
Vân Yên Phủ Đệ, tên nghe thì thanh nhã, còn thực tế lại là nơi đèn màu chớp loá, oanh yến dập dìu.
Nơi này giá cả đắt đỏ, khách đến không giàu cũng sang, để phù hợp với đẳng cấp của khách hàng, nhân viên phục vụ chỉ toàn các em gái mặt đẹp dáng xinh, khí chất đường đường, đi trên đường khó mà nhận ra là người kiếm ăn ở nơi trăng gió.
Sở Chiêu Chiêu không phải nhân viên phục vụ ở quán này, nghề của cô nói dễ nghe một chút thì là PG của hãng rượu, nói khó nghe một chút thì là tiếp rượu để đẩy mạnh tiêu thụ.
*PG: promotion girl – các cô gái xinh đẹp tiếp thị sản phẩm
Ưu điểm của nghề này là không có giờ làm việc cố định, thu nhập cũng khá, PG giỏi một đêm có thể kiếm từ vài ngàn đến trên chục ngàn, nhưng Sở Chiêu Chiêu lại không thuộc đẳng cấp này, đi qua đi lại sảnh chính hơn hai giờ đồng hồ mới bán được một chai vang đỏ hơn ba ngàn, số tiền hoa hồng đến tay cô cũng chưa đến hai trăm.
Với tình hình này, dù cô có bán suốt hai đêm không nghỉ cũng không gom đủ tám ngàn.
Sở Chiêu Chiêu do dự một hồi mới hạ quyết tâm đi đến bên một gian dành cho khách, thấp giọng gọi Khâu Tứ ca.
Khâu Tứ ca đang ngồi uống rượu với khách quen, nhìn thấy cô cũng không ừ hử gì, tiếp tục đổ xí ngầu. Sở Chiêu Chiêu bị quăng cho cục lơ, hơi xấu hổ.
Được một lát, một gã mặc áo sơ mi màu hồng nhạt nhìn thấy cô liền cười híp cả mắt, vẫy vẫy tay.
“Khâu à, cậu cũng thật là. Sao lại để em gái xinh xắn như vậy đứng chờ một bên. Nào nào nào, lại đây ngồi với anh nào.”
Sở Chiêu Chiêu nhìn mấy sợi tóc lưa thưa trên đầu lão, thầm nghĩ, anh với chả em, ông làm cha tôi hãy còn già nữa là.
Làm nghề này thì buôn ánh mắt bán tiếng cười vốn là bổn phận, bị khách hàng sờ mó cũng là chuyện thường tình, người khác không cảm thấy thiệt thòi, Sở Chiêu Chiêu lại rất phản cảm, nhưng cô cũng biết mình không có quyền từ chối, càng không muốn làm trò đắc tội với khách hàng trước mặt Khâu Tứ ca.
Cô ngồi vào bên cạnh gã luống tuổi kia, nâng ly, cười ngọt ngào: “Em rót rượu cho anh nhé.”
Lão ôm bả vai cô một cách tự nhiên, vừa mở miệng, mùi thuốc lá và mùi rượu nồng nặc phả vào mặt Sở Chiêu Chiêu, “Em gái năm nay bao lớn rồi?”
“25 ạ.”
“Trẻ thật đấy.” Lão cảm thán một câu, thuận tiện véo véo cánh tay Sở Chiêu Chiêu.
Sở Chiêu Chiêu thực ra chỉ mới 21, nhưng mỗi lần đi làm cô đều trang điểm thật đậm, tự nhận 25 tuổi cũng có người tin. Cô vốn thông minh, sau khi xem nhiều video trên mạng thì học được cách trang điểm theo kiểu Âu Mỹ đang thịnh hành, chỉ cần dùng miếng dán kích mí, lens màu, phấn tạo khối và highlight là có thể hô biến đôi mắt mí lót thành mắt to tròn như Tây, biến chiếc mũi nhỏ xinh thành mũi dọc dừa, gò má cao, đôi môi đầy đặn, tóc uốn lọn to, thoạt nhìn rất giống người đẹp lai Á Âu.
Ngoài ra, cô còn mặc đồng phục cosplay hình thỏ của PG, rất hút mắt.
Sở Chiêu Chiêu hơi duỗi chân, làn da thấp thoáng sau lớp vớ mỏng màu đen làm máu huyết trong người gã luống tuổi kia sôi lên xình xịch.
Nhưng cô lại không biết cách ăn nói.
Khâu Tư ca thường nghĩ, một cô gái xinh đẹp như vậy, còn nói được tiếng Anh lưu loát, nếu miệng cô ngọt một chút, đầu óc lanh lợi một chút thì anh ta đã sớm xếp cho cô mấy khách hàng lớn, cần gì phí thời gian lượn lờ trong sảnh chính.
Nhìn xem, ngồi đây gần nửa ngày, đến rắm cũng không đánh một tiếng.
Nửa tiếng sau, Khâu Tứ ca có điện thoại, anh ta đứng dậy ra ngoài nghe, Sở Chiêu Chiêu cũng thuận thế ra theo.
