Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 70
Tính kế Văn Thiền
Editor: Sói
Trình Y và Khâu Lâm Thoát Lí đều có ý định tấn công Văn Thiền. Khâu Lâm Thoát Lí nghĩ gì, Trình Y đều đoán được, xem chừng chỉ có vài ý đó. Vũ Dương Công chủ xinh đẹp đủ làm cho đám lang quân tranh nhau theo đuổi. Hơn nữa, e rằng trong mắt các chàng, Vũ Dương Công chủ không chỉ đẹp thôi, Văn Thiền còn có xuất thân rất tốt, tính cách lại có chút đáng yêu, kiêu kỳ, chắc vì vậy mà dễ được lòng người khác chăng?
Trình Y chế giễu trong lòng.
Cô lại nghĩ đến lời nhận xét của Giang Chiếu Bạch: “Lấy thân thể của mình đổi lấy địa vị mà cô muốn, dùng nó để khống chế tôi. Cô không thấy nực cười sao?”
Trong lòng Trình Y rối loạn như bị giội nước sôi vào người. Trời đông lạnh lẽo, nước sôi nóng bỏng, nhưng cô đâu chỉ lo lắng?
Cô không quan tâm đến suy nghĩ của người khác nhưng luôn một lòng để ý Giang Chiếu Bạch. Một câu nói tùy ý của cậu Ba nhà họ Giang cũng khiến cô nhớ mãi không quên. Mà cô lại càng không thể quên dáng vẻ Giang Chiếu Bạch mỉm cười nói chuyện với Văn Thiền. Dáng vẻ đó cho đến giờ chỉ dành cho Văn Thiền. Phải chăng Trình Y trong mắt anh chỉ như người xa lạ không cùng một thế giới, còn cô gái có chút ngây thơ như Văn Thiền thì lại cùng một loại người với anh ta?
Trình Y hít một hơi thật sâu nhắc nhở bản thân bình tĩnh lại. Lúc phát hiện ánh mắt Khâu Lâm Thoát Lí dán lên người Văn Thiền, cô lập tức nghĩ ra một ý hay. Cô muốn lợi dụng cô Vũ Dương Công chủ ngốc nghếch kia, muốn tiện tay đá cô ta ra khỏi Đại Sở, để đổi lấy lợi ích mình mong muốn một cách dễ dàng.
Thoát Lí còn đang quan sát Văn Thiền từ trên cao, ngẫm nghĩ có nên đi xuống chặn người ta. Hắn nghe thấy cô Năm nhà họ Trình khẽ nói: “Anh muốn theo đuổi Vũ Dương Công chủ e rằng không dễ dàng. Cô ta đi rất nhiều nơi, anh đều không có cửa đi cùng. Tôi rất sẵn lòng trước việc Man tộc cùng Đại Sở có thể trăm năm hòa hợp, nếu anh thích, tôi sẽ cho người truyền tin bất cứ lúc nào cho anh, tạo cơ hội cho anh và Công chủ.”
Trăm năm hòa hợp?
Thoát Lí không hề để tâm, cũng không coi trọng lời của Trình Y, “Đám thô tục như bọn ta theo đuổi phụ nữ đều có cách của riêng mình, không cần cô lo!”
Trình Y mím môi cười “Nhưng anh cũng không phải người Trường An. Người Man tộc ở Trường An hành động vẫn có chút bất tiện. Nhưng nếu có tôi âm thầm giúp đỡ thì sẽ không như vậy.”
Khâu Lâm Thoát Lí liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh một cái. Trong mắt người khác, giữa hai người vẫn giữ khoảng cách, không thể xem là đang nói chuyện riêng. Mà giọng nói của Trình Y cũng rất nhỏ, e rằng chỉ có Khâu Lâm Thoát Lí nghe thấy, các chàng trai cô gái khác nhìn thấy, lại cảm kích Trình Y đang giúp họ giữ chân đám người này, giúp họ có thể tránh được những kẻ Man tộc đáng ghét này.
Trong đầu Khâu Lâm Thoát Lí nghĩ lại lời của Trình Y, chợt hiểu ra điều gì. Hắn cười hì hì không ngừng. Tất nhiên hắn sẽ không tin rằng cô Năm nhà họ Trình thực sự tốt bụng có ý muốn giúp hắn, đáng để hắn cảm động rơi nước mắt. Hắn đoán, cô nàng này có lòng giúp đỡ hắn như vậy chắc là có bất hòa gì đó với Vũ Dương Công chủ. Chỉ sợ cô nàng này ghen tị với Vũ Dương Công chủ, muốn loại bỏ đối thủ nên đẩy Vũ Dương Công chủ đi Man tộc.
