Chương 96: Cổ đại chết tiệt này
Mình Lan nép mình trong chiếc áo khoác lông sóc ngắn màu xanh lá mạ thêu hoa văn kim tuyến uốn lượn, ngồi trong một gian phòng bốn phía mở cửa sổ kiểu bán đình, giữa phòng đặt bếp lò khắc chữ phúc màu đồng lửa cháy ngùn ngụt, trên bếp còn đặt chiếc ấm cổ tinh xảo khắc hoa văn hình dơi màu đồng, nước sôi sùng sục.
Minh Lan cắn một hạt dưa mập mạp, phải thừa nhận nữ sĩ Hoa Lan đã dụng tâm chuẩn bị hết sức chu đáo.
Đây là một căn phòng bốn phía rộng mở, xây trong hồ nơi gần bờ. Mùa hè dỡ của sổ bốn phía thành ngôi đình, ba mặt xung quanh đều là nước, một mặt là lối đi, còn lại là một mảnh đất trống, bước trăm bước cũng không tìm thấy chỗ để ẩn nấp, tuyệt đối không thể có người nghe trộm, từ xa có thể nhìn thấy trong đình người ta đang làm gì.
Hơn nữa xem ra trước mắt, chỗ này đã sớm được xử lý nên yên tĩnh, vắng vẻ, ngoại trừ hầu gái dẫn mình đi vào, Minh Lan không phát hiện ra có ai khác, đến cả đứa hầu dẫn đường kia cũng nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng.
Minh Lan mang theo loại tâm tình giống như tráng sĩ ‘Gió hiu hiu thổi, sông Dịch lạnh’, chờ đợi chuyện sắp xảy ra. Đợi cho đến khi Minh Lan cắn đến hạt dưa thứ mười bốn, bóng dáng cao lớn từ xa đi đến. Mí mắt Minh Lan nháy mấy lần, tiếp tục cắn hạt dưa.
[‘] Trích bài thơ về Kinh Kha ám sát Tần Vương, “Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn / Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn”, nghĩa là “Gió hiu hắt thổi, sông Dịch lạnh / Tráng sĩ một đi, không trở về”.
Tốt quá, nàng cũng có mấy câu muốn hỏi hắn.
Chỉ một lúc sau, người đàn ông mang theo thân phong sương lạnh lẽo bước vào phòng, ngẩng cao đầu đi đến, cách chỗ Minh Lan ngồi bảy tám bước chân, bèn chắp tay thi lễ, miệng mỉm cười: “Đã lâu không gặp.”
Minh Lan hơi híp mắt quan sát. Hôm nay, Cố Đình Diệp mặc trường bào gấm màu trời xanh sau cơn mưa, vây quanh cổ áo và tay áo là lông chồn trắng, trên trường bào gấm thêu hoa văn chìm, thắt lưng gấm khảm ngọc nạm bạc, bên ngoài khoác áo lông màu đen, loại áo lông này rất dày chỉ có nam nhân có thân hình cao lớn, cường tráng mặc mới đẹp (có phải giống áo lông của mấy anh rapper không J) . Nếu để quan văn như Thịnh Hoành khoác áo này thì không bật lên được khí thế, sẽ bị xiêm y lấn áp.
Minh Lan đứng lên, chỉnh lại y phục đáp lễ, mỉm cười : “Chú Hai! Đã lâu không gặp.” Sau đó, Minh Lan hơi hơi vui vẻ khi thấy khóe miệng Cố Đình Diệp nhếch lên. Cố Đình Diệp không thèm đáp lại, cởi áo khoác xuống tiện tay vắt sang một bên, xoay người đi đến ghế thái sư ngồi xuống đối diện Minh Lan. Hai người đối điện cách nhau năm sáu bước.
Cố Đình Diệp nhìn Minh Lan, lại nhìn chén trà không trước mặt, thấy Minh Lan vẫn chưa hiểu ý mình, đành phải tự lấy ấm trà rót một chén nước nóng, sau đó mới trầm giọng: “Tôi với em sắp kết hôn rồi, sau này đừng gọi bậy nữa.”
Minh Lan siết chặt nắm tay, cố gắng áp chế lửa giận. Người đàn ông trước mắt này mặc dù mang khuôn mặt mỉm cười nhưng nói chuyện lại trầm thấp, từ tốn, mí mắt đẹp, dài hơi hạ xuống, đôi mắt u tối mơ hồ ánh màu máu, đó là loại sát khí tắm trong núi thây biển máu khó mà che giấu được.
Minh Lan nhẫn nhịn hồi lâu, mới từ tốn nói: “Lời chú hai nói, Minh Lan nghe không hiểu. Từ nhỏ Minh Lan đã được bà nội nuôi nấng, chuyện kết hôn bà chưa nói nửa lời.”
Cố Đình Diệp nhíu mày, nói: “Hôn nhân đại sự do cha mẹ sắp đặt.”
Minh Lan nói: “Vậy Minh Lan sẽ chờ cha mẹ lên tiếng .”
Trong phòng một hồi im lặng, Cố Đình Diệp trừng mắt nhìn Minh Lan. Minh Lan quay sang nhìn phong cảnh bên ngoài. Cố Đình Diệp nâng mi, màu áo hắn phản chiếu lên đuôi lông mày rậm thành màu lam nhạt, hắn trầm ngâm nói: “Em đang tức giận.”
Minh Lan cười ha ha: “Không có gì. Không có gì.”
Cố Đình Diệp trầm giọng nói: “Lúc ở trên sông Hoài, tôi đã nói với em, tôi không muốn nghe người khác nói dối cho qua chuyện.”
Minh Lan lập tức khép miệng giống trai sông.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Lan căng cứng, Cố Đình Diệp lại đau đầu, đành phải nhẹ nhàng: “Tôi biết em tức giận, dù có chuyện gì cũng phải nói ra mới được, giận dỗi chẳng ích gì, nên thẳng thắn với nhau mới đúng.”
Cố Đình Diệp ân cần khuyên bảo, giống như người lớn dỗ trẻ con, nghiêm túc không giải quyết được vấn đề nên bây giờ phải dỗ dành.
Minh Lan nghe mà muốn cười to mấy tiếng, liền ngoảnh lại, mỉm cười nói: “ Nói thật nói với người thật thà mới gọi là thẳng thắn với nhau. Còn nói thật với kẻ dối trá thì gọi là đầu óc có vấn đề. Cố đô đốc thấy Minh Lan ngốc lắm sao?”
Cố Đình Diệp nghe thấy Minh Lan thay đổi cách xưng hô, khuôn mặt liền mỉm cười. Nghe giọng nói trêu đùa của nàng lại cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, nhân tiện nói: “Em tất nhiên là không ngốc.” Liếc nhìn ngón tay Minh Lan đặt trên bàn, ngón tay mũm mĩm nhỏ bé, mềm mại nổi bật trên gỗ sơn màu đen, móng tay sáng bóng phiếm hồng, hắn không nhịn được mà ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Ý em là tôi không thật thà, vậy bắt đầu nói từ đâu đây?”
Minh lan trừng mắt: “Từ lúc Cố đô đốc cầu hôn.”
Cố Đình Diệp vẻ mặt trịnh trọng, bình tĩnh nhìn Minh Lan, con ngươi sâu thẳm, u tối, cho đến khi Minh Lan thấy sợ hãi trong lòng. Tốt xấu gì ở tòa án, nàng cũng được chứng kiến tội phạm giết người hàng loạt, dù sao cũng chống đỡ lại được kiểu ánh mắt khiếp người này. Nhìn một lúc lâu, Cố Đinh Diệp mới chậm rãi nói: “Em đoán ra rồi à?”
