Site icon Hải Đường Viên

Biểu ca thấy nàng đẹp mê say _ Chương 35

bieu-ca-thay-nang-dep-me-say-chuong-35

Biểu ca thấy nàng đẹp mê say _ Chương 35:

Tặng ta la bàn, vì khanh la bàn

[ Băng dày ba thước, tuyết phủ vạn dặm xa. 

Lòng ta như tùng bách, tình này khanh đáp sao? ]

Màn đêm đen kịt xen với cảnh tuyết bốn bề hoang vu, tạo thành một màu trắng xanh chồng chiếu, tịch mịch yên bình. Tuyết như muối như bông bao trùm lên vạn vật, rải lên đất trời một màu trắng xóa mênh mông. Đi sâu vào con hẻm nhỏ, dọc theo bức tường cao chơi vơi, lưa thưa vài cây tùng bách xanh tươi, tuyết phủ lỗ chỗ lên. Mỗi lần gió khẽ thổi qua, bông tuyết trắng nhè nhẹ bay.  

Những bông tuyết nhảy múa trên mặt đất, giống như nữ thần Gaia* khoác lên chiếc áo bông trắng muốt. Nàng đến từ nơi tận cùng của trời và đất, bước từng bước nhẹ nhàng, vững vàng bước đi chầm chậm vào nhân gian. 

[*] 大地女神 nữ thần Gaia: Trong Thần thoai Hy Lạp, Gaia (tiếng Hy Lạp: Γαῖα; phát âm là /’geɪ.ə/ hay /’gaɪ.ə/; nghĩa là “mặt đất”), hay Gaea (Γῆ), là một trong các vị thần ban sơ, được người Hy Lạp tôn thờ là “đất mẹ”, tượng trưng cho mặt đất. Gaia là vị thần thuở ban sơ và được coi như tổ tiên của vạn vật. Bà được tôn kính như nữ thần vĩ đại hay như nữ thần mẹ. 

Chàng thiếu niên đi giữa mênh mông tuyết trắng. 

Giữa đêm khuya lạnh giá, trên con đường dài phủ đầy tuyết xa xăm, chỉ có Lý Tín chưa ngủ, đêm hôm vẫn đang đi trên đường.

Tuyết rơi dày hơn vào ban đêm nên rét buốt hơn so với ban ngày. Trong khi, chàng thiếu niên lại mặc y phục mỏng manh nên sẽ lạnh hơn nhiều. 

Nhưng mà Lý Tín lại không cảm thấy lạnh.

Đôi mắt hắn sáng lấp lánh, vành tai đỏ ửng, trái tim ẩn giấu nơi lồng ngực đập thình thịch không ngừng, khuôn mặt hắn thấp thoáng lại hiện lên nụ cười. Chính là kiểu cười vừa ngượng ngùng, vừa khoái trá. Hàng mi hắn phủ đầy sương tuyết, hơi lạnh hóa thành giọt nước khiến đôi mắt chàng thiếu niên như được gột rửa, rực sáng lên ngời ngời. 

Hắn nở nụ cười thẹn thùng.

Nụ cười này khiến cho hắn dù đi một mình trong đêm đen, cũng trở nên hào hứng lạ kỳ. 

Lý Tín ôm một bầu tình ý dào dạt, lang thang từ một canh giờ trước đến tận bây giờ. Hắn cứ quanh quẩn ở chỗ Văn Thiền mãi không muốn đi. Hắn đi đi lại lại trên mỏm tuyết gập ghềnh, mà trái tim càng đập càng nhanh, càng lúc càng kích động. 

Có một dòng cảm xúc mãnh liệt không thể nói thành lời, đang lan tràn khắp cả người hắn. Khiến hắn muốn ôm lấy Ve Ve, muốn hôn Ve Ve, muốn ở bên Ve Ve suốt đêm đông, không rời khỏi nàng nửa bước. 

Hắn muốn hóa thành chiếc trâm cài đầu của nàng, mỗi ngày đều được nàng cài lên tóc mây; Hắn muốn hóa thành chiếc thẻ tre được nàng ôm ấp trong tay, mỗi lần nàng cúi đầu đọc sách, đều được nàng nhìn đến mỗi ngày mỗi đêm; Hắn muốn hóa thành chiếc gương soi, được nàng ôm lấy yêu chiều ngắm nghía; Hắn muốn hóa thành vầng trăng sáng trên bầu trời, dẫu đồng hành ngàn dặm vẫn không bỏ không buông. 

Hắn chưa bao giờ trải qua loại cảm xúc như vậy!

Hắn cũng chưa bao giờ lang thang suốt một canh giờ như thế, càng nghĩ càng vui sướng, càng nghĩ càng thẹn thùng, càng nghĩ càng muốn quay trở lại, tiếp tục làm bộ mặt dày, năn nỉ cầu nàng! Chỉ cần nàng thoáng chạm nhẹ vào mặt hắn, một dòng nhiệt nóng bỏng lan tràn từ gò má chảy xuống toàn thân. 

Năm giác quan đều biến mất, lý trí chìm vào trầm luân. Kể từ đó, hắn chìm trong cơn say, không bao giờ tỉnh!

Chàng thiếu niên mười lăm tuổi mê luyến loại xúc cảm kỳ diệu này. Hắn vẫn luôn nhạy cảm như thế, không bao giờ có thể quên. Tình cảm của hắn dâng trào mãnh liệt, cảm xúc dạt dào muôn nơi. Có lẽ suốt cuộc đời này, hắn sẽ mãi chỉ có một khát khao duy nhất, đó là tình yêu của nàng ấy. Biết rõ nàng vô tình, biết rõ nàng khác hắn một trời một vực, nhưng hắn vẫn dốc hết vốn liếng, nhất định phải tranh đấu một phen. 

