Sở Chiêu Chiêu bệnh thật, về phòng ngủ một giấc, ngày hôm sau bệnh càng nặng thêm, họng đau đến mức nói không ra tiếng.
Đến bệnh viện mới biết, hoá ra mấy ngày gần đây toàn thành đang có dịch cảm, người bệnh kéo đến nườm nượp, chen kín bệnh viện.
Cả tuần này Sở Chiêu Chiêu đều xin nghỉ, vì không muốn lây bệnh cho bạn cùng phòng, cô cũng không ở ký túc xá mà về lại căn phòng nhỏ của mình.
Chỉ có người nhà là không biết Sở Chiêu Chiêu bệnh, lúc Sở Minh Minh gọi điện đến còn vô cùng phấn khởi, cách một chiếc điện thoại hoa tay múa chân.
“Chị ơi! Cuối tuần này bạn em mời sinh nhật, em mượn cái áo lông vũ màu trắng của chị mặc được không?”
Sở Chiêu Chiêu vừa nghe nói em gái muốn ra ngoài thì vội nói: “Em ra ngoài phải cẩn thận, cách xa cạnh bàn ghế ra, đừng để trầy xước bầm tay bầm chân nghe không?”
Sau khi Sở Minh Minh phát bệnh thì giống như người pha lê, không chịu nổi dù chỉ là một chút tổn thương, miệng vết thương dù nhỏ cũng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của em. Ban đầu ba mẹ Sở cảm thấy không cho em ra cửa là an toàn nhất, nhưng cô bé rốt cục đang ở độ tuổi như hoa như ngọc, nếu suốt ngày nhốt em trong nhà, chưa bệnh chết đã buồn chết.
Vì vậy Sở Minh Minh thỉnh thoảng cũng được ra ngoài chơi.
“Em biết.” Sở Minh Minh nói, “Bạn em nói ba mẹ của bạn đều cất hết những vật sắc nhọn, góc cạnh bàn ghế đều lấy giấy bọc lại, sẽ không bị thương đâu chị.”
Hồi còn đi học, quan hệ giữa Sở Minh Minh với bạn học rất tốt, sau khi sinh bệnh nghỉ học cũng có rất nhiều bạn bè muốn rủ cô bé đi chơi cùng.
Nhưng dù nhà họ Sở đồng ý, người lớn trong gia đình khác cũng không muốn nhà mình mạo hiểm.
Hoạ may con nhà người ta xảy ra chuyện, nhà mình cũng khó thoái thác trách nhiệm.
Nên lần này có bạn học đồng ý mời Sở Minh Minh đến nhà chơi, Sở Chiêu Chiêu vừa lo lắng vừa cảm động.
“Em đến nhà người ta phải ngoan, phải lễ phép, không được sờ lung tung đồ trong nhà người ta, càng phải biết giúp đỡ làm việc nghe không?”
“Em biết mà, chị ơi chị, em muốn mượn cái áo khoác lông vũ của chị mặc được không?” Sở Minh Minh cười hì hì.
Sở Chiêu Chiêu trầm tư trong chốc lát, nói: “Cái áo đó đã mặc bốn năm, còn hơi lớn so với em nữa, để chị mua cho em cái khác.”
“Không cần đâu không cần đâu, em chỉ thích cái áo đó thôi!” Sở Minh Minh nói, “Ba mẹ cũng nói em mặc cái đó đẹp, chị thấy em mặc cái áo đó đẹp không?”
“Em mặc cái gì cũng đẹp.”
“Vậy cứ quyết định vậy nhen.”
*
Tuy Sở Minh Minh nói không cần quần áo mới, nhưng Sở Chiêu Chiêu nghĩ chỉ còn hai tháng nữa là đến tết, cũng nên để chút tiền sắm quần áo tết cho em, bắt đầu để dành tiền.
Sáng thứ sáu có tiết của Mục Tế Vân, dù Sở Chiêu Chiêu đã khỏi cảm nhưng vẫn nghỉ học.
Một khi thả lỏng, rất khó để quay lại trạng thái ban đầu.
Có lẽ trong khoảng thời gian này Sở Chiêu Chiêu chịu nhiều áp lực, cũng có thể vì cô biết mình có bí mật không thể nói trước mặt Mục Tế Vân, tóm lại, mặc kệ lý do là gì, cô danh chính ngôn thuận nghỉ học, ở trong ký túc xá ngủ trọn một buổi sáng.
Bạn cùng phòng sau khi tan học trở về còn cầm theo một ly trà sữa nóng cho cô.
