Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 65
Chạm mặt Trình Y
Lý Tín bị Văn Thiền hắt một gáo nước lạnh vào mặt, cô gái còn không cho hắn gặp mặt, khiến lòng hắn khó chịu vô cùng. Hắn vốn dĩ không phải người dễ dàng hạ mình xuống van xin người khác, đối với Văn Thiền phải nói là đã dùng hết tâm trạng tốt cả đời mình để dành cho nàng rồi. Còn về chuyện rượu hoa thì hắn cũng không thể giải thích rõ ràng, có người hầu tới thúc giục hắn, nên hắn tính thôi thì cứ để Văn Thiền hạ hoả đã, đợi nàng bớt giận rồi tính tiếp.
Còn Văn Thiền đợi rất lâu, muốn đợi đến khi Lý Tín giải thích và xin lỗi nàng. Nàng bảo Thanh Trúc ra ngoài xem, thì Thanh Trúc quay lại nói, “Cậu Hai đã đi rồi.”
Văn Thiền: “…”
Nàng càng tức giận hơn, thúc giục Thanh Trúc hỏi Lý Tín đã đi đâu. Khi cô gái vẫn còn đang vẽ ra những tưởng tượng đẹp đẽ giữa mình và anh họ, nghĩ rằng anh họ liệu có phải cảm thấy mình có lỗi nên đang nghĩ cách dỗ dành nàng không, thì kết quả khi Thanh Trúc sai người chạy đi xem trở về, vẻ mặt chua xót đáp: “Các lang quân đều ra ngoài hết rồi.”
Văn Thiền đứng bật dậy, “Chắc anh ấy lại ra ngoài chơi rồi! Tôi buồn đến mức này, anh ta lại còn ra ngoài chơi!” Đã thế lại còn không gọi tôi đi cùng!
Tất nhiên, câu nói cuối cùng quan trọng nhất được giấu trong cổ họng, tránh để bị Thanh Trúc cười nhạo nàng.
Thanh Trúc liếc nhìn Công chủ, trong lòng nghĩ: Trông cô đâu có vẻ buồn, chỉ là không vui, chỉ là muốn cậu Hai về dỗ dành cô đấy chứ. Thế nhưng cậu Hai như khúc gỗ, không hiểu nỗi tâm tư của cô.
Thanh Trúc nghĩ không sai, Văn Thiền cũng đâu đến nỗi tức giận quá. Nàng vẫn hiểu anh trai của mình, tất cả đều do anh nàng xúi giục! Anh Hai họ của nàng nghèo kiết xác, nhất định sẽ không nỡ bỏ ra năm thù để chơi bời gái gú! Chỉ có anh nàng mới đi ném ra năm thù như ném đất đá, tuỳ ý tiêu xài thế kia thôi.
Hơn nữa, chơi với gái tại sao lại phải đi ra ngoài chơi? Tại sao không chơi với nàng?
Anh họ chính là bị anh nàng hãm hại!
Đương nhiên, tuy rằng có người xúi giục, nhưng trong lòng Văn Thiền, Lý Tín cũng đâu có oan uổng! Hắn mà xấu lên thì, anh cả của nàng còn phải phục sát đất hắn ấy. Hai cái người biết ăn chơi ấy mà đi với nhau thì hợp cạ phải biết!
Văn Thiền đập bàn, “Đi, chúng ta cũng ra ngoài!”
Thanh Trúc khiêm tốn hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Văn Thiền nói: “Anh ta đi ăn chơi đàng điếm, chúng ta cũng đi!”
Trong khuê phòng diễm lệ yên tĩnh, đám tỳ nữ vây quanh Công chủ, nhanh chóng chải chuốt, trang điểm cho nàng. Lúc ra khỏi cửa, Văn Thiền mặc trên mình một bộ thâm y xoắn ba vòng màu vàng nhạt, nho nhã sang trọng, khoác bên ngoài chiếc đẩu bồng lông trắng đáy viền đỏ, đầu búi tóc. Mái tóc đen như sa, trước trán cài hoa thăng với hạt ngọc phỉ thuý rủ xuống giữa trán, thiếu nữ đứng bên cửa sổ, trước cành mai nở rộ khoe sắc, mắt phượng mày ngài, tươi đẹp hơn hoa.
[*] Đẩu bồng: Một loại áo choàng có mũ được dùng phổ biến trong thời xưa dùng để tránh gió tránh rét.
[*] Hoa thăng: Một loại trang sức nữ giới được yêu thích, cài trước trán hoặc trước đỉnh đầu trong thời xưa với nhiều thiết kế đa dạng.
Nàng đi ra khỏi sân, vừa đi ra thì gặp anh trai Văn Nhược đang tới gặp nàng. Văn Nhược nghĩ đến tối hôm qua làm cho em gái không vui, liền sai người hầu ôm đến rất nhiều đồ chơi nhỏ nhắn thiết kế tinh xảo, sáng sớm liền ra khỏi cửa đến tạ lỗi với em gái. Kết quả, Văn Nhược nhìn thấy em gái mình từ xa trên con đường mòn nhỏ, nàng đang chuẩn bị đi ra ngoài, Văn Thiền như viên ngọc đẹp phát sáng xuất hiện, hai mắt Văn Nhược lóe lên.