Chỉ cần Văn Thiền gần hắn thêm một chút, hắn cũng nguyện lòng mà chết vì nàng. Không oán hận! Không hối tiếc!

Nàng khiến hắn trở nên bốc đồng như thế. Nàng khiến hắn trở nên liều lĩnh bất chấp mọi hậu quả. Hắn đã từng lên kế hoạch, nhưng giờ hắn mong ngóng, khát khao. Loại khoái cảm sung sướng như thế này, khiến cho Lý Tín cảm thấy, đáng giá dành trọn cả đời theo đuổi.

Thân phận Lý Tín thấp kém, nhưng trong lòng luôn kiêu hãnh, tự tin. Địa vị của bản thân thế nào hắn luôn biết rõ, hắn biết mình là ai, mong muốn tương lai thế nào. 

Nếu không gặp Văn Thiền, hắn sẽ xưng vương xưng bá một phương, trở thành kẻ cầm đầu quận Cối Kê, nơi đây sẽ là chốn vị vua ẩn mình! Lý Tín chỉ dựa vào chính mình để trở nên lớn mạnh, hắn không sống vì người khác. Hắn làm bất cứ việc gì, vĩnh viễn chỉ vì thú vui của bản thân. 

…… Mà giờ đây, điều khiến hắn vui vẻ nhất, chính là Văn Thiền.

Bỗng nhiên Lý Tín nhảy lên, động tác leo lên trên cao như tàn ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, bám vào thân cây trèo lên, rồi lại từ trên tung người, nhảy lên bức tường cao chơi vơi. Hắn thích đứng trên cao, đứng trên bờ tường tuyết trắng, nhìn theo hướng phủ quận thủ, nơi ánh đèn thấp thoáng. Cơn gió thổi qua, tuyết phủ đầy người. Lý Tín cất tiếng cười to. Sau khi cười xong, đôi mắt càng thêm sáng ngời, đưa tay ra giữa khoảng không, vẽ một vòng tròn nhỏ. 

Lý Tín khẽ nói, “Tôi nhất định phải có em!” 

Hắn muốn đích thân để lại cho Văn Thiền đồ vật gì đó, tính toán làm sao để Văn Thiền cảm động. Để Văn Thiền cảm động, hắn đành phải đi một bước tính một bước. Tuy nhiên, cho dù đem tất cả những chuyện đó nghĩ lại một lần nữa, cơn nóng bỏng trong lồng ngực vẫn không thể nào nguôi ngoai.

Đột nhiên, cả người Lý Tín bật ngửa ra sau, ngã từ trên bờ tường xuống.

Hai tay đặt ra sau gáy, ngã nằm bẹp trên tuyết. Tuyết bay tung tóe, tuyết vẩy khắp nơi, cả người hắn giống như bị vùi sâu trong tuyết. Nhưng cho dù lạnh buốt như thế, chàng thiếu niên vẫn không thể nào bình tĩnh được. Tâm trí hắn đều ngập tràn hình ảnh Văn Thiền, lúc nàng cười vui hay giận dỗi. Hắn không cần nhắm mắt lại, nàng vẫn có thể tự động chạy thẳng vào trong đầu hắn. 

“Hài! Đàn bà……” Lý Tín cười khúc khích mấy tiếng, nhảy phắt từ mặt đất đứng lên, tuyết từ trên người rơi lả tả.

Nửa đêm, chàng thiếu niên A Nam trú trong nhà Trần Lãng đang ngủ. Ngoài trời tuyết bay lao xao, cửa sổ đã đóng từ tối. Trong phòng không có lò sưởi nên cực kỳ lạnh, nhưng đối với mấy tên lưu manh vốn không có nơi chốn cố định thì kiếm được chỗ trú chân là may rồi. 

A Nam ngủ say.

Trong lúc ngủ say, đột nhiên cảm giác có luồng hơi lạnh ập đến, rùng mình một cái. 

A Nam phản ứng lanh lẹ, ngay lập tức mở mắt, gập người vươn tay đánh kẻ đang đến. Người kia nhanh chóng đấu tay đôi lại với hắn. Nhìn thấy thiếu niên mang theo đầy tuyết trên người, ngồi xuống tấm ván gỗ, đầu tiên A Nam thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nổi điên, “A Tín? Đêm hôm cậu đến tìm tôi làm gì đấy hả? Vậy mà không ư hử một tiếng, còn ngồi đầu giường người ta nữa, làm tôi sợ chết khiếp đấy!”

A Nam xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, ngồi dậy.

Gian phòng bên kia, thiếu niên Lý Giang nghe được tiếng nói chuyện rì rầm giữa đêm khuya. Anh ta rón ra rón rén đi xuống giường, đứng dựa lưng vào cửa, nhìn thấy Lý Tín, đôi mắt lóe lên nhưng không đi vào. 

Lý Tín vốn không thèm để ý những chuyện đó. Hắn ngồi trên đầu giường A Nam, rất nghiêm túc, rất nhã nhặn và còn rất chân thành nói với A Nam, “Tôi muốn đàn bà.”

“……!” A Nam đang buồn ngủ thì bất ngờ bị tuyệt chiêu của Lý Tín đánh bay ngay lập tức. 

