Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 2
Tên nàng là Ve Ve?
Tà áo dài bay trong tuyết, lông mày nàng cong lên thật đẹp. Bởi vì thiếu niên bất ngờ sáp lại gần và thốt ra những lời lẽ ngông cuồng, Văn Thiền trợn to hai mắt, kinh ngạc không thể tin được. Đôi mắt nàng vốn trong veo thanh khiết, lấp lánh như những ngôi sao, ngay cả khi bất ngờ mở ra cũng toát lên vẻ đẹp khó tả.
Trông nàng không có vẻ gì tức giận, mà như đang giả vờ giận dỗi vậy!
Lý Tín tiến đến gần nàng thêm một bước.
Sắc mặt Văn Thiền tái nhợt lùi về phía sau, phụ nhân bước xuống xe ôm lấy vai nàng, kéo nàng ra phía sau lưng che chở. Phụ nhân nhìn thẳng vào mắt thiếu niên, đôi phần sợ hãi và cảnh giác, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nói với thiếu niên, “Vị lang quân này, nếu như ngươi có khó khăn gì…”
Thiếu niên bật cười, mái tóc xoăn nhẹ áp vào má, theo hơi thở và gió lạnh rơi xuống. Lông mi và con ngươi sinh động đẹp đến lạ, khi cười lại khiến cho vẻ ngoài hết sức bình thường của hắn rạng rỡ đẹp lên khác thường.
Văn Thiền nghĩ bụng, tên này có mỗi đôi mắt là tạm được.
Lý Tín hất cằm nhìn Hàn thị, “Ngươi biết ta muốn giết nàng?”
Hàn thị thở hổn hển.
Hắn ta không chớp mắt, ra lệnh, xem ra các ngươi chả biết sợ chết là gì. Hai tay Hàn Thị nắm chặt tay áo, suýt nữa ngất đi. Nàng hối hận liên tục, nghĩ mình xuất thân từ gia tộc lớn, trước khi đi phu quân dặn dò phải hết sức cẩn thận. Đoạn đường trước không có gì khiến nàng mất cảnh giác, không ngờ sắp đến Hội Kê lại gặp đám cướp.
Văn Thiền đứng sau thím Tư, lấy hết can đảm ngẩng mặt lên. Nàng sợ hãi nhưng vẫn nhìn thiếu niên và nói: “Đừng giết thím Tư, ta sẽ đi với các ngươi.”
“Đồng ý gả cho ta rồi sao?” hắn xoay con dao găm trong tay, bộ dáng đùa cợt, xấc xược nhìn chằm chằm vào mắt nàng khiến nàng ghê tởm cực độ.
Văn Thiền thu lại vẻ kiêu ngạo trong ánh mắt, ngập ngừng nói, “… tôi có thể xem xét thêm được không?”
Người thiếu niên tự xưng là Lý Tín quay đầu lại, “Được rồi, nàng cứ từ từ suy nghĩ.”
…
Cả nhóm người của nàng bị lũ cướp áp tải về trại. Trại của chúng nằm sâu trong núi, bị che khuất bởi tuyết trắng. Nếu không có đám cướp dẫn đường, người bình thường khó mà tìm được nơi này. Trên thực tế, thị vệ hộ tống Hàn thị và Văn Thiền cũng không thua kém mấy tên cướp này. Nhưng sau một hành trình dài dưới tuyết lạnh, lại không thông thuộc đường núi, chỉ có thể đi theo một người dẫn đường. Bây giờ, ngay cả người dẫn đường cũng bị bắt đi.
Gặp phải một con cừu béo bở như vậy trong một ngày tuyết lớn quả là một tin vui cho bọn cướp.
Những người bị giam giữ rất ấm ức và thất vọng, trong khi bọn cướp lại vui vẻ cười nói, thu dọn chiến tích, một tên đang cầm viên ngọc bích tròn trong tay, mừng vui như chưa bao giờ nhìn thấy, cầm không nỡ buông tay, “Nhà thương buôn này quả là giàu có.”