Văn Phu Minh đã quen với vẻ đẹp xuất chúng của cô em gái, một khi bị vẻ đẹp trước mắt khiến cho điêu đứng, đó hẳn là em gái của anh. Nhìn thấy bóng hình nhỏ nhắn của em gái, chàng trai vui vẻ đưa tay ra muốn chào nàng. Kết quả, Văn Thiền vừa ngước mắt liền nhìn thấy anh cả ở đằng kia. Nàng nói nhỏ với Thanh Trúc, “Chúng ta đi theo hướng khác.”
Nụ cười trên môi Văn Nhược cứng ngắc: “…”
Anh còn chưa kịp chào, còn chưa kịp đến gần, thế mà đã nhìn thấy đám nữ nhân trước cổng sân đổi hướng, rẽ sang một lối đi khác xa dần nơi anh đứng.
Anh nghĩ: Hầy, giận thật rồi ư? Nhưng mà mấy cậu em họ xem Xuân cung đồ, có gì mà em ấy phải tức giận cơ chứ? Liên quan gì đến em ấy?
Thế tử sờ cằm và bắt đầu cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Văn Thiền đi tìm những chị em có quan hệ tốt với nàng ở Trường An cùng “ăn chơi đàng điếm”. Các cô gái đều nói muốn đi chơi, không uống rượu mà muốn đi du ngoạn. Trong lòng Văn Thiền cũng có ý định sẽ chơi hết mình cả ngày ở bên ngoài, nghe mấy chị em nói vậy liền vui vẻ đi luôn. Tất cả các cô gái bèn cùng nhau lên xe ngựa đi du ngoạn.
Chuyến đi này là đến trường đua ngựa ở vùng ngoại ô.
Vì cuộc chiến với người Man quanh năm ở nước Chu, để luyện ngựa và binh lính, trường đua ngựa lớn này lúc nào cũng náo nhiệt. Triều đình quản lý ngựa rất nghiêm ngặt, nhưng các nam, nữ lang quý tộc đến cưỡi ngựa, chỉ cần không làm tổn hại đến ngựa, triều đình cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
Trên một phương diện nào đó, triều đình ngày càng thờ ơ với việc quản lý ngựa, cũng cho thấy thái độ thụ động của triều đình đối với chiến tranh.
Khi Văn Thiền bối rối theo mọi người xuống xe, vừa bước chân xuống đất, liền cảm nhận được mặt đất rung chuyển, tiếng ngựa hí vang cách đó không xa. Nàng giật mình, đi theo các cô gái, bối rối hỏi: “Tại sao lại tới trường đua ngựa? Chúng ta đi cưỡi ngựa sao?”
Một cô gái bên cạnh cười giải thích: “Đang có cuộc đua ngựa, nhưng nếu cô muốn cưỡi ngựa thì cũng có thể cưỡi. Nhưng những người dưới kia đều đang đánh cược, một đám man rợ kỳ quặc nhàm chán. Nghe nói bọn họ đang cá cược, các lang quân đều đến không ít, chúng ta nói chuyện với các lang quân là được.”
Công chủ Vũ Dương đi theo các cô gái đến nơi nghỉ ngơi sau hàng rào chắn. Quả nhiên, nhìn thấy hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại và tung bụi mù ở một bên, trong khi bên kia, xếp một dãy bàn dài, hạt dưa và trái cây cũng xếp đầy trên bàn, các chàng trai, cô gái đều đang ngồi quanh nói chuyện rôm rả. Nàng bỗng chốc hiểu ra tâm tư của các thiếu nữ, đây chẳng phải là một buổi gặp gỡ giao lưu sao?
Cô, cậu thanh niên ra ngoài giao lưu, có bạn đồng hành vui đùa thỏa thích, lại có thể liếc mắt đưa tình tán tỉnh các chàng trai mà mình thích. Các cô gái xúm lại và bàn tán nhiều nhất về chuyện chàng nào đẹp trai, chàng nào xuất sắc nổi bật nhất.
Văn Thiền hơi xuất thần: Nhớ về ngày đó, cũng tại một buổi đi chơi tương tự, nàng nghe nói về Giang Tam Lang, mới nảy sinh tình cảm sâu đậm với chàng. Đâu ai ngờ chỉ trong vài tháng, duyên phận của nàng và Giang Tam Lang đã đi đến hồi kết.
Khi Công chủ Vũ Dương đang chìm đắm trong nỗi muộn sầu ngàn thu, đột nhiên nghe thấy một cô gái kêu lên bên tai, giọng nói run run thốt lên, “Đó… đó không phải là Giang Tam Lang sao?!”
