Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 32
Chị Hai còn ác hơn mẹ!
Thế gian có câu, chị cả như mẹ hiền.
Ở đây Văn Thiền, mẹ nàng vẫn còn sống, chị Hai không phải là con đầu trong gia đình. Nhưng trong gia đình họ, đâu phải “chị cả như mẹ hiền”, rõ ràng là “chị Hai còn ác hơn mẹ”.
Con thứ hai trong gia đình Khúc Chu Hầu, là Văn Thù, chị Hai của Văn Thiền. Từ nhỏ, cha mẹ và anh trai đã luôn yêu thương Văn Thiền – cô con gái nhỏ thơ dại. Người ta nói rằng sau khi Trưởng công chúa sinh hạ cô con gái nhỏ, sức khoẻ bà yếu dần, suy sụp, không thể thụ thai được nữa. Văn Thiền là con út và được cưng chiều nhất trong gia đình.
Còn Văn Thù lại là người chị nghiêm khắc nhất trong gia đình.
Trước khi kết hôn, sở thích lớn nhất của cô mỗi ngày là đến kiểm tra bài tập của em gái. Hơn nữa, cô cảm thấy em gái mình yếu ớt từ trong bụng mẹ nên rất háo hức đảm nhiệm việc huấn luyện cho em gái mình một vài thế võ. Văn Thiền bây giờ có thể tung tăng nhảy nhót, sức khỏe tốt như vậy, lại còn tung hoành ngang dọc với Lý Tín lâu thế kia, trải qua bao nhiêu lần qua đêm ở chốn hoang dã, cũng không ốm đau hay gặp tai họa gì, điều này không thể tách rời với công sức luyện tập của chị Hai.
Văn Thù là một người lạnh lùng và kiềm chế rất tốt.
Cô cực kỳ thông minh, học văn từ mẹ, học võ từ cha, cả hai đều có thể sử dụng thành thạo. Độ dẻo dai của cô không thua kém những nam nhân kiệt xuất ở Trường An. Sau khi kết hôn, cô theo Ninh Vương trở về Ninh Quốc và sống ở đó quanh năm suốt tháng, rút chân khỏi giới quý tộc Trường An nên mới dần dần bị lãng quên.
Nhưng những người khác có thể quên Văn Thù, Văn Thiền là em gái, lấy gan đâu dám quên cô chứ!
Ngay khi thím Tư nhắc đến “chị Hai của con”, khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Thiền trở nên trắng bệch, hai chân gần như mềm nhũn.
Trong sân mùa đông lạnh giá, đám người hầu ra ra vào vào thu dọn hành trang, Hàn Thị đứng dưới hiên nói chuyện với cháu gái. Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi trên khuôn mặt nhỏ nhắn và xinh xắn của đứa cháu gái nhỏ, Hàn Thị không khỏi bật cười trong lòng, an ủi nàng: “Thật ra, cháu không phải sợ như vậy đâu, biết đâu sau khi lấy chồng, chị Hai cháu tu thân dưỡng tính, lại hiền lành, dịu dàng hơn trước nhiều rồi ấy?”
Văn Thiền: “…” Thím cho rằng chị ấy trở nên hiền lành, dịu dàng rồi, tại sao còn phải gấp gáp rời đi như thế? Chẳng phải thím chỉ sợ chị Hai độc ác của cháu, sẽ đến nhắc nhở thím một cách “khéo léo”, không nên đưa cháu tới Cối Kê sao?
Hàn Thị lại an ủi Văn Thiền vài câu, Văn Thiền nói với thím Tư: “Năm trước chị ấy về Kinh đón Tết, còn dám phạt cháu viết chữ trước mặt mẹ con, mẹ cháu còn không nói nửa lời! Khi cháu mang bài tập đến giao nộp, còn thấy chị ấy ngồi trên cửa sổ đọc sách, anh rể thì đang quỳ gối trên nền gạch xanh trong sân đấy.”
Hàn Thị: “…”
Văn Thiền lo lắng trong lòng, “Anh rể là hoàng tử đó! Mà chị ấy còn dám!”
Hàn Thị: “…”
Văn Thiền tiếp tục nói xấu chị Hai, “Anh rể ẻo lả yếu ớt như thế! Chị ấy còn nhẫn tâm xuống tay!”
Hàn Thị ngẩn ra hồi lâu, cũng chỉ tìm thêm mấy lời đáp: “… Với lang quân không thể dùng từ ‘ẻo lả yếu ớt’ để miêu tả được, chị Hai cháu mà biết cháu dùng từ sai, lại đánh cho cháu một trận đấy.”
Văn Thiền bước ra khỏi nỗi đau, run rẩy kéo tay thím Tư, bồn chồn lo lắng nói: “Thím coi, ngay cả chồng mà chị ấy còn không coi ra gì, thì làm sao có chuyện chị ấy coi cháu ra gì chứ? Cháu đoán chị ấy mà gặp cháu sẽ tra tấn cháu một trận.”
