Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 39:
Chị dâu!
Hai chàng thiếu niên đi xuyên qua màn sương đêm dày đặc. Lý Tín đặt tay ra sau đầu, thong thả giẫm lên bức tường làm bằng đất, gạch nung, bước từng bước vững vàng. A Nam đi theo sau hắn, ngược lại bước chân loạng choạng, có vẻ như đang muốn nói gì đó với hắn, nhưng đuổi theo không kịp.
A Nam vô cùng bực bội, “Tên kia chắc là nóng lòng muốn thăng chức đây mà. Đều là anh em với nhau, tôi đương nhiên cũng mừng cho nó! Nhưng nó lại không muốn nói rõ mọi việc với chúng ta, cậu nói xem là vì sao? Nó sợ chúng ta gây chuyện, làm lỡ việc của nó? Sợ chúng ta ảnh hưởng đến tiền đồ rộng mở phía trước của nó? Cậu nói xem rốt cuộc thằng đấy đang nghĩ gì?”
Khóe miệng Lý Tín tràn ý cười, giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói: “Cậu Hai Lý gia, đương nhiên muốn một thân trong sạch mà quay về rồi. Chung quy lại là không thể vì lăn lộn với đám lưu manh mà đánh mất giá trị bản thân được. Nếu tôi mà là Lý Giang, vô tình có một ngày phát hiện ra thân phận tôi là người quyền quý thì đối với những mối quan hệ trước đây, đương nhiên tôi muốn rũ bỏ hết, giết hết. Tốt nhất là không ai biết được có một thời tôi đã từng làm lưu manh đầu đường xó chợ. Thân phận Cậu Hai Lý gia đâu chỉ tốt hơn ngàn lần so với một thằng lưu manh ất ơ không nhà không cửa đâu? Tôi chả sợ mấy tên kia có ý đồ xấu, muốn hủy hoại tôi ư? Giết sạch là được rồi.”
“Cút! Cút! Cút!” A Nam đứng phía sau, co chân đá một phát lên mông chàng thiếu niên. Cậu thì đang lo âu rầu rĩ, A Tín còn làm bộ đứng đắn nói tầm bậy tầm bạ, thật khiến cậu tức chết mà.
Lý Tín bị đá sau mông, cười ha hả nhảy xuống khỏi tường, xoa xoa mông rồi lại nhàn nhã tiếp tục bước đi trên con đường khuya khoắt. Trong khoảnh khắc vạn vật chìm trong yên tĩnh, trái tim hắn như lặng đi, nghĩ đến Lý Giang sắp biến thành cậu Hai Lý Gia, trong lòng có chút xao động khe khẽ, cũng khó mà nói hắn không có cảm xúc gì với chuyện này: Hắn không quan tâm thân phận mới của Lý Giang, nhưng trong một phút giây nào đó, hắn cũng có chút ghen tị với Lý Giang.
Ve Ve là Công chủ Vũ Dương, nhà dượng nàng là Lý gia. Lý Giang kia quay về, sẽ trở thành anh họ của nàng. Bọn họ có thể ngày ngày gặp gỡ, ngày ngày ở chung một chỗ.
Có người được ban tặng cơ hội dễ như trở bàn tay, còn Lý Tín phải dốc hết sức hết lòng mới có thể đạt được.
Thế nhưng, chàng thiếu niên cũng chỉ xao động tâm tình trong phút giây thoáng qua, rất nhanh lấy lại bình tĩnh như trước: Chuyện này có gì liên quan đến hắn đâu?
Lý Tín cũng không nản lòng.
Mà hắn cũng chẳng tự ti.
A Nam cũng nhảy từ tường xuống, bước đến chỗ hắn, “Vậy cậu nói xem, nếu thằng đó một mực không nói nó là cậu Hai Lý gia, chúng ta cũng giả vờ không biết à? Nếu nó muốn lấy lòng gia đình mới, mang chúng ta bán đi thì biết làm sao?”
Lý Tín lạnh nhạt nói, “Kệ hắn thôi.”
A Nam ngẩn ra một lúc.
Lý Tín bình tĩnh nói, “Đều là anh em với nhau, có hợp có tan, tìm được lối đi khác, tôi cũng chúc cậu ta gặp nhiều may mắn. Mấy anh em cùng sống với nhau nhiều năm như thế, ai rồi cũng phải đi, chúng ta cũng không có gì tốt mà tặng, vậy để xem người ta coi trọng cái gì. Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, hợp tan tan hợp, sự đời luôn thế mà. Mà tôi cũng nghĩ, nếu không có việc lần này, sớm hay muộn thì Lý Giang cũng sẽ tách khỏi chúng ta thôi.”
“……!”
