Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 66
Chẳng lẽ là cha con?
Văn Thiền nghiêng người, nhìn thấy chàng thiếu niên đứng giữa sân đang bước đến chỗ nàng. Hắn bước đi dưới ánh nắng chói chang, tay cầm một túi tiền. Từ đằng xa không nhìn rõ gương mặt hắn nhưng cũng nhận ra dáng người, vẫn mạnh mẽ, vững chãi như vậy. Hắn bước rất nhanh đi đến chỗ nàng. Lúc này thấy rõ được gương mặt hắn, tất cả mọi người đều nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của chàng thiếu niên.
Nụ cười có chút xấu xa, nhưng nét xấu xa này lại hết sức khơi gợi lòng người.
Đặc biệt có thể khiến cho con tim đập loạn nhịp.
Không chút e dè, tiêu diêu tự tại. Hắn không cùng thế giới với bọn họ, nhưng trời sinh đám đàn bà con gái thường bị hấp dẫn bởi những chàng trai vô kỷ vô cương thế này.
Ánh mắt của tất cả các cô gái đều dõi theo. Lý Tín huýt sáo một tiếng, con ngựa đang được mã phu trấn an, cất vó hí dài. Trận đua ngựa kết thúc, đám tôi tớ bắt đầu quét dọn trường đua ngựa.
Đám Man tộc thua một cách nhục nhã ngày hôm nay, tụ tập lại với nhau, nói chuyện luyên thuyên, chốc chốc lại dùng ánh mắt tàn nhẫn, không cam lòng nhìn bóng lưng thẳng tắp của chàng thiếu niên. Bỗng nhiên, bọn họ nghe thấy tiếng huýt sáo giữa đất trời, âm thanh trong trẻo động lòng người, đồng loạt nhìn lên.
Tiếng huýt sáo kia vừa trong trẻo vừa cao xa, vang vọng khắp mọi nơi. Không chỉ khuấy động tâm tình của bọn họ, mà ngay cả trai gái ở Trường An đều dừng lại lắng nghe.
Sau trường đua ngựa, một nhóm người Man tộc đang bước đến. Vị vương tử trẻ tuổi không trách móc vì trận thua vừa rồi, mà đứng ở hàng rào lối ra vào, chuyển tầm mắt nhìn về phía chàng thiếu niên, thấy chàng thiếu niên đang chạy đến chỗ một cô gái.
Vị vương tử tôn quý lộ vẻ vui mừng như gặp lại bạn cũ nơi đất khách, nhưng trong chốc lát vẻ mặt mừng rỡ dần trở nên nặng nề.
Dưới ánh mắt chăm chú của mấy vị khách người Man tộc, Lý Tín đã đi đến hàng rào. Tay hắn đặt lên hàng rào, đối mặt với công chủ Vũ Dương đang đứng ngoài lan can. Hắn phe phẩy túi tiền trong tay, vứt qua hàng rào cho Văn Thiền, ‘Đỡ lấy!’
Phản ứng của Văn Thiền sao mà nhanh như anh họ nàng được.
Nàng vẫn còn đang đắm chìm trong tiếng huýt sáo của hắn, mặc dù không có âm luật, nhưng lại trong trẻo, động lòng. Một vật gì đó từ trong tay hắn bay thẳng về phía nàng. Văn Thiền luống cuống tay chân, hoảng loạn đỡ lấy. Túi tiền nặng trình trịch rơi thẳng vào ngực nàng. Anh họ nàng cầm túi tiền nhẹ như không, nhẹ đến mức không ai chú ý đến sự tồn tại của túi tiền. Kết quả, túi tiền rơi vào ngực Văn Thiền, sức nặng ngoài sức tưởng tượng, đè đến mức chân nàng mềm nhũn, suýt nữa thì khuỵu xuống.
Văn Thiền vẫn kiên cường không quỳ xuống, không thể để mình mất mặt.
Lúc anh họ nàng tiện tay ném đồ cho nàng, hắn chống tay lên bờ rào, nhảy từ trong trường đưa ngựa ra bên ngoài. Thấy chân nàng như sắp khuỵu xuống, một tay hắn choàng qua vai nàng, nhẹ nhàng đỡ nàng, tay kia nhận lại túi tiền, cười tủm tỉm, “Này, cho em tiêu hết. Hôm nay thắng được tiền, dù sao cũng không phải của chúng ta, em muốn mua gì, tôi mua cho em!”