Hàn thị cười khan hai tiếng, than thở với Văn Thiền nửa ngày. Hai người cùng có chung một người thân hung dữ, tàn nhẫn như thế, khó tránh khỏi cùng nhau thảo luận một phen. Nói đến cha mẹ của Văn Thiền, trông cũng không có vẻ gì lạnh lùng nghiêm khắc, đẻ ra đứa con cả cũng bình thường, sao con gái thứ hai lại khác lạ đến thế? Cuối cùng họ đi đến kết luận rằng Văn Thù có lẽ không phải là dòng dõi của nhà họ Văn, mà bị ôm nhầm về cũng nên, điều này chưa chắc đã không có khả năng.
Văn Thiền cũng không kịp thảo luận mấy với thím Tư về chị Hai của nàng như nào như nào… Bởi vì ngay ngày hôm sau, Hàn thị từ biệt mọi người trong nhà họ Lý, lên xe ngựa, kiên quyết trở về Lạc Dương. Nhanh hơn dự kiến ban đầu của nàng ba ngày liền, lại còn đi trước những tận ba ngày… Văn Thiền đoán chắc là do hôm qua bọn họ hồi tưởng lại di chứng của Văn Thù nên…
Thím Tư bị chị Hai của nàng doạ cho bỏ chạy mất rồi!!
Văn Thiền chỉ có thể tự động viên: Tiểu Thiền, đừng sợ chị Hai! Mày đã lớn rồi, không còn ở cái tuổi bị chị ấy dùng thước gỗ đánh đập nữa! Khuôn mặt mày nhỏ nhắn, xinh xắn như hoa như ngọc, chẳng nhẽ chị ấy lại nỡ lòng nào tát cho sao?
Quan trọng nhất là có thể trốn ngày mùng một, nhưng không thể trốn ngày mười lăm. Năm nay Văn Thù nếu đã muốn vào kinh đón Tết, thì sớm muộn gì hai người cũng sẽ gặp nhau. Văn Thù muốn chỉnh đốn em gái, thì đâu cần quan tâm nửa giờ một khắc ấy?
Hơn nữa! Văn Thiền đến Cối Kê vì có lý do chính đáng!
Nàng vì theo đuổi nửa kia của cuộc đời mình!
Chẳng nhẽ Văn Thù lại muốn trì hoãn việc cưới gả của nàng?
Nếu chị Hai cản trở việc kết hôn của nàng, nàng có thể đường hoàng mách cha, để cha làm chủ cho nàng …
Vào sáng sớm, Thanh Trúc rót thêm một tách trà nóng cho Công chủ đang ngồi thất thần bên cửa sổ. Cô vừa quỳ xuống, Công chủ Vũ Dương rốt cuộc cũng khôi phục lại tinh thần, phân phó: “Đi, chúng ta đi ra ngoài tìm Giang Tam Lang!”
Quyết định này của Công chủ, Thanh Trúc không mấy ngạc nhiên. Nếu cô Hai đi qua Cối Kê, Công chủ nhất định phải tìm một lý do thích đáng nào đó để chặn miệng cô Hai lại.
Hiện tại, Công chủ ở Cối Kê gặp nhiều gian nan trắc trở, những ngày này chẳng khác gì “đốt thời gian”. Nhưng nếu trước khi cô Hai đến, mối quan hệ giữa Công chủ và cậu Giang có tiến triển, có thể chứng minh cho cô Hai thấy cô ấy không phải “bông đùa”, thì cô Hai chẳng phải không còn gì để nói sao?
Tuy nhiên, Thanh Trúc lại nghi hoặc: Liệu Công chủ có thể khiến mối quan hệ giữa hai người tiến triển tốt hơn không?
Khi còn ở Trường An, chàng ta nổi tiếng là người “không gần nữ sắc”.
Văn Thiền phớt lờ những điều đó, vội vàng thúc giục Thanh Trúc mau đi tìm đám thị vệ thu thập thông tin về Giang Tam Lang, báo cáo cho nàng. Nàng phải tạm thời giữ chân Phật, mong rằng ít nhất có thể làm được một việc gì đó trước khi chị Hai đến. Khi đó, nàng sẽ có thể tự hào nói với chị Hai rằng nàng không hề chơi bời, mà đang rất nghiêm túc!
Vũ Dương Công chủ dùi mài đèn sách, quyết định tìm ra công lược đánh đổ ngọn núi cao sừng sững Giang Tam Lang này.
Mặt trời đang dần buông xuống, mọi cảnh vật của Cối Kê chìm dần vào bóng đêm huyền diệu mờ ảo. Tình hình cục diện ở Lâm Châu và Từ Châu đang rất hỗn loạn, nhưng quận Cối Kê không hề bị ảnh hưởng. Một làn gió mát lạnh thổi trên đầu phố hoàng hôn, bởi trời lạnh nên trên phố lác đác vài bóng người. Mọi người ai nấy vội vã trên đường, lính tuần tra cũng không kiểm tra nghiêm ngặt.
Trong con hẻm dài giữa hai bức tường chơi vơi, những chiếc lá thưa thớt trên những cây cổ thụ cong queo bị gió thổi bay lả tả, thêm vài cơn gió nữa là lá sẽ rụng hết về cội, chỉ còn lại cành cây xơ xác. Trên vách tường, một thiếu niên đang ngồi uể oải, tiện tay ném xuống những túi vải đựng đồ.
Dưới chân tường, có ba bốn tên lưu manh đứng dưới.
