Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 63
Gặp mặt Khúc Chu Hầu
Đoàn xe Ninh Vương dừng ở ven đường, nhường đường cho đoàn xa giá* của Man tộc tiến vào thành.
[*] Xe của vua đi — Chỉ vua. Khi vua tới, không dám nói thẳng là vua đã tới, mà nói là Xa giá đã tới. Hoặc nói tắt là Giá. Td: Cứu giá ( tới cứu vua ). Trong ngữ cảnh này chỉ đoàn xe của thành viên hoàng thất.
Vợ chồng Ninh Vương không xuống xe đứng xem, còn Văn Thiền lại nổi lòng hiếu kỳ muốn xuống xe xem dáng dấp của bọn họ. Tuy ở Trường An, nàng cũng từng gặp vài người Man tộc nhưng gặp ngay ở cửa thành Trường An thế này, thì lại là lần đầu tiên. Lý Tín cũng thấy mới lạ tò mò. Tương tự như nàng, đầy cũng lần đầu tiên nhìn thấy. Đôi anh em nhà này chúm chụm thì thầm to nhỏ với nhau, chỉ trỏ mấy người bước vào thành giống như bình dân bá tánh đang đứng xem xa giá.
Đầu tiên, một đoàn lạc đà lững thững bước đến, một chiếc kiệu treo ở giữa, cô gái ngồi trên kiệu với đôi chân trần mang tấm lụa kim sa mỏng. Mấy cô gái đều có nhan sắc kiều diễm, đôi mắt màu lam nhạt và mái tóc dài đen nhánh như mực. Các nàng dùng ánh mắt lạ lẫm nhìn dân chúng đứng hai bên đường. Người Man tộc vẫn thường đánh nhau với Đại Sở và cũng thường giao thương với Đại Sở, đoàn xa giá ngoại tộc như thế này cũng không có gì lạ, mấy cô gái trẻ này chắc là lần đầu tiên đến Trường An.
Cả đoàn xe, có lẽ mấy cô gái này là đơn thuần nhất.
Sau khi các nàng mở đường, những người Man tộc đi phía sau mới là chủ nhân của đoàn xa giá. Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu lên người bọn họ, Văn Thiền nghiêng người nhìn thoáng qua, thì bắt gặp người quen. Lý Tín cũng ngó xem, quả nhiên nhìn thấy một con ngựa đi đầu, anh chàng cao to uy vũ đang cưỡi ngựa, hùng dũng đi về phía trước.
Chàng thanh niên vẫn ít nói ít cười như vậy, vẫn dáng vẻ bệ vệ uy nghiêm. Những lần gặp mặt này khác hẳn với lần trước, lúc này anh ta đang đội mũ và mặc y phục người Hồ, trước sau lại có không ít trai tráng vây quanh. Cảm giác xa lạ nảy sinh, thoạt nhìn giống như hai người hoàn toàn khác, chẳng giống Hách Liên Ly Thạch hồi trước.
Văn Thiền nhìn xoáng qua một cái liền nhận ra ngay.
Lý Tín ngoái đầu lại, dùng ánh mắt giễu cợt nhìn Văn Thiền.
Văn Thiền: “……?” Cả đoàn xe rầm rộ vào thành, anh không đi mà nhìn, nhìn tôi làm cái quái gì?
Lý Tín búng một cái vào trán nàng, giọng nói đầy ẩn ý sâu xa, “Cứ hễ trai đẹp, thì trí nhớ của em luôn tốt nhỉ.”
Văn Thiền: “……”
Nàng thầm nghĩ: Ghen à? Có ai như anh đâu? Người trong thiên hạ, ai mà chẳng nhớ sâu nhớ sắc người đẹp, ai như anh.
Nhưng dưới ánh mắt săm soi của Lý Tín, Văn Thiền không dám khẳng khái, bèn chuyển đề tài, “Qủa nhiên, đại ca Hách Liên là người Man tộc, xem ra địa vị cũng cao…Không biết bọn họ muốn đến Trường An làm gì?”
Lý Tín thản nhiên nói, “Địa vị anh ta không thấp, trông có vẻ là vương tử gì đó. Tôi nghĩ sau này em sẽ còn thấy nhiều, không cần phải sốt ruột nhón chân làm gì.”
Văn Thiền vội nói: “Tôi có sốt ruột gì đâu.”
Lý Tín liền đặt cánh tay đè lên trên vai nàng, cúi đầu nở nụ cười âm trầm, bắt đầu ra vẻ hung dữ, “Vậy thì về xe ngựa đi! Người ta tản đi hết rồi, em còn đứng đây nhìn gì?”
Tuy giọng điệu hắn có vẻ xấu xa, nhưng nói đúng sự thật. Đoàn xe người Man diễu võ dương oai trước cổng thành, thành công khiến cho vô số dân chúng căm phẫn đứng vây xem. Cuối cùng, bọn chúng cũng vừa lòng rời đi. Mấy thị tỳ cũng qua đây, mời Công chủ Vũ Dương lên xe ngựa, tiếp tục lên đường.
