Thầy đây đành chịu khó giữ em lại một đêm vậy.
Lưu Đồng vốn tưởng Mục Tế Vân muốn đưa cô về công ty, nhưng sau khi lên xe cô mới hiểu không phải thế.
Mục Tế Vân gần như đua xe trên đường, suốt đường đi không nói một lời, mày nhăn tít, mặt lộ rõ vẻ nôn nóng.
Lưu Đồng cân nhắc một lúc, vẫn quyết định hỏi: “Chiêu Chiêu là sinh viên của anh?”
Mục Tế Vân hơi ngạc nhiên nhìn sang, gật đầu: “Là đệ tử của tôi.”
“Đừng lo quá.” Lưu Đồng muốn vươn tay vỗ vai anh, nhưng vừa nâng tay thì thấy anh khẽ nghiêng người sang hướng ngược lại. Anh làm rất khẽ, cũng rất tự nhiên, nhưng Lưu Đồng vẫn nhìn ra được, vì vậy cô hạ tay, nói: “Chắc là không có việc gì đâu, em chỉ lo cô bé căng thẳng quá thôi. Con gái làm nghề này thường rất áp lực, chưa kể cô bé vừa mới tốt nghiệp, nên em lo cô ấy tự làm khó mình, muốn đi khuyên một chút.”
Tuy Lưu Đồng đi làm chưa lâu, nhưng năm ngoái cũng có hướng dẫn một nữ thực tập sinh. Vì quá áp lực mà cô gái kia nghĩ quẩn trong đầu, huỷ hết toàn bộ thông tin trong máy tính, làm hệ thống toàn công ty tê liệt hết nửa ngày.
Nhưng Mục Tế Vân lại lắc đầu: “Không, nếu cô ấy khóc thì nhất định có chuyện rồi.”
Lưu Đồng nhìn Mục Tế Vân, hỏi: “Sao anh nói thế?”
“Em không biết chứ cô ấy rất nghị lực, gặp chuyện khó khăn sẽ chỉ biết vùi đầu tìm cách, sẽ không phải trường hợp như em nói đâu.”
Tốc độ nói của Mục Tế Vân không nhanh, nhưng nét lo lắng chảy tràn trong từng từ từng chữ.
Thầy giáo lo lắng cho học trò mình từng dạy dỗ, về tình về lý đều rất bình thường.
Nhưng Lưu Đồng là người rất tinh tế, tuy cô chỉ mới gặp Mục Tế Vân hai lần, nhưng cô cảm nhận rất rõ Mục Tế Vân không phải chỉ lo lắng cho Sở Chiêu Chiêu với tư cách là thầy giáo đơn thuần.
Suy đoán này chỉ lướt qua trong đầu Lưu Đồng, lúc này cô chỉ lo Sở Chiêu Chiêu có thật xảy ra chuyện hay không.
Rất nhanh sau đó, Mục Tế Vân đỗ xe vào bãi, bước phăm phăm về phía thang máy.
Lên tới công ty, vào phòng Phát triển, Lưu Đồng thấy đèn đuốc sáng trưng nhưng không có ai ở trong phòng.
Cô và Mục Tế Vân cùng gọi Sở Chiêu Chiêu, nhưng gọi vài tiếng vẫn không có ai đáp lại, sắc mặt cả hai cũng nghiêm trọng hơn.
Lưu Đồng lấy điện thoại ra định gọi cho Sở Chiêu Chiêu nhưng Mục Tế Vân đã nhanh tay hơn cô, đã bấm gọi bằng máy của mình.
Lưu Đồng nhìn màn hình điện thoại của Mục Tế Vân, nhẹ nhàng cúp máy.
Chỉ một chốc, có người bắt máy.
Mục Tế Vân hỏi giọng lạnh lùng: “Em đang ở đâu?”
Lưu Đồng không nghe được Sở Chiêu Chiêu nói gì, nhưng hình như cô nghe được tiếng động ở một góc, vì vậy dẫn Mục Tế Vân qua đó.
Trong gian trà nước ngoài hành lang, Sở Chiêu Chiêu đang ngồi xổm trên mặt đất, nhặt nhạnh từng mảnh thuỷ tinh vỡ.
Trong ngăn tủ vốn có mười mấy cái ly uống nước, lúc này đều vỡ nát ngổn ngang trên mặt đất, cái bàn cao chân cũng ngã chổng vó, nhìn rất lộn xộn.