Đám người Trường An này, bề ngoài rất ngay thẳng, bên trong đều xấu xa, không biết làm vậy cho ai xem.
Khâu Lâm Thoát Lí cũng không quan tâm mục đích của Trình Y là gì bởi chẳng liên quan gì đến hắn. Hắn ngỏ lời cầu hôn Vũ Dương Công chủ chỉ để khiến Đại Sở khó xử và cho Đại Sở, cho Khúc Chu Hầu một cái tát vào mặt mà thôi. Bất kể Vũ Dương Công chủ rốt cuộc có phải con riêng của Tả Đại đô úy hay không, Khâu Lâm Thoát Lí cũng phải khiến cô trở thành con riêng!
Trên mặt Khâu Lâm Thoát Lí lộ ra dáng vẻ tuỳ tiện cảm ơn, chậm rãi nói, “Vậy thì phải cảm ơn cô rồi!”
Nói xong, thấy Văn Thiền bên cạnh hòn non bộ hình như muốn rời đi, Thoát Lí cũng không đợi thêm, từ trên đình nhảy xuống. Bản lĩnh này của hắn làm rất nhiều cô gái đang ngắm cảnh ven sông kinh ngạc. Gã Man tộc này cực kỳ thô tục, mặc áo lông chồn dày, làn da ngăm đen, thoạt nhìn thô kệch nhưng động tác lại nhanh nhẹn vô cùng. Dưới ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi của mọi người, hắn bước vài bước liền tới trước mặt Văn Thiền, ngăn cản hướng đi của nàng.
Văn Thiền mặc trên mình chiếc váy trắng đơn giản, nhã nhặn, bên ngoài khoác áo khoác màu đỏ, hoa thăng ngọc lục bảo trên trán tỏa sáng rực rỡ, chiếu sáng đôi mắt long lanh đen láy của nàng. Nàng ăn mặc quý phái, hết sức xinh đẹp, màu sắc rực rỡ nhưng không hề thô tục mà còn mang đến cảm giác trong trẻo, thanh tú. Lúc người đàn ông Man tộc ác ý muốn chặn đường, các thị nữ vội vàng bước lên phía trước bảo vệ Công chủ. Văn Thiền dừng bước, nhìn Khâu Lâm Thoát Lí trước mắt, nhướng mày.
Nàng xinh đẹp đứng đó, chỉ là dáng vẻ hoảng sợ khiến trái tim những người ở trước mặt nàng đều nặng nề rơi xuống.
Thoát Lí vẫn tỏ ra chẳng quan tâm, cứ bước lên phía trước, không để ý tới hành động lùi về sau của đối phương. Hắn huýt sáo nói: “Cô gái, chúng ta đều là người quen, cùng tôi uống một ly, nghe một bài hát được không?”
Văn Thiền nói: “Không đi. Ta phải về nhà.”
Thoát Lí thấy mấy thị nữ cản đường vướng víu, tiện tay ném người qua một bên. Văn Thiền nhìn hắn tùy tiện ức hiếp thị nữ của nàng – bọn thị nữ được nàng cưng chiều từ nhỏ, đều rất yếu đuối, bị người Man tộc ném vào đá trên hòn non bộ không thương tiếc, có người chảy máu tại chỗ.
Vũ Dương Công chủ sa sầm, “Ngươi làm gì vậy? Người đâu!”
Đám nam nữ xung quanh đều kinh sợ, bất kể thế nào họ cũng không thể tưởng tượng được người Man tộc dám không coi ai ra gì đến vậy: “Đây là Trường An, không phải thảo nguyên của các người!”
Ánh mắt Thoát Lí chỉ nhìn chằm chằm vào Văn Thiền đang lùi lại với khuôn mặt tái nhợt, hắn nheo mắt, thoáng cười nhạo một cái. Hắn nói: “Công chủ, cô không thích uống rượu nghe nhạc thì muốn làm gì cũng được mà. Cô đừng trốn tránh tôi chứ…”
Văn Thiền cũng không muốn giả vờ với hắn, nàng lạnh lùng cự tuyệt hắn: “Ta không muốn làm gì cùng ngươi cả! Ta phải về, tránh đường!”
Tim nàng đang đập thình thịch nhưng nàng nhìn chằm chằm người Man tộc không chút sợ hãi. Lý Tín ít nhiều dạy dỗ nàng, giúp nàng học được cách tận dụng thân phận của chính mình. Lúc này, Văn Thiền nghĩ mình có thân thế là Vũ Dương Công chủ, tên Man tộc này cũng không dám làm gì nàng. Huống chi có nhiều người ở đây như vậy.
Thoát Lí liếm răng, cảm thấy cô nàng thật là phiền phức, “Vậy tôi đưa cô về!”