Tiết mục đến đây là kết thúc.
Trong xe ngựa của Ninh Vương, Ninh Vương phi thả chiếc rèm xuống cái sầm, cô dùng sức mạnh đến mức, khiến cho thẻ tre trong tay Ninh Vương khẽ rung lên. Ninh Vương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.
Ninh Vương phi nghiến răng nghiến lợi, “Đám Man tộc này thật đáng ghét, còn dám để chúng ta nhường đường cho bọn nó! Vào Trường An của ta mà cứ như về nhà chúng nó không bằng. Sớm muộn gì cũng phải tống hết bọn chúng về sa mạc!”
Ninh Vương cười một cái, “Mấy câu em vừa nói, đừng nói ở bên ngoài. Cẩn thận kẻo Ngự sử nghe được, lại mang tội lớn.”
Văn Xu im lặng hồi lâu, anh chồng cô cũng không phải người ngoài, cô chẳng cần phải giấu diếm gì với anh. Cô gái thẫn thờ nhìn anh chồng đang cúi đầu đọc sách, rồi nói, “Thực ra, đôi lúc em cũng hy vọng anh đi tranh đoạt vị trí kia.”
Trương Nhiễm nhướng mày, ý bảo nàng nói rõ thêm .
Văn Xu cau mày, “Em thực sự không thích cách Đại Sở nhường nhịn, dung túng cho Man tộc, triều đình không hề có động thái thay đổi tình hình. Anh em các anh, người thì chăm chăm vào ngôi vị hoàng đế, người thì tính tình ẻo lả, mềm như bún. Người muốn tranh đoạt, tìm đủ mọi cách chạy đến Trường An, ngày ngày làm tròn đạo hiếu trước mặt bệ hạ. Lâu dần, chỉ sợ tất cả đều thấm nhuần tư tưởng ‘vô vi mà trị’ của bệ hạ. Em chẳng có chút mong chờ gì đối với mấy kẻ ấy. Giờ, em chỉ lo bọn họ có được vị trí kia, vậy thì có khác gì với bây giờ. Đại Sở…sớm hay muộn rồi cũng sẽ…”
Cô lại nhìn Trương Nhiễm, “Nhưng anh thì khác. Anh tàn nhẫn hơn, cũng không dao động vì lợi ích của bản thân. Nếu anh ngồi lên vị trí kia, vận mệnh nước nhà – vận mệnh Đại Sở, có lẽ sẽ thay đổi được ít nhiều.”
Trương Nhiễm mỉm cười, “Em tha cho anh đi. Sức khỏe anh đã yếu thì chớ, còn thêm lao lực làm việc, thế thì chỉ có chết sớm?”
Văn Xu bất mãn nhìn anh ta, không thích anh ta nói bông đùa kiểu này. Nhưng, Trương Nhiễm nghiêng đầu suy nghĩ một chốc, buông quyển sách xuống, “Mấy câu này là cha em viết thư cho em à? Mọi người bắt đầu thảo luận về vị trí kia rồi? Xem ra, sức khỏe phụ hoàng chỉ sợ không trụ được bao lâu nữa.”
Ninh Vương có mạng lưới truyền tin riêng, nhưng quanh năm anh ta chỉ ở Bình Lăng, địa thế xa xôi cách trở, tin tức truyền đi khó khăn, có nhiều chuyện chỉ biết nửa vời. Văn gia định cư ở Trường An, Khúc Chu Hầu nhìn gì thấy gì, đương nhiên biết nhiều hơn cả anh ta. Ninh Vương cười với Văn Xu, chân thành nói, “Đừng để cha em ôm hy vọng gì ở anh. Anh không tranh vị trí kia đâu. Anh nói thật đấy. Dẫu gì anh cũng tự lượng sức mình, em nói anh có lòng tàn nhẫn, vậy chắc biết anh sẽ không vì vận mệnh đất nước mà dùng mạng mình để đổi lấy.”
Văn Xu lầu bầu nói, “Nhưng Đại Sở gặp phong ba bão táp, vấn đề này có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Nên làm sao bây giờ?”
Trương Nhiễm thản nhiên nói, “Nước sắp tàn, người tài sẽ xuất hiện lớp lớp. Anh cần gì phải hao tâm tốn sức?”
Nếu mấy lời của vợ chồng hai người họ mà truyền ra bên ngoài, chính là đại nghịch bất đạo*. Nhưng đóng rèm cửa lại, Trương Nhiễm không thèm để ý đến tương lai của Đại Sở, còn Văn Xu lại rất để ý. So với anh chồng cô, Văn Xu một lòng vì nước vì dân. Cho dù, anh chồng cô mới là công tử mang huyết mạch hoàng thất, còn cô chỉ là vương phi của anh ta.
[*] tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại sự thống trị và lễ giáo phong kiến.