Giọng nói hắn bình tĩnh, nhưng vẫn không che giấu được ngữ điệu ra lệnh.
Minh Lan gật đầu, nói: “Anh không phải loại người không có cá thì tôm cũng được.”
Ngay từ đầu, Minh Lan luôn cho rằng người Cố Đình Diệp muốn cưới là con của chính thất, Như Lan. Nhưng đâu ngờ nòng súng lại đổi chiều, chĩa vào Minh Lan. Thịnh Hoành giải thích, Minh Lan chẳng tin chữ nào. Mặc dù mới gặp vài lần, nhưng mỗi lần gặp đều tranh cãi về chuyện cưới xin của Cố Đình Diệp. Dựa theo trực giác, nàng biết Cố Đình Diệp sẽ không tùy tiện kết thông gia với Thinh Hoành, anh ta hiểu rõ mình muốn kết hôn với ai.
Cố Đình Diệp trầm ngâm nửa khắc, nhìn thấy ánh mắt có phần phức tạp của Minh Lan, hồi lâu mới từ từ nói: “Bắt đầu từ lúc em ném bùn.”
“Hả?” Minh Lan nghe giống như lọt vào trong sương mù, “Anh đang nói gì vậy?”
“Không phải em muốn biết từ khi nào tôi bắt đầu suy tính với em sao?” Cố Đình Diệp trong mắt mang theo vài phần ý cười, lặp lại lần nữa: “Tôi nói cho em biết, bắt đầu từ khi em ném bùn lên người chị em.”
Minh Lan đỏ bừng mặt, vỗ bàn, gân xanh nổi lên trên trán, gần như hét lên nói: “Ai hỏi anh chuyện này hả!!”
“À, không phải em muốn biết cái này sao.” Cố Đình Diệp nghiêng người tựa vào ghế, lấy tay che miệng, khẽ nở nụ cười. Chỉ có lúc này, hắn mới bớt đi một chút sát khí, toát ra vài phần cao quý của công tử hầu môn.
Minh Lan cố gắng ổn định hơi thở, để bớt đỏ mặt, trong trận chiến kiêng kị nhất là nóng nảy, phải bình tĩnh, bình tĩnh. Khó khăn lắm mới ổn định lại, Minh Lan nhìn chằm chằm Cố Đình Diệp, mở miệng bình tĩnh noi: “Từ khi đó anh đã có ý muốn kết hôn với tôi à?”
Cố Đình Diệp từ tốn gật đầu, cực kì khẳng định.
Minh Lan nhịn không được mà đứng lên to tiếng: “Vậy anh đi cầu hôn là được rồi? Sao phải làm ra nhiều chuyện như thế ?” Chút nữa thì kéo theo nửa cái mạng của Hỉ Thước và Như Lan.
Cố Đình Diệp hỏi lại: “Em sẽ bằng lòng sao?”
Giọng nói Minh Lan nghẽn lại, dừng một lát rồi nhanh chóng nói tiếp: “Khi nào thì hôn nhân đại sự đến lượt tôi nói chuyện, nếu cha mẹ đồng ý thì có thể.”
Cố Đình Diệp lại hỏi tiếp: “Bà nội của em sẽ đồng ý sao?”
Minh Lan lại bị chặn một hơi, trên mặt có phần xấu hổ, nói không nên lời.
Cố Đình Diệp từ từ nâng chén trà lên uống một ngụm, ba ngón tay thon dài vững vàng cầm đĩa đựng chén trà đặt xuống bàn, mới nói: “Muốn kết hôn thì không đơn giản, muốn hủy hôn lại không quá khó khăn. Dòng dõi chênh lệch[‘], không môn đăng hộ đối…Lấy cớ gì mà chả được, huống chi tôi làm người không được đoan chính cho lắm, tính tình lão phu nhân nhà em rất khó lay chuyển, nếu cứ quyết liệt, cha em cũng chỉ đành từ con.”
[‘] Nguyên văn “Tề đại phi ngẫu”, dịch ra là nước Tề lớn không phải là hôn phối dành cho ta. Đây là câu nói của thái tử Hốt nước Trịnh trả lời khi Tề Công muốn gả con gái Khương thị cho ngài. Điển tích: Thời Xuân Thu, Tề Hi công định gả con gái mình Khương thị cho thái tử Hốt nước Trịnh. Thái tử Hốt chối từ nói: “Mỗi người đều có phối ngẫu (tức vợ hoặc chồng) của chính mình, Tề là nước lớn, không phải phối ngẫu của ta.
Về sau Bắc Nhung xâm lấn nước Tề, nước Tề cầu cứu nước Trịnh, thái tử Hốt cầm quân Trịnh giúp Tề đánh lui Bắc Nhung. Tề Hi công lại nhắc tới chuyện này, thái tử Hốt kiên quyết chối từ.
Người khác hỏi ngài, ngài nói: “Trước kia lúc chưa giúp nước Tề ta cũng không dám cưới con gái Tề công. Hôm nay phụng mệnh phụ vương đến giải cứu cho Tề, cưới thê tử về, này không phải dùng quân đội nước Trịnh đổi lấy hôn nhân cho chính mình sao? Dân chúng Trịnh quốc dân sẽ nói ta thế nào!” Đoạn liền từ biệt mà đi.
Minh Lan cười nhạt nói, mang theo mấy phần chế giễu: “Không ngờ anh lại hiểu rất rõ bản thân mình.”
Ai ngờ da mặt Cố Đình Diệp quả thực là dày, nghe không hiểu lời chế giễu của Minh Lan, còn nghiêm túc nói: “Người quý ở chỗ tự biết mình, ưu điểm đó thì tôi vẫn có.”
Châm chọc không làm gì được anh ta, Minh Lan thầm hậm hực trong lòng, lầu bầu nói: “Nhưng lại tốn không ít công sức đấy.”
‘Không có gì. Không có gì’. Cố Đình Diệp học theo cách nói của Minh Lan, cũng cười ha ha.
Minh Lan chợt nhớ đến Hạ Hoằng Văn, nghĩ hôm nay vẫn nên nói cho rõ ràng một lượt, nếu không về sau hoạ khó lường, chần chờ hồi lâu mới cắn răng nói: “Vậy anh…Vậy anh có biết…Có biết chuyện họ Hạ không? Bà nội tôi đã có ý…”
“Biết rõ.”Cố Đình Diệp nhanh chóng ngắt lời Minh Lan, nét mặt thản nhiên, giọng nói có phần không vui.
“
Anh biết à..?” Minh Lan không ngờ tới, trố mắt nói: “Vậy sao anh còn…còn cầu hôn hả?”
Cố Đình Diệp hùng hồn nói: “Thì sao? Con gái đính ước với ai là chuyện của nhà em, còn cầu hôn hay không lại là chuyện nhà tôi. Về phần họ Hạ …” Nét mặt anh ta lạnh lùng như có mấy phần khinh thường, nói như đinh đóng cột: “Hai người không có duyên.”
Minh Lan giận dữ, ngược lại ngồi thẳng người lên, cười khẩy mấy tiếng: “Ha, ha, ha! Hoá ra tiệm tơ hồng Nguyệt Lão là do nhà anh mở, anh nói không có duyên thì sẽ là không có duyên à?”