Đám nữ lang sửng sốt, hồn xiêu phách lạc:… Hai người này đúng là anh em họ! Hơn nữa còn khác xa với miêu tả của công chủ Vũ Dương, quan hệ của hai người họ lại còn vô cùng thân thiết!
Khi các nàng nhìn thấy Lý Tín đang nói chuyện với Công chủ, Công chủ vẫn còn đang trừng mắt với Lý Tín. Đôi mắt đó sáng lấp lánh, chỉ không ai biết là đang dỗi hờn.
Mọi người nhìn gương mặt chàng thiếu niên, nhìn hắn đang nói chuyện với cô gái. Trên người hắn mang theo loại tiêu sái phong lưu, loại thần thái đó dưới ánh mặt trời khiến người ta động lòng, làm rung động trái tim của rất nhiều cô gái. Các nàng thầm nghĩ, công chủ Vũ Dương đúng là có mắt như mù, nhìn trai đẹp, sao chỉ dựa vào mỗi cái mặt được?
Cho dù chàng thiếu niên không xuất sắc bằng Giang Tam Lang đang đứng bên cạnh hắn, nhưng xuất sắc hơn nhiều so với mấy lang quân ở Trường An. Ít nhất sau buổi đua ngựa ngày hôm nay, đám con cháu thế gia quý tộc vuốt mặt không kịp, để cho khách khứa, tôi tớ, thị vệ nhà mình gánh trọng trách. Có người cảm thấy Lý Nhị Lang lẫn trong đám người này, mới thực mất hết mặt mũi, không có chút phong độ con cháu thế gia; nhưng cũng có người cảm thấy Lý Nhị Lang can đảm đáng khen. Phong thái thiếu niên, một tiếng huýt gió cũng đủ để đánh bại tất cả đám lang quân lớn nhỏ trong thành Trường An.
Lý Tín quay đầu nhìn về phía Giang Tam Lang cùng Trình Y.
Văn Thiền chợt căng thẳng, sợ hắn đứng ở giữa sân ngựa thấy nàng và Trình Y bất hòa, tới để báo thù cho nàng. Nói thật, nếu vậy có vẻ chuyện bé xé thành to. Lý Tín trời sinh vốn không sợ trời không sợ đất, Văn Thiền chỉ sợ hắn gây sự với quý tộc. Nhưng Lý Tín hờ hững nhìn Trình Y một cái, rồi chuyển về phía Giang Tam Lang, “Tam Lang, tôi với Ve Ve có chút việc. Chúng tôi đi trước, anh có phiền không?”
Giang Chiếu Bạch thở phào nhẹ nhõm, liền trả lời không phiền, để cho Lý Tín dẫn Văn Thiền đi. Giang Chiếu Bạch sợ Văn Thiền bị liên lụy, Lý Tín đứng ra đưa người đi, không làm to chuyện, Giang Tam Lang đã cảm kích vô cùng.
Tâm trạng Trình Y rối bời, nhìn theo chàng thiếu niên đưa cô Công chủ đi. Người khác có lẽ không phát hiện ra được, nhưng lúc chàng thiếu niên liếc mắt nhìn qua nàng, nàng có cảm giác ngàn vạn uy hiếp đang ập đến. Trong chớp mặt, sắc mặt nàng tái nhợt, cắn đầu lưỡi để không bị khí thế cường đại này ép phải lùi bước.
Nàng khiếp sợ trong lòng, lại nhìn qua gương mặt hiền hòa của Giang Tam Lang và dáng người hiên ngang của chàng thiếu niên, thầm nghĩ: Công chủ Vũ Dương thật may mắn…
Năm nàng mười lăm tuổi, có được anh họ che chở như nàng ấy đâu.
Còn mình thì sao?
Trình Y nhìn Giang Tam Lang, cười nhạt trong lòng: Từ trước tới nay, anh ta không bao giờ bảo vệ mình. Anh ta chỉ có quốc gia, thiên hạ. Mình ở trong mắt hắn, chỉ sợ không khác gì người qua đường là mấy!