Văn Thiền không muốn liên quan chút gì đến gã Man tộc này.
Liếc thấy cô gái mở thi xã đang thì thầm phân phó thị nữ ra ngoài tìm đám hộ vệ đến, Văn Thiền tạm yên tâm một chút, biết mình sẽ không gặp chuyện. Nàng nhìn sang đám nam nữ khắp vườn chỉ biết đứng bên cạnh luôn miệng chỉ trích tên Man tộc vô lễ này, thế nhưng không một ai thực sự tiến lên giúp đỡ nàng.
Đám công tử Trường An đều học văn võ, cho dù bọn họ không có võ công cái thế nhưng lúc nguy cấp thì vẫn dùng được mà?
Văn Thiền nhìn Khâu Lâm Thoát Lí vẫn đang trêu chọc nàng liên tục, thầm nghĩ: Nếu anh họ nhà mình ở đây thì tốt quá rồi!
Tuy nàng biết tại sao đám công tử ở đây đều muốn bảo vệ mình, họ cũng biết nàng sẽ không gặp vấn đề gì nên mới không can thiệp, nhưng nàng vẫn đang gặp nguy hiểm. Văn Thiền thường thấy Lý Tín thô tục, thường không quan tâm đến cảm nhận người khác, thấy Lý Tín muốn làm gì thì làm, không có quy tắc. Nhưng khi gặp nạn, điều nàng nghĩ đến đầu tiên là nếu anh họ nàng ở đây, anh ấy nhất định sẽ không để nàng chịu thiệt.
“Biết Khâu Lâm Thoát Lí bắt nạt nàng, anh ấy nhất định sẽ đánh hắn!”
Văn Thiền vô cùng mong chờ Lý Tín, nàng mong chờ nhìn thấy anh họ nàng không nói lời nào mà trực tiếp ra tay. Nàng cảm thấy nếu như có Lý Tín ở đây, Thoát Lí sao dám đối xử với nàng như vậy, Lý Tín làm gì quan tâm đến việc có nên hay không!
Văn Thiền lo Lý Tín gặp chuyện không may, lại càng lo lắng khi nàng sợ hãi không ai che chở.
Lúc này, một thanh niên đi đến, lớn tiếng quát: “Man tộc, ngươi đừng hòng bắt nạt em Thiền!”
Mọi người đều ngạc nhiên.
Nhìn theo hướng âm thanh, dưới ánh mặt trời chói chang, một đoàn người ngông nghênh tách dòng người đi đến. Mấy người hầu đều mặc áo giáp lấp lánh, ngẩng cao đầu vênh vênh váo váo, vẻ mặt không kiên nhẫn với những người cản đường. Nhưng khi quay đầu lại nhìn chủ nhân của mình, chúng lại ân cần nở nụ cười: “Chủ nhân, mời bên này…”
Sau đó, người được hộ tống tới chính là cậu cả nhà Thừa tướng, Ngô Minh, đi sau đám người hầu.
Đám đàn ông đều nhếch môi: Thừa tướng vạn người ngưỡng mộ, sao cậu cả của ông lại như chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, như thể bọn dân đen quê mùa mới phất lên vậy…
Mấy cô gái đứng nấp một bên, đều không khỏi cười thầm: cậu Cả nhà Thừa Tướng trước giờ vẫn ngốc như vậy, quần áo lúc nào cũng là lượt như trò cười.
Dưới cái nhìn khó hiểu của Khâu Lâm Thoát Lí, Ngô Minh lớn lối sai người hầu vây lấy đám người Man tộc. Đích thân chạy đến trước mặt Văn Thiền, đứng chắn trước Văn Thiền với phong thái anh hùng cái thế. Hắn hất cằm, cất tiếng với mấy người Man tộc: “Hôm nay các ngươi đừng hòng động đến một ngón tay của em Thiền, trừ khi…”
Khâu Lâm Thoát Lí châm chọc hỏi “Trừ khi gì?”. Dựa vào đám người hầu với võ công mèo cào này muốn cản hắn lại? Một tay hắn cũng có thể đánh ngã một vòng tròn!
Ngô Minh đắc ý nói “Trừ khi ta chết! Trừ khi ngươi bước qua xác của ta!”
Hắn đưa tay bảo vệ cơ thể nhỏ nhắn của Văn Thiền ở phía sau. Mọi người nghe thấy Ngô Minh nói: “Giết ta đi? Có bản lĩnh thì giết ta này? Ngươi dám?”
