Buổi tối, lúc Sở Chiêu Chiêu ngủ dậy đã hơn 10:15, trễ giờ đi làm hơn hai tiếng, cô phát hoảng, lật đật tròng thêm quần áo chạy đến Vân Yên Phủ Đệ.
Vội vàng trang điểm, xông vào phòng nghỉ thì thấy Khâu Tứ ca cầm một phong bao lì xì dày cộm, vài nhân viên phục vụ đang ríu rít vây quanh anh ta.
Khâu Tứ ca he hé miệng bao lì xì, xấp nhân dân tệ phía trong lộ ra một góc, đám người xung quanh liền nhốn nháo.
“Trời ơi, hào phóng quá đi mất.”
Khâu Tứ ca đắc ý dạt dào vẫy vẫy xấp tiền, “Giải tán giải tán, nên làm gì thì làm đi.”
Quay đầu thấy Sở Chiêu Chiêu thì vẫy tay với cô, “Cô qua đây.”
Sở Chiêu Chiêu đi qua, anh ta huơ huơ xấp tiền trước mặt cô, “Biết đây là ai biếu anh không?”
Sở Chiêu Chiêu đáp không biết.
Khâu Tứ ca miệng ngậm thuốc lá, bảo: “Triệu… là Cindy biếu đấy, con bé bây giờ phát đạt rồi, không đến đây làm nữa, có điều vẫn nhớ công anh đây dìu dắt nên biếu anh một bao lì xì lớn.”
Sở Chiêu Chiêu lại bày ra vẻ mặt nửa hiểu nửa không.
Khâu Tứ Ca cầm xấp tiền vỗ vỗ vào đầu cô: “Anh đã bảo với mày rồi, phải kiếm khách quen, khách quen đấy. Làm sao để biến khách quen thành khách quen lâu dài? Làm ăn kiểu nào cũng phải đôi bên cùng có lợi đúng không? Ở những nơi như quán nhà mình, tiếp viên bán được rượu thì được trích huê hồng, còn khách hàng thì được gì nào? Rượu ở đâu mua chẳng có? Sao cứ nhất thiết phải mua của cô? Những nơi như quán mình thì chuyện nam nữ là điểm mấu chốt! Mày xem Cindy nhà người ta, đi theo Vương tổng bay lên cành cao, không cần đi làm chi sất, sau này chỉ cần ăn sung mặc sướng, thấy hâm mộ không?”
Nếu là tối qua nghe thấy lời này, Sở Chiêu Chiêu còn ngây thơ cho rằng Cindy là bạn gái Vương tổng.
Nhưng hôm nay xem ra không phải là làm tình nhân à.
Nhưng miệng cô vẫn đáp: “Hâm mộ.”
Miệng bảo hâm mộ nhưng trong mắt không có một tia ganh tỵ, Khâu Tứ ca biết Sở Chiêu Chiêu chỉ đáp qua loa cho có lệ, cũng lười nói thêm với cô: “Đám người Mục thiếu đang ở trên lầu, ban nãy còn đặc biệt gọi cô, đừng nói anh không nhắc nhở cô. Cô cứ xem Cindy mà làm.”
Lúc lên lầu, những lời của Khâu Tứ ca cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Nhưng vừa nghĩ đến người đó là Mục Tế Vân, cô đã thấy trước mắt như vực sâu vạn trượng.
Cô cũng có thể quay lưng phủi sạch, từ nay về sau không dây dưa gì đến Mục Tế Vân nữa, nhưng khoản tiền kiếm được trong hai đêm vừa qua đã cho cô nếm được quả ngọt.
Muốn bỏ, bỏ không đành.
Vẫn là B14, vẫn là nơi quen thuộc đó.
Trong phòng, Mục Tế Vân vẫn là người nổi bật nhất, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, cổ phanh một mảng lớn, làn vải bó sát trước ngực.
Bàn tay kẹp điếu thuốc gác trên thành ghế sô pha, mắt nửa khép, người bên cạnh thỉnh thoảng nói gì đó bên tai anh, anh gật đầu đáp lại.
Tiếng nói cười bên cạnh anh vang lên từng đợt.
Chỉ là nhóm người lần này có sự thay đổi, ngoài Đoạn Kiêu thì Sở Chiêu Chiêu không quen gương mặt nào, tổng cộng ba người nam, hai người nữ thì đang lôi lôi kéo kéo Đoạn Kiêu và một người nam còn lại.
Mục Tế Vân thấy Sở Chiêu Chiêu, quen thuộc vẫy tay, “Lại đây.”
Vẫn là giọng nói quen thuộc, vẫn là con người quen thuộc đó.
Nhưng lúc này, gương mặt của Mục Tế Vân cùng mấy lời của Khâu Tứ ca nhảy loạn trong đầu cô, đập vào nhau, trùng lấp lên nhau.