Khâu Tứ ca vào phòng nghỉ nói chuyện điện thoại, Sở Chiêu Chiêu ở ngoài cửa chờ.
Vài phút sau, Khâu Tứ ca cúp máy, nhìn Sở Chiêu Chiêu, ngoắc tay.
Sở Chiêu Chiêu vừa bước đến trước mặt anh ta thì bị nắm lấy cằm.
“Thật mẹ nó uổng phí cho gương mặt này, bao giờ thì cô mới biết bất chấp mọi giá hả? Làm nghề này cũng đừng giả thanh cao, ngồi một chỗ cứ như người câm, tưởng mình là bình hoa chắc?”
Sở Chiêu Chiêu không dám giãy giụa, cằm bị người ta véo, nói chuyện cũng có chút khó khăn, “Anh, anh Khâu, anh có thể ứng lương…”
“Dẹp!” Không đợi cô nói hết, Khâu Tứ ca đã hất cằm cô ra, “Tiền rắm còn kiếm không ra, tối ngày cứ đòi ứng lương ứng lương, cô tưởng tôi là nhà từ thiện chắc?
Sở Chiêu Chiêu đứng không vững, va vào bàn, hông đau đến mức hít sâu hai hơi.
Có lẽ thấy cô đáng thương, Khâu Tứ ca hơi mềm lòng, nhưng dù mềm lòng cũng không có chuyện móc ví của mình.
“Đừng nói anh đây không giúp cô, anh cho cô hay, hôm nay phòng B14 trên lầu có khách quý, cô lên xem thử, nếu bán được hai chai Louis XIII thì không phải kiếm được hơn một ngàn rồi à?”
Tầng hai Vân Yên Phủ Đệ là khu vực VIP, khách ngồi trên đấy đều không thiếu tiền. Louis XIII trên thị trường chỉ có giá tầm hai mươi ngàn, ở Vân Yên Phủ Đệ bán hơn ba mươi ngàn, đây đúng là lợi nhuận kếch xù. Rượu này nếu được bán thông qua PG thì sẽ trích cho PG 7% hoa hồng, nói cách khác, nếu tối nay Sở Chiêu Chiêu bán được bốn chai Louis XIII, cô sẽ kiếm được hơn tám ngàn.
*20 ngàn tệ = 69 triệu, 30 ngàn tệ = 103,6 triệu

Mà khách mua rượu này cũng rất hào phóng, cho tiền boa không tiếc tay.
Khó ở chỗ người ta là khách quý, bình thường chướng mắt PG, nếu có để PG mời rượu thì cũng không tìm cô nào quá xôi thịt hoặc quá chất phác, vì vậy Sở Chiêu Chiêu chưa có có hội được lên tầng hai.
Lần này là Khâu Tứ ca khai ân cho cô.
Không cần biết đêm nay có bán được rượu hay không, Sở Chiêu Chiêu cũng muốn thử một phen.
Cô vào phòng hoá trang dặm lại phấn, nhắm mắt hít sâu hai hơi, sau đó mới lên lầu hai.
Cô theo bảng chỉ đường tìm được khu B, lúc đến phòng B12 thì dừng lại chỉnh trang y phục tóc tai, treo lên mặt nụ cười quyến rũ đã tập trước gương không biết bao nhiêu lần, lắc hông đi đến phòng B14.
Cách một chiếc bàn dài nhìn lại, khách trong phòng B14 là một nhóm nam nữ trẻ tuổi, tầm khoảng ba mươi, cách ăn mặc thể hiện rõ thân phận, đúng thực khách quý.
Giờ phút này trong mắt Sở Chiêu Chiêu, bọn họ đều là túi tiền di động.
“Mấy anh ơi, tháng này cửa hàng tụi em kỷ niệm ngày khai trương, ông chủ đích thân đi nước ngoài lựa một thùng Louis XIII, các anh có muốn dùng thử không… ạ?”
Chữ cuối cùng, vì nhìn thấy một người xoay mặt lại mà run giọng.
Là… Mục Tế Vân.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi xa hoa màu xanh biển, để mở hai cúc, cúc thứ ba bị cơ ngực căng ra, tạo thành nếp gấp gợi cảm trên áo. Chân gác trên bàn, chiếc quần tây đen phác nên dáng hình một đôi chân thon dài thẳng tắp.
Cặp mắt kia, không còn trầm tĩnh như hồ sâu mà toát ra một loại năng lượng khiến người ta cảm thấy cả người rực lửa.
Vẻ ngoài anh lạnh lùng, vốn không hợp với hoàn cảnh nơi này, nhưng mỗi động tác tuỳ ý của anh đều khớp với bầu không khí xa hoa lãng phí của hộp đêm này đến kỳ lạ.
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, Sở Chiêu Chiêu sẽ không tin đây là Mục Tế Vân.
Lúc nghe thấy giọng nói kia, ánh mắt Mục Tế Vân khá bất ngờ, lúc xoay người nhìn đến chủ nhân giọng nói thì ánh mắt cũng phai nhạt.
