
Trưa hôm đó, Sở Chiêu Chiêu bị cố vấn học tập gọi lên văn phòng.
Thầy Trương nổi trận lôi đình, nếu không vì cô là thân con gái thì thầy đã đem phiếu xét duyệt học bổng đập lên mặt cô.
“Em đúng là hết thuốc chữa! Chọc ai không chọc lại đi chọc thầy Mục! Đã biết bài tập kì này quan trọng, ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả cuối kỳ còn ráng nhận ba ngàn làm bài giúp người ta!” Dáng người thầy Trương phốp pháp, khi tức lên có cảm giác thầy sắp đứt hơi đến nơi, “Học bổng đến tám ngàn, giá trị hơn ba ngàn kia biết bao nhiêu lần, em nói xem, rốt cục trong đầu em nghĩ gì thế hả?”
Chú thích: 3000 tệ = 10 triệu, 8000 tệ = 26,5 triệu
Trưa nay Sở Chiêu Chiêu đã khóc một trận, chóp mũi vẫn còn đỏ, vừa mở miệng đã nức nở, cơ bản nói không nên lời.
Nhưng không cần phải nói, thầy Trương cũng biết lý do.
“Sở Chiêu Chiêu ơi là Sở Chiêu Chiêu, thầy cũng biết hoàn cảnh nhà em, mấy năm nay cũng đặc biệt nâng đỡ em, dù là hỗ trợ tài chính hay học bổng của trường đều nghĩ đến em đầu tiên, nhưng lần này là học bổng cấp quốc gia, cả trường đều nhìn chằm chằm, em nói thầy phải làm sao bây giờ?”
Thầy Trương không phải tức giận vô cớ, ở môi trường đơn giản như đại học, sinh viên cơ bản chỉ cạnh tranh gay gắt hai mục, một là vị trí trong hội sinh viên, hai là học bổng. Hội sinh viên thuộc quyền hạn của cán bộ đoàn uỷ, còn quyền quyết định học bổng phần lớn nằm trong tay cố vấn học tập. Trường nào cũng vậy, bắt đầu từ uỷ ban xét duyệt tư cách nhận học bổng của sinh viên đã có nhiều khuất tất, đến tay cố vấn học tập thì càng tiêu cực, những trò như biếu xén hối lộ, thiên vị sinh viên của mình cũng không ít, vì vậy mà thầy Trương càng cẩn thận trong quá trình xét duyệt, cố gắng làm sao để người nhận luôn là người xứng đáng nhất.
Lần này Sở Chiêu Chiêu gây hoạ, nói dễ nghe thì là nhận tiền làm bài giúp bạn, còn nói khó nghe là nhận tiền thi hộ, nhiều người nhìn vào như vậy, thầy Trương mà cấp học bổng cho cô thì không khác nào không muốn tiếp tục công tác ở trường.
Từ phòng cố vấn học tập đi ra, Sở Chiêu Chiêu liền biết chuyện cô bị gạch tên khỏi danh sách nhận học bổng là ván đã đóng thuyền.
Quả nhiên, danh sách nhận học bổng công bố vào bốn ngày sau không có tên của cô.
Hôm sau vừa khéo có tiết của Mục Tế Vân, Sở Chiêu Chiêu lại lăn ra ốm, tối qua cô khóc cả đêm, sáng sớm thức dậy bắt đầu đau đầu.
Các bạn cùng phòng đều khuyên Sở Chiêu Chiêu xin vắng, nhưng sau một thoáng do dự, cô quyết định không nghỉ.
Đối với giảng viên khác, muốn nghỉ chỉ cần nhờ lớp trưởng xin phép hoặc gọi điện cho giáo viên là xong, còn muốn không đến lớp thầy Mục thì phải có chữ kí của cố vấn học tập trong đơn xin vắng học.
Xin phép vắng cũng không phải là khó, nhưng lúc này đi tìm cố vấn học tập nhờ kí đơn có vẻ giống như cô đang cố trốn tránh, Sở Chiêu Chiêu thấy rất xấu hổ, khó mà gọi tên cảm xúc trong lòng, không cách nào mở miệng nhờ thầy được.
Vì vậy, Sở Chiêu Chiêu đành lê tấm thân bệnh tật đến lớp.
Vừa vào phòng học, nhìn đến đám đông nghìn nghịt trong lớp, cô lại thấy đau đầu. Sĩ số lớp cô chỉ có hai mươi, phòng giáo vụ phân cho phòng học có sức chứa sáu mươi người, nhưng mỗi lần có tiết của Mục Tế Vân là sinh viên lớp khác đến đầy cả phòng, đã vậy đa phần còn là nữ sinh.
Hôm nay Sở Chiêu Chiêu đến hơi muộn, vừa bước chân vào lớp, quần chúng đồng liền loạt ngẩng đầu nhìn làm cô lúng túng, không biết phải làm sao.