Văn Thiền: “…”
Nàng cũng nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy thanh niên mặc áo hồng bào đang theo người hầu dẫn đường đi tới. Thường thì các nam nhân mà mặc màu đỏ thì khó mà lọt mắt cho được, vậy mà chàng trai ấy mặc lên trông lại ấm áp đến lạ. Anh chậm rãi bước tới, hai cánh tay đung đưa khẽ lộ ra tay áo trắng phía trong, cứ như từng làn nước dập dềnh chuyển động vậy. Chàng thanh niên phong độ như xưa, lại không cười nói. Văn Thiền đang ngồi quỳ bên cạnh bàn, đã nhìn thấy vài cô gái chủ động bước tới bắt chuyện với chàng trai trong mộng của nàng.
Khi đến Trường An, Giang Chiếu Bạch vẫn là anh chàng không mấy quan tâm đến phụ nữ ấy. Bao nhiêu mỹ nữ tiếp cận anh, anh lịch thiệp giữ khoảng cách, ánh mắt cứ hướng về phía trường đua ngựa.
Các cô gái xì xào bàn tán:
“Giang Tam Lang lại trở về Trường An rồi, không biết anh có còn đi nữa không, mong anh sẽ không đi nữa.”
“Kể từ khi Giang Tam Lang rời khỏi Trường An, các lang quân ở đây đều trở nên vô vị hết.”
“Đáng tiếc Giang Tam Lang có tầm nhìn rất cao, cũng không biết anh thích mẫu người con gái như thế nào.”
Văn Thiền nghĩ bụng, anh ta chẳng cần thích ai, cũng bị các cô gái vây lấy ngộp thở luôn rồi.
Lần đầu tiên nàng thoát ra khỏi hàng ngũ những cô gái si tình, dưới góc độ của một người quan sát từ bên ngoài, cảm thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng thú vị: Bao nhiêu cô gái lao như bay về phía Giang Chiếu Bạch, khiến chàng sợ hãi trốn tránh, khuôn mặt trầm lặng, chắp tay hành lễ liên tục. Cứ như vậy, yến oanh tìm đến anh cũng không hề ít. Rốt cuộc thì đây cũng là Trường An, các chàng trai, cô gái có thể đứng ở đây, có nhà nào có địa vị thấp đâu, Giang Chiếu Bạch đắc tội với ai cũng không tốt.
Có thể bản tính chàng không lạnh lùng như vậy, nhưng vì quá sợ những cô gái này nên chàng mới bày ra bản mặt nghiêm túc không mấy nói cười ấy.
Rốt cuộc, chẳng phải chàng đã cười không chỉ một hai lần với Lý Tín đó sao…
Văn Thiền nghĩ mà chua xót trong lòng.
Giang Chiếu Bạch bị vây giữa các cô gái thực sự đúng là khó cho chàng. Ở Cối Kê còn đỡ, chẳng mấy ai quen biết anh, ngoài việc ở trong mái nhà tre ra, có công chuyện anh mới ra ngoài, ít khi giao du với các cô gái. Sau một thời gian dài trải qua những ngày tháng bình lặng như vậy, trở lại Trường An rơi vào vòng vây của các cô gái, thực khiến anh có chút không thích ứng kịp.
Anh đã cố gắng hết sức để tỏ ra lạnh lùng và lịch thiệp nhất có thể, những cô gái bình thường thấy anh lạnh lùng như vậy, cũng chỉ nói vài câu sẽ bỏ đi; Nhưng vẫn có một cô công chúa kiên trì nói chuyện với anh. Đó là công chúa, nên anh không tiện nổi giận.
Khí chất của anh không đủ mạnh để người lạ không dám tới gần, hơn nữa, mọi người đều đang nhìn anh, không chỉ vì bản thân anh, mà còn vì cả gia tộc họ Giang phía sau anh… Trong giới khuê nữ quý tộc ở Trường An, Giang Chiếu Bạch luôn là ứng cử viên sáng giá được chọn làm phu quân.
Ánh mắt Giang Chiếu Bạch quét qua đám đông, đột nhiên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Anh chợt nảy ra sáng kiến có thể né tránh cô công chúa đang huyên thuyên không ngừng bên cạnh. Chàng thanh niên chắp tay cười nói: “Công chúa, tôi có hẹn với một người, người đó đang chờ tôi.”
Anh sải bước về hướng cô gái đang nhàn nhã ăn hoa quả ở một góc phía xa.
Văn Thiền: “…”
Mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào nàng.
Trước khi Văn Thiền kịp phản ứng, Giang Chiếu Bạch đã đi tới trước mặt nàng, mỉm cười nói: “Để Công chủ đợi lâu rồi.”
Văn Thiền vừa kinh ngạc vừa vì bị sủng ái mà thất kinh: Giang Chiếu Bạch lợi dụng nàng để né tránh các cô gái cuồng si chàng! Nàng lấy đâu ra may mắn ấy.
