Hồng Phai Xanh Thắm_Chương 215:
Lựa chọn lần thứ hai
(Hanah dịch)
Từ đó trở đi, Minh Lan liền giống trái bóng căng hơi không tiếp nạp thêm được gì nữa, hoàn toàn mặc kệ bên ngoài bàn tán về chuyện Trương Cố thất trận bỏ mình như đúng rồi, ngày ngày hết ăn ngon ngủ kỹ rồi chăm chỉ tản bộ. Chừng ba bốn ngày sau, anh em nhà họ Đồ từ bên ngoài trở về, áp tải một đôi mẹ con phong trần mệt mỏi xuống xe ngựa.
Đồ Long đứng dưới mái hiên, chắp tay thưa: “Bẩm phu nhân, chúng tôi mới từ chỗ Lưu đại nhân trở về, theo lời dặn dò của phu nhân, đều cho mấy anh em có công bắt người mỗi vị hai mươi lượng. Bây giờ đã đưa được người về, vừa giao cho Thôi ma ma rồi ạ.”
Minh Lan đứng trong sảnh sau cửa, một tay đỡ lưng, “Làm phiền cậu Đồ rồi.”
Mắt vẫn nhìn thẳng, anh em nhà họ Đồ cung kính chắp tay khẽ khom người rồi đồng thời xin cáo lui.
Tiểu Đào dìu Minh Lan từ tốn đi ra ngoài, đám Lục Chi theo sau hầu, cả nhóm băng ngang hành lang dài khúc khuỷu, xuyên qua cửa thùy hoa. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, không nghe thấy bất kỳ tiếng trò chuyện vui cười nào, chỉ có tiếng côn trùng kêu ra rả và tiếng chim hót véo von.
Đi tới một gian phòng vắng vẻ, Minh Lan nhấc chân bước vào. Bên trong cực kỳ trống trải, chỉ có một cái ghế bành và vài cái ghế, ngoài ra không còn đồ đạc gì khác. Thôi ma ma dẫn đầu mấy bà hầu to khỏe đứng xung quanh, căm hận nhìn đôi mẹ con đứng thẳng giữa phòng.
Minh Lan từ tốn ngồi xuống ghế, tựa nhẹ lên tay vịn, cười cười nói: “Vốn định nói ‘từ khi chia tay đến nay vẫn ổn chứ’, nhưng giờ gặp mặt lại thấy cô già hơn trước mười tuổi là ít. Ai cũng bảo nhưỡng thổ của Miên Châu rất tốt, sao cô lại ra nông nỗi này vậy.”
Man Nương chậm rãi ngẩng đầu lên, đầu tóc rối bời, dung nhan tiều tụy cộng thêm phục sức thô lậu càng khiến người trông khắc khổ già nua hơn. Ả ta nói lí nhí: “Chúng tôi là người thấp hèn, sao so được với phu nhân tôn quý càng lúc càng trẻ đẹp hơn xưa.”
Minh Lan cau mày, nghiêng đầu hỏi đứa bé trai bên cạnh cô ta: “Xương nhi đây đúng không, cháu có nhận ra ta không?”
Đứa bé trai chừng tám chín tuổi, da dẻ trắng trẻo nhưng dáng vóc lại nhỏ gầy, vẫn luôn túm chặt tay áo của mẹ bằng cả hai tay, đầu cúi thấp. Nghe hỏi tới mình cậu bé càng cúi đầu đầu thấp hơn, trên mặt toàn là sự đề phòng và căm ghét, lát sau mới hơi ngước lên, chạm phải ánh mắt của Minh Lan thì lại nhanh chóng cúi gằm đầu tiếp.
Vẻ thù địch trong mắt cậu bé không lọt khỏi mắt Minh Lan, nàng chỉ khẽ thở dài rồi bảo: “Thôi ma ma, cho người dẫn Xương nhi đến chái tây ăn điểm tâm đi, dẫn Dung nhi qua đó luôn, chị em chúng nó cũng đã nhiều năm không gặp rồi.”
Không đợi đứa bé trai kia phản kháng, bốn bà hầu to khỏe từ hai bên đã xông tới, hai người giữ chặt Mạn Nương không cho động đậy, hai người khác ôm lấy Xương nhi nhanh chóng ra cửa.
Minh Lan tươi cười nói với Mạn Nương: “Yên tâm, để bảo vệ chính mình, tôi sẽ không để thằng bé xảy ra chuyện ở trong phủ đâu. Đưa thằng bé đi cho chúng ta dễ nói chuyện hơn thôi.”
Tuy không cam lòng nhưng Mạn Nương cũng biết Minh Lan nói sự thật, cho nên ngừng giãy giụa. Bấy giờ hai bà hầu chuyên thi hành hình phạt tiến vào, một cầm ghế dựa lưng cao, một ôm cuộn dây vải.
Minh Lan nhẹ vỗ tay ba cái, hai bà hầu nhanh chóng động thủ, vài người khác cũng xúm lại giúp sức, không ôm chân giữ tay thì cũng ép đầu chống bụng, thoáng cái Mạn Nương đã bị trói chặt vào ghế. Xong xuôi nhóm bà hầu nối đuôi nhau ra ngoài, chỉ để lại ba người Thôi ma ma, Tiểu Đào và Lục Chi trong phòng.
Hai tay và lưng của Mạn Nương, thậm chí cả chân đều như bị sắt hàn chặt vào ghế, mũi chân cách mặt đất ba tấc, toàn thân không thể động đậy. Cô ta vừa khóc vừa nói: “Vừa tới đây mẹ con chúng tôi đã bị tra xét từ đầu tới chân, trên người chẳng có gì cả, phu nhân còn muốn gì nữa?”
