Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 69
“Vậy anh biết ‘ăn không nói, ngủ không nói’ nghĩa là gì không?”
Dưới sự ép buộc của Lý Tín, Văn Thiền vất vả lắm mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra, mới biết được thư này là cậu cả nhà Thừa Tướng gửi cho nàng. Nàng đã quen với chuyện này rồi, nàng cũng không để cho Lý Tín biết chuyện mấy tháng trước, cậu cả nhà Thừa Tướng còn đòi tặng ngọc bội cho nàng. Ngô Minh gửi mấy chữ thì đã sao? Bình thường thôi mà. Nếu nàng không nhận, tất nhiên anh chàng kia sẽ tìm nàng mỗi ngày…
Văn Thiền thờ ơ đưa thư cho Thanh Trúc xử lý. Thanh Trúc còn ở lại khuê phòng giúp nàng sắp xếp lại thư từ, Văn Thiền đã đứng dậy, mời Lý Tín cùng dùng bữa tối.
Lý Tín nhướng mày lên cao, nhìn bộ dáng thờ ơ của Văn Thiền, hắn liền biết nàng đã quen việc nhận mấy thứ này cỡ nào. Vũ Dương Công Chủ ở Trường An nhiều năm như thế, lang quân theo đuổi nàng đâu chỉ có dăm ba người.
Bước trên dãy hành lang nửa sáng, nửa tối, gió nhẹ thổi qua sân, đến nỗi thiếu niên phải nhìn Văn Thiền thêm mấy lần. Mặt trời lặn sau núi, nắng chiều đỏ phía tây trải dài trên nửa bầu trời. Cô gái khép hờ mắt dưới ánh sáng màu đỏ vàng, đôi mắt như ngậm nước, khóe môi cũng mỉm cười.
Văn Thiền và Lý Tín đi trên hành lang dài, từ đầu đến cuối chỉ nghe thấy tiếng bước chân đan xen của hai người bọn họ, cùng với ánh nắng, yên tĩnh mà êm đềm.
Dáng vẻ nhã nhặn, xinh đẹp của nàng đã kích thích hắn, Lý Tín âm u nói: “Lần đầu nhận thư tình của một vị lang quân mến mộ em từ trong một tay lang quân khác, em chắc thích lắm nhỉ?”
Văn Thiền có chút đắc ý, liếc hắn một cái. Trong lòng nàng nghĩ: Đồ nhà quê, ghen hả? Ai bảo ngày nào anh cũng bắt nạt tôi. Tôi vốn được người ta thích thế đấy, anh mà không tốt với tôi thì tôi không thèm để ý đến anh nữa!
Đối với mấy đám si mê theo đuổi nàng, nàng sẽ vừa đau đầu, vừa đắc ý. Nhưng trước mặt Lý Tín, cảm giác đắc ý nhiều hơn là đau đầu. Nàng rất dễ dàng nhận ra Lý Tín đang ghen, hắn ghen đến vậy, chứng tỏ hắn rất quan tâm nàng. Trong lòng Văn Thiền có cảm giác vui đến nói không nên lời, nhưng nàng không thể biểu hiện ra.
Nếu nàng dám lộ vẻ thích thú một chút, nhất định Lý Tín sẽ trở mặt.
Thực ra, nàng đã lộ từ lâu.
Văn Thiền không biết nàng ở trong mắt anh họ đầy sơ hở, nàng nghe anh ấy nói chua ngoa, còn thề son sắt vươn đầu ngón tay ra đếm: “Mới lạ gì đâu. Anh trai tôi, anh cả bên nội của tôi, anh thứ bên nội của tôi, ba người anh họ nhà bác gái cả bên ngoại, rồi còn nhà bác Hai,… Tất cả đều từng giúp người khác đưa lễ vật cho tôi mà. Tôi quen quá rồi.”
Lý Tín khịt mũi, nhướng mắt.
Cô gái đi trước, bóng lưng xinh đẹp lại thướt tha. Thiếu niên thưởng thức bóng dáng của nàng hồi lâu, hắn đưa tay kéo nàng lại, nàng liền rơi vào vòng tay của hắn. Thiếu niên cúi xuống, ánh mặt trời chiếu vào mắt hắn. Trong mắt hắn mang nụ cười, nửa khuôn mặt cũng bao phủ trong bóng râm. Ánh mặt trời luôn thiên vị hắn như thế, hắn thân mật ôm lấy nàng, nàng đưa tay đẩy mãi không ra, lại bối rối liếc mắt ngăn cản thị nữ phía sau theo tới.