Lý Tín ném những chiếc túi xuống, A Nam giơ tay hứng lấy, khi mở ra, tất cả đều là đặc sản và đồ ăn vặt nổi tiếng của Từ Châu. Lúc này vẻ mặt thiếu niên mới bừng sáng lên chút, cậu ta khịt mũi, “Xem ra A Tín vẫn còn chút lương tâm! Lúc đó cậu dứt áo ra đi, bọn tôi còn tưởng cậu đưa Công chủ bỏ trốn luôn rồi!”
Lý Tín cười ha ha.
A Nam mở chiếc túi nặng trịch đầy đồ ăn chia cho những người bạn đồng hành bên cạnh.
Lý Tín nhìn thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú đứng bên ngoài hẻm. Nhìn kỹ mới biết, chính là chàng trai đã nhiều ngày không gặp – Lý Giang. Mọi người xúm vào gắp thức ăn, nhưng Lý Giang không hề đi đến. Hắn nhìn đám bạn đồng hành, trong đáy mắt hiện lên ánh nhìn kỳ lạ.
“A Tín” Không để thiếu niên kịp quan sát ra điều gì, Lý Giang ngẩng đầu cười một cách vô tội, “Cậu đi Từ Châu là vì nghĩ ra lối thoát cho chúng ta rồi à, khắp quận Cối Kê đều dán thông cáo truy nã chúng ta, nếu vẫn không tìm ra kế sinh nhai thì cả bọn đều chết đói mất?. “
Lý Tín với thái độ thờ ơ, bất cần nói, “Chết đói tại tôi à?”
Vẻ mặt giễu cợt của hắn khiến khuôn mặt Lý Giang cứng đờ. Không đợi Lý Giang suy nghĩ, nhóm đồng đội đã ăn xong no nê vội đẩy lùi khí thế yếu ớt của hắn, hùng hồn nói , “A Tín, hiện tại Cối Kê tiến hành các biện pháp giới nghiêm, kiểm tra ngặt nghẽo, hay là chúng ta đi Từ Châu, gia nhập cùng anh em trên đó?”
Lý Tín nhướng mày, nhảy khỏi tường, giọng hắn bình tĩnh và nhẹ nhàng, nói vài lời với đám anh em. Vẻ mặt của A Nam chuyển từ phấn khích sang nghiêm túc, “… Buôn lậu muối? Chống lại quan phủ? Chà, tôi thích vụ làm ăn này!”
Mọi người đều biết, muối và sắt đều bị triều đình kiểm soát từ thời xa xưa. Bất cứ ai dám buôn lậu muối sau lưng quan phủ, hoặc bị thông cáo truy nã rồi bị giết, hoặc kiếm được một số tiền khổng lồ, và sống cuộc sống đáng mong ước.
Đám lưu manh nhàn rỗi này, trước kia cũng chỉ là tìm một vài công việc có thể làm ở Cối Kê sống qua ngày. Sau khi Lý Tín rời đi, mất đi trụ cột trong một thời gian. Những tưởng Lý Tín sẽ đổi ý vì một cô gái, bỏ rơi anh em, không ngờ A Tín quay lại rồi!
Những ngày có A Tín làm trụ cột, giống như phía sau luôn có một ngọn núi khổng lồ vững chãi làm chỗ dựa, trong lòng mỗi người đều cảm thấy an toàn và yên tâm.
“Nhưng trước đây chúng ta chưa làm việc này bao giờ…”
Lý Tín ngạo nghễ nói: “Các cậu nghĩ tôi đi Từ Châu làm gì? Tôi đã liên hệ mấy chỗ… thế này, thế này… thế nọ, thế kia…”
Một nhóm lưu manh coi trời bằng vung, không biết quốc pháp là gì, trong con hẻm, quyết định buôn lậu muối để kiếm kế sinh nhai. Đương nhiên, đây là việc làm chống lại quan phủ, nhưng tất cả đều là những con rắn đầu đàn ở đây, ai nấy đều có cái bản lĩnh, đã quyết thì quyết làm cho ra hồn, đương nhiên họ cũng có trăm phương ngàn kế để trốn tránh quan phủ.
Lòng bàn tay Lý Giang đổ đầy mồ hôi, cùng đám anh em vây thành một vòng tròn. Đám anh em đều bị mê hoặc bởi phi vụ làm ăn to, kiếm tiền lớn của Lý Tín, ai nấy đều chăm chú lắng nghe chàng thiếu niên triển khai, mắt ai cũng sáng dần lên, theo những tin tức mà Lý Tín tiết lộ, đám anh em đều cảm thấy việc này có thể tiến hành. Hai mắt Lý Giang cũng sáng lên, chăm chú lắng nghe không bỏ sót một lời.
Thế nhưng những gì hắn ta nghĩ lại khác với những gì anh em nghĩ.
Những người khác thực sự muốn phát tài.
Còn hắn lại nghĩ cách làm thế nào để ghi nhớ lại hết từng câu từng chữ, nhân lúc không ai biết, lẻn đến gặp Tào trưởng sử, tiết lộ kế hoạch buôn lậu của bọn họ!
Tào trưởng sử vẫn luôn muốn tóm Lý Tín và tống cậu vào ngục. Nhưng Lý Tín võ nghệ cao cường, thực sự không dễ tóm chút nào. Xong cậu ta lại trọng tình trọng nghĩa, nên những người anh em của cậu đều hết mực trung thành…
Lý Giang rạo rực trong lòng.
