Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 5:
Gọi anh một tiếng ‘Đại ca’, anh đừng chạm vào tôi
Cảm giác bị bắt làm tù binh thì như thế nào?
Hẳn là rất sợ hãi, cảm giác như nằm gai nếm mật. Lo đối phương giết con tin, lại lo đối phương có mưu đồ lớn. Chuyện như vậy lại rơi trúng Công chủ Vũ Dương Văn Thiền, mỗi ngày nàng chỉ có một nỗi sầu giống nhau —— làm thế nào từ chối Lý Tín mà không làm hắn bực.
Thực sự, tất cả mọi người trong đám cướp dường như rất bận rộn. Chỉ có Lý Tín thường đến an ủi nàng, lúc thì dụ dỗ nàng một chập, lúc lại uy hiếp nàng một phen.
“Ve Ve, hôm nay đã nghĩ xong chưa?”
—— không, không nghĩ được, dù thế nào cũng nghĩ không thông. Nàng đẹp như thế, thân phận như thế, dựa vào cái gì nàng phải hạ mình.
“Ve Ve, tôi biết, nàng ghét chuyện tôi là cướp. Nhưng tôi thật không phải……Được rồi. Tôi bảo đảm với em, chỉ cần em gả cho tôi, em muốn tôi làm gì thì tôi liền làm cái đó. Tôi tuyệt đối sẽ không làm khổ em. Em yên tâm.”
—— không, nàng không yên tâm. Nàng không quan tâm thân phận Lý Tín là gì. Nàng thấy chỉ cần dây dưa với Lý Tín, cho dù thế nào, cũng là nàng chịu thiệt.
“Ve Ve, đói không? Buồn không? Muốn tìm người làm bạn không? Có cần thị nữ của em qua đây hầu hạ? Gả cho tôi, tôi liền mang người trả lại em.”
—— hừ, không thèm! Thời gian kéo dài càng lâu, dượng nhà nàng càng nhanh phát hiện. Chờ dượng cả biết nàng xảy ra chuyện, đám người xấu các ngươi chờ bị tiêu diệt đi!
“Ve Ve, cơm canh đạm bạc, có phải không hợp khẩu vị nàng? Trông mặt em gầy quá, tôi nhìn mà đau lòng. Bằng lòng gả tôi, cẩm y ngọc thực, tôi cho em hết.”
—— hừ! Có vài bữa cơm thôi, không đói chết được? Nàng vẫn còn có khí phách!
Không…… Chờ chút! Ăn cơm?
Đột nhiên, Văn Thiền nhen nhóm một ý tưởng.
Cuộc sống tù đày, ngày qua ngày cùng Lý Tín đấu trí đấu mưu. Lý Tín quá mạnh, Văn Thiền cảm thấy đám anh em kia của hắn chẳng khác gì một đám vô hình, như không tồn tại ấy vậy. Lúc đầu, Văn Thiền thực sự hoảng hốt. Dần dần phát hiện, Lý Tín cố ý đến làm nàng vui. Nàng thấy nhẹ nhõm, yên tâm đối phó hắn.
Văn Thiền từ chối một cách khéo léo, nhẹ nhàng, nói là từ chối, trái lại giống như đang làm bộ làm tịch hơn là cự tuyệt. Lý Tín vui vẻ chơi với nàng.
Thiếu niên dò la tình huống từ bên ngoài trở về, ngẫm nghĩ hai ngày qua quận Cối Kê an tĩnh khác thường, khả năng mưa gió sắp đến. Lúc quay về trại, hắn bị gió to tuyết dày bao phủ, mấy cái tráng sĩ lao ra từ trong góc, đi theo phía sau hắn.
Trong số đó có một thiếu niên mắt đẹp mày ngài, Lý Tín nâng mắt, liếc thêm mấy cái.
Cùng họ với hắn – Lý Giang. Trong số đồng bọn, Lý Tín thì nổi tiếng nhất, còn anh chàng này lại có tướng mạo điển trai nhất.