Cố Đình Diệp lớn giọng cười to, sau đó tiếng cười dần dừng lại, nhìn thật sâu vào đôi mắt Minh Lan, từ tốn nói: “Duyên phận là thứ, một nửa do ông trời se thành, một nữa là do may mắn của bản thân. Em là người thông minh chắc chắn hiểu rõ ý tôi, hai người thực sự không có duyên phận.”.
Minh Lan không cười, trong lòng nặng đi nửa phần.
Nàng và Hạ Hoằng Văn từ nhỏ đã quen biết, lão phu nhân đã có ý kết thông gia từ lâu. Lần đầu tiên là từ Hựu Dương trở về kinh thành, Thịnh lão phu nhân vừa xem xét nhân phẩm lẫn học thức của Hạ Hoằng Văn, vừa lưu ý một số thiếu niên khác, đánh giá từ trên xuống dưới, vẫn thấy Hạ Hoằng Văn ổn nhất, mà họ Hạ cũng đồng ý. Đôi bên gặp nhau đều rất hài lòng, dự định trước tiên kết mối hôn sự này cho Minh Lan. Ai ngờ cuối thu năm ấy xảy ra “Loạn Thân Thìn”, rồi lại một trận loạn kinh thành nữa, bao nhiêu đầu người rơi xuống đất nên hôn sự bị trì hoãn.
Sau đó, bà bác bệnh nặng. Thịnh lão phu nhân đi Hựu Dương thăm hỏi, chuyện hôn nhân lại tiếp tục bị hoãn lại. Sau đó thì Minh Lan cũng đến Hựu Dương, lúc đầu định đưa tang bà bác xong rồi về kinh, ai ngờ lại bộc phát ‘Loạn Kinh Đàm’, binh loạn kéo dài đến mấy cái đốc phủ, mãi đến tháng năm năm Sùng Đức thứ hai mới hồi kinh được.
Nhưng mà về kinh một thời gian liền bị cô em họ Tào gia chen ngang. Lão phu nhân bị chọc tức, hôn sự bị lùi lần nữa. Rồi lại, biến cố nối tiếp, kéo dài non nửa năm đến giờ, rồi thì, Cố Đinh Diệp tiếp nhận lưỡi rìu làm Trình Giảo Kim, một đường chém giết bước đến.
Muốn nói có tiếc nuối laại thôi, Minh Lan cảm thấy nhiều lúc là do ý trời. Muốn nói không nuối tiếc, nếu Hạ Hoằng Văn dứt khoát hơn, sớm đính thân hạ lễ, Cố Đình Diệp nhảy ra cũng không làm được gì. Cùng những mâu thuẫn tính toán giữa nàng và Hạ Hoằng Văn, trong lúc ấy, có lẽ duyên phận bọn họ đã hư hao hết rồi .
Nghĩ đến đây, Minh Lan chợt thấy nản lòng—Khoan đã, bỗng nhiên trong lòng chợt loé, bất chợt nàng ngẩng đầu, hoài nghi nói: “Sao anh lại biết rõ như vậy? Anh…Chẳng lẽ chuyện họ Hạ là do anh động tay động chân? Họ Tào kia…A!”
Có một việc, Minh Lan đã nghĩ tới từ lâu nhưng lại không suy xét sâu xa. Lương Châu ở tận Tây Bắc, dù phi ngựa truyền tin đặc xá cũng phải mấy bốn, năm tháng mới đến Lương Châu. Như họ Tào mang theo cả nhà mấy cái miệng ăn, tiền bạc không nhiều, phải mất ít nhất gấp đôi thời gian mới có thể trở lại kinh thành. Thế nhưng, họ Tào chưa đến một năm thì về kinh, trừ phi…
Cố Đình Diệp cũng không phủ nhận, bình tĩnh nói: “Đúng vậy. Tào bang vận chuyển đường thuỷ ven sông, tôi nhờ anh em họ Thạch lấy thuyền vận chuyển đưa bọn họ về kinh thành.”
Lần này, đến cả tức giận Minh Lan cũng chẳng còn sức, chỉ cứng họng nhìn hắn. Cố Đình Diệp cau mày hỏi lại: “Chẳng lẽ em hy vọng đính hôn với họ Hạ xong, thậm chí lấy nhau về, họ Tào lại đến cửa làm loạn?” Anh ta dõng dạc nói: “Bọc mủ phải chọc càng sớm càng tốt, chuyện này còn phải cảm ơn tôi đấy.”
Minh Lan chán nản ngồi bệt xuống, đầu óc rối tinh rối mù, nhìn ra ngoài cửa sổ, quay sang nhìn Cố Đình Diệp, ngẩn ngơ nói: “Cảm ơn anh.”
Cố Đình Diệp mỉm cười trả lời: “Không cần khách khí.”
Da nàng vốn rất trắng lại không hay son phấn, chỉ thoa một lớp dầu thơm nhẹ nhàng, ánh mặt trời mùa đông chiếu vào phòng khiến cho làn da của nàng non nớt tựa sắc trắng của giấy Tuyên Thành, giống như chạm một cái là rách, tóc rủ lơ thơ bên mai đen nhánh như lông quạ, dường như khó khăn lắm mới kết một nụ hoa xinh đẹp long lanh nhường ấy.
Mà đôi mắt kia, đôi mắt kia, Cố Đình Diệp lẳng lặng nhìn nàng, giống như rất lâu trước kia, anh ta đã thích ánh mắt này, an tĩnh tịch mịch, như đầm nước xanh vắng lặng, nhưng lại đang bốc lên ngọn lửa kỳ lạ, có lẽ là tức giận, có lẽ là thất vọng, sáng tối luân phiên, biến hóa thất thường khiến cho anh ta động lòng mất hồn, chứ đừng nói đến chuyện khác.
Minh Lan suy đi tính lại hồi lâu, trăm chuyển ngàn hồi, chuyện lúc trước đành cho qua vậy, đoạn sau mới là quan trọng. Một lần nữa, nàng lấy lại tư thế đoan trang, quay sang mỉm cười với Cố Đình Diệp: “Cảm ơn ý tốt của Cố đô đốc. Nhưng…Chuyện này vẫn nói sớm thì hơn. Tôi sợ không đảm đương nổi vai trò người vợ tốt, vừa không thuỳ mị nết na, lại không ngoan ngoãn hiền lành, tật xấu gì cũng có, đếm không xuể. Xin đô đốc thận trọng cân nhắc.”
Cố Đình Diệp nhếch môi cười: “Việc đã đến nước này, Cố Thịnh kết thân mọi người đều biết. Chị em còn có thể gả cho họ Văn kia, em thì sao? Đừng nói em tình nguyện chấp nhận họ Hạ nhé.”
Minh Lan máu nóng sôi trào, đủ loại uất ức khó mà kiềm chế, đứng lên cười lạnh nói: “Hoá ra gả cho anh, tôi như phải hũ mật, trăm tốt vạn tốt lại chẳng có khiếm khuyết nào!”
Phút chốc, Cố Đình Diệp cũng đứng lên, dáng người cao lớn bước lên mấy bước, ghé xuống, bóng hình bao phủ cả người Minh Lan. Minh Lan nhẫn nhịn không lùi về sau nửa bước. Cố Đinh Diệp cười ngạo nghễ, lớn giọng nói: “Tôi không dám nói gả cho tôi cái gì cũng tốt, nhưng tôi chỉ lên trời nói một câu, gả cho tôi, nhất định không để em bị thiệt thòi hay uất ức.”