Một là hắn luôn ghi nhớ những điều Tào trưởng sử hứa với hắn, nếu hắn có thể cung cấp một số thông tin hữu ích, đưa đám lưu manh này ra trước công lý, thì Lý quận thủ nhất định sẽ khen ngợi hắn ta rất nhiều! Từ đó dựa vào cái danh được Quận thủ khen ngợi, hắn sẽ vùng mình trở thành đối tượng được mọi người ngưỡng mộ, ca ngợi, rũ bỏ cái thân phận luôn bị xem thường của một tên lưu manh.
Thứ hai, hắn có chiếc vòng được Vũ Dương Công chủ trao tặng trong tay. Nàng từng nói, nếu một ngày nào đó gặp nạn, có thể đưa tín vật này ra để cầu cứu. Lý Giang chưa bao giờ phải dùng tới cái phao cứu trợ này, nhưng chiếc phao này là chiếc dù bảo vệ cuối cùng của hắn.
Lý Giang không muốn chỉ là một tên lưu manh bị quan phủ thông cáo truy nã.
Hợp tác với quan phủ có thể là khởi đầu cho việc xoay chuyển lại mệnh chủ của hắn… Sống chết có số, phú quý do trời, tại sao có người vừa sinh ra đã cao quý, có người lại như phận bèo trôi? Có người ngông cuồng ngạo mạn, lại được mọi người tin tưởng, còn một số người thận trọng từng bước, lại luôn thua kém người khác chứ?
Lý Giang nghĩ: Tôi chỉ muốn đánh bại Lý Tín!
Tơ tưởng đến Công chủ?
Cậu ta xứng đáng???
Ta đương nhiên sẽ không không thực tế giống hắn, ta sẽ bước lên từng bước một. Trong tay ta còn cất giấu chiếc vòng của Công chủ! Lý Tín thì không có!
Lý Tín không hề biết có kẻ lại ghen ghét với mình đến mức như vậy, nhưng với tính cách của hắn, cho dù có biết, chắc cũng chẳng quan tâm. Cái đầu chim công vểnh cao của hắn thậm chí còn không thèm ngoái nhìn lấy một cái những kẻ hắn không coi ra gì. Sau khi bàn xong chuyện với tất cả đám anh em, Lý Tín liền khoác vai A Nam cùng bước ra khỏi con hẻm.
Lý Tín hỏi A Nam, “Tôi đi lâu như vậy, ở Cối Kê có gì hay ho xảy ra không?”
A Nam thản nhiên nói vài câu, cuối cùng nở nụ cười, “… Đúng rồi, vị tiên sinh ở phía tây thành bây giờ ngày nào cũng dạy học, những đứa trẻ ở những gia đình có hoàn cảnh khó khăn đều tới đó nghe giảng, nghe nói anh ấy giảng rất hay, có khi đã dạy gần ngàn chữ rồi ấy, dù sao thì cũng không mất tiền, mấy ngày nay nếu không phải vì tiết trời lạnh giá, e rằng càng có nhiều người tới đó học ấy.”
Lý Tín cau mày, suy nghĩ xem cậu ta đang nói về ai.
A Nam trợn tròn mắt nhắc nhở, “Chính là cái người mà vừa tới cậu liền nói là quý nhân ấy!” A Nam nghi hoặc, “A Tín, hay là cậu đoán sai rồi? Là quý nhân thật, hay chỉ là một người dạy những kẻ nghèo hèn học tập?”
[*] Quý nhân chính là người thường có chính khí hoặc nhân hậu. Chính khí như người quân tử. Nhân hậu như người tu hành.
Lý Tín nói: “Không phải là quý nhân, thì lấy đâu ra bản lĩnh dạy học?”
A Nam nghĩ lại thấy cũng đúng, từ xưa tới nay, thẻ tre đã vô cùng quý giá, triều đình cũng không cho cá nhân tự mở lớp dạy học. Học vấn, học thức, chỉ lưu truyền trong giới quý tộc. Mấy người đó cao cao tại thượng, xem thường bọn dân đen chúng ta; Đồng thời họ cảm thấy dân chúng ngu dốt, vốn dĩ không muốn dân chúng biết chữ.
Đọc sách là một thứ rất xa xỉ đối với những người bình thường. Cho dù là thẻ tre hay giấy lụa đều không thuộc về thế giới của họ. Nó giống như chiếc áo choàng lộng lẫy được khoác trên mình các quý tộc, dù có bị bẩn, bị rách thì cũng chỉ đốt đi, chứ không bao giờ được đem tặng cho người nghèo. Các quý nhân học rộng hiểu nhiều, nhả ra chữ cũng toàn những lời vàng ngọc nho nhã, những người bình thường chỉ có thể ngước đầu ghen tị.
Xong hiện giờ, diễn ra một điều kỳ quặc – Một lang quân nhà quý tộc, dựng lên một ngôi nhà bằng tre ở tây thành Cối Kê, hạ mình xuống để dạy người thường đọc chữ.