“Công nhận, anh em chúng ta vất vả ngược xuôi, bọn chúng thì giàu nứt đá đổ vách, không cướp của chúng cướp của ai?”
“Ha ha, còn tìm được vợ cho A Tín, A Tín lần này chắc vui lắm!”
“Lại chẳng! Có thấy A Tín nhìn nàng ta không, cứ như người mất hồn ấy. Ha ha! Coi bộ, ả ta đúng đẹp ghê ấy chứ, ngay cả con gái của Hoàng đế cũng không đẹp bằng.”
“Sau này sẽ là người nhà chúng ta!”
Xung quanh ai nấy đều vui mừng khôn xiết, còn những người bị cướp thì hoảng sợ, phẫn nộ và căm ghét. Nhất là khi nghe bọn chúng xúc phạm chủ nhân của mình, tức mà không thể chửi vào mặt bọn lưu manh cướp của ấy, Công chủ Vũ Dương thân phận cao quý nhường nào mà chúng dám tơ tưởng? Nhưng bây giờ thì, mọi người…
Cô độc không nơi nương tựa.
Nhưng cũng không sao.
Văn Thiền tự an ủi mình, thím Tư nói người của dượng cả đang đợi họ ở nhà trọ. Nếu họ không thể đến như dự kiến, dượng cả có lẽ sẽ nghi ngờ và nhất định cử người đi tìm. Bọn đạo tặc này cũng chỉ là đám tép riu, làm sao có thể chống lại binh mã của triều đình?
Vậy nên, chỉ cần cố gắng chịu đựng hai ngày, mọi thứ rồi sẽ ổn.
Đến nơi quái quỷ này, những người hầu của Văn Thiền đều bị nhốt, không thấy thím Tư đâu. Ngồi trong phòng, cửa chính và cửa sổ đều đóng chặt, Văn Thiền gõ, nhưng không ai đáp lại. Văn Thiền nhìn đồ đạc trong nhà, dùng hết sức dời một cái bàn nhỏ, giẫm lên rồi ra sức đẩy cánh cửa sổ gỗ.
Đúng lúc tay nàng đang giữ chân váy vắt người trên cửa sổ thì cánh cửa bật mở. Nàng quay đầu lại nhìn thấy thiếu niên đang đứng trước cửa, cùng với ba bốn người khác.
Chúng cười nói bước tới: “A Tín, thằng nhãi này thật may mắn! Bắt được cô vợ đẹp như thế này.” Chả mấy khi A Tín của chúng ta ranh mãnh thế!”, “ A Tín cậu yên tâm, chúng ta nhất định sẽ khiến cậu nở mày nở mặt, hài lòng trong ngày vui lớn nhất….. “
Đẩy cửa bước vào, mấy người bọn họ nhìn thấy thiếu nữ đang gác chân trên thành cửa sổ trong tư thế không nhã nhặn chút nào.
Mặt mấy người biến sắc – người đẹp cũng có lúc lỗ mãng như vậy?
Sắc mặt Văn Thiền đỏ bừng, nhưng giả bộ mặt dày coi không có gì, vắt chân từ trên thành cửa sổ bước xuống chiếc bàn nhỏ, chỉnh lại quần áo. Người đẹp mở to con ngươi sáng ngời, như thể sự ngạc nhiên của họ không ảnh hưởng gì đến nàng.
Lý Tín nhìn nàng một cách tinh nghịch, nhưng nàng không thèm nhìn hắn.
“Ha ha! A Tín, cậu nói chuyện với người đẹp nhé! Anh em chúng tôi đi trước đây.” Im lặng một lúc, thấy nàng ta tỏ vẻ bình tĩnh, ba người phía sau nhanh chóng hành động, kịp thời đóng cửa và chuồn lẹ. Sau khi họ đi ra, hành động khiếm nhã của Văn Thiền không biết đã lan truyền khắp trại bằng cách nào đó.
Văn Thiền bỏ qua sự ngượng ngùng trước đó, quỳ xuống bên cạnh bàn, mái tóc đen tuyền, mắt rũ xuống, đôi giày trắng lộ ra dưới chân váy.