Văn Thiền bận rộn như thế, khi ánh mắt của nàng lại chuyển tới mặt Lý Tín. Lông mi hắn gần như quét lên mặt nàng, ánh sáng trong mắt hắn tựa ánh sao, tựa mặt trời, tựa hết thảy những thứ phát ra ánh sáng. Hắn đột nhiên tới gần khiến tim Văn Thiền đập thình thịch, chợt nghe Lý Tín vô tình nói: “Giả vờ với ông đây làm gì? Biết rồi, biết rồi, tôi tốt với em quá, nên em quên mất tôi là ai rồi à?”
Văn Thiền oán giận nhìn hắn.
Nàng không quên, hắn là thổ phỉ, hắn là sơn tặc, hắn là lưu manh, hắn từng là tất cả những kẻ xấu mà nàng sợ. Nhưng hắn cũng là anh họ nàng. Tuy rằng thân phận người anh họ này, đến nay trong lòng nàng vẫn còn nghi ngờ…
Mỗi lần Lý Tín thu lại vẻ ngả ngớn trong mắt, bình tĩnh như nước, mặt không biểu cảm, đều tràn đầy lệ khí, rất dọa người. Dáng vẻ trầm tĩnh của hắn luôn làm cho người ta có cảm giác hắn có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Có người lúc yên tĩnh cũng không thể mang đến cảm giác an toàn, chỉ làm cho người ta sợ hãi.
Thật ra Văn Thiền cũng rất sợ bộ dạng này của hắn… Tuy rằng trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy Lý Tín chỉ là con hổ giấy, nhưng trong hai chữ hổ giấy vẫn có một chữ là “hổ” mà. Nàng là một người tràn ngập sức hấp dẫn đối với hắn, chọc giận hắn quả thực quá dễ dàng.
Kinh nghiệm tình cảm của Vũ Dương công chủ lúc phong phú lúc không…Trình độ gà mờ của nàng khiến nàng phát huy vô cùng bất ổn. Lúc này, nàng bị anh họ ôm lấy, mặt biến sắc mấy lần, trốn tránh nói: “Chả hiểu anh đang nói gì.”
Lý Tín nở nụ cười lưu manh, cười đến lộ ra hàm răng trắng: “Mấy cô nàng như em ở Trường An, thường được các lang quân tặng lễ vật nhỉ? Tôi rất tò mò, mấy lá thư kia các em sẽ xử lý thế nào?”
Văn Thiền lấy lại tinh thần, vui vẻ nói: “Anh à! Anh yên tâm! Tôi không tùy tiện đáp lời người ta như các nàng ấy đâu.”
Lý Tín nhìn nụ cười của nàng, mang theo vài phần chân thành.
Sau đó hắn nghe được câu tiếp theo của Văn Thiền: “Bất kỳ ai đưa thư cho tôi, tôi cũng chưa bao giờ đọc.”
Lý Tín: “……”
Sự “vô lương tâm” của Văn Thiền gợi lên một hồi ức nào đó trong Lý Tín, hắn suy nghĩ một chút, trừng mắt với Văn Thiền: “Thư của ai, em cũng không đọc?”
Văn Thiền: “……”
Môi Lý Tín gần như dán sát vào nàng. Đôi mày cùng ánh mắt đen sẫm, hơi thở nóng rực… Sự tập trung của thiếu niên hiện rõ, khiến lòng bàn tay nàng toát mồ hôi, khiến lòng nàng như bị lông vũ khều nhẹ. Văn Thiền thấy khóe miệng thiếu niên nhếch lên, lộ ra một nụ cười xấu xa. Hắn nói sâu xa: “Bảo bối yêu quý, Ve Ve?”
Văn Thiền: “…” Mặt đỏ bừng!
Đẩy mạnh hắn!
Hắn nói nghe còn buồn nôn hơn lúc đó! Nổi hết cả da gà! Mất mặt quá! Thật không biết xấu hổ!
Lý Tín cười ha ha, cười đến vui vẻ, mặt mày hớn hở. Hắn cười rộ lên, ánh mặt trời di chuyển trên người hắn. Hắn đứng trong ánh nắng, tùy ý ôm eo cô gái quay một vòng tại chỗ, cảm thấy nàng thật sự là bảo bối quý giá. Thiếu niên ôm nàng đến chỗ bóng râm, cưng chiều xoa đôi gò má ửng đỏ của nàng: “Tôi biết em có đọc mà!”