Mình từng phải lòng anh ta, nhưng anh ta lại luôn giữ chừng mực, không để lộ cho người ngoài biết và cũng không ai biết. Nhưng bây giờ, anh ta thích Công chủ Vũ Dương, thân thiết đến mức rủ Công chủ Vũ Dương đi xem đua ngựa. Anh ta chưa bao giờ đối xử với mình tốt như vậy. Mình từng nghĩ anh ta không có trái tim, nhưng thật ra trái tim anh ta không dành cho mình mà thôi…
Văn Thiền bị Lý Tín đưa đi thẳng một mạch. Khí chất trên người Lý Tín khác hẳn bọn họ. Cho dù hai người bọn họ đã đi rất xa, đám đàn bà con gái vẫn tranh luận sôi nổi. Có mấy cô gái say nắng, nhờ người hầu đi hỏi tình trạng Lý Nhị Lang, đang ở Trường An làm gì? Có hôn ước hay chưa?…
Ngồi ở hàng rào phía sau, Lý Diệp giống như không khí bị bỏ qua giữa đám đông, chán ngắt. Lúc này, cậu ta mới đứng lên, nhìn anh Hai đưa Văn Thiền đi mà quên mất cậu. Họn họ là được Thái tử giới thiệu, đi cùng với thế tử và bạn bè đến trại nuôi ngựa chơi. Lý Tam Lang chịu trách nhiệm chém gió, tán gẫu với mọi người, nói chuyện với các lang quân khác. Anh Hai đi xuống chỗ đua ngựa với Man tộc là đang tự đi tìm phiền phức. Lý Diệp cảm thấy anh Hai mình rảnh rỗi sinh nông nổi. Người Man muốn diễu võ dương oai ở trại nuôi ngựa thì liên quan gì đến họ. Nhưng anh Hai lại nói muốn vì chính nghĩa, vì nước tranh vinh, khiến cho đám lang quân dâng trào nhiệt huyết. Lý Tam Lang đành ngậm miệng nuốt xuống chuyện này. Kết quả, giờ Lý Tam Lang phải lo liệu chu toàn với khách quan, còn anh Hai cậu thì đi luôn rồi.
Lý Diệp có chút bực bội: Trọng sắc khinh em út như vậy, có quá đáng không?
Một lúc sau, có một tên hầu được anh Hai cử đến, giải thích với cậu và xin lỗi, còn nói lần sau sẽ đổi cho cậu. Vừa lúc trận đua ngựa kết thúc, một vài lang quân không muốn ngồi tiếp ở đây, cười nói với Lý Tam Lang, “Tôi biết lang quân nhà Thừa tướng. Cậu cả nhà Thừa tướng rất thích cưỡi ngữa, nhưng cha hắn và Thái Uý ngăn cản, không cho cậu ta cưỡi. Nhị Lang cưỡi ngựa rất giỏi, ngày mai hẹn một buổi, mọi người cùng qua đó chơi?”
Trong lòng Lý Diệp nhanh chóng sục sôi: Lang quân nhà Thừa tướng! Vậy là có thể nhờ Đại Lang nhà Thừa Tướng hỗ trợ, nói chuyện với Thừa tướng!
Năm nay, Hội Kê có thể ứng phó tuyết tai, sợ sang năm lại lũ lụt, hạn hán…Trường An bên này cũng không thấy nói năng gì, Hội Kê chống chọi hết sức khó khăn.
Còn phải nhờ võ nghệ của anh Hai thu phục!
Lý Diệp nhanh chóng nở nụ cười trên mặt, hỏi han, thăm dò đám lang quân. So với phương pháp thẳng tiến không vòng vèo của anh Hai, cậu vẫn thích phương thức giấu kim trong bông.
Lúc này, Lý Tín đã đưa Văn Thiền đến một trại nuôi ngựa khác ở rừng cây phía bên này. Trường đua ngựa có hai con đường, bọn họ đang đi trên con đường hoang vắng. Nhiều cây xanh dọc hai bên đường, mơn mởn như mùa xuân. Văn Thiền đi theo sau Lý Tín, duỗi ngón tay chọc vào vai hắn, “Này! Lúc nãy sao anh không nổi đóa gây chiến với Trình Y? Tôi còn tưởng anh sẽ đánh cô ta?”
Lý Tín buột miệng nói, “Tôi không đối phó với đàn bà.”
Văn Thiền nhướng mày, “Á à, anh coi thường phụ nữ?”
Lý Tín quay lại, cười ngả ngớn với nàng, bắt chước giọng điệu khiêu khích của cô, “Á à, em cứ phải bôi tro trát trấu vào mặt tôi thì mới bằng lòng nói chuyện với tôi à?”
Văn Thiền: “……”
Liền nhớ đến Lý Tín vô lại thế nào!
Nàng ngừng bước, không đi cùng hắn nữa, nghiêm mặt nói, “Rượu hoa! Giải thích đi! Nói rõ đi!”
