“He’ s just not that into you‘ có nghĩa là ‘nếu một chàng trai đối xử với bạn như kiểu cậu ấy chẳng quan tâm gì tới bạn, thì thật lòng là cậu ta chẳng quan tâm gì tới bạn đâu’ . Đó là câu nói nổi tiếng trong một phim cùng tên được sản xuất năm 2009, phản ánh sự khác nhau về quan niệm tình yêu giữa đàn ông và đàn bà.

Bộ phim như là một lời cảnh tỉnh với tôi và tụi con gái khiến chúng tôi phải thực sự nhìn nhận một phía chuyện tình của mình. Rằng mỗi chàng trai mà chúng ta cứ phải chờ đợi sau những lần nhắn tin hỏi thăm, khiến chúng ta luôn dày vò bản thân bằng những câu hỏi.
‘Liệu anh ấy có thích mình hay không? ‘
‘Anh ấy có xứng đáng để đầu tư thời gian và tình cảm?’
Sự thật đơn giản là anh ta không thích bạn như những gì bạn nghĩ đâu. Chỉ là chúng ta đều không muốn thừa nhận.
Trong cuốn sách tựa đề “Cư xử như đàn bà, suy nghĩ như đàn ông” của Steve Harvey, đàn ông kiếm tìm phụ nữ như việc đi câu cá vậy. Họ phân loại phụ nữ thành hai loại ‘cá để chơi’ và ‘cá để giữ lại’.
Thế nhưng, phụ nữ mới là người quyết định đàn ông đối xử với mình như thế nào. Nếu mỗi lời nói, hành động của bạn phát ra tín hiệu rằng bạn muốn sự nghiêm túc trong mối quan hệ này thì người đàn ông tiếp cận bạn với mục đích giải trí sẽ tìm đến người phụ nữ khác để vui đùa và bỏ bạn qua một bên. Vì thứ anh ta muốn không phải là kiểu yêu đương chân thành, nghiêm túc mà là để ngủ với bạn.
Vậy bạn lựa chọn trở thành loại cá nào?
***
Hồi đầu năm mới, bố mẹ tôi hứng khởi đi xem bói cho cả ba chị em. Bà cô xem bói nói rằng:
“Cuối năm nhà có tin vui. Cô chị lấy chồng gần nhà, nhưng cô em còn lấy anh gần hơn.”
Bố mẹ tôi vui như mở cờ trong bụng, vậy là đạt được ý nguyện. Con gái lấy chồng gần nhà là điều may mắn, có gì còn nhờ bố mẹ giúp đỡ nhất là chuyện sinh con đẻ cái. Dẫu gì, mẹ đẻ chăm con mình bao giờ cũng tốt hơn mẹ chồng. Rồi chị tôi đi lấy chồng thật, tôi cũng khấp khởi mừng thầm. Có lẽ Quân là người mà tôi kiếm tìm.
Tôi gặp Quân hôm đám cưới chị tôi. Từ lần đó, Quân và tôi thỉnh thoảng có nhắn tin cho nhau. Điều đó khiến tôi rung động, đã lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác này, cảm giác được một người quan tâm và chờ đợi tin nhắn một người. Nhắn tin được một thời gian, Quân mời tôi đi ăn. Nhưng không phải là kiểu hẹn hò bình thường mà là buổi gặp mặt với bạn bè anh, tôi suy nghĩ hồi lâu mới nhắn:
“Để em suy nghĩ thêm rồi cho anh biết quyết định của em nhé! Em thấy hơi ngại.”
“Ừ em.” Quân trả lời.
Tôi vẫn thấy hơi lăn tăn. Quân và tôi chưa thân đến mức giới thiệu bạn bè cho nhau, hai đứa cũng đang trong giai đoạn tìm hiểu nhưng chưa xác định gì cả. Nhà tôi và nhà Quân khá gần nhau, lỡ gặp ai thân quen rồi đồn đại linh tinh lại khiến mối quan hệ của chúng tôi từ chưa có gì thành có gì.