Sau khi nhìn khắp một lượt quanh phòng, hắn ngồi xuống đối diện thiếu nữ. Hắn ngồi xếp bằng, dáng ngồi rất thư thái, nhìn chằm chằm vào mái đầu thấp của nàng. Văn Thiền chớp mắt giả bộ nghiêm túc, đôi má trắng như tuyết đỏ ửng thật khiến người ta ngây ngất. Bông tai nhỏ nhắn ẩn dưới mái tóc đen tuyền, mơ hồ có thể nhìn thấy dái tai ửng đỏ của nàng.
Lý Tín đặt tay lên bàn, chống cằm, ngắm nhìn thiếu nữ đối diện một cách lỗ mãng không có ý tứ ——
Văn Thiền cúi đầu, có thể cảm nhận được ánh mắt thiếu niên chiếu trên người mình. Nàng không dám cử động, kẻo lại chọc giận hắn. Khi ở Trường An, ngay cả các hoàng tử trong phủ Thừa tướng, nàng cũng không cần cho họ thể diện. Khinh thường, không thích hay lờ đi, nàng muốn làm gì đều được. Những người đó mê đắm sắc đẹp của nàng, nhưng nàng là Công chủ, nên không ai dám bắt nạt nàng.
Mà bây giờ … Cái tên quê mùa này, có biết Công chủ là gì không?
Văn Thiền thậm chí cảm thấy cho dù có nói ra thân phận mình với một kẻ không có học như hắn, chắc cũng chả biết Công chủ là một nhân vật không nên đắc tội.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Gả cho hắn???
Những chàng trai tốt ở Trường An còn không có ai lọt vào mắt nàng. Lại đi gả cho cái tên quê mùa này có mà bị ma nhập …
Đang miên man suy nghĩ, liền nghe thấy thiếu niên nói: “Cô em tên là gì?”
Văn Thiền giả chết không đáp.
Lý Tín cao giọng nói: “Người đâu, chặt tay phụ nhân đi cùng nàng cho ta…”
“Văn Thiền.” Nàng nhanh chóng đáp lời thiếu niên.
Ngước mắt lên, liếc hắn ta một cái.
Lý Tín tiếp tục chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng. Nàng rõ ràng sợ ta mà vẫn giả bộ không sợ hãi, cũng thú vị phết đấy chứ.
Nàng ta vừa nói tên là gì ấy nhỉ?
Lý Tín nhướng mày, “Ta biết chữ Văn. Còn chữ kia là chữ Thiền nào?”
Trên thực tế, hắn thậm chí cả chữ “Văn” cũng nói sai.
Môi thiếu nữ mấp máy, “Đó là chữ ‘Thiền’ trong câu “Niễu niễu hề thu phong, sơn thiền minh hề cung thụ hồng’’.
[*] Dịch nghĩa “Gió thu hiu hắt thổi, tiếng ve kêu vang vườn cây lá đỏ trong cung”
Mình cũng không chắc phần này 🙂
Lý Tín nói, “Ta không hiểu. Ta chưa đi học bao giờ, nàng nói gì ta chả hiểu, nói đơn giản chút đi.”
Văn Thiền nghẹn lời.
Trong lòng tỏ rõ sự khinh thường: Đúng là đồ nhà quê.
Nàng lại ngước lên, lặng lẽ nhìn hắn. Vẻ mặt thiếu niên vẫn bình tĩnh. Văn Thiền nghĩ thầm, tên này mặt dày hết thuốc chữa, nói bản thân không có học mà biểu cảm vẫn trơ trẽn, bình thường như cân đường hộp sữa, đúng không biết xấu hổ.
Như đoán được sự khinh bỉ trong nàng, ánh mắt thiếu niên trở nên lạnh lùng, nhưng trong lòng vẫn kiên định.
Văn Thiền cạn lời, sợ chọc giận tên cướp, chỉ có thể trả lời “Ve ve, ve ve.”
Lý Tín im lặng một lúc, nhướng mày không hiểu hỏi: “Nàng nói gì?”