Mục Tế Vân đang khởi động máy tính, mắt cũng chưa thèm liếc đến cô, chỉ cất giọng lãnh đạm như thường bảo: “Vào chỗ nhanh lên, bắt đầu lên lớp.”
Sở Chiêu Chiêu lập tức cúi đầu tìm vào chỗ bạn cùng phòng đã giữ trước cho cô, lật sách, bắt đầu tiến vào trạng thái học hành.
Tự bắt mình ngồi học được hơn nửa tiết, Sở Chiêu Chiêu phát hiện, hiện tại cô không cách nào ép bản thân tập trung nghe giảng.
Phần vì học bổng, phần vì người đang đứng trên bục giảng kia.
Chỉ vì một câu nói của thầy mà học bổng cô vẫn ngóng trông bấy lâu không cánh mà bay, đối với gia đình cô mà nói, đây đúng thật là một tin dữ.
Thậm chí, đây có thể là cọng rơm cuối cùng đè chết tính mạng của em gái cô.
Bạn cùng phòng Cam Điềm chọt chọt, hỏi nhỏ: “Chiêu Chiêu, sao thế? Vẫn không khoẻ hả? Có muốn tao đi với mày lên phòng y tế không?”
Sở Chiêu Chiêu đang tính trả lời bỗng cảm thấy có ánh mắt ai đang nhìn mình chằm chằm. Cô vừa ngẩng đầu liền đón lấy ánh nhìn của Mục Tế Vân.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia mang theo vài phần cảnh cáo.
Sở Chiêu Chiêu rùng mình, nuốt xuống lời muốn nói, co quắp lắc đầu với Cam Điềm.
Tiết học này trôi qua thực dày vò, Sở Chiêu Chiêu trộm nghĩ, nếu ban nãy tìm thầy cố vấn xin nghỉ có lẽ còn dễ chịu hơn so với bây giờ.
Rốt cục chịu đựng đến hết tiết một, Sở Chiêu Chiêu muốn phóng ra khỏi lớp để đi hóng chút gió, vừa nhổm dậy thì Cam Điềm níu lại, “Chiêu Chiêu, mẹ mày gọi đến này.”
Sở Chiêu Chiêu cúi nhìn màn hình di động của Cam Điềm, quả đúng là số máy của mẹ.
Trong lòng cô chợt dâng lên dự cảm không lành, cầm điện thoại của Cam Điềm chạy vội ra góc khuất hành lang ngoài lớp học.
Cho dù ở trường có khổ như thế nào, mỗi lần nói chuyện với người nhà Sở Chiêu Chiêu cũng cố làm ra vẻ bình thường.
Trong nhà đã có một đứa con ngã bệnh, cô không thể lại làm ba mẹ lo lắng.
“Mẹ, sao vậy mẹ?”
Giọng nói nghẹn ngào thì không giấu được.
“Chiêu Chiêu à, con sao vậy?” Mẹ Sở nôn nóng hỏi, “Có phải bệnh không con?”
“Không phải.” Chiêu Chiêu hít hít mũi, “Con bị cảm nhẹ nên nghẹt mũi, có gì không mẹ?”
“Là vầy… Đã sang tháng 11 rồi, con có nhận được học bổng chưa? Tới hạn đóng viện phí rồi, mẹ… mẹ với ba không xoay được tiền. Lần trước không phải con nói con có thể nhận được học bổng tám ngàn à?”
Vừa nhắc tới chuyện này, nước mắt Sở Chiêu Chiêu lăn dài, may là nói chuyện qua điện thoại nên mẹ Sở không thấy được.
“Dạ… Chỉ là, hiện tại chưa tới ngày nhận, viện phí hạn chót là ngày nào vậy mẹ?”
“Hôm nay là thứ sáu, trễ nhất là thứ hai tuần sau, Chiêu Chiêu à, con vừa nhận được tiền thì chuyển thẻ của ba liền nha con, em con sắp hết thuốc uống rồi.”
“Dạ, trước thứ hai con sẽ chuyển tiền qua.”
Chiêu Chiêu nói thì chắc chắn, tay lại vô thức cào tay vịn lan can.
Tám ngàn này, biết đào đâu ra…
Tính Sở Chiêu Chiêu vốn cứng cỏi, trước giờ không hay khóc, số lần khóc trong mấy ngày này đã bằng tổng số lần cô khóc từ khi hiểu chuyện đến nay.
Chỉ vì tám ngàn tệ.
Trong kí ức của cô, lần khóc lớn gần nhất là hôm chẩn ra bệnh tình của em gái.
Giờ phút này, Sở Chiêu Chiêu sắp không kiềm được nước mắt.
Trong ngực như có một luồng khí nóng rực, bức bối đến mức không thở nổi, một tay Sở Chiêu Chiêu bụm miệng, một tay ôm bụng, khuỵu xuống, khóc nức nở.