Đó là chưa kể, sau khi đoàn xe vào thành còn dừng mấy lần trên đường lớn, binh linh chia khắp ngả đường. Vợ chồng Ninh Vương về kinh, phủ đệ đã có mấy tiểu lại quét dọn, sắp xếp, chào đón vợ chồng. Hai người họ vào phủ, nghỉ ngơi lấy sức, rồi vào cung trình thẻ lệnh, chạy thẳng đến cung Vị Ương thỉnh an mấy quý nhân. Chạy đông chạy tây mấy hồi, nhà họ Văn phái người đến phải xếp hàng dài, chờ mấy ngày mới có thời gian gặp mặt.
Giang Chiếu Bạch cũng chào từ biệt họ.
Nhà họ Giang cũng là thế gia danh môn có tiếng ở Trường An, chẳng qua bây giờ đã chuyển đến Lĩnh Nam. Dẫu vậy, trạch viện nhà họ vẫn còn ở Trường An, và một số người trong tộc vẫn trú ngụ ở đây. Cửa nhà ngay gần đó nên lẽ dĩ nhiên Giang Chiếu Bạch phải về nhà.
Tổng cộng chỉ còn, một người là Công chủ Vũ Dương, còn lại là hai chàng thiếu niên nhà họ Lý đến từ Cối Kê.
Công chủ Vũ Dương không còn tâm trí nào mà nghĩ đến chuyện khác, đặt chân đến Trường An, đến địa bàn quen thuộc của nàng, lòng nàng nóng như lửa đốt chỉ muốn chạy về nhà. Nghĩ đến cảnh người thân đang mòn mỏi chờ mình, chỉ muốn giục phu xe chạy nhanh nhanh. Mặc dù biết nàng một thân một mình trốn khỏi kinh thành, cha mẹ chắc chắn giận nàng lắm. Nhưng sau tất cả, không có gì mất mát, nàng chỉ mong mỏi được gặp cha mẹ.
Suốt từ bé đến giờ, cô công chủ mới chỉ bỏ nhà trốn đi một lần như thế.
Nàng cảm thấy mình phiêu bạt bên ngoài nếm không ít đắng cay, chịu nhiều ủy khuất, chỉ muốn về nhà, khóc lóc kể lể cho cha cho mẹ nghe.
Qua nửa canh giờ, họ đi theo hướng lên quan phủ, rồi đi tiếp mấy vòng nữa, mãi mới đến trước phủ đệ nhà Khúc Chu hầu. Văn Thiền nhảy xuống xe ngựa trước làm gương. Khi Lý Tín và Lý Diệp phân phó kẻ hầu bưng bê lễ vật quý trọng xong xuôi, vừa quay đầu lại đã không thấy xe ngựa Công chủ đâu. Công chủ Vũ Dương đến nhà mình, quen mọi cửa nẻo nên không đi theo họ chào hỏi mọi người mà chủ động đi trước, tìm người mình muốn gặp.
Hai chàng thiếu niên nhà họ Lý cung kính nối bước theo gót quản sự, đi đến sảnh chính gặp Khúc Chu Hầu.
Đến ngoài sảnh, cả hai đi vào, thấy một người đàn ông trung niên dáng người vạm vỡ đang đứng chờ họ sau cái bàn trúc. Lúc đi vào, bức mành làm bằng gấm đều được cuộn lên, phía sau người đàn ông trung niên là bức long tranh hổ đấu, bức bình phong lại được làm bằng da hổ. Lướt qua toàn bộ trong sảnh, bài trí theo phong cách cổ kính mộc mạc, lấy màu đen làm màu chủ đạo. Đứng trước cửa, đã cảm nhận được khí thế nhà binh dũng mãnh, oai hùng đập thẳng vào mặt.
Lý Tín nhìn lướt qua một cái, chỉ cảm thấy người đàn ông trung niên sau chiếc bàn trúc kia nom rất tao nhã, còn có tấm thảm thêu vân mây, khác hẳn với phong cách uy nghiêm khiến người ta nhìn vào thấy sợ hãi.
Hắn cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ một lúc liền hiểu: Cách bài trí bên ngoài sảnh là dựa theo sở thích của Khúc Chu Hầu. Còn chiếc bàn trúc cong cong và tấm thảm rải trên nền lại dựa theo sở thích của Trưởng công chúa.
Đôi vợ chồng nhà này thật thú vị.
Cậu Ba nhà họ Lý, Lý Diệp đang cung kính dâng lễ, nhờ tôi tớ đưa bức tranh sơn mài vẽ vân mây đỏ, đưa cho vị anh hùng phía trên. Mỗi bộ phận trên cơ thể cậu ta đều căng cứng, nụ cười ôn hòa kèm theo chút gượng gạo. Cậu ta không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông này – không khí trong sảnh uy nghiêm bệ vệ, khí thế mạnh mẽ, lấn áp cả chàng thiếu niên, cậu sợ nói năng cử chỉ lỡ có gì sai, lại làm mất mặt nhà họ Lý.
