“Một lần, lại thêm một lần.”
Sở Chiêu Chiêu không hiểu sao Mục Tế Vân lại ngồi lại, cô chỉ thấy anh cầm một chai nước khoáng, vặn nắp xong thì đưa cho cô.
Sở Chiêu Chiêu đón lấy, uống vài ngụm, chân cũng đỡ tê hơn hẳn.
Cô sửa soạn đứng lên, nhưng nửa đường đã bị Mục Tế Vân đón hỏi: “Chân hết tê rồi à?”
Sở Chiêu Chiêu: “…”
“Phịch” một tiếng, Sở Chiêu Chiêu ngã ngồi trên ghế.
Thôi rồi.
Tim cô đã đập liên hồi cả đêm, đến lúc này muốn đập không nổi nữa rồi.
Hoá ra Mục Tế Vân vẫn biết cô giả ngủ… Nếu không sao chỉ vừa liếc mắt một cái đã biết biểu hiện kỳ quái của cô là do bị tê chân!
Nhưng Sở Chiêu Chiêu còn chưa bằng lòng bó tay chịu trói: “À… không phải, ban nãy bụng em hơi khó chịu một chút.”
Mục Tế Vân không nói thêm lời nào, đứng dậy rời đi.
Sở Chiêu Chiêu lẽo đẽo theo sau, đến lầu một thì bị Khâu Tứ ca gọi lại.
“Cô xem giấy tờ đi.” Khâu Tứ ca đứng một bên, đưa sổ sách cho cô xem.
Sở Chiêu Chiêu nhận lấy, lúc cúi đầu xem còn nhân tiện nhìn trộm Mục Tế Vân.
Anh đứng một bên, vẫn không nói gì như cũ, lẳng lặng chờ.
Xem sổ sách xong, Khâu Tứ ca bảo không có tiền mặt, sẽ chuyển qua Wechat cho Sở Chiêu Chiêu.
Thủ tục chỉ tốn vài phút, hai người bắt đầu rời đi.
Ra khỏi cổng, Sở Chiêu Chiêu muốn tìm cớ để tự mình về nhà, nhưng chưa mở miệng đã bị Mục Tế Vân đón trước: “Ngoài chỗ này ra thì em còn làm ở đâu khác không?”
“Dạ? À, có ạ.” Sở Chiêu Chiêu đáp.
“Vậy sao em còn đến đây làm?” Nín nhịn cả đêm, rốt cục Mục Tế Vân cũng có thể hỏi được ra miệng thắc mắc của mình.
“Có thể kiếm thêm chút nào hay chút đó ạ.” Sở Chiêu Chiêu vừa nói vừa tìm cách làm sao để xin phép được tự về, nhưng cả hai đã vào đến bãi đỗ xe, giờ cô tìm cớ nào cũng không phù hợp.
Sau khi nghe xong câu trả lời của cô, Mục Tế Vân không nói gì nữa, yên lặng đi phía trước.
Đến trước xe của mình, anh mở cửa để Sở Chiêu Chiêu lên.
Sở Chiêu Chiêu chần chờ giây lát, vẫn quyết định lên xe.
Người ngồi sau tay lái cũng không hỏi tiếng nào, trực tiếp lái xe về hướng nhà của Sở Chiêu Chiêu.
Dọc đường đi, cả hai không ai nói gì, chỉ yên lặng ngồi đó, mãi cho đến trước hẻm vào nhà Sở Chiêu Chiêu.
Sở Chiêu Chiêu nói: “Đến nhà em rồi, cảm ơn Mục tiên sinh.”
Mục Tế Vân vẫn không nói gì, nhưng lúc Sở Chiêu Chiêu mở cửa xuống xe, anh cũng mở cửa bên phía mình.
Anh yên lặng vòng ra phía sau đuôi xe, đi đến bên Sở Chiêu Chiêu.
Hai người sóng bước, khoảng cách giữa cả hai chỉ chưa đầy nửa thước.
Trăng trên cao không biết đã tròn từ lúc nào, dịu êm soi bóng trên những vũng nước đọng trên đường.
Hẻm nhỏ vắng lặng càng phóng đại tiếng bước chân của cả hai, một nhẹ một nặng, tiết tấu nhịp nhàng.
Mục Tế Vân bất ngờ hỏi: “Sao em lại cần tiền như vậy?”
Sở Chiêu Chiêu siết chặt nắm tay, ngực thắt lại. Cô luôn cảm thấy, trải qua quãng thời gian dài từ mùa đông năm ngoái đến nay, mặt nạ của cô trước mặt Mục Tế Vân càng lúc càng mỏng.
Nhưng nghĩ đến chuyện tối nay, cô lại nghĩ chắc Mục Tế Vân vẫn chưa nghi cô, vì nếu anh biết rồi sao còn làm ra hành động như vậy được.
Trong lúc rối rắm, Sở Chiêu Chiêu nghĩ hay cứ bịa đại một cái cớ cho qua chuyện. Nhưng cũng không biết vì sao, cô không muốn lừa dối người trước mặt.
