Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 28
Em muốn lấy thân báo đáp?
Trong khoảnh sân nhỏ hoang vắng, vào một đêm sau khi Ly Thạch được giải cứu, xuất hiện một nhóm người mặc đồ đen không biết từ đâu tới, cố ý lựa chọn một đêm trăng mờ hành động đột kích, giết người.
Nhìn qua, đám người này có khoảng mười mấy hai mươi tên. Mỗi người đều mặc một chiếc áo đen, cổ tay bó sát giống hệt nhau, đầu đội nón tre và mạng che mặt. Chúng được đào tạo bài bản, hành động nhanh nhẹn, ra tay độc ác, chiến đấu theo đội tốt, tấn công Văn Thiền thất bại, chúng không nói một lời, liền quay trở lại phía bên này chém giết.
Đây là một nhóm sát thủ có tổ chức!
Văn Thiền nhận ra.
Khoảnh khắc nàng hiểu ra, Ly Thạch đang ôm nàng trong vòng tay, vừa cầm đao đánh với địch, vừa không để sát thủ phía sau lưng có cơ hội sống sót ra tay. Khi anh chạm chân xuống đất, tên sát thủ nhảy tới giết anh. Bàn tay to lớn đang nắm chặt trên cổ tay cô gái, vội đẩy cô ra!
Hành động rất rõ ràng!
Anh muốn Văn Thiền chạy đi!
Văn Thiền cảm thấy trong lòng chua xót, nhìn thấy Ly Thạch quanh quẩn giữa đám sát thủ đông như kiến, một đao cứa vào cánh tay ai đó, máu văng tung tóe. Người đó ôm cánh tay ngã xuống đất, nhưng lại có thêm những kẻ khác giẫm qua thi thể hắn, nhanh như chớp nhảy về phía Ly Thạch!
Máu!
Giết người!
Văn Thiền hoa mắt nhìn, đây không còn là cảnh nàng có thể chịu đựng được nữa. Ly Thạch muốn nàng đi là để cứu mạng nàng. Nhưng những người mặc đồ đen này đến từ đâu? Tại sao lại muốn giết họ?
Là người Lý Tín đắc tội dẫn đến???
Hắn chỉ là một tên lưu manh không có học … Lấy đâu ra cái bản lĩnh ấy…
Lẽ nào… lại là nàng?
Đúng, nếu ai đó muốn giết nàng, thế trận có thể khoa trương thế này. Thế nhưng tại sao lại muốn giết nàng? Nàng chỉ là một Công chủ bình thường, đâu có đắc tội với ai chứ. Có khả năng gây thù chuốc oán với địch nhất, chỉ có thể là những người khác trong gia đình nàng, như cha mẹ, anh cả, chị hai… Thực sự không nhất thiết phải tìm đến nàng!
Vậy thì là Ly Thạch?
Thân phận của Ly Thạch … thực sự … mơ hồ …
Đầu óc Văn Thiền hỗn loạn, lại có linh cảm thăng trầm, chỉ trong chốc lát đã nghĩ được nhiều như vậy. Nhưng càng nhiều, lại càng ít manh mối. Trận ẩu đả khốc liệt trước mắt, nàng không có cách nào can thiệp được, cô gái cắn môi, xoay người chạy ra khỏi sân, đi tìm cứu viện!
Thấy nàng định bỏ chạy, một tên sát thủ liếc thấy, không chút lưu tình phi đao tới, đuổi theo hướng cô gái đang hấp tấp bỏ chạy. Ly Thạch lao ra khỏi vòng vây, khuôn mặt tuấn tú bê bết máu, trông khá kinh khủng. Anh nhảy tới, vươn đao chặn ngang tên sát thủ.
“Hây!” Lý Thạch gầm lên một tiếng, hai mắt như nứt ra, khí thế hừng hực như chưa từng có, hướng về về đám sát thủ!
Vầng trăng lại ẩn mình vào giữa những đám mây, người đàn ông đạp lên những chiếc bóng đang di chuyển quay cuồng trên mặt đất. Sau một hồi vấp lên vấp xuống, cuối cùng Văn Thiền cũng chạy ra khỏi vòng nguy hiểm.
