Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 9
Lý Tín trêu chọc
Núi phủ một màu tuyết trắng, ánh hoàng hôn đỏ rực.
Một bên là vách núi cao dựng đứng, một bên là vực sâu thăm thẳm.
Thiếu niên bước vào đó.
Sương mù dâng lên từ vách núi, âm u mù mịt.
Thiếu niên đưa hai tay ra sau đầu, huýt sáo một tràng lảnh lót. Tiếng huýt sáo kia không làm Văn Thiền giật mình nhưng lại kinh động đến đàn chim trong núi. Những đàn chim chưa ngủ đông, chưa đi về phương nam, vỗ cánh phành phạch, bay ra từ trong hang động.
Chíu chít vang động núi rừng.
Hắn lại ngâm nga một giai điệu khác.
Vênh mặt đắc ý.
Bước đi nhàn nhã, thong dong.
Những dải ráng đỏ lan tràn đuổi theo, chúng từ phía sau lưng rất xa Văn Thiền đuổi theo bóng hình Lý Tín.
[*] Ráng: trong khoảng trời không thâm thấp có khí mù, lại có bóng mặt trời xiên ngang thành các màu rực rỡ, thường thấy ở lúc mặt trời mới mọc hay mới lặn gọi là ráng
Sương mù, ánh hoàng hôn, những đàn chim trập trùng nối gót đua tranh.
Không có núi, không có mây bay và không có đám mây nào không quấn lấy hắn.
Ánh tà chiều rực rỡ, tỏa sáng cùng đám tuyết xa xa trên núi.
Tất cả đều đang đuổi theo Lý Tín.
Từ chỗ Văn Thiền trông thấy, dưới ánh sáng mờ ảo nhấp nhô trùng điệp, hình ảnh chàng thiếu niên vô cùng chói lọi. Hắn bước đi trong ánh vàng rực rỡ, khúc ca trong trẻo vang vang, tất cả tinh hoa của núi rừng đều đang bám theo hắn.
Văn Thiền nhìn cảnh đẹp đến ngẩn ngơ.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng nhìn khói ráng chiều mênh mông sóng đôi cùng thiếu niên, nảy sinh cảm giác hoang mang: Hình ảnh ánh mặt trời vây quanh thiếu niên quá đẹp, quả thực không giống người……
Lý Tín ngâm nga khúc ca, khóe miệng vểnh lên đắc ý cười. Trong lòng âm thầm tính toán kế sách.
Hắn đoán Văn Thiền sẽ không trở mặt hoàn toàn với hắn, con gái một thân một mình đâu dám dây dưa với bầy sói. Nàng luyến tiếc tính mạng như vậy, hồi ở trại còn giả vờ giả vịt với hắn, trốn thoát rồi, chỉ còn một bước đạt mục đích, làm sao nguyện ý kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
Thiếu nữ mà hắn dốc sức lấy lòng, đúng kiểu người mà trong lòng hắn vẫn hằng mong ước, nàng kiều diễm, dịu dàng, đáng yêu, ngoan ngoãn lại còn rất thức thời.
Hắn ước lượng thời gian, đoán chừng khi nào nàng sẽ đến…… Nghe thấy từ đằng xa, tiếng bước chân thiếu nữ vội vàng đuổi theo, không lâu sau còn có giọng nói ngượng ngùng vang lên, “Ê…… Lý Tín……”
Lý Tín nhìn lên, thấy từng ráng khói hồng phủ khắp bầu trời. Hắn mỉm cười: Ve Ve đã trở lại.
Ngay lúc đang mong chờ sau khi diễn xong thủ đoạn.
Trước thì cứ như đá chọi đá tranh chấp, sau khi bị sói bao vây, thiếu nữ nhẫn nhục, chịu khuất phục tên kia. Trong lòng Văn Thiền thực lúng túng, không biết nên bày vẻ mặt thế nào đối đãi.
Vội vàng chạy theo, bước đi lộn xộn. Văn Thiền đuổi kịp Lý Tín, đang muốn giả bộ một phen, liền thấy Lý Tín cười tủm tỉm, huýt sáo mấy hồi vi vu rồi cao giọng nói, “Đi theo tôi làm gì? Ve Ve, em đã chuẩn bị sẵn sàng, về làm áp trại phu nhân của tôi?”