Lý Tín thờ ơ nói, “Lần trước ở chỗ nha môn, tôi thấy ánh mắt trốn tránh của nó. Nó cứ tưởng tôi không nhìn thấy nên tôi cũng giả vờ coi như không thấy. Nhưng chuyện nó từng phản bội chúng ta, nó có thể giấu được đến khi nào? Vốn dĩ tôi cũng đang muốn tìm thời cơ để xử lý nó… Giờ thì người ta muốn bay lên thành phượng hoàng rồi. Sau này có dịp gặp nhau, tôi cũng coi như không có chuyện gì. Cậu cũng đừng nói linh tinh đấy.”
A Nam: “……!”
Bất ngờ đến trợn mắt há mồm cũng không đủ để diễn tả hết tâm trạng của cậu.
Hắn chạy đuổi lên vài bước, “Thật ư? Sao cậu lại dửng dưng như vậy hả? Làm sao cậu biết thằng đó phản bội? Chỉ mỗi việc cậu gặp nó ở chỗ nha môn thôi sao?”
Lý Tín nghiêng đầu, mỉm cười, “Tất nhiên không phải rồi. Nhờ có một đêm, tôi trú chân ở chỗ một tiểu lại, nghe nó nói mê, nói chuyện buôn lậu muối.”
A Nam quả thực không có lời nào để nói với Lý Tín. Cậu cứ nghĩ A Tín bận lo chuyện buôn muối rồi tán tỉnh cô Công chủ nọ mỗi ngày nên những chuyện khác đều không biết. Kết quả, A Tín biết không ít chuyện, chỉ là không tính toán so đo mà thôi. A Nam càng nghĩ, càng thấy bất bình trong lòng: Rốt cuộc thằng Lý Giang kia có gì bất mãn với bọn họ? A Tín có bao giờ bắt nạt hay uy hiếp nó đâu? Tính cách A Tín luôn phóng khoáng rộng lượng, không câu nệ tiểu tiết hay tính toán so đo….Có như thế mới làm thủ lĩnh của đám rắn đầu đàn, như vậy chẳng phải còn tốt hơn nó nhắm mắt sống qua ngày sao??
Lý Tín không quan tâm, nhưng trong lòng A Nam giống như có cái dằm mắc đó, không quan tâm không được.
Tính cách cậu bộc trực hơn so với Lý Tín, ghét nhất là mấy kiểu quanh co dối lừa. Giờ cậu thấy thế nào cũng không vừa mắt Lý Giang. A Tín không quan tâm, nhưng trong lòng A Nam lại đang bừng bừng lửa giận, không thể nào áp chế được. Chàng thiếu niên nhổ toẹt một bãi nước miếng, ‘hừ’ một tiếng nói: “Không được! Ông đây cứ nghĩ đến lại thấy bực bội trong người! Thằng nhãi kia tự cho mình là đúng, cậu không thèm tính toán với nó, nó còn tưởng mình khôn lắm đấy! Ông đây muốn xem thằng nhãi kia thì có bản lĩnh gì….A Tín! Cậu không làm, thì tôi làm!”
Lý Tín nhún vai, thuận theo A Nam.
Trong mắt hắn, Lý Giang là loại người chân yếu tay mềm dễ dàng bị bắt nạt. Nếu Lý Giang có năng lực thì sẽ không làm thằng gác cửa trong đám bọn họ. Nhiều năm trôi qua như thế, ngoại trừ có khuôn mặt tuấn tú, đôi khi sẽ có việc cần dùng đến, còn những mặt khác thì Lý Giang không có gì nổi trội hơn người khác.
Lý Tín vốn không lo lắng A Nam sẽ chịu thiệt, ngược lại chỉ sợ A Nam đánh nặng tay. Thấy ánh trăng nhàn nhạt buông xuống giữa không gian, thiếu niên cười hì hì trêu chọc, nói: “Cẩn thận đấy. Đừng bắt nạt người ta quá. Người ta có khi thật sự là cậu Hai Lý gia đấy, đến lúc đó lại tìm cậu tính sổ.”
Nhắc đến chuyện này, A Nam lại càng thở ngắn than dài thêm, “…..Tôi vẫn thấy Lý quận thủ là người không tồi. Lúc ông ta đến địa bàn Cối Kê, vẫn an phận, cũng không có ý muốn đuổi chúng ta đi. Nếu Lý Giang thật sự là con ông ta….Sao mà khác nhau dữ?”
“Ai mà biết được.” Lý Tín đáp lại tùy tiện.
Cái tính nóng nảy của A Nam đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Sau khi hàn huyên đủ chuyện trời nam đất bắc với Lý Tín, cậu vứt ngay chuyện của Lý Giang kia ra sau đầu. Đột nhiên, vẻ mặt cậu trở nên ái muội mờ ám, dùng khuỷu tay huých vào eo chàng thiếu niên, kéo dài giọng điệu, “A Tín à….”
Lý Tín cười hỏi, “Sao thế, cậu yêu tôi à? Nhưng tôi không dám nhận đâu.”