Nàng đứng ở lối rẽ, cố gắng lấy lại bình tĩnh, rồi tuỳ ý chọn một hướng — Cách duy nhất lúc này là phải tìm bằng được Lý Tín!
Lý Tín rất lợi hại!
Nếu hắn hợp sức với Ly Thạch, cho dù không hạ được đám người mặc đồ đen, cũng có thể rút lui một cách ngoạn mục.
Nhưng nàng không biết Lý Tín đã đi đâu!
Văn Thiền chạy như bay, vừa chạy vừa hét lớn: “Lý Tín, Lý Tín!” Nàng hy vọng Lý Tín ở cách đó không xa, tiếng gió có thể truyền đi tiếng kêu cứu của nàng …
Nhưng nàng chỉ mới hét lên hai tiếng, liền chôn chân đứng bất động, toàn thân như bị tê liệt, khẽ run rẩy, đôi mắt mở trừng trừng nhìn đội thiên quân vạn mã phía trước, không thể tin nổi vào mắt mình — một nhóm người mang theo rìu, đao, giáo, kiếm. Người thì đầu buộc khăn, người đội nón lá, mặc áo ngắn, quần dài, người thì chân đất người thì đi ủng rơm, đều là phong cách của những người dân lao động chân tay của Đại Sở. Nhưng họ đều đeo mạng che mặt, chỉ để lộ đôi mắt dữ tợn!
Đám người này mắt đỏ ngầu, mang theo niềm hưng phấn và ánh mắt căm hận, phục thù, bọn chúng đông như châu chấu, lao vào ngôi làng bình yên này——
“Giết! Giết tất cả những người trong thôn này, thôn này sẽ là của chúng ta!”
“Lương thực, tiền bạc, phụ nữ tất cả cướp hết cho ta!”
“Bắt lấy phụ nữ! Haha, hiếp hết bọn họ!”
Phản, phản, phản tặc … Tạo, tạo phản…
Trong lúc hoang mang chưa biết quyết định ra sao.
Mấy chữ này liền nhảy ra trong đầu Văn Thiền. Nàng có ấn tượng sâu sắc, bởi vì nàng vừa mới thảo luận với Lý Tín về vấn đề tạo phản mấy hôm trước, nhưng cuối cùng lại không đi tới kết luận nào. Lý Tín nói rằng Từ Châu là đại bản doanh của đám phản tặc, bây giờ bọn chúng đã chiếm đến một ngôi làng nhỏ ở biên giới Từ Châu rồi …
Chẳng lẽ đám thổ phỉ này xuống núi đốt phá, giết chóc, cướp bóc, lại tình cờ bị nàng bắt gặp? !
Không kịp suy nghĩ, Văn Thiền nghiến răng nghiến lợi, nhìn đám người đông như châu chấu đang tiến tới trước mặt. Nàng nhanh chóng xoay người chạy sang một lối rẽ khác, cũng không dám hét gọi “Lý Tín” nữa. Thân hình nàng mảnh mai, gầy guộc, lại cách khá xa đám đông, bọn chúng quá đông nên nàng có thế nhanh chóng phát hiện, nhưng đối phương lại không hề nhìn thấy nàng.
Nhưng nếu nàng hét lên, đám người kia nhất định sẽ lập tức phát hiện!
Văn Thiền hiểu rõ chính mình: Nàng quá xinh đẹp. Đối mặt với đám đàn ông điên cuồng này, nàng thực sự không dám nhìn thẳng.
Văn Thiền chạy về hướng ngược lại.
Nhưng khi nàng chạy, cảm giác u ám của cơn gió lạnh đuổi theo trước đó lại ập đến, quấn lấy toàn thân nàng! Tuy không nhìn thấy gì, nhưng Văn Thiền vô cùng tin tưởng vào bản năng của mình! Nàng không dám chạy về phía trước nữa, phía trước đông đảo người ngựa đuổi theo càn quét thôn, nàng đã nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của dân làng!