Minh Lan thản nhiên nói: “Không muốn gì cả. Chỉ là sợ cô luyện được công phu đầu đồng thiết cốt, ngộ nhỡ trong lúc dập đầu này nọ sẽ phá hỏng sàn gạch nhà ta thôi.”
Mạn Nương biết Minh Lan ám chỉ chuyện trước đây, không khỏi nghẹn họng, song ngay sau đó liền khóc ròng, “… Phu nhân, lần trước là tôi sai rồi, đều tại tôi hồ đồ, tin mấy lời xảo biện hoa mỹ của thái phu nhân mà đụng chạm tới phu nhân. Sau đó tôi mới nhận ra, lúc ấy phu nhân đang mang thai, nếu xảy ra chuyện gì thì đúng là tôi có chết mấy lần cũng không đền hết tội.”
Vừa nói ả ta vừa rơi lệ ào ào, vẻ mặt như chỉ hận không thể quỳ xuống dập đầu liên tục, đến khi nào trán tứa máu mới thôi.
Minh Lan vẫn không đổi sắc mặt, ngắt lời ả ta: “Cô tiết kiệm hơi sức chút được không, làm gì khóc lóc đáng thương dữ vậy, trông ta giống như muốn ăn thịt cô lắm sao? Nhóm bà hầu trông coi bên ngoài đều cách đây chỉ khoảng mươi bước, mà trong phòng chỉ có mấy người chúng ta.”
Nàng chỉ vào nhóm người Thôi ma ma, giễu cợt nói: “Ta có bảo bọn họ nói rằng cô ở trong phòng lõa thể nhảy múa, bọn họ cũng sẽ nói vậy. Cho nên…” Nàng cười cười, “Chúng ta trải lòng nói chuyện một chút đi, sau khi ra khỏi căn phòng này, cô có thể đường hoàng mà sống.”
Mạn Nương thôi khóc, từ tốn lau nước mắt rồi cứng cỏi nói: “Được, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Mẹ con chúng tôi vừa bước qua cổng Kỳ Lân của kinh đô liền bị bắt, thủ đoạn của phu nhân quả thật cao cường, ngay cả nha dịch cũng có thể tùy ý sai bảo.”
Minh Lan cười khẽ, “Cô nói sai hai chỗ. Thứ nhất, bọn họ không phải là nha dịch tầm thường mà là cảnh vệ thủ thành; thứ hai, ta nào có động tay động chân gì, hầu gia vừa ra đến cửa đã cố ý dặn dò đại nhân Lưu Chính Kiệt đấy chứ.”
Mạn Nương đột nhiên biến sắt, run rẩy hỏi lại: “… ý cô là… Cậu hai, chàng… chàng cho người đuổi bắt tôi…”
“Lúc đó hầu gia đã từng nói nếu cô còn phá rối thì sẽ không nể tình mà; là do cô không chịu tin thôi.” Minh Lan chán ghét nhìn dáng vẻ si tình và không dám tin của ả ta.
“Nhưng cô cũng có bản lĩnh đấy. Tiền phương gửi tin về mới vừa mấy ngày mà cô đã được tin, ngay trong đêm liền lên đường vào kinh rồi… Xem ra lúc bị hầu gia đưa về Miên Châu, cô có để lại người ở kinh thành báo tin cho mình.” Vừa khóc lóc thảm thiết vừa bị áp giải đi mà còn có thể sắp xếp lưu lại tai mắt từ trước, bản lĩnh và sự can đảm của ả ta quả thật phải kiến Minh Lan khâm phục phần nào.
Mạn Nương lạnh lùng nói: “Phu nhân chớ vội khen kẻ mọn, chỗ nông thôn e cũng đâu thiếu tai mắt của phu nhân.”
Minh Lan cười cười, “Cô lại sai rồi. Đúng là có người thường xuyên tới báo cáo tình hình của mẹ con các người, nhưng không phải theo lệnh của ta, là ý của hầu gia đấy. Người báo tin vào kinh sớm hơn cô mấy ngày, ta theo lệnh hầu gia nhờ vả Lưu đại nhân, sau đó…”
“Sau đó cửa thành liền có quan binh chầu chực chờ mẹ con bọn ta.” Man Nương cười lạnh rồi lập tức nói tiếp: “Bây giờ phu nhân dự định xử lý mẹ con bọn ta thế nào?”
Minh Lan nhướng mày, “Lại sai rồi, phải là ta hỏi cô vào kinh làm gì mới đúng.”
Mạn Nương ngước mặt lên trời cười to, cười đến mức cổ nổi gân xanh, sau đó mới lạnh lùng nói: “Vợ chồng thắm thiết gớm chửa! Cậu hai sống chết còn chưa hay mà cô vẫn nhàn nhã ngồi đây! Cậu hai đối đãi với cô tốt cỡ nào, cô rốt cuộc có tim hay không vậy?”
Minh Lan cẩn thận suy nghĩ rồi hỏi: “Thế theo cô ta nên làm gì?”
Mạn Nương lớn tiếng nói: “Chuyện này còn cần tôi nói nữa à? Mau đến quan trường tìm trợ giúp, xem còn cơ hội cứu mạng cậu Hai hay không, cũng hỏi thăm xem bên ở Tây Bắc có người quen không, còn nữa… thả tóc đi chân trần tiến cung diện thánh, cầu xin hoàng thượng niệm tình công trạng trước kia của cậu Hai, miễn tội cho thất bại lần này!”
Minh Lan không nhịn được nữa, che miệng cười ngặt nghẽo, “Mấy màn trong kịch mà cô cũng tin là thật à?! Cái gì mà thả tóc đi chân trần, Văn Cơ cứu chồng sao?”