Ánh chiều tà chiếu rọi hành lang dài, bóng cây thưa thớt chiếu trên mặt đất, lao xao theo cơn gió. Chàng thiếu niên ôm cô gái mình yêu trong hành lang, nhiệt độ cơ thể của hắn nóng bỏng như lửa thiêu, giọng hắn cũng run rẩy. Văn Thiền cũng có thể cảm nhận được hắn thoải mái kề sát mình – một bầu tình cảm mãnh liệt sắp dâng lên khiến trái tim rung động.
Đúng lúc này, Thanh Trúc đã xử lý xong thư từ, đuổi theo tới. Mắt thấy cậu Hai nhà họ Lý định bắt nạt công chủ nhà mình, mà công chủ nhà mình cố gắng như thế nào cũng không thoát ra được! Lòng nàng lo lắng, tiến hai bước, kêu lên: “Công chủ!”
Có người dập mất ngọn lửa đang bốc cháy trong thiếu niên, giải cứu Văn Thiền từ tay Lý Tín. Sau khi thị nữ đến, Văn Thiền nhanh nhảu giẫm lên chân thiếu niên một phát. Trong lúc hắn nhíu mày đau đớn, nàng lập tức lui về phía sau, trốn khỏi vòng tay hắn. Văn Thiền vẫn cái vẻ “giấu đầu lòi đuôi”, cao giọng kêu lên: “Anh họ, đã nói là tôi không ngã mà, không sao đâu! Anh đi nhanh đi! Tôi đói rồi!”
Lý Tín đỡ trán nhịn cười, khoé môi giật giật.
Dáng vẻ Ve Ve trở mặt vô tình, lần nào cũng khiến hắn thở dài.
Nhưng Lý Tín cũng không vì vậy mà làm cho Văn Thiền khó xử.
Văn Thiền thì đang hoảng hốt và chột dạ: Hắn nói với mình chuyện thư từ, nhưng mình chỉ xem mà không giữ lại. Liệu hắn có vì chuyện mình không giữ lại thư hắn mà mắng mình không?
Chẳng mấy chốc đã đến Ngôn Đường dùng bữa. Mấy thị nữ bày xong hai bàn, lần lượt đặt đủ các món ăn phong phú lên bàn. Văn Thiền đứng ở cửa nhìn, khoảng cách giữa hai cái bàn không xa cũng không gần. Nàng lúng túng nên cảm thấy như vậy vừa vặn, quay đầu lại, nghiêm túc mời anh họ dùng bữa cùng nàng.
Chàng trai và cô gái mỗi người một bàn mà ăn, các thị nữ cúi mình hành lễ lui ra ngoài, không quấy rầy hai người dùng bữa.
Văn Thiền im lặng cúi đầu cắt thịt, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng liếc qua từ phía bàn bên cạnh. Ánh mắt ấy chân thực đến nỗi khiến lưng nàng toát mồ hôi, ánh mắt kia quá nặng nề… Văn Thiền không ngẩng đầu, cũng biết Lý Tín nhất định đang dùng ánh mắt trần trụi quan sát mình.
Tất nhiên hắn không ngồi nghiêm chỉnh như vậy.
Lễ nghi của hắn chắc chắn không tốt như nàng.
Thái độ vô cùng thản nhiên của hắn, khiến người ta đỏ mặt tới mang tai.
Nhưng hắn vẫn tỉnh bơ nhìn nàng, Văn Thiền khua đũa vào bát gỗ phát ra âm thanh mấy lần. Lý Tín cười khúc khích, chê cười nàng. Văn Thiền ngẩng đầu, trừng mắt liếc hắn một cái. Kết quả nàng vừa thấy nụ cười của Lý Tín, liền cúi đầu nhìn không nổi nữa.
Nghiệp chướng.
Làm gì có ai cười cuốn hút đến mức như cài cái lưỡi câu vào lòng người ta thế này.
Lý Tín chống cằm, mở miệng, “Ve Ve, hai ngày trước tôi đọc sách, học được từ ‘Ăn Bắc nằm Nam’*. Em có biết nghĩa là gì không? Thật ra chính là nói làm người không nên đứng núi này trông núi nọ đó. Cái từ này à…”
(*) Nguyên gốc 东吃西宿 nghĩa là vừa muốn ăn cơm nhà bên hướng Đông, vừa muốn ngủ ở nhà bên hướng Tây, ý nói người này ham lợi, ăn ở hai lòng
Văn Thiền ho khan một tiếng, ngước đôi mắt trong veo lên.
Lý Tín cho rằng nàng hiểu ám chỉ của hắn rồi, bèn trưng ra nụ cười khuyến khích nhìn nàng, chờ nàng nói mình sẽ không có mối quan hệ gần gũi với người con trai khác.