“Hình như tên là Giang Chiếu Bạch.” Nhìn thấy ánh mắt hứng thú của Lý Tín, A Nam vắt óc lật lại ký ức trong cái đầu toàn bùn nhão của mình. “Tôi cũng đã từng đến thành tây nghe giảng một lần, đúng là rất anh tuấn, tôi nghe người hầu của anh ta gọi anh ta là ‘Tam Lang’ thì phải.”
Lý Tín xoa cằm, nảy ra ý nghĩ: “Thật thú vị! Khi nào rảnh, tôi cũng sẽ đi nghe anh ta giảng.”
Thiếu niên nghĩ trong lòng, đi làm quen một chút với nhân tài trên thế giới, nhân tiện học thêm một vài chữ, là chuyện tốt.”
… Ít nhất, Ve Ve không thể nói ra nói vào rồi chế nhạo hắn.
Nghĩ đến Ve Ve, Lý Tín nghĩ tới một vật, rút từ trong ngực ra, bàn tay nâng niu lấy miếng ngọc bội được bọc cẩn thận bởi một lớp vải – Văn Thiền lúc đó đắc ý như vậy, tặng cho hắn miếng ngọc bội này, rốt cuộc tốt ở chỗ nào nhỉ?
Trong gió lạnh buốt giá, sau khi chia tay với A Nam, Lý Tín quay đầu lại, ngoái nhìn vị trí của phủ quận thú. Ôm miếng ngọc bội trong mình, hắn đi xuyên qua từng ngóc ngách, thể hiện sự thông thuộc của mình với địa hình. Một đêm trốn tìm với đám binh lính quan phủ, một đêm tìm kiếm nhân vật am hiểu miếng ngọc bội này.
Lý Tín đã trở lại Cối Kê!
Đêm hôm đó, tất cả những người ngầm qua lại, giao du với Lý Tín ở quận Cối Kê đều nghe tin hắn trở về.
Đám người bên quan phủ đều nghiêm túc cảnh giác và chuẩn bị sẵn sàng để quyết chiến với chàng trai trẻ một phen; Đám lưu manh ẩn nấp trong các ngõ ngách tối tăm chạy ra, giơ nanh múa vuốt reo mừng, A Tín đã trở lại, và những ngày tháng tươi đẹp thuộc về họ sẽ sớm trở lại!
Giữa binh lính quan phủ và đám lưu manh địa phương ở Cối Kê, họ biết rõ nhau như lòng bàn tay, và không ai không biết đến Lý Tín.
Tào trưởng sử đang ôm người đẹp trong vòng tay, trong đêm liền bị một tên thuộc hạ mặt mũi trắng bệch gọi ra – “Trưởng sử, cái tên Lý Tín đó đã trở về. Chúng ta hại đồng bọn hắn phải tha hương cầu thực, liệu có khi nào hắn tìm được chỗ dựa, trở lại tìm chúng ta báo thù không?
Việc Lý Tín bắt cóc Vũ Dương Công chủ chạy đến Từ Châu, đám người trong nội bộ quan phủ không hề hay biết. Dù sao thì Lý quận thủ sẽ không nói với bọn chúng, cháu gái của tôi bị bắt cóc đi rồi. Trước đó, Cối Kê lục soát tìm người khắp ngõ ngách, bọn chúng cũng không biết rốt cuộc là tìm ai. Bây giờ Lý Tín đã trở lại, bọn chúng vẫn mơ hồ không biết tại sao hắn quay trở lại?
Tào trưởng sử vội vàng mặc quần áo ra ngoài, suýt nữa thì bắn hết nước bọt nhấn chìm đám thuộc hạ: “Các cậu là quan, hắn là trộm! Cậu sợ hắn làm gì?! Chúng ta đang dán thông cáo truy nã hắn! Các cậu biết thông cáo truy nã nghĩa là gì không?! Đi, dán thêm hình hắn, dán kín mọi ngõ ngách cho ta! Khuyến khích dân chúng để ý nhận dạng, nhìn thấy lập tức bẩm báo!”
Đám thuộc hạ bị phun đầy mặt mũi, xấu hổ lui xuống, vừa định rời đi thì bị Tào trưởng sử gọi lại.
Đứng trước cửa, một tia sáng mờ mờ le lói loé ra từ khe cửa. Trong nhà có mỹ nữ, có ánh sáng ấm áp, bên ngoài chỉ có gió se lạnh thấu xương và đám thuộc hạ bị chửi cho vỡ mật. Tào trưởng sử ném ánh nhìn ‘một lời khó nói hết’ về phía tên thuộc hạ hồi lâu, cuối cùng nặng nề đưa ra quyết định, “Mang kiếm của cậu lại đây, đêm nay bổn quan sẽ ôm kiếm ngủ.”
Thuộc hạ: “… Ông sợ bị Lý Tín ám sát sao?”
Tên lính nhỏ đần độn này bị Tào trưởng sử đá vào mông và đuổi ra khỏi phủ.
Nửa đêm nửa hôm, người phụ nữ xinh đẹp đang ôm chặt tấm chăn bông trong phòng thì nghe thấy tiếng cọt kẹt của cánh cửa. Cô vui vẻ ngẩng mặt lên, chưa kịp nở nụ cười đã thấy Tào trưởng sử ôm chặt thanh kiếm cau mày, như thể định thành thân với thanh kiếm trên tay hắn không bằng. Cô gái xinh đẹp nháy mắt, yểu điệu gọi: “Lang quân, thiếp đã đợi chàng rất lâu rồi…”
Tào trưởng sử nghiêm túc hỏi: “Nàng có chấp nhận ta và cả thanh kiếm này, cùng nàng ân ái hết đêm không?”