* Thái Văn Cơ là một tài nữ thời Đông Hán, vì loạn lạc chính biến mà lưu lạc qua 3 đời chồng. Người chồng thứ 3 là do Tào Tháo niệm tình cha nàng có công và đời nàng cơ khổ mà mai mối gả cho một Đô úy đồn điền (tên chức quan) tên là Đổng Tự. Nào ngờ, không lâu sau, Đổng Tự vì vi phạm kỷ cương, bị thủ hạ của Tào Tháo bắt giải đi phán tội chết. Hay tin Đổng Tự sắp bị hành hình, Thái Văn Cơ hốt hoảng không thôi, vội vàng đến phủ Ngụy Vương cầu xin. Thái Văn Cơ đầu tóc rối tung, hai mắt đỏ hoe, vừa vào đến đã quỳ xuống trước mặt Tào Tháo xin tha tội cho chồng. Sau đó nàng dùng học thức của mình thuyết phục Tào Tháo tha tội chết cho chồng.
Cười hồi lâu mới dừng được, nàng tủm tỉm nói: “Thứ nhất, lúc xuất phát đại quân đã điều theo toàn bộ lực lượng, làm gì còn quân dự bị hả? Chẳng lẽ xin Lưu đại nhân đem quân bảo vệ kinh đô đến Tây Bắc à? Thứ hai, Tây Bắc là cứ điểm quan trọng, đại sự quốc gia ngay cả quan văn cũng không thể hỏi thăm thì huống chi là một phụ nữ trong nhà như ta? Đừng có đang yên lành lại tự đi tìm họa tới chứ! Thứ ba, đến hôm nay thánh thượng vẫn chưa đưa ra bất kỳ ý chỉ gì, cả ngự sử cũng không mở miệng, ta cầu xin cái gì đây?”
Mạn Nương xanh mặt trước tràng cười của nàng, cắn môi đến gần như bật máu nhưng vẫn cố chống trả bằng giọng điệu sắc bén: “Phu nhân tâm tư minh mẫn, thông minh tuyệt đỉnh, không như ta vì một lòng si tâm với cậu Hai mà hoảng hốt ngu muội.”
“Si tâm? Chớ đùa nữa, cô cho rằng hầu gia dự định xử lý cô thế nào?”
Man Nương lập tức biến sắc, “Chàng, chàng…”
Minh Lan lẳng lặng nói: “Lúc đó hầu gia đã nói, nếu cô còn tới phá rối, sẽ vĩnh viễn khiến cô không còn được thấy Xương nhi nữa.”
Man Nương hét lên: “Mày đừng mơ tưởng chia cắt hai mẹ con bọn tao!”
“Không phải ta, hầu gia chưa từng có ý định để ta vấy bẩn tay mình.” Minh Lan chậm rãi lắc đầu,
“Theo ý hầu gia thì sau khi bắt được các ngươi, Lưu đại nhân sẽ lập tức đưa Xương nhi đi, cho một gia đình giàu có phúc hậu nuôi dưỡng. Là ta gọi Lưu đại nhân đưa các người lại đây trước, để Dung nhi gặp em trai một lần cuối.”
“… Thế… còn tôi…?” Mạn Nương kinh ngạc.
Minh Lan lạnh lùng nói: “Vẫn chưa nhận ra sao? Nếu hầu gia muốn xử lý cả hai người, mẹ con các ngươi làm gì rời khỏi được Miên Châu chứ? Nhưng hầu gia chỉ cho người trông nom Xương nhi tử tế, còn ngươi thì chưa bao giờ chắc tới nửa lời, tại sao lại như vậy? Là vì hầu gia vốn không quan tâm ngươi làm gì. Sau khi tiễn Xương nhi đi, ngươi thích chết ở đâu thì cho ngươi chết ở đó!” Ý? Như vậy có tính là nhử mồi câu cá không nhỉ?
Mạn Mương lắc đầu lia lịa, gào khóc thật to, luôn miệng lặp đi lặp lại: “Cậu Hai sẽ không bao giờ đối xử với tôi như thế! Sẽ không! Sẽ không…!”
Cho đến bây giờ cô ta mới thấy sợ hãi, gào khóc hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Minh Lan chằm chằm, thê thiết cầu xin: “Phu nhân, đều do tôi hồ đồ ngu xuẩn, không biết tốt xấu, xin phu nhân thu nhận Xương nhi vào trong phủ. Phu nhân đối đãi với Dung nhi tốt như vậy, nhất định cũng sẽ nuôi dưỡng thằng bé tử tế.”
“Làm gì đến lượt ta dạy dỗ thằng bé. Lúc đó chẳng phải cô đã nói không có con trai thì sẽ chết sao? Sao bây giờ lại đổi ý rồi?” Minh Lan lạnh nhạt nhìn cô ta, nhếch miệng đầy trào phúng, “Xem ra mấy năm qua cô dạy dỗ Xương nhi kỹ lưỡng vô cùng.”
Dạy thằng bé hận thù, dạy bé ăn miếng trả miếng, dạy bé hở ra là nhắc tới mẹ đẻ trước mặt Cố Đình Diệp, dạy bé làm thế nào ‘chung đụng’ với bọn em trai con vợ cả.
Thần sắc Mạn Nương thoáng co rúm lại, song rất nhanh liền chuyển thành vẻ đau buồn, “Không có mẹ ruột ở bên cạnh thì tốt xấu gì cũng phải ở cùng cha mình! Thằng bé là một đứa trẻ ngoan ngoãn, về sau nó sẽ biết hiếu kính phu nhân…”
“Xương nhi tuyệt đối không thể nhập phủ nhận tổ tiên.” Minh Lan nói rành mạch từng chữ một: “Đây chính là nguyên văn từ hầu gia.”
