Chương 2
Bước qua bụi hoa, Bạch Lộ và Tương Như rời khỏi tiểu khu.
Mười giờ rưỡi, Lục Trung đã đóng cổng, so với Tương Như chỉ tiến không lùi, Bạch Lộ còn phải suy ngẫm một chút việc lát nữa sẽ giải thích thế nào với bảo vệ và dì quản lý ký túc.
“Tới rồi”. Tương Như reo lên.
Các cô đứng ở ngã tư đường, đúng lúc đèn đỏ. Phía bên kia, có một loạt quán ăn nhỏ ven đường, ở chỗ rẽ thấy một cánh cổng sắt lớn âm u.
Lục Trung và trường trung cấp kia chỉ cách nhau hai con phố, nhưng bầu không khí và khung cảnh thì lại hoàn toàn khác biệt.
Vào thời điểm hiện tại, người đi qua đi lại trước cổng Lục Trung rất thưa thớt, chỉ có khu ký túc xá lớp cao tam (tương đương lớp 12) là còn sáng đèn, phục vụ học sinh học bài. Mà trước cổng học viện thời trang Chức Cao lại náo nhiệt như cái chợ.
Quá mười giờ, dọc đường bày ra một loạt quầy nướng.
Học sinh trường trung cấp là khách hàng ruột của những quán nhỏ này. Bạch Lộ học ở Lục Trung hơn hai năm, đối với ngôi trường hàng xóm này cũng hiểu biết một chút. Trường Phục Nghệ cũng có ký túc xá, nhưng không đóng cổng, hoặc là có cũng như không.
Giờ đúng vào lúc nhộn nhịp nhất, học sinh cao trung hồn nhiên ra vào tấp nập trong những hàng quán.
Ở đây chẳng có ai là mặc đồng phục học sinh nghiêm chỉnh cả, phanh áo hở ngực, hoặc là thắt bên eo, đang nướng than trong góc phòng là một đôi tình nhân ôm ôm ấp ấp, anh đút em một miếng, em đánh anh một cái.
Đèn chuyển xanh, thế mà Tương Như lại không nhấc chân.
Bạch Lộ lấy làm lạ liếc cô một cái, phát hiện sắc mặt cô ửng đỏ, môi mím chặt.
Đúng là căng thẳng.
Bạch Lộ nói: “Cậu có số anh ta không? Nếu muốn gọi điện thì gọi anh ta ra đi.”
Tương Như gật đầu, “Có thì có…”
Bạch Lộ: “Cậu muốn gọi anh ta không?”
Tương Như nắm chặt quai cặp, cúi đầu, tay kia mân mê váy đồng phục.
“Hay là mình đi tìm tận nơi, tớ biết anh ấy ở đâu.” Tương Như nói.
Bạch Lộ: “Đâu?”
Tương Như giơ tay lên, chỉ vào con đường đối diện. Bạch Lộ nhìn theo, thấy một quán bán đồ ăn nhanh.
“Anh ấy tầm này đều ở đây.” Tương Như nói, “cùng ăn uống với bạn bè…” Trên mặt cô ấy càng đỏ hơn, Bạch Lộ kéo tay bạn, thấy lạnh cóng.
“Cậu không phải căng thẳng thế đâu.” Bạch Lộ nói.
Tương Như nắm chặt tay, dường như muốn tiếp thêm năng lượng từ Bạch Lộ. Bạch Lộ nói: “Vẫn muốn đi à?”
“Đi chứ.” Tương Như khẽ cắn răng, “Phải đi.”
Đợi qua một lượt đèn xanh đèn đỏ, Tương Như mới hít sâu một hơi băng qua đường.
Dọc theo đường đi, cô ấy mấy lần sờ tóc, mím môi, Bạch Lộ không biết phải làm sao để bạn mình thả lỏng.
Cửa quán mở ra, còn cách khoảng mười mấy mét thì Tương Như nói với Bạch Lộ: “Cậu chờ tớ ở đây nhé.”
Bạch Lộ nói: “Tớ đi theo cậu cũng được mà.”
Tương Như lắc đầu, nét mặt chần chừ, “Cậu…Cậu sẽ không thích mấy người kia đâu.”
Bạch Lộ: “Cậu thích à?”
Tương Như lại lắc đầu, khẽ nói: “Tớ cũng không thích…Nhưng tớ thích anh ấy.”
Tương Như hít sâu một hơi, đi về hướng quán ăn nhanh.
