Sở Chiêu Chiêu xiêu xiêu vẹo vẹo về nhà, lâng lâng như thể vừa bị một cái bánh nhân thịt thật bự từ trên trời rớt xuống đập trúng đầu.
Tám chai… Cô nằm mơ cũng không nghĩ đến một đêm có thể kiếm được nhiều như thế!
Hơn nữa còn không phải do cô bán, đây là nhóm Mục Tế Vân tự mua. Lúc tính tiền, có lẽ anh chỉ tiện tay điền vào tên cô, đối với anh đây chẳng đáng kể gì, nhưng với Sở Chiêu Chiêu là tốt hơn cả trúng số độc đắc.
Sở Chiêu Chiêu còn muốn nhảy tưng tưng hai cái để tỏ nỗi vui mừng.
Nhưng niềm vui này chỉ kéo dài ba ngày, đến hôm cô quay về trường thì không còn vết tích.
Vừa bước vào cổng trường Nam Đại, Sở Chiêu Chiêu liền nhớ đến một phiên bản khác của Mục Tế Vân.
Người đó là thầy của cô, hoàn toàn khác với Mục Tế Vân ở Vân Yên Phủ Đệ.
Mỗi cành cây ngọn cỏ trong trường đều nhắc nhở cô, đó là thầy Mục.
Chừng ấy thời gian, Sở Chiêu Chiêu đều xem đó là hai người khác nhau.
Sau khi tan học, Sở Chiêu Chiêu và bạn cùng phòng quay lại ký túc, mỗi người ôm một ly nước nóng nhâm nhi.
“Trời càng ngày càng lạnh.” Tần Thư Nguyệt nói, “Điềm Điềm, không phải mày bảo mời cơm à? Mày tính khi nào thế? Sắp tới nghỉ đông rồi.”
“Tuần sau là nghỉ rồi, hay là tối thứ sáu này đi?” Cam Điềm nghĩ một lát, nói tiếp, “Tối thứ sáu thứ bảy Chiêu Chiêu bận làm thêm rồi, tối chủ nhật được không?”
Bạn cùng phòng đều biết Sở Chiêu Chiêu làm thêm tối thứ sáu thứ bảy, nhưng cụ thể làm ở đâu thì họ không biết.
Cả phòng đồng ý, hẹn tối chủ nhật cùng đi ăn.
Lần này Cam Điềm mời cơm để ra mắt bạn trai với bạn cùng phòng. Người này do gia đình Cam Điềm tìm cho, nghe nói vừa từ nước ngoài về, đang chuẩn bị tiếp nhận một công ty nhỏ.
Gia cảnh Cam Điềm rất tốt, ngoại hình đẹp, tính cách nhã nhặn hiền hoà, do trong nhà quản chặt nên không có dịp yêu sớm, lên đại học không tìm được bạn trai như ý, sau đó trong nhà sắp đặt cho một đối tượng môn đăng hộ đối, cả hai cũng thuận theo mà ở bên nhau.
Nghĩ đến cuối tuần sẽ được gặp vị “bạn trai” trước nay chỉ tồn tại trong truyền thuyết này, mấy cô gái trong phòng vây quanh Cam Điềm ríu rít không ngừng. Sở Chiêu Chiêu mê say lắng nghe, di động rung cũng không biết.
Gần một tiếng sau, máu bà tám của mấy cô nàng hạ nhiệt, lúc này Sở Chiêu Chiêu mới chú ý đến điện thoại.
Một cuộc gọi nhỡ vào nửa tiếng trước, của Mục Tế Vân.
Tim Sở Chiêu Chiêu đập như trống dồn, cứ cảm thấy có điềm chẳng lành.
Dù sao thì lần trước thầy chủ động liên hệ với cô là lần cô rớt học bổng.
Sở Chiêu Chiêu ôm tâm trạng thấp thỏm gọi lại cho Mục Tế Vân.
Anh bình tĩnh thông báo: “Tới văn phòng tôi một lát.”
Sở Chiêu Chiêu nhổm dậy mặc thêm áo khoác, lúc ra đến cổng ký túc xá mới phát hiện trời đã tối.
Lúc này hơn sáu giờ chiều, sinh viên lớp buổi tối đang hối hả đi về phía giảng đường.
Gió rét từng hồi, trời lạnh đến tê tái, có vẻ trời sắp đổ tuyết.
Mùa đông đã đến từ rất lâu, có lẽ cũng đã đến lúc có một trận tuyết lớn chân chính.