Nhưng nhìn cô công chúa đó đang nhìn mình chằm chặp như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, hai mắt sắp phun ra lửa, Văn Thiền vẫn muốn từ chối: Nàng chỉ là một công chủ nhỏ bé, tốt nhất không nên chọc tức cô công chúa kia… Cô công chúa này, vốn tính kiêu ngạo và độc đoán, không biết là cô con gái thứ mấy của bệ hạ. Văn Thiền và cô ấy cũng thường xuyên gặp nhau, nhưng vì hai người tính cách khác xa nên không mấy giao du.
Giang Chiếu Bạch lại không liên quan gì đến nàng, không nhất thiết vì chàng ta mà đắc tội với cô công chúa xấu tính kia…
Thấy Văn Thiền định từ chối, Giang Chiếu Bạch cúi người xuống, nhỏ giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy, “A Tín đang đua ngựa với người ta đấy, để tôi đưa em đi xem nhé.”
Văn Thiền: “…”
Nàng vừa muốn nói, “Liên quan gì tới tôi? Tôi đâu có muốn xem.”
Rồi lại đau lòng nghĩ, “Quả nhiên, anh vì anh hai họ của tôi mới đến đây.”
Trăm ngàn lời tới họng, thốt ra miệng lại trở thành “Tôi có thể tự đi xem.”
Giang Chiếu Bạch mỉm cười, cúi đầu gọt hoa quả cho nàng, khẽ mấp máy môi, “Công chủ, quanh tôi có một đám người phiền phức, quanh em cũng có một đám người phiền phức. Sao chúng ta không cùng đi, cho tiện né tránh?”
Văn Thiền bỗng chốc lặng thinh.
Tại sao nàng lại ngồi yên một góc mà không muốn ra ngoài? Tất nhiên là vì tránh đám lang quân như sói với hổ bên ngoài đang rình rập nàng rồi. Nàng kín đáo ngồi một góc, mong rằng không có ai để ý tới sự hiện diện của nàng. Vận đào hoa của Giang Chiếu Bạch rất nhiều, Văn Thiền cũng không kém cạnh.
Cô gái lặng nhìn ánh mắt ấm áp của Giang Chiếu Bạch hồi lâu, đưa tay lên vỗ vào tay anh, liền bị anh kéo lên.
Văn Thiền nghĩ thầm: Không ngờ cuối cùng mình cũng có cơ hội gần gũi với Giang Chiếu Bạch, nhưng lại trong hoàn cảnh như vậy…
Còn các cô gái khi nhìn thấy Công chủ Vũ Dương và Giang Tam Lang sánh bước cùng nhau đi xem đua ngựa, đều sửng sốt không thể tin được. Chưa từng nghe nói Giang Tam Lang có mối quan hệ gì với Công chủ Vũ Dương mà? Vài người sớm nghe được tin tức cười nói, “Các cô quên mất rằng mấy tháng trước Công chủ Vũ Dương đã đi đâu rồi sao? Còn Giang Tam Lang thì từ đâu trở về?”
Các cô gái sững sờ, rồi thở dài: Không ngờ lại là hai người bọn họ.
Khi nhìn lại, đôi trai tài gái sắc đã tay trong tay bước đi xa. Hai người bọn họ như kim đồng ngọc nữ mới xứng đôi làm sao, không ai thua kém ai, các cô gái ngoài việc khoanh tay thở dài luyến tiếc, cũng chỉ có thể không cam lòng mà thôi. Ngay cả cô công chúa đó cũng phải ngập ngừng không thôi. Một cô công chủ chẳng là gì, nhưng mẹ của Văn Thiền lại là cô của công chúa, lại còn là trưởng công chúa do hoàng hậu sinh ra. Nếu không có gì nghiêm trọng, chẳng ai dám gây thù chuốc oán với người nhà của trưởng công chúa. Rốt cuộc phụ hoàng cũng chẳng quan tâm, hôn ước của công chúa vẫn phải nghe theo sự sắp xếp của các phu nhân trong cung. Nếu như trưởng công chúa mà nói điều gì với các vị phu nhân, chuyện hôn sự của công chúa chắc chắn sẽ bị cản trở.
Giang Chiếu Bạch đã đưa công chủ đến hàng rào để xem trận đua ngựa.
Ở phía trước, có rất nhiều chàng trai, cô gái đang đứng xem đua ngựa. Nhưng không giống như các cô nàng yến oanh ở phía sau, những người đứng ở đây đều có hứng thú với cuộc đua ngựa. Nhìn thấy Giang Chiếu Bạch hai người bọn họ, mọi người chỉ sửng sốt trong giây lát, sự chú ý của họ vẫn hướng về trường đua ngựa.