Khúc Chu Hầu kết hôn với Trưởng công chúa Tuyền Bình thời còn trai trẻ. Tình cảm giữa đôi vợ chồng nhà này có tiếng xấu từ lâu. Quân hầu phản kháng chống lại Trưởng công chúa, hai người còn đánh nhau đến mức cả cái thành Trường An này ai cũng biết. Nhà họ Văn vốn là thế gia bậc nhất, tước vị quân hầu là do Khúc Chu hầu tự đoạt lấy; thậm chí có cưới vợ là Trưởng công chúa đi chăng nữa, ông ta cũng chẳng sợ.
Lý Diệp nhớ lúc ở nhà, mấy trưởng bối bảo cậu đi với anh Hai đến Trường An giao thiệp. Lý Diệp lớn chừng này, nhưng đây là lần đầu được đi ra khỏi Cối Kê. Cậu phấn khích lắm nên vội đi hỏi cha xem cần chú ý điều gì. Cha cậu rất tự hào khi cậu ta được đại diện cho gia tộc họ Lý đến Trường An, gánh vác sứ mệnh trọng đại của Cối Kê. Nhưng nói đến quý nhân ở Trường An, cha cậu ngậm ngùi, xoắn xuýt hồi lâu mới nói, “Trưởng bối nhà họ Văn đều cùng lứa với bác cả nhà con, con nhớ đi chào hỏi mọi người. Mấy chú, mấy bác hiện giờ đều ở Trường An, đặc biệt là Khúc Chu Hầu. Mấy năm trước, cha cũng từng gặp ông ta, tính cách mạnh mẽ, quyết đoán, nói một là một, nói hai là hai. Con đừng có gây sự gì với ông ta là tốt nhất.”
Sau đó, Lý Diệp lại đến hỏi ý bác cả.
Đúng lúc bác cả cũng đang dặn dò Lý Nhị Lang mấy việc cần lưu ý khi đi ra ngoài. Nhắc đến Khúc Chu Hầu, Lý quận thủ còn đỡ hơn cha Lý Diệp, chỉ thản nhiên nói, “Ông ta cũng không phải là người dễ gần, các con cứ vậy mà làm. Nối được duyên với ông ta thì nối, tùy cơ hành sự thôi.”
Nói cũng như không.
Giờ bọn họ đang ngồi đối diện cái người nổi tiếng là khó bắt chuyện, Khúc Chu hầu.
Đối mặt với một người như vậy, Lý Diệp thực sự không dám ho he.
Trong khi đó, Lý Tín vẫn đang nhàn nhã quan sát Khúc Chu Hầu đọc thư, đánh giá người đàn ông trung niên này.
Văn Bình đang độ tuổi trung niên, mũ cao áo dài, trên người đeo thanh bội kiếm đen tuyền. Cây đèn đồng đặt bên cạnh, ông ngồi khoan thai trước bàn dài đọc thẻ tre. Đôi mày nhíu lại, tư thế hiên ngang. Có lẽ, hồi thiếu niên, ông còn uy vũ cường thế hơn. Nay đến tuổi trung niên, mười mấy năm sống trong an nhàn nên trông ông có vẻ nho nhã, hiền hòa hơn nhiều.
Khúc Chu Hầu ngước mắt lên, nhìn thẳng vào chàng thiếu niên đứng trước mặt. Chàng thiếu niên nở nụ cười với ông ta, rồi chắp tay thi lễ. Chàng trai trẻ cười tươi toát lên hừng hực sức sống, thi lễ chào hỏi cũng không chuẩn chỉnh, nhưng trên người cậu ta lại mang theo một phong thái tiêu diêu tự tại khó đè nén được.
Lý Tín cất tiếng đầy vang dội, “Cậu!”
Văn Bình buông thẻ tre xuống, “Nếu Minh Hiên có lời, vậy thì các cháu ở luôn trong phủ đi. Về nội dung trong thư, khi nào xong việc chúng ta sẽ bàn bạc sau,” “Minh Hiên” là tên tự* của Lý quận thủ Lý Hoài An, nghe Văn Bình gọi như vậy, có thể đoán được mối quan hệ giữa hai người khá thân thiết, “Nhưng cháu có phải là…. cậu bé mà nhà họ Lý mới nhận về?”
[*] Tên tự thì thường khi đủ 20 tuổi, được coi là trưởng thành, có thể tự thân lập nghiệp sẽ do ông bà, cha mẹ hoặc tự mình đặt. Còn tên huý do cha mẹ, ông bà đặt lúc mới sinh. Tên tự được sử dụng song song với tên huý. Ý nghĩa của việc đặt tên tự là quan niệm người đã trưởng thành, có thể thành gia lập thất, có con cái, nên không thể dùng tên huý để gọi nữa, mà phải dùng tên tự, biểu thị sự kính nể. Tên tự thường có ý nghĩa liên quan đến tên huý để bổ nghĩa.
Lý Tín cười đáp ‘Dạ.’
