“A Lục lại chỉ nói cho người đó biết.”
Sở Chiêu Chiêu ngồi ở mép giường, tâm trạng vẫn chìm đắm trong cảm giác mơ hồ, có điều tâm trạng này mau chóng bị tiếng điện thoại xua tan, cô hốt hoảng mò túi lấy điện thoại ra xem, người gọi đến lại là mẹ Sở.
Trễ như vậy gọi đến, tim Sở Chiêu Chiêu đập thùm thùm, chỉ sợ có chuyện chẳng lành.
“A lô? Có chuyện gì vậy mẹ?”
Đầu kia điện thoại, giọng mẹ Sở gấp gáp: “Chiêu Chiêu à, bây giờ con có rảnh không?”
“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Sở Chiêu Chiêu nôn nóng hỏi, “Có phải Minh Minh xảy ra chuyện không?”
“Không phải… Là ba con.” Mẹ Sở đáp, “Ba con bị trật eo rồi.”
Trong lòng Sở Chiêu Chiêu đánh thịch một cái, nhanh chóng gom đồ chạy đến bệnh viện.
Ba cô đã lớn tuổi, trước giờ vẫn làm nghề bốc vác, thắt lưng vốn không khoẻ, nếu bị trật eo thì càng nặng hơn so với người bình thường.
Đêm đã khuya, Sở Chiêu Chiêu muốn đi bệnh viện ở ngoại thành, trên mạng không xe nào nhận cuốc cả, taxi được cô bắt bên đường vừa nghe đi xa như vậy cũng không muốn đi.
Ngay lúc Sở Chiêu Chiêu nóng ruột, A Lục đang đi ra ngoài ăn đồ nướng nhìn thấy cô, đến hỏi: “Nửa đêm em còn ở đây là gì vậy?”
Sở Chiêu Chiêu vẫn dán mắt vào dòng xe trên đường, đáp: “Ba em bị bệnh, em phải đến bệnh viện một chuyến.”
“Vậy để anh đưa em đi!” A Lục liền dẫn Sở Chiêu Chiêu quay về tiểu khu, “Trễ vậy rồi em cũng đừng đứng đây bắt xe nữa.”
Sở Chiêu Chiêu như bắt được cọng rơm cứu mạng, chạy theo A Lục xuống bãi đậu xe.
Bình thường A Lục lái xe đã rất ẩu, lần này vì đưa Sở Chiêu Chiêu đi bệnh viện càng chạy như ngựa đứt cương.
Trên đường đi, A Lục thấy mặt Sở Chiêu Chiêu căng thẳng thì cố tìm cách pha trò giúp cô thả lỏng, nhưng Sở Chiêu Chiêu cũng chỉ đỡ mím môi, anh chàng không còn cách nào khác, chỉ đành trấn an: “Đừng lo quá, ba mẹ lớn tuổi có bệnh là chuyện bình thường, cũng đã đưa vào bệnh viện rồi, em phải tin tưởng vào trình độ y học hiện tại.”
Sở Chiêu Chiêu chỉ gật đầu, tay vẫn nắm chặt di động, chỉ sợ mẹ cô lại gọi điện tới.
A Lục không nói gì thêm, rất nhanh đã đến bệnh viện.
Sở Chiêu Chiêu mau chóng tháo dây an toàn, vừa chạy như bay về phía bệnh viện vừa nói cảm ơn A Lục.
A Lục khoá xe, cầm túi chạy vội theo cô.
Sở Chiêu Chiêu không đi thang máy, chạy bộ lên lầu ba, nhìn thấy Sở Minh Minh ngồi trước cửa một gian phòng khám.
Em rũ đầu, nhìn rất buồn bã.
“Ba sao rồi? Có nặng không?” Sở Chiêu Chiêu đến trước mặt Sở Minh Minh hỏi.
Sở Minh Minh mở miệng rồi ngừng, lát sau mới nói: “Chị vào xem đi.”
Sở Chiêu Chiêu vào trong thì thấy ba cô đang nằm ở trên giường khám, bác sĩ không có ở đây.
Sở Chiêu Chiêu hỏi: “Ba, ba thấy sao rồi?”