Nụ cười trên môi cô gái tội nghiệp tắt ngấm, khuôn mặt như muốn nứt ra.
… Trong lúc đó, chàng Lý tiểu lang – Lý Tín, người mà họ coi là kẻ thù số một của mình, đang ngồi xổm trên con phố nhỏ dưới bóng tối đen như mực, nghe một ông già cầm miếng ngọc bội trong tay, run rẩy lẩm bẩm, “… Loại ngọc bội này được gọi là “Ngọc Tư Nam Bội”, nghe nói nó bị thất lạc ra khỏi cung điện, nhân gian rất hiếm khi nhìn thấy.”
“Tư Nam Bội?”
“Đúng vậy, là la bàn chỉ hướng, dùng để trừ tà yếm thắng, chính là Ngọc Tư Nam Bội.”
[*] Ngọc Tư Nam Bội: Tư Nam là chỉ la bàn, là vật người Trung Quốc thời xưa dùng để phân biệt phương hướng, có thể hiểu là Ngọc bội la bàn, nó là tên riêng của một loại ngọc bội, nên mình xin phép giữ nguyên tên gốc.
[*] Trừ tà yếm thắng: Tức là trừ tà trấn yểm, một thuật ngữ dùng trong hoạt động mê tín, biểu thị trấn áp, xua đuổi ma quỷ không cho chúng xâm phạm quấy nhiễu cuộc sống của con người.
Màn đêm đen kịt, dưới ánh đèn mờ ảo, Lý Tín nghịch ngợm miếng ngọc bội trong tay, nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng tràn đầy vui sướng: Ve Ve tặng cho hắn Tư Nam Bội là có ý gì nhỉ? La bàn la bàn, lẽ nào nàng ấy muốn trong lòng ta luôn hướng tới nàng ư?”
Đúng là một cô gái miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo… Ve Ve cũng thật thú vị.
Lý Tín thực sự tự đa tình quá rồi!
Hắn đang nghĩ đến Văn Thiền, nhưng Văn Thiền lại lo lắng nghĩ đến Giang Tam Lang. Mặt trời mọc rồi lặn, trời tối rồi lại sáng, đám thị nữ ra ra vào vào trong sân vườn buổi sớm mai, thật náo nhiệt. Văn Thiền cùng đám thị nữ lên lên xuống xuống chuẩn bị cả tiếng đồng hồ mới tắm rửa chải chuốt xong xuôi. Mái tóc đen óng dài mượt của nàng được thắt chặt lại ngang hông bằng một dải ruy băng mỏng, nàng mặc một chiếc váy màu đỏ hạnh nhân thêu hoa lan bó sát và ống tay rộng, chân váy lớp lớp xếp chồng lên nhau, tôn lên vòng eo thon thả của nàng.
Đôi mắt nàng long lanh như nước hồ thu, khiến đám thị nữ ngày ngày giáp mặt nàng cũng phải ngẩn ngơ nhìn.
Nàng trang điểm, ăn vận đẹp đẽ như vậy, Giang Tam Lang cũng phải xiêu lòng một phen chứ?
Ra tới cổng phủ Lý gia, Văn Thiền tự mãn, nắm tay Thanh Trang cúi người xuống, vừa lúc chuẩn bị lên xe ngựa, phía sau hậu viện, giống như bùng phát bệnh dịch lây nhiễm, nổ ra một trận hỗn loạn. Một cô hầu gái hấp tấp chạy ra khỏi cổng, xông thẳng tới chỗ Vũ Dương Công chủ đang chuẩn bị bước lên xe ngựa, đi gặp người tình trong mộng, hốt hoảng nói: “Công chủ, phu nhân lại phát ngốc rồi! Cô mau đến xem thử đi!
Cô Cả ư?
Nhìn thị nữ lắp ba lắp bắp nói không rõ, Văn Thiền quên luôn việc đi gặp Giang Tam Lang, lập tức xuống xe ngựa, xoay người, cùng đám thị nữ vội vàng trở lại phủ. Nàng đi vào, chưa đi được mấy bước thì đụng phải một cô gái đang đi chéo từ hướng ngược lại đâm sầm cả vào người.
Cô gái nhỏ chính là Lý Y Ninh, hai mắt đỏ hoe, đôi tay nắm chặt tay chị họ run lên bần bật, khóc nức nở không nói được lời nào.
Văn Thiền nghiêm khắc cắt ngang sự lề mề của cô, “Em khóc cái gì?! Không phải nói cô Cả khỏi bệnh mấy ngày nay rồi sao? Sao đột nhiên lại phát bệnh? Bệnh gì vậy? Chuyện gì xảy ra vậy? Em nói rõ chị nghe rồi khóc sau!”
Lý Y Ninh bị Văn Thiền hét vào mặt, lại càng khóc to hơn, “Tuyết Đoàn mất tích rồi!”
Ai?
Văn Thiền vội vàng hỏi.