Ngô Minh cực kỳ đắc ý: “Giết ta đi! Đạp lên người ta đi! Ta nói ngươi biết, cha ta là Thừa tướng! Ngươi dám đụng đến một ngón tay của ta, cha ta sẽ thay ta báo thù! Ngươi biết Thừa tướng là gì không?! Là dưới một người trên vạn người! Cha ta…”
Khâu Lâm Thoát Lí trợn mắt há mồm, lần đầu tiên hắn gặp một tên ngốc nghếch kỳ cục thế này.
Mọi người không đành lòng nghe tiếp: Đứa con trai ruột này lại gây thêm phiền phức cho người cha tiếp rồi… Người biết rõ đều cảm thấy một người cẩn thận, uy nghiêm như Thừa tướng, lại nuôi dạy ra một đứa con trai thế này cực kỳ khổ tâm. Người không biết còn tưởng Thừa tướng là kẻ giết người vô cớ, mỗi ngày đều thay con giết giết giết.
Ngay cả Văn Thiền cũng không nhịn được cười, cảm thấy hắn thật mất mặt. Nàng ở sau đẩy hắn một cái “Đại ca, anh đừng nói nữa!”
Dù là mất mặt nhưng nhất thời Khâu Lâm Thoát Lí không làm gì trước cách hành xử sai lầm nối tiếp sai lầm của cậu cả nhà Thừa tướng. Thoát Lí phải cân nhắc xem liệu tên ngốc này có làm điều gì ngu ngốc hơn nữa hay không. Hắn không phải không thể làm gì, càng không phải không dám giết người, nhưng hậu quả để lại cũng phải khiến hắn cảm thấy xứng đáng. Khâu Lâm Thoát Lí cảm thấy cho dù hiện tại có giết tên ngốc này, thì đám hộ vệ cũng sẽ chạy tới, Văn Thiền vẫn sẽ không có lời gì buồn nói với hắn… Hắn hoàn toàn đang lãng phí thời gian.
Mà ngay khi hắn vừa nghĩ đến mình đang lãng phí thời gian thì một đám hộ vệ bên ngoài đã rầm rập chạy tới.
Cũng có Chấp Kim Ngô* đi theo đến vườn: “Nghe nói bọn Man tộc lại làm loạn có phải không…”
*Chấp Kim Ngô là chức quan thống lĩnh cấm binh bảo vệ kinh thành và cung thành thời xưa.
Ngô Minh lập tức quay đầu kể công với Văn Thiền: “Là anh cho người đi tìm bọn họ tới!”
Văn Thiền: “… Anh thật thông minh.”
Cuối cùng, tình thế ép buộc, Khâu Lâm Thoát Lí chỉ đành lạnh lùng liếc nhìn tên phá rối Ngô Minh kia một cái, rồi nhìn Vũ Dương Công chủ một hồi, mới bị Chấp Kim Ngô mời đi. Nhưng căn bản, hắn không sợ, người của Đại Sở cũng không dám đắc tội với bọn hắn. Hắn vẫn sẽ thoải mái đi khắp nơi và sau này sẽ có vô số cơ hội tiếp cận Vũ Dương Công chủ.
Đợi khi đám người Man tộc đáng ghét đi rồi, mọi người cũng không còn tâm trạng cho cuộc vui hôm nay. Mọi người chào cô gái mở thi xã còn đang thấy bẽ mặt một tiếng, rồi rời đi. Văn Thiền cũng muốn rời đi, Ngô Minh vẫn đi theo phía sau. Văn Thiền đã lâu không gặp hắn, nhìn hắn cười: “Đại ca, vừa rồi cảm ơn anh. Nhưng em nghe nói anh bị cha nhốt mà phải không?”
“Đúng vậy! Lúc cha ra ngoài anh liền lẻn đến đây. Nghe nói em ở đây nên đến đây tìm em… Mà em Thiền, em đừng gọi ta là “đại ca” có được không? Mối quan hệ chúng ta rõ ràng có thể thân thiết hơn mà…”
Văn Thiền suy nghĩ một chút, nghiêm túc hỏi hắn: “Anh nghĩ em gọi “đại ca” là không danh không phận sao? Hay là anh muốn em nhận anh làm anh kết nghĩa? Việc này thì hơi phiền, cần thông báo cho cả cha mẹ anh và cha mẹ em biết nữa. Nhưng đại ca, nếu anh thực sự muốn trở thành anh kết nghĩa của em thì em cũng có thể làm.”
Ngô Minh: “…”
Hắn lầm bầm nói: “Em thật sự muốn trói hết những người theo đuổi em thành anh kết nghĩa hết ư.”
Có trời mới biết Vũ Dương Công chủ có bao nhiêu anh kết nghĩa!
Văn Thiền không nghe thấy tiếng hắn lầm bầm: “Anh nói gì cơ?”
Ngô Minh lập tức sa sầm mặt, lòng chua xót chấp nhận hiện thực: “Thôi được, đại ca thì đại ca vậy.”