“Trong nhà có người bệnh, rất cần tiền.”
Mục Tế Vân chỉ nhẹ nhàng à một tiếng, “Vậy ba mẹ em đâu?”
Sở Chiêu Chiêu đáp: “Trình độ văn hoá ba mẹ em không cao, chỉ có thể làm việc nặng, làm bở hơi tai cũng không được bao nhiêu.”
Lát sau, Mục Tế Vân mới tiếp: “Ba mẹ em có biết em làm ở đây không?”
“Không biết.” Nếu đã lựa chọn nói ra, Sở Chiêu Chiêu cũng thấy tâm mình dần bình lại, “Ba mẹ em là dân tỉnh lẻ, rất nhiều việc ba mẹ không hiểu, em nói dối một chút là xong.”
Mục Tế Vân: “…”
Anh nghiêng đầu nhìn Sở Chiêu Chiêu, ánh trăng soi rọi trên gương mặt anh, khiến ánh mắt anh trở nên mơ hồ.
“Có điều về sau em cũng không đến đây làm nữa. Hoàn cảnh nhà em giờ khá hơn trước, em cũng tìm được công việc ổn định hơn rồi.”
Mục Tế Vân ngoảnh mặt đi, ừ một tiếng.
“Nhà tôi lúc trước cũng có người bệnh, nhưng nhà tôi không có dồn hết sức chữa trị như nhà em.”
Sở Chiêu Chiêu ngước nhìn anh, ánh mắt khó hiểu.
Mục Tế Vân hơi cười: “Không phải vấn đề tài chính.”
Chẳng trách.
Vừa nãy cô còn thấy là lạ, còn lầm tưởng nhà anh cũng từng có thời nghèo khó như nhà cô.
Thoáng chốc đã đến dưới lầu, anh tiễn cô cũng chỉ có thể tiễn đến đây.
Sở Chiêu Chiêu xoay người, lòng rối rắm, không biết nên mở miệng thế nào.
Nếu là trước đây, cô chỉ cần cảm ơn một tiếng là xong.
Nhưng lúc này trong đầu cô lại lặp đi lặp lại những lời của Đoạn Kiêu.
“Mục Tế Vân mỗi lần đều gọi nhiều rượu như vậy nhưng có lần nào uống hết không? Cô cho là tiền nó nhiều quá không có chỗ xài à? Cô cho rằng hôm đó nó đánh người ta nặng như vậy là vì thấy việc bất bình ra tay tương trợ hay sao?”
Cộng thêm hành động tối nay của anh khiến Sở Chiêu Chiêu không khỏi nghĩ nhiều.
Chỉ mong sao tất cả là do cô nghĩ nhiều mà ra.
“Ngẩn người gì thế?” Mục Tế Vân nhìn Sở Chiêu Chiêu, không biết là do bóng đêm thăm thẳm hay là do hơi men nồng nàn, ánh mắt anh mang theo vẻ lưu luyến, đặc biệt là khi anh nhìn cô, “Đang nghĩ xem có nên mời tôi lên nhà ngồi không à?”
Câu đùa này của anh doạ Sở Chiêu Chiêu nhảy dựng.
“Không không không, em không có nghĩ vậy.”
“Ờ.” Mục Tế Vân tiếp, “Đưa em về đến đây mà một miếng nước em cũng không muốn mời?”
Sở Chiêu Chiêu lúng túng, tự hỏi không lẽ Mục Tế Vân muốn lên nhà cô ngồi thật.
Mời lên nhà cũng không phải việc gì khó, nhưng hàm ý đằng sau đó mới là thứ khiến người ta suy nghĩ sâu xa. Sở Chiêu Chiêu sợ nếu mời anh lên lầu thật thì những việc phát sinh sau đó sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
Vẻ lúng túng của cô được Mục Tế Vân bắt trọn trong tầm mắt, khiến anh cứ muốn cười mãi.
“Nói chơi với em thôi.” Anh lùi về sau hai bước, kéo dãn khoảng cách với cô, “Tôi về đây.”
Sở Chiêu Chiêu thở dài nhẹ nhõm: “Mục tiên sinh đi thong thả.”
Bóng Mục Tế Vân trong bóng đêm hiện lên rõ nét cho đến khi anh ngồi vào xe.
Sở Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn trời, hoá ra đèn đường trong hẻm nhỏ đã được sửa, chả trách trời đêm nay lại sáng rỡ như vậy.
*
Về đến nhà, Mục Tế Vân thấy đèn phòng khách vẫn còn sáng.
Kỳ Hồng đưa lưng về phía anh, tay cầm bảng pha màu và cọ vẽ, từng nét phác hoạ nhân vật trên nền giấy.
Trên giấy là phác hoạ gương mặt một người đàn ông, hai mắt to, tròng mắt sâu thẳm, mũi cao thẳng, rất giống Mục Tế Vân.