Khu hành lang văn phòng của Học viện Máy tính lúc nào cũng tối tăm như thể không trả nổi tiền điện, những hôm trời nhờ tối lạnh lẽo như hôm nay, khu vực này càng giống như nhà xác.
Sở Chiêu Chiêu gõ cửa văn phòng Mục Tế Vân mà cứ cảm tưởng như mình đang gõ cửa phòng chứa xác.
Sau hai tiếng gõ, bên trong vọng ra tiếng nói: “Cửa không khoá, mời vào.”
Sở Chiêu Chiêu đẩy cửa, một luồng khí ấm áp từ trong phòng phả ra, cơ thể cô tự động hướng về phía hơi ấm theo bản năng.
Trong phòng bật đèn sáng choang, so với hành lang âm u bên ngoài như hai thế giới khác nhau.
Sở Chiêu Chiêu thuận tay đóng cửa lại.
Mục Tế Vân mắt nhìn máy tính, giọng bình bình: “Để cửa mở đi.”
“A, dạ.”
Sở Chiêu Chiêu làm theo, nhẹ nhàng khép hờ cửa, trộm nhìn Mục Tế Vân.
Hôm nay thầy mang kính, đôi mắt dưới lớp kính trầm tĩnh không gợn sóng, đôi mày hơi chau, độ tập trung đều đổ dồn về phía màn hình máy tính.
Sở Chiêu Chiêu trong lòng nhộn nhạo một cảm xúc khó gọi tên.
Rốt cuộc cô sợ gì chứ? Ông thầy này vì muốn giữ gìn danh tiếng và hình tượng của mình trong trường học, nói chuyện với sinh viên nữ còn phải giữ cửa mở để tránh lời ra tiếng vào, vậy thì ai mới là người phải sợ bại lộ một mặt khác của bản thân ở Vân Yên Phủ Đệ?
Theo Sở Chiêu Chiêu thấy, hai người họ kẻ tám lạng người nửa cân.
Nghĩ đến đây, Sở Chiêu Chiêu bình tĩnh hơn một xíu, thêm nữa cô quan sát thầy được một lúc cũng không thấy thầy có biểu cảm khác thường nào.
“Thầy Mục, thầy tìm em có chuyện gì ạ?”
Mục Tế Vân xoay laptop về phía Sở Chiêu Chiêu.
Sở Chiêu Chiêu ngồi vào một chiếc ghế cạnh bàn làm việc của Mục Tế Vân, hơi chồm người về phía trước, nhìn nội dung trên màn hình.
Trong nháy mắt, suối tóc đen của cô lướt qua vai, phất phơ qua chóp mũi Mục Tế Vân.
Dường như anh đã từng bắt gặp mùi hương này ở đâu đó.
Mục Tế Vân cố nhớ một lúc vẫn không nhớ được là đã ngửi thấy ở đâu.
“Thầy Mục, đây là gì vậy ạ?” Sở Chiêu Chiêu xem một lúc vẫn chưa hiểu, đặt câu hỏi.
Tư thế cô thay đổi, mùi hương cũng theo đó mà nhạt dần rồi biến mất, Mục Tế Vân không cố nhớ nữa, đáp: “Yêu cầu đối với hệ thống quản lý virtual studio của Đại học Mở.”
À, hoá ra là chuyện này, Sở Chiêu Chiêu xém chút thì quên.
“Khi nào cần ạ?”
“Trường họ cho nghỉ đông trễ hơn trường mình một tuần, họ yêu cầu hoàn thành trước thời hạn báo cáo cuối kỳ của giáo viên, vì vậy thời gian khá gấp.”
“Dạ.”
Mục Tế Vân gỡ kính xuống, xoa xoa ấn đường: “Em không cần lo quá đâu, tôi viết wireframe nhanh lắm, em chỉ cần thêm thắt nội dung là được.”
Sở Chiêu Chiêu ngây người một lát: “Thầy Mục, thầy thực sự muốn giúp em?”
“Chẳng lẽ tôi lừa em?” Mục Tế Vân trả lời.
“Không phải…” Sở Chiêu Chiêu cúi đầu, cố tìm từ thích hợp. “Thật ra là… em… em muốn…”
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, Mục Tế Vân vỡ lẽ: “Em muốn tự viết wireframe?”
Sở Chiêu Chiêu gật.
Mục Tế Vân bật cười thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên Sở Chiêu Chiêu thấy thầy cười ở trường.
“Em cũng có triển vọng đấy.” Mục Tế Vân thả lỏng người tựa vào lưng ghế, tuy vậy lưng anh vẫn thẳng tắp, không giống dáng vẻ buông lơi như ở Vân Yên Phủ Đệ.