Ít nhất hắn cũng còn vớt vát được cái danh “đại ca”, còn hơn nhiều người ngay cả cái danh “đại ca” cũng không có.
Ngô Minh tích cực sắp xếp người bảo vệ, lấy lý do sợ nàng trên đường gặp chuyện nên muốn đưa nàng về phủ. Văn Thiền hơi do dự, nàng cũng lo người Man tộc chưa đi, còn chờ dịp chặn đường nàng. Ngô Minh từ đầu đến cuối đều nhiệt tình như vậy, nàng đành chấp nhận.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi khi Văn Thiền đi ra ngoài, mười lần thì có hết chín lần đều gặp phải tên Thoát Lí kia. Nàng chán ghét cực độ, nhưng đối phương không làm gì nàng, nàng cũng không thể làm gì hắn. Thoát Lí lúc nào cũng tìm cơ hội quấy rầy nàng, khiến cho nàng ghê tởm như ngậm phải ruồi. Nàng lại không dám nói chuyện này với cha mẹ, sợ họ sẽ vì nàng mà đối đầu với người Man tộc. Với thái độ hiện tại của bệ hạ đối với Man tộc, chỉ cần bọn họ lộ ra một chút bất hòa với bọn chúng cũng đủ để bị người khác dâng tấu sớ.
Văn Thiền rất muốn tìm Lý Tín để kể lể ấm ức trong lòng. Nhưng nàng cũng không dám kể, bởi vì hành vi của Lý Tín có thể nằm ngoài dự đoán của nàng. Là con dân Đại Sở, chỉ còn cách tránh xa những người đó được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Văn Thiền chỉ muốn tìm Lý Tín nói chuyện, nhưng kể từ khi cha nàng dẫn cậu Hai nhà họ Lý đi, nàng hoàn toàn không có cơ hội đó.
Nàng chỉ có thể buồn bực ở nhà, vẫn không nên ra ngoài thì tốt hơn.
Khúc Chu Hầu không quan tâm đến chuyện các quý nữ ở Trường An, càng không kiểm soát điều đó. Việc quan trọng nhất của ông bây giờ chính là kích động Lý Tín, quan sát cậu ta, làm cho cậu ta không có thời gian quấn lấy con gái rượu của mình. Khúc Chu Hầu dùng kế sách công khai, hàng ngày hướng dẫn hai đứa con nhà họ Lý cách đối phó với đám quý tộc Trường An thế nào cho chu toàn. Lúc cậu Hai nhà họ Lý rảnh rỗi không cần đi giao thiệp, Khúc Chu Hầu liền cùng cậu ta đến thao trường luyện tập.
Lý Tín càng phản kháng, Khúc Chu Hầu càng dùng phương pháp mạnh hơn.
Tuy Khúc Chu Hầu đã không đến thao trường nhiều năm, nhưng bây giờ ông lại ở đây đến nửa đêm mỗi ngày. Khi Khúc Chu Hầu huấn luyện cháu trai, ông còn nghiêm khắc hơn lúc cầm quân một trăm hai mươi ngàn lần. Cậu Ba nhà họ Lý sau khi xem hết một ngày, tóc gáy dựng đứng, cảm thấy mình thật sáng suốt khi quyết định không đắc tội với Khúc Chu Hầu.
Từ bình minh đến hoàng hôn.
Chàng thiếu niên khom lưng, hai tay chống đầu gối thở hổn hển. Thao trường vắng tanh không còn mấy người, xa xa chỉ có một vài ngôi sao và mấy ngọn đèn. Thiếu niên chống lên đầu gối, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cậu không nói lời nào nhưng rõ ràng cả người đang mệt mỏi. Nhưng người đàn ông trung niên ngồi uống rượu dưới tán cây bên cạnh lại hoàn toàn không hiểu được sự mệt mỏi của thiếu niên này. Thấy thiếu niên dừng lại, Khúc Chu Hầu hét lớn: “Sao dừng lại rồi?! Chưa ăn cơm sao! Tiếp tục đánh!”
Xung quanh là mười mấy tên binh lính.
Vài binh lính trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng, quay đầu lại chắp tay nói với Quân Hầu: “Cậu ấy đã đánh nhau với chúng tôi một canh giờ rồi, thật sự quá mệt rồi…”
Khúc Chu Hầu lạnh lùng hừ một tiếng, nhóm binh lính không nỡ, nhưng ông nỡ. Khúc Chu Hầu đứng dậy, nhẹ nhàng lao đến, đá vào mông thiếu niên một cái. Ông vốn dân tập võ, lại có nhiều năm sống trên chiến trường, sức mạnh của ông những binh lính thường không thể so sánh được. Ông vừa lao đến, Lý Tín cảm nhận được tiếng xé gió phía sau lạnh thấu xương. Lý Tín thoăn thoắt đứng dậy, xoay người trên không trung nửa vòng, sau khi tiếp mấy chiêu của Khúc Chu Hầu, theo lực đá của Khúc Chu Hầu mà lùi lại.