Mục Tế Vân để Sở Chiêu Chiêu ngồi cạnh anh, nói: “Bọn bây đều có bạn gái, tao cũng tìm một cô.”
“Mẹ! Mày đang gian lận thì có!” Đoạn Kiêu tới quán nhiều lần nên biết tỏng Sở Chiêu Chiêu, vì thế hắn ta là người đầu tiên nhảy ra phản đối, “Cô ta là đồ xúi quẩy mới đúng!”
Mục Tế Vân không thèm để ý hắn ta, nói với nhân viên phục vụ: “Như cũ, năm chai Louis 13, tính cho cô ấy.”
Người phục vụ đang muốn đi, Đoạn Kiêu lại nhảy dựng lên, “Khoan đã!”
Hắn nhìn Sở Chiêu Chiêu, nói: “Người đẹp, hôm nay anh khui cho em bảy bình, em giúp anh đổ, thế nào?”
Anh ta vừa nói vừa nhướng mày, bộ dạng ngả ngớn, mọi người đều thấy anh ta đang nói đùa.
Nhưng Sở Chiêu Chiêu thì nghiêm túc cân nhắc.
Cô bán rượu chứ không bán thân, hôm nay khách này mua rượu của cô, ngày mai cô khác nói năng ngọt ngào hơn đến thì anh ta bỏ cô sang một bên, dù sao rượu đều như nhau, giá cả cũng không khác biệt, vì sao nhất nhất phải mua từ một người? Giao dịch ái tình thì khác, người ta còn để ý đến cảm giác, đến độ quen thuộc, còn bán rượu thì chỉ cần chú ý số lượng bán ra, so với việc chăm chăm giữ chặt khách hàng trong tay thì kiếm trước một khoản rồi tính sau có lợi hơn nhiều.
Nghĩ vậy, Sở Chiêu Chiêu xoay sang nhân viên phục vụ: “Phiền anh khui bảy bình.” Giọng điệu quyết đoán, không mảy may do dự.
Cả phòng lập tức cười vang, Đoạn Kiêu là cười vui vẻ nhất, vội vàng đẩy cô gái bên cạnh đi, còn hận không thể lập tức nhảy qua bàn lôi Sở Chiêu Chiêu đến bên cạnh.
Sở Chiêu Chiêu cúi đầu đi về phía anh ta, âm thầm đánh mắt quan sát Mục Tế Vân.
Hai tay anh đặt trên đầu gối, người đổ về phía trước, nhìn Sở Chiêu Chiêu đăm đăm, lưỡi đẩy một bên má, hơi mấp máy môi, dáng vẻ đăm chiêu.
Sở Chiêu Chiêu chợt nhận ra, cho dù đổi đối tượng khách hàng, cô vẫn có thể nỗ lực dỗ khách hàng vui vẻ.
Đoạn Kiêu muốn uống rượu cô liền rót, muốn ăn liền ghim trái cây.
Nhưng không hiểu sao, hôm nay lúc đổ xí ngầu cô như trúng tà, điểm số loạn xà ngầu.
Có lẽ cái gọi “may rủi” là có thật đi.
Đến lần thứ ba cô đổ ra điểm số chẳng ra sao, Đoạn Kiêu mặt không thể tin véo cằm cô: “Cô đổi thành người khác à?”
Tiếp xúc da thịt bất ngờ khiến Sở Chiêu Chiêu hoảng hồn, cứ như Đoạn Kiêu muốn lột đi mặt nạ của cô, làm cô giật nảy người ra xa.
Cô phản ứng mạnh như vậy làm Đoạn Kiêu thấy rất mất mặt, chưa đợi cô nói gì đã phẩy phẩy tay, “Cô vẫn là qua bên thầy Mục đi, không tiễn.”
Bên tai là tiếng cười lạnh của Mục Tế Vân, rất rõ ràng, anh đang không vui.
Đoạn Kiêu châm một điếu thuốc, tiện tay đổ xí ngầu, kết quả còn tốt hơn Sở Chiêu Chiêu.
Vì vậy, Đoạn Kiêu phất phất tay, nói: “Thôi bỏ đi, cô đi làm việc của cô đi.”
Sở Chiêu Chiêu chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài, lúc đi ngang người Mục Tế Vân, mí mắt của anh cũng không thèm nâng một cái.
Thôi rồi, lần này làm mất lòng khách rồi. Sở Chiêu Chiêu chán nản xuống lầu, ảo não không biết làm sao.
Khâu Tứ ca thấy cô thì cười tươi như hoa.
“Con bé này giỏi đấy, bán được tận bảy chai Louis 13. Cứ đà này thì doanh thu cao nhất tháng này chắc chắn thuộc về cô rồi.”