Nhìn thấy chàng thiếu niên không có chút dáng vẻ sợ sệt, Khúc Chu Hầu quả thực rất tò mò —— một đứa trẻ lang bạt ở bên ngoài, thường khi về nhà, nhất là gia đình lại là thế gia vọng tộc như bọn họ, ắt hẳn phải rụt rè nhút nhát. Khúc Chu Hầu đặt cuộn tre trong tay xuống, hỏi Lý Tín rất nhiều điều. Đứng sau Lý Tín, Lý Diệp thở phào nhẹ nhõm. Lúc Khúc Chu Hầu hỏi Lý Tín, còn đảo mắt liếc qua cậu ta một cái, cậu cũng không có gì phải khó chịu. Cứ hễ nhìn thấy ánh mắt của Khúc Chu Hầu bay đến, cậu Ba nhà họ Lý hào hoa phong nhã lại dấy lên loại khiếp sợ như nhìn thấy hổ trên núi.
“Nói như vậy tức là, trước đây cháu là lưu manh hả? Nghĩa là làm cái gì?” Văn Bình rất hứng thú với vận đời của Lý Tín.
Lý Tín tập trung hết tinh lực để trả lời câu hỏi của ông cậu quân hầu.
Dù sao ở nhà họ Lý, lúc hắn được nhận tổ quy tông, có Lý quận thủ đảm bảo cho hắn, dẫn dắt hắn. Nhưng ở đây, tất cả đều dựa vào năng lực của chính hắn.
“Lưu manh gì cơ? Mọi người đang nói gì đấy?” Ánh hoàng hôn hiu hắt ngoài sảnh chính, mấy người hầu đang đi đến.
Bức mành được vén lên, Lý Tín ngoảnh lại, chỉ thấy trước mắt chói lóa. Sau khi đôi mắt quen dần với ánh sáng chói lọi ấy, mới thấy đám tôi tớ lùi dần ra sau, bước vào chính là một người đàn bà trung tuổi, gương mặt có chút quen thuộc, còn Công chủ Vũ Dương đang ôm cánh tay bà.
Văn Thiền đã đổi sang bộ y phục khác, kéo mẹ đến tiền sảnh. Văn Thiền xinh đẹp kiều diễm, mang theo nét ngây ngô đáng yêu của thiếu nữ, thoạt nhìn không có cảm giác xa cách. Nhưng mẹ của nàng, Trưởng công chú Tuyên Bình, sau khi gả cho Khúc Chu Hầu, mọi người thường gọi bà là ‘Khúc Chu trưởng công chúa’, thế nên tự động có khoảng cách lớn với bà. Nếu như nói Văn Thiền là cô gái hồn nhiên chân chất, trông chẳng có vẻ gì giống thành viên hoàng thất; thì Trưởng công chúa toát lên dáng vẻ cao quý đoan trang khắp người, chỉ cần nhìn qua bà một cái là biết ngay, nếu người như vậy mà không phải là công chúa, thì chắc không có ai là công chúa nữa.
Sau khi chiêm ngưỡng người đẹp xong, hai lang quân nhà họ Lý mới dời tầm mắt ra sau, tiếp đếp là một chàng trai trẻ trông lớn tuổi hơn bọn họ bước theo sau.
Chàng thiếu niên khoảng chừng 18, 19 tuổi, đôi mắt thon dài, môi hồng răng trắng, mang theo ý cười. Dù ở đâu, cũng có thể nói cậu ta ‘bảnh trai’. Nhưng dưới ánh hào quang của mẹ và em gái, chàng thiếu niên bị lấn lướt giống như người qua đường. Cũng may, cậu ta đã quen với vẻ đẹp xuất chúng của người trong nhà, chỉ cười hì hì đứng sau mẹ và em gái, trên tay cầm cây quạt phe phẩy, gật đầu chào hỏi hai cậu nhà họ Lý với thái độ vô cùng thân thiện.
Vị này là thế tử của Khúc Chu Hầu – Văn Nhược, tự Phù Minh. Năm nay mười chín tuổi, chưa thành gia lập thất.
Mọi người thi lễ chào hỏi.
Cậu Ba nhà họ Lý thậm chí không muốn nói chuyện tiếp nữa: Trước đây cứ nghĩ Công chủ Văn Thiên kiêu căng ngạo nghễ, giờ nhìn thấy toàn bộ người trong gia đình, ngoại trừ thế tử Phù Minh trông có vẻ dễ gần, còn lại nhìn ai cũng thấy khó bắt chuyện. Có lẽ trong nhà họ Văn, Văn Thiền mới là người hiền lành, dịu dàng nhất.
Cậu rất khâm phục anh Hai nhà cậu – Lý Tín, có thể bình tĩnh đối mặt với gương mặt lạnh nhạt của Trưởng công chúa và một chữ như vàng của Khúc Chu Hầu.
Trưởng công chú đi thẳng đến chỗ Khúc Chu Hầu, bà thấy ông chồng đang nói chuyện rôm rả với chàng trai trẻ đầy sức sống, liền thuận miệng hỏi một câu, “Cháu là Nhị Lang, nhà em Dung hả? Không tệ.”