Nhìn thấy hai bên sắp chạm trán nhau, Văn Thiền nghiến răng nghiến lợi, nhìn thấy một đống cỏ khô bên cạnh ngôi nhà gần đó. Không kịp suy nghĩ gì thêm, cô gái lao đến nấp sau đống cỏ khô.
Thế nhưng, vào khoảnh khắc nàng nấp vào sau đống cỏ, vừa thò đầu ra nhìn thấy giữa bóng tối dày đặc sương mù, một sát thủ áo đen chĩa kiếm xông tới, hiện lên trong tầm mắt nàng. Văn Thiền ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ, rụt cổ lại nấp mình sau đống cỏ khô.
Nhưng sát thủ áo đen đã không lao đến!
Hắn bị đám phản tặc vừa đúng lúc lao đến bao vây!
Hai bên chạm trán đánh nhau loảng xoảng!
Một bên võ công cao cường, một bên người đông như kiến!
Hóa ra là họ không cùng một nhóm!
Trong chốc lát, đao kiếm lóe sáng như trong phim ảnh, máu thịt bay tung tóe, tiếng khóc của người già và trẻ em, tiếng la hét của phụ nữ, tiếng gầm rú của thanh niên, trời đất hỗn loạn, tất cả đều trộn lẫn vào nhau.
Phía chân trời, một ngọn lửa rực sáng cả một góc trời, bao trùm lấy cả trời đất, chiếu rực ngôi làng nhỏ.
…
Giữa lúc trong làng đang loạn hết cả lên, Lý Tín đang cùng với bác nông dân hết mực quan tâm bầy dê của gia đình ông, đi ra khỏi nhà kho. Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vừa ra khỏi chuồng dê, phía trước liền ập tới một đám phản tặc. Ông bác già còng lưng phía sau hét lên một tiếng kinh hãi, khi thấy chiếc giáo đâm chéo giáng xuống người thiếu niên đi trước mặt. Không ngờ cậu tuy không nhìn thấy nhưng đã kịp né tránh theo phản xạ bản năng.
Thiếu niên nghiêng mình né sang bên, một tay thuận đà giơ lên nắm lấy thân giáo dài đang đâm xuống. Dựa vào sức mạnh lao tới của cây giáo, tay chống vào thân giáo lấy đà nhảy lùi lại thành một nửa vòng cung, phản đòn đánh vào cổ đối thủ còn đang choáng váng, một đòn đánh đổ tên địch.
Nhưng điều này không có gì đáng để vui mừng!
Đây chỉ là sự khởi đầu của một đêm máu tanh báo táp dữ dội!
Khi Lý Tín xử lý người đó, vẻ mặt lơ đãng lập tức khép lại, nét mặt trở nên nghiêm nghị. Cậu quay lưng giữ chặt vai ông bác già vẫn đang đứng chôn chân bất động phía sau, lùa đám trẻ con vào trong nhà, vội nói “Trốn vào trong phòng, khóa chặt cửa lại, đêm nay cho dù có xảy ra chuyện gì, nghe thấy tiếng động gì cũng không được bước ra khỏi cửa.”
Vừa nãy khi đứng trong sân họ đã thấy một nhóm người đang lao vào làng. Và đã có vài người nhảy ra từ sau gốc cây cổ thụ, nhìn thấy thiếu niên đánh đổ đồng bọn của chúng một cách dễ dàng. Bọn chúng ngây ra trong chốc lát, vài tên cười chế nhạo, giơ đủ các loại vũ khí trong tay lên, xông tới.
Cuộc giết chóc đêm nay bắt đầu bằng tiếng kêu thảm thiết của bầy dê.
Lý Tín liếc nhìn quần áo của bọn chúng, vừa giao chiến liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lại một nhóm muốn bắt chước Trịnh Thiên Vương, hoặc những kẻ đã đầu quân vào nhóm cướp của ông ta!