Cửa phòng nhân viên ngăn cách âm nhạc ồn ã bên ngoài, an tĩnh hơn rất nhiều.
Sở Chiêu Chiêu cảm nhận rõ hai tai ong ong, tim đập dồn, ngực khó chịu.
“Anh Tư, hôm nay có thể kết sổ sớm giúp em không? Em thấy hơi khó chịu, muốn về nhà nghỉ sớm.”
Với doanh số tối nay của Sở Chiêu Chiêu, Khâu Tứ ca tất nhiên là vừa lòng đẹp ý, không nói hai lời kết sổ sớm để cô về nhà.
Sở Chiêu Chiêu liền vào phòng thay đồ mặc vào quần áo của mình, mệt đến mức không còn sức tẩy trang.
Vừa ra khỏi cổng Vân Yên Phủ Đệ, cô phát hiện có một bầu không khí tĩnh lặng an bình không phù hợp với con phố xa hoa truỵ lạc này.
Nheo mắt nhìn kỹ, hoá ra là tuyết rơi.
Nam thanh nữ tú tới lui trên đường dường như cũng không quá chú ý đến đợt tuyết đầu mùa này, nhiều nhất cũng chỉ chụp vài tấm ảnh gửi cho bạn bè.
Có lẽ Sở Chiêu Chiêu là người duy nhất dành thời gian ngắm nhìn những bông tuyết li ti rơi dưới ánh đèn.
Con phố đầy rẫy hộp đêm xa hoa lãng phí cùng số siêu xe lướt qua đếm không xuể này chỉ cho Sở Chiêu Chiêu cảm giác không thực.
Chính trận tuyết đêm nay giúp Sở Chiêu Chiêu lần đầu tiên muốn nán lại nơi này lâu hơn một chút.
Cho đến khi, Sở Chiêu Chiêu hắt xì một cái.
Xem ra bệnh thật rồi, còn ngây ngốc ngắm tuyết gì nữa.
Sở Chiêu Chiêu lục tìm bao tay mới phát hiện tối nay dậy muộn, vội vội vàng vàng ra cửa nên khẩu trang, khăn choàng và bao tay đều vứt ở nhà.
Cô chà xát hai tay rồi đút vào túi áo, đi về phía trạm xe bus.
Trời tuyết kèm gió lạnh đâu chỉ lạnh cắt da cắt thịt, trên thực tế là sắc như đao, từng cơn gió như muốn chém lìa cổ người ta.
Một đường đi bộ đến trạm xe Sở Chiêu Chiêu hắt xì không ngừng, mặt và cổ đông lạnh đến đỏ bừng, hai chân mất cảm giác mà xe vẫn chưa đến, Sở Chiêu Chiêu chỉ đành giậm chân liên tục cho đỡ lạnh.
Đến khi giậm chân đã không còn tác dụng, Sở Chiêu Chiêu tiếp tục nhảy lên nhảy xuống.
Đang mải mê nhảy thì một chiếc xe màu đen lọt vào tầm mắt Sở Chiêu Chiêu, thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.
Sở Chiêu Chiêu có thể nhận ra chiếc xe này nhanh như vậy là vì buổi sáng cô vừa ngồi qua.
Sở Chiêu Chiêu lập tức dừng mọi động tác, ngoan ngoãn đứng yên trên lề đường.
Tình hình giao thông khu vực này khá phức tạp, xe lưu thông qua đoạn đường này thường đi rất chậm.
Lúc xe của Mục Tế Vân chậm rãi lướt qua trước mặt Sở Chiêu Chiêu, cô nhìn thấy Mục Tế Vân ngước mắt nhìn cô, ánh mắt đã không còn vẻ sáng trong như sáng nay, gây cho Sở Chiêu Chiêu một cảm giác nói không nên lời.
Chiếc xe nhẹ nhàng vút qua, không có chút ý tứ nào muốn dừng lại.
Sở Chiêu Chiêu cười tự giễu, cách đối xử giữa người với người khác biệt cũng lớn thật.
Thầy giận rồi à. Thanks bạn.
Đâu nào, người ta đây là dỗi, cần người dỗ
Kìa dỗ thầy đi thôi. Dám tham tiền bỏ thầy. Bạn Chiêu kỳ này mệt rồi
Thầy cũng biết dỗi hả trời?
Hay quá. Tớ ko đợi được đã phải đi mò bản dịch thô trên congtruyen. Rồi lại quay lại đọc từng chương của bạn. Cảm ơn các bạn đã dịch truyện này nhé ^^
Cảm ơn bạn nhé, tớ đang đẩy nhanh tiến độ 😀 Ém hàng trước khi đi chơi này
Thầy chỉ đang giận hờn vu vơ thôi, bạn Chiêu phải mau trị cái tính hay dỗi này mau không thôi là thành thói quen mất
Đau lòng á