Lý Tín đoán bà nói câu ‘Không tệ’, chắc là nói hờ vậy thôi chứ không có ý gì.
Nhưng Văn Thiền đi sau mẹ nàng, đánh mắt nhìn về phía anh họ kia, thì muốn phá đám, nói, ‘Mẹ à! Anh ta thì có gì tốt đẹp đâu? Anh ấy xuất thân vốn là lưu manh, ngày ngày đi chọi gà đánh chó, học hành thì dốt, không được cái nết gì…”
Trưởng công chúa ngồi xuống cạnh ông chồng, nhìn cô con gái đang nói chuyện liến thoắng. Lúc nhìn con gái bà, gương mặt của Trưởng công chúa lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại trìu mến hiền hòa hơn rất nhiều. Trưởng công chú liền trách cô con gái, đến mắng cũng điềm đạm như vậy, “Cái Thiền đừng nói bừa. Tài không đợi tuổi*, anh hùng không hỏi xuất thân. Sao con coi thường lưu manh? Đừng có thiển cận thế.”
[* ]Tài không đợi tuổi, hay Anh hùng xuất thiếu niên là câu thành ngữ chỉ những người có tố chất thông minh tài giỏi thì ngay từ lúc tuổi còn nhỏ đã bộc lộ rõ tài năng của mình, không cần phải chờ đợi thời gian tuổi tác gì cả.
Văn Thiền bĩu môi, nhìn về cha nàng.
Cha nàng luôn có vẻ mặt nghiêm nghị với những người khác, nhưng khi nhìn thấy nàng, khóe miệng cong lên khẽ cười, so với người đàn ông trung niên lạnh lùng, uy nghiêm lúc trước giống như hai người khác nhau. Hình ảnh của ông bây giờ, ai cũng có thể thấy ông rất yêu thương đứa con gái này, “Bà đừng mắng con bé Thiền. Con bé chỉ là chưa hiểu chuyện thôi. Ta nghe nói, thực ra cái Thiền và anh Hai họ hợp nhau lắm?”
Văn Phù Minh nhau nhảu đáp, “Tốt quá. Tốt quá. Lý Nhị Lang rất tốt, mà em Thiền cũng rất ngoan. Mẹ đừng mắng em Thiền nữa.”
Văn Thiền liền ngồi trong vòng tay mẹ, bắt đầu làm nũng.
Lý Tín và Lý Diệp: “……”
Chả trách, Văn Thiền luôn nói ngoại trừ chị Hai, người trong nhà nàng ai nấy đều yêu chiều nàng. Con gái bỏ nhà trốn đi một chặp, vợ chồng hai người đều giả như không biết, kẻ xướng người họa. Ông anh thế tử lại còn khen Văn Thiền ngoan.Trước kia, Lý Diệp từng nghĩ Văn Thiền mỏng manh dễ vỡ, nhưng giờ xem ra, lớn lên trong hoàn cảnh gia đình thế này, Văn Thiền không mỏng manh mới lạ.
Sau khi an ủi cô con gái, vợ chồng hai người mới quay sang hai chàng thiếu niên đảm đương chức vụ người qua đường, “Đến giờ cơm tối rồi, hai cháu ở lại đây ăn đi. Sắp tới ở luôn tại Văn gia, cứ coi ở đây như nhà mình, đừng khách sáo. Cần gì cứ nói, bác sẽ giúp đỡ hết sức có thể.”
Hai chàng trai vội gật đầu, “Dạ.”
Một đêm khách và chủ đều vui.
Đối với hai vị lang quân nhà họ Lý mà nói, đây lại là một hình ảnh khác về sự yêu chiều của nhà họ Văn đối với Văn Thiền.
Lúc trở về, Lý Tam Lang với Nhị Lang nói đến những gì được chứng kiến trong bữa tiệc, “Thảo nào Công chủ lại giống như đứa trẻ, có lớn mà không có khôn. Có gia đình như vây, nàng không cần phải trưởng thành.” Lại cười nói tiếp, “Nàng được cưng chiều như vậy, không biết ai có thể cưới được nàng đây.” Mắt liếc xéo sang anh Hai nhà cậu.
Lý Diệp không phải là kẻ mù. Không những không phải là kẻ mù, cậu còn trái tim đa sầu đa cảm. Chuyện yêu đương của Lý Nhị Lang và Công chủ Vũ Dương, trong lòng Lý Diệp biết rõ.
Lý Tín hờ hững đáp, “Có lớn mà không có khôn thì sao? Nàng xứng đáng được yêu thương chiều chuộng, cả đời không cần phải lớn lên. Đó mới là điều tốt nhất.”
Lý Diệp liền cười mà không nói gì thêm.