Trên thực tế, Giang Chiếu Bạch và Văn Thiền không thân thiết đến thế, họ chỉ là cùng nhau tới xem. Khi đến đây, mặc dù hai người kề vai đứng cạnh nhau, nhưng Giang Chiếu Bạch đã trầm ngâm chìm trong suy nghĩ của mình, còn Văn Thiền cũng mặc kệ anh, chăm chú xem cuộc đua ngựa. Nếu người đứng bên cạnh nàng là anh họ, thì nàng sẽ nói rất nhiều, nhưng đối với Giang Chiếu Bạch, Văn Thiền luôn có cảm giác, chỉ cần nói thêm với anh vài câu, nàng sẽ gặp chuyện xui xẻo.
Nàng dựa vào lan can, cố gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc từ trường đua ngựa mịt mùng bụi bặm. Rất nhanh, quả nhiên nàng đã tìm thấy—
Chàng thiếu niên cưỡi trên lưng ngựa, cơ thể dường như tạo nên một đường thẳng với con ngựa đang chạy vững chãi phía dưới. Ánh mặt trời đung đưa trên người hắn, trong vòng tròn của ánh sáng, nhiều người cưỡi ngựa vượt lên phía trước, hắn cùng con ngựa phía dưới, cứ như từ trong ánh nắng bay vọt ra vậy. Trong sân, trống trận nổi lên, tiếng hò hét thăng trầm, thân hình cường tráng vô song của chàng trai đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong và ngoài trường đua.
Cách hắn cưỡi ngựa, cách hắn bình tĩnh đối mặt với kẻ thù, và cách hắn vung roi lên, vô cùng uy vũ!
Văn Thiền như bị mê hoặc, nàng chưa từng thấy anh hai họ của mình đẹp đến thế bao giờ!
Cô gái tiến lên một bước trong vô thức, liền bị Giang Chiếu Bạch kéo lại. Giang Chiếu Bạch nói, “Đừng bước lên phía trước, cẩn thận không bị thương.” Văn Thiền ậm ừ lung tung trả lời anh, chàng thanh niên nghiêng đầu, nhìn thấy ánh mắt tập trung của cô gái, đột nhiên, anh nổi hứng muốn bắt chuyện với nàng, “Em hiểu cái này? Thích xem ư?”
Văn Thiền nói: “Đúng vậy! Em rất thích!” Anh hai họ của nàng thật lợi hại…
Tình yêu của một cô gái dành cho người mình yêu, bắt đầu bằng sự tôn thờ ngay từ ban đầu. Nàng cảm thấy người này thật mạnh mẽ và giỏi giang, tỏa sáng trong lĩnh vực mà nàng ngưỡng mộ. Tình yêu bắt đầu nở rộ trong trái tim nàng, đôi mắt nàng dõi theo hắn, cảm thấy hắn giống như một người anh hùng. Lại hy vọng rằng người anh hùng ấy, chỉ dành cho riêng mình.
Giang Chiếu Bạch hiển nhiên không có chút nảy sinh tình yêu đôi lứa, chỉ là nhìn thấy hai mắt Văn Thiền sáng lên, cho rằng nàng cũng có suy nghĩ giống mình, trong lòng nảy sinh cảm giác nàng như tri kỷ. Giang Chiếu Bạch vui vẻ nói: “Người Man đến Đại Sở chúng ta chủ yếu là để thị uy và khiêu khích. Tạm chưa nhắc đến việc ứng phó trong cung như thế nào, nhưng bọn họ rõ ràng là đang muốn thể hiện trước dân chúng, muốn khiến cho dân chúng Đại Sở chúng ta sợ hãi. Trong cuộc đua ngựa ngày hôm nay, họ liên tục giành chiến thắng, không ngừng khiêu khích chúng ta. May mắn thay, các chàng trai Đại Sở không hèn nhát mà anh dũng thi đấu với bọn họ. Thắng tiền chỉ là chuyện cỏn con, đoạt lại thể diện mới là điều thực sự mà họ đang thực hiện.”
Văn Thiền: “…”
Sau khi nghe Giang Chiếu Bạch giải thích, nàng mới nhận ra tại sao lại có nhiều người Man trong trường đua ngựa đến vậy. Vừa rồi nàng không hề để ý…
Giang Chiếu Bạch nhìn về phía trước, “Kỹ năng cưỡi ngựa của A Tín thực sự rất tốt. Có A Tín xuất chiêu, trận đấu hôm nay, cơ hội chiến thắng của Đại Sở khá là cao.”
Văn Thiền nói: “… Nếu chiến thắng trong cuộc đua, có thể kiếm được rất nhiều tiền sao?”
Giang Chiếu Bạch tưởng rằng nàng không biết luật chơi, vì vậy giải thích cho nàng nghe, nói cho nàng biết sẽ được chia cho bao nhiêu tiền sau mỗi trận thắng. Kiên nhẫn nghe anh nói một hồi, Văn Thiền khẳng định một cách chắc chắn, “Vậy thì anh họ của tôi xuất hiện trên trường đua này chính là vì tiền.”