“Biến!” A Nam lại đá hắn một cái, “Ý tôi là cô nàng của cậu……Chính là công chủ Vũ Dương ấy, hai người thế nào rồi? A Tín, thật sự có khả năng không?”
Lý Tín nhếch môi cười tự tin, “Tất nhiên là có khả năng rồi. Tôi mà không đạp đổ được trái tim sắt đá của nàng sao? Đùa à.”
A Nam thổn thức, nghĩ thầm: Một đằng là Công chủ, nếu A Tín tán được thật thì… Công chủ với lưu manh…… Chuyện này so với nghe thuyết thư còn thú vị hơn. Nếu không biết rõ A Tín là người không bao giờ tin mấy cái chuyện nhảm nhí này, cũng không ôm mộng hão huyền gì thì cậu ta quả thực đã nghĩ A Tín đi nghe thuyết thư quá nhiều nên bị điên mới theo đuổi một cô công chủ.
A Nam đẩy hắn, “Các anh em đều nóng lòng muốn thấy vị công chủ nhà cậu đấy? Xem mặt mũi thế nào, dáng vẻ cô nàng ra sao mà khiến cho A Tín mỗi ngày đều cong đít theo đuổi người ta. Cậu có chịu không?”
Những người như bọn họ sẽ luôn có một số quy tắc nhất định để tránh lộn xộn trên dưới. Tỷ như, nếu chính chủ chưa giới thiệu thì không ai được động đến, vô duyên vô cớ đi gây hiềm khích với kẻ khác, ngược lại sẽ vấy bẩn thân mình.
Lý Tín rũ mắt xuống, cẩn thận suy nghĩ: Ồ, đám lưu manh ở quận Cối Kê muốn gặp mặt Ve Ve một lần ư? Vậy cũng tốt. Mình chí hướng ở Đông Sơn, cũng không thể cả đời ở Cối Kê được. Mình sẽ đi đây đi đó thường xuyên. Mà Ve Ve cũng sẽ không ở đây lâu dài, chắc nàng ấy chỉ ở đây một thời gian ngắn thôi.
Lý Tín nhói đau khi nghĩ đến: Nàng đến đây vì Giang Tam Lang……
Trừ bỏ yếu tố gây ảnh hưởng như Giang Tam Lang, Ve Ve cũng không phải là cô nương sẽ yên phận sống trong phủ đệ. Nếu nàng gặp chuyện không may ở Cối Kê, cũng có đám anh em ngầm chiếu cố đôi phần, như vậy cũng là việc nên làm
Nghĩ đến đó, Lý Tín liền thống khoái đáp lại, “Chịu chứ. Vậy thì gặp đi.”
A Tín cười tủm tỉm: A Tín đồng ý cho mọi người thấy bảo bối của cậu ta thật? Như vậy chẳng phải đã vô tình thừa nhận, sau này bọn họ có thể đổi cách xưng hô, gọi “Chị dâu”? A Tín lợi hại quá.
Cậu hỏi lại, “Nhưng cậu không muốn hỏi ý Công chủ một chút à? Cô nương nào chả thẹn thùng mắc cỡ? Hơn nữa, thân phận người ta cao quý như thế, gặp chúng ta xong, lỡ người ta nổi giận đùng đùng thì mất công cậu phải đi dỗ dành còn gì?”
Lý Tín cười mỉa mai, “Nàng thẹn thùng mắc cỡ?”
Ve Ve nhìn bên ngoài yểu điệu thục nữ vậy thôi, chứ nói đến e thẹn, thật đúng không dám nói đó là nàng.
Thiếu niên phất tay một cái, cứ quyết định vậy đi, “Cứ vậy mà đến gặp nàng! Tôi cố tình không hỏi ý nàng đấy! Nàng mà biết có một đám đàn ông vây xem, lại chải chuốt trang điểm, váy hoa lòe loẹt cho xem.”
“Tôi không cần hỏi ý nàng! Cho nàng ấy tức chết!”
A Nam: “……”
Cảm thấy A Tín rất ấu trĩ…… Nhưng mà kệ đi.
Tất nhiên, Văn Thiền không biết đám lưu manh quận Cối Kê đang đợi để thấy mặt nàng. Nàng vẫn ôm chút hy vọng đối với Giang Tam Lang như lúc trước. Lúc nàng rảnh rỗi, nàng sẽ chạy qua tây thành nghe Giang Tam Lang giảng bài. Chỉ có điều, thứ chàng đang giảng giải đều là 《 Thiên Tự Văn 》, tất cả đều là kiến thức vỡ lòng. Đối với Văn Thiền mà nói vốn không có gì hấp dẫn. Vả lại, nàng rất có thiện cảm với Giang Tam Lang, nhưng chàng vẫn luôn khách sáo chừng mực, thậm chí còn để lại cho Văn Thiền một loại ấn tượng “nếu không cần nói thì đừng nói”.