Ba Sở ngẩng đầu, cười hiền: “Cũng đâu có chuyện gì lớn, chỉ hơi trật chút thôi à.”
“Sao không có chuyện lớn được!” Mẹ Sở lạnh mặt nói, “Bác sĩ nói là phải mổ!”
Mặt ba Sở cứng đờ, lúng túng nói: “Đâu có nặng tới vậy, từ nhỏ tới lớn tôi té lên té xuống không biết bao nhiêu lần, uống thuốc là hết, đâu cần mổ làm gì!”
Vừa lúc này thì bác sĩ đi vào, nhìn thấy Sở Chiêu Chiêu thì hỏi: “Người nhà phải không?”
Sở Chiêu Chiêu gật đầu, vội vàng hỏi: “Bác sĩ, tình hình ba tôi thế nào?”
Bác sĩ ngồi xuống, trả lời chậm rãi: “Từ trước dây thần kinh trước háng và dây thần kinh toạ phía sau háng của bệnh nhân đã đau liên tục, chưa kể xuất hiện triệu chứng hai chi dưới đau đến không còn cảm giác, bủn rủn không có sức, ảnh hưởng đến hoạt động chi, tôi đề nghị giải phẫu, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày.”
Bác sĩ nói nghe rất đơn giản dễ hiểu, nhưng Sở Chiêu Chiêu vừa nghe đã sợ điếng người.
Cô quay sang nhìn ba mình, cơ thể của mình không thể nào chính mình lại không biết được.
“Ba, nghe lời bác sĩ, mổ đi ba.”
Ba Sở buồn rầu không nói tiếng nào, chỉ nhìn tường chằm chằm, gương mặt chằng chịt vết nhăn và mái tóc rối bời dưới ánh sáng trắng mạnh của bệnh viện thoạt nhìn thật xa lạ.
Sở Chiêu Chiêu nhìn ba mình thật lâu, không biết bắt đầu từ khi nào, mái tóc đen của ba đã trở nên thưa thớt đến thế.
Thật lâu sau, ba Sở mới nói: “Làm sao… làm sao có tiền mà phẫu thuật…”
Ông vừa nói xong, mẹ Sở cũng chết lặng.
Sở Chiêu Chiêu vô thức nhéo vào lòng bàn tay mình, nhỏ giọng đáp: “Ba, con vừa nhận lương, trong tay cũng còn một khoản tiền tiết kiệm, vừa đủ.”
Ba Sở không nói gì, mẹ Sở khổ sở nói: “Chiêu Chiêu, con… con nên để tiền lại cho mình đi, con cũng lớn rồi.”
“Con không có chuyện gì đặc biệt cần tiền,” Sở Chiêu Chiêu đáp, “Lương của con không dùng cho ba mẹ thì còn dùng cho ai nữa.”
Ba mẹ Sở lặng thinh, Sở Chiêu Chiêu quay sang nói với bác sĩ: “Bác sĩ, nhờ bác sĩ kê đơn dùm tôi, tôi đi đóng phí.”
Bác sĩ gật đầu, đóng dấu đơn.
Sở Chiêu Chiêu cầm đơn, ra khỏi phòng khám, nhưng bước chân của cô nặng như chì.
Cô nhìn số tiền viện phí, không biết phải làm thế nào cho vừa.
Số tiền trong tay cô đủ để đóng tiền giai đoạn một, nhưng số tiền hậu phẫu lại khiến cô đau đầu. Khổ nhất là ba cô chỉ làm công việc lặt vặt, không được bảo hiểm y tế, cũng không có tiền tự mua.
A Lục vẫn theo cô từ lúc vào bệnh viện, anh đi sau Sở Chiêu Chiêu, thấy bước chân cô nặng nề thì kéo cô lại, bảo: “Hay anh cho em mượn tiền trước đi.”
Sở Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn anh.
A Lục gãi gãi đầu, nói: “Không phải anh cố ý nghe lén nhà em nói chuyện, em không đóng cửa nên anh đứng ngoài nghe thấy hết.”
Nói rồi, anh lấy một chiếc thẻ trong túi ra, “Cầm đi, anh vẫn còn độc thân, một người ăn no cả nhà không ai đói, cho em mượn xài đỡ, sau này em trả từ từ, dù gì mình cũng làm cùng một công ty, anh cũng không sợ em trốn mất.”