Lý Tín: “……”
Hắn chỉ buột miệng thôi, nói cái gì không nói lại lấy chuyện này ra nói làm gì. Hắn nghiêm túc suy nghĩ, nên quay lại đề tài đang thảo luận với Văn Thiền, hắn có coi thường đàn bà hay không, liệu có ổn không?
Đương nhiên không được.
Văn Thiền thấy hắn hồi lâu không nói gì, hừ một cái thật mạnh, nghiêng người đi ra bìa rừng, không chơi với hắn. Lý Tín đuổi theo, “Em hừ cái gì, thói hư tật xấu của em ngày càng nhiều thế…”
Dù Lý Tín nói gì, Văn Thiền cũng không để ý đến. Ngày thường, Công chủ Vũ Dương mềm như bông, nhưng đột nhiên cơn dỗi vùng lên, thì sẽ ăn mệt. Lý Tín nghĩ thầm chết tiệt, sải dài bước chân, tay nắm lấy vai cô gái, đè nàng vào thân cây, chặn đường nàng.
So với lúc bọn họ mới gặp, Lý Tín đã cao hơn một chút. Hắn cao gầy, đem thân hình mảnh mai của cô gái đè lên cây, hai tay chặn lối đi. Dáng vẻ cương quyết như vậy, cho dù hắn làm đến thế, Văn Thiền không bị ảnh hưởng chút nào.
Văn Thiền còn dám ngẩng đầu lên, lẳng lặng trừng mắt với hắn.
Lý Tín: “……”
Hắn thở hắt một hơi, buồn bực mà cười, “Được rồi! Được rồi! Tôi thua em. Tôi sai rồi. Đừng không để ý tới tôi được không?”
Văn Thiền đã hạ mình mở lời vàng ngọc, “Vậy anh thề đi! Thề từ nay về không đi uống rượu hoa nữa.”
Lý Tín nói: “Tôi không thể thề với em vì tôi vẫn muốn đi. Luôn có những việc, không tiện nói trên phố trên phường. Ve Ve! Tôi không phải là con cháu hoàng tộc, tôi muốn thế nào mọi người phải làm theo. Nhưng tôi chưa đủ mạnh, trước hết vẫn phải nhập gia tùy tục. Lang quân khắp thiên hạ đều như vậy, nếu tôi cứ một hai bất đồng với họ, tự cô lập mình, hỏng việc nhiều hơn là được việc.”
Văn Thiền ngây cả người.
Nàng chưa từng nghe ai giải thích những việc này nghiêm túc như vậy.
Thường ngày, nàng vẫn thắc mắc nhưng không có cách nào để biết ngọn ngành. Mọi người đều lừa nàng, chuyện gì cũng giấu nàng. Lý Tín chân thành như thế, giải thích với nàng vì sao không thể thề với nàng, không thể không đi rượu hoa. Trong lòng Văn Thiền không những không trách hắn, mà còn thích hắn hơn một chút.
Nàng sống trên đời này, vốn chỉ nghĩ đến chuyện tình ái, nhưng đây cũng không phải là ý định ban đầu của nàng. Nàng cũng muốn hiểu biết nhiều thứ hơn. Nàng cũng muốn mỗi lần nghe Lý Tín và Giang Tam Lang nói chuyện, nàng phải mất một thời gian sau mới hiểu. Nàng cũng muốn có người cùng nàng tâm sự việc nước việc dân. Nàng cũng không mất mặt khi phát hiện mánh khóe của ai đó.
Nàng thích Lý Tín vì không đối xử với nàng như trẻ con, cố tình lừa gạt nàng.
Tất cả mọi người đều coi nàng là trẻ con, chỉ có anh họ xem nàng là người lớn để đối đãi.
Văn Thiền nghĩ đến lời nói của Lý Tín nên hạ tiêu chuẩn xuống, “Vậy anh không thể làm này đó với đàn bà khác, làm…Đó là việc xấu.”
Lý Tín chọc nàng, “Ơ kìa! Sao lại nói không tốt, tôi muốn thuận theo dòng…”
Văn Thiền trừng to mắt, vội kêu lên, “Anh sẽ bị bệnh hoa liễu đấy!”
Lý Tín: “……”
Văn Thiền giữ chặt tay hắn, ánh mắt trong veo nhìn hắn, “Thật đó! Tôi không lừa anh đâu! Nghe nói ca kỹ đều không sạch sẽ. Tuy các nàng lưu lạc phong trần cũng đáng thương, nhưng anh chơi với các nàng, anh sẽ bị bệnh hoa liễu…” Nàng nhìn bộ dạng nghẹn họng của Lý Tín, tưởng hắn không biết, liền giải thích kỹ càng, cẩn thận, bệnh hoa liễu là thế nào.