“Chiêu Chiêu, hôm nay thầy Mục hỏi tới mày đó.” Tần Thư Nguyệt nói.
“Cái gì?!” Sở Chiêu Chiêu nghe đến tên Mục Tế Vân thì phản xạ có điều kiện, ngồi bật dậy, “Thầy hỏi thăm tao cái gì?”
Cam Điềm vừa đọc sách vừa đáp lời: “Mày gấp cái gì, lớp trưởng đã xin phép giúp mày, đơn nghỉ phép cũng nộp cho thầy, thầy chỉ hỏi mày bệnh như thế nào thôi.”
Sở Chiêu Chiêu thở phào, nằm lại trên giường.
“Tao chính là cảm khái, đối xử với trò giỏi đúng là khác biệt a.” Tần Thư Nguyệt cắn bút, vô tư nói, “Thầy Mục dạy tụi mình mấy năm, đây vẫn là lần đầu tiên thầy hỏi thăm tình hình sinh viên. Lúc trước người khác xin nghỉ, thầy cũng chỉ xem đơn nghỉ phép là xong, chỉ có hôm nay…”
Không gian trong phòng yên ắng, Sở Chiêu Chiêu nằm quay mặt vào tường, nhìn như đang ngủ như thực ra là đang nhìn chằm chằm vào tường, không lên tiếng.
“Nguyệt Nguyệt, ghi chú hôm nay của mày đâu? Tao mượn một chút.”
May là Cam Điềm đúng lúc cắt lời Tần Thư Nguyệt, nếu không Sở Chiêu Chiêu cũng không biết mình còn tiếp tục vờ ngủ được không.
Hôm sau, Sở Chiêu Chiêu có muốn lười cũng phải bò dậy đi làm.
Đèn màu vừa lên, Sở Chiêu Chiêu đúng giờ đến Vân Yên Phủ Đệ đi làm, đang trang điểm trong phòng nhân viên.
Mỗi lần đi làm Sở Chiêu Chiêu đều dành hơn một giờ để trang điểm, lúc ra ngoài đại sảnh đã có không ít khách đến.
Cô đảo quanh các bàn khách, thanh niên có, trung niên có, đến đây tầm hoan có, thuần tuý uống rượu cũng có.
Bàn nào uống hết rượu, Sở Chiêu Chiêu sẽ lại gần đẩy mạnh tiêu thụ, loay hoay một hồi cũng bán được vài ngàn tiền rượu.
Sở Chiêu Chiêu bỗng thấy số tiền này cũng không thấm vào đâu, so với tiền rượu bán cho Mục Tế Vân thì đây chỉ là cọng lông trên lưng trâu.
Nhưng dường như cô đã đắc tội Mục Tế Vân.
Sở Chiêu Chiêu cũng không quá chắc chắn, chắc cũng không đến mức đắc tội hoàn toàn đâu nhỉ?
Lúc đó mọi người đều đang đùa giỡn, chắc thầy cũng không để trong lòng đâu.
Trong lòng vướng bận nên Sở Chiêu Chiêu thường ngẩn người thất thần, sức chú ý đều tập trung ở phía cửa ra vào.
Sau một lúc, Mục Tế Vân thực sự xuất hiện như cô mong đợi.
Những người đi cùng anh, có người Sở Chiêu Chiêu từng gặp qua, có người chưa, nhưng nhìn chung cũng chỉ luẩn quẩn trong mấy gương mặt đó.
Bọn họ theo thói quen lên thẳng tầng hai, có người phục vụ dẫn đường, chỉ chốc lát đã không còn bóng dáng.
Sở Chiêu Chiêu mặt mày điềm tĩnh đi theo họ lên lầu hai, đến lúc đứng trước cửa phòng lại do dự.
Lỡ như hôm đó khách hàng không ưa cô thật thì sao? Đêm nay tự dẫn xác vào không phải tự tìm mất mặt à?
…
Bỏ đi, tự tìm mất mặt thì tự tìm mất mặt, tiền vẫn phải kiếm.
Sở Chiêu Chiêu dợm bước vào.
Không ngờ, chỉ do dự vài phút đã để người khác đoạt mất cơ hội.
Cô nhìn thấy một PG khác tên Sara đang ngồi cùng bọn họ, nửa người trước nghiêng về phía bàn, dáng người bốc lửa, đang nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ.
Lần này, Sở Chiêu Chiêu đúng thật tự tìm mất mặt.