Giang Chiếu Bạch sững sờ: “…”
Sau đó anh mỉm cười, “Đúng vậy, tôi quên mất chuyện A Tín thiếu tiền.” Anh xuất thân trong gia cảnh tốt và chưa bao giờ thiếu tiền để giao lưu, anh thực sự không nghĩ đến chuyện Lý Tín thiếu tiền. Nhưng sau khi tính toán một hồi hành trình của A Tín trong những ngày qua, anh cảm thấy rằng A Tín sớm đã kiếm đủ tiền để chi tiêu. Số tiền nhiều hơn đó chắc được sử dụng cho các mục đích khác.
Giang Chiếu Bạch cụp mắt xuống và bắt đầu tự hỏi Lý Tín định tiêu tiền vào đâu.
Giang Chiếu Bạch lại phớt lờ nàng, Văn Thiền cũng không quan tâm điều đó, nàng vui mừng khôn xiết khi thấy Lý Tín thể hiện tài năng phi thường trên trường đua. Nhưng nàng có thể phát hiện ra sự phi phàm của chàng trai, các cô gái ở xung quanh cũng có thể nhận ra. Họ đang bàn luận sôi nổi – “Anh chàng liên tiếp vượt qua ba vòng kia là người ở đâu vậy? Anh ấy đẹp trai quá!”
“Lang quân xuất trận vì Đại Sở chúng ta, quang minh lỗi lạc, thật đáng nể! Mau đi hỏi xem chàng ấy là ai? Tại sao chưa thấy bao giờ?”
Có người biết liền trả lời, “Đó là Lý Nhị Lang, cậu Hai nhà họ Lý ở Cối Kê, Lý Tín.”
Các cô nương “Ồ” lên một tiếng, sau đó lại tiếp tục thảo luận Lý Nhị Lang tài ba xuất thần, anh dũng phi thường ra sao. Văn Thiền không nhịn được chen vào, “Hắn không tốt như mọi người nghĩ đâu.”
Các cô gái lập tức phản bác lại, “Cô thì biết gì chứ? Lý Nhị Lang xuất sắc tài ba, người thường sao có thể so sánh được.”
Văn Thiền không nhịn được nói tiếp: Các cô cho rằng anh ấy tốt, đó là bởi vì các cô chưa từng gặp anh ấy. Đợi các cô gặp anh ta rồi sẽ biết, anh ta khốn nạn như thế nào…
Nhìn chàng thanh niên đẹp như ngọc đứng bên cạnh, rồi lại nhìn thiếu niên trên lưng ngựa mồ hôi túa ra như mưa, phủ đầy bụi bặm, Văn Thiền bĩu môi: Sao lại có khoảng cách lớn như vậy giữa người với người cơ chứ. Nhìn Giang Tam Lang mà xem, như thông như ngọc thế kia; Nhìn lại anh họ nàng, người ngựa bẩn thỉu như vừa mọc từ dưới đất lên vậy. Giang Tam Lang nhà người ta sạch sẽ, thanh tao; Còn anh họ của nàng mặt mũi lem luốc đất bụi, lưng lại còn vã đầy mồ hôi, ướt nhẹp.
Hơ Hơ.
Đúng là không có tu dưỡng.
Thô tục.
Vừa rồi nàng còn thấy anh họ mình thật đẹp trai, nhưng khi nghe có người khen anh họ nàng, trong lòng nàng lại bắt đầu phản bác lại. Chê lên chê xuống Lý Tín, bỗng cảm thấy tất cả những người mê đắm Lý Nhị Lang đều không có tầm nhìn, mỗi mình nàng là có tầm nhìn.
Nhưng khi Lý Tín giành chức vô địch liên tiếp trên sân, các cô gái ngoài sân lại càng tâng bốc hắn lên, chào đón hắn như một vị thần. Có vẻ như khi Lý Nhị Lang bước ra khỏi sân đấu, họ sẽ chạy ùa đến bắt chuyện giao lưu với hắn. Trái tim Văn Thiền như bị bóp nghẹt, lại nói thêm một câu, “Anh ta trông rất bình thường…”
Cuối cùng, một cô gái nhớ ra, nhìn nàng một cái, hết sức ngạc nhiên, “Tôi nghe nói Lý Nhị Lang và Công chủ là anh em họ? Nếu đã là người một nhà, Công chủ đâu nhất thiết phải nói xấu người ta vậy chứ?”
Một cô gái khác lại nói: “Lang quân tuấn tú, không nằm ở ngoại hình. Công chủ tuổi còn nhỏ, cô chưa hiểu được đâu.”
Văn Thiền: “…”
Nàng gần như phát điên với những cô gái đang chăm chú nhìn vào người anh hai họ của nàng! Đó là anh họ của nàng, có phải của họ đâu! Nàng còn chưa kích động, bọn họ kích động cái quái gì kia chứ!
Văn Thiền hận không thể khiến Lý Tín xấu xí hoá thêm vô số lần, để những cô gái không có tầm nhìn xung quanh nàng biết rõ, anh họ nàng rốt cuộc xấu đến mức nào! Ngoại hình của anh ta rất rất không có gì hơn người, đặc biệt lại còn không phải người tốt, hoàn toàn khác với những gì bọn họ nghĩ!