Bạch Lộ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tên quán là “Quán Ca Cao”, bảng hiệu không làm bằng hộp đèn, ban đêm nhìn không thấy rõ.
Tương Như chân trước bước vào, Bạch Lộ chân sau đã lặng lẽ bắt kịp, dừng lại ở cửa quán.
Trong quán vô cùng yên ắng.
Có lẽ bởi một vị khách không mời vừa mới bước vào quán.
“Gì đấy?” Một cô gái nói.
“Tôi không đến tìm bạn…” Giọng Tương Như so với ban nãy nhỏ hơn nhiều.
“Có bệnh à!” Đứa con gái dường như cũng chẳng thấy Tương Như có thể xúc phạm đến nó, chợt to tiếng, “Cậu tìm ai?”
Giọng Tương Như run run.
“Hứa Huy…”
Bạch Lộ tựa ở cửa quán, đợi một lúc lâu mà không thấy tiếng trả lời, lơ đãng cúi đầu mới phát hiện cửa rất bẩn, chắc lâu rồi chưa được lau chùi.
Bạch Lộ lùi về phía sau nửa bước, có tiếng nói trong quán vọng ra.
“Tìm tôi làm gì.”
Bạch Lộ dừng bước, từ từ đứng lại.
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, giọng nói còn phảng phất nét ngây ngô.
Có lẽ là uể oải, cũng có thể là không được hào hứng, giọng cậu ta hơi hơi trầm xuống.
Tương Như: “Anh theo em ra ngoài một lúc đi.”
Đứa con gái cười ha ha, “Kinh quá đi thôi, cậu gọi ai đấy.”
Tương Như nghẹn một hơi, “Dù sao cũng không phải gọi cậu.”
Đứa con gái vỗ bàn, “Mày còn nói hả?” Rồi rủa một tiếng chối tai, “Mặt dày gớm.”
Bạch Lộ chà chà chân, một phiến lá khô rơi trên đất bị người qua đường giẫm cho nát nhừ.
Tương Như: “Cậu nói ai đấy, cậu mới thế…”
“Mẹ mày, còn nói láo câu nữa thử xem?!”
Thấp thoáng mấy đứa con trai hai bên trái phải đang cười cợt.
“Được rồi.” Hứa Huy chặn lời đứa con gái, nói với Tương Như: “Em tìm tôi có việc gì.”
Thanh thiếu niên thật là trái tính, tất cả ý tứ đều lồ lộ giấu cũng chẳng giấu nổi, thế mà vẫn cứ phải hỏi một câu, em đến tìm tôi có chuyện gì thế.
Tương Như trả lời cực kì phối hợp: “Em có lời muốn nói với anh.”
Đứa con gái chõ vào, “Có việc gì nói luôn đi.”
Tương Như hít sâu một hơi, nói “Hứa Huy, anh theo em ra ngoài đi.”
Giọng cô ấy nghe rất bình tĩnh, mang theo lòng tự trọng của một học sinh ngoan, nhưng trong hoàn cảnh thế này, sự kiêu ngạo phảng phất vẻ căng thẳng ấy lại làm lộ ra sự yếu đuối cùng vẻ lóng ngóng.
Đứa con gái bị nói đến mức gần như giận dữ.
“Đồ xấu lòi.”
Càng ít tuổi, càng thẳng tính, càng làm tổn thương người khác.
Tương Như phát khóc, “Cậu nói gì hả? Sao chửi người khác như thế được.”
Đứa con gái làm bộ vô tội, “Nói sai sao?”
Tương Như: “Cậu nhắc lại xem.”
Đứa con gái ôi một tiếng, nhấn từng chữ, còn có âm điệu nữa “Xấu, lòi!”
Tương Như giậm chân, “Hứa Huy!”
“Được rồi.” Thiếu niên tựa như hoàng đế với phong thái vệ tinh xoay quanh mình, quần thần vây lấy làm cho tối mắt tối mũi. Cuối cùng anh ta cũng làm chủ tình hình. “Đừng nói nữa, Tiểu Diệp, đứng có quá đáng.”
“Hứ.” Đứa con gái tên Tiểu Diệp hừ khan một tiếng, nể mặt thiếu niên kia, không lên tiếng nữa.
Tương Như lại tựa như có thêm hi vọng, “Hứa Huy.”
Yên lặng một lúc, Hứa Huy khẽ nói: “Có việc gì, em nói ở đây đi.”