Cậu ngơ ngác nhìn vẻ mặt bình tĩnh, cả người đầy tuyết của Lý Tín hồi lâu. Đột nhiên, hắn vuốt cằm, liếc mắt nhìn dáng vẻ tên Lý Tín một lượt, trong lòng vô cùng vui vẻ. Giữa thiếu niên với nhau, nhắc đến vấn đề này, rất dễ có thiện cảm với nhau.

Đêm hôm, A Nam tức điên vì bị tên Lý Tín đánh thức, cũng hóa thành hư không. Hắn vui vẻ ôm vai chàng thiếu niên đơn bạc, thúc giục, “Muộn thế này rồi…. Hay chúng ta đi nghe kỹ nữ hát đi?” Hắn nháy mắt với Lý Tín, vẻ mặt đầy mờ ám: Đàn ông cả mà… Nghe qua cũng hiểu đây là ý gì. 

Lý Tín cười.

Cũng nóng lòng muốn thử.

Nhưng giờ, tâm trí hắn chỉ nghĩ đến thiếu nữ kia, chỉ có một cô nương duy nhất gọi là Văn Thiền. Nếu hắn không được ngủ bên cạnh Văn Thiền ngay lúc này, thì những thứ khác đối với hắn đều không có hứng thú. Thật lâu về sau, đến lúc chàng thiếu niên Lý Tín lớn lên, hắn mới hiểu, nếu ngay từ đầu đã đặt mộng tưởng quá cao, thì chính lúc đó nữ nhân trong thiên hạ, ở trong mắt hắn, đều trở thành dong chi tục phấn*. 

*[Dong chi tục phấn; 庸脂俗粉]: ví con người chỉ biết tô son điểm phấn, trang điểm ăn mặc dung tục, không có tu dưỡng cũng không có văn hóa.

Không có ai trên đời này có thể bước vào thế giới của chàng thiếu niên được nữa, chỉ có Ve Ve bước được vào thế giới của hắn mà thôi. 

Lý Tín kéo A Nam lên, “Đi ra ngoài với tôi, chúng ta đánh nhau một trận!” 

A Nam ôm lấy tấm ván gỗ, kêu gào, “Điên à? Ai muốn đánh với cậu hả? Không muốn đi nghe hát thì biến đi cho ông…. A Tín! Thả ông đây ra!”

Hai chàng thiếu niên kẻ lôi người đẩy, kéo lê trên mặt đất, bụi bay mù mịt, tiếng la hét mắng chửi, rất nhanh đã đi đến một nơi hoang vắng đầy tuyết. A Nam chịu đựng khổ sở đi giúp Lý Tín xua tan thứ tình cảm dâng trào mãnh liệt đang cuồn cuộn chảy nóng ran khắp người. Lý Giang trốn sau cửa nghe trộm, nhếch miệng, quay về ngủ tiếp. 

Đôi khi, hắn rất mông lung, giống như khi mình muốn dùng hết sức lực làm nên việc lớn, mà Lý Tín lại thờ ơ không thèm để ý. 

Hắn muốn đạt được thành tựu lớn lao.

Mà Lý Tín lại mộng tưởng đàn bà.

…… Chẳng lẽ trong lòng Lý Tín, trước giờ chưa từng để mắt đến hắn? 

Dù thế nào cũng không cam lòng.

Bên ngoài gian phòng lúc này, trong lúc Lý Tín và A Nam đang đánh nhau, bỗng nhiên vô ý bật ra một câu, “Tôi thấy tên Lý Giang kia luôn lén la lén lút, vội vội vàng vàng khác với mọi người, không hiểu tại sao. Cậu để ý thêm nhé.”

Sau khi nghe Lý Tín nhắc đến, A Nam ngạc nhiên trong thoáng chốc, nhưng cũng không nói gì, chỉ gãi đầu, đồng ý qua quýt cho xong. Trong lòng thầm nghĩ: Lý Giang? Cái thằng mặt búng ra sữa đẹp đẹp đấy hả? Có thể xảy ra chuyện gì được. A Tín lo nghĩ quá nhiều rồi. Nhưng mà ngẫm lại thì từ trước đến nay, A Tín vẫn nghĩ chuyện nọ xọ chuyện kia nhiều lắm, cuối cùng sự việc biến chuyển thế nào thì cũng đều mặc kệ.  

Hai thiếu niên trút bỏ tinh lực dư thừa trên nền tuyết. 

Trong phủ Quận thủ, Công chủ Vũ Dương nằm trằn trọc, ngủ không yên giấc. Trong giấc mơ, luôn hiện lên bộ dạng vênh váo tự đắc của Lý Tín không ngừng, vừa ngông nghênh vô tư lự lại vừa bình thường đến mức không có chút gì đặc biệt. Không biết bao nhiêu lần nàng quay lại một canh giờ trước, quay lại khoảnh khắc nàng bị ma nhập, thấy chơi với hắn rất vui, vì vậy không kìm lòng được mà hôn lên mặt hắn. 

Nàng điên rồi.

Nếu cho nàng quay trở lại khoảnh khắc ấy, nàng nhất định phải khống chế bản thân thật tốt, không được rung rinh với hắn. 

Nhưng một canh giờ đã trôi qua, rõ là Lý Tín đã đuổi đi rồi, đêm hôm giờ chỉ còn một mình nàng, lên giường đi ngủ. Thế mà, lại lăn bên này trở bên kia, trong lòng ngổn ngang muộn phiền, tim lại đập nhanh, thình thịch thình thịch, nảy lên loạn xạ, vang vọng giữa đêm khuya.