Ngày hôm sau, hai chàng trai bắt đầu đi giao thiệp ở Trường An. Thực ra, Khúc Chu Hầu không giúp được bọn họ nhiều, nhưng thế tử lại vô cùng nhiệt tình. Hai chàng trai chạy ngược chạy xuôi vì chuyện tuyết tai ở Cối Kê, biết bệ hạ không để ý đến việc này, nên họ muốn đến Trường An gặp Tể Tướng và những quan lại quản lý thực sự. Văn Phù Minh vốn rảnh rang không có việc gì làm, liền coi như hai em họ đến đây chơi, rất hứng thú đi cùng bọn họ.
Ít nhiều nhờ có sự giúp đỡ của thế tử hầu gia, cả hai mang về không ít quà cáp, mở rộng mối quan hệ ở Trường An. Nay đi uống rượu, mai đi câu cá. Lý Tín và Lý Diệp hăng hái ngược xuôi vì việc Cối Kê. Hai chàng trai vốn không quen biết nhau, nhân dịp này đã gần gũi hơn nhiều. Nhưng đối với Lý Diệp mà nói, không biết có phải ảo giác hay không, cậu luôn cảm thấy, Lý Tín đối xử với thế tử còn thân thiết hơn với cậu.
Lý Diệp nghĩ mãi chưa thông, có khi nào mình gây hiềm khích với anh Hai, khiến anh ấy luôn giữa khoảng cách mới mình?
Trong lúc Lý Tín bận rộn, thì Văn Thiền cũng vậy.
Hầu hết các chú bác của nàng đều không ở Trường An, nhưng nhà cũ của Văn gia trước cũng ở Trường An. Ở chỗ nhà cũ, có nhiều trưởng bối yêu thương nàng. Nghe nói, nàng đã về Trường An nên mấy trưởng bối nằng nặc đòi phải thấy nàng, ai cũng ân cần quan tâm nàng. Văn Thiền là vãn bối nên phải đi gặp mọi người suốt. Ngoài ra, còn có đám chị em chơi thân với nàng ở Trường An, mấy cô gái gặp nhau, vô cùng rồn rã và náo nhiệt, cười đùa qua lại. Ngày ngày trôi qua vô tư lự.
Trong cung Vị Ương, quan hệ giữa người Man và mấy quan lớn ngày càng căng thẳng, đối chọi gay gắt.
Trên trục đường chính ở Trường An, người Hồ đi du lịch mang theo đặc sản mới lạ từ Tây Vực cho dân chúng Trường An thưởng ngoạn.
Người cần gặp quá nhiều, yến tiệc phải tham gia xếp dài nườm nượp, Văn Thiền sắp quên béng Lý Tín.
Nhưng nàng không thể quên —— dù ở bất cứ đâu, lúc uống rượu đàn ca với các chị em, hay lúc ăn uống tiệc tùng vô vị, nàng đều nghĩ đến. Nếu có anh họ ở đây chắc sẽ không chán ngắt thế này.
Về phủ ăn tối được một lúc, nhà họ Văn tiếp đón hai vợ chồng Ninh Vương. Đã nhiều năm, cô Hai và cha mẹ chưa gặp nhau, cả hai đều rất nhớ mong. Nhưng tình cảm giữa cô Hai và vợ chồng Khúc Chu Hầu lại có nhiều bó buộc, ngoại trừ cô con gái út; nhưng Văn Xu thân là Ninh Vương phi, kể cả địa vị cho phép, tính cách cho phép, cô cũng không thể nhảy vào ngực mẹ làm nũng như em gái mình.
Cả đời cô chưa từng vùi đầu vào ngực mẹ làm nũng lần nào.
Hai năm chưa gặp, mắt Văn Xu hơi đỏ lên.
Ngoảnh lại nhìn thấy dáng vẻ thất thần Văn Thiền, Văn Xu chau mày: Con bé này….
Mọi người cùng ăn tối với nhau.
Gió thổi qua đèn lồng ngoài hiên, một màu đỏ rực tỏa khắp hành lang. Bữa tiệc tĩnh lặng, chỉ có mấy kẻ hầu đi tới đi lui. Văn Xu chợt nhớ ra một người, vội hỏi, “Lý Nhị Lang ở đây phải không? Sao không thấy cậu ta đến ăn tối? Anh cả đâu rồi ạ?”
Trưởng công chúa ngờ ngợ nhìn vào mắt con gái, lơ đễnh nói, “Lý Nhị Lang đến kinh thành, đương nhiên là có nhiều việc. Đâu phải lúc nào cũng ăn cơm được cùng với chúng ta? Anh trai con cũng đi cùng hai đứa kia rồi. Chắc giờ chưa về đâu. Nhưng con tìm nó làm gì?”
Vẻ mặt Văn Xu có chút kinh ngạc.
Dưới ánh mắt dò xét của cha mẹ, cô cũng không giữ được lâu. Văn Xu vốn không phải là người hay giấu diếm, cô liếc mắt nhìn sang cô em gái đang ủ rủ ngồi phía đối diện, hỏi thẳng mẹ, “Lý Nhị Lang đã nói gì với cha mẹ chưa? Nó muốn cưới Văn Thiền.”