Nhưng suy đi nghĩ lại, nếu anh giới thiệu tôi với bạn bè thì có lẽ tôi cũng có chút địa vị trong lòng anh. Có lẽ anh chỉ muốn giới thiệu tôi với mọi người. Bạn bè anh chủ yếu là dân kinh doanh với nhau, biết đâu sẽ giúp gì được cho công việc của tôi sau này đồng thời không làm mất uy tín của Quân trước mặt mọi người. Thế nên tôi nhắn tin đáp lại:
“Trước hết, em đồng ý đi với anh vì em nghĩ đây là mối quan hệ quan trọng với anh trong công việc và cần phải ưu tiên. Nhưng em có hai điều kiện như sau:
1. Em không uống rượu bia.
2. Cho em về nhà trước 10 giờ. Nếu anh đồng ý hai điều kiện trên thì em sẽ đi. Còn nếu không được thì anh tìm phương án khác nhé.”
Phụ nữ ấy mà, nếu tôi không đưa ra nguyên tắc của bản thân từ đầu, thì người ta sẽ nghĩ tôi dễ dãi và được thể lấn lướt. Đối với đàn ông cũng vậy. Nếu họ không đủ yêu thương và tôn trọng tôi thì tốt nhất không nên tiếp tục để tự làm tổn thương mình. Thế nên, tôi cũng muốn đưa ra điều kiện của mình để thử lòng Công, xem anh đối đáp ra sao.
Quân trả lời: “Hì hì. Ừ em. Có ai bắt em uống rượu đâu, mà mùa này 10 giờ là về muộn rồi đó em ạ. Đi ăn xã giao với bạn anh thôi em à.”
Đúng 6 giờ 30 tối, Quân đậu xe trước cửa nhà rồi đón tôi đi ăn. Đến nơi, mọi người đã vào bàn ăn uống được một lúc rồi. Thấy Quân dẫn tôi vào nên mọi người đều bất ngờ vì lần đầu tiên thấy tôi. Quân giới thiệu tôi và chào hỏi mọi người.
Hóa ra hôm nay sinh nhật một người bạn nên mọi người tổ chức tiệc chúc mừng. Tôi ngồi vào chung bàn với một số chị em phụ nữ. Còn bàn kia thì Quân ngồi uống với mấy anh bạn. Tôi thấy hơi ngại nên chỉ gắp vài miếng bỏ bụng rồi bắt chuyện làm quen với chị ngồi kế bên.
Một lúc sau, mấy anh bạn ngồi cùng bàn anh, nhìn sang tôi rồi nói chuyện gì đó. Quân vẫy tôi đi qua. Hóa ra, mấy anh chàng muốn mời tôi ly rượu làm quen. Quân lịch sự từ chối giúp tôi nhưng mấy anh bạn kia vẫn nằng nặc muốn tôi uống rượu. Tôi thầm nghĩ:
“Mình đã đặt điều kiện này từ đầu để xem anh hành xử như thế nào? Anh có giữ được chữ tín như lời nói.”
Một hai phút sau, Quân không ý kiến gì nữa. Tôi cũng không thể chối từ. Tôi là khách, thân cô thế cô, ly rượu này nhất định phải uống rồi. Tôi nâng ly kính mọi người và uống cạn chén. Mọi người vỗ tay hoan ngênh. Mỉm cười chua chát, tôi chào mọi người rồi rời đi. Công đã hứa với tôi nhưng lại không thể giữ lời. Một ý nghĩ thoáng vụt qua trong đầu tôi.
“Anh cũng không thèm hỏi xem tôi có muốn uống hay không. Anh để tôi tự quyết định trong khi anh là người đẩy tôi vào tình thế khó xử này. Anh với tôi chắc là không phù hợp với nhau rồi.”
Lúc đó, tôi hơi nghi ngờ bản thân, liệu có phải tôi đã quá khắt khe với mọi người xung quanh nên mới ế đến tận bây giờ. Thế nên, tôi vẫn tiếp tục cho anh thêm một cơ hội nhưng vẫn phải nói với anh về suy nghĩ của tôi. Trước sau gì, Công với tôi có thành một cặp hay không thì tôi vẫn muốn anh hiểu rõ con người tôi khi nghĩ đến chuyện yêu đương lâu dài.
Trên đường về nhà, tôi suy nghĩ miên man. Cuộc hội thoại của chúng tôi không còn sôi nổi như ngày hôm đó. Tôi chỉ ậm ừ, trả lời Công vài câu qua loa. Anh cũng không để tâm đến sự trầm mặc của tôi mà chỉ đưa tôi về và chúc tôi ngủ ngon.