Khi tiếng con tim đập lên dữ dội, đôi má nàng ửng hồng, nàng vùi mình vào tấm nệm, ép bản thân đi ngủ. 

“Ve Ve……” Bên tai giường như lại vang lên tiếng cười xấu xa của tên kia. 

Văn Thiền đột nhiên ngồi bật dậy, tay đập vào chiếc bàn con trước giường, có vật gì đó rơi xuống phát ra tiếng leng keng trong bóng tối. Thiếu nữ bước xuống giường, đi chân trần lên tấm thảm, cúi người nhặt miếng ngọc bội vừa rơi xuống. 

Thiếu nữ nhặt miếng ngọc bội lên, dưới miếng ngọc bội ấy là một tấm vải thô.

Hình dáng miếng ngọc bội này quen quen khiến Văn Thiền giật mình. Nàng đặt nó vào trong tay, khập khiễng lê bước về phía cửa sổ. Không còn ánh đèn chập chờn của nô bộc gác đêm, nàng đứng cạnh cửa sổ, dựa vào ánh tuyết bên ngoài cửa sổ phản chiếu vào trong, giơ đồ vật trong tay lên xem. Văn Thiền nhận ra miếng ngọc bội này, đó chính là cái nàng chọn trên đường lúc ở Từ Châu, chính là miếng ngọc bội bị Lý Tín cướp đi. Một lần nữa nhìn thấy hình thù cấu trúc của miếng ngọc bội, Văn Thiền ngẩn người, tay nắm chặt lấy đồ vật: Lý Tín vẫn còn giữ vật này. 

Chắc là lúc chân nàng đi đứng bất tiện, lại không chịu hôn hắn, sau khi Lý Tín bế nàng lên giường, thấy nàng nhắm mặt lại liền đặt trên chiếc bàn con nơi đầu giường. 

Bỗng chốc nàng hoảng hốt, cắn môi: Nếu Lý Tín vẫn luôn giữ miếng ngọc bội này, giờ lại đưa cho nàng là ý gì đây?

Ý muốn cắt đứt quan hệ với nàng phải không?

Giờ nàng nên buồn hay nên vui đây?

Văn Thiền không thể phân biệt rõ mình đang muốn gì nữa. 

Nàng cúi xuống nhìn tấm vải thô Lý Tín để lại. Nàng thấy trên miếng vải có viết mấy chữ. Nét chữ vô cùng phiêu diêu tự tại, có chỗ nét bút dừng lại đột ngột chắc là do không viết được, có chỗ nét bút di chuyển rất thô cứng. Dù sao, kiểu chữ của hắn cũng phiêu diêu như bay, giống y chang như tính cách hắn. Văn Thiền gần như có thể tưởng tượng cảnh hắn vớ lấy chiếc bút lông sói trên bàn của nàng, dáng vẻ bực bội viết ra mấy chữ.

Văn Thiền không khỏi nhếch khóe miệng lên, muốn nhìn xem hắn viết gì.

Hắn viết hai hàng chữ ——

“Tặng ta la bàn, vì khanh la bàn.”

Văn Thiền ngẩn ra, nhìn lại miếng ngọc bội trong tay, rồi hoảng hốt thêm lần nữa. Hiểu biết về văn tự của Lý Tín khác với nàng, Lý Tín phải đi khắp hang cùng ngõ hẻm, mất rất nhiều thời gian công sức, mới có thể tìm hiểu được miếng ngọc bội mà Văn Thiền đưa cho hắn chính là miếng ngọc la bàn. Mà Văn Thiền chỉ cúi đầu liếc thêm một cái, liền hiểu ra mình đã tặng đi cái gì. 

Không đúng, không phải nàng đưa, là hắn cướp.

Vốn dĩ nàng không định đưa hắn mà……

Trái tim Văn Thiền nhìn thấy hai hàng chữ ấy, lại đập dữ dội: Tặng ta la bàn, vì khanh la bàn.

Câu này của Lý Tín, là muốn nói với nàng.

Nàng đưa hắn miếng ngọc la bàn, hắn nguyện làm la bàn chỉ đường cho nàng. 

Trong thoáng chốc, mắt Văn Thiền ươn ướt, nước mắt lã chã tuôn rơi. Trong lồng ngực vừa trào dâng cảm giác chua xót, đau nhói, vừa có cảm giác vui vẻ phấn khích, loại cảm giác vô cùng xa lạ, khiến nàng không hiểu vì sao lại như vậy. Văn Thiền ép bản thân phải bình tĩnh, thầm nói: Chẳng qua Lý Tín dùng thủ đoạn lừa gạt trẻ con để lừa mình mà thôi.

Đúng vậy. Văn Thiền hiểu rất rõ các loại chiêu trò mà đám con trai thường dùng để theo đuổi nàng. 

Nàng xinh đẹp từ bé thì cũng có bấy nhiêu người thích nàng từ bé đến lớn. 

Đủ loại chiêu trò xuất hiện tầng tầng lớp lớp, Văn Thiền đều đã từng kinh qua. 

Vậy nên nàng rất ít khi động lòng.

Như Lý Tín.

Hắn dùng hết chiêu này đến chiêu khác…… Trong lòng Văn Thiền biết rõ hắn muốn lấy lòng nàng, giống như ngay từ lần đầu gặp, nàng vẫn cứ nhìn mà ngẩn ngơ. 