Tay Lý Tín đặt lên vai Văn Thiền, giọng nói bắt đầu phiêu đãng, “…Mấy tranh lụa đó, anh nhìn thấy rồi đấy…” Vừa mở miệng đã rủa hắn. Hắn có chút mờ mịt, không rõ Văn Thiền đang ghen, hay là chỉ sợ hắn bị bệnh hoa liễu thật…
Hắn nhanh chóng đảm bảo với Văn Thiền, mình sẽ không chạm vào đàn bà. Hắn cũng không muốn trêu đùa nàng, sợ nàng lại tiếp tục hàn huyên chuyện này với hắn. Nhưng sau khi đề cập đến đề tài này, Văn Thiền vẫn ám ảnh chuyện hắn đi uống rượu hoa, “Vì sao anh muốn đi đến chỗ đó? Ai đưa anh đi! Anh còn đang mù tịt đường sá nơi Trường An, làm sao tìm được đến chỗ ấy… Tôi nhất định sẽ không buông tha kẻ đã dụ anh làm mấy chuyện xấu này!”
Lý Tín tùy tiện nói, “Không ai đưa, tôi tự đi. Em đừng nghĩ nhiều.”
Văn Thiền liếc hắn: Không ai đưa anh đi? Chắc chắn là anh cả nhà nàng đưa hắn đi. Cả nhà nàng đều biết chuyện này, chỉ có anh cả và hai anh em nhà họ Lý không biết bọn họ đã biết được sự tình. Mọi chuyện rõ ràng là do anh cả nàng, nàng sẽ không trách móc gì hắn. Nàng biết đạo lý này, tất nhiên anh họ cũng biết rõ. Nhưng anh họ khẳng định mình tự đi, không chịu khai ra anh cả nhà nàng.
Văn Thiền khẽ rung rinh. Càng ngày nàng càng thấy bản thân thích vị lang quân này hơn một chút, bao nhiêu phẩm chất tốt đẹp đang chờ nàng khai quật.
Làm việc xấu đã sai, nhưng khai thêm đồng phạm để được giảm án sau khi làm việc xấu còn đáng khinh hơn.
Mặc dù anh họ nàng là lưu manh, nhưng hắn vẫn là người nghĩa khí.
Trong lòng Văn Thiền, tình ý dạt dào như nước chảy. Lần đầu tiên, nàng thích một lang quân như vậy, nhìn thấy tâm hồn rạng rỡ của hắn, tự động thấy khuôn mặt không có gì nổi bật của hắn cũng đẹp lên nhiều. Hắn dong dỏng cao, cúi đầu nói chuyện cùng nàng. Lúc hắn nhíu mày, đôi mắt đôi mày rất gần nhau, vừa dày vừa đậm, anh tuấn vô cùng. Văn Thiền vươn tay, đột nhiên ôm eo Lý Tín.
Nàng nhào vào trong lồng ngực của Lý Tín, cảm giác thân mình thiếu niên hơi khựng một chút.
Văn Thiền nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hắn.
Thấy hắn cúi đầu nhăn nhó, “Em làm gì thế?”
Văn Thiền nói lắp, “Tôi không làm gì cả.”
Nàng chỉ muốn ôm hắn một chút thôi mà…Ôm cũng không được à? Chẳng phải hắn vẫn luôn muốn ôm nàng sao? Sao nàng vừa chạm vào hắn, thân thể hắn liền cứng ngắc giống như nàng là dã thú vậy?
Lý Tín nhìn nàng, trong lòng mang theo chút tình cảm ngượng ngùng, xấu hổ. Khi nhìn đôi mắt sáng trong của cô gái ấy, hắn thật sự không nói nên lời. Hắn làm sao có thể nói cho Văn Thiền biết, khi nàng ôm hắn, hắn sợ mình không chịu nổi mất? Chỉ muốn đè nàng xuống, muốn hôn nàng, muốn làm chuyện xấu với nàng…
Từ Xuân Cung Đồ, Văn Thiền được phổ cập kiến thức đại chúng, còn Lý Tín khám phá dục vọng của thiếu niên.
Hắn là kẻ lòng dạ thâm hiểm, cứng cỏi nhưng trước mặt người con gái mình yêu lại vô cùng yêu thương, dỗ dành nàng, thẹn thùng nói chuyện với nàng. Nàng là báu vật quý giá nhất của hắn lúc này, hắn phải bảo vệ nàng để nàng không nhiễm bẩn bụi trần.