Sở Chiêu Chiêu kinh ngạc khi thấy Mục Tế Vân và Lưu Đồng, vô thức siết chặt mảnh thuỷ tinh trong tay, ngay sau đó là tiếng xuýt xoa vì đau.
Mục Tế Vân thở dài, ngồi xổm trước mặt cô, cầm tay cô lên xem, thấy không có vấn đề gì thì hỏi: “Em đang làm gì thế?”
Khoé mắt Sở Chiêu Chiêu đỏ ửng, cô rụt tay về, nhỏ giọng đáp: “Em gom mảnh thuỷ tinh vỡ.”
Ánh mắt Mục Tế Vân quét qua đống hổ lốn trên mặt đất, “Gom mảnh thuỷ tinh vỡ? Em tập xiếc thất bại à?”
Bị Mục Tế Vân mỉa mai, Sở Chiêu Chiêu càng thêm tủi thân, cô ngoảnh sang hướng khác, cố nén tiếng khóc.
Mục Tế Vân nhìn xuống, phát hiện chân cô đang chảy máu, trên làn da nõn nà hiện rõ vệt máu đỏ gai người.
Vẻ lạnh lùng dần tràn ra trong mắt Mục Tế Vân, anh cúi gần hơn một chút, hỏi: “Rốt cuộc là em bị sao vậy?”
Sở Chiêu Chiêu xoa mắt, không để ý đến Mục Tế Vân. Cô cố đứng lên nhìn Lưu Đồng vẫn đang đứng yên lặng từ nãy đến giờ: “Chị Đồng Đồng, em không cẩn thận làm ngã bàn trà, em sẽ dọn dẹp sạch sẽ, ngày mai cũng sẽ tìm bên Nhân sự bồi thường mấy món này.”
Lưu Đồng nhìn cô rồi nhìn mớ lộn xộn trên đất, sau đó nói: “Không cần gấp, chân em bị thương rồi, nên đi bệnh viện xử lý vết thương, đừng để bị sẹo.”
Tuy Lưu Đồng không biết Sở Chiêu Chiêu gặp phải chuyện gì, nhưng cô có thể nhìn ra hiện tại Sở Chiêu Chiêu không muốn nói ra, nhất quyết bắt cô nói vào lúc này cũng không để làm gì, chẳng thà để cô đi bệnh viện xử lý vết thương trước, có việc gì mai nói sau.
Sở Chiêu Chiêu còn chưa biết nên đi hay ở nên có hơi chần chờ.
Lưu Đồng đã quay sang nói với Mục Tế Vân: “Mục tiên sinh, phiền anh chở Chiêu Chiêu đi bệnh viện giúp em, em gọi người lên dọn dẹp một chút, sau đó tự bắt xe về.”
Mục Tế Vân không do dự như Sở Chiêu Chiêu, chỉ để lại cho Lưu Đồng một câu “phiền em” rồi túm lấy cổ tay Sở Chiêu Chiêu, kéo cô ra ngoài.
Suốt cả quá trình, Lưu Đồng thấy mình như người ngoài cuộc.
Cô nhớ lại mấy phút trước vô ý nhìn vào màn hình điện thoại Mục Tế Vân khi anh thực hiện cuộc gọi, màn hình hiển thị tên “Thỏ”.
Thầy giáo nào lại lưu tên danh bạ cho học trò của mình như thế?
Nhưng Lưu Đồng cũng không có thời gian suy nghĩ thấu đáo, cô mau chóng gọi điện cho phòng bảo vệ: “Người của phòng điều khiển có ở đó không? Lên phòng tôi ngay lập tức, tôi muốn xem CCTV! Đúng! Ngay lập tức!”
Mấy phút sau, người của phòng điều khiển vội vã chạy lên.
Lưu Đồng yêu cầu anh ta trích xuất CCTV tối nay, lúc nhìn thấy Hà Quốc Hoa xuất hiện trên màn hình, Lưu Đồng tối sầm mặt.
Sắc mặt Lưu Đồng càng lúc càng kém, lúc nhìn thấy hai người đi vào phòng trà nước thì cô không nhịn được chửi tục: “Fuck!”
Phòng trà nước là góc chết của CCTV, hai người đi vào trong thì máy quay không quay được nữa.
