòng nghỉ.
Lúc vừa đến cô có gọi cho Khâu Tứ ca, thấy anh ta không bắt máy cô cũng đoán đêm nay khá bận, chỉ không ngờ lại đắt khách đến mức này.
Ngồi được một lúc thì một nhân viên phục vụ chạy vào thay quần áo bị rượu đổ ướt, vừa thấy cô thì nhờ vả: “Linda, giúp tôi một tay với.”
Sở Chiêu Chiêu hỏi: “Sao thế?”
Cô gái kia đáp: “Khu C đại sảnh có một ông khách, lần trước uống không hết có gửi rượu lại nhưng hoá đơn và hệ thống không khớp, không biết bị lỗi gì nữa, tôi đang bận sứt đầu mẻ trán, cô tìm Khâu Tứ ca giùm tôi, bảo anh ta đến giải quyết.”
“Được, bảo anh ta trực tiếp đến quầy thu ngân đúng không?”
“Ừ, bảo anh ta tìm Tiểu Hà là được.”
Sở Chiêu Chiêu cầm hoá đơn, chạy lên lầu.
Mỗi lần gọi điện mà Khâu Tứ ca không bắt máy có nghĩa là anh ta đang tiếp khách VIP, vì vậy Sở Chiêu Chiêu chạy thẳng lên lầu hai, quả nhiên tìm được anh ta trong một phòng bao.
Sở Chiêu Chiêu nháy mắt với Khâu Tứ ca, anh ta nhìn thấy, đứng dậy, ra nói chuyện với cô, hỏi có việc gì. Sở Chiêu Chiêu đơn giản thuật lại vụ việc cho anh ta, anh ta gật đầu, bảo thông báo với khách một tiếng rồi sẽ xuống giải quyết.
Anh ta vào lại phòng bao, nâng ly, lịch sự nói: “Lưu tổng, tôi không phiền các anh nữa, có việc gì anh cứ gọi tôi, tối nay các anh cứ chơi cho thoải mái, lát nữa tôi sẽ mang rượu ngon ông chủ Tần vẫn luôn giấu kĩ lên mời các anh.”
Người được Khâu Tứ ca gọi là Lưu tổng cười tủm tỉm: “Ông chủ Tần khách sáo quá rồi.”
“Đều là việc nên làm cả ạ.” Khâu Tứ ca đáp, “Ông chủ Tần có dặn chỉ cần Lưu tổng tới thì phải mang đồ tốt nhất lên.”
Khách sáo đẩy đưa vài câu, Khâu Tứ ca chuẩn bị rút lui, Lưu tổng lại trỏ vào Sở Chiêu Chiêu: “Cậu cứ đi đi, để người đẹp này lại là được.”
Khâu Tứ ca khựng lại, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất tự nhiên, cười nói: “Chỉ sợ cô này phục vụ không được chu đáo.”
Lưu tổng chỉ nhìn Sở Chiêu Chiêu, không nói.
Khâu Tứ ca thấy vậy thì đẩy Sở Chiêu Chiêu, “Vậy cô ở lại tiếp đón Lưu tổng.”
Anh ta không để Sở Chiêu Chiêu có cơ hội từ chối là vì biết cô sẽ không làm anh ta mất mặt vào những lúc như thế này.
Sở Chiêu Chiêu đứng nghe một lúc lâu cũng hiểu Lưu tổng này không phải người dễ chọc, chủ quán còn phải khách sáo thì cô tính là gì. Vì vậy cô ngồi lại, ngầm nói với Khâu Tứ ca cô không sao. Tuy hôm nay cô đến để xin nghỉ nhưng cũng không đến nỗi phải ngay tức khắc làm ra vẻ thanh cao.
Khâu Tứ ca cũng yên tâm rời đi.
Anh ta biết dù Sở Chiêu Chiêu không phải là người linh hoạt nhưng cũng không phải dạng dễ dàng đắc tội khách hàng.
Sở Chiêu Chiêu rót thêm một chén cho Lưu tổng, cười giòn tiếp chuyện, được một lát, tay của Lưu tổng choàng qua vai cô. Tình huống như vầy Sở Chiêu Chiêu gặp qua không ít, dù sao Lưu tổng vẫn còn lịch sự chán, chỉ khoác vai chứ không tiến xa hơn.
Lát sau, Khâu Tứ ca sắp xếp thêm các cô gái khác vào phục vụ, trong phòng nhất thời mỹ nữ như mây, nhìn rất hút mắt.