Song, Văn Thiền nói: “Vậy anh biết ‘ăn không nói, ngủ không nói’ nghĩa là gì không?”
Lý Tín: “……”
Mặt hắn đen sì.
Văn Thiền bảo: “Ăn không nói, ngủ không nói nghĩa là…”
Lý Tín nói: “Im miệng!”
Văn Thiền ngoan ngoãn im miệng, nàng cũng không rõ “im miệng” của Lý Tín là đang giải thích nghĩa của câu kia, hay là bảo nàng đừng nói nữa. Dù sao nhìn khuôn mặt sa sầm của hắn, nàng liền biết không thể trêu hắn nữa, biết rằng mình đã kích động anh họ thành công, sau này anh họ sẽ không nói câu này nữa.
Lý Tín cúi đầu ăn cơm.
Văn Thiền cũng cúi đầu dùng bữa.
Đại sảnh thật yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ, không một tiếng động. Im lặng kéo dài kiểu này khiến lòng người sinh ra cảm giác lúng túng. Các thị nữ thò người vào liếc nhìn mấy lần, nữ đầu bếp tới đưa đồ ăn, các nàng không đoán được ý chủ, không biết rốt cuộc có nên cho người ta vào quấy rầy hai người hay không.
Loại yên tĩnh trì trệ này cũng ảnh hưởng đến Văn Thiền.
Văn Thiền thấy hơi hiu quạnh, vừa rồi nàng chột dạ, muốn chặn lời Lý Tín, bảo hắn đừng nói chuyện đó với nàng. Nhưng Lý Tín không mở miệng, ngay cả tiếng nhai thức ăn cũng không nghe thấy, Văn Thiền lại có chút ngồi không yên. Nàng nhanh chóng hối hận trong lòng, nghĩ thầm anh họ mình nói chuyện quanh co lòng vòng cũng rất thú vị, mình không cho hắn nói chuyện, hình như hơi quá đáng.
Nàng ngước mắt, cẩn thận nhìn góc nghiêng khuông mặt đang căng chặt của thiếu niên bên cạnh. Sau khi suy nghĩ một lát, da mặt Văn Thiền rất dày, bèn rời bàn của mình qua, ngồi cùng Lý Tín. Lý Tín nghiêng đầu kỳ quái nhìn nàng, Văn Thiền ngẩng mặt cười với hắn: “Anh họ, vừa rồi anh định nói gì cơ, anh nói lại cho em nghe được không?”
Sau một hồi im lặng, Lý Tín rung động trước ánh mắt tha thiết, rực rỡ như sao của nàng. Lòng hắn mềm nhũn, không nhịn được cười rộ lên, muốn đưa tay cọ chóp mũi nàng: “Ve Ve, em thật là…”
Hắn còn chưa dứt lời, lỗ tai giật giật, nghe được tiếng xé gió. Ngón tay sắp đụng phải mặt cô gái giật giật, hắn còn chưa kịp làm gì khác, liền lộn nhào ra sau. Động tác nhanh nhẹn của thiếu niên khiến cô gái ngồi trước bàn trợn tròn mắt nhìn.
Văn Thiền kêu lên: “Anh sao thế?”
Nàng vội đứng dậy, thấy thiếu niên đứng yên bên cây đèn đồng. Hắn vươn tay ra, trong tay cầm một hòn đá. Hắn nhếch miệng, Văn Thiền theo tầm mắt của hắn quay đầu nhìn lại, thấy người đàn ông trung niên trầm mặt đi tới. Văn Thiền sững sờ kêu một tiếng: “Cha!”
Khúc Chu Hầu Văn Bình nhìn chằm chằm Lý Tín, ánh mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc. Ông giống như lột trần Lý Tín từ trong ra ngoài, nhưng khi quay sang con gái mình, thái độ hòa nhã hơn nhiều: “Thiền đang ăn cơm đấy à?”
Văn Thiền ngây thơ gật đầu, nàng há miệng muốn nói chuyện. Cha nàng đã dùng tốc độ còn nhanh hơn nàng nói: “Tín à! Cháu để cái Thiền ăn cơm đi. Cháu theo ta ra đây, ta chợt nhớ ra có vài việc muốn nói với cháu.”
Văn Bình bước về phía trước, cánh tay khoát lên vai thiếu niên. Khúc Chu Hầu động tác nhanh mà nhạy, trước khi Văn Thiền kịp phản ứng, đã lôi chàng trai trẻ ra ngoài. Văn Thiền ngây ngốc một mình trong sảnh nửa ngày, mới chậm nửa nhịp cất bước đuổi theo.