Mấy câu Lý Tín nói không dọa được Văn Thiền, nhưng hắn ta bất ngờ cao giọng khiến nàng hoảng sợ, nhũn chân té ngã —— có người nào xấu xa như hắn không, cố ý đợi lúc người ta đến gần rồi mới gân cổ nói to, dọa người à?
Tuy nhiên Vũ Dương công chủ có thể co có thể duỗi, cũng là nhân tài. .
Sau khi trấn định bản thân một lúc, nàng chân thành hỏi, “Anh có thể đưa tôi xuống núi không?”
Lý Tín không nói gì.
Nghiêng đầu nhìn nàng.
Thiếu nữ đi qua đi lại khiến tà áo dài bay phất phơ, đai lưng khẽ lắc, thướt tha yêu kiều. Khuôn mặt nàng xinh đẹp, dáng dấp ngon lành. Hàng mi dài cong cong, đôi mắt đen láy nhìn hắn không chớp mắt.
Vừa thuần khiết, vừa vô tội.
Nhưng da mặt nàng thực sự dày quá.
Văn Thiền cầu cứu đúng lúc, hợp tình hợp lý.
Đôi mày Lý Tín cong lên, khí thế tự tin tán tỉnh thiếu nữ, thái độ Văn Thiền càng thành khẩn hơn, “Vậy nàng có thể gả cho ta không?” Mặt nàng ấy nghệt ra khiến hắn vui vẻ hết sức, cười sặc sụa, “Ha ha ha, em mà gả cho tôi, tôi sẽ ‘ đích thân ’ đưa em xuống núi.”
Văn Thiền hết nói.
Thấy thiếu niên cười, bước qua nàng, tiếp tục đi dọc theo đường núi xuống. Đường núi quanh co, ánh tuyết chiếu lên người, Lý Tín nói trong miệng, “Đi theo tôi đi? Đi theo tôi, em về liền mất trong sạch.”
Văn Thiền: “……”
Lý Tín: “Đêm nay chúng ta thành thân!”
Văn Thiền: “……”
Lý Tín: “Sang năm sinh con! Ba năm hai đứa!”
Văn Thiền: “……”
Khói ráng màu đỏ với sương mù ở phía chân trời lan ra, như tấm lụa tung bay chập chờn, mây mù giăng lối, vạt nắng xuyên qua chiếu sáng rực rỡ. Mà trên đường đi, thiếu niên mải luyên thuyên ba hoa chích choè, nói lộn xộn linh tinh, cuối cùng nói xong rồi, mới quay mặt, hứng thú hỏi vẻ mặt chịu đựng kế bên, thiếu nữ kiên cường bất khuất, “Em thấy thế nào?”
Văn Thiền không thể nhịn được nữa, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển, vẫn mang cái dáng vẻ nũng nịu ấy, “Tôi muốn, anh câm miệng được không?”
Bị chặn họng, Lý Tín đành ngậm miệng.
Ấn tượng giữa người với người đặc biệt kỳ lạ. Ngươi nghĩ nàng ấy như vậy, nhưng có thể nàng ấy không phải như vậy. Đến cả phản ứng thực sự của người ta như thế nào hắn còn chưa nắm bắt được, mà đã si mê như điếu đổ…… Nói không chừng, có ngày Lý Tín ngồi đó mà khóc.
Văn Thiền chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất, tính toán đấu trí đấu dũng cùng Lý Tín như thế nào. Nhưng từ trước đến nay đều là Lý Tín bắt nạt nàng, đột nhiên có khả năng học được những từ như lòng trắc ẩn, khoan dung. Dọc đường, Văn Thiền cứ lo nơm nớp. Tuy ngoài miệng Lý Tín nói vậy nhưng thực tế, hắn không mang Văn Thiền về sơn trại.
Có Lý Tín ở đó, mấy con sói đứng bên ngoài tha thẩn hồi lâu mà không tìm thấy cơ hội bắt mồi, đành luyến tiếc rời đi.