Thanh Trúc ho khan một tiếng, bước lên phía trước hai bước, ghé tai Công chủ nhắc nhở “Chính là con mèo đó.”
“Em ôm Tuyết Đoàn đến cho mẹ nuôi nấng nó, mẹ rất thích Tuyết Đoàn, bệnh tình dường như cũng ổn định dần lên, cả nhà đều rất vui mừng. Nhưng từ sáng sớm nay, không tìm thấy Tuyết Đoàn nữa… Mẹ của em liền… Em phải đi tìm Tuyết Đoàn!”
Lý Y Ninh nói xong, thoát khỏi tay Văn Thiền, chạy ra khỏi phủ, đám thị nữ phía sau liền đuổi theo, mọi người đều tất tả lo âu.
Văn Thiền cũng không biết nhiều lắm, cũng không có thời gian hỏi thêm, thấy trong nhà tất cả như một mớ hỗn độn đều chạy về một phía, không có thời gian quan tâm đến chuyện khác, liền vội vàng đi xem. Nàng bước đi rất nhanh, đám thị nữ phía sau cũng vội vàng theo sát. Đi qua một hành lang dài, tới ngã tư giao nhau với một hành lang khác, có người cũng đang đi tới chái nhà của chi phòng lớn.
Trên mặt hồ xanh thẳm phủ một lớp sương mờ lơ lửng, cô gái lướt qua như một cơn gió.
“Công chủ…” Có chàng thiếu niên vừa nhoẻn miệng cười, nụ cười liền cứng nhắc trên môi.
Bởi vì Văn Thiền hoàn toàn không nhìn thấy cậu, không nghe thấy tiếng cậu, cứ thế đi lướt qua!
“Anh Ba?” Cậu Năm nhỏ tuổi nhà họ Lý – Lý Chiêu ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt mở to bị hớp hồn bởi người đẹp của ông anh, “Anh Ba, anh thích cái cô chị họ Công chủ đó ư?
Cậu Ba nhà họ Lý khoác trên mình một chiếc áo lông chồn dày ấm áp đứng dưới hành lang, tay xoa đầu cậu em trai, cười thở dài, “Đừng thấy giàu sang mà bắt quàng làm họ, những nhân vật tầm cỡ đến từ Trường An, đâu có thèm khát một tiếng ‘chị họ’ của em chứ”…
“Người ta là chị họ của chị Tư chứ đâu phải của anh đâu…”, thấy cậu em trai ngơ ngác không hiểu, Lý Diệp không nhắc tới nữa, chỉ nhìn theo bóng dáng Công chủ và chái nhà chi phòng lớn, “Vận khí của chi phòng lớn, thực sự không được tốt cho lắm.”
Tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận rằng, chi phòng lớn cả đời này sớm muộn rồi cũng bại, tất cả gia sản đều sẽ thuộc về chi nhị phòng.
…
“Cô!” vừa bước tới sân, Văn Thiền kinh hãi kêu lên!
Một bóng dáng gầy gò đang đứng trên mái nhà hiện lên trong đôi mắt long lanh to đẹp của nàng. Gió thổi khiến thân thể người đó đung đưa, nhưng người đó như không hề sợ hãi, đám đông bên dưới vừa gào vừa khóc, trong khi người phụ nữ đứng giữa những tấm gạch ngói lại bình thản lắc lư bước đi trên mái hiên.
Bóng dáng gầy gò, in hình trên những viên gạch ngói dưới ánh mặt trời trên mái hiên, chính là Văn Dung, cô Cả của Văn Thiền!
Văn Dung đã gầy tới mức sắp không còn thấy bóng, lại xanh xao và xuất thần. Bà đang lắc lư bước đi, không thể kiểm soát được sức lực và phương hướng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió lạnh thổi bay xuống. Thế nhưng, tay trái bà buông thõng trong ống tay áo khẽ đưa ra, như thể đang dắt tay một ai đó, nhưng thực tế, bà đang nắm lấy chỉ là không khí mà thôi.
Trong ánh ban mai nhàn nhạt, Văn Dung loạng choạng bước đi trên mái hiên, khóe miệng khẽ nở nụ cười, “Con trai, mẹ dẫn con đi chơi. Mẹ sẽ không rời xa con nữa… Mẹ đang nắm tay con, dù ai đến cũng sẽ không buông.”
“Cô ơi!” Tiếng kêu của thiếu nữ vọng lên từ dưới nhà.