Trong mắt liền bị vẻ oán độc phủ lấp, Mạn Nương gào lên: “Mày nói bậy, ả đàn bà độc địa kia! Nhất định là mày châm ngòi ly gián, bằng không làm sao cậu Hai lại có thể đành đoạn với mẹ con bọn tao như thế!”
Minh Lan nhìn ả ta một lúc mới từ tốn nói: “Cô cho rằng vì sao lúc đó hầu gia lại muốn mang Xương nhi vào phủ? Bởi vì khi ấy vẫn không người nào biết hầu gia muốn cưới ai, Xương nhi lại còn nhỏ, không chừng vẫn chưa bị cô dạy hư. Đưa thằng bé vào phủ rồi từ từ dạy dỗ có lẽ vẫn còn kịp… nhưng cô lại một mực không chịu. Về sau hầu gia nói với ta, có người mẹ như cô dạy dỗ, vẫn không nên đưa Xương nhi về thì hơn, dẫu rằng cô không đến mức hại con ruột, nhưng cũng không thể để mặc thằng bé ở cùng với con cái ta sinh ra, không thể lúc nào cũng phải canh cánh phòng bị, bởi vì chỉ có ngàn năm làm cướp chứ nào có ngàn năm phòng trộm bao giờ.”
Mạn Nương như vừa bị đao đâm thẳng ngực, mặt cắt không còn giọt máu, miệng liên tục lẩm bẩm mấy câu ‘tao không tin, tao không tin, mày cố tình nói vậy để chọc tức tao, cậu Hai nhất định vẫn còn nghĩ tới hai mẹ con chúng tao’, vân vân và mây mây…
Minh Lan cũng không hề lên tiếng giễu cợt, chỉ lẳng lặng nhìn Mạn Nương tự lừa mình dối người, thật lâu sau mới trầm giọng nói: “Hôm nay ta nhiều chuyện, gọi cô lại đây là để cô chọn đường cho Xương nhi.” Nàng thở dài, “Chỉ cần cô đồng ý đời này kiếp này không rời khỏi Miên Châu, ta sẽ đi cầu xin hầu gia đưa Xương nhi đến cho họ Thường nuôi dưỡng.”
Mạn Nương sững sờ ngẩng đầu lên, “… Thường ma ma?”
Minh Lan nhẹ gật đầu, “Mấy ngày trước ta đã nói với Thường ma ma rồi, thay vì để người không quen biết nuôi dưỡng Xương nhi, chẳng bằng đưa thằng bé cho bà. Dẫu gì Yến nhi cũng đã gả đi, cậu năm nhà đó lại bận rộn đọc sách ngày đêm, bà rãnh rỗi đến phát chán rồi, an bài như vậy là vừa hay.”
Thật là một bà lão phúc hậu, không đành lòng để trẻ con chịu khổ, Minh Lan thầm cảm thán trong lòng rồi nói tiếp: “Con người Thường ma ma thế nào cô cũng biết rồi đấy, cứ nhìn cháu nội được bà ấy dạy dỗ có tương lai thế nào liền hay, về sau Xương nhi nhất định cũng không tệ.”
Thật lâu sau Mạn Nương mới hỏi: “Nếu như tôi nuốt lời thì sao?”
Minh Lan chớp chớp mắt, mỉm cười đáp: “Có ông trời làm chứng, chỉ cần cô đồng ý thì ta sẽ không để cô nuốt lời.”
Mạn Nương quặn lòng, nhìn nụ cười ôn hòa trên mặt Minh Lan mà bỗng thấy lạnh cả người. Cô ta hiểu ẩn ý sau lời nói của đối phương, một khi cô ta đồng ý, sẽ lập tức bị áp giải đến Miên Châu.
Bằng thế lực của phủ Ninh Viễn hầu, chỉ cần bỏ nhỏ vài câu với quan lại địa phương thì cô ta bèn sẽ như ngồi tù, vĩnh viễn không thể rời khỏi chốn rừng núi kia nửa bước.
Minh Lan nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục như đang đấu tranh tư tưởng của Mạn Nương, cười hỏi: “Sao hả? Nghĩ xong chưa?”
Man Nương khinh thường nói: “Hừ, cô nói nghe rất hay, nhưng còn lâu tôi mới tin! Tôi muốn gặp cậu Hai, chàng nhất định sẽ không phụ mẹ con tôi!”
Minh Lan hơi thất vọng, thở dài, “Xương nhi… Haiz, thôi đi, thằng bé là con cô sinh, vẫn theo ý hầu gia vậy.”
Nàng từ tốn đứng lên, vịn tay Tiểu Đào rời đi, không muốn tiếp tục đối mặt với người đàn bà ích kỷ hèn mọn này nữa.
Trở lại trong phòng, trên giường Đoàn nhi đang cuộn bàn chân mũm mĩm, khó khăn lôi kéo một bộ vòng cửu liên bằng đồng thau sáng bóng.
Thấy mẹ quay lại, cậu bé liền vứt vòng cửu liên xuống, chập chững đứng dậy, giang rộng hai tay ra, “… Mẹ…”
Lần này không gọi sai nữa, Minh Lan thấy lòng ấm áp, ôm con trai vui đùa hồi lâu, thấy cậu nhóc có dấu hiệu trèo lên vai mẹ, Thôi ma ma nhanh chóng tới ôm lấy bé.