Giang Chiếu Bạch có thái độ tốt nhất với Văn Thiền, có lẽ là khi Lý Tín thỉnh thoảng ghé chơi. Hai người bọn họ vui vẻ chuyện trò với nhau, còn da mặt nàng dày cũng chỉ dám đứng xem.
Anh chàng Giang Chiếu Bạch này khiến Văn Thiền cảm thấy rất vô vị, nhưng thật sự không cam lòng.
So với chàng ấy, chơi với Lý Tín còn thích hơn nhiều
Mỗi ngày đều đi trên con hẻm sâu hun hút, không biết Lý Tín đến trước đó bao lâu, nhưng chắc chắn lúc này hắn đang đứng đợi nàng trong hẻm. Dù ai đến hay đi, dù mưa hay nắng, Lý Tín vẫn đội gió đội mưa chờ nàng. Hắn nói chuyện với nàng, chơi với nàng, còn trêu nàng, rủ nàng nhảy lên bờ tường. Hỏi nàng có muốn trèo lên cây không, hỏi nàng có muốn ngồi trên mái hiên quán rượu nào đó ngắm cảnh không…. Hắn có vẻ như rất bận, nhưng khi thấy hắn ló mặt, liền làm xáo động cuộc sống bình yên của nàng đến mức tay chân luống cuống.
Mà cảm giác luống cuống tay chân này, trước giờ nàng chưa từng trải qua.
Dần dần, Văn Thiền bắt đầu ngóng trông khoảnh khắc ấy mỗi ngày.
Gần xế chiều, mặt trời dần lặn xuống. Áng mây đỏ phủ đầy đường chân trời, từng áng mây như dải lụa trải thảm giữa không gian bao la. Cuối chân trời, ánh sáng tím đỏ ngày càng lộng lẫy, chiếu xuyên qua bầu trời. Nơi gian trúc xa xa có tiếng đọc sách vang vọng, Văn Thiền nhìn thoáng qua một cái, liền rẽ vào con hẻm mà đi.
Đi vào đó, ánh mắt nàng không ngước lên mà nhìn thẳng về phía trước, đi trên con đường của mình.
Bỗng nhiên, trên đầu có một tiếng huýt sáo truyền đến.
Hai mắt Văn Thiền sáng ngời trong thoáng chốc, ngẩng đầu lên mắng hắn, “Lý Tín! Anh….”
Nàng hoảng hốt ngậm miệng lại, bởi vì nàng ngước lên bờ tường thì thấy đó không phải là chàng thiếu niên có dáng vẻ bất cần đời, nụ cười xấu xa. Mà người đứng trên bờ tường lúc này là một tên ăn mày xa lạ, mặt mày lấm lem bẩn thỉu, ánh mắt lại vừa tò mò vừa háo hức nhìn nàng. Thiếu niên kia ngắm người đẹp vô cùng vui vẻ. Người đẹp ngẩng mặt lên, mái tóc đen dài, đôi mắt sáng trong, xinh tươi hoạt bát. Thiếu niên cười hì hì, chào hỏi nàng một cái, “Chị dâu!”
Văn Thiền nhíu mày: “……”
Đột nhiên, từ đâu nhảy ra một tên ăn mày làm nàng hết hồn.
Đứng trước mặt người không quen không biết, Văn Thiền không dám tùy hứng làm bậy, đắc tội với người không nên đắc tội.
Con hẻm sâu hun hút thế này….Cô nương trong lòng căng thẳng, nghĩ: Gặp kẻ xấu rồi. Mình có thể thoát thân không đây? Mình biết ngay mà Lý Tín là cái đồ không đáng tin…..
Đột nhiên, phía bên phải cũng vang lên tiếng huýt sáo. Văn Thiền nhìn sang bức tường bên phải thì thấy xuất hiện một thiếu niên đĩnh đạc đang ngồi trên cây cổ thụ. Thiếu niên kia cũng trông xa lạ, huýt sáo một tiếng hướng về nàng, dáng vẻ vô lại, vừa cười ha hả vừa vẫy tay chào: “Công chủ!”
Văn Thiền quay lại ngẩng đầu, đưa tầm mắt nhìn về phía trước.
Nàng nhìn thấy, dọc hai bên bức tường trên con hẻm dài có rất nhiều trẻ con, đám thiếu niên, thanh niên nối đuôi nhau xuất hiện. Bọn họ đều thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội, quần áo họ đều rách tả tơi. Bọn họ có rất nhiều người là ăn mày, cũng có nhiều người là lưu manh, nhiều hơn cả là mấy tên du côn. Bọn họ đứng hoặc ngồi trên bờ tường, hoặc dựa vào thân cây. Bọn họ dùng ánh mắt đầy lạ lẫm, đầy tò mò quan sát vị Công chủ Vũ Dương từ Trường An đến này, thấy nàng đẹp như vậy, thấy cái miệng nàng thấp thoáng ý cười.