Sở Chiêu Chiêu hơi dao động, cô cần tiền, nhưng nhất thời không biết phải mượn ai.
Bạn học đều mới ra trường, ai cũng một nghèo hai trắng, nhưng trong quan hệ đồng nghiệp, cô không muốn dính dáng đến tiền bạc.
A Lục bổ sung: “Nói sao thì anh em mình cũng là sư huynh sư muội cùng trường, em có việc anh càng phải phụ một tay.”
Sau cùng Sở Chiêu Chiêu vẫn nhận tấm thẻ của A Lục, liên tục nói: “Cảm ơn anh, thực lòng cảm ơn anh, đợi em có lương em sẽ trả lại anh.”
“Không gấp.” A Lục đáp, “Em cứ trả theo từng đợt là được.”
Nghĩ một lát, anh tiếp: “Anh không lấy lãi đâu, nhưng em làm ơn làm phước đừng mua cà phê cho anh nữa.”
Sở Chiêu Chiêu cũng không cười nổi, nặng nề đi về phía quầy nộp phí.
Dày vò cả đêm cũng xử lý xong hết mọi việc, Sở Chiêu Chiêu tính quay về nhà.
Sau khi quay lại phòng bệnh thông báo tình hình cho mẹ mình, cô nhìn quanh một vòng mới phát hiện không thấy Sở Minh Minh.
Lúc này mới phát hiện, nãy giờ đều không thấy em đâu.
“Mẹ, Minh Minh đâu rồi?”
Mẹ Sở cũng hỏi lại: “Hả? Nãy giờ mẹ cũng không thấy nó đâu cả. Có phải ra ngoài đi dạo rồi không?”
Sở Chiêu Chiêu hơi lo, ra ngoài đi tìm.
Nhưng trên hành lang cũng không có ai, con bé có thể đi đâu được chứ?
Sở Chiêu Chiêu nghĩ một lát, có thể con bé đi toilet, vì vậy đi về phía toilet nữ để tìm.
Cô tìm từng phòng vệ sinh một cũng không thấy Sở Minh Minh đâu.
Sở Chiêu Chiêu bắt đầu nóng ruột, A Lục cũng xuống lầu tìm phụ.
Tìm đến toilet cuối cùng ở cuối hàng lang, bên trong vẫn rất yên tĩnh, không có tiếng động nào.
Sở Chiêu Chiêu gọi tên Sở Minh Minh mấy lần, không thấy ai đáp thì định đi xuống lầu tìm tiếp.
Nhưng vừa quay đi thì bên trong vang lên tiếng nén khóc.
“Minh Minh?” Sở Chiêu Chiêu quay lại, gõ cửa, “Minh Minh? Em ở trong này hả?”
Người bên trong không lên tiếng, chỉ có tiếng khóc đứt quãng vọng ra, Sở Chiêu Chiêu liền biết người bên trong chính là Sở Minh Minh.
“Minh Minh! Em ra đây đi!” Sở Chiêu Chiêu bắt đầu gõ mạnh cửa, “Em trốn trong đó làm gì? Ra đây đi!”
Sở Minh Minh vẫn đóng chặt cửa, Sở Chiêu Chiêu cũng không biết tình hình bên trong thế nào, chỉ có thể đứng ngoài sốt ruột.
Lát sau, Sở Minh Minh mới nói.
Giọng em nghẹn ngào: “Chị ơi… Mọi người bỏ em đi…”
Tay Sở Chiêu Chiêu đang gõ cửa thì khựng lại, sau đó đập cửa rầm rầm: “Em nói bậy gì đó?! Mau ra đây!”
Sở Minh Minh lại càng khóc dữ hơn, em khóc không thành tiếng, nói: “Mọi người bỏ em đi, dù sao em cũng phải con ruột của ba mẹ!”
Sở Chiêu Chiêu im bặt, cũng không gõ cửa nữa, tì người vào cửa, không nói thêm lời nào.
Không biết trải qua bao lâu, Sở Minh Minh khóc mệt, dần yên lặng.
