
LIẾC MẮT ĐƯA TÌNH – 04
Cô gái bên cạnh Mục Tế Vân nghe thấy lời này thì thức thời dịch sang một bên.
Chuyện này… Sở Chiêu Chiêu gần như đờ đẫn ngồi vào bên cạnh Mục Tế Vân.
“Vừa nãy cô nói… rượu gì ấy nhỉ?” Mục Tế Vân hỏi.
“Louis XIII ạ.” Sở Chiêu Chiêu đáp.
Mục Tế Vân cúi đầu xáo bài, ngón tay thon dài như đang múa trên từng lá bài, đẹp như một cảnh cắt ra từ trong phim.
Anh không nhìn Sở Chiêu Chiêu, cũng không buồn hỏi giá cả, chỉ hơi gật đầu, “Khui đi.”
Sở Chiêu Chiêu mừng thầm, hỏi vội: “Khui mấy chai ạ?”
“Cô xem mà làm.”
“Bốn, bốn chai?”
Lời này vừa dứt, người trong phòng cũng cười rộ lên, tiếng cười còn mang vẻ châm chọc.
Không phải bọn họ chê rượu đắt, mà là cười bộ dạng mờ mắt vì tiền của Sở Chiêu Chiêu. Louis XIII là rượu mạnh, trong phòng trừ Sở Chiêu Chiêu có tổng cộng bảy người, trong đó có ba người là nữ, sao uống được bốn bình, chưa kể trên bàn họ đã khui sẵn hai chai Remy Martin rồi.
Đến Mục Tế Vân cũng nhếch mép, nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Sở Chiêu Chiêu hỏi: “Cô thực sự cần tiền?”
Bỗng Sở Chiêu Chiêu thấy hơi hoảng.
Mười mấy tiếng trước, ở trường Mục Tế Vân cũng hỏi cô mấy lời này.
Lúc ấy cô muốn giữ cho mình chút tự tôn cuối cùng, mặt lạnh không thèm để ý đến thầy. Còn lúc này, lớp trang điểm dày, bộ quần áo thấp kém cô đang mặc như một lớp nguỵ trang, giúp gánh nặng tâm lý trên vai cô giảm đi không ít.
“Dạ”, Sở Chiêu Chiêu gật đầu, đáp như muỗi kêu.
Người trong phòng lại cười váng lên, bọn họ từng thấy PG mờ mắt vì tiền nhưng chưa thấy ai thẳng thắn như vậy.
“Quá đỉnh quá đỉnh, ha ha ha ha, anh thích!” Một gã mặc áo sơ mi jean vui vẻ nói, “Mà cũng đúng thôi, nếu không cần tiền ai lại đi làm nghề này.”
Không khí trong phòng dường như được Sở Chiêu Chiêu khuấy động lên, chỉ có Mục Tế Vân là nheo mắt, nhìn Sở Chiêu Chiêu chăm chú.
Ánh mắt của anh như xuyên qua Sở Chiêu Chiêu, nhìn ra được điều gì khác.
“Khui đi.” Một lát sau, Mục Tế Vân nhẹ nhàng lên tiếng, “Khui năm chai.”
Năm chai = trên 150 ngàn tệ = trên 518 triệu =))
“Ái chà chà, thầy Mục nhà ta thiệt là hào phóng với gái ha ha ha ha, thằng tao đây kiếp sau cũng làm đàn bà đi theo mày mới được!”
Những người khác cũng hùa vào chọc ghẹo, nhưng Sở Chiêu Chiêu đã không còn tâm trạng để ý bọn họ, cô mừng như điên, vội vàng gọi phục vụ lên rượu.
Cầm chai rượu trong tay, Sở Chiêu Chiêu khó lòng đè nén sự kích động của bản thân, lúc rót rượu cho Mục Tế Vân tay run lẩy bẩy.
Một màn này lại chọc cho cả phòng cười ha hả.
“Em gái à, anh hỏi này chút, bán một chai rượu em được trích bao nhiêu phần trăm mà em kích động quá vậy?”
Trong lúc nhất thời, Sở Chiêu Chiêu không biết là ai hỏi, nhưng cô biết mình lại làm trò cười, ôm bình rượu không biết làm sao.
Nhìn cô ả này, lại đơ ra rồi.
Có người thấy thú vị, truy hỏi: “Đang hỏi em đó, được bao nhiêu phần trăm?”
“Bảy phần trăm…”
Câu trả lời yếu ớt của Sở Chiêu Chiêu vừa thốt, bọn họ lại cười nghiêng ngả.