Minh Lan tựa người ngồi trên giường, mỉm cười nhìn cậu nhóc uốn éo lật tới lật lui trên đệm giường, chơi mệt liền vung tứ chi, phơi bụng ngủ say sưa.
Ngắm khuôn mặt ngủ ngọt ngào của con trai, trong lòng Minh Lan bỗng dâng lên một nỗi thương cảm khó hiểu… Thật ra, đưa Xương nhi đến một nơi không người biết, cho một gia đình đáng tin cậy nuôi dưỡng có lẽ sẽ tốt hơn. Chưa kể, nuôi dưỡng trẻ con vốn là một quá trình hao tâm tốn sức, bảo Thường ma ma tới thu dọn cục diện rối rắm này của nhà mình, nàng cũng không đành lòng. Thôi, việc gì phải vẽ rắn thêm chân, tự rước phiền cho mình chứ.
Chỉ là… Trên đời này, không phải người phụ nữ nào cũng có tư cách làm mẹ người khác.
Minh Lan chỉ nghỉ ngơi được một lát, Lục Chi đã vội vàng tiến vào, khẽ bẩm: “Phu nhân, đã giao Xương nhi… và mẹ thằng bé cho Lưu đại nhân rồi ạ.”
Thôi ma ma ở bên cạnh nghe vậy liền thở dài, “Lưu đại nhân đúng là phải mệt đầu rồi, lại biết thêm chuyện xấu trong nhà người khác.”
Minh Lan không nhịn được phì cười, làm công việc như Lưu Chính Kiệt, chuyện riêng trong nhà văn võ bá quan có gì mà anh ta không biết chứ.
“Dung nhi thì sao?”
Lục Chi hưng phấn sắp không nhịn được, nhưng sợ bị Minh Lan trách nên đành cố ra vẻ ổn trọng mà đáp: “Xương nhi đã không còn nhận ra cô Dung từ lâu rồi, cô cả dỗ dành nửa buổi cũng không được. Hai chị em ngồi cùng nhau mà không nói tiếng nào, sau đó… ả đàn bà kia tới… Hai mẹ con đóng cửa nói chuyện, ai ngờ lát sau lại cãi vã rùm beng, cô Dung khóc lóc chạy về phòng, nghe nói bây giờ vẫn còn khóc đấy ạ.”
Minh Lan im lặng.
Lục Chi đành tự quyết định nói tiếp: “Y theo dặn dò của hầu gia, vừa đưa Xương nhi đi thì cũng áp tải ả đàn bà kia theo đường khác, đuổi ra khỏi kinh đô rồi ạ. Trong lúc uống rượu với Hách quản sự, vị binh sĩ thân tín được Lưu đại nhân sai tới còn loáng thoáng nói cái gì nếu gặp lại ả đàn bà kia, anh ta sẽ lập tức giải tới sa mạc biên cương làm nô dịch.”
Minh Lan tiếp tục im lặng. Cố Đình Diệp từng nói, lúc trước trong mấy huynh đệ hiểu rõ tình hình nhà bọn họ, chỉ mình Lưu Chính Kiệt thường chế nhạo chàng lòng dạ đàn bà, chỗ cần quyết đoán lại lần lữa nương tay mãi, tương lai thế nào cũng bị phiền nhiễu không thôi. Người khác có thể còn lưu tình với Mạn Nương, nhưng Lưu Chính Kiệt tuyệt đối sẽ không khách khí… cho nên lần này chàng mới nhờ cậy anh ta.
Còn đang ấm ức thì bên ngoài chợt có người báo rằng Đồ Long cầu kiến, Minh Lan chỉ hơi sững sờ rồi vội bảo: “Mời đến gian ngoài nói chuyện.”
Ngay sau đó bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân nặng nề, Đồ Long đứng giữa sảnh ngoài, thấp giọng thưa: “Quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi rồi, nhưng tiểu nhân có chuyện muốn bẩm báo.”
Minh Lan nhẹ phất phất tay, Thôi ma ma cẩn thận ôm Đoàn ca nhi sang phòng bên, Lục Chi ra đứng cạnh cửa, cách rèm lanh lảnh cất tiếng: “Mời cậu Đồ nói, phu nhân xin lắng nghe.”
Đồ Long nói: “Sau khi ra phố điều tra, tôi cảm thấy có chút không ổn. Trước hết đây là đại sự quốc gia, cũng không có văn bản công báo xuống dưới, tại sao lại bị truyền ra ngoài? Tai mắt báo tin cho bên Miên Châu cũng chưa chắc kịp thời được tin, làm sao… làm sao nhanh như vậy đã…”
Anh ta lựa lời nói rất khéo, nhưng Minh Lan lập tức hiểu được, ngẫm lại thì giật mình, thất thanh nói to: “Đồ gia nói có lý! Ta đây thân ở trong núi này rồi mà lại không hề nghĩ tới điểm này!”
Nàng đã từng phỏng đoán khởi nguồn của tin tức binh bại, nhưng chưa từng suy nghĩ ngược lại.
Nên biết rằng xã hội cổ đại không dễ đưa tin, cho nên sợ nhất là nghe nhầm tin đồn bậy khiến lòng người bất ổn; vào thời điểm này theo phép dụng binh thì cho dù trước đó thật sự thua thê thảm, bên trên cũng phải tô vẽ lại cho đẹp; nhưng tại sao lần này mới chỉ nghe phong phanh đã lưu truyền khắp nơi rồi?
“Ý của Đồ gia là…” Minh Lan do dự hỏi.