Nhưng không lâu sau, Lưu Đồng thấy một loạt ly thuỷ tinh vỡ trên đất, ngay sau đó Hà Quốc Hoa cũng khập khiễng chạy ra, đi vội qua chỗ để dụng cụ vệ sinh rút vài tờ khăn giấy che trán chạy ra ngoài.
Sau đó không thấy động tĩnh nào từ phòng trà nước nữa, Lưu Đồng phải tua nhanh rất lâu mới thấy Sở Chiêu Chiêu đi ra lấy chổi và thùng rác.
*
Trên xe, Sở Chiêu Chiêu bình tĩnh thuật lại mọi chuyện.
Mục Tế Vân lái xe như lướt gió, yên lặng lắng nghe, mặt không biểu cảm. Đợi Sở Chiêu Chiêu kể xong, anh mới hỏi: “Vậy em tính thế nào? Cứ vậy bỏ qua à?”
Sở Chiêu Chiêu cúi đầu nhìn tay mình: “Thứ nhất, lão ta chưa làm được gì. Thứ hai…”
Cô ngập ngừng, giọng cũng nhỏ hẳn: “Em thật sự không còn sức để vướng vào tranh cãi kiện tụng nữa.”
Nếu lúc Sở Chiêu Chiêu kể về hành vi vô lại của Hà Quốc Hoa Mục Tế Vân còn bình tĩnh lắng nghe thì khi nghe cô nói câu này, tim anh như thắt lại, chân gí cả vào chân ga.
Mục Tế Vân không lên tiếng, Sở Chiêu Chiêu cũng yên lặng ngồi bên.
Lát sau, cô để ý thấy Mục Tế Vân ăn mặc trang trọng thì mới dè dặt hỏi: “Thầy Mục, sao thầy và chị Đồng Đồng lại đến công ty cùng lúc vậy ạ?”
Mục Tế Vân đáp: “Hôm nay tôi ăn cơm với cô ấy.”
“À…” Sở Chiêu Chiêu tiếp, “Là xem mắt ạ?”
“Xem mắt cái gì mà xem mắt?” Mục Tế Vân liếc cô một cái, “Tôi mà còn cần xem mắt à?”
Sở Chiêu Chiêu: “…”
Sở Chiêu Chiêu không nói gì, Mục Tế Vân cũng không muốn cuộc nói chuyện kết thúc ở chủ đề này nên hỏi: “Bình thường nhát gan như thỏ, hôm nay lại to gan đánh sếp, em có nghĩ đến hậu quả chưa?”
Sở Chiêu Chiêu thở dài: “Phần lớn là mất việc rồi…”
Mục Tế Vân dừng đèn đỏ, vươn tay vít nhẹ đầu Sở Chiêu Chiêu: “Mất việc thì mất việc, đệ tử của tôi còn lo không tìm được việc sao?”
Đèn chuyển sang xanh, anh thu tay về, tiếp tục lái xe.
Giác quan trên người Sở Chiêu Chiêu như dừng lại vào khoảnh khắc đó, cô vươn tay sờ tóc, độ ấm từ tay Mục Tế Vân như vẫn còn vương.
Sở Chiêu Chiêu lại nhớ về lần gặp mặt trước, về cái đêm mà Mục Tế Vân ôm cô vào lòng.
Má Sở Chiêu Chiêu lặng lẽ nóng lên, cô len lén nhìn Mục Tế Vân vài lần vẫn không thể hỏi thành lời thắc mắc trong lòng.
Cô rất muốn biết quan hệ giữa Mục Tế Vân và Lưu Đồng là gì, nhưng cô lấy tư cách gì để hỏi đây.
Tới bệnh viện, Mục Tế Vân vừa cởi đai an toàn vừa hỏi: “Em đi được không?”
“Dạ được.” Sở Chiêu Chiêu lần lượt cởi đai an toàn, mở cửa xe, nhưng khi chân chạm đất thì lại lảo đảo.
Hôm nay lúc giằng co với Hà Quốc Hoa, vì tình thế cấp bách nên cô vớ bừa mấy chiếc ly thuỷ tinh ném về phía lão để chống trả, sau đó làm ngã bàn, không biết chân bị mảnh thuỷ tinh cắt vào lúc nào.