Minh Lan tức quá, cười nhạt liên tục: “Cố tướng quân đừng suy nghĩ nhiều. Từ nhỏ Minh Lan lớn lên trong gạo ngon áo đẹp, chưa từng bị ấm ức hay tủi thân, cũng không đến mức người ngoài phải đến làm anh hùng cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng!”
Cố Đình Diệp cũng không tức giận, đôi mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Minh Lan, nhấn từng chữ: “Không! Em nói dối. Em vẫn luôn bị áp đặt, sống cho đến hôm nay em vẫn luôn thấy uất ức. Em xem thường thứ khuôn phép thối nát này, nhưng lại không thể không làm theo. Mọi việc rõ ràng em có thể làm rất tốt, nhưng lại cố gắng hạ thấp bản thân mọi chỗ, không dám mảy may mạo hiểm chút nào! Nên mới chọn nhà họ Hạ tầm thường!”
Minh Lan giận dữ, nàng không hề hay biết hai mắt mình đã đỏ lên, chỉ cười nhạt lớn tiếng: “Mạo hiểm? Trên đời này mỗi người đều có số phận an bài, không chấp nhận số phận? Hừ! Tứ Vương gia lúc đầu không chấp nhận số phận, kết quả thế nào? Một ly rượu độc! Lục Vương gia cũng không chấp nhận số phận thế là bị biếm thành tôn thất tầm thường! Kinh Vương, Đàm Vương cũng không chấp nhận số phận, nay đầu một nơi thân một nẻo! Đàn ông các người đều như thế, huống hồ tôi chỉ là một cô gái yếu đuối! Tôi có cách nào khác! Không biết điều một chút, sao có thể sống sót đây!”
Nàng không thích thêu thùa, đầu ngón tay đều sứt sẹo, không thích Vương thị, dì Lâm hay Mặc Lan, không thích lúc không vui cũng phải cười, trước mặt người đáng ghét phải giả vờ ngoan hiền đáng yêu, không thích có quần áo hay thứ gì tốt đều phải để cho người khác chọn trước, không thích chuyện gì bị oan ức cũng phải giả ngu cho qua…Rất nhiều, rất nhiều việc không thích, nhưng nàng đều giả vờ thích!
Có cách nào hơn, nàng phải sống sót!
Cố Đình Diệp bước lên mấy bước, không nhường chút nào từng bước ép sát: “Đúng vậy! Em hiểu rất rõ! Em thông minh, em hiểu biết, em cầm cái gì cũng phải nhìn cho kỹ, nên em mới không dám đi quá giới hạn. Nhưng trong lòng em lại bực bội không thể trấn an. Em tức giận, em bất bình, nhưng hết lần này đến lần khác em không thể làm khác. Em nhẫn nhịn chỉ có thể giả ngốc, lúc nào cũng cố gắng làm vừa lòng mọi người, ép buộc bản thân phải làm một cô Sáu nhà họ Thịnh không thể bắt bẻ!”
Cả người Minh Lan run rẩy, không biết do tức giận hay là sợ hãi, ngực toát một mảng mồ hôi, ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay, tựa như vết thương cũ năm xưa đã thành sẹo lại bị vạch trần, miệng vết thương máu chảy đầm đìa. Hoá ra nó chưa bao giờ khỏi hẳn, nàng muốn to tiếng, nàng muốn khóc nức nở, cho nên hết thảy mọi thứ đều bị lấp kín vào trong miệng, đứng ở nơi đó tiến hay lùi đều khó khăn, mặc cho viền mắt rưng rưng.
Mười năm ở khuê phòng cổ đại, nửa cuộc đời ở kiếp trước giống như trong giấc mộng, giả vờ lâu quá rồi, diễn rất nhập vai, nàng đã quên khóc một trận là như thế nào, đã quên thế nào là tuỳ ý muốn mắng bèn mắng, đã quên nàng không phải là Thịnh Minh Lan. Mà nàng là Diêu Y Y.
Cố Đình Diệp nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Minh Lan, trong lòng không hiểu vì sao thấy đắng chát. Anh ta bước từng bước đi lên, khom người xuống chắp tay thi lễ, ngẩng đầu lên, giọng nói sang sảng mang theo âm khàn trầm, từng chữ rõ ràng: “Tôi mến mộ em đã lâu, nguyện cưới em làm vợ, giao phó việc nhà, kéo dài hương khói, trọn đời bên nhau.”[‘]
[‘] Trăn trở mãi quyết định vẫn dịch thuần Việt câu này, nguyên bản anh Cố dùng xưng hô “Ngô – Nhữ”, đây là lỗi xưng hô cổ từ thời Chu – Thương, Xuân Thu Chiến Quốc, dùng cách xưng hô này thể hiện sự trang trọng và thành ý. Còn lối xưng hô bình thường là dùng “Nhĩ – Ngã”.
Hai mắt đẫm lệ mờ mịt, Minh Lan chỉ nhìn thấy khuôn mặt đầy chân thành của Cố Đình Diệp, trong chốc lát, tay chân nàng luống cuống.
Cố Đình Diệp mắt chất chứa chờ mong, nóng bỏng mà rực rỡ, nhìn thẳng vào Minh Lan: “Tôi không dám cam đoan để em có cuộc sống thần tiên ngày ngày, nhưng tôi còn ở đây ngày nào, tuyệt đối sẽ không để em chịu thiệt thòi! Trong cánh đàn ông tôi ở vị thế gì, thì với cánh phụ nữ em ở vị thế ấy”
Từng chữ vang vọng, nói năng hùng hồn.
Minh Lan giật mình, bất giác cảm thấy lạnh buốt một mảng trên mặt, nàng đưa tay lên sờ, chạm phải toàn nước mắt.
Bởi vì tỉnh táo nên thấy đau khổ, bởi vì hiểu rõ nên thấy ảm đạm, trong hy vọng luôn có tuyệt vọng, nàng không dám hy vọng, không dám chờ mong. Mọi người đều tỉnh, mình ta say, dù là đeo xiềng xích cũng phải giẫm lên mũi đao, cười ngây ngô mà bước qua thôi.
Cổ đại chết tiệt này!
Editor: Hàng về hàng về, comment nhiệt tình :*
yeahhhhhh! Lại có chương mới rồi!!!
Chưa kịp đọc nhưng comment ủng hộ trước nè!
Một chương quá hay, chú hai Cố quá đỉnh luôn. Minh lam cũng ko kém. Hồi hộp chờ kết quả
Màn cầu hôn quá bá đạo, không thể nào chuẩn hơn, kiểu “lấy tôi, em sẽ được làm chính mình, không bị ai bắt nạt, tôi sẽ che mưa che nắng cho em”, ở hiện đại lấy chồng cũng chỉ mong thế 😀
ôi không ông ông ông. :(( font chữ khó đọc quá nàng ơi.
Cố ca!!! thật là phong độ mà. đọc đến đâu thấy người căng như dây đàn đến đấy mà.