Nàng đến cửa, nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ầm. Tiếng đấm đá ầm ầm, quần áo ma sát, còn có tiếng xé gió…. Rõ ràng là tiếng hai người đánh nhau! Thế nhưng Văn Thiền vừa ra cửa nhìn, cha nàng đang đứng ở dưới hành lang, thái độ thân thiện thì thầm với cậu Hai nhà họ Lý. Điều duy nhất trông có vẻ không thân thiện hẳn là cha nàng ghìm thiếu niên ở bên cạnh mình như diều hâu bắt gà con.
Một đám thị nữ tôi tớ cúi đầu, an tĩnh đứng tại chỗ. Giống như lúc nãy nghe thấy tiếng đánh nhau, chỉ là ảo giác của Văn Thiền.
Văn Thiền: “……”
Cha nàng hiền từ bảo nàng vào ăn cơm, trong lúc chần chừ, Văn Thiền thấy người anh họ nhìn-vậy-mà-không-phải-vậy của nàng liếc mắt nhìn mình một cái. Văn Thiền liền nói: “Cha, cha thật không bắt nạt anh ấy chứ? Con không tin cha đâu, con muốn nghe anh ấy nói rõ!”
Văn Bình nhìn con gái, lại uy hiếp nhìn Lý Tín. Ánh mắt của ông rất dễ đoán: Thằng ranh, nói năng đàng hoàng vào.
Lý Tín liền cười nói với Văn Thiền: “Ve Ve, tôi chỉ có một câu muốn nói, em nghe cho kỹ nhé.”
Văn Thiền vểnh tai nghe: Chẳng lẽ anh họ muốn nói với nàng chuyện cha đánh anh ấy?!
Lý Tín nói: “Ve Ve, em thích ai cũng được, nhưng nếu gả chồng thì tuyệt đối đừng nghĩ đến địa vị, thân phận, quyền thế… Em gả cho ai cũng được, nhưng nhất định phải gả cho người mình thích, biết chưa?”
Rốt cuộc Khúc Chu Hầu nghe không nổi nữa, phẫn nộ nói: “Lý Tín, hôn nhân đại sự của con gái ta, không cần cháu mở miệng!”
Lý Tín cười một tiếng, “Cậu à, cháu nói không sai mà…”
“Cháu thì biết quái gì…”
Vừa rồi chưa thấy hai người này đánh nhau, nhưng hiện tại, Khúc Chu Hầu đã không còn cố kỵ hình tượng của mình trước mặt con gái nữa. Ông tức đến nghiến răng trước sự ngông cuồng của Lý Tín, lập tức ra tay. Cậu cháu hai người ngươi tới ta đi, bay lượn dưới bầu trời đêm, đánh nhau túi bụi. Văn Thiền hoàn toàn không hiểu vì sao bọn họ phải đánh, nhưng hai người kia càng đánh càng xa, nàng kiễng chân, do dự hồi lâu, cũng không dám phái người đi ngăn cản…
Cô gái đứng trước sảnh, nghĩ đến lời Lý Tín nói với mình. Nàng cắn môi khó xử, hai má ửng hồng. Nàng hơi ngượng ngùng nghĩ, hắn cần gì phải nói chuyện thích hay không thích trước mình cha…
Nhưng sự thật chứng minh, trước khi rời đi Lý Tín quyết định nói ra những lời muốn nói nhất trong cả buổi tối hôm đó là rất chính xác. Bởi vì từ ngày đó về sau, một khoảng thời gian rất dài, Văn Thiền không gặp lại Lý Tín. Trước kia phần lớn đều là Lý Tín tìm nàng, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ tìm Lý Tín. Hiện tại Lý Tín không tìm nàng nữa, Văn Thiền tìm Lý Tín nhiều lần, nhưng đều không tìm được.
Nghe nói cha nàng khen Lý Nhị Lang rất nhiều, đích thân mang Lý Nhị Lang đi gặp mặt các quan to và quý nhân ở Trường An. Cha nàng còn bố trí cho anh Hai rất nhiều bài tập, anh Hai bận rộn từ sáng đến đêm, ngay cả ngủ một giấc, cũng bị cha nói “Nam tử hán đại trượng phu, ngủ cái gì mà ngủ, thức dậy tiếp tục!”
Văn Thiền biết cha nàng từ trước đến nay luôn nghiêm khắc với người khác, nhưng nàng không biết ông nghiêm khắc đến mức này.