Có điều tuổi tác của người đàn ông trong tranh khá lớn.
Mục Tế Vân định yên lặng lên lầu, nhưng vừa đến chân cầu thang đã nghe giọng nói lạnh lùng của Kỳ Hồng: “Về rồi à?”
Mục Tế Vân dừng lại, dạ một tiếng.
Kỳ Hồng buông cọ vẽ, đi về phía Mục Tế Vân, vừa đi vừa nói: “Hôm nay là đám giỗ ba mày, mày lại ra ngoài uống rượu với chú ba Lưu, đúng là thằng con có hiếu.”
Mục Tế Vân cười cười đáp: “Con bất hiếu, không so được nỗi niềm vọng phu của mẹ.”
Kỳ Hồng khựng lại, vẻ mặt thoắt xanh thoắt trắng.
Lát sau, bà thở dài thoả hiệp, kéo lỏng cà vạt của Mục Tế Vân, “Đi nghỉ sớm một chút.”
Cởi cà vạt được một nửa, Kỳ Hồng nhíu mày hỏi: “Mùi nước hoa rẻ tiền như vậy, là gái vũ trường à?”
Mục Tế Vân không đáp, xoay người lên lầu.
Vào phòng mình, anh cởi quần áo vứt sang một bên, đi tắm. Sau khi ra khỏi phòng tắm, anh ngồi vào sô pha, bên cạnh là đống quần áo anh vừa thay ra.
Mùi thuốc lá và mùi rượu trên người Mục Tế Vân đã được nước rửa trôi, anh cũng không dùng sữa rửa mặt có mùi, vì vậy trên người anh không có mùi hương nào khác, càng tạo điều kiện cho mùi trên quần áo toả ra rõ rệt.
Anh rũ mắt, nhìn đống quần áo dơ.
Lát sau, anh cầm lên, đưa sát vào mũi ngửi.
Nào có mùi “nước hoa rẻ tiền” như lời Kỳ Hồng, đây rõ ràng là mùi thơm cơ thể của phụ nữ trẻ. Lúc này, khứu giác và xúc giác của Mục Tế Vân như nối liền một mạch, vừa nghe được mùi hương anh đã liên tưởng đến cảm giác Sở Chiêu Chiêu tựa vào ngực hồi tối.
Vừa nghĩ viển vông, Mục Tế Vân vừa thấy hơi nóng nóng.
Anh đặt quần áo xuống, giảm nhiệt độ máy lạnh xuống thấp mấy độ rồi lên giường ngủ.
Anh uống không ít rượu, lý ra nên ngả đầu liền ngủ, nhưng Mục Tế Vân cứ trằn trọc suốt.
Mãi không biết bao lâu mới đi vào giấc ngủ, nhưng tối nay anh nằm mơ.
Trong mơ, trên giường anh có thêm một cô gái đang nằm dưới người anh, thút thít xin anh bỏ qua, giọng nỉ non nghẹn ngào. Cô càng khóc anh càng hăng hái, môi không ngừng hôn khô những giọt nước mắt trên má cô, thân thể càng thêm ra sức.
Từ điên cuồng dần biến thành âu yếm, sau đó, cảnh trong mơ mờ dần, kết thúc bằng việc Mục Tế Vân tỉnh giấc.
Anh mở to hai mắt, trời vẫn còn tối đen.
Bóng đêm đặc quánh, trong phòng yên tĩnh không có tiếng động nào, Mục Tế Vân yên lặng nằm trên giường, lòng kinh hãi.
Anh biết rõ gương mặt trong mơ là ai, cũng hiểu rõ quan hệ giữa cô và anh là gì, nhưng phản ứng cơ thể không ngừng nhắc nhở anh về cảm giác chân thật anh cảm nhận trong mơ.
Một lần, lại thêm một lần.
Nghi: Dịch tại Siem Reap, 20.06
Ối thầy Mục cũng mộng xuân ah nha
Thầy Mục comeback. Giấc mơ của thầy ba chấm quá đi, còn đâu trai đẹp lạnh lùng hờ hững
Hờ hờ thầy Mục thầy lại nghĩ nhiều rồi.
Giựt tem
Rất tiếc, em đã là người đến sau 🤣
Hôm trước háo hức quá phải đọc CV, cơ mà vẫn chờ bản edit của bạn, công nhận tác giả xây dựng nhiều tình tiết sau này khéo thật!
Giấc mơ của thầy sẽ thành sự thật thôi cơ mà khi nào thì chưa biết há há há
Ahahah… cuối cùng thầy mục đã thành thật với bản thân rồi, có điều sao lại là mộng xuân chứ 🤣🤣🤣🤣 ko có tí hàm lượng lãng mạng nào vậy thầy mục. Lót dép ngồi chờ thầy chuyển mơ thành thật đây
Cảnh H sương sương..haha
Bạn Nghi đi nc ngoài mà vẫn edit chăm vậy. Xin cảm ơn bạn nhiều nhe