Một bàn tay anh để rũ, một bàn tay xoay xoay bút máy trên bàn, “Em có biết, ngoài kia người ta muốn mời tôi viết frame phải trả bao nhiêu không?”
Sở Chiêu Chiêu tất nhiên không biết, thành thật lắc đầu.
Mục Tế Vân lại cười, lắc lắc đầu, nói: “Em muốn viết thì cứ viết đi, tôi làm phần nội dung.”
Vừa nói, anh vừa đứng dậy thu dọn đồ đạc trên bàn, có vẻ chuẩn bị rời đi.
Sở Chiêu Chiêu rất thức thời nói: “Vậy thầy Mục, em xin phép.”
Đợi Sở Chiêu Chiêu đi rồi, Mục Tế Vân thoáng ngừng tay, nhìn theo bóng lưng của cô, khoé môi khẽ nhếch.
“Đúng là dạy trò thành công, ông thầy chết đói.”
*
Đến khi bắt tay vào viết code, Sở Chiêu Chiêu mới biết hệ thống quản lý này không đơn giản như cô tưởng.
Đây là sản phẩm người ta bỏ tiền mua, không phải bài tập về nhà, mỗi một chi tiết đều phải làm cho thật chỉn chu, vì vậy mấy ngày nay Sở Chiêu Chiêu hầu như cắm đầu vào máy tính, số lần ngẩng mặt lên nói chuyện cũng đếm trên đầu ngón tay.
Làm một mạch đến chạng vạng ngày thứ sáu, Khâu Tứ ca gọi điện cho cô: “Đêm nay cô có đến làm không? Không đến anh xếp người khác vào.”
Sở Chiêu Chiêu tính toán tiến độ, kiểm tra thời khoá biểu, quả quyết nói: “Em đến ngay.”
Vội vã thay quần áo chạy đến Vân Yên Phủ Đệ, lúc đến cửa thì gặp Khâu Tứ ca, anh ta cười tủm tỉm bảo: “Ối giồi ôi, sau này cứ bắt xe đi làm, ngồi xe bus phiền lắm, cô cũng đâu thiếu chút tiền này.”
Dạo gần đây Khâu Tứ ca đối với Sở Chiêu Chiêu dễ chịu hơn nhiều, không giống lúc trước, tới trễ một chút cũng mắng cho té tát.
Sở Chiêu Chiêu dạ một tiếng rồi vào bên trong.
Hôm nay đại sảnh ngồi chật kín người, vận của Sở Chiêu Chiêu cũng đỏ, dạo vài vòng đã bán được mấy chai rượu.
Giữa sảnh có một bàn khách quen, hầu như tuần nào Sở Chiêu Chiêu cũng thấy cô gái này đi cùng một người đàn ông khác nhau.
Hôm nay cô ta đang rúc vào lòng một gã đàn ông trẻ tuổi tóc vàng đẩy đưa nũng nịu, nếu không phải Sở Chiêu Chiêu tận mắt thấy mỗi tuần cô nàng đi cùng một người khác nhau thì còn tưởng đây là bạn trai cô ả.
Thường thì những trường hợp này, Sở Chiêu Chiêu sẽ không đến gần tiếp thị rượu.
Nhưng gã trai tóc vàng kia lại vẫy cô: “Ê, lại đây.”
Sở Chiêu Chiêu quay đầu lại, đến bên cạnh bàn, hỏi: “Tiên sinh, ngài cần gì ạ?”
Gã hỏi: “Chỗ cô có rượu gì nào? Giới thiệu tôi nghe thử.”
Nếu đối phương đã chủ động hỏi, Sở Chiêu Chiêu cũng làm hết phận sự, giới thiệu một loạt rượu, gã ra tay cũng khá hào phóng.
Đêm nay Sở Chiêu Chiêu toàn kiếm được bạc cắc, nhưng cộng lại vẫn được một khoảng không nhỏ, có điều lênh khênh trên đôi giày cao gót một hồi lâu khá đau chân, đợi mãi mới được một lúc vãn khách, cô vội tìm một góc không có ai ngồi nghỉ một lát.
Nếu cô vào phòng nhân viên ngồi nghỉ, nói không chừng Khâu Tứ ca sẽ cho rằng cô làm eo.
Chỗ Sở Chiêu Chiêu ngồi khá yên tĩnh, phía sau là khu WC ít người lui tới, cô xoa bóp mắt cá nhân, lát sau mang giày đi vào toilet.