Ở Từ Châu, dấy lên khởi nghĩa của Trịnh Thiên Vương, không biết bao nhiêu tên trộm cướp đã bị lay động. Còn các quan chức cấp cao nhất của Từ Châu, Thái Thú, Hiệu Uý, một bên văn một bên võ, vẫn còn mải mê tranh giành quyền lực, không ai chịu ra mặt, xử lý đám phản tặc này. Dù sao tai họa liên miên từ năm này qua năm khác, trời cao đất rộng, bệ hạ không màng đến những chuyện này, những quan viên ở Từ Châu cũng chỉ muốn nắm chút quyền hành trong tay.
Đồng thời, còn có một nguyên nhân nữa, bọn họ đều cho rằng những kẻ trộm cướp này cũng chẳng làm nên trò trống gì. Chỉ cần triều đình bớt chút thời gian xử lý, bất cứ lúc nào cũng có thể diệt gọn bọn chúng.
Đánh đông đánh tây, đối với đất nước rộng lớn tài nguyên dồi dào này, đám trộm cướp không có hậu thuẫn thực sự chẳng làm nên trò trống gì. Thiếu trí tuệ, thiếu may mắn, thiếu số mệnh. Những điều này cần được tích lũy lâu dài. Không thấy Trịnh Thiên Vương ẩn núp đâu rồi sao?
Nhưng trước mắt, đám phản tặc này đã gây sự tới trước mặt Lý Tín!
Như một bầy ong, ầm ầm kéo đến.
Lý Tín có chút ngạc nhiên: Nhiều người như vậy, lẽ nào người trong đình đều tạo phản rồi?
Trong lòng bỗng chốc chùng xuống, phản ứng đầu tiên của chàng trai: Xong rồi! Ve Ve!
Hắn đang ở phía nam của ngôi làng, còn nơi ở nhờ lại ở phía bắc!
Ve Ve ra ngoài lúc trời gần tối! Vậy bây giờ nàng đang ở đâu? !
Đối mặt với mối nguy hiểm lớn nhường này, nàng chỉ là một người con gái yếu đuối, hoàn toàn không có khả năng phản kháng!
Nếu còn chưa trở về, thì nàng rốt cuộc đang ở trên đường hay vẫn ở nhà của trưởng thôn? Mấy tên phản tặc này liệu đã gặp nàng? !
Còn nếu đã trở về, thì cũng không kém phần nguy hiểm — Người đàn ông tên Ly Thạch ấy, Lý Tín vốn không tin anh ta!
“Tránh ra!” Thiếu niên gầm lên, đánh nhau với đám phản tặc bám lấy mình không buông. Lúc này thời gian đối với chàng trai quý giá ngàn vàng, hắn cần gấp rút trở về tìm Văn Thiền, cứu lấy nàng.
“Bắt lấy hắn! Giết hắn! Hắn đã làm bị thương nhiều anh em của chúng ta!” Những kẻ nổi loạn như những kẻ thú tính, không biết sợ là gì, coi chàng trai trẻ như một người dân làng, trước sau vồ tới chặn lại thiếu niên.
Ánh mắt Lý Tín càng ngày càng sắc lạnh, chiêu thức cũng càng ngày càng ác liệt hơn. Hắn lao vào biển người, giống như đã vô số lần đối mặt với sự sống và cái chết.
Nhưng lần này thì khác.
Lần này một chút cũng không giống!
Khi còn trẻ, hắn đã học được võ nghệ cao cường từ một vị tông sư, ông đã rèn luyện cậu trong mùa đông giá rét và dưới cái nóng oi bức của mùa hè, học cách sinh tồn và tất cả những thủ thuật cần học; tính tình hắn sảng khoái, bạn bè nhiều vô kể, bất cứ lúc nào chỉ cần lên tiếng, luôn có đồng đội theo sau; Tuy không đọc sách, không biết chữ, nhưng trí tuệ minh mẫn, ứng biến linh hoạt, lại có tính kiên trì, thế gian biết bao gian nan nguy hiểm, hắn đều có thể hoá giải.
Nhưng lần này thì khác!
Ve Ve …
Hắn không biết Ve Ve đang ở đâu!