Văn Thiền ngồi trong khuê phòng, nghe Thanh Trúc về báo “Khúc Chu Hầu mang cậu Lý đến thao trường”. Thiếu nữ nhíu mày, tay nâng má ngẩn người nhìn cảnh trí vắng vẻ khắp vườn. Nghe Thanh Trúc nói vậy, nàng chẳng hề bất ngờ, thở dài thườn thượt. Thở dài rồi lại thở dài, giống như có vô số phiền não.
Bích Tỉ ở bên ngoài phân phó các thị nữ quét sân nghe không nổi nữa, vút qua rèm , cười hì hì nói với công chủ: “Ngài muốn gặp cậu Lý thì cứ nói với Quân Hầu một tiếng là được chứ gì? Quân Hầu thương cô thế mà!”
Văn Thiền nói: “Trông tôi ngốc lắm à? Nếu tôi đi nói với cha, nhất định cha sẽ càng ác với anh họ hơn.”
Các thị nữ liền đứng ở hành lang cười một trận, cười không nói nên lời, cũng không đưa ra được ý gì hay cho công chủ được. Vũ Dương công chủ ngồi ngây ngốc trong phòng nửa ngày, có thị nữ từ bên ngoài đưa tới thiếp mời cũng nhắn lại, nói vị tiểu thư nào đó mở thi xã(*) trong vườn, mời rất nhiều công tử, tiểu thư đến chơi. Nếu Vũ Dương công chủ chịu nể mặt thì hoan nghênh vô cùng. Đơn giản là Văn Thiền ở nhà cũng không có việc gì, lại không được gặp mặt anh họ. Đã có người mở thi xã, lại có Thanh Trúc và các thị nữ khuyên bảo, Văn Thiền lên tinh thần, ra ngoài tham gia thi xã.
(*) Thi xã: Tổ chức của các thi nhân để làm thơ.
Một canh giờ sau, tại khu vườn nào đó, hơn phân nửa số công tử, tiểu thư nổi danh Trường An đều có mặt tại đây. Thậm chí Văn Thiền còn thấy Trình Y ở đây, nhưng nàng và Trình Y không quen thân, nhìn quanh lại không thấy Giang Tam Lang ở đây. Văn Thiền suy nghĩ một chút, từ xa khách sáo mà rụt rè gật đầu với Trình Y, rồi đi nói chuyện với mấy cô bạn thân.
Khi Văn Thiền vừa xuất hiện, Trình Y đã thấy nàng rồi. Trong lòng cô cảm thấy có chút buồn cười: Ngày trước tất cả mọi người ở Trường An không có nhiều cơ hội gặp mặt nhau. Sao giống như từ khi Giang Tam Lang làm cầu nối giữa cả hai, mình cứ gặp vị Vũ Dương công chủ này hoài?
Trình Y lạnh lùng nhìn mấy cô bạn của Vũ Dương công chủ, cơ bản đều là các thiếu nữ tầm tuổi nàng. Các cô gái cười nói với nhau, thỉnh thoảng có lang quân đi qua bắt chuyện, phần lớn đều hướng về phía Văn Thiền. Mùa đông gió lạnh thấu xương, giết chết cảnh đẹp, nhưng đối với những cô gái không có phiền não này mà nói, hết thảy đều có vẻ rất vừa ý.
Trình Y nhìn thấy nụ cười của Văn Thiền dưới nắng vàng, ấm áp như thế, khiến lòng cô như bị gai đâm.
Cô cúi đầu nhìn bình rượu mát rượi trong tay, hít một hơi thật sâu, cố gắng dời mắt khỏi người Văn Thiền. Cô thuyết phục mình rằng: Vị công chủ kia không cùng loại người với mình, mình tới yến tiệc là để kết giao với những người có ích, chẳng phải vì ghen tị với đối phương.
Văn Thiền còn đang nói chuyện với các chị em, bỗng nghe có người gọi nàng một tiếng từ đằng sau. Nàng quay đầu, thấy là một cô gái lớn tuổi hơn mình một chút. Cô gái này đã thành thân, hiện tại là phu nhân trong nhà vị tử tước nào đó. Vị phu nhân này là bạn thân của chị Văn Thiền, khi còn bé Văn Thiền hay đi theo hai người, gọi cô gái này một tiếng “chị”.
Cô gái cười nhìn Văn Thiền, giọng nói dịu dàng: “Em Thiền, chị Hai em đâu? Chị nghe nói cô ấy về Trường An rồi, ngày nào cũng ngóng trông gặp mặt trò chuyện. Nghe nói hôm nay thi xã cũng mời chị Hai em, sao cô ấy không đến? Chẳng lẽ gả cho Ninh Vương rồi thì chướng mắt đám tục nhân bọn chị sao?”