Trong lòng buồn và thất vọng nên mấy ngày hôm sau tôi kiềm chế bản thân không nhắn tin hỏi thăm anh nữa. Nhưng mà đầu dây bên kia vẫn chưa nắm bắt được trọng điểm, anh vẫn nhắn tin chúc tôi mỗi ngày. Cuối cùng, tự tôi làm khổ chính tôi, người kia không hay biết gì, vẫn ăn ngon ngủ yên.
Vậy nên, tôi quyết định nói rõ với anh về sự thất vọng của tôi về anh để giải tỏa mớ cảm xúc hỗn độn này. Anh hồi đáp tôi một tin nhắn xin lỗi dài khiến lòng tôi được xoa dịu. Chúng tôi làm hòa với nhau và hiểu về nhau hơn.
Một tháng sau kể từ lần ăn tối đó, chúng tôi vẫn duy trì việc nhắn tin cho nhau mỗi ngày. Nhưng dần dần, tôi nhận ra anh bắt đầu nhắn tin thưa thớt dần. Anh hay lấy lý do bận công việc mà quên nói chuyện với tôi. Anh cũng không tạo chủ động tạo cơ hội để gặp nhau chuyện trò từ lần đó. Thỉnh thoảng tôi vẫn mang tâm trạng chờ đợi những dòng hồi âm của anh. Có lúc tôi mất liên lạc với anh mấy ngày liền. Tôi lo anh gặp chuyện gì đó trên đường, hay công việc anh quá bận rộn chăng. Thế nhưng, khi tôi gọi anh, đầu dây bên kia lại hỏi:
“Ai đây nhỉ?”
Một câu nói cũng có thể khiến tôi đau lòng như vậy. Hóa ra, tôi chẳng là gì cả. Đến số điện thoại tôi, anh cũng chẳng cần lưu. Tôi giả vờ mạnh mẽ, trả lời:
“Ồ! Số em anh cũng không lưu hả?”
“Ơ! Ai đây nhỉ? Xin lỗi em, anh bị mất điện thoại nên danh bạ mất hết các số. Em An phải không?”
“Là em đây. Thấy anh lâu không liên lạc nên em gọi điện hỏi thăm. Vậy thôi, biết anh vẫn khỏe mạnh là tốt rồi. Em cúp máy đây.” Tôi nhẹ nhàng trả lời, rồi ngắt kết nối.
Sau đó, anh nhắn tin xin lỗi tôi vì sự cố đó, mong tôi thông cảm cho anh. Xin lỗi vì anh bận, xin lỗi vì anh đi công tác, xin lỗi.. không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi nhận được lời xin lỗi từ anh. Những lời xin lỗi một cách qua loa không có chút thành ý. Nếu anh để tâm, nếu anh sửa đổi, nếu anh sẽ quan tâm tôi nhiều hơn thì kết quả sẽ khác chứ không phải tìm hết lý do đến lý do khác như thế này.
Có thể ngay từ đầu anh tiếp cận tôi ngay từ đầu chỉ để chơi đùa. Là lý do vì sao khi anh bắt đầu nhắn tin với tôi thưa thớt dần khi thấy tôi rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm và có nguyên tắc riêng. Tôi tự nhủ nên chấm dứt đi thôi.
Nhưng sự giằng xé giữa lý trí và con tim khiến tôi vẫn chưa đủ can đảm. Để xác nhận một lần nữa về việc chia tay, tôi quyết định liều một phen. Tôi gửi một tin nhắn dài để thử lòng anh:
“Anh ạ! Thực sự, em có ấn tượng ban đầu rất tốt về anh nên em rất muốn tìm hiểu anh với mong muốn xác định tình cảm lâu dài. Nhưng em nhận thấy anh chưa thực sự sẵn sàng cho một mối quan hệ này. Em nhắn cho anh tin nhắn này với hy vọng anh sẽ cho em biết thêm về suy nghĩ của anh. Cảm ơn anh.”
Những gì anh hồi âm cho tôi là sự im lặng, không một dòng tin trả lời, không lời giải thích gì. Vậy là tôi đã có đáp án cho sự giằng xé cảm xúc bấy lâu nay.
Một ngày sau, tôi nhắn tin chia tay và chúc anh mọi điều tốt đẹp.