Lý Tín nhảy ra ngoài. Hắn đứng cách đó năm trượng*, đổ mồ hôi nhếch mép cười với cậu hắn.
*1 trượng = 333,3cm, 5 trượng=16,7m.
Cậu hắn thờ ơ, vô cảm “Cháu cho rằng dựa vào mấy chiêu thức được tiên sinh Thương Vân chỉ dạy lúc nhỏ là có thể hiên ngang bước trong thiên hạ rồi sao? Thiên hạ này còn khối người võ công cao hơn cháu nhiều. Cháu vẫn còn kém xa!”
Lý Tín ngẩng đầu, lau mồ hôi trên mặt, nói: “Sau này cháu nhất định sẽ vượt qua sư phụ.”
Văn Bình không vì lòng hiếu học của hắn mà có chút cảm động nào “Với chút tài năng này của cháu bây giờ, ta khuyên cháu ra đường không nên nói ra tên “tiên sinh Thương Vân”. “Hồi trẻ ta cũng từng làm bạn với ông ấy, ta thật sự không nhẫn tâm để ông ấy lớn tuổi như vậy còn bị hành động vô liêm sỉ của cháu làm cho mất mặt.”
Cậu cháu hai người đã đánh nhau nhiều ngày, Khúc Chu Hầu cũng nhanh chóng phát hiện ra cách thức ra chiêu của Lý Tín. Tình cờ hồi còn trẻ, Lý Tín có duyên gặp tiên sinh Thương Vân, một bậc tông sư võ học dạo chơi bốn phương đem về và nhận ông làm thầy. Sau đó tiên sinh Thương Vân tiếp tục dạo chơi bốn phương, Lý Tín ở lại giúp đỡ anh em và người nghèo trong dân gian. Nền tảng của Lý Tín quả thật không tồi nhưng sau khi tiên sinh Thương Vân rời đi, hắn phải tự mò mẫm hoàn toàn. Trong mắt Khúc Chu Hầu có đầy rẫy sơ hở.
Lý Tín lại là một người không bao giờ chịu thua, mang tinh thần “Dù có cả vạn người, mình vẫn sẽ tiến lên”. Tinh thần kiên trì đánh không ngã này khiến Khúc Chu Hầu rất thoải mái khi ra tay.
Khúc Chu Hầu mỗi ngày đều phải châm chọc, khiêu khích Lý Tín vài câu.
Trong lời nói mỉa mai của cậu, chàng trai học từng chút từng chút những thứ cần học. Lý Tín đương nhiên biết rằng Khúc Chu Hầu muốn tốt cho hắn, muốn dạy cho hắn vài đạo lý qua lời nói, nên hắn cũng không để ý. Từ nhỏ hắn đã bị người ta mắng nhiều rồi, hắn biết rõ mình đang làm gì, muốn làm gì. Lời nói dong dài Lý Tín nghe rồi cũng quên. Nhưng trời đã tối như vậy, tay chân hắn bủn rủn không còn sức, mà cậu của hắn uống rượu cả ngày, tinh thần phấn chấn, còn muốn đá hắn đứng lên tiếp tục đánh, cậu Hai nhà họ Lý bị đá cho lảo đảo.
Lý Tín vừa thở hổn hển vừa ngửa đầu lên hỏi Khúc Chu Hầu: “Cậu, rốt cuộc cháu đắc tội gì với cậu vậy? Cho dù cậu không muốn cháu và Ve Ve nói chuyện thì dạy dỗ như vậy cũng đủ rồi phải không?”
Khúc Chu Hầu cũng lười sửa cách xưng hô của cậu Hai nhà họ Lý với con gái mình. Khúc Chu Hầu nói: “Đủ à? Cháu nhìn bộ dạng của cháu bây giờ đi! Cháu còn muốn kết hôn với cái Thiền nhà ta? Nằm mơ đi!”
Lý Tín: “…”
Một tin tức động trời đập vào mặt hắn.
Hắn liếm đôi môi nứt nẻ của mình, lờ đi cảm giác mệt mỏi, đứng thẳng người dậy. Cậu Hai nhà họ Lý xâu chuỗi lại trong đầu, lập tức hiểu được nguyên nhân mọi việc. Hắn im lặng một hồi, khiên tốn hỏi: “Ai nói với cậu rằng cháu muốn cưới Ve Ve?”