Trước khi trời tối, Lý Tín tìm hang động nổi lửa. Tuy hắn không nói một lời, Văn Thiền vẫn tự giác đuổi theo hắn, ngoan ngoãn đi vào hang động. Ngồi trong hang, hai tay quàng lên nhau, vụng trộm nhìn thiếu niên kia đang ngồi xổm trước đống củi đốt lửa. Trong lòng Văn Thiền nảy sinh cảm giác ấm áp: Lý Tín tuy xấu miệng, nhưng được cái tính vẫn tốt.
Đây quả thực là sự hiểu nhầm đẹp đẽ.
Dấu hiệu tính toán thiếu niên thành công.
Vốn đã lên kế hoạch thả Văn Thiền từ lâu.
Dù sao đối phương là thuộc phe quan phủ, Lý Tín cũng không muốn tạo phản, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận. Nhưng mà Lý Tín không muốn cứ để Văn Thiền đi như vậy, hắn muốn tự tay thả Văn Thiền. Hắn muốn Văn Thiền khắc sâu, phải nhớ kỹ hắn, nghĩ vậy trong lòng liền khó chịu, không thể thoải mái mà thả.
Thiếu niên hoang tàn.
Dám chống lại mọi thế lực ngăn cản.
Thân phận, địa vị, tài năng, tất cả mọi thứ, chỉ cần là thứ hắn muốn có được, không ai có thể ngăn cản. Hắn đạp mọi chông gai. Hắn nhẫn nhục chịu đựng. Hắn âm thầm tính toán. Một ngày kia, hắn sẽ dành được những gì hắn muốn..
Trời dần tối, Lý Tín cùng Văn Thiền nghỉ ngơi trong hang động. Trong trại nổi lửa lớn, các anh em đồng tâm hiệp lực chống lại binh mã triều đình. Vừa đánh vừa lui rất có bài bản, dựa theo phương án bỏ chạy từ trước mà tìm đường thoát thân.
Trong lòng có gợn, cả đêm Văn Thiền ngủ không ngon.
Liên tục gặp ác mộng.
Cho dù đang ngủ, vẫn mơ hồ cảm giác được mặt đất rung chuyển. Cứ như thể có ai đó phóng hỏa, đánh nhau trên một ngọn núi khác. Muốn mở mắt ra, rồi lại bị vây chặt mà không mở ra được.
Cả đêm ngủ mê man, lại mơ mơ màng màng nên mệt mỏi hơn so với ngày thường.
Mãi đến khi, Văn Thiền cảm thấy rét buốt.
Cảm nhận hơi lạnh phả vào mặt của nàng.
Có ánh sáng le lói trên mi.
Văn Thiền mở mắt.
Lúc nàng mở mắt, đã bị cảnh tượng trước mặt kích động đến run cả người, tưởng đâu đang nằm mơ ——
Bầu trời vẫn còn âm u, mặt trời khuất sau những đám mây, tia nắng nhạt nhàn nhạt, vươn lên từ bên kia sườn núi.
Hai chân Văn Thiền lửng lơ, ngồi dựa vào Lý Tín trên vách núi. Đối diện là thác nước dưới khe bị đóng băng dựng đứng, dưới chân mây mù bao phủ, thoáng thấy băng tuyết nơi nơi. Trong cơn mê, Văn Thiền ngồi dựa vào Lý Tín, đầu kề trên vai, nương nhờ sức hắn mà ngủ thiếp đi. Khi nàng vừa tỉnh giấc, mặt thì bị cơn gió rét tạt vào, chân lại treo lửng lơ, suýt nữa thì ngã xuống.
Văn Thiền luống cuống tay chân mà bấu chặt vào vật duy nhất bên người —— cánh tay Lý Tín.
Phập. Phập. Phập.
Nàng nghe thấy tiếng động.
Nhìn qua, Lý Tín đang cầm thanh đao nhỏ trên tay. Hắn cũng ngồi lửng lơ trên không, ngồi thẳng lưng, ánh mắt chăm chú nhìn thác nước đóng băng sau mây mờ. Thanh đao trong tay hắn di chuyển, lần lượt lao ra hướng về phía thác nước đối diện, sau lớp băng tuyết dày.