Thực tế, nguyên nhân chủ yếu là Văn Thiền vẫn còn nhỏ…Lý Tín lại xấu hổ… Chàng thiếu niên mới biết yêu lần đầu, có chút xấu hổ, trái tim đập loạn nhịp, còn nhiệt độ cơ thể tăng vọt. Nhưng khi đối mặt với gương mặt ngây thơ hồn nhiên của cô gái, hắn lại giả vờ lấy lại phong độ đại tướng như không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, giả vờ như bản thân trầm ổn hơn so với nàng.
Văn Thiền chỉ thấy Lý Tín dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, ánh mắt hắn cũng từ từ thay đổi, càng ngày càng đen, càng ngày càng u ám, càng trở nên khiêu gợi.
Trái tim Văn Thiền cũng loạn nhịp theo.
Thấy hắn cúi xuống, tay vuốt ve cằm nàng. Vết chai dày giữa các đốt ngón tay cọ vào má nàng ngưa ngứa, thô ráp. Hai má thiếu nữ ửng đỏ, lông mi run run như cánh bướm đêm mỏng manh, vỗ cánh sắp bay. Đôi mắt nàng ngượng ngùng nhìn hắn, thấy vành tai hắn cũng dần đỏ lên. Thấy hắn hạ người xuống…
Lý Tín đang muốn hôn nàng.
Đây chắc chắn là động tác muốn hôn nàng.
Văn Thiền thẹn thùng chờ đợi. Nàng có chút sợ hãi, có chút do dự nhưng cũng không muốn phản kháng. Tuy nàng thấy mỗi lần anh họ hôn môi đều cuồng nhiệt đến mức làm nàng chịu không nổi, nhưng nàng vừa mới xem rất nhiều tranh Xuân Cung Đồ. Nàng chịu đựng một chút ngại ngùng, bí mật lấy dạ minh châu, trùm trong ổ chăn, lặng lẽ xem tranh. Mới một đêm, nàng chưa xem nhiều, nhưng dường như hiểu được ít nhiều.
Tay Ly Tín vuốt ve cằm nàng, đột nhiên đứng thẳng người, cất tay đi.
Văn Thiền khó hiểu nhìn hắn.
Nhìn ánh mắt anh họ khôi phục sự tỉnh táo, cười xin lỗi nàng, “Suýt nữa thì quên, tôi đã nói sẽ không chạm vào em rồi.”
Văn Thiền: “……”
Không!
Anh vẫn nên chạm vào đi!
Tôi rất muốn anh hôn…Anh đừng để ý chuyện tối qua nữa!
Nhưng đối với Công chủ Vũ Dương vừa kiêu ngạo vừa rụt rè, không nói ra được mấy lời này. Tim nàng như muốn bay ra ngoài nhưng lời nói lại chặn ngay nơi cuống họng. Văn Thiền hận không thể hạ gục Lý Tín, chủ động hôn té đi. Nhưng nàng là Công chủ, là hắn thích nàng, nàng không thể buông thả vậy được.
Văn Thiền khóc không ra nước mắt. Đương lúc, nàng rối rắm, Lý Tín nhìn ánh mắt nàng, tràn ngập ý cười xấu xa. Lý Tín muốn trêu chọc nàng, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân từ trong rừng cây chậm rãi đi đến. Hắn “xuỵt” một tiếng với Văn Thiền, rồi kéo Văn Thiền đi vòng mấy vòng trong rừng cây, nhanh chóng đến con đường đối phương nhất định phải đi qua.
Văn Thiền tràn đầy kinh ngạc: Hai người họ!
Giang Tam Lang cất giọng đều đều, nhàn nhạt: “Ninh Vương điện hạ đã biết Trình gia phái tử sĩ đến ám sát tôi. Kẻ đứng sau là Định Vương, không biết cô có góp một tay trong chuyện này. Ninh Vương hồi kinh, chắc chắn sẽ cho người điều tra rõ. Chỉ e sẽ mang không ít phiền toái cho Định Vương hoặc đây đúng là ý của Định Vương…Cho dù các người đang trù tính cái gì, chuyện tôi có thể làm, cũng chỉ là muốn nhắc nhở cô vậy thôi.”
Trình Y nói, “Ninh Vương? Tôi làm gì dám giết anh ta? Người tôi muốn đối phó, trước giờ đều chỉ có anh mà thôi.”
