“Thầy Mục, thầy cũng tự mình xuống mua cà phê ạ?”
Xuống khỏi cầu vượt, tuy xe Mục Tế Vân vẫn chậm rãi dắt mũi trước xe A Lục nhưng anh ngại, không dám vượt lên nữa.
May sau đằng trước có giao lộ, anh chàng thẳng tay rẽ luôn.
Sở Chiêu Chiêu hỏi: “Đường này đi về đâu vậy ạ?”
A Lục ngạc nhiên nhìn cô: “Đường này đi gần hơn rất nhiều, em không biết à?”
Đúng là Sở Chiêu Chiêu không biết thật, nên tranh thủ lúc A Lục lái xe ngang qua, cô cố gắng quan sát để nhớ đường, thấy con đường này đúng là rất vắng vẻ, gần hơn so với đại lộ mà cô thường đi rất nhiều.
Đến dưới nhà, Sở Chiêu Chiêu xuống xe, nói: “Cảm ơn… Đúng rồi, đàn anh, anh tên A Lục thật à?”
“Haiz… Tất nhiên là không phải, A Lục là biệt danh thôi.” Anh đáp, “Tên thật không nhắc đến cũng được.”
Sở Chiêu Chiêu hỏi: “Sao thế?”
A Lục nghĩ nghĩ, sao cũng không mở miệng được, trực tiếp móc chứng minh thư đưa Sở Chiêu Chiêu xem: “Tự em xem đi.”
Sở Chiêu Chiêu cầm lên xem, hoá ra A Lục tên thật là Tiêu Dương.
“Sao thế? Tên nghe rất hay mà.”
A Lục thở dài, “Em đọc nhanh lên xem.”
Tiêu Dương… Tiêu Dương… Tường…*
*Tên anh chàng A Lục này bính âm là xiao yang, đọc láy sẽ là xiang yao, nghĩa là muốn ăn phân trong ngôn ngữ mạng Trung Quốc.
Sở Chiêu Chiêu cười “phụt” một tiếng, đáp, “Được rồi A Lục, sau này em sẽ xem như không biết gì hết.”
Sáng hôm sau, lúc Sở Chiêu Chiêu xuống lầu thì gặp A Lục cũng vừa xuống lầu.
Có đôi khi duyên phận kỳ lạ như vậy đấy, trước đây Sở Chiêu Chiêu chưa từng để ý trong tiểu khu nhà mình còn có một anh chàng tóc màu xanh lá cây, nhưng từ khi quen biết nhau lại có thể đụng mặt thường xuyên.
Lần này, Sở Chiêu Chiêu lại đi nhờ xe.
Trên đường đi, A Lục chợt nảy ra một ý, bảo: “Hay từ nay về sau em đi làm chung với anh đi, em đi bằng tàu điện ngầm sẽ phải chuyển tới chuyển lui rất phiền phức, đi chung xe với anh có người nói chuyện vui hơn.”
Đề nghị này của A Lục rất hấp dẫn, nếu có thể làm vậy thì mỗi ngày Sở Chiêu Chiêu sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, “Vậy… mỗi tháng em góp tiền xăng nhé.”
“Ôi giồi không cần đâu.” A Lục phẩy tay, “Anh đi một mình cũng đổ nhiêu đó xăng, hai người cũng bấy nhiêu xăng, chúng ta trước là đồng môn, sau là đồng nghiệp, không cần khách sáo vậy làm gì.”
Sở Chiêu Chiêu đòi trả tiền xăng rất lâu mà A Lục vẫn không đồng ý, cô đổi thành mua cà phê mỗi ngày cho anh thì anh mới vui vẻ chấp nhận.
Một tuần sau đó, mỗi ngày Sở Chiêu Chiêu đi làm đều rất nhanh chóng thoải mái, vừa xuống lầu đã lên xe, ngồi không một lúc là đến công ty, tan tầm cũng ra thẳng bãi đậu xe, A Lục chở cô về tới dưới nhà, hoàn toàn nắng không tới mặt gió không tới đầu.
Vì vậy, cô rất cảm kích A Lục, trưa nào sau bữa cơm cũng xuống tiệm cà phê dưới lầu mua cà phê cho anh chàng, chưa kể mỗi lần còn mua vị khác nhau.
Lần thứ ba Sở Chiêu Chiêu xuống lầu mua cà phê thì gặp Mục Tế Vân.
Thấy Mục Tế Vân cùng đứng mua cà phê, Sở Chiêu Chiêu chào hỏi: “Thầy Mục, thầy cũng tự mình xuống mua cà phê ạ?”
Mục Tế Vân cười lạnh, “Tôi làm gì có ai mua cà phê cho mỗi ngày.”
Nói rồi cầm cà phê đi thẳng.
Nhân viên bán hàng cầm tiền thối gọi với theo: “Tiên sinh! Anh còn chưa lấy tiền thối!”
Mục Tế Vân không thèm ngoảnh đầu lại, nhân viên bán hàng đầy bối rối nhìn theo bóng anh, Sở Chiêu Chiêu đành phải nói: “Đưa cho tôi đi, tôi cầm lên cho.”
Sau khi Sở Chiêu Chiêu lên lầu, cô vào thẳng phòng của Mục Tế Vân.
“Thầy Mục, thầy quên lấy tiền thối này.”
Mục Tế Vân chỉ nhìn máy tính, không nói tiếng nào.
Sở Chiêu Chiêu đứng đó một lúc lâu, rốt cục không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nói: “Chuyện đó… Em và A Lục là hàng xóm, mỗi ngày em đều đi nhờ xe anh ấy đi làm nên mới mua cà phê cho anh ấy mỗi ngày.”
Nói xong cô mới hối hận, sao giống như cô đang cố giải thích gì đó với Mục Tế Vân vầy nè, vì vậy cô không đứng đó nữa, để tiền thối trên bàn Mục Tế Vân rồi chuồn êm.
Tác giả có lời muốn nói:
Đợi lương tâm tác giả trỗi dậy sẽ viết dài thêm.
Nghi:
Mai mình bay đi nước ngoài hơn hai tháng mới về, lần này chỉ sợ mạng mẽo không như đợt trước nên tranh thủ dịch gấp mấy chương. Nếu mọi người thấy mình mất tăm 2 tháng thì cứ yên tâm là mình sẽ quay lại và làm tiếp nhé.
Chương 33
Chương 35
Khổ thân thầy Mục gato mà ko biết làm gi ha
Kaka thầy làm j tỏ rõ thái độ chua dữ vậy…
P/s mà công nhận chương j mà ngắn quá ah.
Ôi chúc bé đi du lịch vui vẻ nhé 😍
Em cảm ơn chị 😀
Chúc bạn Nghi đi chơi vui vẻ nhé.
Cảm ơn bạn nhen 😀
Chỉ là a ghen ghen ghen đây mà 😂
Chúc bé đi du lịch vui nha ^^
Không biết anh có gọi lúc 2 giờ sáng để xem em Chiêu có bắt máy không :))
Ha ha ha… biết đâu đấy, đây là cô spoil trc cho c đó hả 😘