Lưỡi đao đâm thẳng vào thác nước đóng băng.
Lý Tín dùng lực chuẩn xác. Chỉ chạm vào như vậy, thanh đao tự động bắn trở về trong tay hắn. Nhìn từ xa, hai bên cách nhau một khoảng gần mười trượng.
Hắn thấy chán quá, rảnh không có việc gì làm đành mang con đao găm trong tay ném qua ném lại. Làn gió nhẹ thổi tung mái tóc hắn, đôi lông mày nhuốm màu sương mai. Trong màn đêm mờ ảo, dung mạo tầm thường đẹp lên vài phần.
Nhưng mà gió trên núi rất lớn!
Vách đá cao mấy chục trượng!
Nhân lúc Văn Thiền ngủ mơ, hắn xách Văn Thiền ngồi trước vực sâu, chơi trò ném dao với hắn!
Văn Thiền mới tỉnh giấc, vừa thấy quang cảnh trước mặt liền chóng mặt đau đầu. Tâm lý chịu đựng mà kém hơn, chỉ sợ bị dọa chết khiếp. Thiếu nữ nuốt một ngụm nước bọt, đứng lên không được mà ngồi xuống cũng chẳng xong, liền thấy thiếu niên đăm đăm đáng sợ quay đầu, nhếch môi cười với nàng.
Nụ cười đầy ẩn ý……
Cười đến mức Văn Thiền nảy sinh ý định muốn bóp chết hắn cho xong!
Hắn đứng dưới ánh nắng mờ nhạt, cầm lấy tay Văn Thiền, vô cùng dịu dàng nhìn nàng, “Ve Ve, em dậy rồi? Lát nữa, tôi đưa em xuống núi.”
Văn Thiền vừa đến miệng câu “Ngươi có bệnh đấy à” lại bị nuốt xuống. Nàng nhìn gương mặt thiếu niên, trấn định tâm tình kích động, nở nụ cười thẹn thùng, ấm áp và mềm mại mà lên tiếng, “Vâng.”
Nàng cúi xuống nhìn Lý Tín đang cầm lấy tay mình, liếc một cái:…… Lý Tín tốt như vậy, nếu muốn nắm tay nàng, vậy để hắn cầm một lúc vậy.
Lý Tín nắm chặt tay nàng, nhìn nàng nửa ngày. Dưới ánh sáng nhạt nhòa, đôi mắt hắn như đắm chìm trong màn đêm, sâu thẳm như biển, lặng lẽ lướt theo từng hàng mi của nàng. Hắn nhìn thật cẩn thận, như muốn đem nàng khắc sâu trong tâm trí. Ánh mắt hắn nóng bỏng, không chút nào kiêng dè, nhìn một lúc lâu sau, Văn Thiền hơi mất tự nhiên, mới nghe hắn nói, “Ve Ve, tôi rất thích em.”
Văn Thiền: “……”
Ngươi biết ta được mấy ngày hả, mà thích ta? Có nội hàm không? Có văn hóa không?
Nàng cười hết sức phóng khoáng, tới mức muốn rớt cả quai hàm.
Đúng lúc này, hai người nghe thấy tiếng vó ngựa từng hồi .
Chưa kịp ngoái đầu nhìn lại, Văn Thiền chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc——
“Công chủ!”
“Đừng để tên xấu xa kia lừa! Hắn muốn dụ cô gả cho hắn đó! “
“Công chủ, Lý quận thủ ( dượng ngài ) đến rồi!”
Tác giả có lời muốn nói: Từ từ các bạn sẽ phát hiện ~~ thật sự, quyển sách này nữ chính rất hạnh phúc, không cần làm gì chỉ cần để bị truy là được á ~
****************************************
cô em Ve ve này cá tính rất thú vị!!!!! nhưng mà cái câu “có nội hàm không? Có văn hoá không?” nghe XHCN ghê luôn, chịu bà tác giả đoá