Trước mặt mọi người, nói chuyện với nhau kiểu này quả là muốn mạng của Tương Như rồi, từ đầu tới cuối toàn phải dựa vào chút sức lực kiên cường mà chống đỡ.
“Có thể ra ngoài một lát được không.”
Hứa Huy không trả lời.
Tiểu Diệp ở bên cạnh lải nhải, “… Đến chịu thôi.”
Tương Như không để ý Tiểu Diệp, vẻ mặt cứng cỏi, nói “Vậy chúng ta chia tay nhé.”
Tiểu Diệp: “Phì.” Lập tức che miệng lại, để không cười phá lên.
Hứa Huy thế mà lại không cười, khẽ nói: “Được thôi.”
Chưa từng khăng khăng đòi hỏi bao giờ, Tương Như vài lần há miệng, nhưng không thốt nên lời, cuối cùng nước mắt không ngớt, xoay người chạy ra khỏi quán.
Cô ấy hình như quên mất sự tồn tại của Bạch Lộ, chạy một mạch ra bên ngoài.
Chiếc cặp to đùng đeo sau lưng lắc trái lắc phải, trông vụng về khôn tả.
Tiếng trò chuyện trong quán lại bắt đầu.
Một cậu trai nói: “Tiểu Diệp, cậu cũng quá đáng rồi, sao lại nói người ta như thế.”
Một cậu khác: “Đúng, tốt xấu gì người ta đêm hôm cũng chạy tới tìm anh Huy, cậu ghen tuông dọa người ta làm gì.”
Tiểu Diệp cười cợt trêu đùa với cậu trai kia, giọng ồn ào: “Còn dám nói tớ à! Tớ nói sai chắc? Cắn phát giờ!”
Cậu trai lại nói: “Thực ra bạn kia cũng không phải quá xấu, chính là vì đầu to quá mà lại gày như vậy, tớ thấy, vừa mới bước vào trông như người ngoài hành tinh, giật hết cả nảy.”
Tiểu Diệp cười khanh khách: “Đồ mồm miệng thối tha.”
“Em gái đầu to.” Cậu trai nói, “học Lục Trung, chắc chắn là học giỏi nha.”
Tiểu Diệp: “Mọt sách chứ, con gái cần học giỏi chắc.”
Cậu trai: “Ừ, học giỏi cũng chẳng bằng xinh đẹp, chẳng còn cách nào khác.”
Tiểu Diệp: “Thi cử dựa vào học giỏi mà yêu đương dứt khoát phải dựa vào sắc đẹp. Mọt sách phải đi tìm mọt sách mới phải, ngu ngốc mà vênh váo cái gì.”
Cả đám cười hùa vào, một cậu trai lại ghẹo: “Chỉ có anh Huy là đủ quyến rũ thôi, tán em nào cũng đổ, anh Huy chỉ em vài chiêu đi, độc thân lâu quá rồi, cả người chẳng còn sức sống.”
Một lúc lâu sau, Hứa Huy mới mở miệng, nói đùa: “Cậu cũng đi thẩm mỹ mặt cho tôi, có đôi khi con trai cũng cần phải xét đến cái mặt đấy.”
Mọi người cười ha hả.
Phục vụ ở quán nhìn trò vui, nhịn không được mở miệng nói: “Chàng trai à, cô bé kia rất nỗ lực thích cậu, cậu làm thế là không nên đâu.”
Tiểu Diệp: “Gì cơ, cái gì gọi là không nên, yêu đương đâu phải nên hay không nên, anh ấy không thích cô ta, cần gì phải ép buộc bản thân, có bệnh à.”
Hưa Huy không nói gì, người phục vụ bị nghẹn họng, vội vàng nói: “Cô nói đúng, cậu cũng đúng.”
“Thì đúng là vậy mà.” Tiểu Diệp nói, “ Người ghê tởm thường lấy tình yêu làm cái cớ để xán lại, nếu yêu thì đã dỗ dành mà không yêu thì biến, chẳng ai lại như thế này cả. Không được yêu thì biết thân biết phận mà xéo đi, đừng có khiến người khác phiền lòng làm gì.”
Phiến lá khô trên đất bị giẫm nát đến mảnh vụn cũng chẳng còn, Bạch Lộ cất bước, trở về.
Cô tìm được Tương Như đang ngồi xổm khóc lóc trong bụi hoa kim ngân.