Cố ca Cố ca Cố ca Cố- ca- cố- la
;)) soái ca của lòng mình T_T
Ơ, font times new bình thường thôi mà, bị khó đọc à? Để xem lại 😀
nàng ơi chẳng hiểu sao nó cứ nhảy dấu với chữ xa nhau tít mù ấy T_T. ta xem các note khác vẫn ok
Ta xem vẫn ok, hic hic +_+ Vừa ngõ lại, không hác gì ngày thường 🙁
Minh Lan cười nhạt nói, mang theo mấy phần chế giễu: “Không ngờ anh lại hiểu rất rõ bản thân mình.” đây ta copy thử một câu. nàng nhìn xem có phải chữ bị xa nhau k nhé. hay máy tính ta đơ (phần đang gõ trực tiếp này vẫn hiển thị bình thường) Dù sao Cố Đình Diệp soái quá soái quá soái quá quá soái hú hú hú
Ko bi xa đâu nàng, hay font chữ nhà nàng có vấn đề. Anh Cố mới nang vai ngang sức với Minh Lan được chứ các anh khác chỉ là trò trẻ con :))
ảnh mới đủ Men ;)) ka ka
Font này bên mình nó lỗi lắm, toàn ô vuông thôi, chỗ in nghiêng thì k sao
Kì lạ nhỉ, mình dùng times new roman thôi mà, máy mình đọc rất bình thường, bạn thử kiểm tra lại cài đặt trên máy xem.
Mình đọc trên đt… Chương phiên ngoại đang đọc thì k sao…
Hic, hic, kì lạ thế, nếu không đọc được bạn vào Kites đọc vậy, tớ post bên ấy rồi.
Ok, để đổi công cụ đọc khác thử
Nãy giờ đọc bằng app WordPress giờ đọc bằng chrome thì k sao
Chương này hay quá đi! Chú Cố đánh thắng trận chiến tâm lý này rồi, thừa thắng xông lên nào!
“Muốn kết thành một mối hôn không dễ gì, từ chối một mối hôn lại quá khó khăn. ==> Theo ý cả đoạn thì phải là ‘không quá khó khăn’ chứ nàng nhỉ 😀 hôm nay có phiên ngoại luôn ko 😀
Đang edit, còn 1-2 trang nữa, nhanh thì nửa đêm nay xong :)) Ko thì sáng mai, he he:D Đúng là từ chối cũng khó, cầu hôn cũng khó đấy, hay tác giả nhầm nhỉ 😀
Đoạn này mình cừa kiểm tra lại bản raw, té ra mình edit nhầm. Câu này đúng là “Muốn kết thành một mối hôn không dễ gì, đổi một mối hôn thấp hơn lại quá khó khăn.” Ý anh Diệp là đổi con dòng chính lấy con dòng thứ rất khó. 🙂 Thế này mới hợp nghĩa
– xiêm ý lấn áp : y
-kết thông gia với Thinh Hoành: Thịnh Hoành
-từ chối một mối hôn lại quá khó khăn: không quá khó khăn
-Lấy cớ gì mà thành công được : Lấy cớ gì cũng thành công được
-trong lòng nặng đi nửa phần: trong lòng trầm xuống
-một trần lọan kinh thành: trận
-Muốn nói tiếc nuối lại thôi : Muốn nói có tiếc nuối
-bình tinh nói: bình tĩnh
-cảm ơn tối đấy : tôi
-ngọn lựa kỳ lạ: lửa
-Cố Đinh Diệp cười ngạo nghễ : Đình
-nhưng tôi chỉ lên trời nói một câu: nhưng tôi dám chỉ lên trời nói một câu
– Tứ Vương gia tiền triều : Tứ Vương gia của tiên đế, chứ tiền triều là chỉ triều đại trc, kiểu đời Minh rồi đến đời Thanh ý, còn đây chỉ là đời vua tiền nhiệm thui =)))
– lại bưc bội : bức bối
– lúc nào không vui cũng phải cười : không thích lúc nào không vui cũng phải cười
Đoạn tỏ tình các nàng dịch hay quá, đọc lại mà mún rớt nc mắt cảm động 🙂
Đọc kiểu dồn dập nhờ, nghe anh ý nói thế cũng thấy tim đập chân run :))
“Cố Đình Diệp mặc trường bào gấm màu trời xanh” chỗ này mình thấy để màu thiên thanh hoặc màu xanh da trời ^^, góp ý xíu :> .
Nói thiệt thì tui vẫn ưa cậu hai Cố hơn :3 chuẩn men :3, cậu Hạ vẫn còn non và xanh lắm, gả cho cậu ta phải lo đủ điều.
nó là màu “Thanh thiên quá vũ” tức là trời xanh sau cơn mưa ấy, nếu để thiên thanh thì còn đoạn sau cơn mưa mà để xanh da trời sau cơn mưa nghe ko ổn lắm :))
Hic phức tạp thế, tại mình thấy để màu trời xanh thì hơi kì
Chú Cố này còn tính kế nhà họ Hạ, với nhà họ Tào nữa…O.O…đúng là trùm sò. Hiểu rất rõ Minh Lan nhỉ, Minh Lan xem ra vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận cuộc sống ở thời pk này, cũng k trách đk, người ta đang tự do hạnh phúc ở hiện đại mà, có ba mẹ yêu thương, còn có anh em bạn bè, công việc ổn định mỹ mãn, tự dưng bị ném về cái nơi khỉ ho cò gáy này, ba thì như có như không, mẹ ruột k có, thân phận thấp thì thôi, muốn tự mình tự sống cũng k đk, còn may là có bà nội vì mình tính toán, không còn tệ nữa. Bây giờ lại còn vụ lấy chồng, chậc, bực mình mà k có chỗ phát tiết 😈
Soái ca đây rồi!!!
hay quá, cầu hôn gì bá đạo quá vậy =) nhưng mà thích lắm luôn
đúng là chỉ có chú Cố mới hợp với tính cách của Minh Lan thôi, nể tình chú âm mưu từ lâu mà tha cho chú những năm ăn chơi tội lỗi 🙂
Editor chăm chỉ quá, cảm ơn bạn nhiều <3
Lên wtt thấy chị giới thiệu bao nhiêu truyện hay, cảm ơn c nhiều ạ 😀
Lúc mới vào suy nghĩ mãi mới dám nhảy hố, bây giờ k dứt ra đc :(( truyện hay quá chị ơi!!! Em Minh với chú Cố cute thía :)))
Em về phe anh Cố đây, màn cầu hôn quá đỉnh, đúng là anh đã lấn át các anh khác, từ tra nam chuyển mình sang nam chính một cách mạnh mẽ ^^ Mắc cười khúc anh ấy muốn Minh Lan rót trà cho mình, anh tưởng Minh Lan thật sự là trẻ nhỏ dễ dạy thật à ^^
Haha. Chú hai có màn cầu hôn thật bá đạo nha, nhưng mà siêu ưng, thế mới hợp với minh lan =)))
oá óa óa, thì ra chuyện họ Tào cũng liên quan đến chú Cố!! Chú đủ thâm!!!! Lại nói, có thể phân tích cách chiến đấu của chú cố như sau : vừa đấm vừa xoa vừa dụ dỗ!! quá thâm!!! đoạn tỏ tình quả thật rất xúc động!!! mà k ngờ ML số đào hoa, ném bùn thôi mà cũng thu được 1 bông hoa đào!!
Bao giờ đôi này mới cưới nhau cho chúng dân xem trường thuật trực tiếp cảnh động phòng đây \\(≧▽≦)//
Dăm bảy chương nữa :))
ôi thế thì bạn cố edit ngày vài chương đi ^^, đọc gần 100 chương mà cảnh nắm tay còn chưa có T_T
Hế, điền văn nó thế mà, yên tâm, lấy nhau về thì tha hồ :))
Trời ơi a Cố. I’m falling in love with Cố ca. :3
Trời ơi, nghe anh Cố nói mà lòng em thổn thức( U40 đời chót ạ). Chẳng bù hồi sắp cưới, ông xã mình bây giờ hỏi độp 1 câu : tháng sau cưới dc k e? Hết! Mà xin đính chính là sau cưới 12 tháng tớ mới sinh 1 mẻ ba em bé chứ k phải bác sỹ giục cưới đâu nhé.