Đang lúc cảm xúc tuôn trào, Văn Thiền bĩu môi: Tặng ta la bàn, vì khanh la bàn. Viết gì mà vừa thô vừa tục thế, chỉ e được bao nhiêu chữ trong bụng, Lý Tín mang ra dùng hết rồi chứ gì?

Nghĩ đến cảnh Lý Tín vắt óc suy nghĩ, nhưng trong bụng lại không có chút vốn liếng thi từ ca phú nào, dáng vẻ vò đầu bứt tai liều mạng nặn cho được mấy chữ để viết, khiến Văn Thiền bật cười.

Văn Thiền chớp chớp đôi mắt to tròn ướt át, liếc nhìn tấm vải thô lần nữa thì thấy dưới hai hàng chữ “Tặng ta la bàn, vì khanh la bàn”, còn có một hàng chữ —— “Nhớ trả.”

Văn Thiền: “……”

Nhớ trả, điều đó có nghĩa là hắn muốn nàng nhớ rõ, hắn đặt đầu giường nàng, chỉ cho nàng mượn để xem lại hình dáng miếng ngọc la bàn. 

Lý Tín muốn dùng miếng ngọc bội này, kèm với hai hàng chữ là muốn khiến nàng cảm động. Cảm động xong rồi thì trả ngọc bội lại cho hắn… Cô nương Văn gia vừa mới ngập tràn cảm động, trong nháy mắt cảm thấy bị phản bội.

Nàng biết ngay mà! Nàng biết ngay hắn sẽ giở trò mà. Chỉ là nàng không ngờ hắn có thể nghênh ngang giở trò mà không thèm giấu giếm như thế. 

Hừ!

Nếu tên khốn Lý Tín này mà theo đuổi được đứa con gái nào thì nàng sẽ mang họ nhà hắn luôn!

[*] Editor: Nói trước bước không qua đó, Ve Ve. 😀

……

Sáng hôm sau, Thanh Trúc và thị tỳ khác thức dậy xong liền đến hầu hạ Công chủ rửa mặt. Lúc vào nhà, Thanh Trúc dụi mắt nói: “Không hiểu vì sao mà, hình như tối hôm qua ngủ mê mệt, suýt nữa thì sáng nay dậy muộn rồi.”

Nàng cùng Bích Tỷ và những thị tỳ khác đều lớn lên với Công chủ từ bé. Quan hệ chủ tớ vô cùng tốt, thỉnh thoảng Thanh Trúc buôn chuyện với Văn Thiền, tán gẫu một ít việc nhà.

Văn Thiền không đáp lời, ngồi bên cạnh lò sưởi, nhìn thoáng qua Thanh Trúc một cái, thầm nghĩ: Chắc là bị tên khốn Lý Tín điểm huyệt rồi? Chứ tiếng động như tối hôm qua của Lý Tín, làm sao mà không ai nghe thấy được. Quên đi, tên Lý Tín kia đi vô ảnh về vô tung, nàng có giăng thiên la địa võng thì may ra, nếu không rất khó bắt được hắn. 

Văn Thiền còn muốn tra hỏi Thanh Trúc sao lại nhờ Lý Tín đi tìm mèo. Nếu không có Thanh Trúc, chắc chắn ngày hôm qua Lý Tín sẽ không vác mặt đến. 

Thực ra, một bụng đầy tâm sự… Nhưng mà nàng chỉ ngồi đó, mà không thốt ra được tiếng nào. 

Ngây ngốc nhìn ngọn lửa tàn trong chậu than.

Thanh Trúc đang chỉ huy đám thị nữ vén rèm, vẩy nước quét nhà thì ngửi thấy mùi vật gì đó cháy trong phòng. Thanh Trúc nghiêng người nhìn sang, thì thấy lửa trong chậu than qua một đêm sắp lụi tàn. Mà lúc này, Công chủ đang ném một miếng vải bố lên trên ngọn lửa, chăm chú quan sát ngọn lửa đang cháy. 

Vải bố?

Thanh Trúc ngờ ngợ, sao lại có thứ đồ dành cho tầng lớp thấp kém ở chỗ Công chủ được nhỉ?

Văn Thiền nhận lấy bữa sáng từ Thanh Trúc, cắn một miếng rồi nhẹ nhàng giải thích qua loa, “Là đồ của Lý Tín, tôi không muốn cầm, tốt nhất nên đốt đi.”

Cái nàng đốt, chính là hai hàng chữ ngày hôm qua “Tặng ta la bàn, vì khanh la bàn”. Nàng cũng muốn đốt luôn miếng ngọc bội, nhưng nhìn đốm lửa leo heo sắp tàn, vứt miếng ngọc bội lên lại không đốt được mà còn dập tắt luôn.  

Trong lòng Thanh Trúc càng băn khoăn: Sao lại là Lý Tín?

Nhưng nhìn dáng vẻ hờ hững như gió như mây của Văn Thiền, là thị tỳ hầu cận bên người Công chủ, Thanh Trúc hiểu ngay tinh thần Công chủ đang hồi phục trở lại. Cô cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ nói. “Lý Tín đưa đồ cho Công chủ sao? Đúng rồi! Trước kia, hắn lừa Công chủ ký vào hôn ước, tuy không thể xem là thật nhưng để phòng ngừa hậu họa về sau, Công chủ đốt hết đi.” 

Văn Thiền: “……”

Thanh Trúc quay đi, tìm cái hộp để tấm vải bố viết hôn thư ngày ấy. Thêm vào đó, cô càm ràm với Công chủ: “Lửa bé quá! Cô đốt thế này đến mai cũng chưa đốt xong ấy.” Thanh Trúc chạy ra ngoài, gọi thị tỳ đang đút thức ăn cho con vẹt trong lồng, “Liễu Diệp, cô đi lấy một chậu than đỏ lửa khác cho Công chủ nhé!”