Đồ Long nói thẳng: “Tôi cũng không rõ. Nhưng gần đây trong kinh hình như hơi bất ổn, sáng nay Lưu đại nhân cũng nhắc tới chuyện chạy nạn, phần lớn đều là thân phận không rõ; tôi cảm thấy, an toàn của phu nhân quan trọng hơn hết, hay là chuyển một ít gia đinh khỏe mạnh biết chút công phu từ làng trên tới đây bảo vệ phủ đi…”
Minh Lan trầm ngâm một thoáng rồi chậm rãi gật đầu.
Sắp “đánh” trận cuối rồi đây. Hồi hộp quá sức
Đội ơn team nhà mình nhiuuuuu. Đêm qua mộng thấy cô Minh, hnay đúng có truyện <3
Minh Lan của tui đã comeback. Cảm ơn các bạn up tiếp, sau khi xem bánh bèo trên phim thì đc gặp lại chính chủ rồi. Đội ơn, đội ơn
Hy vọng từ nay tới năm mới được đọc hết bộ truyện này hii.
Chưa kịp đọc chương mới nhưng phải vào comment ngay. bữa trước ko vào dc blog bạn tưởng khóa luôn rồi ko up truyện nữa. May quá hôm nay vào dc. lại có chương mới nữa. Cảm ơn bạn nhiều nhá
Cảm ơn nhà mình ạ!
Mừng vì Minh Lan tái xuất ạ. Mong chờ các bạn dịch chương mới rồi lại ngậm ngùi vì sắp phải chia xa gia đình Hồng phai xanh thắm.
Ôi sau bao lâu mong đợi thì cũng được gặp lại Minh Lan. Mới áp thấp nhiệt đới mà mình đã hồi hộp thế này rồi, đến khi giông bão đến chắc đau tim mất, mong chương mới. Cảm ơn team đã edit!!!
Đây mới đúng là Minh Lan này, trên phim biên kịch tô vẽ cho thông minh thì có nhưng cũng bánh bèo ko kiên quyết tí nào 🙁
Trong phim không phải xuyên không nên là một cô bé 15 16 tuổi, suy nghĩ chắc chắn sẽ không chính chắn như nguyên tác rồi. Nhất là những phân đoạn tình cảm với Tề Hành, trong truyện Minh Lan luôn tránh né và quyết đoán với Tề Hành. Còn trong phim thì lúc mười mấy tuổi là thiếu nữ mơ mộng gặp được một anh chàng đẹp trai nha mặt phó bố làm to thì cảm nắng xíu cũng hợp lí mà
Đúng rùi cảm giác trong phim ML thật hơn, diễn biến tâm lí phù hợp hơn 🙂
Mạn Nương đột nhiên biến SẮT, run rẩy hỏi lại: “… ý cô là… Cậu hai, chàng… chàng cho người đuổi bắt tôi…” -> sắc
Vừa khóc lóc thảm thiết vừa bị áp giải đi mà còn có thể sắp xếp lưu lại tai mắt từ trước, bản lĩnh và sự can đảm của ả ta quả thật phải KIẾN Minh Lan khâm phục phần nào. —> khiến
Làm gì đến lượt ta dạy dỗ thằng bé. Lúc đó chẳng phải cô đã nói không có con trai thì sẽ chết SAP? —> sao
Lâu quá mới có chap mới. Truyện cũng gần đến hồi kết rồi, còn đánh thêm vài trận là phải chia tay nhà Minh Lan rồi 🙁
ôi, mừng quá, cám ơn các bạn nhé ❤️❤️❤️
Lại có chương mới, cảm ơn các nàng <3 mọi người có xem phim ko vậy? Thấy chuyển thể có tâm ghê, TLD đóng chán nhưng thôi dàn phụ lại ổn. Hnay vừa xem đến đoạn chú Hai lật mặt Mạn nương, thấy hể hả làm sao.
Phim tên gì vậy bạn?
ôi…cảm ơn chị nhé, mấy hôm không vào được em cứ tưởng có phim nên nhà chị khóa truyện lại. May quá, chị dịch từ từ chậm chậm cũng được nhưng đừng drop chị nhé.
Thật mệt với cái thể loại, lúc nào cũng thể hiện tình yêu mãnh liệt này. Thà để trộm thương nhớ còn hơn :-s
“Minh Lan chớp chớp mắt, mỉm cười đáp: “Có ông trời làm chứng, chỉ cần cô đồng ý thì ta sẽ không để cô nuốt lời.””
Câu này sặc mùi đe dọa.
Ko biết chuyện gì sắp xảy ra, ko biết lại có phải mưu phản nữa ko.
Chị ới lâu rồi không thấy chị on không biết đợt này chị còn cày truyện và bình luận bên webtretho không T.T em nhớ chị lắm mỗi ngày chỉ hóng chị có bài review mới không thôi.
Chị dạo này ko cày, chuyển qua đu idol Hàn Quốc em ạ. Lọt hố BTS ko ngoi lên được :)))
T.T thôi rồi cái hố huyền thoại ấy thì nào có ai ngoi lên nổi, trước giờ xung anh em cũng lắm người thích nhóm ý lắm nhưng em ko hay để ý nhóm nhạc hàn quốc vẫn không hiểu sao fan BTS đông vậy mà từ năm 2016 bọn bạn đã kêu em rằng t mê nhóm này, lúc đầu em còn nhầm với nhóm BEAST ấy
Chị cũng như em thôi, chị có bao h để ý Kpop đâu nhưng cuối tháng 9/2018 chị lần đầu tiên biết chúng nó vì nó là bọn no1 Billboard trước khi thần tượng Eminem của chị soán ngôi. Nên tò mò quá đi tìm hiểu idol HQ sao có thể đi xa đến mức này :))) Sau thì lọt hố, bọn này nó khác biệt lắm, nó là nghệ sĩ đi theo format idol thì đúng hơn là idol được đào tạo rập khuôn. Giỏi cực kì, nhân cách đẹp và truyền cảm hứng. Chúng nó cứu chị khỏi một cơn stress kéo dài 1 tháng khủng hoảng. Nếu k stress đến thế chắc chị chả bao h lọt hố. Và nó thực sự có 1 fandom khổng lồ ở Mỹ, đưa chúng nó sánh ngang các nghệ sĩ mainstream đình đám của Mỹ, và thực sự được truyền thông Mỹ so sánh như Beatles về sức ảnh hưởng. Haizzz, chị lậm nặng ý, vì cuộc sống của chị h vẫn căng thẳng quá, xem chúng nó để lấy lại cảm xúc tích cực và để k ghét bỏ bản thân.