Cái anh họ xấu xí kia thực sự không đáng để họ đánh giá cao ngút trời đến vậy!
Vũ Dương Công chủ đang định mở miệng nói tiếp, vừa chuẩn bị thốt ra chữ đầu tiên, phía sau liền có người cất tiếng nói, “Trình Y, cô cũng đến rồi à?”
Cái tên “Trình Y” gần đây quá đỗi quen thuộc, nghe đến mòn cả tai, Văn Thiền kinh ngạc, quay đầu lại nhìn. Cùng lúc đó, nàng phát hiện Giang Chiếu Bạch đang ở bên cạnh mình cũng cứng đờ, nhưng anh không ngoảnh đầu lại, vẫn chăm chú theo dõi cuộc đua ngựa trên trường đua.
Trình Y từng là một người có tiếng tăm trong giới khuê nữ quý tộc, thế nhưng những năm gần đây, cô ta không mấy khi xuất hiện trong những cuộc vui như thế này.
Các cô gái trong giới quý tộc từng lứa từng lứa tiếp nối nhau, những người trạc tuổi Trình Y hầu như đều đã thành hôn, hoặc ở Trường An hoặc ở rất xa Trường An. Cứ thế mối quan hệ giữa mọi người dần dần xa cách, quen biết Trình Y thực sự chẳng còn mấy người.
Văn Thiền cũng không quen biết cô ấy.
Nàng có thể đã thi thoảng nhìn thấy người này, cũng có thể đã thỉnh thoảng nghe nói đến cô ấy. Nhưng tất cả ấn tượng của nàng về cô Năm nhà họ Trình đều gắn liền với Giang Chiếu Bạch trong lời kể của chị Hai. Nhưng nàng cũng biết Trình Y sẽ là Định vương phi tương lai. Hai bên gia đình sớm đã chuẩn bị xong sính lễ, chỉ còn chờ thời gian, nói không chừng, lần sau gặp mặt sẽ là tại tiệc cưới của Định Vương cũng nên.
Văn Thiền quay đầu lại xem Trình Y là ai.
Cô gái đó có vóc dáng cao ráo, đang vẫy tay gọi người hầu và nói chuyện với các cô gái. Cô ấy có dung mạo xinh đẹp, đôi mắt trong veo sáng ngời, trong veo như giọt sương dưới ánh trăng, cách người thường một khoảng mơ mơ hồ hồ. Cô gái vô cùng xinh đẹp và thanh lịch, tóc búi cao, bước đi như lướt trên biển mây mù. Cô bước tới, trông vừa trạc tuổi chị Hai nhà nàng.
Khi nói chuyện với mọi người, thái độ của cô ấy khá là tao nhã. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt cô đảo qua bên này, va chạm với ánh mắt Văn Thiền đang dõi theo cô.
Ánh mắt cô ta như tia sét, như có lửa, Văn Thiền nhìn chằm chặp cô ta một lúc lâu mới rời đi. Nhìn thoáng qua, nàng liền biết đây là cô gái không hợp với khí chất của nàng, không nhất thiết phải giao lưu kết bạn. Văn Thiền quay mặt lại, tiếp tục chuyên tâm xem cuộc đua ngựa. Nàng muốn xem, nhưng có người lại không để yên cho nàng xem.
Ánh mắt Văn Thiền chuyển hướng đến trường đua, bên tai liền nghe thấy giọng nói vừa ấm vừa lạnh của cô gái, “Ngũ nương tham kiến Công chủ.”
Văn Thiền bất lực quay người lại, liền nhìn thấy Trình Y đã đứng ở bên cạnh nàng. Trình Y cũng không chân thành đến thỉnh an, mọi người đều ra ngoài chơi, mà cô ta lại là Định vương phi tương lai mà bất cứ ai ở Trường An cũng đều biết rõ, Văn Thiền nào dám nhận lễ của cô ta?
Ánh mắt Trình Y lại lướt qua Văn Thiền, rồi nhìn người bên cạnh Văn Thiền. Khóe môi hiện lên một nụ cười châm biếm, cô nói: “Giang Tam Lang cũng hồi kinh rồi sao? Cũng nhiều năm không gặp rồi nhỉ?”
Rất ít người biết về quá khứ của Trình Y và Giang Tam Lang, ngay cả Văn Xu cũng chỉ đến lúc lên làm Ninh vương phi rồi mới vô tình biết được. Bây giờ Trình Y chào Giang Chiếu Bạch như thế này, các cô gái xung quanh cũng chỉ tò mò, chứ không thấy có điều gì kỳ lạ.
Hai tay Giang Chiếu Bạch dựa vào lan can, thở dài một hơi.
Anh chính vì không muốn chào hỏi Trình Y, nên mới không quay mặt lại nhìn. Đâu ngờ Trình Y lại không muốn bỏ qua cho anh mà đi tới. Trong lòng anh nghĩ, để Công chủ bị liên luỵ rồi.