Một tháng sau khi chia tay, nghe dân làng đồn đại tôi mới biết anh sắp lấy vợ cũng chính là người yêu cũ của anh. Vậy ra, tất cả những gì tôi suy đoán đều đúng. Thật đau nhưng cũng thật may mắn, tôi nhận ra và kết thúc mối quan hệ đó sớm. Thật may, tôi không phải là một con ngốc cứ đợi chờ một người.
Cái giá của sự trưởng thành chính là bạn luôn bĩnh tĩnh suy xét mọi việc, yêu một người bằng cả lý trí và con tim.
Nàng Riva
Tác giả muốn nói đôi lời:
Khi tôi đăng câu chuyện này trên diễn đàn nọ, tôi nhận được nhiều ý kiến trái chiều về nhân vật nữ trong bài viết. Một số bạn cho rằng cô ấy ấm đầu, làm quá mọi việc. Nay tôi đăng lại bài viết lên đây và muốn giải thích đôi lời:
Tôi nghĩ rằng cô ấy không hề sai khi đặt ra quy tắc nên về trước 10h và không uống rượu bia. Đi ăn uống với những người không quen thân lắm, đặc biệt, anh bạn trai này cũng không phải bạn trai chính thức. Cô ấy cần đưa ra nguyên tăc để bảo vệ bản thân.
Một điều nữa là, anh chàng trên biết rằng cô không muốn uống rượu ngay từ ban đầu. Anh ta có từ chối cho cô gái nhưng không quyết liệt. Chỉ từ chối mang tính xã giao và cũng không quay sang hỏi cô ấy lần nữa xem cô nghĩ thế nào. Trong buổi tiệc giao lưu bạn bè rất cần giữ thể diện, người ta mời chén đầu mà cô gái cứ một mực chối đây đẩy cũng không hay cho lắm. Thế nên cô ấy trong tình thế phải uống. Có sai thì cũng sai vì cô ấy luôn nghĩ cho người khác trước khi nghĩ cho bản thân. Giữ thể diện cho anh ta trước, mọi việc khác tính sau.
Tạm thời tôi chưa biết nên xếp câu chuyện này vào đâu. Có nên mở thêm mục truyện sáng tác hoặc tản văn để thỉnh thoảng viết truyện hay không nhỉ? Các bạn độc giả cho ý kiến nhé.
Thấy bạn nữ này thông minh mà. Nên như thế. Tự tôn trọng chính mình thì ng khác sẽ k thể đạp lên bạn đc. Trong ly rượu ấy ai biết sẽ có thứ gì đúng k?
Đúng nè. Mình đã từng đọc nhiều câu chuyện đau lòng vì rủ nhau đi chơi rồi bị bỏ thuốc này nọ. Thời buổi loạn lạc, bảo vệ mình là trên hết. Thế nhưng cũng có nhiều ý kiến trái chiều về câu chuyện này, bạn nữ ấy không cần thiết phải uống. Vì không ai ép bạn ấy cả.
Con gái chung quy một chữ ‘khổ’ là suy nghĩ quá nhiều cho ng đàn ông. Tại sao phải suy nghĩ cho anh ta ? Anh ta có những đầu tư tình cảm cân bằng với bản thân mình hay chưa? Bản thân là người ‘đẹp’ thì chỉ nên làm đẹp bên trong và bên ngoài mình thôi, sao phải suy nghĩ níu giữ một người??? Ở đây mình thấy chị này làm đúng rồi, thà ế mà xinh đẹp giỏi giang dịu dàng êm ái còn hơn 1 nách 2 con xều xòa sáng chi tiền chợ tối chi tiền chồng, cuộc sống vừa lụp xụp tình thần, tiền bạc. Những bạn nữ cảm thấy chị nữ đang làm quá mình cảm thấy họ vẫn còn chưa hiểu ra, đàn ông thật sự phân loại chúng ta, nếu dễ ban đầu sau này sẽ rất rất khổ, và đàn ông luôn là bên đi chinh phục, đừng cướp mất quyền lợi đó của họ, hãy để họ nghĩ ra kế cưa bạn thay vì suy nghĩ ‘Anh ta có nhớ mình ko ? Có muốn cưa mình ko ??’ ai ko có những đầu tư tinh thần chính đáng cho bạn, xin lý trí và dũng cảm lên mọi cô gái, cho họ next giùm!!!!
Bình luận chất quá. Muốn thả ngàn tim ủng hộ quan điểm của bạn luôn.