Sau khi xuống xe, Mục Tế Vân đứng trước mặt cô, cúi nhìn cẳng chân cô, sau đó thở dài, nắm cổ tay cô dìu vào trong.
Là nắm cổ tay cô dắt đi chứ không phải túm tay lôi đi như ở công ty.
Tuy lực tay anh mỗi lần mỗi khác, nhưng sức nóng trên lòng bàn tay Sở Chiêu Chiêu vẫn tăng lên vùn vụt, đến mức quên cả ngón tay đau.
Tới phòng khám, bác sĩ xem vết cắt ở chân và tay Sở Chiêu Chiêu, bảo: “Tay không sao, không cần phải để ý gì nhiều, chân thì có vụn thuỷ tinh, rửa vết thương và sát trùng xong thì không còn gì đáng ngại nữa.”
Sở Chiêu Chiêu hỏi: “Có bị sẹo không bác sĩ?”
Bác sĩ đáp: “Kiêng ăn là được, miễn không phải thể chất dễ bị sẹo thì không có vấn đề.”
Nói rồi bác sĩ bảo Sở Chiêu Chiêu ngồi xuống, bắt đầu chuẩn bị dụng cụ sát trùng.
Mục Tế Vân vẫn luôn đứng bên đột ngột lên tiếng: “Cần kiêng ăn gì vậy bác sĩ?”
Bác sĩ đưa lưng về phía anh, dặn: “Không nên ăn ớt, nước tương, tỏi, gừng, rượu, chất kích thích và thực phẩm có màu đậm.”
Nói xong, bác sĩ cầm dụng cụ y khoa đi đến cạnh Sở Chiêu Chiêu: “Lúc gắp vụn thuỷ tinh và sát trùng sẽ hơi đau, cô cố chịu một chút nhé.”
Sở Chiêu Chiêu gật đầu, ngồi ngay ngắn. Bác sĩ đổ hơn nửa bình thuốc sát trùng lên miệng vết thương của Sở Chiêu Chiêu, cô rát đến mức hít hà.
Tiếp đến, bác sĩ bắt đầu gắp mảnh vỡ, vừa chạm vào miệng vết thương đã khiến Sở Chiêu Chiêu cắn chặt răng vì đau, bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô, khuyên: “Đừng nhìn miệng vết thương, càng nhìn càng đau thôi.”
Bác sĩ vừa dứt lời, Mục Tế Vân bước thêm hai bước đến bên cạnh Sở Chiêu Chiêu, khẽ kéo đầu cô vào bên hông.
“Đừng nhìn.”
Sở Chiêu Chiêu vùi mặt vào hông anh, ngẩn ngơ.
Một tay Mục Tế Vân ôm lưng cô, tay còn lại vỗ về đầu cô, ôm trọn cô trong lồng ngực, trở thành vòng chắn tự nhiên bảo vệ cho cô.
Độ ấm trên người anh nhanh chóng truyền sang cô, như dòng điện lan dần từ đầu ra toàn thân.
Trong vòng tay anh, cô có thể nghe rõ tiếng tim anh đập, còn tiếng bác sĩ cứ xa dần xa dần. Đau đớn trên chân cũng trôi xa khỏi tầm nhận thức.
Vào lúc Sở Chiêu Chiêu cảm thấy thiếu an toàn nhất như hôm nay, vòng ôm ấm áp này như có ma lực khiến cô trầm mê.
Sở Chiêu Chiêu rất muốn nâng tay lên ôm Mục Tế Vân nhưng sau cùng cô đành phải nén lại.
Cô vừa dè dặt hưởng thụ cảm giác an toàn toát ra từ Mục Tế Vân, vừa không ngừng nhắc nhở chính mình đây là Mục Tế Vân, là thầy của cô, cảm giác an toàn này là do chức nghiệp của anh mang lại mà thôi.
Chỉ có điều, trong lòng cô thầm mong khoảnh khắc này có thể lâu thêm một chút, dài thêm một chút, tốt nhất là vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này để cô có thể mãi sà vào lòng anh.
Nhưng càng mong muốn níu giữ thì thời gian trôi qua càng mau.
Sở Chiêu Chiêu cảm thấy chỉ mới mấy giây trôi qua mà bác sĩ đã xử lý xong miệng vết thương cho cô.
Ra khỏi phòng khám, Mục Tế Vân vẫn nắm cổ tay cô đi về phía bãi giữ xe.