Xời ơi, hồi em cưới, chồng em yêu em 3 năm chưa dắt về nhà. Một hôm đẹp trời dắt về gặp mẹ thì bà bảo để đi xem bói xem chúng mày có hợp nhau ko? Thế xong rồi mẹ chồng bảo thầy bói bảo cuối năm chúng mày cưới luôn đi, mà lúc đấy đã là tháng 10. Thế là đùng cái em cbi đám cưới trong vòng 2 tháng :(( Shock thảm thiết, khóc mãi, chồng dỗ dành các kiểu. Giờ con cũng đã hai đứa :D, em mới U30 thôi :))
Cái này giống mình vậy. Mình cũng yêu rõ lâu gần 4 năm. Thấy 2 đứa cứ lửng lơ con cá vàng, đùng cái mẹ chồng tương lai bảo tao xem rồi tuổi chúng mày tháng nào cũng hợp cưới thôi tháng sau cưới luôn chứ chờ chắc đến xuống lỗ cũng ko đc bế cháu
Đọc đoạn này xúc động nhỉ! Anh Cố quá hiểu em MLan, nếu ko sao bắn phát chết tươi thế kia. Uhm, làm mình nhớ đến một câu của vua Bhutan hiện giờ, hình như là ta ko cần lấy nhiều vợ, ta chỉ cần lấy người hợp với mình. Chuyện tình của ông này cũng hay phết. Người hiểu được mình nào có mấy ai. Giống như cái bài hát gì đấy, “triệu người quen, có mấy người thân!”. Thấy những gì chú Cố nói với ML mới hiểu được vì sao tác giả bảo chú Cố rất xứng! Qủa thật rất xứng. Mong chờ hai người mau thành đôi!
Xứng mà, tri kỉ như thế có mấy người 😀
Ôi anh Cố, như thế này làm sao Minh Lan cưỡng lại được đây.
Hóng chương kế nóng lòng đến chết mất!
Kamyochan nàng ơi tính mua vip jj thì mua luôn chương 96, 98 nhá :(((( đoạn cuối chương 98 cũng dừng cụt lủn sao đó :((((
96 cũng thiếu á? 96 thiếu đâu nhỉ, cái link bạn Linh Lan đưa có đủ raw, tớ đang edit bổ sung 95, cái đoạn thiếu dài lắm lắm :((
Vào đọc diễn đàn các mẹ mê trai đẹp đã nghe nhiều mẹ khen bộ này nhưng nghe nói dịch xưng hô Việt hóa nên hơi mất hứng k muốn đọc. Sau liều mình đọc ai ngờ hay quá đỗi, là bộ điền văn hay nhất m đã từng đọc. em Kamyo edit mượt lại rất ra chất hài! Danh xưng việt hóa nhưng vẫn giữ chất cổ đại là nàng, chàng. Nam chính, nữ chính đều hay, ko bị xây dựng kiểu cái j cũng tốt như đa phần nhân vật ngôn tình hiện nay. Lâu lắm mới lại có bộ hay thế này. Cám ơn editor chăm e bé vẫn phục vụ độc giả! Mong e bé ngoan, mẹ khỏe để dc đọc đều!!!
Truyện càng ngày càng hay. Ngày nào cũng lượn vào nhà e mấy lần. Thỉnh thoảng thèm quá đọc convert mà khó hiểu quá mất cả hay nên lại thôi. Cám ơn e đã edit rất nhiều.
TRanh thủ đợt này tài nguyên dồi dào update liên tục cho chị em đọc :* Em đọc convert mấy lần rồi mà đến lúc edit vẫn thấy hay hơn bao nhiêu ấy 😀
Ôi ôi chương 97 sẽ như nào nhỉ?
Sốt ruột quá, trời ạ!
Đọc phiên ngoại chú Cố trước nhá :*
Lan dau tien comment, cam on chu top da edit truyen nhieu. Truyen rat hay, giong van muot ma. Dang stress ma dic tuyen dien van the nay cam thay nhe nhang han.
Phúc hắc , phúc hắc quá, để lấy được vợ là không từ thủ đoạn mà 😁
Mở đầu song gió. Cố lên ML
Chú lấy vợ mà bày thiên la địa võng như đánh trận
Đến lúc cầu hôn thì đúng kiểu so găng đối đầu 1 chọi 1
truyện thực tế nên dù nhiều lúc chú say mê vẻ đẹp của Minh Lan thì lúc tính đến cưới xin chú vẫn lý trí lắm.. 1 tên trúng 2 3 chim gì đó chứ ko ít.
mình thì thích tình yêu thuần khiết hơn nhưng kiểu như Tề Hành lại chả lọt được mắt Minh Lan vì biết chắc là ko đc, buồn thế đấy :))))))
Chú Cố là nam chính ư, quá khốc
Anh Cố quá thâm và hiểm mà, để ý chị Lan thuở ném bùn cô Mặc ở chùa, lúc đó chắc nhìn ra dc 1 phần tính tình của Minh Lan rồi.
Mắt tinh thôi rồi, biết là người ta không giống mấy cô gái cổ đại thông thường. Buồn cười, sau này hai vợ chồng toàn kết hợp làm xằng làm bậy, vợ hát chồng phụ họa, một đôi lưu manh giả danh trí thức.
Đọc đến đây nhiều cảm xúc mà k nói đc lời nào… Vừa bất ngờ, vừa thích thú, vừa đè nén, vừa cảm động… Trước giờ ML tuy có bà nội nhưng vẫn như cây k có chỗ bén rễ trôi đi mà bất lực, giờ ML đã có nơi chốn thuộc về mình r. Còn nhiều sóng gió nhưng nhờ tình cảm của anh Cố, ML sẽ đc nuôi dưỡng lớn lên tươi tốt, và dĩ nhiên đơm hoa kết quả…
đọc chương này nhận ra tác giả rất sâu sắc, chú Cố hiểu Minh Lan nhưng cũng chưa hiểu hết, còn mong chờ Minh Lan rót trà trong hoàn cảnh này :))
Lấy về mới ăn khổ chứ sao, nàng dịu dàng, nàng đảm đang, nàng biết lấy lòng, nàng đáng yêu, nhưng chờ đấy mà được nàng yêu say đắm, nàng tin tưởng :))
Hoan hô màn cầu hôn vô cùng thực tế của Cố ca. Chú hai biết nàng Minh Lan cần thứ gì nên đáng thẳng và trúng đích luôn. Bây giờ coi làm sao dỗ ngọt lão phu nhân đây?
Trời ơi anh Cố ngầu quá. Cầu hôn kiểu này cô nào ko xiêu lòng. Không hứa cho em cả đời không lo không buồn, chỉ hứa cho em tự do tự tại được là chính mình. Đừng nói cổ đại, hiện đại cũng đốt đèn kiếm 1 anh như thế mà ko ra á.
Lần đầu tiên comment, cám ơn các editors nha. Công nhận chỉ có Cố Đình Diệp hợp với Minh Lan. Cuộc đời chỉ mong kiếm đc người hiểu mình. Nhưng tội Minh Lan thiệt, thấy ấm ức cho Minh Lan quá.