Văn Thiền kinh ngạc, nàng cũng không biết thi xã có mời chị Hai mình.
Văn Thiền lắc lắc đầu, nói không biết.
Cô gái lại cười nói: “Chị biết rồi, gần đây Ninh Vương điện hạ nở mày nở mặt trên triều, ngay cả thái úy cũng phải nhường đường cho anh ta. Nhất định là anh ta không muốn khoa trương, nên không để chị Hai em đi xã giao, đúng không?”
Lại có cô gái nói theo: “Đúng vậy, lần này Ninh Vương điện hạ về Trường An rất vẻ vang.”
Mấy cô gái nhìn nhau, cười như không cười.
Giờ Văn Thiền đã hiểu, các nàng muốn thử thăm dò chuyện của anh rể từ mình. Muốn thăm dò ý tứ từ chỗ nàng, tính toán cho chồng của các nàng. Từ nhỏ Văn Thiền đã đấu trí đấu dũng với người bên cạnh ở phương diện này, ước chừng do trông nàng nhỏ tuổi, ngây thơ đơn thuần, tất cả mọi người luôn vô thức mà tìm nàng hỏi vòng vo.
Mà giờ Văn Thiền cũng rất giỏi giả câm vờ điếc: “Em không biết nữa. Anh rể em vẻ vang lắm sao? Anh ấy làm gì thế?”
“Đã có mấy vị đại thần vào ngục rồi, cha em không nói với em sao?”
“Cha em không vào triều, sao cha biết được?” Văn Thiền cười kéo tay áo đối phương: “Chị à, nói cho em biết đi. Chị Hai xem em như con nít, chẳng nói gì với em cả, em không biết gì hết. Các chị có tin tức gì thì nói cho em biết với!”
Mấy cô gái bị nàng quấn lấy chẳng biết làm sao, cũng tự biết hôm nay không thể lấy tin từ Vũ Dương công chủ, bèn kể sơ lược mấy việc trên triều cho Văn Thiền biết. Các nàng từ tốn kể những việc đánh nhau kịch liệt, không đánh mà thắng. Mà đối với những chuyện này, các nàng đều là trái nghe một câu phải nghe một câu, bản thân cũng không biết rõ. Có mấy công tử đi ngang qua, nghe mấy nàng râu ông nọ cắm cằm bà kia thì cười lắc đầu, bèn tới giải thích cặn kẽ.
Lại có anh chàng cảm thấy người kia giải thích không đúng, cũng tới tham gia.
Mọi người thảo luận sôi nổi.
Văn Thiền lặng lẽ lui ra:… Nàng nghe không hiểu lắm, vừa nghe đã đau đầu.
Cho tới giờ, bầu không khí thi xã có thể nói là hòa thuận, vui vẻ. Nhưng ngay khi Văn Thiền đang chán muốn chết không tìm được đường đi, các công tử, tiểu thư đang thảo luận sổi nổi chính sự thì không khí đột nhiên yên tĩnh trong nháy mắt. Có giọng đám tôi tớ sốt ruột truyền đến từ xa: “Quý khách dừng bước! Các vị không có thiếp mời, không vào được đâu…”
Mọi người quay đầu, liền thấy ở đầu hành lang bên hồ có mấy tên Man tộc đá văng người chặn đường ầm ầm đi vào. Loại thi xã này, người ra vào phục vụ đều là mấy hắn sai vặt và thị nữ. Người Man tộc hung ác vô cùng, một cước đạp trúng tim người ta, nghênh ngang tiến vào, không ai dám ngăn cản.
Chính lúc này, cô gái tổ chức thi xã đứng ra, đối mặt với người Man tộc, cười gượng: “Các vị tới nơi này là có chuyện gì sao?”
Người Man tộc dẫn đầu là Khâu Lâm Thoát Lí. Ánh mắt hắn hướng vào đám người, chẳng tốn công mấy đã dễ dàng tìm được bóng dáng Văn Thiền. Văn Thiền đang lo hôm nay ra ngoài không may mắn, đột nhiên cảm giác được một ánh mắt mãnh liệt tập trung vào nàng. Nàng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt ác ý của người Man tộc kia.
Ánh mắt đó mang theo cảm giác hưng phấn hung ác như sói săn mồi, nhìn Văn Thiền, Văn Thiền cảm thấy tim đập chậm lại, cảm giác như bị con sói nhìn trúng.