Nhắc đến stress em cũng đang lụt dưới cái hố ấy mà chưa ngóc lên được, đợt này em đang cố xem mấy bộ phim để đỡ cái cảm giác chán chường đi , chị xem bộ mạc hậu chi vương chưa em thấy hay phết mỗi tội hình tượng nam chính dễ gây hiểu lầm quá huhu ko biết có xếp ổng được vô nam cường không nữa. BTS trước em đọc thông tin cảm giác mỗi một cá nhân đều mang sẵn một màu sắc nổi bật của riêng mình rồi nên khi hợp lại nhóm ấy thành Super luôn, nhân tố gắn kết của nhóm chắc là rap monster. =)) Nhờ chị giờ em biết thêm thông tin về fandom của các lão không ngờ mấy ổng có fandom dữ vậy bên Mỹ, vì thường không ít thì nhiều em vẫn cảm thấy có sự phân biệt âu á nhẹ :(( ,nên em cứ tưởng fandom bên Mỹ cũng không lớn mạnh lắm.
Cực kì lớn mạnh. Ở Mỹ fandom mạnh đến mức cả nền công nghiệp choáng váng. Hãng doll làm Barbie ấy, nó kí hợp đồng với BTS xong cổ phiếu tăng 9% trong 1 ngày. Mà cổ phiếu nó đã sụt giảm liên tục trong 2018. Doanh số đĩa cứng của thị trường Mỹ xếp thứ 2 chỉ sau Eminem. Tin tức về BTS ở Mỹ lên các mặt báo lớn như Forbes, Bloomberg, Times, các bản tin CNN và kênh lớn như nghệ sĩ mainstream của họ rồi. Mỹ đã chấp nhận BTS là một phần văn hoá đại chúng. Năm nay là sẽ collab với toàn sao khủng thôi. Ed Sherran là cực kì tán thưởng bọn này. Dạo này chị sống trên twiter luôn rồi. Cứ phải lấy bọn nó làm động lực để vượt khó khăn.
Chời oiiii=))) chết tui ròy=)))) đi đâu cũng gặp hậu cung của các anh thế này. Chị Kamyo xinh đẹp ơi, có khi nào chị là ad 1 blog của ARMY mà e từng đọc ko ạ? Cách nói của chị quen quá! Hì
Tiện thể cho e hỏi chị surport thành viên nào nhất ạ?
Có khi thế đấy em. Chị ad Blog Rewrite The Star nhé. Với cả hay đi comt dạo, có lên ngồi top vài lần. FB Kam Linh ý :))) Chị bias Nam Joon nhé, chời ơi điện thoại h toàn ảnh Joon thôi:))))
=)))) ôi anh Tuấn Trứng của chúng ta nhiều vợ ghê=)))) Dạo này e cũng đang đắm đuối ổng từ vụ theo dõi Kim Daily. Đã đẹp trai body is the best lại còn fashion nít xờ ta. Ai mà chịu đc. Nhưng mà e vẫn surport cả 7 ông. Mấy hôm nữa xem đc cái gì hay ho của 1 trong 6 ông còn lại là lại rụng tym đổ rầm cái cho xem. Hehe=))) Tự cảm thấy mình lăng nhăng ko biết nên chọn ai trong 7 chàng=))))))) Và mục tiêu là đc đi đu Concert 1 lần trong đời
Chị thích nó luôn từ cái nhìn đầu tiên:)))) Thực ra stan BTS vì nhóc này, xém thành solo stan:)))) đùa thôi, cả bọn đều đáng yêu! Chị stan từ tháng 10 năm ngoái thôi nhé mà giờ book đc vé cc Thái roài đoá, oách ko:)))) Nói về nhóc Joon chắc chị nói hết ngày, cái j của nó cũng hợp chị. Chị thích rapper nè, thích người thông minh, giỏi văn giỏi ngoại ngữ IQ cao, body như model, đã thế hễ viết nhạc thì lại là kiểu nhạc indie mình thích nhất, gu thời trang cũng hợp, đến cái tính hậu đậu hay va đập phá đồ cũng giống mình, đến cái má lúm cũng giống hai thằng nhóc nhà chị. Cưng dã man là cưng:))))
Có lần e cũng thấy chị nhắc 2 bạn bé có lúm đồng tiền lúm đồng trinh rồi. Hự… hỡi mấy người có má lúm, có biết tym tui tan nát mỗi lần mấy người cười ko=))))
À. E tìm đc fb vs blog của chị ròy. Vào page thấy mình đã like từ đời tám hoánh nào r. Hehehe.