Hắn có thể đảm bảo an toàn cho mình, nhưng lại không thể đảm bảo an toàn cho nàng! Nàng nhỏ nhắn, vui tươi, dung mạo tuyệt đẹp, nàng hoảng loạn đứng giữa một đám phản tặc ác bá, gầm gừ nhe nanh giơ vuốt tiến tới như hổ vồ mồi… Liệu hắn có thể cứu lấy nàng không!
Bộp!
Hết thi thể này đến thi thể khác bị chàng trai đánh đổ.
Dân làng và đám cướp, tất cả đều tập trung một chỗ, tiếng la hét, tiếng đánh giết vô cùng hỗn loạn. Còn Lý Tín vẫn đang tiếp tục lao dọc theo con sông chảy ngược dòng này! Dù có nghe thấy tiếng la hét của dân làng bên tai, hắn cũng không thể cứu được hết tất cả mọi người!
Cái lạnh của mùa đông, cái oi của mùa hè.
Tuyết rơi lạnh giá giữa hè, đêm đông cô quạnh dài lê thê.
Dài vô cùng, đau khổ vô cùng. Phải giết chết bao nhiêu người? Phải đánh ngất bao nhiêu người? Mới có thể tìm được người con gái mình yêu, che chở, bảo vệ nàng trong vòng tay?
Dù có võ nghệ cao cường nhưng sao lúc cần nhất lại không giúp được hắn?
“Phập!”
Đón lấy một cú đá mạnh vào ngực từ trên cao giáng xuống, chàng thiếu niên đã sức cùng lực kiệt, đôi mắt đỏ ngầu.
Lý Tín bị một cú đá mạnh tấn công đột ngột, ngã về phía sau. Thiếu niên phản ứng nhanh chóng, điều chỉnh tư thế khi chưa kịp ngã nhoài, một cái nhào lộn đẹp mắt nhào xuống đất, sau khi lùi lại mấy bước liền đứng vững trên mặt đất.
Ngẩng mặt lên, thiếu niên điềm đạm lau vết máu trên mũi, nhìn người mặc đồ đen đang đối mặt với mình.
Người đàn ông mặc đồ đen cũng rất trịnh trọng, quát Lý Tín vài câu.
Lý Tín: “…”
Nghe không hiểu.
Giữa một đám phản tặc thô bạo, không biết võ nghệ, xuất hiện một người biết võ, võ công lại còn không tệ. Nhìn quần áo đối phương, thiếu niên gần như chắc chắn: Ngoài đám phản tặc ra, hiện tại trong thôn còn có một nhóm người thứ hai!
Nhóm người thứ hai không rõ mục đích!
Trong lòng thiếu niên chùng xuống, dự cảm cho thấy chốn này nguy hiểm không nên nán lại lâu.
Sau khi bóng đen quát thêm vài câu, Lý Tín vẫn không hiểu, chàng trai tự giác đóng chặt thính giác, không rảnh hơi nghe. Mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, thiếu niên nhìn lướt qua đống người nằm la liệt trên mặt đất, mũi chân hất nhẹ một cái, một thứ vũ khí rơi trên tay.
Lý Tín không nói lời nào, xông thẳng về phía người mặc đồ đen!
…
Vài phút sau, ánh trăng chiếu sáng đầu làng, dưới bóng cây nghiêng ngả, thân thể tên sát thủ đổ xuống. Lý Tín đối mặt với khuôn mặt kinh hãi của trưởng làng, cứu lấy cả gia đình họ, sau đó được biết Văn Thiền sớm đã rời đi.
Thất vọng, lo lắng.
Lý Tín quay người bỏ đi.
Trước khi đi, còn gợi ý nhắc nhở, “Đã báo với quan phủ chưa?”
Trưởng làng đang ôm vợ con nước mắt lưng tròng, ngơ ngác nhìn lên: “… Hả?”
Lý Tín: “…” Nở một nụ cười sầu não, “Phái một người trẻ tuổi ra khỏi làng, mau tìm quan phủ trình báo đi!”
Lúc này, trưởng làng mới chợt tỉnh ngộ khỏi cơn sợ hãi, định thần lại, gật đầu lia lịa.