Nhưng nàng chưa kịp nhìn kỹ thì ánh mắt đó đã lặng lẽ rời xa nàng. Không khí trong lành trở lại, thế giới lại yên tĩnh xinh đẹp, ánh mắt hung ác không che giấu ban nãy dường như chỉ là ảo giác của nàng.
Văn Thiền lại nhìn lên, cái tên Khâu Lâm thoát Lí kia đối mặt với chủ hội thi xã đang thấp thỏm, thế mà lại cười ha ha, thả trường đao xuống, hào phóng nói bằng ngôn ngữ không thạo: “Không có gì không có gì, không cần khách sáo! Yến hội mà, chúng ta là khách của Đại Sở, chẳng lẽ vào chơi một chút cũng cần thiệp mời? Lẽ nào không có thiệp mời thì không thể chơi à?”
Các công tử và tiểu thư đều không dám nhiều lời. Đối phương hung hãn như vậy, nghe nói các nhân vật lớn ở Trường An đều đang chịu đựng họ. Dù đám người ở đây chán ghét Man tộc vô cùng, nhưng đều được người lớn trong nhà dặn dò, không ai dám ra mặt, đẩy gia tộc của mình lên đầu gió.
Trong sự im lặng kỳ quái này, chủ nhân thi xã nhường đường, thả đám Man tộc vào vui đùa.
Đám người Man tộc Thoát Lí cứ thế mang đao đi vào.
Sau khi họ vào, rõ ràng tất cả mọi người không còn thoải mái như trước nữa, hơi mất hồn mất vía. Văn Thiền trốn trong đó, cũng cảm thấy ghê tởm trước những ánh mắt theo dõi mình, nàng vẫy tay gọi Thanh Trúc phân phó hai câu, bảo Thanh Trúc lấy áo choàng ra, chuẩn bị tìm lúc thích hợp rời khỏi nơi này.
Thoát Lý và đám Man tộc cũng không thèm để ý đến sự chán ghét của bọn họ. Trong lúc đồng bọn đi tìm chuyện chơi đùa, Thoát Lí chỉ đứng trên hòn non bộ trong đình, vừa uống rượu, vừa nhìn chằm chằm Vũ Dương công chủ đang đứng cùng với các tiểu thư phía dưới.
Hắn đã nghe ngóng chút chuyện về Vũ Dương công chủ, dù sao đối phương cũng là công chủ, trực tiếp gây sự chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, có vẻ như không sáng suốt lắm.
Thoát Lí tặc lưỡi: Cha của vị công chủ này là ai, Khúc Chu Hầu sao?
Khúc Chu Hầu đã rời chiến trường nhiều năm, nhưng hiện tại nghe được đại danh của vị tướng quân ngày xưa, quân sĩ Man tộc vẫn hơi nhũn chân. Quan trọng nhất vẫn là vị tướng quân này có tính cách rất mạnh mẽ, nếu không có chứng cứ mà đụng vào con gái ông ta. Chỉ sợ cho dù Hoàng đế nể tình, vị Khúc Chu Hầu này cũng không nể tình…
Nhưng Thoát Lý thật sự cần tiếp xúc gần với Vũ Dương công chủ.
Sau lưng truyền đến giọng thiếu nữ trong trẻo: “Thế nào, quý nhân nhìn trúng Vũ Dương công chủ của Đại Sở ta sao?”
Thoát Lý quay đầu lại, thấy một cô gái mặt mày thanh tú đứng trong đình cùng hắn. Thoát Lý nhíu mày, hắn nhận ra cô gái này. Khi Định Vương tiếp đãi họ, cô gái tên Trình Y thỉnh thoảng cũng gặp họ vài lần. Thoát Lý tính toán trong đầu, nhếch miệng cười: “Vũ Dương công chủ kia còn đẹp hơn cả hoa, nếu có thể cưới nàng về Thảo Nguyên ta thì tốt quá!”
Trình Y cười mỉm, khẽ nói: “Tôi cũng thấy thế.”
Ánh mắt cô đối diện với Thoát Lý, hai người thầm hiểu mà không cần nói ra, cùng đi về phía các thiếu nữ đang ngồi ngắm cá bên hồ.
Thiếu nữ xinh đẹp như hoa ắt có sói dữ phía sau nhìn chằm chằm, há cái mồm to đỏ lòm, lau nước dãi bên miệng, sẵn sàng vồ lấy con mồi bất cứ lúc nào!
P.S: Nhà mình nay có thêm thành viên mới: Aimee và Vy. Hai bạn sẽ góp một tay lấp hố Biểu ca cùng tụi mình. ^^
****************************************