Trong nhóm này không thiếu người khéo ăn khéo nói hơn Sở Chiêu Chiêu, chốc lát đã thu hút được sự chú ý của Lưu tổng, Sở Chiêu Chiêu cũng được phóng thích, ngồi sang một bên, chờ cơ hội rời đi.
Ban nãy Sở Chiêu Chiêu mời kha khá rượu, tuy chưa đến mức say nhưng cô bắt đầu thấy buồn ngủ, cô đã lén quay đi đánh ngáp vài lần, chỉ chờ Khâu Tứ ca quay lại cho cô một cái cớ để rời phòng.
Ai ngờ chưa chờ được Khâu Tứ ca đã chờ được một người khác.
Ban đầu, Sở Chiêu Chiêu chỉ thấy vẻ mặt cô gái ngồi đối diện với cô khá kỳ quặc, giây trước còn mạnh bạo rót rượu cho một ông trung niên bên cạnh, giây tiếp theo đã buông ly rượu, sửa sang đầu tóc, nhìn khá giả tạo.
Sở Chiêu Chiêu quay đầu nhìn phía sau, phát hiện Mục Tế Vân đang đi về phía bọn họ.
Quả đúng là anh, Sở Chiêu Chiêu nghĩ chắc mình có thần giao cách cảm thật.
Mà gương mặt vốn bình tĩnh của Mục Tế Vân vừa nhìn đến Sở Chiêu Chiêu đã đổi thành biểu cảm tức giận.
Sở Chiêu Chiêu chỉ muốn hỏi, sao thầy… lại… lại… giận rồi?
Đợi đến khi anh đến gần, Sở Chiêu Chiêu mới nhìn ra anh đâu chỉ giận, vẻ mặt anh như đang hận rèn sắt không thành thép.
Sao nào? Có phải thấy cô không bằng người ta, bị khách cho ra rìa nên mới hận rèn sắt không thành thép không? Chẳng lẽ cô phải là có thành tích bán rượu nhất bảng thầy mới vừa lòng?
Trong lúc Sở Chiêu Chiêu rối rắm, Mục Tế Vân không nhìn cô lấy một cái nhưng vẫn ngồi vào cạnh cô.
“Sao trễ vậy mới tới?” Mặt Lưu tổng đã hồng lên vì rượu, má đỏ gay như búp bê sứ, “Đi đâu giờ này mới tới?”
“Con ăn cơm với ông ngoại.” Mục Tế Vân nhìn Lưu tổng ở phía đối diện, trả lời, “Nếu không phải con xin đi gặp chú thì giờ này ông còn chưa cho con đi đâu.”
Lưu tổng lập tức ngồi thẳng dậy, hỏi: “Thầy Kỳ dạo này vẫn khoẻ chứ hả?”
“Vẫn khoẻ.” Mục Tế Vân đáp, “Chỉ cần ông không bị con chọc cho tức điên thì vẫn dư sức đi một bài quyền quân thể.”
*Quyền quân thể: Quyền dùng trong thể thao quân đội.
Lưu tổng cười cười, trỏ vào Sở Chiêu Chiêu bảo: “Mau mau rót rượu cho Tiểu Vân nào! Hai chú cháu mình lâu lắm rồi chưa uống với nhau.”
Câu sau là nói với Mục Tế Vân, ông ta nói xong thì ngả ra lưng tựa sô pha, đánh mắt ra hiệu cho Sở Chiêu Chiêu.
Sở Chiêu Chiêu lập tức đứng dậy rót rượu, ly rượu đầy hơn nửa đưa đến trước mặt Mục Tế Vân, anh lại không nhận, ánh mắt đảo một vòng qua ly rượu rồi dừng trên mặt Sở Chiêu Chiêu.
Sở Chiêu Chiêu đối mắt với anh được hai giây thì vội vã dời đi.
Vậy là sao nữa? Sao tâm trạng người này xoay như chong chóng vậy? Nếu không phải từng xem thông tin về Mục Tế Vân trên web trường, Sở Chiêu Chiêu còn tưởng anh đang vào thời kỳ mãn kinh.
Một cô gái bên cạnh Sở Chiêu Chiêu thấy thế thì khẽ đảo mắt, nhẹ như không cầm lấy ly rượu trong tay Sở Chiêu Chiêu, “Lần đầu gặp mặt, anh đẹp trai, em kính anh một ly.”
Nói xong kề ly rượu vào sát miệng Mục Tế Vân.
Mục Tế Vân nghiêng đầu tránh: “Để xuống.”
