Sở Chiêu Chiêu nằm nhà xem TV, xem được một lúc thì ngủ quên, đến lúc giật mình tỉnh dậy thì chương trình ban nãy đã hết, trên TV đang phát tin tức địa phương.
Sở Chiêu Chiêu nhìn người được phỏng vấn trong tin tức rất quen nhưng nghĩ mãi không nhớ ra là ai, có điều bản tin này có liên quan đến bệnh máu khó đông nên cô mới chú ý hơn.
Nhân vật đang được phỏng vấn ba năm trước thành lập quỹ từ thiện cho bệnh nhân mắc chứng máu khó đông, tối thứ sáu này sẽ tổ chức tiệc từ thiện lần thứ hai.
Sở Chiêu Chiêu càng nhìn càng thấy bà rất quen, đúng lúc Mục Tế Vân gọi điện đến, cô mới nhớ ra người đang được phỏng vấn chính là người cô gặp ở cửa hàng trang sức lần trước – mẹ của Mục Tế Vân.
Lúc này, giọng Mục Tế Vân cũng truyền đến: “Em đang làm gì?”
“Em đang xem TV…” Sở Chiêu Chiêu đáp, “Hình như em thấy mẹ anh trên TV thì phải.”
“À, là kênh kinh tế tài chính hay kênh thời sự?”
“Kênh thời sự ạ.”
“Vậy chẳng có gì hay để xem đâu.”
“Sao ạ?”
“Không có gì.” Mục Tế Vân nói sang chuyện khác, “Tối thứ sáu này em có bận gì không?”
“Dạ không, sao vậy anh?”
“Đi dự tiệc với anh nhé.”
“Tiệc ạ?” Sở Chiêu Chiêu nhìn tiêu đề tin tức đang phát trên TV, “Là tiệc từ thiện của mẹ anh à?”
Mục Tế Vân đáp phải, sau đó bông đùa: “Tiệc từ thiện gọi cho oách vậy thôi chứ thực ra cũng chỉ là tiệc tối bình thường.”
Sở Chiêu Chiêu im lặng, cân nhắc lời đề nghị này hồi lâu.
Dạ tiệc vốn là thứ xa vời đối với cô, về cơ bản, cô không có chút khái niệm nào về chuyện này.
Thấy cô mãi không đáp lời, Mục Tế Vân nói: “Nếu em không muốn đi thì thôi vậy, tối thứ sáu mình đi chỗ khác.”
Sở Chiêu Chiêu rốt cục đáp: “Mình cứ dự tiệc đi.”
Giọng cô bình thản, không chút gợn sóng.
Mục Tế Vân cười, “Được. Nhưng chuyện quan trọng nhất hiện giờ là nghỉ ngơi cho khoẻ, sáng mai đúng bảy giờ xuất phát.”
Bên bạn drop truyện này rồi ạ?
Bộ này tạm thời drop rùi nàng ạ. Nàng thông cảm nhé.