Thị nữ đứng ngoài ở màn trúc ngoài cửa đáp lời rồi xoay người đi. 

Bên trong phòng, Văn Thiền: “……”

Không lâu sau chậu than mới được bê lên, Thanh Trúc cũng đã tìm được tờ hôn ước ngày ấy. Thị nữ ngồi xuống bên đống lửa, dùng một cái sào trúc, khều tấm vải bố trên lò sưởi cũ ném vào cái chậu mới. Văn Thiền liếc nhìn một cái, tim giật nảy lên: Cái chậu mới này, lửa đỏ thật…

Văn Thiền đổ người về phía trước, hành động cực nhanh gọn, giật tấm vải thô trên sào trúc xuống. Thanh Trúc kinh ngạc nhìn cảnh trước mắt, cô lạnh lùng nhìn qua tấm vải thô vừa được gỡ xuống. Cô đốt lâu như thế mà mới đốt được một góc của tấm vải bố. Mấy chữ của Lý Tín vẫn lì lợm, không xém hỏng chút nào. 

Mắt không thấy tâm không phiền, Văn Thiền đem tất cả đống đồ vật, thẳng tay vứt cho Thanh Trúc, “Đừng đốt! Khói nhiều thế, ngạt chết mất.” 

“Thế để nô tỳ mang ra ngoài đốt……”

Văn Thiền thẹn quá hóa giận, “Ý tôi là chị mang cất đi, đừng đốt nữa! ”

Thanh Trúc nhịn cười, nháy mắt kêu người giúp việc cất đi chậu than, tự nhặt hai miếng vải bố, chuẩn bị cho vào hộp cất đi. Lúc cô vừa bước đi ra ngoài thì nghe thấy Văn Thiền nói vọng từ phía sau, hỏi dò, “Thanh Trúc, chị có hay nghe kể chuyện không? Trong dân gian có kể mấy chuyện tào lao như Công chủ bỏ nhà chạy theo dân thường, chị có tin không?”

Thanh Trúc thoáng sửng sốt , “Chưa từng nghe qua. Công chủ hứng thú với mấy cái này sao? Vậy thì……” Nàng nhìn đôi chân đi đứng bất tiện của Công chủ, nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi, “Hay là tìm gánh hát vào trong phủ, thuyết thư cho Công chủ nghe? ”

Văn Thiền phất phất tay, ý bảo không cần, ngược lại Thanh Trúc lại ôm một bụng đầy hỏi chấm trong lòng. 

Tất nhiên, Thanh Trúc biết mối quan hệ ân ân oán oán giữa Công chủ nhà mình và Lý Tín. Điều duy nhất cô có thể thấy được là hai người đều không xem đối phương là kẻ thù. Nhưng nàng không biết, tình cảm hai người đã tiến triển đến mức hôn nhau. Nếu Thanh Trúc mà biết, chỉ sợ không dám to gan giữ lại tín vật định tình của Lý Tín…. Nàng cất mấy đồ vật ấy, cũng chỉ vì nhìn thấy Văn Thiền không có ý muốn đốt đi mà thôi. 

Công chủ Vũ Dương để dạ một đằng miệng một nẻo, miệng thì nói không, nhưng trong lòng lại nghĩ khác.

Là một thị tỳ, Thanh Trúc đã quen với tác phong của Công chủ, cũng tập thành thói quen, biết làm sao để khiến Công chủ hài lòng.

Mấy ngày sau, những chuyện dư thừa không còn phát sinh ngoài ý muốn nữa. Công chủ Vũ Dương nghỉ ngơi chờ vết thương hồi phục. Văn Dung vẫn hôn mê bất tỉnh. Còn mọi người trong nhà họ Lý vẫn tiếp tục đi tìm mèo. Lý quận thủ ngầm sắp xếp mấy thuộc hạ của mình đi thăm dò trong dân chúng. Khổ nhất là, những người trong nha môn chính thức nhận được lệnh từ Lý quận thủ.

Nhất là khi Tào trưởng sử nghe xong yêu cầu của Lý quận thủ, vẻ mặt ông ta gần như muốn nứt ra “Phủ quân, thế này thì làm sao mà tìm người được? Tôi cũng không thể vừa thấy tên đàn ông nào, một hai liền bắt người ta cởi quần áo để xem bớt trên lưng được? Luật pháp của chúng ta cũng không có cái gọi là ép mua ép bán thế này mà.”

Lý quận thủ bình tĩnh nói, “Không phải thằng nào cũng lật lưng lên xem. Chỉ ai nằm trong độ tuổi từ 14 đến 17 tuổi thôi. Đám trai tráng tuổi này mới quan trọng.”

Lý quận thủ giao cho đám thuộc hạ một bài toán vô cùng khó giải khiến Tào trưởng sử nghĩ đến bạc cả đầu. Ông ta hiểu được khát khao muốn tìm lại đứa con thất lạc năm đó của Lý quận thủ, nhưng nhiều năm trôi qua thế mà cũng không tìm được, cũng không dễ gì tìm được. Kỳ thật, muốn tìm cũng khó, chỉ e đám trai tráng phù hợp với yêu cầu của Lý quận thủ nhiều lắm, nhưng muốn tìm một người có bớt trên lưng, e là không có ai có. 