Khu WC này có hai cửa, cửa đầu từ ngoài vào thông với buồng rửa tay công cộng, cửa thứ hai mới dẫn đến khu vực vệ sinh.
Sở Chiêu Chiêu đẩy cửa, lần đầu đẩy không được, cô có chút mót, đẩy mạnh thêm một lần nữa.
Vừa đi vào, cô liền thấy một đôi nam nữ đang hăng hái đóng AV*.
*AV: adult video = phim chỉ xem sau khi con đi ngủ.
Sở Chiêu Chiêu choáng váng, trong đầu như có búa tạ dộng ầm ầm, mà nữ chính trong bộ phim “xuân cung sống” kia còn hốt hoảng hơn so với Sở Chiêu Chiêu, vừa thét chói tai vừa đẩy gã đàn ông trên người, nhảy từ trên bồn rửa mặt xuống.
Vì nhảy xuống bất ngờ nên cô ả đứng không vững, loạng choạng muốn ngã nên vô thức đưa tay túm Sở Chiêu Chiêu đứng bên cạnh, hai người cùng ngã dúi dụi.
Sở Chiêu Chiêu không chút đề phòng bị cô nàng kéo ngã, trán đập vào vòi rửa mặt, đau rát, vậy mà gã đàn ông kia còn bận hoảng loạn đưa lưng về phía cô kéo quần, không có chút ý tứ muốn đỡ nào.
Ủa, không đúng, may mà hắn không đỡ.
Nếu hắn quay lại đỡ thật, Sở Chiêu Chiêu chắc độn thổ. =)))
Sau phút hoảng loạn, ba người dần ổn định trở lại. Sở Chiêu Chiêu từ từ bò dậy, cô gái kia cũng dựa tường đứng lên sửa soạn quần áo, mà gã đàn ông đang quay mặt vào tường cũng cài xong cúc quần.
Lúc này Sở Chiêu Chiêu mới phát hiện, hoá ra là cô nàng khách quen cùng gã tóc vàng ban nãy.
Gã liếc xéo Sở Chiêu Chiêu, trong mắt đầy oán giận, vẻ như trách cô làm hỏng chuyện tốt, sau đó kéo cửa ra ngoài, sập cửa một cái thật mạnh.
Cô ả khách quen tất nhiên cũng không dây dưa trong này, dù không trừng Sở Chiêu Chiêu như gã bạn tình nhưng dù gì cũng cảm thấy mất mặt, cúi đầu vội vã chuồn ra ngoài.
Toilet yên tĩnh trở lại.
Tuy đây là lần đầu Sở Chiêu Chiêu bắt gặp nhưng cũng không lấy làm lạ, những chuyện như vầy ở quán bar vốn không ít.
Có điều trán của cô… Ban nãy đập mạnh vào vòi nước, giữa mi tâm có một vết rách nhỏ dài cỡ nửa đốt ngón trỏ, dù miệng vết thương không sâu nhưng vẫn nhìn thấy được.
Xem ra hôm nay không tiếp tục làm được nữa rồi.
Sở Chiêu Chiêu tìm Khâu Tứ ca xin nghỉ, anh ta nhìn vết thương trên trán cô thì không nói gì thêm, bảo cô nhớ thoa thuốc, đừng để bị sẹo.
Lúc đứng chờ xe bus, Sở Chiêu Chiêu thấy một chiếc xe màu đen vút qua.
Không phải xe Mục Tế Vân, cô chỉ nhìn xe nhớ người thôi.
May mà hôm nay thầy không đến.
Nếu đến chắn chắn sẽ thấy vết thương trên trán cô, thứ hai tuần sau uỷ viên học tập phải nộp báo cáo đánh giá cuối kỳ, bắt buộc phải gặp thầy, đến lúc đó cũng sợ là không giấu được nữa.
ước gì ad post mấy chương 1 lúc đọc cho đã, ngóng quá đi 🙁
😀 Mình cũng muốn thế, mà khổ nỗi chí lớn tài mọn bạn ạ, làm không nổi 😀
Oh , m cứ tưởng là thầy nhận ra bạn Chiêu rùi hóa ra chưa nhỉ
😍😍😍😍
Thầy bù đắp cho học trò, khiến học trò bắt đầu vấn vương nhơ nhớ thầy Mục rồi
Thế ra thầy chưa nhận ra à? Lạ nhỉ
*AV: adult video = phim chỉ xem sau khi con đi ngủ =))))
Định nghĩa hay quá haha
Vâng, video cho người lớn mà, trẻ em phải ngủ rồi người lớn mới có thời gian xem 😀