Nhóm tráng sĩ rầu rĩ mà báo Lý Tín, “A Tín, cô em cậu dặn dò chăm sóc, đòi tuyệt thực đấy. Chúng tôi đưa cơm hai bữa, cô ta đều không ăn, còn đòi gặp người của cô ta! Chúng ta có nên cho cô ta gặp?”
Một thiếu niên cường tráng gọi là A Mộc, vẻ mặt đau khổ, “A Tín, người đẹp đáng yêu nhưng tính tình nóng nảy. Nếu mà cưới vợ thì phiền lắm…… Cậu không sợ à?”
Lý Tín nhướng mày.
Hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp đang cố gắng giấu diếm sắc mặt hiện ra trước mắt
Hắn không nhịn được sờ cằm, cười hì hì hai tiếng, “Có gì mà phiền? Tôi thích xem bộ dáng hung dữ của nàng, muốn đánh tôi mà chịu.”
A Mộc than thở: “Cô ta không làm gì được cậu, nhưng giận cá chém thớt, dốc sức hành hạ chúng tôi! Một chốc lại gõ cửa, một chốc lại gọi người…… Khổ chết mất!”
Lý Tín cười khoái chí: “Nàng thức thời như thế? Tôi rất thưởng thức.”
A Mộc: “……”
Không biết thế nào mà hai ngày trước trán Lý Tín bị thương, giờ vẫn đang băng bó. Khiến A Mộc rùng mình, thiếu niên diện mạo tầm thường, mang theo loại khí phách khác biệt. Tà, hiểm, ác. Khiến mặt mày cậu ta thoáng chốc sáng ngời…… Đặc biệt là khi cậu ta cười rộ lên, phong thái ngút ngàn càng thêm hấp dẫn, khiến người ta mặt đỏ tía tai.
A Mộc ra sức đẩy Lý Tín một phen, ghét bỏ nói, “Buồn nôn…… Dù sao cậu nhanh đi đối phó với người đẹp đi! Nếu cứ cái này, chúng ta sắp cạn lương thực còn phải đi nuôi người khác, anh em lại bất hòa!”
Lý Giang tốt bụng cười nói, “A Tín cưới vợ, mọi người chịu thiệt một chút, không việc gì.”
A Mộc nhìn hắn khinh bỉ.
Tiếp đến lại có mấy người khác trêu đùa.
Lý Tín chơi đùa cùng mọi người một hồi, mới thuận theo dân ý đi xem Văn Thiền.
Hắn đi rồi, Lý Giang vẫn nhìn theo hướng đó, lầu bầu nói, “Thảo nào nhiều người ủng hộ hắn như vậy…… Rõ ràng muốn có người đẹp, còn làm bộ làm tịch với anh em. Loại tâm cơ này, ta còn thua hắn.”
Đột ngột có người bên cạnh hắn quát khẽ, “Lý Giang, cậu nói gì?!”
Lý Giang giật mình kinh hãi, toát mồ hôi hột. Hắn quay lại, thấy tên thư sinh nghèo Trần Lãng. Trần Lãng vẫn luôn không tán thành việc mọi người liều lĩnh như thế. Nghe nói Văn Thiền đòi tuyệt thực, anh ta liền đến khuyên bảo Lý Tín. Anh ta không thuyết phục được Lý Tín, không nản chí, chuẩn bị lần tới gặp lại thuyết phục tiếp. Trần Lãng đang thở ngắn than dài thì nghe được Lý Giang lầu bầu.
Trần Lãng rùng mình.
Lý Giang thấy anh ta, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tên thư sinh này không sợ, “Em chưa nói gì đâu, chỉ thấy anh Tín có vận khí tốt. Anh à! Chẳng nhẽ em nói vậy cũng không được ư?”
Kẻ này dã tâm lớn, e rằng không thuộc kiểu người giống ta.