Bạch Lộ ngồi sụp xuống cạnh bạn, an ủi: “Đừng khóc mà.”
Tương Như che mặt, Bạch Lộ bỗng nói: “Có phải cậu thấy mình rất mất thể diện hay không?”
Tương Như ra sức lắc đầu.
Im lặng một lúc lâu, Bạch Lộ nói tiếp: “Đừng khóc mà, không đáng đâu.”
Tương Như nức nở: “Cậu không hiểu đâu…”
Bạch Lộ: “Thực sự là không đáng mà, cậu là chính cậu thì tốt rồi, không cần thay đổi gì đâu.”
Tương Như ngước mắt, “Bọn họ nói cũng không sai.” Đôi mắt đỏ au, “Bạch Lộ, nếu như tớ đơn thuần chỉ là thầm thương anh ấy, đây chẳng qua chỉ là chuyện của một mình tớ, nhưng tớ lại muốn anh ấy cũng đáp lại, việc này không còn là việc của một mình tớ nữa rồi. Nếu như tớ muốn đòi hỏi ở anh ấy, vậy thì tớ phải trả giá, thế giới này là bảo toàn mà.”
Bạch Lộ mỉm cười, “Học vật lý giỏi thế, có tính suy luận cao.” (liên hệ cới định luật bảo toàn năng lượng >.<)
Tương Như: “Con trai đều thích con gái đẹp…”
Bạch Lộ: “Không hẳn thế đâu.”
Tương Như: “Anh ấy thích thế.”
Bạch Lộ cười cười: “Cũng không hẳn thế đâu.”
Tương Như: “Thế là ý gì.”
Bạch Lộ ngừng lại rồi nói: “Cậu không cảm thấy lời bọn họ bàn tán rất nông cạn sao.”
Tương Như lắc đầu, “Không, là do chúng mình ngốc, cứ tự cho là đúng, luôn miệng cái gì mà nội tâm đẹp, ai mà nhìn thấy được cơ chứ.”
Bạch Lộ: “Tự phê bình phải đến nơi đến chốn nha.”
Tương Như nhếch nhếch khóe miệng, muốn phối hợp với Bạch Lộ nhưng vẻ mặt vẫn ảm đạm như cũ.
Bạch Lộ: “Về thôi.”
Tương Như mất hồn mất vía, Bạch Lộ nói tiếp: “Chờ thêm mấy hôm nữa, quên được là ổn thôi.”
Bạch Lộ kéo tay Tương Như, lôi bạn từ dưới đất lên, bước chân Tương Như run rẩy, Bạch Lộ gỡ cặp sách của bạn xuống cầm hộ.
Tương Như: “Cám ơn cậu.”
Bạch Lộ: “Không sao.”
Tương Như cứ bước đi , nói vô thức: “Do tớ yêu anh ấy không đủ, lớp mười hai rất quan trọng, tớ không thể giống bạn gái kia toàn tâm toàn ý với anh ấy được.”
Bạch Lộ khẽ nói: “Đây không phải là yêu.”
Tương Như cố chấp: “Là yêu mà.”
Bạch Lộ: “Cậu bây giờ đi vào ngõ cụt mà thôi, tớ nghĩ tình cảm không phải đơn giản như thế.”
Tương Như chẳng nói chẳng rằng.
Bạch Lộ: “Dễ dàng cho, dễ dàng nhận, thế không tính là tình yêu.”
Đi dưới ánh đèn đường leo lét, sắp ra khỏi tiểu khu, hương hoa chẳng còn vương, mùi khói ôtô nhàn nhạt ven đường.
Tương Như hỏi mông lung: “Vậy cậu nói xem thế nào là tình yêu?”
Bạch Lộ yên lặng, ra khỏi tiểu khu, một chiếc xe hơi màu đen lạnh lẽo ở trên đường bỗng chạy vụt qua.
“Có lẽ sẽ mãnh liệt hơn.” Dừng bước lại, Bạch Lộ nhìn con đường đầy bụi vàng, suy tư, khẽ nói:
“Sẽ cứu người, sẽ giết người…”
Gió đêm cuốn theo mùi bùn đất.
“Tớ cho rằng tình yêu chính là như thế.”
Lời editor: có lẽ nhiều bạn đã mang máng đoán được nam chính, tớ cũng đoán vậy, tớ chưa đọc truyện mà, edit đến đâu biết đến đấy 😀