Chúc chị và gia đình năm mới lúc nào cũng nụ cười luôn hé trên môi như J-Hope, đặc biệt 2 bạn bé khỏe mạnh Jungkook và học giỏi như Namjoon, chị Kam thì ngày càng xinh đẹp hơn Taehuyng (hihi^_^) và sự nghiệp đu zai phát triển rực rỡ. Concert Thái chị đi cập nhật thính thường xuyên để rải cho mấy đứa ở nhà như tụi em nha=))))
Chị mắc bệnh đa cấp ý. Chị nổi tiếng trong giới ngôn tình thì cũng vì thói đa cấp thả review e vờ di oe. Nay đu zai nó cũng vậy á:))) Có cc sẽ viết fan acc tử tế.
ôi ML bình tĩnh của tui đây rồi. Thế là tin dịch do Cố thái ba đưa tin hay là chiêu trò của chú 2????
Bữa xem trailer Minh Lan truyện mà sao nó khác xa nguyên tác thế, không còn tí hứng nào để xem. May quá, nhà mình trở lại rồi! Cảm ơn các nàng nhiều nhiều nha! ❤ Sắp đến hồi gay cấn rồi, hồi hộp quá! Cả nhà cố lên nhé, vẫn tiếp tục ủng hộ và hóng các nàng!
Đọc truyền thì không muốn coi phim nữa. Vì nó luôn khác quắc với kỳ vọng và tưởng tượng của mình. 🤣🤣🤣 Cảm ơn nhà mình vẫn tiếp tục hoàn thành bộ truyền này 😘😘😘
Mạn nương, Thái phu nhân thật là dai dẳng. Sắp hốt cú chót rồi nên chỉ việc hồi hộp đợi chờ thôi. Cảm ơn các nàng nhiều.
Tôi có một ước ao. Tôi có 1 khát khao vô bờ bến là đến tết sẽ hoàn trọn bộ Hồng phai xanh thắm. Xem phim cứ như phim khác ý. hic
Bão đến!!!! Siêu bão cấp 1001 ập tới!!!
Tiện thể nói về phim, em vậy mà cày dc tới tập 35 rồi các chế, phim dc lắm các chế cứ yên tâm coi,chú Cố dc lắm chu choe lắm lưu manh y truyện mỗi tội buff hơi nhiều haha. Thứ duy nhất ko dc là nam phụ ngoài Chu Nhất Long ra thì xấu quá chịu ko nổi.
Lấy cái ví dụ điển hình là Thẩm đầu trâu Thẩm Tòng Hưng. Người ta dù sao c ũng dc Minh Lan khen 1 câu anh tuấn, mà Minh Lan là ai chính là người lớn lên cùng với đệ nhất mỹ nam kinh thành Tề Hành, ngày ngày dc dòm cái bản mặt nam tính phong trần đệp chai của chú hai Cố. Ấy thế mà trong lúc Minh Lan bị kéo vào vũng bùn loạn lạc nhà họ Trương mà đầu ko quên khen đẹp trai. Chứng tỏ đầu trâu ngoại hình cũng bắt mắt lắm. Thế mà lên phim OMG xấu vl trời ơi tội nghiệp Trương Quế Phân của tui, đã lấy phải tấm chồng sủng thiếp diệt thê bây h lại còn xấu trai, thật là uất ức quá mà
trong truyện mình cứ nghĩ ông vua cũng không quá lớn hon Chú Cố bao nhiêu, lên phim cứ nghĩ anh zai trẻ kia bạn chú Cố là hoàn thượng ai dè cha của ông đó, cái người nhát như tho đế không dám làm thái tử mới là vua. Bát vương gia trong truyện mưu mô đâu rồi nhỉ???? Ông vua thì già, hoàn hậu thì cũng không già lắm, vậy cô Thẩm nhỏ làm sao trẻ được???? Nếu không lầm thì anh gon trai ông vua cũng có con luôn rồi. Thẩm Tòng Hưng vừa già vừa xấu
Bạn ơi cho mình hỏi khi nào mới ra chương mới nữa vậy bạn. Mình cảm ơn rất nhiều ❤️
Đầu năm nay mới cày bộ này, tức tốc đọc liên hồi cuối cùng cũng tới ngày xách đít lót gạch hóng :’), cảm giác như ngược về quá khứ r hì hục chạy về hiện tại ây aiz
Trời ơi mọi người coi phim tập mới chưa!!!! Phim định hắc Trương thị của tui đó, làm nhà họ Trương là kẻ có quyền xấu xa chèn ép người khác, nghĩ gì ko biết Trương thị là biểu tượng bình đẳng nữ quyền thực sự của truyện, là người phụ nữ cổ đại duy nhất thực sự hạp cạ với phụ nữ hiện đại Minh Lan mà huhuhu
T đọc truyện xong thì xem phim k nổi nữa, lúc nào phim cũng khác xa nguyên tác khó mà nuốt nổi
Phim làm khác nhiều so với nguyên tác nhưng cũng phải thông cảm vì có thời lượng cụ thể với cả ngta nhặt ra vài tình tiết cao trào rồi biến tấu đi í. Tuyến nv chính thì mình thấy okay, anh Cố diễn ổn hơn hẳn so với các vai trước đó của ảnh, Minh Lan diễn cũng lên tay phết. Mạn Nương phim này diễn hơi nhiều, từ đầu đến cuối như một con đầu đường xó chợ du côn chứ k kiểu thảo mai gian xảo như truyện nhỉ. Mấy bà già là hay nhất, dv gạo cội cũng có khác. Nhưng bộ này đọc truyện thì mới thấy thấm cái đạo và 1 loạt các triết lý sâu xa của nó. Nói chung mình đọc đi đọc lại cả bộ ngấu nghiến từng chương đến lần này là lần thứ 9 rồi 😅😅😅 chỉ mong có chap mới thui. Team ui cố lên!!!