Trong lòng Giang Chiếu Bạch cảm thấy bất lực vô cùng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra. Anh quay lại với dáng vẻ vừa xa lạ vừa kinh ngạc, chắp tay hành lễ, nở một nụ cười xã giao, “Cô Trình ư? Thật không ngờ cô Trình còn nhớ đến tôi.” Anh làm như thể đang nói chuyện với một người lạ mới chỉ gặp qua mặt vài lần.
Trình Y nhìn anh, “Danh tiếng của Giang Tam Lang nổi khắp thành Trường An, anh không nhớ tôi, nhưng tôi thì lại nhớ anh đấy. Các cô gái ở Trường An, có mấy ai quên được tài năng xuất chúng hơn người của anh đâu chứ.”
Văn Thiền đứng ở bên cạnh, há hốc mồm kinh ngạc: Hai người cũng diễn tài tình quá… Làm như không quen biết nhau thật vậy.
Nhưng nếu nàng nhớ không lầm, mười ngày trước bọn họ đã bị người của Trình Y đuổi giết khi còn ở Giang Lăng. Theo lời Giang Tam Lang nói, người mà Trình Y muốn giết là anh ta, phải không?
Mối quan hệ của họ thật kỳ quặc.
Trình Y đang nhìn họ một cách lạnh nhạt, ánh mắt cô ta chủ yếu chiếu lên người Giang Chiếu Bạch. Văn Thiền ở cách cô ta rất gần, trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt phức tạp của cô ta, nhưng chỉ vụt thoáng qua. Ngoài mặt, Văn Thiền chỉ nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Trình Y, “Lòng Giang Tam Lang ôm trọn cả thiên hạ, không nên trở về Trường An chứ.”
Giang Chiếu Bạch lãnh đạm nói: “Tôi có trở lại Trường An hay không, không liên quan gì tới cô.”
Trình Y gật đầu, lại nhìn về phía Văn Thiền, lãnh đạm nói: “Anh và Công chủ tâm đầu ý hợp rồi sao? Thật là hiếm thấy, tôi thực sự không ngờ… Người cuối cùng khiến anh ta rung động lại là cô.”
Văn Thiền bị ánh mắt dịu dàng mang theo lưỡi dao sắc lạnh của Trình Y nhìn chằm chặp, lần này sự phức tạp trong mắt cô ta thậm chí còn không che giấu được nữa. Văn Thiền không chịu nhường, Trình Y nhìn nàng với vẻ hận thù, nàng cũng có lòng kiêu hãnh và khí phách của riêng mình. Trình Y là cái thá gì? Văn Thiền thậm chí còn không muốn giải thích, nhìn chằm chằm lại không chịu thua kém. Giang Chiếu Bạch đương nhiên nhìn thấy ánh mắt giữa hai cô gái, anh đau đầu bước lên phía trước, chặn hai người lại, muốn kéo Văn Thiền đi ra ngoài.
Anh nghĩ, người mà Trình Y ghét là anh, anh không muốn lôi Văn Thiền vào.
Lúc này Văn Thiền rảnh rang nghĩ: Thấy chưa, mình lại bắt đầu xui xẻo rồi. Bị Trình Y dính lấy… Mỗi lần có quan hệ một chút với Giang Tam Lang, mọi chuyện lại trở nên bất ổn. Quả nhiên, nàng xung khắc với Giang Tam Lang.
Khi một số người đang thể hiện sức mạnh thần thông của họ, sau lưng truyền đến giọng nói của thiếu niên, “Ve Ve.”
Văn Thiền bỗng quay đầu lại, nhìn thấy trong trường đua ngựa ngoài hàng rào, một trận đua đã kết thúc, thiếu niên giao ngựa cho người hầu bên cạnh, sải bước đi về phía nàng. Nụ cười xán lạn, chiếu sáng trái tim Văn Thiền. Trong phút chốc, nàng quên luôn chuyện rượu hoa của anh họ. Nhìn thân hình chuyển động dưới ánh mặt trời, đang tiến về phía nàng.
Giống như một đại anh hùng.
Giải cứu tình thế tiến thoái lưỡng nan mà nàng đang bị kẹt ở giữa.
Hay quá, cảm ơn nàng nhiều. Hóng tiếp chương mới!
hic, Cám ơn nàng Trà nhìu nhen
Cám ơn nàng!
Cám ơn Kei nhìu nhé! Tụi mình sẽ cố gắng sớm cập nhật chương mới nha 🙂
Gió ơi, Sông ơi! … Cho Công Chủ và anh Hai họ lên đài đi! Hóng hoài nè!
Hic.hic…Cảm ơn nàng nhìu nhen, 2 tuần nay tụi mình thực hiện kế hoạch tương lai, nên hơi bận chút, sắp hoàn thành rùi nè, hứa hẹn sẽ sớm lên đài nha :))