Nàng nghe tiếng huýt sáo vang lên theo từng đợt. Mỗi một bước tiến về phía trước, liền có nhiều người nhìn nàng được rõ hơn, tiếng huýt sáo lại càng vang lên dồn dập để nàng nghe thấy. Nàng nghe được tiếng bọn họ thì thầm với nhau, hiểu được bọn họ dùng tiếng huýt sáo để truyền tin cho nhau, nghe tiếng bọn họ cãi cọ, anh đẩy tôi, tôi đẩy anh, bàn tán sôi nổi ca ngợi vẻ đẹp của nàng, tin phục ánh mắt của Lý Tín. Nàng nghe được tiếng gió khe khẽ thổi từ đầu con hẻm này qua đầu bên kia. Nàng nghe được tiếng gió như cát sa, còn tiếng huýt sáo của đám lưu manh lại như ca.
Cuối cùng, có một tiếng huýt sáo khác vang lên vượt lên trên tất cả các âm thanh khác. Tất cả mọi người đều nhìn qua, Văn Thiền cũng vậy. Nàng đi vào một khúc cua, thấy chàng thiếu niên quen thuộc đang ngồi gác chân trên bờ tường. Hai chân hắn đung đưa, tay chống lên tường, nhướng mày nhìn nàng với nụ cười mãn nguyện.
Ánh nắng chiều đỏ rực ở chân trời, ánh vàng kim buông trên khuôn mặt hắn.
Trên con đường xa trong con hẻm nhỏ, hắn ngồi trên bức tường cao chơi vơi, mang theo đám anh em, bạn bè của mình, người chờ đợi, người ngóng trông, nhìn nàng đi qua.
Văn Thiền nhìn hắn, hắn nở nụ cười xấu xa, làm khẩu hình miệng hỏi: Sợ không?
Sợ?
Như này thì có gì phải sợ.
Văn Thiền tiến lên phía trước.
Mỗi một bước đi, đều có vô số ánh mắt chăm chú nhìn theo.
Nàng bước đi trên con hẻm nhỏ, cũng như đi xuyên qua rặng mây đỏ rực rỡ nối giữa đất trời. Nàng bước đi trong cái nhìn chăm chú của Lý Tín, cũng như bước đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Nàng có ngoại hình rất ổn, dung mạo lại cực kỳ xinh đẹp. Chiếc cổ thon dài đung đưa theo nhịp bước chầm chậm. Nàng hất nhẹ sợi tóc mai rơi vương bên tai, bước xuyên qua ánh mắt chăm chú của bọn họ giống như một con thiên nga cao quý.
Vĩnh viễn không cúi đầu, vĩnh viễn không hèn mọn, vĩnh viễn không cùng một thế giới với bọn họ.
Văn Thiền bước đi trong tiếng huýt sáo từ khắp nơi đổ dồn về, bước đi trong tiếng cười đùa hi hi ha ha của đám lang quân. Con hẻm nhỏ rất sâu, rẽ qua muôn lối quanh co gấp khúc, nàng vẫn không bối rối, không hoảng hốt, đi theo hướng Lý Tín chỉ cho nàng.
Nàng đi ngang qua người hắn, lặng im không nói gì. Vẻ đẹp của nàng không ai không biết.
Lý Tín ngồi trên bờ tường, lẳng lặng nhìn Văn Thiền bước ngang qua. Hắn nhảy phắt lên, sóng đôi theo bước chân của nàng. Đám bạn xung quanh gấp gáp đi sát theo sau từ lâu. Thường ngày, chưa ai thấy qua người đẹp như vậy, khó lắm mới có cơ hội ngắm nhìn gần kề, đương nhiên không ai muốn bỏ lỡ.
Lý Tín rất thích nàng ra vẻ như thế này. Hắn đứng nơi cuối ngõ, trông nàng thướt tha đi qua con phố. Mà nơi xa đó chính là ở trước mặt nàng.
“Tặng ta la bàn, vì khanh la bàn.”
Nơi phương xa đó, luôn có hắn nguyện ý dẫn đường cho nàng, vì nàng mà vượt mọi chông gai, đêm ngày thao thức.
Lý Tín ở trên bờ tường, đi theo Văn Thiền.
Đám lưu manh cũng ở trên bờ tường, đi theo Văn Thiền.
Cuối cùng, Lý Tín cảm thấy có gì đó sai sai, nhìn một đám người đứng dọc hai bên bức tường đi theo, mặt mũi sa sầm “Các cậu đi theo làm gì hả?”
Mọi người cười xòa, trả lời qua quýt. Giờ phút này, mọi người đều chạy vội đi xem người đẹp, ai rảnh mà để ý đến cậu ta vui hay cáu.