Cô gái kia mới đầu còn không hiểu, cười cứng ngắc: “Dạ?”
“Để xuống.” Mục Tế Vân lặp lại một lần nữa.
Cô gái kia đành phải xấu hổ đặt ly xuống, thoáng nhìn về phía Lưu tổng.
Lưu tổng cũng không thèm để ý cô ta, hỏi: “Tiểu Vân sao thế? Ra uống rượu với chú mà vẫn không vui à?”
“Không.” Mục Tế Vân trả lời, “Cháu chỉ không thích để phụ nữ mời rượu.”
“Ặc?” Một dấu chấm hỏi to đùng nhảy ra trong đầu Sở Chiêu Chiêu.
Bình thường em mời rượu thầy cũng có ít đâu?
Mục Tế Vân đã nói vậy, cô ả kia cũng chỉ đành xấu hổ dịch sang một bên.
Lưu tổng đứng dậy, giơ ly rượu trước mặt Mục Tế Vân, “Haiz, hồi trẻ chú cũng giống như cháu, có điều già rồi thì sinh tật xấu của đàn ông, uống rượu phải có người đẹp uống cùng, nếu không thì rượu ngon mấy cũng nhạt thếch.”
Mục Tế Vân không nói gì, chỉ cụng ly với Lưu tổng, một hơi uống cạn.
Đến lúc này, Sở Chiêu Chiêu cảm thấy còn tiếp tục ngồi cạnh Mục Tế Vân sẽ rất lúng túng, cô còn bận suy nghĩ phải tìm cớ gì để rời đi. Dù sao giữa đông người như vậy, Mục Tế Vân chắc sẽ không khó dễ cô đâu.
Tuy cô chỉ tự nói trong đầu, nhưng suy nghĩ cứ như bị Mục Tế Vân nghe thấu vậy.
Anh đột ngột xoay người: “Muốn đi à?”
Sở Chiêu Chiêu gật: “Em… còn có chút việc.”
“Ngồi lại.”
“Dạ?”
“Lát nữa tôi đưa em về.”
“À, dạ…”
Sở Chiêu Chiêu nghĩ thầm, không cần đâu.
Nhưng cô cũng không có gan nói thẳng với Mục Tế Vân, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi lại. Ngồi được một lát, cô vẫn không nghĩ ra Mục Tế Vân mắc chứng gì, rõ ràng bảo “không thích phụ nữ mời rượu”, vậy mà lại bắt cô ngồi cạnh.
Cả bàn đều nhiệt tình uống rượu, không ai rỗi hơi quan tâm đến Sở Chiêu Chiêu, cô ngồi một lát thì bắt đầu mơ mơ màng màng.
Cô sợ người khác nhìn ra là cô buồn ngủ nên cố nhích về phía đầu còn lại của sô pha. Nhiều lần cô chịu không nổi, đầu gục gặc như chim gõ kiến, có lúc còn vô thức tựa vào trên sô pha, vài giây sau mới giật mình ngồi thẳng dậy.
Nhưng cố gắng tỉnh táo không được bao lâu thì cô lại gục gặc như chim gõ kiến.
Cô âm thầm niệm kinh trong lòng, Khâu Tứ ca chừng nào quay lại thả cho cô đi đây, cô chỉ muốn kết sổ rồi về nhà ngủ thôi mà.
Cô cứ nửa tỉnh nửa mê chờ Khâu Tứ ca quay lại, trong lúc đầu óc đặc quánh như hồ, Sở Chiêu Chiêu cảm giác bàn tay ai đó đang nhẹ nhàng chạm vào đầu cô, sau đó kéo về một bên.
一 Trong nháy mắt, Sở Chiêu Chiêu đã tựa vào vai ai kia.
Đầu óc Sở Chiêu Chiêu tức khắc tỉnh đến mức có thể giải liền hai đề toán cao cấp.
Thầy… thầy Mục để cô dựa vào vai thầy ngủ?
Không phải chỉ dựa bả vai đơn thuần mà là dựa vào gần cổ, có vậy cô mới dựa được vững vàng thoải mái.
Dưới ánh đèn mờ, ly rượu trong tay Mục Tế Vân phản quang sóng sánh. Giữa tiếng nhạc đinh tai, tiếng người huyên náo, cô vẫn có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch.