Giang Chiếu Bạch lãnh nhạt nói, “Nhưng có người muốn mượn tay cô, gây sự với Ninh Vương. Dù sao, cô cũng tự đi mà giải quyết cho ổn thỏa.”
Trình Y dừng bước chân.
Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của anh ta, lạnh lùng nói: “Giang Tam Lang! Anh thật có tình có nghĩa. Tôi cử người giết anh, không để anh hồi kinh. Anh còn muốn nói với tôi mấy việc này để tôi chuẩn bị. Anh đối với người yêu cũ tốt vậy? Đối với người yêu mới, anh cũng săn sóc như thế này sao?”
Giang Tam Lang liếc nhìn cô một cái, “Tôi và Công chủ không có bất kỳ quan hệ gì. Chuyện giữa tôi và cô, đừng lôi nàng ấy vào. Tôi cũng không muốn nói chuyện với cô, nhưng cô cứ đeo bám tôi, tôi còn biết nói gì khác đâu?”
Anh ta nhắc thêm, “Cô vẫn nên ít gặp tôi thì hơn. Dù sao, cô cũng phải làm Định Vương phi, đừng để kẻ ác tâm phát hiện quan hiện của chúng ta.”
Hai người họ đều dừng lại, không đi nữa. Cây cối rì rầm, lá xôn xao trên cao. Tiếng gió thổi xào xạc khắp nơi. Bầu không khí lạnh lẽo um trùm. Trình Y đứng thẳng người, cười chế giễu, “Quan hệ của anh và tôi? Anh và tôi có quan hệ gì? Chẳng qua là quan hệ anh vứt bỏ tôi mà thôi!”
Giang Chiếu Bạch nhìn cô, trầm ngâm hồi lâu. Cô là người con gái xinh đẹp, cao quý, đoan trang, từ trước đến giờ đều như thế. Nhưng lúc này cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy căm hận, không thể bình tĩnh được nữa. Im lặng một lúc lâu, Giang Chiếu Bạch mới nói, “Hóa ra, cô vẫn luôn nghĩ tôi vứt bỏ cô.” Anh dừng một lát, “Trình Y! Tôi không vứt bỏ cô. Chỉ là chúng ta không hợp nhau, chi bằng chia tay trong êm đẹp thôi.”
Trình Y nói, “Suýt nữa anh muốn cưới tôi cơ mà! Đương nhiên là anh vứt bỏ tôi rồi!”
Cô lại nói, “Không hợp nhau? Được lắm! Tôi đành phải nhập vào trận thế, đánh một trận với anh. Tôi đi con đường của tôi, anh tìm đạo của anh. Để xem thịnh thế thái bình, sẽ theo ý của tôi hay theo ý của anh!”
Giang Chiếu Bạch chau mày nhìn cô.
Đột nhiên, cô bước lên trước một bước, nắm lấy cổ tay anh ta, đẩy anh vào cây bách phía sau. Giang Tam Lang kinh ngạc trong chốc lát, đã bị cô ép sát vào thân cây. Nhìn cô kiễng chân lên, trong mắt chứa đầy sự cuồng nộ, dáng vẻ kiên quyết xông đến. Đột nhiên, Giang Tam Lang giơ tay, che mũi miệng cô lại.
Anh ta nói, “Đừng như vậy.”
Cô gái trong lồng ngực run rẩy, tình cảm của nàng vỡ tan thành từng mảnh trong giọng nói ôn hòa của hắn. Cô nhớ anh nhiều lắm, nhờ cái ôm nồng ấm này…Nhưng đã ba năm trôi qua. Lúc anh còn ở Trường An, đối xử với cô như người xa lạ. Lúc anh đi, cũng không nói với cô một lời từ biệt. Anh ta là kẻ không có tâm, có thể dễ dàng buông xuống cho qua, chỉ có cô là không buông bỏ được.
Trình Y mạnh mẽ kéo tay anh ta xuống, nghẹn ngào kêu lên, “Tôi chưa thành thân! Anh cũng chưa cưới Công chủ Vũ Dương! Vì sao tôi không thể hôn anh?”
Giang Chiếu Bạch cúi đầu nhìn nàng.
Trình Y lại đẩy anh ta ra, mắt lệ tuôn trào, lúc này lại toát lên vẻ căm phẫn, “Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy!”
Cô nhìn gương mặt tựa ngọc của anh thật lâu, cuối cùng cô không thể làm gì được anh ta. Mỗi lần nhìn anh ta, lòng cô lại chua xót hơn. Cô tự nhủ trong lòng: Đây là lần cuối cùng, sau này cô sẽ không bao giờ mềm lòng nữa, sau này sẽ không bao giờ cúi đầu trước anh ta. Nếu anh ta đã không chọn cô, cô sẽ mãi mãi hận anh ta, vĩnh viễn không bao giờ chọn anh ta lần nữa!