Trần Lãng đăm chiêu nhìn cậu ta, sợ mình đa nghi, thấy vẻ mặt ngây ngô của cậu ta liền quay đi, trong lòng quyết định về sau phải quan sát tên này nhiều hơn. Kẻ này để ý Lý Tín quá mức.
Mà lúc này Lý Tín đang dựa cửa gỗ, xé một con gà. Hắn từ tốn xé thịt gà ăn, ánh mắt mang theo hàm ý mãnh liệt, nhìn cô gái đang ngồi quỳ dáng vẻ đoan trang. Cửa gỗ vẫn đang đóng chặt, gian nhà được dọn dẹp sạch sẽ. Ánh sáng giữa bóng đêm tối tăm, trên bàn đặt một ngọn đèn. Cô gái ngồi dưới ánh đèn, dáng vẻ thong dong tự rót trà cho mình uống. Ánh nến chiếu lên gương mặt non nớt của nàng, một màu trắng trong như ngọc.
Nhưng nhìn kỹ, bàn tay cô cầm ấm trà hơi run run, rõ ràng đang nổi giận.
Thấy cô bực bội, cậu ta được đà khoe mẽ, vừa ăn vừa tấm tắc, “Thịt thơm quá, vừa mới nấu xong, chấm muối ớt ngon kinh khủng. Tổng cộng chỉ có năm con, mang về đã bị cướp sạch. Tôi thương em nên để riêng cho em một con…. Vậy mà em không ăn, thật đáng tiếc.”
Ngón tay Văn Thiền run rẩy nhưng vẫn bình tĩnh rót trà cho mình, mí mắt không thèm nhấc lên.
Đến lúc này, mới nhìn thấy phong thái Công chủ cao quý.
Biểu hiệu sóng nước như tờ của cô, thực không phù hợp với hoàn cảnh.
Nàng như lá ngọc cành vàng khiến cho Lý Tín trông càng quê mùa thấp kém.
Lý Tín cũng không tức giận, ngược lại cười khanh khách hỏi nàng, “Không ăn thật hả?” Bước vài bước đến trước mặt nàng, dọa người ta khiếp vía. Vắt vạt áo, ngồi xuống, bàn tay đầy dầu mỡ sắp chạm vào cằm cô gái.
Vẻ mặt bình tĩnh Văn Thiền chợt tắt, “Dừng! Dừng! Dừng tay! Không được chạm vào tôi! Đứng xa tôi một chút!”
Bỏ đi vẻ thanh tao, nàng nhảy lên, nghiêng người ra phía sau, tránh tay hắn. Do quá sợ hãi, tà váy dài vướng víu nên lúc đứng lên không cẩn thận mà bị vấp. Thấy nàng ta sắp ngã, Lý Tín hơi bất ngờ, sau đó vươn tay định đỡ nàng. Văn Thiền nhìn chằm chằm bàn tay đầy dầu mỡ của hắn, mà hết hy vọng.
Khuôn mặt vô lại dần phóng to trước mặt nàng. Móng heo kia sắp chạm đến nàng… Chợt thấy thiếu niên búng ngón tay mà không chạm vào nàng. Mà vòng eo nàng như có dòng khí đỡ lấy, ngã ngồi trong tư thế chật vật.
Lý Tín cười lăn lộn, nằm bò trên bàn, vỗ tay liên tục vào bàn kêu ‘bộp’ ‘bộp’.
Cười chết mất với cô nàng này!
Văn Thiền: “……”
Không biết có nên thấy may mắn, chung quy hắn không chạm vào nàng, hay là may mắn, hắn chỉ hù dọa nàng mà thôi.
Người đâu ghét vậy trời. Mỗi lần dọa nàng, đều có cảm giác bị hắn dọa rớt mất nửa cái mạng!
Loại người này làm sao mà gả được? Gả rồi có khi nàng lại đoản mệnh! Huống hồ hắn cũng không xứng với địa vị của nàng!