“Ấy, thầy Mục sao thế?”
Mục Tế Vân không nhìn Sở Chiêu Chiêu, bỏ chân khỏi bàn, cúi người dụi tàn thuốc, vòng eo săn chắc kéo căng áo sơ mi, đường cong mượt mà đến mức gần như không thực, đẹp như một bức hoạ.
“Không có gì, nghe thành học trò của tao.”
Trong phòng lập tức cười vang, vẫn là người đàn ông vừa nãy nói tiếp: “Ha ha ha ha đúng là thầy Mục nhà ta có khác, giờ giờ khắc khắc nghĩ tới học sinh, có điều nếu sinh viên của mày mà tới đây làm rồi trang điểm thành như vầy, chắc mày tức chết!”
Mục Tế Vân không trả lời, nhưng khoé miệng anh hơi cười chứng tỏ anh đồng ý với những lời này.
Lúc này không ai thèm quản đến Sở Chiêu Chiêu đang đứng một bên.
Cũng không phải chưa từng chịu đựng cảm giác bị người khác xem thường, thậm chí hoàn cảnh nhục nhã hơn bây giờ cô cũng từng trải qua.
Chỉ là… lần này, người đứng trước mặt cô là Mục Tế Vân.
Giờ phút này, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ nào đó để chui xuống.
Mặc dù cô có thể xoay người bỏ đi, nhưng cô không cách nào nhấc được chân.
Một mặt cảm thấy nhục nhã, một mặt lại không nỡ bỏ đi, chỉ vì cô quá cần tiền.
Cô đứng như trời trồng, còn đám người trước mặt sớm xem cô như không khí, cứ thế tiếp tục uống rượu, đổ xí ngầu, hút thuốc.
Trước mắt là cảnh xa hoa lãng phí, bên tai là tiếng cười vui sướng vang vọng khắp không gian, trong lòng Sở Chiêu Chiêu như dậy sóng, cô cảm thấy từ đầu đến chân đều chết lặng, chỉ có đại não vẫn không ngừng nghĩ về liều thuốc đông máu thứ tám có giá hai ngàn của em gái, còn không bằng một phần mười một chai rượu mạnh trên bàn.
Cũng không biết đứng đó bao lâu, Sở Chiêu Chiêu hồi thần, dợm bước ra khỏi phòng thì nghe tiếng Mục Tế Vân: “Cô qua đây.”
Anh ngẩng đầu nhìn Sở Chiêu Chiêu, tay phải dụi thuốc, nhả ra ngụm khói cuối cùng.
Rất rõ ràng, những lời này là nói với Sở Chiêu Chiêu.
đoạn lời của Khâu Tứ ca: học toán kém thế, 1 chai Louis 30 ngàn, bán 2 chai là ẻm Chiêu kiếm được hơn 4 ngàn mà ổng bảo hơn 1 ngàn…
Tứ ca học toán với tác giả đấy bạn 😀
” … rợm bước ra âkhỏi phòng …” > ” ra khỏi phòng”
Cảm ơn bạn. Để mình chỉnh lại
Chúc mừng thầy chính thức bước vào con đường trả nợ cho vợ,8000 tệ mà phải lấy thân trả thì đúng là đắt đỏ nhỉ
Ủi trời, thầy có mua rượu cho e ko mà hành ghê thế?
Có nha, thầy mua ít thôi, tầm nửa tỷ =))))
Úc. Bắt đầu va chạm gay cấn rồi. Bạn đăng đều nhé, truyện này motip cũ nhưng có vẻ hay ghê. Ko bít thầy Mục sẽ làm gì
Truyện này motip cũ nhưng không hiểu sao lúc đọc mình đọc không dừng được. Kiểu càng đọc càng hút theo. Mình đang cố tích hàng 😀 Mấy hôm nay lo giấy tờ visa và cày kiếm tiền đi chơi quá không có thời gian, làm phải vừa ăn vừa ôm điện thoại tranh thủ dịch.
Tính cách nữ chính có bánh bèo hem ấy ơi, mình đọc nhiều sư đồ luyến lắm, cơ mà đang cảm thấy nữ chính tính ko đc hay lắm nhỉ 😀
Theo mình thấy thì không bánh bèo nhen, cương nhu vừa đủ, không phải hở chút cậy mạnh gây hoạ xong để nam chính hốt cũng không hở chút là khóc kiếm nam chính giải quyết dùm.
Hihi, tks nàng. Cơ mà công nhận là motuyp cũ thật, chắc chờ vài chương nữa đọc cho thấm, mới đọc theo mô tuyp này hơi nản 😀
Mình thấy nữ chính không bánh bèo, rất mạnh mẽ kiên cường chỉ là hoàn cảnh khó khăn thôi. Mà có như vậy mới cần đến thầy Mục chứ, nói thật ghét thầy từ đầu đến giờ nhá.???
Ghét thầy Mục nha! Mong sau này thầy ngược thân, ngược tâm chết luôn, kkk. Cảm ơn nàng đi chơi mà vẫn chăm chỉ dịch nhá <3 <3 <3