Cô mặt mày xám xịt xuống lầu, tiếp tục đảo quanh khu vực đại sảnh.
Bởi vậy mới nói, không có đối tượng so sánh mới tốt. Trước kia Sở Chiêu Chiêu một đêm kiếm được một ngàn đã muốn cảm tạ trời đất, hôm nay nhìn vào doanh thu của bản thân, cô chỉ còn nước thở dài.
Tâm trạng không tốt cộng thêm cơ thể vừa khỏi bệnh, trong chốc lát Sở Chiêu Chiêu đã thấy mệt, đi vào phòng nhân viên ngồi nghỉ một lát.
Trong phòng nhân viên còn có vài nhân viên phục vụ và người thuộc bộ phận khác, mọi người đều đang cắm mặt vào điện thoại, không ai nói tiếng nào, trong phòng rất im ắng.
Có người đi vào, Sở Chiêu Chiêu cũng không quá để ý, ngồi một bên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Được một lúc thì có người gọi cô.
Sở Chiêu Chiêu cũng không rõ có phải gọi cô hay không, cho đến khi người đó hey một tiếng.
Mở mắt nhìn, Sở Chiêu Chiêu thấy người ban nãy vừa ngồi với nhóm Mục Tế Vân, Sara, đang ngồi trước mặt cô, vừa dặm thêm lớp trang điểm vừa nói: “Cô quen khách trên phòng B14 kia à?”
Bình thường nhan sắc Sara đã khiến người mê đắm, buổi tối đến đây làm cũng xem như có máu mặt.
Mấy hôm trước cô ta nghe nói Linda ở lầu hai kiếm được mối lớn, hai lần bán được năm chai Louis XIII, có một lần còn bán được bảy chai.
Đây vốn là một khoản thu lớn, Sara động tâm, hôm nay nhanh chân đi đoạt mối.
Nhưng mấy người khách này có vẻ không thích nói chuyện với cô ta, ngọt nhạt mãi gã quản lý phốp pháp kia mới miễn cưỡng gọi hai chai Rémy Martin.
Bàn khách này nhìn thế nào cũng không phải người keo kiệt, lúc sau Sara ra đại sảnh dạo một vòng, bọn họ lại gọi rượu xịn, nhưng cũng không tính công cho ai.
Đây là người ta muốn được yên tĩnh.
Vì vậy, lúc nhìn thấy Linda ở phòng nhân viên, Sara liền nghĩ, hay là mấy người này quen Linda nên mới cố tình giúp đỡ cô nàng?
Nhưng Sở Chiêu Chiêu lại phủ nhận, bảo không quen.
Sara càng tò mò, để son xuống, nhích lại gần Sở Chiêu Chiêu, thân thiết nắm tay cô, “Nghe nói cô ở chỗ bọn họ hốt bạc, sao được hay vậy? Truyền thụ cho tôi chút bí kíp đi.”
Sở Chiêu Chiêu nghiêm túc trả lời, “Tôi… trực tiếp nói với họ.”
“Hả?” Sara kinh ngạc há hốc miệng, “Trực tiếp bảo họ mua nhiều rượu như vậy?”
Sở Chiêu Chiêu gật.
Nhìn vẻ mặt của cô không giống nói dối.
Sara lẳng lặng buông tay Sở Chiêu Chiêu, ngồi về chỗ cũ, tiếp tục dặm lại lớp trang điểm.
Dặm phấn nền xong, thông qua gương liếc nhìn Sở Chiêu Chiêu.
Hèn gì.
Tham lam như vậy, hèn gì không giữ được khách quen.
Nghĩ như vậy, Sara cảm thấy mình chỉ bán được hai chai Rémy Martin cũng không đến nỗi mất mặt.
*Hint chương sau:
“Tôi không tính tiền công đâu, xem như tôi đền bù học bổng cho em.”
Kích thích không kích thích không =)
Sao thầy Mục không gọi em Chiêu nhỉ. Thế làm sao mà hết dỗi được đây,
Spoil rồi thì đăng tiếp nghe ??☺?bạn. Hồi hộp ghê. Mà cảm ơn các bạn nhiều. Thầy vẫn thương cô trò nhỏ bị bệnh. Thể nào chả tạo điều kiện
Sờ poi ác ôn dị ??. Hóng thầy làm lành kaka
Ồ tiền công gì vậy ta
Thầy Mục làm gì cho Chiêu Chiêu mà phải đòi tiền công thế, hóng quá đi mất
Cảm ơn các bạn dịch, ?hóng truyện từng ngày