Thiếu niên nằm trên bàn, nở nụ cười thâm thúy. Lúc hắn cười rộ lên, mặt mày sắc bén, hơi thở tùy ý khiến người xem không khỏi đỏ mặt.
Lý Tín cười đủ rồi, chống cằm lên bàn, cười tủm tỉm hỏi Văn Thiền, “Vậy còn dám tuyệt thực không? Nếu còn bỏ ăn, tôi liền sờ em xem.” Đương nhiên hắn biết nàng ghét bỏ bàn tay dính dầu mỡ.
Văn Thiền nhìn thấy hắn mặt đầy uất ức, dám giận mà không dám phản, “…… Đại ca à! Anh đừng chạm vào tôi. Tôi không dám loạn nữa. Giờ ăn cơm.”
Vì lợi ích toàn cục mà gọi một tiếng “Đại ca”, Công chủ Vũ Dương có thể vừa co vừa duỗi.
Lý Tín mềm lòng từ tốn nói, “Ngoan.”
Vươn tay định xoa đầu nàng. Thấy ánh mắt sợ hãi của Văn Thiền mở to, Lý Tín dừng một chút, thu tay với vẻ tiếc nuối, không ngờ dọa nàng khóc.
Thật là thú vị.
Hắn ngẫm nghĩ.
Trong lòng tuy biết nàng coi thường hắn nhưng không nản lòng. Hắn nghĩ, không dễ gì mà va phải người đẹp như thế. Cưới nàng rồi, nàng muốn gì hắn cũng cho. Nàng chỉ coi thường thân phận hắn. Hắn cũng nguyện vì nàng tranh bá một phen…… Đàn ông theo đuổi đàn bà, phải lôi hết tất cả thủ đoạn vốn có.
Vì khiến người đẹp vui, Lý Tín lại xuống núi. Hắn đi chợ trong thành, mua mấy món đồ hay ho, dụ người đẹp cười một cái. Nàng thấy hắn liền cau mày. Nhưng hắn không bực bội, chỉ muốn thấy nàng cười.
Chọn từ phía đông chợ qua đến phía tây chợ, mất một buổi sáng, tất cả đều tiêu tốn vào mấy món đồ thủ công nhỏ bé sống động này. Nghĩ đến Văn Thiền sẽ vui vẻ thế nào, hắn liền cảm thấy tiền tiêu thực giá trị. Đến tận giữa trưa, vẫn còn cò kè mặc cả với một cụ già. Có người vỗ vai hắn từ phía sau, giọng nói hớt hải, “A Tín! Có chuyện rồi.”
Lý Tín ngoái đầu lại, thấy người anh em phụ trách dò la tin tức, A Nam. A Nam vất vả đi tìm cậu ta mà chạy khắp quận Cối Kê. Tiểu tráng sĩ đứng trước mặt Lý Tín, trời đông giá rét, nhưng người đầy mồ hôi, kéo Lý Tín liền đi về, “ Không xong rồi. Tôi nghe được tin, bọn quan phủ sắp lên núi dẹp cướp!”
“Lý quận thủ* tự mình xuất mã…… A Tín, trước nay chúng ta không chống đối quan phủ…… Cô nương kia chỉ sợ địa vị khác biệt. Chúng ta dây vào người không nên. Các anh em sắp gặp nạn, làm sao bây giờ?”
[*] Thời nhà Tần tiêu diệt lục quốc, bãi bỏ chế độ sắc phong các khu vực thái ấp, toàn Trung Hoa lập thành 36 quận, quận thú là quan đứng đầu, do hoàng đế trực tiếp bổ nhiệm và miễn nhiệm. Nhà Tây Hán thay đổi chức quận thú thành Thái thú.
P.S: Bắt đầu từ chương này tụi mình sẽ đổi ngôi xưng hô của hai nhân vật chính thành tôi – em cho tình các bạn nhé!