…
Trong sân, mùi máu tanh giết chóc nồng nặc, nồng nặc hơn những nơi khác, sương đêm dày đặc bao phủ lấy ngôi làng.
Một nhóm người mặc đồ đen vây quanh Ly Thạch, người đàn ông giơ bàn tay đẫm máu vẫn đang nhỏ từng giọt rơi xuống, thở hổn hển và im lặng.
Ly Thạch đã không đợi được Lý Tín, cũng như không thể xác nhận sự an toàn của Văn Thiền, hơn nữa trong lúc bị đám người mặc áo đen đột kích, có một nhóm người khác với số lượng đông đảo xông vào làng đốt phá, cướp bóc và giết chóc.
Ly Thạch vô cùng lo lắng, Lý Tín và Văn Thiền đã cứu anh! Anh không muốn vì mối tư thù của mình mà hại chết ân nhân cứu mạng! Nhưng khi anh tưởng rằng mình đã thoát khỏi đám người này rồi, không ngờ bọn chúng lại tìm đến …
Anh không thể lãng phí thời gian ở đây! Anh muốn cứu người! Cứu lấy cả ngôi làng này! Cứu Lý Tín và Văn Thiền!
…
Hai bên đánh nhau trước mặt Văn Thiền, hai bên đều có ưu khuyết điểm, tim nàng đập loạn xạ, thậm chí không dám nhúc nhích. Khuôn mặt tái mét, quỳ sau đống cỏ khô cao nhô lên, cầu mong họ sớm bỏ đi! Đừng ai phát hiện ra mình!
Nhưng đột nhiên, một thân thể nặng nề ngã phịch xuống đống cỏ khô trước mặt Văn Thiền. Cơ thể nặng nề đè bẹp đống cỏ khô xuống. Người bị ném tới đây ôm chặt eo hét lên, đột nhiên cảm nhận được điều gì đó liền nhìn sang bên.
Bỗng nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như tiên nữ.
Văn Thiền nhảy dựng lên, xoay người bỏ chạy!
“Bé con, đi đâu!” Tên này đúng là nhân tài, bị đối thủ đánh cho một cú ngã đau điếng, không biết lấy đâu ra sức, lộ ra vẻ mặt dữ tợn, nhe nanh giơ vuốt, nở nụ cười ghê tởm đuổi theo Văn Thiền.
Sức chạy và tốc độ của cánh phụ nữ đều thua xa cánh đàn ông. Cho dù Văn Thiền khỏe mạnh, nhưng từ nhỏ đã được cưng nựng, chiều chuộng, sức đề kháng của nàng lại càng thua xa.
Mới chạy được vài bước, đã bị người đàn ông phía sau nắm lấy cổ tay kéo lại.
Văn Thiền lập tức rút chiếc trâm cài trên đầu xuống, mái tóc đen dài xõa xuống, một chiếc trâm nhọn hoắt loé sáng đâm vào người phía sau — Chiếc trâm này thực ra là nàng chuẩn bị cho Lý Tín.
Nếu Lý Tín thực sự dám bắt nạt nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để yên cho hắn.
Và bây giờ, bây giờ … “Buông tôi ra!”
Người đàn ông phản ứng nhanh, cô gái sức lực yếu ớt, chiếc trâm cài chỉ quệt một đường trên bàn tay nặng nề thô ráp của hắn, trong chốc lát đã rơi vào tay trái của hắn ta. Ngạc nhiên trước sự nhạy bén của cô gái này, rất tiếc sức lực cô quá yếu, người đàn ông chìm mặt xuống, cười mỉa mai, “Còn dám ra tay với ông đây? Thử lại xem …”
Hắn dang rộng hai tay, chuẩn bị tiến đến ôm Văn Thiền!
Văn Thiền gào lên: “Cứu!”
Một tia sáng vụt qua mắt nàng nhanh như chớp. Cơ thể bỗng nhẹ tênh rồi lập tức bị ném ra ngoài, Văn Thiền ngã xuống đất lăn mấy vòng, người đầy bùn đất, ngẩng mặt lên, nhìn thấy người đàn ông ức hiếp nàng, cứng đờ ngã xuống đất.