Bài toán khó nhất là làm thế nào để thuyết phục người ta cởi quần áo… Kể cả quan phủ cũng không thể áp bức bình dân bá tánh như thế. 

Có tiểu lại* đưa ra một gợi ý cho Tào trưởng sử: “Chuyện nhỏ mà! Quan binh không tiện làm việc, chi bằng để cho đám lưu manh đầu đường xó chợ đi hỏi xem sao, nhờ bọn chúng giúp chúng ta mấy việc vặt này? Dù gì cái đám ấy cũng giao lưu với đủ hạng người, dùng đủ các loại chiêu trò vặt vãnh, mấy chuyện này làm cũng không biết xấu hổ đâu.”

 [*] 小吏: tiểu lại, các chức dưới quyền quan gọi là lại. Như thông lại 通吏, đề lại 題吏, v.v.

Mặt Tào trường sử liền cứng đờ trong chốc lát.

Ở quan phủ, hắn ghét nhất chính là mấy tên lưu manh ở Cối Kê. Giờ muốn giúp Lý quận thủ tìm con mà ông đây phải hợp tác với mấy tên lưu manh khốn kiếp này sao?

Đôi mắt Tào trưởng sử tối sầm lại, thở dài, nhịn nhục vác trọng trách này trên vai. Tên lại kia còn đưa ra thêm một ý tưởng nữa, “Trước kia, Trường sử vẫn thường ngầm liên lạc với Lý Giang không phải sao? Hay là lần này đi tìm hắn… Á!”

Thấy Tào trưởng sử lẳng lặng nhìn xoáy vào hắn, tiểu lại kia run run, nhanh ngậm miệng lại. Hắn bị Tào trưởng sử cốc một cái thật mạnh lên trên đầu —— Ở nha môn, sáng sớm tinh mơ đã thấy cảnh gà bay gió sủa, cùng với tiếng thét gào như sấm vang chớp giật của Tào trường sử, “Tìm Lý Giang? Mày sợ tên khốn Lý Tín kia không biết ai là gián điệp trong bang hội, cho nên báo cho Lý Tín biết à? Xem ra mày là gián điệp Lý Tín cài vào chứ gì? Tức chết mất! Cùng làm quan, sao lại có kẻ ngu như thế!”

Tên Lại bị đánh kia cảm thấy thật oan ức: Trường sử à! Ông là thi đậu rồi làm quan lớn, chúng tôi đây là dân chúng bình phàm. Ông yêu cầu chúng tôi quá cao rồi đấy….

Cuối cùng, Tào trưởng sử cũng phải chịu đựng sự ghê tởm, bóp mũi, gọi mấy vị quan chức vụ thấp đã từng xử lý mấy tên lưu manh ấy, đi tìm bọn nó. Nói chuyện về cái bớt trên lưng, bảo bọn chúng giúp đỡ tìm người. Tào trường sử còn cam đoan, nếu tìm được người đó, thông báo truy nã sẽ được dỡ xuống ngay. 

Trái lại, mấy tên lưu manh lại không đoái hoài gì đến việc bị truy nã hay không. Kể cả đám quan binh có truy nã, bọn họ cũng trốn thoát từ lâu rồi. Chỉ còn mỗi Lý Tín còn ở lại Cối Kê, mà đám quan binh kia thì không đủ năng lực để bắt được hắn… Nhưng sau khi nghe xong đủ các loại trình bày, bọn họ vẫn tươi cười hớn hở đồng ý với lời nhờ vả của Tào trường sử.

Khiến cho quan phủ nợ bọn họ một ơn huệ, cũng là khiến cho Lý quận thủ nợ bọn họ một ơn huệ, sau này các anh em ở Cối Kê càng dễ lăn lộn.

Có kẻ nói, “Đi thông báo cho anh Tín một tiếng đi! Hai ngày này không thấy bóng dáng anh ấy đâu. Chuyện tốt trời ban thế này, cần nhờ anh Tín tính toán cho mọi người.” 

Có kẻ lại ‘xì’ một tiếng, “ Anh Tín bận đi kiếm tiền, còn đi khắp nơi tìm mèo nữa. Anh ấy đâu có rảnh mà nghĩ đến việc này? Chỉ tìm người thôi mà! Có gì khó đâu?” 

…..

Trên con đường tấp nập người qua lại, một ngày nọ, con mèo Tuyết Đoàn đã mất tích bấy lâu nay bỗng nhiên xuất hiện trong phủ quận thủ. Chỉ nghe tiếng mèo kêu đứng bên giường Văn Dung, dùng tư thế uyển chuyển quanh đi quẩn lại trên giường, kêu meo meo. Văn Dung bị tiếng mèo kêu đánh thức, vừa mở mắt thì thấy đôi mắt xanh to tròn đối diện, ánh mắt ngạo nghễ nhìn thế gian. 

Văn Dung bật khóc, ngay lập tức ôm mèo vào trong lồng ngực.

Bà khóc òa lên, khiến ba hồn bảy vía đang vất vưởng muôn phương, cuối cùng cũng quay trở về. 

Mọi người trong phủ đều phấn khởi trong lòng, nhưng vẫn cúi đầu rỉ tai nhau thì thầm, nghĩ mãi không ra: Sao bỗng nhiên Tuyết Đoàn quay về được nhỉ? Hay có ai đưa về? Chẳng lẽ có thần tiên phù hộ?

Mấy chị em quây quần nói chuyện, Văn Thiền đã có thể xuống giường đi lại được, ngồi một bên uống trà, nghe mọi người bàn tán hồi lâu, mỉm cười nói, “Tôi biết ai đưa về đấy.”