Cảm ơn em đã edit. Truyện rất hay. Xưng hô thuần Việt nên đọc cứ có cảm giác như motip phim “Người đẹp Tây Đô” ấy. Hợp lý mà nhẹ nhàng vô cùng.
Cao thủ dụ dỗ là đây nhá
Ta nhảy hố muộn nhưng vẫn bay vào cho đúng tinh thần dỗ com cuả nàng. Chú Cố tỏ tình quá đỉnh. Trai hiện đại còn phải xách dép cho chú ấy chứ nói j cổ đại.
Đọc chương cầu hôn tim đập thình thịch, rất gay cấn :))
Trời ơi, chương này hay quá là hay. Chú Cố thật là đàn ông!!!
Các nàng edit mượt mà, hay lắm, đọc sướng ghê!!!
hai người đấu khẩu với nhau thích tai kinh….chương này hay lắm thanks thankss>>
một nữa là do may mắn của bản thân -> nửa
Muốn nói có tiếc nuối laại thôi -> lại
Thuyết phục thuyết phục thuyết phục! Nhớ ngày đầu gặp chú hai, tướng mạo : mặt chuột, nham hiểm, nghe là thấy mất điểm rồi =.= nhưng vẫn có cảm giác chú là nam 9 vì chỉ khi đứng trước chú bạn Minh mới yếu thế một chút ^^ Mấy lần gặp sau, mỗi lần chú đều lột xác, giờ thành người đàn ông 5 tốt, có nhà, có xe, có sự nghiệp ổn định, đủ điều kiện cưới vợ rồi :)))) Chú mặt lạnh thế thôi chứ chắc sợ bạn Minh từ chối gần chết ấy chứ, nhưng mừ phải nói chú là ứng cử viên số 1 cho vị trí ông xã của bạn Minh, chú hiểu và chạm đến cảm xúc thật của bạn Minh,chú chấp nhận suy nghĩ thật sự của bạn ấy, điều mà đàn ông cổ đại khó làm được lắm, chú giống như bến cảng che mưa chắn gió cho bạn Minh vậy, lời cầu hôn không sướt mướt mà vẫn rung động, khí phách đến thế này, chú quá tuyệt!
Chương này tớ đọc đi đọc lại rất nhiều lần, đọc mà máu nóng rần rần, còn kích thích hơn đọc cảnh H 😀 Quá đã luôn ys^_^
Tớ nhận thấy tác giả thanh thủy văn mới gọi là cao tay, viết câu nào câu nấy cứ như đánh vào tâm độc giả, làm máu sôi lên, tim đập thình thịch, hot còn hơn H thật. Mấy cảnh H đọc rồi quên chứ mấy chương như này toàn câu kinh điển không quên được 🙂
Cũng có tí thịt mà :)))
Đọc đến chương này lại thấy tác giả đặc biệt yêu bàn tay Minh Lan, mặt mũi tóc tai không thường nhắc đến, mà đôi tay xinh đẹp này lại được miêu tả không biết bao nhiêu lần, lúc thì từng ngón tay béo trắng, lúc thì những móng vuốt múp míp, lúc thì những ngón tay nhỏ mũm mỉm… lúc nào chi tiết này cũng trực tiếp chọc ngứa ánh mắt các cậu chàng. Có phải vì nàng không học đòi đàn cổ vẽ tranh mà ngón tay sẽ không thon gầy mảnh khảnh. Có phải vì nàng rất chú tâm vào những việc thủ công may vá, ăn uống nên đôi bàn tay lại no tròn hữu lực. Nếu đây là một sự phản chiếu của Hồng Lâu Mộng thì bạn Minh lại là hình ảnh của cô Tiết Bảo Thoa; một kiểu mỹ nhân Thông minh mà thực tế. Cô Tiết rất giỏi về thi phú nhưng vẫn một mực rằng ” làm thơ không phải phận sự của chị em mình “, cô Tiết biết rất nhiều về cuộc đời bình thường như các món ăn ngon, thuốc chữa bệnh hiểm, dạy cho nha hoàn cả may thêu. Lúc một nha hoàn bất tuân nhảy giếng, Bảo Thoa lại không tang thương héo úa như em Lâm, nành chỉ phân phó những việc đáng làm để thanh danh gia chủ không bị thủng. Mình thấy Minh Lan giống cô Tiết đến kỳ lạ. Từ việc nàng thích ăn ngon ngủ say, nàng thực tế trong việc chọn lấy sở trường có thể phục vụ cho trưởng bối và đến việc nàng không hề chống lại quan niệm phong kiến nam quyền nữ ty, đa the nhất phu, mà nàng dành nhiều tâm tư tìm cho mình một chốn đi về ít nguy hiểm và ngàn tản nhất. Có lẽ tác giả Hồng Phai Xanh Thắm này cũng có tâm tư thiên vị cô Tiết nên mới tạo ra một anh Cố nhị để bồi đắp về sự tiếc thương cho bông hồng Tiết Bảo Thoa. Bảo Thoa tràn ngập sức sống lại bị xem là kẻ chen vào giữa đôi song Ngọc và đáp ứng lấy Bảo Ngọc để thỏa mãn tâm tư ai sẽ chăm sóc con trai sau này của Hình phu nhân, dù là nương tử của Bảo Ngọc rồi, nhưng cả đời nàng vẫn phải nghe chồng gọi ” chị Bảo Thoa “. Còn Minh Lan nếu lấy Cố Nhị có lẽ sẽ giải phóng được cái vỏ già sớm của nàng, không phải làm bảo mẫu cho ai cả, cũng không phải làm rối hề cho ai. Cố Nhị lớn hơn Minh Lan nhiều như thế chắc là sẽ không lơ lửng kiểu Peter Pan mà Cậu Giả vẫn mông lung cùng em Lâm nguyện ăn gió uống sương vịnh thơ cùng thưởng nguyệt.
Comment chất lượng thế, fan Hồng Lâu Mộng đây mà. Tác giả bộ này cũng là big fan của HLM, từ truyện đến phim. Sau này tác giả cũng có lý giải một số nhân vật có mượn hình tượng từ Hồng Lâu Mộng nữa, không có Minh Lan nhưng mình thấy bạn nói có lý lắm, nhất là trong truyện tác giả có quan điểm về mấy cô tài nữ thiếu tính ứng dụng ^^.
Mình đọc sau giờ cmt cũng chẳng được ích gì, nhưng cũng muốn theo phong trào ủng hộ chủ nhà một chút. Chú Cố đã động lòng với em Minh từ lâu, mà mấy lần gặp lại còn như kiểu có thành kiến ý, giả vờ đúng là cao tay thật. Lại nói văn án đúng là lừa tình mà, nam chính đầy khiếm khuyết phải như anh Hạ mới đúng, chứ chú Cô nhà ta có quyền, có sắc, có mưu, lại là người duy nhất động lòng mà vẫn có thể nói chuyện ngang hàng với nữ chính, đúng đủ yếu tố làm nam thần rồi, mấy cái quá khứ với gia thế chỉ là mây bay thôi ~
Chương này là chương mình hay đọc lại nhất, đọc sướng :)))))
Chỉ bốn chữ thôi: «TÂM PHỤC KHẨU PHỤC!» Sảng khoái!