“Mẹ nó chứ, có bảy phần trăm, tao còn tưởng nhiều lắm chứ ha ha ha ha!”
Cô em này cũng thành thật đấy chứ, hỏi cái gì là đáp cái đó.
Mục Tế Vân cũng nhìn cô, đáy mắt ánh lên tia nghiền ngẫm.
Sở Chiêu Chiêu như ngồi trên đống lửa, không biết làm sao ra khỏi phòng để về lại sảnh chính, cô cảm thấy mình đã trở thành món đồ chơi, một trò cười trong mắt những người ở đây.
Lúc này, Mục Tế Vân hếch cằm, khoé miệng cong cong.
Thường ngày, lúc ở giảng đường, mỗi khi thầy hếch cằm chứng tỏ giông bão sắp đến, nhưng lúc này, khoé miệng thầy cất chứa ý cười, cho nên Sở Chiêu Chiêu không đoán được ý thầy là gì.
“Sao, tôi mua nhiều rượu như vậy, cô cũng không định uống một ly?”
À, hoá ra là ý này.
Sở Chiêu Chiêu nhanh tay rót cho mình một ly, “Thầy Mục, em kính thầy.”
Mục Tế Vân cau mày.
Giống, phải nói là quá giống, nhất là lúc cô ta gọi một tiếng “thầy Mục”, thực sự rất giống với Sở Chiêu Chiêu.
Thường ngày Mục Tế Vân cũng không đặc biệt thân cận với sinh viên nào, dù anh rất vừa ý cô sinh viên Sở Chiêu Chiêu thì cũng chỉ dừng ở mức bỏ thêm công sức sửa bài cho cô, chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với cô, nhất là thân phận sinh viên nữ và nam giáo sư trẻ tuổi càng cần tránh điều tiếng. Lúc lên lớp, anh không thích bước xuống bục giảng, giảng đường thì luôn kín người, sinh viên đứa nào nhìn cũng na ná nhau nên anh cũng không mấy ấn tượng với gương mặt ai, chỉ phân biệt được giọng ai thường hay phát biểu thôi.
Mục Tế Vân còn đang suy nghĩ xuất thần, Sở Chiêu Chiêu đã một ngụm uống sạch ly rượu trong tay, ho khù khụ, bị sặc đến mức mặt đỏ rần.
Rượu quá mạnh.
Cả phòng đều ngớ ra, vài giây sau có người vừa cười vừa cất tiếng: “Trò gì thế này, không biết uống rượu còn đi bán rượu, tôi thấy cô nên xuống lầu bán bia thì hơn.”
Lời này cũng có chỗ đúng, bình thường Sở Chiêu Chiêu chủ yếu bán bia, rượu Tây cũng có bán được mấy lần, nhưng chưa lần nào bán rượu mạnh như vầy.
Cả phòng nhìn cô chằm chằm, mặt đầy chế giễu, cô quả thật chịu không nổi nữa, tay kéo kéo váy áo, từ từ đứng dậy, mặt đầy xấu hổ.
Thấy không ai thèm quản, cô định thực sự chuồn khỏi đây.
Vừa dợm bước thì nghe tiếng Mục Tế Vân: “Ngồi xuống.”
Sở Chiêu Chiêu ngoái lại nhìn anh, anh tiếp: “Ai nói cho cô đi?”
Vẫn là gã sơ mi jean kia cười cợt lên tiếng: “Đứng đực ra đấy làm gì, còn không mau ngồi xuống. Thầy Mục không cho phép cô đi nha.”
Mục Tế Vân liếc hắn, nói: “Đoạn Kiêu, hôm nay mày nói hơi bị nhiều đấy.”
Đoạn Kiêu xoa xoa miệng, tắt đài.
Sở Chiêu Chiêu đành phải ngồi lại, co rúm bất an, đến tay cũng không biết phải để vào đâu.
Mục Tế Vân: “Đổ xí ngầu giúp tôi.”
Hôm nay anh đang xui.
“Em ạ?” Sở Chiêu Chiêu trỏ vào mũi mình, vẻ mặt không tin.
Mục Tế Vân cũng không nhiều lời, nắm lấy cổ tay cô, ấn tay cô lên nắp chung.
Vào lúc tay thầy chạm tay cô, tim Sở Chiêu Chiêu như muốn vọt đến họng.
Vì sợ Mục Tế Vân nhận ra nên lúc nói chuyện, cô không dám nhìn thẳng vào thầy, trong ánh mắt cũng mang vẻ trốn tránh, nhưng khi độ ấm từ tay thầy truyền sang tay cô, cảm giác chân thực này khiến cô cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ bị thầy phát hiện.