Cả mấy chị em đều ngoảnh lại nhìn nàng một cái, tự hỏi hai ngày nay Công chủ Vũ Dương vẫn luôn dưỡng bệnh, không ra khỏi phòng nửa bước, hôm nay vừa mới ra khỏi phòng lần đầu, sao nàng lại biết ai đưa mèo con về nhỉ? Nhìn đôi mắt ngập tràn tình ý như gió xuân của nàng, đám chị em đều nghĩ thầm, chắc là tâm tình Công chủ rất tốt nên muốn trêu đùa với các nàng.  

Cả đám cười nịnh nọt đáp lại Công chủ Vũ Dương, sau đó ngoảnh mặt lại, tiếp tục thảo luận chuyện ai đưa con mèo Tuyết Đoàn về.

Văn Thiền: “……”

Nàng biết ai đưa về thật mà!

Khi nghe tin con mèo Tuyết Đoàn xuất hiện, miếng vải bố viết mấy chữ “Tặng ta la bàn, vì khanh la bàn” mà nàng bảo Thanh Trúc mang đi cất cũng biến mất theo, lúc đó Văn Thiền biết ngay là ai đưa về. Điều nàng kinh ngạc nhất là, Lý Tin lại im im đưa mèo về, sau đó lẳng lặng lấy miếng ngọc bội và miếng vải bố, chứ không đến gặp nàng mà thôi. 

Chuyện hắn đưa con mèo về nàng không cảm thấy kỳ lạ chút nào!

Văn Thiền hừ một tiếng, mặc kệ đám chị em không hiểu sự đời này. Nàng đứng dậy, chậm rãi đi dọc hành lang. Lang trung nói, nàng vừa mới đi lại được, mỗi ngày cần phải tích cực đi lại nhiều hơn, giãn gân giãn cốt. 

Thanh Trúc thấy Công chủ buồn bã không vui, thầm nghĩ cách khiến Công chủ vui vẻ. Nàng nghiêm túc suy nghĩ: Chuyện có thể công chủ làm vui vẻ, là gì được nhỉ?

Thanh Trúc hỏi, “Công chủ, chân cô lành rồi. Hay là chúng ta ra khỏi phủ, đi tìm Giang Tam Lang đi?” Nàng còn bổ sung thêm một câu, “Cô Hai sắp đến rồi.”

Văn Thiền: “……”

Nàng chần chừ lưỡng lự, “Đi……” Thanh Trúc ngoảnh lại phân phó mấy người hầu đứng phía sau chuẩn bị. Thanh Trúc phân phó được hơn một nửa, trong khi Văn Thiền vẫn còn ậm à ậm ừ mãi nói xong,  “…… Đi á?”

Thanh Trúc: “……”

Câu Công chủ Vũ Dương vừa nói chính là câu hỏi, “Đi không?”

Thanh Trúc chớp mắt nhìn cô nương đôi mày đang chau lại, khẩn khoản hỏi: “Cô hỏi tôi à, thế cô có muốn đi không?”, Công chủ à! Cô đang theo đuổi nam nhân, vậy mà còn hỏi ý kiến nô tỳ như tôi làm gì?

Văn Thiền im lặng hồi lâu, sau đó mới trả lời Thanh Trúc chắc chắn, “Đi.”

Vì sao lại không đi?

Nàng đến Cối Kê, mục đích chính là vì chuyện này mà. 

Nếu không đạt được mục đích thì nàng không cam lòng. 

Lại một ngày nữa, đoàn người của Công chủ Vũ Dương cân nhắc chuyện xuất phủ lần hai. 

Suốt dọc đường, Văn Thiền đều bồn chồn không yên, thấp thỏm lo âu, trước khi đi ra khỏi phủ phải xem đi xét lại nhiều lần, không thể để bất cứ việc ngoài ý muốn nào xảy ra. Trên đường đi dặn dò đám tôi tớ thật cẩn thận, chẳng may lại có cục đá từ trên trời rớt thẳng xuống nàng. Thực sự nàng thấy mỗi lần nhắc đến chuyện gặp Giang Tam lang, tai bay vạ gió từ đâu lại bập vào người. Chân nàng vừa mới lành xong, thật sự không chịu nổi thêm một cú sốc khác. 

Văn Thiền vẫn còn muốn sống để về nhà!

Dọc đường đi lần này, vậy mà lại không xuất hiện bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, khiến cho Văn Thiền vô cùng bất ngờ. 

Trong Lý phủ không có ai gặp nạn, dọc đường đi thịnh thế an yên, ngay cả Giang Tam Lang cũng thành thật ngồi trước gian nhà trúc ở thành Tây dạy học, không đi đâu. 

Chẳng lẽ đến lúc, khổ tận cam lai mới có thể thuận lợi gặp được Giang Tam Lang?

Đến gốc cây mai trước cửa thành Tây, khoảnh khắc hoa nở rộ, bừng bừng khí thế. Tiếng đọc sách lanh lảnh vang lên, Văn Thiền xuống xe ngựa, tay nắm chặt chiếc áo bông, tà váy rơi trên nền đất, khuôn mặt ló ra hướng theo làn gió thổi tìm tòi, tinh thần bắt đầu trở nên lạc quan. 

Sự lạc quan này vẫn tiếp tục duy trì cho đến khi nàng gặp được Lý Tín ở chỗ Giang Tam Lang.

Có người không bao giờ thấy được mặt; mà có người mãi là âm hồn không tan.

Exit mobile version