Em Minh sáng suốt bàng quang bao năm nay cuối cùng cũng chịu thừa nhận bản thân mình. Là một nhân vật xuyên không, tưởng rằng mọi người mọi việc đối với em chỉ là qua đường, như một người khách ngoài cuộc, ai có biết đâu em cũng còn lắm sân si: «Nàng không thích thêu thùa, đầu ngón tay đều sứt sẹo, không thích Vương thị, dì Lâm hay Mặc Lan, không thích lúc không vui cũng phải cười, trước mặt người đáng ghét phải giả vờ ngoan hiền đáng yêu, không thích có quần áo hay thứ gì tốt đều phải để cho người khác chọn trước, không thích chuyện gì bị oan ức cũng phải giả ngu cho qua…Rất nhiều, rất nhiều việc không thích, nhưng nàng đều giả vờ thích!»
Round 1: 1 – 0 Cố lão đại toàn thắng.
Mợ tác giả cũng ghê gớm thật, nam chính nhà ai gần trăm chương truyện chỉ xuất hiện chớp nhoáng, còn sắm vai «chú hai» người gặp người tránh, hoa gặp hoa tàn. Haiz, lật mình một cái lại thành hôn phu, «cháo» Minh cũng thật là dễ nuốt nha.
(Định không cmt chương này vì thấy nhà đông đúc quá, thêm mình sợ chật, thế nhưng mà khí huyết dâng trào không nói thì nghẹn mất.)
Chương này tớ đọc đi đọc lại suốt, vừa đọc vừa thấy máu nóng sùng sục, gay cấn còn hơn cả truyện PK đánh quái :))))) Chú Cố dư lày hỏi sao hai bà cháu cũng đành thua :))))
Đọc mấy chục chương nhưng chương thấy nam chính, nhưng cái đoạn pé Minh giả ngu bao nhiêu năm đứng ra thay nhà họ Dư đuổi mẹ con Mạc Nương, thấy nghi nghi rồi xem lại gt truyện là thấy tỏ tỏ rồi đó, nhưng cũng ráng đọc tiếp xem đúng ko. Cuối cùng hôm đọc đến chương gặp ở vườn mai phủ Tề, là thấy dần lộ rồi, nam chính có thể là đây, những câu nói của ML với chú Cố thật sự khác biệt (hiếm khi nói thật lòng với ngi khác như thế), và cách chú Cố lắng nghe và tiếp thu, cũng như suy nghĩ về những gì đc nghe cũng thế, sang vụ ném bùn thì chắc như đinh đóng cột rồi, sau bao biến cố thì chú ấy cũng ngày một tiến bộ, năng lực tiếp thu cao hơn, con mắt cũng sáng và tinh tường hơn. Giữa bao cô gái mà chú Cố tiếp xúc, thì ML là một cô gái vẻ ngoài xinh đẹp (ấn tượng mạnh nha), cử chỉ lời nói đúng khuôn phép, nhưng ko dấu được sự thông minh, sắc xảo, khả năng ứng đối nhanh, mạnh…(chứng kiến nàng cự tuyệt dứt khoát anh Tề lụy tình, cộng thêm đối đáp chuyện về cô cả Dư lúc mới nc lần đầu nè), cách suy nghĩ, cách nhìn sâu rộng về vấn đề, lại có phương pháp đối nhân xử thế ( với mối qh gia đình, xã gieo, với anh Tề, Mặc Lan, và nhất là Mạn Nương). Chú Cố đã nhắm đc một cô vợ mình đang cần, và mong muốn có đc. Với hoàn cảnh của chú ML là lựa chọn hoàn hảo, rồi đến lần gặp trên thuyền, ML có nói chuyện Mạn Nương, rồi nói “chú giờ đã ko còn trói buộc bởi phủ hầu, có thể có sự nghiệp, con đg riêng rồi nên có thể tự định đoạt chuyện hôn nhân của mình” haha… Thế là kế hoạch rước nàng về dinh, rồi chinh phục nàng đã được xem là quyết sách quan trọng, hàng đầu trong cuộc đời chú Cố.
^_^ Tội cho chàng trai ấy.
Chú Cố tại thời điểm hiện tại có thể hiểu, và nói ra những lời đó với ML là rất giỏi rồi, nhưng chỉ hiểu một phần về cái khó và sự ko cam lòng của ML thôi, nhưng thế đủ để lấy đc vợ rồi, còn lấy sau chịu khổ rồi sẽ hiểu thêm, hiểu sâu hơn, âu cũng là qtrình của hôn nhân.
Khi ML biết hôn sự ồn ào này là do chú Cố có tình sắp đặt thì nàng cũng xác định là gả rồi chỉ tìm cách khuyên lão phu nhân thôi. Nói chuyện với chú Cố thế kia để giải tỏa nghi ngờ rồi hậm hực, tỏ thái độ một chút cho đỡ ko cam lòng, còn thêm có giá tí, về ko bị bắt nạn chèn ép, ai ngờ lại nghe đc mới câu chân tình, lời hứa chân thành chắc chắn như thế này từ chú Cố, còn giải tỏa đc uất ức ko cam lòng bao lâu nay, khóc một trận đầm đìa, thỏa mái, ko tính toán,… trút hết ra mà ko bị soi mói, hay đánh giá, còn để ngì ta thấy thương thấy yêu. :D. Về nhà cũng có truyện tiện nói chuyện với bà nội, thuyết phục bà, làm bà an lòng, yên tâm gả nàng đi.
Đối với ML bước đầu hôn nhân thế này cũng ổn rồi, sau này rồi từ từ tính tiếp, có yêu hay ko ko quan trọng, nàng chỉ cần bình yên, có nơi tránh gió về sau là vui rồi, ko hy vọng thì sẽ không thất vọng. Vì thế, lại một lần nữa nói lại, chú Cố thật tội lỗi, nhưng đảm bảo cưới ML về là quết định đúng đắn nhất, sáng suốt nhất đời này của chú. Chỉ biết cổ vũ đôi trẻ nhà này thôi, hihi :))
Sao có comment hay dữ thần ❤️❤️❤️❤️❤️
Trò chơi cảm giác mạnh này khủng khiếp quá đi, đối với những ng tư tưởng an phận, tránh sóng gió thật k biết nên khóc hay cười
Đâu chỉ cổ đại mới phải giả vờ, cuộc sống bây giờ cũng vẫn phải đeo mặt nạ nói cười, không phải lúc nào cũng được làm theo ý muốn. Câu “Mọi người đều tỉnh, mình ta say, dù là đeo xiềng xích cũng phải giẫm lên mũi đao, cười ngây ngô mà bước qua thôi.” đọc thật chua xót, tìm được người thấu hiểu mình vậy là tốt lắm rồi.
“Tôi mến mộ em đã lâu, nguyện cưới em làm vợ, giao phó việc nhà, kéo dài hương khói , trọn đời bên nhau.” anh Cố cũng ko hứa chỉ có mình Minh Lan, chính ra có lẽ minh Lan chọn anh Hạ thì vẫn yên tâm cải tạo chồng hơn ý
Đọc truyện muộn mất mấy năm.. cơ mà hay quá.. nghe anh Cố tỏ tình mà mẹ giag như tui đây còn thấy rung rinh 🤣🤣🤣
Tuyệt dời á, nếu gặp được một người mà có thể chấp nhận và nuông chiều tất cả mọi tính khí của bản thân thì thiệt là heppi, chú Cố không chỉ thắng ở chuyện mưu lược thui đâu, chú còn thắng được ở việc hứa cho Minh Lan được sống thật và sống thoải mái với mong muốn của mình nữa.
Trời ơi nghe anh Cố xin cưới ML mà nổi da gà, tim đập thình thịch luôn ấy!! Thích quá đi mất!!!