Từng tiếng nấc nghẹn vang vọng trên hành lang, giày xé tâm can.
Người khóc vô tâm, người nghe hữu ý.
Sở Chiêu Chiêu cảm nhận sau lưng có người, vội vàng dùng tay áo lau mặt, tay ấn lồng ngực, đứng lên.
Quay đầu lại mới biết người đứng sau lưng cô là Mục Tế Vân.
Bộ tây trang trên người anh phẳng phiu, dáng anh cao lớn, chắn mất ánh sáng, bóng anh phủ trên người Sở Chiêu Chiêu.
Từng tiếng nấc nghẹn của Sở Chiêu Chiêu anh đều nghe được.
“Em… thực sự cần tiền?”
Mục Tế Vân hỏi.
Gương mặt thanh tú của Sở Chiêu Chiêu còn vương nước mắt, nhưng không mang vẻ yếu đuối đáng thương mà ánh lên vẻ cứng đầu.
Cô ngẩng đầu, không nói một lời, lướt qua bên người Mục Tế Vân.
Lưu lại trong mắt Mục Tế Vân chỉ còn là khoé mắt đỏ hồng của cô.
Sau buổi trưa, lúc Sở Chiêu Chiêu đang xem sách thì nhận được tin nhắn, thuê bao của cô vừa được nạp ba trăm tệ.
Cô nhìn xung quanh, bạn cùng phòng đều đang bận việc của mình, không ai chú ý đến cô. “Này… Đứa nào nạp tiền điện thoại cho tao thế?” Sở Chiêu Chiêu hỏi.
Đôi tay đang múa bút thành văn của Cam Điềm dừng lại, lười nhác xoay sang, bảo: “Là tao, hôm nay tao rút thăm trúng thưởng được thẻ điện thoại, đáng tiếc là mạng liên thông. Xung quanh tao chỉ có mày là xài mạng liên thông nên tao nạp cho mày luôn.”
Sở Chiêu Chiêu sửng sốt, tay nắm thành quyền, một lúc sau mới nói: “Cảm ơn mày.”
“Không cần cảm ơn, dù gì cũng chỉ là bốc thăm trúng được.”
Điện thoại vừa có tiền, việc đầu tiên Sở Chiêu Chiêu làm là gọi điện cho Khâu Tứ ca.
“Khâu Tứ ca, tối nay và tối mai em đều rảnh, anh xếp việc cho em được không anh?”
Người ở đầu kia đang ngủ thì bị dựng dậy, giọng khó chịu: “Được hết được hết, cô cứ tới đi. Cuối tuần quán đông như vậy, không lẽ anh đuổi cô ra? Thôi cúp đi, anh ngủ tiếp đây.”
Không chờ cho Sở Chiêu Chiêu nói tiếp, điện thoại đã “tút tút tút”.
Lời người dịch:
Mừng quá, lúc mình tưởng hố này ế đến nơi thì chương trước đã có 6 comment ☺️ Nhờ comment của các bạn mà mình có động lực đào tiếp. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Tr hay mà, đừng lo ế nhá. Cứ việc lấp hố thôi có bọn m ủng hộ :)))))
Thầy ác quá huhu làm em mất học bỏng rồi , quân tử trả thù mười năm chưa muộn hihihi , coi sao này thầy làm cách gì dổ được em .
Mình thấy truyện hay, bạn dịch cũng hay. Mong chờ truyện ra ^____^
Hay mà. Cám ơn bạn.
Truyện mới dễ thương ghê á. Văn phong dịch rất ổn. Mong bạn ra chương đều
truyện hay lắm nha, cố lên nhé.
Cám ơn bạn đã dịch, tiếp tục cố gắng nhé, truyện hay lắm. Chết thầy Mục rồi nhé, ấn tượng ban đầu quá tệ, sau này phải làm thê nô ???
Vô cùng ủng hộ nhóe, không ế đâu!
đứng trước bệnh tật mới biết không có tiền khổ như thế nào, motip tình huống này dễ chị gái bán thân lấy khoản tiền lớn chữa bệnh cho e lắm. Hóng tiếp, cảm ơn b
^^ Đọc thấy xúc động mà, nghèn nghẹn luôn ấy! Nàng tiếp tục có động lực nhá. hihi <3 <3 <3
Truyện hay mà, c sẽ ủng hộ e ahihi…
Dạ em cảm ơn chị ạ 😀
Truyện hay lắm. Cám ơn em.
Thương bạn Sở quá. Gánh nặng trên đôi vai.
Truyện hay lắm ạ
Truyện hay lắm chủ nhà ah! Cứ yên tâm laps hố nhé!❤❤❤❤
Nhìn nữ chính khóc mà thương quá. Chờ ngày giáo sư Mục bị vả mặt bôm bốp