Ngồi bên cạnh cô, anh chồng Trương Nhiễm suýt thì sặc rượu. Anh ta bất lực nhìn vợ, không ngờ cô vợ mình có thể đoảng như vậy. Những lời này mà cũng tùy ý nói ra được.
Còn mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Văn Thiền, sửng sốt hồi lâu mới nói, “Không. Không phải! Không liên quan gì đến con.”
Khúc Chu Hầu trầm ngâm một lúc lâu, vỗ nhẹ lên tay vợ mình, bình tĩnh nói, “Người muốn cưới con bé Thiền nhiều lắm, ai nhớ hết được đâu? Nếu Lý Nhị Lang có gan thì đích thân đến nói với ta một tiếng.”
Văn Xu cúi đầu: Nhìn dáng vẻ cha thế này, biết tỏng tương lai Lý Tín chắc không dễ ăn.
Ông chồng đã nói vậy, Trưởng công chúa cũng không nói đến việc này nữa. Mọi người tiếp tục ăn tối, nhưng một lát sau, Trưởng công chúa gọi thị tỳ đến hỏi, “Phù Minh sao chưa thấy về? Nó với Lý Nhị Lang đều chưa thấy về, ngươi đi hỏi xem chúng nó đang bận gì thế.”
Bà trực tiếp bỏ qua Lý Tam Lang.
Một lúc sau, cô thị tỳ bước vào, vẻ mặt rối rắm nhìn về phía Công chủ Vũ Dương.
Văn Thiền nói, “Nhìn tôi làm gì hở? Đừng bắt con đi ra ngoài. Con mười lăm rồi. Con muốn nghe mọi người nói chuyện gì! Không được lừa con!”
Thị tỳ thấy ánh mắt vợ chồng Khúc Chu Hầu không phản đối, liền mấp máy miệng, nhẹ nhàng nói, “Thế tử đưa hai lang quân đến chỗ ca kỹ uống rượu hoa*.”
[*] 花酒 rượu hoa: uống rượu có kỹ nữ hầu
Mọi người: “……”
Văn Thiền: Uống rượu hoa?! Uống rượu hoa là sao, hình như nàng đã từng nghe qua….Sao mọi người có vẻ mặt kỳ quái thế nhỉ?
Trưởng công chúa vỗ phập xuống bàn, khí thế như vũ bão. Nhưng trong phòng đều là những người quyền quý, ai nấy đều như băng trên đỉnh Thái Sơn, mặt không đổi sắc. Bà chỉ dọa được Văn Thiền sợ mà thôi. Mỗi khi con gái út sợ hãi, giọng điệu Trưởng công chúa bắt đầu dịu lại, còn nội dung thốt ra thì chắc chắn sẽ gây bất hòa, —— “Giỏi! Đúng là một thằng lưu manh. Con bé Thiền nói đúng, một thằng lưu manh thì có thể làm nên trò trống gì? Ta khinh. Loại người này xứng đáng lưu lạc đầu đường! Nhận nó về chỉ thêm xấu hổ!”
Đi uống rượu hoa với nhiều người, nhưng bà chỉ bắt bẻ mỗi Lý Nhị Lang. Tất nhiên, lúc bà hỏi thị tỳ thế tử đi đâu, không phải muốn hỏi về thế tử, mà là hỏi Lý Nhị Lang.
Văn Thiền ngờ vực nói: “Con có nói anh ấy không làm được gì đâu… Nhưng anh cả đưa anh ấy đến đó mà? Uống rượu hoa là gì ạ? Con có nghe đâu đó rồi thì phải.”
Hình như ai đó kể chuyện xưa có nhắc đến trong truyện, nên nàng được nghe?
Lần đầu tiên trong cuộc đời Trưởng công chúa nghiêm khắc với cô con gái út —— “Câm miệng! Ăn cơm đi! Bớt lo chuyện bao đồng.”
Văn Thiền thực sự tủi thân.
Đêm hôm đó, chờ Lý Nhị Lang trở về, nàng liền đi tìm vị anh Hai họ đang bị cha mẹ ghét bỏ. Nàng nghĩ nên đi báo anh ta một tiếng, để anh họ cẩn thận hơn với cha mẹ nàng.
Cảm ơn Nàng nha!
😀 Nếu thấy sạn nhớ nhắc mình vứi nhen. ^^ Cảm ơn Nàng.
Bữa trc thấy 2 hạt sạn nhỏ mà do đọc trên đt, ko coppy dc. Giờ tìm lại, thấy có 1 nè: Văn Thiền viết thành Văn Thìn (ở đoạn gần đầu)?
Hi hi. Cảm ơn Nàng. Đã fix rùi nhen.
Không biết đã uống dc chén rượu hoa nào chưa mà đã ồn ào quá :))) cám ơn nàng đã edit truyện, đọc mượt quá!
Cảm ơn Nàng đã theo dõi và ủng hộ tụi mình nhé. ^^