Chiều hoàng hôn đang dần tắt nắng, nàng bước ra khỏi con hẻm sâu. Thanh Trúc và mấy thị tỳ đang ôm chiếc áo choàng trắng làm bằng lông cáo, đứng bên xe ngựa chờ Công chủ ở đầu con hẻm. Thấy công chủ vừa đến, vội vàng khoác áo choàng cho nàng, rồi đưa Công chủ lên xe ngựa nghỉ ngơi. Đám thị tỳ ai nấy đều thấy thương Công chủ, đau lòng cho Công chủ của bọn họ, vì đuổi theo một anh chàng, mà mỗi ngày đều lặn lội đường xa chạy đến.
Văn Thiền lại không muốn lên xe ngựa, sau khi mặc thêm chiếc áo choàng, vểnh môi nói, “Tôi không muốn đi về bằng xe ngựa. Tôi muốn đi bộ về.”
“Hả?” Thanh Trúc còn tưởng mình nghe nhầm, “Đường xa lắm đó, Công chủ thực sự muốn tự đi bộ về thật à? Sao thế ạ?”
Văn Thiền tức giận nhìn ra sau, Thanh Trúc ngoái đầu lại, một lúc sau trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Đầu tiên, cô thấy Lý Tín, sau đó thấy một đám lưu manh và Lý Tín đang xô đẩy, túm tụm. Mọi người xúm lại thành một vòng tròn bao vây thiếu niên đang sa sầm mặt mũi, hắn trở thành đối tượng bị vây đánh hội đồng. Đám lưu manh kia ở phía sau bọn họ, ngang nhiên đánh nhau, khiến cho đám tôi tớ đứng bên xe ngựa của Công chủ Vũ Dương căng thẳng ngay tức khắc, tay nắm chặt thanh kiếm bên hông. Một lúc lâu sau, thấy bọn họ không có ý muốn đánh đến đây, mới ngơ ngác nhìn về phía Công chủ với vẻ khó hiểu.
Văn Thiền bực bội nói, “Lý Tín đưa bang hội của hắn đến gặp tôi, còn gọi tôi là ‘chị dâu’ nữa! Tức chết mất! Vậy thì tôi sẽ đi hết khắp con phố này, trang điểm váy hoa lòe loẹt đi một vòng để tất cả lưu manh trong thành đều nhìn thấy hết. Làm Lý Tín ghen chết thì thôi! Tốt nhất làm hắn tức chết đi!”
Đám tôi tớ: “……”
Cảm thấy Công chủ thật trẻ con…… Nhưng mà kệ đi.
Ngay cả Thanh Trúc cũng vừa bực vừa buồn cười. Nhưng trong lúc vừa giận vừa buồn cười, cô lại có chút lo lắng bất an: Cô luôn có cảm giác mối quan hệ của Công chủ và Lý Tín có phải tốt quá không? Đến mức giận dỗi kiểu trẻ con thế này. Liệu Công chủ có…..
Cô nhanh chóng xua tan suy nghĩ nguy hiểm của mình, có lẽ do cô nghĩ nhiều quá: Làm sao có thể như vậy được, ha ha! Chẳng phải Công chủ đang chăm chỉ theo đuổi Giang Tam Lang mỗi ngày đó sao? Đôi mắt Công chủ luôn hướng lên trên trời, làm sao có thể nhìn trúng cái tên Lý Tín cù bất cù bơ kia được? Cùng lắm cũng chỉ làm bạn bè thôi. Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, mà thiên nga có nhìn cóc ghẻ nhiều thành quen đi nữa, cũng không thể nào rớt từ trên trời xuống được.
……
Lý Tín vì Văn Thiền mà bị bạn bè đánh túi bụi, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Để thêm dầu vào lửa, Văn Thiền giữ vững hơi thở, đi một mạch trên con đường dài dằng dặc, đi từ lúc trời chưa tắt nắng đến tận lúc trời tối đen. Lúc về đến phủ đệ Lý Gia, nàng ngã quỵ xuống, không đứng dậy nổi nữa.
Tối đến, thiếu niên đến đưa thuốc mỡ cho nàng, trịnh trọng hỏi nàng, “Em đang giận tôi à?”
Văn Thiền khịt mũi, ngoảnh mặt đi, không thèm để ý đến hắn. Nàng để bụng hai tiếng ‘chị dâu’ ấy, nhưng mà nàng không muốn Lý Tín biết. Không thì hắn ta lại vênh vênh tự đắc.
Trên chiếc giường, thậm chí không cần đắp chăn bông, cứ ngồi hàn huyên chuyện trò như thế đã trở thành thói quen hàng ngày của hai bạn trẻ.
Không có một chút tà niệm, ngay cả một nụ hôn cũng không. Tình yêu tuổi mới lớn luôn nóng bỏng và thuần khiết, khiến người ta có phần lo lắng, nhưng cũng có phần yên tâm.