Sẽ có người thương nàng như lúc ban đầu!
Không liên quan gì đến Giang Chiếu Bạch nữa!
Trình Y quay đầu bước đi, đi được vài bước, nghe tiếng Giang Tam Lang nói, “Vì trả thù tôi mà cô cưới Định Vương?”
Trình Y không lên tiếng.
Giang Tam Lang trầm giọng nói, “Lấy thân thể của mình, đổi lấy địa vị mà cô muốn, dùng nó để khống chế tôi. Cô không thấy nực cười sao? Cô nghĩ tôi sẽ vì chuyện này mà mềm lòng, vì thế mà cảm động?”
“Anh câm miệng!” Trình Y tức giận, ngoảnh lại hét lên. Cô phát run, nhìn lang quân như ngọc dựa vào thân cây. Ánh mắt hắn mang theo vẻ thương hại, có chút khuyên can, còn có cả sự khinh thường. Anh ta coi thường cô đến thế ư, coi thường hành vi của cô… Trình Y chóng mặt, chỉ cảm thấy một mảnh trắng đen lẫn lộn trước mặt.
Từ trước đến giờ đều như thế.
Từ trước đến nay, anh ta đều coi thường cô.
Như thể, cô vĩnh viễn không bao giờ xứng đáng đứng cùng anh ta.
Anh ta sẽ luôn giữ sắc mặt ghê tởm vì nước phân ưu, còn cô sẽ khiến anh ta đến lúc phải hối hận không kịp!
……
Thời điểm, Trình Y và Giang Chiếu Bạch đang khẩu chiến quyết liệt, Lý Tín liền vẫy tay với Văn Thiền, lãng lẽ dùng khinh công bay ra ngoài rừng cây. Dường như, chuyện hai người kia cãi nhau cái gì, đều không liên quan đến hai người này. Lý Tín cũng không hy vọng Văn Thiền sẽ bị ảnh hưởng bởi Trình Y, biến thành một người chấp niệm, vì vậy liền mang theo Văn Thiền lặng lẽ đi.
Chàng trai đưa cô gái đi dạo phố.
Lấy tiền thắng cược trong lần đua ngựa, mua cho nàng đồ chơi.
Văn Thiền chưa bao giờ thiếu tiền, nhưng một mình đi dạo phố phường mà không có anh họ đi cùng thì không thú vị. Huồng hồ, anh họ nàng là người rất biết ăn chơi, ở bên hắn, niềm vui nhân đôi so với ngày thường, cũng có thể gia tăng gấp mười lần. Văn Thiền cũng nhanh chóng quên đi câu chuyện tình yêu kinh tâm động phách, xé nát tim can nàng vừa nghe trong rừng, chỉ tập trung đi chơi cùng anh họ.
Phía sau có người hô to.
Hai thiếu niên không để ý đến.
Sau đó lại một tiếng hô tiếp.
Dùng tiếng Man tộc hét lên cùng một âm.
Các thiếu niên ngoái đầu lại, thấy một chàng thanh niên cao lớn đang hớn hở đi về phía hai người. Chàng thanh niên kia sốt ruột, kêu lên liên tục, nhìn thấy hai thiếu niên đang ngồi xổm trên đất ngắm con cá. Cả hai đều ngẩn người, chợt nhận ra người kia không hiểu mình đang nói gì, chàng thanh niên vội vàng đổi sang tiếng Đại Sở, nói lại, “Công chủ Vũ Dương!”
“A Tín, Tiểu Thiền! Là tôi đây!” Chàng thanh niên nói tiếng Đại Sở, đã có tiến bộ so với mấy tháng trước.
Người này đúng là chạy một mạch từ trại nuôi ngựa, đuổi theo hai thiếu niên đến chỗ này, Vương tử điện hạ của Man tộc, Hách Liên Ly Thạch.
Sau lưng Vương tử, còn có mấy tùy tùng đi theo. Trong đó có một kẻ hầu nhìn thấy gương mặt mỹ lệ của Văn Thiền, liền ngây người như bị sét đánh trúng: Nàng! Nàng! Nàng cùng…trông thật sự giống! Chẳng lẽ là cha con?
P.S: Mùa thu đến rồi! Cảm ơn các bạn độc giả đã chờ đợi truyện ra chương mới. <3