Văn Dung cụp mắt xuống, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của cô gái. Cô gái đó thật xinh đẹp, khuôn mặt đó quá đỗi quen thuộc. Bà sững sờ một lúc, vẻ mặt ấm hơn, thì thầm với bàn tay vô hình giữa không trung, “Con trai, con nhìn này, mẹ đã tìm vợ cho con rồi, con gái anh Ba của ta thực sự quá đẹp… Đợi con lớn rồi, mẹ sẽ viết thư cho anh Ba, gả con bé cho con. “
“Con trai…” Bà đột nhiên quay người lại, cúi xuống ôm lấy khối khí xung quanh. Vòng tay trống không, khiến bà ngã bệt xuống nền gạch, sững sờ một lúc, sắc mặt hơi thay đổi, “Con trai…… Con bị sao vậy…… Mẹ không tìm thấy con…”
Những người bên dưới kinh hãi, theo lệnh của Công chủ đi khiêng chiếc thang lại, cẩn thận trèo lên mái hiên đón lấy Văn Dung. Nhưng Văn Dung vừa nhìn thấy có người tới, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, vô cùng cảnh giác, nắm chặt “bàn tay nhỏ vô hình” lùi lại, nghiêm nghị nói: “Các người định làm gì?! Đừng ai có ý định cướp đi con trai ta! Không ai được phép! “
“Phu nhân, phu nhân,” những thị nữ của bà bước lên thang, siết chặt cổ họng, thận trọng gọi bà, “Bà không quan tâm đến Tuyết Đoàn nữa ư? Cô Tư đang đi tìm Tuyết Đoàn rồi, Cậu Hai và Tuyết Đoàn đang chơi với nhau. Phu nhân, bà mau xuống đi, tiện nữ sẽ đưa bà đi tìm bọn họ, được không? “
Những lời nói dối này, đã được nói hết ngày này qua ngày khác.
Có lúc bà tin, thi thoảng lại không tin.
Nó giống như bệnh tình của bà, lúc thì tỉnh táo lúc lại mơ mơ hồ hồ.
Lúc này, Văn Dung lại lắc lư đứng lên, một mảnh gạch ngói dưới chân rơi xuống, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Không để ý, bà lui về phía sau từng bước, “Đừng qua đây, con trai của tôi rõ ràng đang ở bên cạnh tôi, các người nói dối tôi!”
“Cô…” Văn Thiền kinh hãi, nhìn Văn Dung lảo đảo lui về phía sau, mọi người ai nấy đều nơm nớp lo sợ, sợ kích động chủ nhân của mình, không dám nhúc nhích. Văn Thiền nhìn thấy vị trí của Văn Dung cách nàng khá gần. Vì vậy căn dặn bọn họ tiếp tục khuyên nhủ bà, còn mình đích thân bước tới, phân phó đám người hầu, “Đi lấy chiếc thang qua đây, đừng để cô Cả nhìn thấy, tôi sẽ dỗ cô Cả xuống, sau đó…” .
“Con trai!” Người phụ nữ ở trên đầu thét lên một tiếng cực kỳ sắc nhọn, trái tim nàng run lên, bị tiếng gào thét này làm cho chấn động.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của Văn Dung sững sờ, con đường dưới chân đã đi đến đoạn cuối, giống như ngõ cụt trong lòng bà. Trời đất bao phủ bởi sương mù dày đặc, những đêm dài luôn nhiều hơn ban ngày. Văn Dung không biết đang nhìn về đâu, cứ thế tiến lên phía trước một bước …
Lý quận thủ nghe người giúp việc trong phủ bẩm báo, lập tức phi ngựa từ dinh quan trở về. Ông bước vội vào sân, băng qua hòn non bộ, bước qua cánh cửa động trăng cuối cùng, ông đi trên con đường ngoằn ngoèo, những bông hoa đào bên cạnh đỏ rực đang nở rộ.
[*] Cửa động trăng 月洞门: Hay còn gọi là cửa ánh trăng, là một loại cửa hình tròn như mặt trăng trong kiến trúc lâm viên cổ điển thời xưa của người Trung Quốc, thành cửa là những bức tường kéo dài hai bên, có mái hiên và được trang trí tinh xảo.
Ông giận giữ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy quần áo của vợ mình đang bay bay trong gió, một chân lơ lửng giữa không trung. Trong khoảnh khắc, cả trái tim ông trở nên trống rỗng, trái tim ông đau đớn như bị xuyên thấu – “A Dung!”
Người phụ nữ rơi từ trên cao xuống.
Đám đông lao đến, cố gắng bắt lấy bà, nhưng trước đó không dám nhúc nhích vì sợ kích động bà, vì khoảng cách khá xa nên bây giờ lao nhanh tới cũng đã quá muộn.
Đôi mắt của Lý quận thủ tối sầm lại trong giây lát.
Khi có ánh sáng trở lại, ông nhìn thấy dưới hành lang, có một thiếu nữ bước ra ngoài một bước, dang hay tay, ôm chặt lấy người vợ đang ngã xuống. Tiếp đó, sau tiếng hét kinh hãi của mọi người, thiếu nữ và phu nhân ngã sõng soài trên mặt đất bị mọi người xúm xít vây quanh..
…
Trước khi bất tỉnh, Văn Thiền còn chua xót nghĩ: Có lẽ mình với Giang Tam Lang đúng không có duyên.
Cứ mỗi lần mình chuẩn bị gặp anh, tai nạn luôn từ trên trời giáng xuống.
Lần trước là Lý Tín, lần này là cô Cả.
… Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi còn có thể sống tới ngày được gặp anh ấy nữa hay không?
Hóng c34 lên sàn…hiu hiu.
haha… coi chị kìa :))
Có khi nào, ngọc bội kia vốn của Lý Tín ko? Và giờ Châu về Hợp Phố?
Không phải đâu. ^^ Nhưng câu chuyện về ngọc bội này hay lắm. kkk Mấy chương sau sẽ lý giải cho nàng.
Hóng dễ sợ luôn!😍
^^ Mấy chương sau hấp dẫn lắm luôn á. Quắn quéo hết ruột gan. kkk
Truyện quá hay!