……Thử lại lần nữa!
Đôi tay nặng nề động đậy thêm xíu rồi bất động, hắn đã chết.
Máu chầm chậm chảy ra từ một lỗ thủng giữa đôi lông mày hắn..
Hắn nằm trên mặt đất, mở to hai mắt, vẫn giữ nguyên vẻ mặt dâm tà ác độc vừa nãy, chết không nhắm mắt. E rằng hắn chưa bao giờ ngờ rằng mình lại chết một cách bất ngờ và thê thảm như vậy.
Trong bóng tối, trong tiếng van xin lòng thương xót tha mạng, trong không gian đầy máu tươi loang lổ dưới tầng mây che khuất bóng trăng, Văn Thiền cảm thấy thế giới trở nên thật yên tĩnh.
Như một bản nhạc chậm rãi, như một dòng sông dài vô tận. Như làn sương buổi sáng sớm mùa thu. Còn giống như một trận tuyết rơi lặng lẽ sau một trận giết chóc.
Văn Thiền vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một thiếu niên mặt nhuốm đầy máu và sương đêm đang bước về phía nàng.
Hắn từ đám đông hỗn độn vẫn đang không ngừng giết chóc mở đường máu đi tới, hắn đi tới đâu là có người ngã xuống dưới chân hắn tới đó, hoặc là ngất đi hoặc là chết. Chỉ có một mình hắn đứng giữa Tu La Trường. Quần áo rách rưới, giày thủng lỗ chỗ, khóe miệng còn vương vết máu.
[*] Tu La Trường 修罗场: Chỉ chiến trường khốc liệt, tàn bạo. Là một từ ngữ của Phật giáo, nói về chiến trường đẫm máu khốc liệt giữa Đế Thích và ác thần A Tu La trong truyền thuyết của Phật giáo.
Nhưng đôi mắt của hắn thật đẹp.
Hắn đi đến trước mặt nàng, ngồi xuống trong đống thi thể ngổn ngang, ôm chặt lấy nàng, ghì chặt nàng trong vòng tay nồng nặc mùi tanh của máu.
Văn Thiền ngồi trên mặt đất, bao bọc trong cánh tay gầy gò của thiếu niên. Vòng tay của hắn thật ấm, nhưng hắn đang run, và nàng cũng đang run. Tiếng khóc thét bên tai lúc vang xa, lúc lại kề sát bên tai, thiếu nữ đầu óc trống rỗng, nhẹ giọng hỏi: “Anh đã giết bọn họ?”
Lý Tín bình tĩnh nói: “Tôi sẽ giết bất cứ kẻ nào dám động vào em.”
“Tôi rất sợ……”
“Ve Ve, đừng sợ, em sẽ không sao hết. Có gì đâu mà em sợ chứ? Chỉ cần có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Hắn vẫn luôn ngang tàng như thế, nhưng lúc này, trong giọng nói ấy tràn đầy sự mệt mỏi. Trái tim vô cùng mạnh mẽ của hắn lúc này, vững vàng, nhưng chắc cũng đầy lo lắng nhỉ?
Văn Thiền chớp mắt, từ trên vai thiếu niên, nhìn thấy vầng trăng sáng vằng vặc ló ra từ sau những đám mây. Làn mây mỏng lặng lẽ tản ra, ánh trăng lại lần nữa chiếu sáng, máu chảy thành sông. Dưới ánh trăng bàng bạc, cô gái nước mắt lưng tròng, khuôn mặt và đôi mắt của nàng đều hướng về một mình Lý Tín.
Mái tóc dài của Văn Thiền xoã tung, lông mi cong lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong đôi mắt đen ướt át, long lanh sáng ngời dưới ánh trăng, giống như ngàn vạn hồ nước bị gió cuồng phong cuộn tròn hòa thành thác nước, càng dâng càng cao. Trong thác nước ấy có một tình cảm nồng nàn mãnh liệt, cần được thổ lộ.