Ở một nơi khác, Lý Giang đang mò mẫm trong đêm tối, tìm bộ quần áo giấu sau đống củi phía bên ngoài sân, chỗ cậu ta trú ngụ. Cậu ta thay bộ quần áo mới mua trong cửa hàng, tuy rằng mộc mạc nhưng vẫn tốt hơn so với trước. Sau đó, cậu ta đi rửa mặt, búi tóc lên rồi chuồn ra ngoài.
Chờ cậu ta đi khỏi, A Nam mới bước ra từ trong chỗ tối, cười nhạo một tiếng rồi đuổi theo bước chân cậu ta.
Lý Giang mang theo tâm tình kích động, chạy băng băng trong đêm. Cậu ta chạy đến chỗ nha môn đèn đuốc sáng trưng, nói vài lời với tên tiểu lại, rồi được dẫn vào bên trong. Cậu ta đứng trong phòng khách nha môn chờ đợi. Một lát sau, Tào trưởng sử đến, nhìn thấy cậu ta liền hỏi, “Mày có bớt sau lưng không? Là cậu Hai Lý gia à?”
Ánh mắt Tào trưởng sử nhìn cậu ta dò xét, giống như kim châm trong lòng Lý Giang. Cậu ta tự động thẳng lưng, dõng dạc nói, “Vâng! Tôi có thể cởi quần áo, cho mọi người kiểm tra!”
Sắc mặt Tào trưởng sử nghiêm túc, ông ta không cười, chỉ nhìn Lý Giang từ trên xuống dưới, loại ánh mắt này khiến cho Lý Giang không dám ngẩng đầu lên. Trong lòng cậu ta chỉ cảm thấy nhục nhã vì Tào trưởng sử cũng không tin tưởng mình…..Nhưng, cậu ta cũng đâu có muốn sống như thế này? Nếu lúc đầu cậu ta lớn lên ở nhà họ Lý…..
Tào trưởng sử không để cho Lý Giang kịp nghĩ nhiều, tùy tiện phất tay, nói với Lý Giang, “Không cần kiểm tra. Ban ngày, tao đã nói chuyện với phủ quân về việc của mày. Ông ấy muốn ở lại nhìn mày đấy. Mày đi cùng tao đến chỗ này.”
Phủ quân?
Phủ, phủ quân?
Chính là Lý quận thủ phải không?
Giờ Lý quận thủ đang ở trong nha môn?!
Ông ta! Ông ta chính là cha mình, chỉ cần băng qua mấy bức tường sẽ đến ngay bên cạnh mình?
Lý Giang ngẩn cả người, choáng váng đến phát ngốc, khuôn mặt tái nhợt, không biết nên làm gì cho tốt. Tào trưởng sử đi trước mấy bước, nhìn thiếu niên ở phía sau vẫn chưa theo kịp, ngoảnh mặt lại, nhăn mày. Trước nay, ông ta đều không thích mấy tên lưu manh, cho dù thân phận Lý Giang có nhiều nghi ngờ, giọng điệu ông ta vẫn không tốt lên được, “Đứng đần ra đó làm gì? Đi nhanh!”
Lý Giang giơ tay nhấc chân vội vàng chạy qua.
Dọc đường đi, gặp không ít tiểu lại. Đám quan viên trực đêm nhìn thấy muộn thế này mà Tào trưởng sử không những chưa về nhà, lại còn dẫn một thiếu niên trẻ tuổi theo sau. Tất cả mọi người đều ngoảnh mặt sang, đổ dồn ánh mắt hướng về chàng thiếu niên. Chính điều này lại càng làm cho Lý Giang thấy bất an. Trước kia, cậu cũng đã đến nha môn, nhưng đều đứng ngoài cửa. Cậu chưa đi sâu vào bên trong như thế này bao giờ….. Nha môn đối với đám lưu manh như cậu mà nói, nghe nhắc đến thôi đã mềm nhũn hết cả tay chân.
Nhưng Lý Giang cố gắng hết sức để trấn định bản thân.
Cậu thẳng lưng lên, nghĩ: “Mình là cậu Hai nhà họ Lý. Mình không phải là tên lưu manh hèn hạ.”
Bỗng nhiên, Tào trưởng sự ở phía trước dừng bước, Lý Giang cũng vội dừng theo. Thiếu niên đang băn khoăn không biết Tảo trưởng sử xảy ra chuyện gì, nhìn lên trên nghe thấy một giọng nói ôn hòa, “Trường Sử muộn thế này còn ở đây à? Thật vất vả cho ông rồi. Ông muốn gặp bác tôi sao?”
“Cậu Ba cứ hay đùa,” Giọng nói Tào trường sử hiền khô, “Phủ quân còn ở trong không?”
Người kia lên tiếng, “ Tôi từ nhà qua đây, bác gái muốn gửi cho bác trai mấy đồ lặt vặt. Đồ đã đưa đến, vậy tôi đi đây, không quấy rầy nữa.”