Văn Thiền cảm thấy khó xử, nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói: “Ve Ve, Ve Ve.”
Nàng bị hắn ép tới mức hai tay nắm chặt lấy tay áo, ngón tay trắng bệch, cắn chặt răng như bị sỉ nhục, vội nói: “Là ‘Ve Ve, Ve Ve’ chữ Thiền ấy.”
Văn Thiền bất lực mô phỏng tiếng ve kêu: ve ve, ve ve… Muốn dùng tiếng ve kêu để giải thích cho hắn hiểu tên nàng chính là chữ Thiền nghĩa là ve sầu.
Lý Tín vỗ bàn: “… Bụp.”
Có kiểu cha mẹ xui xẻo vậy, đặt cho con gái cái tên như thế, chả bằng gọi luôn nhóc con, bé con cho nhanh.
Văn Thiền bị hắn cười vào mặt rất tức giận, đôi mắt đỏ hoe, môi mím chặt. Lý Tín thấy bộ dạng của nàng rất dễ thương, muốn nói thêm gì đó với nàng. Nhưng người bên ngoài hét gọi hắn “A Tín”, hắn đáp lại rồi đứng dậy. Nghe tiếng thúc giục từ bên ngoài, Văn Thiền thở phào nhẹ nhõm, mở mắt ra. Vừa mở mắt ra liền phát hiện thiếu niên cúi người xuống, mặt hắn gần như chạm vào mặt nàng. Văn Thiền cứng người ngả ra sau–
“Nghe này, nếu gả cho ta, tất cả những thứ mang theo trên xe, ta sẽ không động tới, tất cả coi như để lại cho nàng làm của hồi môn và cho đám người đó rời đi. Nếu không cưới, những thứ này đều tiêu tan.” .. “
Văn Thiền đáp: “… Không phải ngươi nói cho ta suy nghĩ sao?”
“Ta có nói sẽ cho nàng suy nghĩ cả đời sao?”
Tên lưu manh này! Đúng là lưu manh, thực sự vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng.
Văn Thiền ngẩn người nhìn khuôn mặt áp sát của hắn, trong đôi mắt đen láy hiện ra một người con gái thật đáng thương.
Ngoài cửa lại hét lên một tiếng, Lý Tín lạnh lùng: “Nói nhanh. Nói gả cho ta!”
Văn Thiền bị hắn ức hiếp kiểu này, lòng lo lắng đến phát điên. Hắn uy hiếp nàng, từng bước sát lại gần, không cho nàng có cơ hội tìm lý do phản bác. Thiếu nữ dựa vào tường, nghiến răng nói ra sự thật – “Ta sẽ cho ngươi tất cả, người ngươi cứ giữ lại nốt. Dù sao ta cũng sẽ không chịu gả!”
Lý Tín không bị nàng chọc giận mà đứng lên.
Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới, không biết từ khi nào, trên tay hắn đã xuất hiện một miếng ngọc bội. Văn Thiền nhìn miếng ngọc bội thân thuộc trong tay hắn, vội cúi đầu xuống, phát hiện miếng ngọc bội trên thắt lưng đã biến mất. Nàng nhìn chằm chằm, vươn tay định lấy lại. Hắn lùi lại, nụ cười lạnh lùng xấu xa, tay đung đưa miếng ngọc bội trước mặt nàng, khiến nàng hoa cả mắt, buông lại một câu coi như “tín vật tình yêu”, rồi bỏ đi.
Hắn bước ra ngoài, ba bốn người đồng hành đang đợi chàng trai trẻ.
Cả đám cười ồ lên, sắc mặt thiếu niên lạnh nhạt, hắn nói: “Thật là phiền phức.”
“A Tín, cậu nói gì vậy?”
A Tín lắc miếng ngọc bội trong tay, “Thân phận của chúng không đơn giản chỉ là thương gia giàu có.”
****************************************
???
Tín ca thân phận có vẻ đặc biệt, con rơi của vua?
:)) mình cũng đoán thân phận ảnh đặc biệt nhưng chưa biết con của ai…kkk hóng các chương tiếp.