Mục Tế Vân nói: “Đổ đi.”
Sở Chiêu Chiêu bấm bụng, bắt chước người ta khua khua cái cốc, he hé miệng cốc, ngó vào trong.
Thôi tạch, năm con một.
Sở Chiêu Chiêu không biết chơi xí ngầu, nhưng cô biết trò này là so lớn nhỏ, một nhất định là nhỏ nhất, vậy mà cô còn đổ ra năm con một, đúng là xui tận mạng.
Cô len lén nhìn Mục Tế Vân, sắc mặt anh vẫn như cũ, chỉ ngả người vào lưng ghế sô pha, châm thuốc.
Đoạn Kiêu ngồi cạnh Mục Tế Vân, theo luật phải khui số từ anh ta đầu tiên, khui hết vòng mới đến Mục Tế Vân.
Nhưng Đoạn Kiêu vừa khui, Mục Tế Vân đã hô dằn.
“Này, thầy Mục, mày nhằm vào tao đúng không?” Anh ta lẩm bẩm lầm bầm, nhào qua mở nắp chung của Mục Tế Vân, mắt trợn tròn.
“Đậu xanh rau má, là báo lớn, số con bé này may thế!”
Hở?
Nghe màu này, không lẽ năm con một là số lớn?
Mục Tế Vân cũng xoay sang, nắn nắn tai thỏ trên đầu Sở Chiêu Chiêu, “Ừm, sao số em may thế!”
“Em…”
Cô chỉ cách Mục Tế Vân một khoảng tí teo, hơi thở của anh đều lướt trên mặt cô, mang theo vị thuốc lá, mùi rượu và cả hơi ấm của anh.
“Lần nữa lần nữa!” Đoạn Kiêu nốc cạn một ly, lắc lắc cốc xí ngầu, “Lần này tao cho hai đứa bây chảnh cún nè!”
Mục Tế Vân lại đè tay Đoạn Kiêu, “Dằn, bảy ly.”
Đoạn Kiêu: “…”
“Đệch.”
Bảy ly Louis XIII vào bụng, dù tửu lượng của Đoạn Kiêu có cao hơn cũng chịu không nổi, gục đầu trên bàn.
“Diệt xong một chú.” Mục Tế Vân nói, “Tiếp nào, còn năm chú nữa.”
“Ối giồi, nghe hắn nói kìa, tới thì tới!”
Qua mấy lượt, Sở Chiêu Chiêu cũng nắm được luật chơi của trò này, thêm vào đó, đêm nay cô đặc biệt mát tay, chưa thua lần nào, vì vậy động tác lắc xí ngầu cũng tự nhiên hơn.
Tâm trạng Mục Tế Vân tốt lên, cúi người rót cho mình một ly rượu, Sở Chiêu Chiêu cũng đang khom lưng lắc xí ngầu, suối tóc đen chảy dài qua đầu vai, vài sợi phất phơ qua chóp mũi Mục Tế Vân.
“Thơm quá.”
Giọng anh chỉ đủ để hai người nghe.
Sở Chiêu Chiêu giật mình, “Cái gì thơm quá ạ?”
Mục Tế Vân không nhìn cô, cười không nói.
Nhưng lẳng lặng còn mạnh gấp trăm lần cất tiếng. Sở Chiêu Chiêu vừa nghiệm ra, mặt liền đỏ như gấc.
Nếu đổi lại là một người đàn ông khác, Sở Chiêu Chiêu còn có thể cảm thấy thẹn thùng.
Nhưng người này là Mục Tế Vân, lời vừa rồi giống như hòn than cháy đỏ vứt vào lòng cô, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của cô.
Sở Chiêu Chiêu rất tỉnh táo, cô biết rõ Mục Tế Vân không có tình ý gì với cô, thầy chỉ đang dùng thái độ mà một cô gái làm việc nơi trăng gió đáng được nhận để nói chuyện với cô mà thôi.
Vào giây phút này, cô không phải nữ sinh xuất sắc Sở Chiêu Chiêu, cô chỉ là một cô ả tiếp viên ăn mặc sexy mà thôi.
Cảm giác này rất không dễ chịu.
Vài ván sau, Sở Chiêu Chiêu vẫn mát tay như cũ, nhưng đầu óc cô đã sớm bay xa.
Cô chỉ mong Mục Tế Vân mau mau rời đi, mỗi phút thầy ở đây là mỗi phút dày vò.
Ba giờ sáng, bàn tiệc này rốt cục cũng tan.