Vì đang tựa vào vai anh, mỗi động tác của anh đều như phóng đại đến vô hạn. Anh vươn tay chạm cốc, anh đặt ly xuống bàn, anh châm thuốc, anh cầm di động. Tay phải anh gác hờ sau lưng Sở Chiêu Chiêu, tuy anh không ôm cô nhưng động tác này vẫn đang ngấm ngầm tuyên bố chủ quyền. Nếu Sở Chiêu Chiêu dịch ra phía sau sẽ rơi trọn vào vòng ôm của Mục Tế Vân, còn dịch lên phía trước sẽ nằm gọn trong ngực anh.
Sở Chiêu Chiêu đúng là nằm trong thế tiến thoái lưỡng nan, trước sau đều thọ địch.
Sở Chiêu Chiêu cố gắng nhắm chặt hai mắt, mỗi sợi dây thần kinh của cô căng ra theo từng động tác của Mục Tế Vân.
Nên mở mắt hay là không đây? Mở mắt ra không phải càng thêm xấu hổ à? Mở mắt rồi thì nói gì đây? Nên dùng vẻ mặt nào để đối mặt với thầy?
Đầu óc Sở Chiêu Chiêu rối như tơ vò, cô nghĩ hay cứ giả bộ ngủ cho qua chuyện.
Nhưng cả người cô đang tựa vào Mục Tế Vân, mùi hương của anh cứ quanh quẩn bên chóp mũi, tiếng anh nói chuyện cũng thông qua sự tiếp xúc cơ thể mà truyền vào tai Sở Chiêu Chiêu rõ ràng hơn.
Thính giác, khứu giác lẫn cảm giác của Sở Chiêu Chiêu đều đạt đến độ mẫn cảm trước nay chưa từng có.
Sở Chiêu Chiêu không dám dồn trọng tâm cơ thể vào Mục Tế Vân, nhưng cô đang nghiêng người tựa vào anh, chân, eo và cổ không thể chịu lực hoàn toàn, rất khó để giữ vững cơ thể, chỉ chốc lát sau cả người cô đã cứng ngắc.
Đây cũng là lần đầu Sở Chiêu Chiêu cảm thấy hơi thở của mình trở nên rối loạn ở chốn vàng thau trộn lẫn này.
Không biết trải qua bao lâu, có người cầm micro nói gì đó trên sân khấu dưới lầu. Sở Chiêu Chiêu không nghe rõ được người đó nói gì, cô chỉ biết sau khi nghe xong thì Mục Tế Vân đưa tay che lại tai phải của cô.
Ngay sau đó, tiếng nhạc rầm trời vang lên, chai rượu trên bàn cũng rung lên theo nhịp nhạc.
Lực tay Mục Tế Vân không nặng cũng không nhẹ, vừa vặn che chắn tai của Sở Chiêu Chiêu để cô không phải chịu sự tra tấn của tiếng nhạc, nhưng động tác này cũng giúp anh ôm gọn Sở Chiêu Chiêu vào lòng.
Chỉ là từ đầu chí cuối anh cũng không quay sang nhìn Sở Chiêu Chiêu, đầu anh thậm chí còn không nghiêng lấy một tẹo.
Có lẽ anh cũng không biết, tâm can Sở Chiêu Chiêu vào giờ phút này đã chấn động gấp ngàn lần tiếng nhạc ồn ã do DJ điều chỉnh ngoài kia.
Thịch thịch thịch… rất nhiều lần tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Thậm chí Sở Chiêu Chiêu còn cảm nhận được lông mi của mình run rẩy.
Khoảng hơn mười phút sau, thứ nhạc điếc tai này cũng dừng lại, nhịp nhàng chuyển sang dòng nhạc chậm rãi êm tai.
Mục Tế Vân cũng vô cùng nhịp nhàng để tay xuống.
一 nhưng anh cũng không đặt hẳn tay xuống, mà nhẹ nhàng gác vào đầu vai Sở Chiêu Chiêu.
Cũng chính khoảng cách như có như không này làm Sở Chiêu Chiêu có cảm giác như vừa tu ừng ực một ngụm giấm Sơn Tây lâu năm, mũi miệng đều không thở nổi, hơi thở đều dồn cả vào trong lồng ngực. Lúc này tim cô đã không còn muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mà đã nát tan luôn rồi!
Vậy mà Mục Tế Vân vẫn thoải mái nói cười như cũ, không biết anh nghe ai nói chuyện thú vị gì mà cười rất sảng khoái, còn ngả người vào lưng tựa sô pha.
Sau đó, cả người Sở Chiêu Chiêu theo quán tính trượt lên phía trước một chút.
Cái ôm hờ, nháy mắt thành ôm thật.
Cái gì gọi là “biết vậy chẳng làm”? Hôm nay Sở Chiêu Chiêu xem như hiểu rõ.