Nàng run rẩy nhìn Lý Tín, cất tiếng: “Lý Tín, tôi…”
Đây là lúc Văn Thiền cảm động nhất.
Lý Tín nghĩ.
Nàng muốn nói những lời cảm động, phải không? Cuối cùng cũng bị mình cảm hoá rồi sao? Lẽ nào trong lúc tâm trạng kích động, liền muốn “lấy thân báo đáp” ngay lập tức?
Đúng là không lãng phí tâm tư của hắn dành cho nàng.
Lý Tín lặng lẽ nhìn nàng, rất nghiêm túc và kiên trì, hắn thì thào: “Em muốn nói gì?”
Tất cả những ồn ào bên tai biến mất, chỉ thấy cô gái trẻ đang rơi nước mắt trong sự im lặng dài đằng đẵng.
Văn Thiền nói: “Lý Tín, tôi…”
Đinh!
Một con dao bay ngang tới, thiếu niên nghiêng đầu né tránh.
Bịch!
Lại một tiếng động lớn khác.
Chiếc đao bay qua, quay vài vòng liền rơi xuống đất, một người mặc đồ đen bị đá từ xa bay tới, nặng nề ngã phịch xuống. Một người đàn ông cao lớn đầy sát khí bước ra khỏi màn sương đêm đen tối đầy tiếng khóc lóc ồn ào. Anh ta vác theo một thanh đao, thở hổn hển, chạy về phía thiếu niên có khuôn mặt bình tĩnh và cô gái đang rơi lệ mà anh ta đang ôm.
Ánh trăng mờ ảo, người đàn ông tuấn tú, gương mặt đẫm máu giẫm lên một thi thể, ánh mắt sáng ngời khi nhìn thấy đôi bạn trẻ. Anh ngồi xuống, khua khoắng chân tay một hồi, “Ahhhhhhhh…!”
Nước mắt vẫn còn đọng trên mi, cô gái ngơ ngác nhìn hắn, “Anh Ly Thạch? Anh không sao chứ…”
Lý Tín: “…”
Thế nào gọi là cắt ngang cảnh đẹp?
Là đây chứ đâu.
Thiếu niên ủ rũ, nhìn hai người bắt đầu quên béng sự tồn tại của mình, vui vẻ hồi tưởng về quá khứ. Còn hắn rất muốn xoay vai của Ve Ve về phía mình – Hắn không quan tâm đến chuyện giết chóc ở đây, không quan tâm đến chuyện của Ly Thạch, hắn chỉ muốn biết, Ve Ve vừa nãy định nói gì với hắn? !
Có phải em cứ kích động là muốn lấy thân báo đáp không?
Nói đi chứ!
P/S: Theo bạn thì thế nào? Thay cô nàng Văn Thiền trả lời ảnh cái, không trông ảnh tủi thân ghê, zai đẹp vừa tới liền bị quẳng sang một bên luôn rùi, tội nghiệp Lý Tín :))
May quá, Ve Ve bình an rồi. Cũng thêm 1 cái may nữa là Ly Thạch là người tử tế, biết 2 ân nhân (ko chỉ Ve Ve) gặp nguy hiểm thì anh ta cũng dốc sức tìm chứ ko bỏ chạy thoát thân…
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc thế này thì người đẹp có nói gì, có hứa hẹn gì thì Lý Tín cũng ko nên tin 100% vì đây là cảm xúc nhất thời do hoàn cảnh đưa đẩy chứ ko phải là tình cảm bền vững. Vậy nên… tớ chờ tiếp các chương sau.
Cảm ơn các nàng nha!
Vâng, Anh Ly Thạch vừa đập choai vừa tử tế. Lý Tín vừa khôi hài vừa dễ thương, chương ngày mai em tin là chị sẽ còn mê ảnh hơn nữa đó, kk :))
Cưng xỉu luôn, ảnh khiến người ta yêu thích hơn qua từng chương á chị!
Mấy chương ni dài dằng dặc, tụi em đâm đầu vô dịch để độc giả cùng theo dõi thưởng thức ạ!
Cám ơn Trà nhiều nghen!