Sở Chiêu Chiêu như được đại xá, vừa lết đến phòng nghỉ thì nằm vật ra sô pha, không buồn động đậy.
Khâu Tứ ca say lướt khướt bước vào, tay ngúng nguẩy một xấp nhân dân tệ đỏ chót*, đập cái bốp lên mặt Sở Chiêu Chiêu làm cô sợ đến mức muốn nhảy dựng khỏi sô pha.
*Tờ tiền mệnh giá cao nhất của Trung Quốc là tờ 100 tệ màu đỏ, có hình Mao Trạch Đông.
“Được đấy Sở Chiêu Chiêu, năm chai Louis XIII, có bản lĩnh.”
Anh ta ném xấp tiền vào lòng Sở Chiêu Chiêu, “Anh đã bảo rồi, chỉ cần bất chấp mọi thứ, tiền còn không lũ lượt vào túi à?”
Cảm giác nhục nhã khi bị Khâu Tứ ca đập tiền vào mặt nhanh chóng bị xấp tiền dày cộp xua tan.
Chỉ cần có tiền, sao cũng được cả.
Sở Chiêu Chiêu đếm đếm, cộng cả tiền boa Mục Tế Vân cho cô thì hôm nay cô đã kiếm trên mười ngàn, đây đã là khoản thu lớn nhất trong đời cô.
Cảm ơn Khâu Tứ ca xong, Sở Chiêu Chiêu vội vàng tẩy trang, thay quần áo, rời Vân Yên Phủ Đệ về căn nhà nhỏ mà chị họ cho cô mượn.
Một đêm này, Sở Chiêu Chiêu ngủ đặc biệt an ổn.
Sớm hôm sau, Sở Chiêu Chiêu gói tiền cẩn thận, nhét vào ba lô mang ra ngân hàng chuyển khoản cho ba, chỉ chừa lại cho mình năm trăm tệ.
Trong đó có ba trăm tệ cô muốn trả lại cho Cam Điềm.
Ra khỏi ngân hàng, Sở Chiêu Chiêu đi thẳng đến trạm xe bus bắt chuyến đến bệnh viện.
Nghi:
Chương này hơi dài, lại gặp từ tra mãi không hiểu nghĩa, phải chờ cô giáo và bạn giải thích hộ mới hiểu được nên hơi lâu. Mọi người thông cảm nhé <3
Thầy Mục bắt đầu để ý Cô trò nhỏ rồi.
Cố lên chủ top. Truyện bắt đầu hay rồi đó, nhưng mà cho chương dài chút đc ko 😘😘
Mình cắt chương theo tác giả thôi à bạn 😀 Tác giả cắt đến đâu thì mình để đến đấy.
Thầy giáo vẫn chưa nhận ra học sinh đúng k nhỉ? Mới ngờ ngợ thấy giống thôi mà
Mình thấy lạ là dù sao cũng chỉ make up tí mà ko nhận ra được nhỉ. Giọng cũng ko đổi mà, dáng người vẫn vậy.
Một phần vì anh Mục không nhớ mặt học sinh, một phần là Chiêu Chiêu make up khá đậm, đeo lens, mặc đồ sexy. Mình cũng đi dạy nên khá đồng cảm ấy, kiểu một lớp mấy chục gương mặt na ná nhau, dạy vài lớp là nhớ không nổi. Chỉ nhớ vài chú hay phát biểu, mà cũng không để ý nhiều nên không nhớ mặt là bình thường, chưa kể make up thần sầu rồi ăn mặc style khá quá thì chịu.
Sớm ra chương tiếp bạn nhé, mình vẫn rất hi vọng là sẽ hay 😀
Dự là ở trường thầy Mục lại hít được mùi thơm quen thuộc của Chiêu Chiêu và nhận ra cô nàng. 😘😘😘
Chuẩn bị bước vào hay cấn rồi nàng nhỉ. Haha… ngược thầy Mục đê cho bà con hả dạ mấy chương đầu coi.^^ Mà đọc 1 chương nhanh hết quá! Hí hí ^^
Tui thích ngược nam ngược nam ngược nam, sau này thầy tha hồ chịu ngược, thầy ăn chơi quá mà
Thầy mục làm gì mà nhiều tiền vậy ta
” Sở Chiêu Chiêu đành phải ngồi lại, co cúm bất an…” > ” ..co rúm…”
Cảm ơn bạn. Mình nhầm từ này với từ co cụm, tra từ điển mới thấy không có từ co cúm.
Ôi nghĩ cũng hơi tội nữ chính mà bà tác giả tả hài ghê gớm, cậu edit cũng mượt nữa 🤣🤣🤣