Chân Sở Chiêu Chiêu hơi đau, nhưng đầu óc cô càng lú lẫn, cô chỉ mong đoạn đường này mãi không có điểm dừng.
Sau cùng, cô cũng ngồi vào xe Mục Tế Vân.
Mục Tế Vân cài dây an toàn xong, bảo cô: “Gọi báo Lưu Đồng một tiếng là em ổn rồi đi.”
Chỉ một câu đã đá bay Sở Chiêu Chiêu về lại hiện thực. Dường như cô đã quên, hôm nay Mục Tế Vân và Lưu Đồng cùng nhau đến công ty, mà Lưu Đồng còn là “đối tượng xem mắt” của anh.
Cô sững sờ, lát sau mới đáp dạ.
“Dạ cái gì mà dạ.” Mắt Mục Tế Vân mang theo ý cười, “Ý tôi là bảo em gọi điện thoại cho cô ấy, tôi không có số.”
“Ủa? À à, vậy để em gọi cho chị ấy.” Sở Chiêu Chiêu luống cuống tay chân tìm di động, lục lọi một lúc mới nhớ ra lúc nãy bị Mục Tế Vân túm tay khỏi công ty không có cầm theo túi xách, di động quên ở công ty rồi.
Cô xấu hổ nhìn Mục Tế Vân, chưa nói lời nào thì anh đã đón trước: “Không sao, tôi nói anh tôi gọi cho cô ấy là được.”
Mục Tế Vân lấy điện thoại gọi cho Mục Tế Trạch.
“Anh, anh nói với Lưu Đồng là bên em ổn rồi.”
“Anh khỏi phải hỏi, mau về nhà với vợ con đi.”
“Được rồi, anh tự quản chính anh đi.”
Sau khi cúp máy, Mục Tế Vân khởi động xe, lái về hướng nhà Sở Chiêu Chiêu.
Mấy phút sau, Mục Tế Trạch gọi lại, Mục Tế Vân để loa ngoài.
“Anh nói với cô ấy rồi, cô ấy về đến nhà rồi.”
Mục Tế Vân ừ.
Mục Tế Trạch tiếp: “Anh nói này, sao chú…”
“Tít.” Mục Tế Vân thẳng tay ấn nút ngắt cuộc gọi trên màn hình điều khiển.
Lát sau, Mục Tế Vân đã dừng xe trước hẻm nhà Sở Chiêu Chiêu. Anh đang cởi dây an toàn, chuẩn bị xuống xe thì Sở Chiêu Chiêu đã nhanh như chớp mở cửa xe, thò một chân ra ngoài.
Mục Tế Vân đột ngột gọi cô lại: “Ngồi lại.”
“Dạ?” Sở Chiêu Chiêu ngoái lại nhìn Mục Tế Vân, khe khẽ thu chân lại.
Mục Tế Vân ấn ấn huyệt thái dương, hỏi: “Em quên túi ở công ty, vậy chìa khoá nhà thì sao?”
Sở Chiêu Chiêu hoá ngốc, đúng rồi, chìa khoá nhà thì sao? Tất nhiên là cũng quên ở công ty rồi.
Nhưng giờ này công ty đóng cửa rồi còn đâu.
Mục Tế Vân thở dài: “Gài dây an toàn vào.”
Sở Chiêu Chiêu: “Dạ?”
Mục Tế Vân: “Không chìa khoá, không điện thoại, không tiền, em tính ra đường ngủ à?”
Sở Chiêu Chiêu chậm chạp ngồi lại vào chỗ, cài dây an toàn, hỏi: “Vậy giờ mình đi đâu ạ?”
Mục Tế Vân: “Thầy đây đành chịu khó giữ em lại một đêm vậy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Gì mà hở chút là bạo lực hà, đây là mặt xã hội của thầy Mục nhen. Hiện tại là xã hội pháp trị, mấy thím ơi kìm chế chút đi.
Hint chương sau:
“Có phải em nghĩ nhiều rồi không?”
Hehe hai thầy trò này chỉ đợi 1 cú hích nữa thì mới thành đôi đc
Hà Quốc Hoa lão chết chắc rồi, người của ông đây mà cũng dám động chân tay hở. Vân Vân said
Thầy thích bắt chết mà còn làm vẻ, mệt thầy quá ?