Ngay từ đầu giả bộ ngủ làm gì? Giờ thì hay rồi, cho dù cả chảo dầu nóng hắt thẳng vào mặt cô cũng không dám mở mắt.
Hơi thở của Sở Chiêu Chiêu càng lúc càng dồn dập, nhưng cô sợ mình biểu hiện khác lạ sẽ khiến Mục Tế Vân phát hiện nên càng ra sức khống chế. Khổ nỗi cố quá thành quá cố, cô không cách nào ép buộc chính mình, chỉ biết tim đập mỗi lúc một nhanh, tiếng nhạc ồn ào mỗi lúc một xa, chỉ có tiếng nói của Mục Tế Vân là càng lúc càng gần, thậm chí chỉ cần anh vừa động, Sở Chiêu Chiêu cũng có thể nghe rõ tiếng quần áo anh sột soạt.
Sở Chiêu Chiêu cảm thấy cứ tiếp tục như vầy chẳng khác nào mỗi giây đằng đẵng như là ba thu.
Cũng không hiểu vì sao Sở Chiêu Chiêu lại thấy thời gian trôi nhanh hơn hẳn ngày thường, một hai tiếng trôi qua mà như chỉ vừa mười mấy hai mươi phút.
Sở Chiêu Chiêu không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên len lén mở một mắt nhìn nhìn, thấy bình rượu trên bàn đều đã cạn đáy thì giật cả mình.
Lát sau, cô thấy người ở phía đối diện đứng lên, biết họ đang muốn ra về nên cô nhắm chặt mắt lại.
Đúng là bàn tiệc này đã đến lúc tàn. Lưu tổng uống khá nhiều, lúc đi còn có một nam một nữ dìu ông ta ra ngoài.
Trên bàn chỉ còn lại vài người trẻ tuổi, tất cả cũng đang có ý rời đi.
Tay Mục Tế Vân dùng sức, đỡ Sở Chiêu Chiêu lên.
Đến lúc này thì Sở Chiêu Chiêu không dám giả ngủ nữa.
Chỉ tiếc kĩ thuật diễn của Sở Chiêu Chiêu quá kém, diễn không tới bộ dạng vừa mới tỉnh dậy, chỉ có thể ngốc nghếch mở to hai mắt, ra vẻ giật mình khó hiểu.
Mục Tế Vân cũng không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ cầm điện thoại, nói: “Đi thôi.”
Vẫn là giọng điệu bình thản này, nếu so với cách anh thường nói chuyện với Đoạn Kiêu cũng không có gì khác cả.
Người này… Sao anh có thể vậy được!
Dáng vẻ đường đường như thể chẳng có chuyện khác thường nào xảy ra này làm Sở Chiêu Chiêu cũng không biết nên dùng vẻ mặt nào để đối diện với anh.
Sở Chiêu Chiêu vẫn không nhúc nhích, Mục Tế Vân nhắc nhở: “Gần một giờ sáng rồi, đi thôi.”
Giọng anh vẫn bình tĩnh như cũ.
Sở Chiêu Chiêu cắn răng, nghĩ thầm, cũng không thể ngồi dính mông mãi ở đây được!
Vì vậy, cô vờ chỉnh trang lại đầu tóc để giấu đi sự hồi hộp của mình, sau đó đứng dậy.
一 mấy giây sau, Sở Chiêu Chiêu vẫn ngồi yên như cũ, Mục Tế Vân ngồi lại lần nữa.
Anh ngẩng đầu nói với mấy người bạn: “Bọn bây ra trước đi, lát nữa tao ra sau.”
Nghi: Dịch tại Bali, 14.06.
Chà chà bạn Chiêu biêng biêng, rung rinh rồi
Chà, cách dùng từ này của chị nghe hay quá. Biêng biêng nghe dễ thương quá, sau này có chỗ nào phù hợp em xin mượn dùng lại nhé 😀
Hihi cứ tự nhiên nàng nhá.Tui dốt văn lắm
Chặc, chuyến này thất trận trở về rồi ????
Khi nào mới có thể 1 chương 1 ngày đây, hiu hiu, hay quá
Ngày đó ngày đó mãi luôn xa xôi, vì bé Nghi là người yếu đuối :)) Ba ngày ngủ bus đêm 2 lần, bay thêm 2 lần nữa làm mình chỉ muốn ngủ thôi, không dịch vọc gì nổi nữa.
Dễ thương ghê á! Cơ mà chờ truyện dài cổ luôn