Vốn Lý Giang rũ mắt xuống, nhưng vừa nghe được hai chữ ‘Phủ quân’, không kiềm lòng được mà ngẩng đầu lên xem. Cậu nhìn thấy ngọn đèn dầu sáng rực, trên hành lang âm u có một chàng thiếu niên mặc áo khoác lông chồn đang đứng đó. Người đó có lẽ cũng trạc tuổi cậu, mặt mũi sáng ngời, tuấn tú như chi lang ngọc thụ*. Tuổi tác của người đó cũng giống mình, nhưng nói chuyện lại không có vẻ dè dặt rụt rè, kể cả xấu tính như Tào trưởng sử cũng phải cho người đó vài phần mặt mũi.
[*] 芝兰玉树 Chi lang ngọc thụ: những người có triển vọng, tài năng
Lý Giang lặng lẽ quan sát vị lang quân nọ, chợt nhận ra mặt mũi cậu ta có vài phần giống mình.
Vị lang quân kia nhận ra có ánh mắt đang nhìn anh ta thì nghiêng đầu, chào hỏi. Lý Giang vội vàng né tránh, dời tầm mắt đi chỗ khác. Vị lang quân chợt sinh nghi trong lòng, cảm giác thiếu niên kia trông có chút quen mắt, nhưng thấy Tào trưởng sử đứng bên cạnh không có ý muốn giới thiệu nên anh ta cũng không muốn hỏi nhiều. Anh ta chào tạm biệt Tào trưởng sử rồi dẫn theo gã hầu phía sau, đi ra khỏi nha môn.
Chờ mọi người đi rồi, Tào trưởng sử mới dẫn Lý Giang đi thêm một đoạn đường nữa. Nghe giọng nói thiếu niên ở phía sau vang lên: “Trưởng sử, vị lang quân vừa đến là ….Lang quân nhà họ Lý sao?”
“Ờ, đúng rồi,” Tào trường sử tùy ý vô cùng, “Cậu ta gọi là Lý Diệp, là cậu Ba nhà họ Lý. Nếu mày thật sự là con của phủ quân, có khi phải gọi cậu ta một tiếng ‘em Ba’ đấy.”
Trong lòng Lý Giang vốn căng thẳng lo âu, giờ lại càng suy sụp tinh thần. Mông lung nghĩ đến: Cậu Ba nhà họ Lý….Chắc còn ít tuổi hơn cả cậu ta. Thế mà đi đứng nói năng đều rất có khí chất. cái này thì còn lâu cậu ta mới có thể sánh được. Mấy lang quân nhà Lý gia đều có phong thái khí chất như kia? Đều là người Lý gia, sao mình lại thua xa như vậy.
Kể cả cậu quay trở về, chưa chắc Lý quận thủ đã muốn thấy mặt cậu?
Tào trưởng sử đi lên trước mấy bước, phát hiện thiếu niên ở phía sau đã dừng lại từ bao giờ. Ông ta sắp tên nhóc con lắm chuyện này làm phiền chết mất, có chút chuyện thế mà không làm dứt khoát cho xong? Có phải là cậu Hai Lý gia hay không thì quận thủ phải nhìn qua mới biết được chưa? Quận thủ còn chưa nhìn thấy, cái tên này đã lo nghĩ không đâu làm gì?
Ông ta muốn quay lại giáo huấn cho tên kia một trận, thấy Lý Giang ngẩng mặt lên nở nụ cười ngây thơ trong sáng, “Trưởng sử, giờ tôi lại không muốn gặp cha tôi nữa. Tôi chắc chắn là cậu Hai nhà họ Lý, nhưng trước khi thấy mặt, tôi muốn tặng cha tôi một phần đại lễ. Cha tôi với mọi người chắc chắn không biết, Lý Tín đang muốn buôn lậu muối phải không? Tôi nguyện ý tạo cơ hội cho mọi người, thả một lưới bắt hết cả đám lưu manh trong Cối Kê này.”
Cậu ta tươi cười hoàn toàn vô hại, rũ mắt xuống, ngượng ngùng nói, “Cái này quà gặp mặt tăng cho cha tôi trước khi quay về Lý gia.”
Tào trưởng sử: “……!”
Hay quá. Càng đọc càng cuốn. Hẹn gặp lại vào thứ hai.
Cảm ơn Nàng luôn là người giựt tem đầu tiên mỗi khi truyện đăng lên nè. ^^ Tụi mình vậy mà đi gần được 1/4 chặng đường rùi. Chả mấy chốc mà hoàn nhỉ.
Tò mò quá! Sao Lý Giang ngoài việc có bớt lại giống anh Ba nhà họ Lý cơ chứ!
Mình đoán chắc là người nhà, nên đường nét trên khuôn mặt có vẻ giống nhau.
Ui, có cái loại người nhà mà xấu tính thế này thì cuộc chiến gia tộc sau này chắc cũng ác liệt lắm. Cảm ơn Nàng nha!