Khúc Chu Hầu: “…”
Ông sửng sốt, rồi nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi đang thắc mắc của thiếu niên, đầu óc quay cuồng, máu nóng bốc lên, khiến ông càng thêm tức. Khúc Chu Hầu bước tới giơ tay xuất chiêu, đánh một chưởng lên người hắn. Cơn giận đủ dời núi lấp biển ụp lên người Lý Tín: “Dám làm không dám nhận?! Cháu còn tệ hơn tôi tưởng tượng! Với bộ dạng này của cháu, đừng hòng nghĩ…”
“Cậu!”. Lý Tín tránh chiêu, lùi về sau mấy bước, cách ra chừng mười trượng. Nhân lúc Khúc Chu Hầu còn chưa đuổi theo kịp, hắn cũng không chạy nữa. Lý Tín cũng không có sức lực giày vò cùng cậu hắn, hắn ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bộ dạng hung dữ của Khúc Chu Hầu. Lý Tín cười nói: “Cháu muốn cưới Ve Ve nhưng cháu không nói rằng bây giờ sẽ lấy em ấy.”
Khúc Chu Hầu: “…”
Lý Tín nghiêm túc nói: “Cháu hiện tại không có gì cả, cưới em ấy về cũng chỉ khiến em ấy chịu khổ. Vậy nên cháu định chờ thêm hai năm nữa mới nói…”. Hắn cười khổ, nụ cười của chàng thiếu niên này luôn tràn ngập sức hút, khiến cho tay Văn Bình đang định đánh lên người hắn khựng lại ở trước trán, nghe hắn nói tiếp: “Cháu không định nói với mọi người sớm như vậy, mọi người sao lại biết cả rồi?”
Khúc Chu Hầu gằn giọng: “Hai năm nữa? Cháu cho là hai năm nữa thì tôi còn để cái Thiền đợi cháu cầu hôn?”
Lý Tín bật cười, cười đến ngồi phịch xuống đất. Hắn mở rộng hai chân, tay đặt trên đầu gối, tư thế ngồi rất tùy ý, nhưng đối với quân nhân như Khúc Chu Hầu mà nói thì cũng không thấy hắn quá thô tục. Khúc Chu Hầu chỉ thấy thiếu niên này cười tự tin, ranh mãnh nói: “Khi cháu vừa tới Trường An, quả thật có nghĩ đến việc cầu hôn. Còn sợ rằng mọi người không đồng ý, kiên trì thuyết phục rồi mọi người cũng sẽ đồng ý. Song sau đó cháu lại phát hiện ra cậu và mợ vốn không muốn Ve Ve lập gia đình… Dù là ai, hai người đều cưng chiều em ấy, muốn giữ em ấy lại. Cho nên, cháu không cần sốt ruột cầu hôn, cũng không sợ hai người gả em ấy cho người khác.”
Thiếu niên nói: “Cậu, hai ba năm nữa cháu chắc chắn sẽ khiến cậu nhìn với cặp mắt khác, rồi cháu sẽ cưới em ấy!”
Khúc Chu Hầu cười “Ha hả” hai tiếng.
Thiếu niên đứng bật dậy, bắt đầu nói, thái độ thành thục từ trước tới nay của hắn nhanh chóng truyền sang Khúc Chu Hầu. Khúc Chu Hầu cau mày, nhìn thằng nhóc này kích động nói với ông: “Cậu, cháu nói cậu nghe, cậu xem xem, vì cưới em họ cháu dự định thế này, thế này…”
Khúc Chu Hầu mặt vô cảm lắng nghe kế hoạch cưới con gái ông của thằng nhóc này. Thằng nhóc mới có mười sáu tuổi, muốn quyền, muốn thế. Hắn muốn bước lên từ giang hồ, cũng muốn thâm nhập vào triều đình. Chàng trai trẻ đường hoàng nói dự định của mình, sẽ làm thế nào để đạt được quyền thế địa vị, làm thế nào để tiến đến gần mục tiêu của hắn thêm một bước…
Nhưng Khúc Chu Hầu nghe không hiểu, hắn từ giang hồ bước lên là ý gì? Hắn là cậu Hai nhà họ Lý, chẳng lẽ còn muốn đi lên theo con đường giang hồ?
Khúc Chu Hầu cười khẩy trong lòng: Thằng nhóc cuồng vọng! Để cho cháu đắc ý đi, cho dù cháu có được hết tất cả, vẫn không lọt được vào mắt ta.
Nhưng đồng thời, Khúc Chu Hầu lại thầm tán thưởng Lý Tín.