Lúc này, Sở Chiêu Chiêu mới nói: “Em khóc đã chưa? Khóc đã rồi thì ra đây đi, chị mệt lắm, chị muốn về nhà nghỉ, sáng mai còn phải đi làm.”
Những lời này có sức suy hiếp tuyệt đối với Sở Minh Minh, vì những năm gần đây, em luôn cố gắng bắt bản thân trưởng thành sớm, học cách hiểu chuyện, không muốn mang đến thêm phiền phức gì cho nhà họ Sở.
Cho nên lúc Sở Chiêu Chiêu nói cô rất mệt, dù Sở Minh Minh vừa đau khổ khóc lóc thế nào cũng sẽ ngoan ngoãn bước ra.
Mặt em vẫn còn vương nước mắt, mắt đỏ hồng, không dám ngẩng đầu.
Sở Chiêu Chiêu lấy khăn giấy lau khô nước mắt cho em, dịu dàng bảo: “Chị chở em về nhà trước, tối nay em ngủ ở nhà, coi chừng điện nước cửa nẻo cho ba mẹ.”
Sở Minh Minh gật đầu.
Sở Chiêu Chiêu tiếp: “Đừng nghĩ lung tung nữa, mẹ phải ở bệnh viện coi chừng ba, chị còn phải đi làm, em ở nhà nhớ chú ý coi chừng nhà cửa, biết chưa?”
Hai mắt Sở Minh Minh đẫm lệ, em cắn môi, lát sau mới gật đầu.
Sở Chiêu Chiêu nắm tay em, bảo: “Đi thôi.”
A Lục lái xe ra tới, hai người đưa Sở Minh Minh về trước.
Có một cô bé khóc như hoa lê dưới mưa ngồi trên xe, A Lục cũng câu nệ hơn hẳn, giữ yên lặng suốt dọc đường.
Đến khi đưa Sở Minh Minh về tới nhà, trên xe chỉ còn Sở Chiêu Chiêu, anh mới hỏi: “Sao em gái em khóc dữ vậy?”
Sở Chiêu Chiêu thở dài: “Nó lo cho ba.”
“Trẻ con đều vậy cả.” A Lục nói, “Nói chứ anh hâm mộ những người có em gái như em lắm, anh là con một, đến khi vào đại học mới phát hiện có rất nhiều bạn có anh em, làm anh hâm mộ gần chết.”
Sở Chiêu Chiêu cười cười, “Dạ, con một có vẻ hơi cô đơn.”
Hai người câu được câu chăng, về đến nhà cũng đã gần ba giờ sáng.
Sở Chiêu Chiêu xuống xe, quay sang A Lục nói: “Anh tăng ca liên tục mà còn phải chở em đi bệnh viện nữa, để hôm nào em mời anh bữa cơm.”
“Để sau đi.” A Lục đáp, “Dù gì hiện tại anh cũng có đặc quyền, sáng mai nghỉ một buổi là được.”
Sở Chiêu Chiêu gật đầu, cảm ơn thêm lần nữa mới nói: “A Lục, chuyện hôm nay anh có thể giữ kín dùm em được không?”
A Lục vẻ mặt thông cảm đáp: “Yên tâm, anh sẽ không nói lung tung.”
Anh cho rằng Sở Chiêu Chiêu không muốn để người khác biết tình hình khó khăn của gia đình mình nên mới dễ dàng đồng ý.
Thực lòng Sở Chiêu Chiêu chỉ muốn giấu một người, A Lục lại chỉ nói cho người đó biết.
Nghi:
Tựa chương 42: Hôn anh
Lâu lâu aluc cũng có tác dụng nhỉ 😄
Vâng, ngoài tác dụng phá đám anh còn có tác dụng cho vay và mách lẻo :)))
Được đọc liên tục thế này thích quá. Cám ơn em.
Ko biết khi nào Chiêu chiêu mới hết nợ của gia đình đây. Thật là khổ mà.
P/s:Nàng quay lại và lại ra đi rồi.
😂 Hẹn mọi người qua đầu tháng 12 vậy. Tháng này em đi khoá thiền nên mất tích tầm 2 tuần mới xuất đạo được