Mặc dù Khúc Chu Hầu xuất thân thế gia nhưng Hầu tước là tước vị hoàn toàn do một tay ông tự gây dựng mà có. Lúc còn trẻ, ông cãi lời cả gia tộc đòi đi đánh giặc, ông nhiều lần cãi lại không giữ chút phép tắc. Khi đó, nhà họ Văn tức đến mức muốn đuổi ông ra khỏi nhà, ngay cả khi ông làm gì ở bên ngoài, nhà họ Văn cũng cảm thấy mất mặt khi nhận ông.
Khúc Chu Hầu dám nói rằng, mọi thứ ông có hiện nay không phải là nhà họ Văn cho ông, mà do chính ông tạo ra. Thậm chí, nhà họ Văn còn phải nhận nhiều ơn huệ từ ông, nhờ ông sắp xếp lo liệu.
Ông tán thưởng những chàng trai trẻ từ nơi vô danh bước ra, tán thưởng họ bước từng bước vững vàng hướng đến một mục tiêu.
Khúc Chu Hầu ở phía cuối con đường dõi theo, ông muốn lặng lẽ nhìn xem chàng thiếu niên kiêu ngạo Lý Tín này sẽ đem đến cho ông điều bất ngờ gì.
Khúc Chu Hầu che giấu cảm xúc của mình rất tốt, nhưng vợ ông hầu như lại không che giấu sự ghét bỏ của mình đối với Lý Tín. Từ khi biết được Lý Tín muốn thành thân với Văn Thiền, trong lòng trưởng công chúa khó chịu vô cùng. Sau đó, bị lễ đính hôn của chàng trai cô gái bên cạnh tác động, còn biết được chuyện Lý Tín và con gái bà suốt ngày dây dây dưa dưa từ chồng, trưởng công chúa như ngồi trên đống lửa.
Trưởng công chúa sai người vẽ tranh lụa, vẽ ra hết tất cả các chàng trai vừa mắt ở Trường An. Chồng bà không vội gả con gái, muốn để nàng ở nhà thêm hai năm, trưởng công chúa chỉ cần con gái bà vui vẻ, lấy chồng hay không cũng không sao, miễn sao nó vui là được.
Hiện tại, mỗi ngày trưởng công chúa đều ngồi ở nhà xem tranh lụa, có vô số chàng trai tuấn tú để cho bà chọn lựa. Chọn một hồi hoa cả mắt, bà cho người gọi Văn Thiền qua, hỏi ý của Văn Thiền. Văn Thiền cũng đang vì chuyện bị người ta theo đuổi quấn lấy, hai ngày nay đang ở nhà nghỉ ngơi. Bị gọi tới chỗ mẹ, nhìn tranh lụa mẹ cho người vẽ cho nàng chọn, Văn Thiền run run tay.
Thiếu nữ cắn môi: “Sao mẹ cứ như đang tuyển mỹ nữ không bằng… Con chưa muốn lập gia đình”.
Trưởng công chúa ngồi ngay ngắn ở trên cao, sau lưng là một bức tranh bích họa lớn, phản chiếu gương mặt lạnh lùng của bà, lấp lánh rực rỡ. Bà uống một ngụm trà để làm dịu cổ họng: “Mẹ biết. Không phải gả con ngay bây giờ, mà là để con xem có sở thích gì đặc biệt hay không, nói với mẹ một tiếng. Lúc mẹ chọn giúp con cũng dễ dàng hơn chút.”
Văn Thiền úp mở nói: “Con thích kiểu nào mẹ cũng không biết. Hay là thôi đi…”
Trưởng công chúa cười nói: “Con thích kiểu nào sao ta không biết? Cái Thiền của chúng ta thích người có địa vị tương xứng, tướng mạo anh tuấn, văn võ song toàn,…”. Bà sổ một hơi ra mấy cái điều kiện, làm mấy cô gái ở bên cạnh nghe mà không nhịn được cười.
Văn Thiền bị trưởng công chúa trêu chọc đỏ mặt, giận dỗi nhìn mẹ một cái: “Đó là trước kia! Hiện tại tiêu chuẩn của con khác rồi…”
Trưởng công chúa đặt ly trà xuống, chậm rãi nói: “Vậy hiện tại con thích người thế nào?”. Bà dùng giọng điệu vô cùng ân cần nói chuyện với con gái, nhưng khóe miệng lại nhếch lên nụ cười mỉa: “Mẹ biết con thích người nào rồi. Vừa xấu, vừa nghèo, lại không có học thức, không có tố chất, một kẻ không có cái gì hết! Nhưng con lại trao trọn trái tim cho người ta! Có phải con thích loại người mạt hạng thế này không?”
Văn Thiền: “…”.
Trong nháy mắt, nàng lập tức hiểu mẹ nàng đang chửi chó mắng mèo ai đó rồi.
****************************************