Sau khi tan học, Sở Chiêu Chiêu đi ăn cơm với Cam Điềm.
Công ty Tần Thư Nguyệt thực tập ở khá xa, sau khi tan học cô nàng phải ba chân bốn cẳng chạy về phòng trọ, còn Trương Khả tiếp tục học lên nghiên cứu sinh, hết giờ cũng tình tình tang tang về nhà rồi.
Cả phòng chỉ mỗi Cam Điềm là tiếp tục ở lại ký túc, dù cô nàng không đi thực tập cũng không có lớp.
“Mày không về nhà thật đấy à?” Lúc ăn cơm, Sở Chiêu Chiêu hỏi, “Tao mà là mày thì còn lâu mới ở lại trường, ở nhà sướng hơn gấp mấy lần, còn không bị cắt mạng.”
“Mày đâu phải không biết ba mẹ tao khó cỡ nào.” Cam Điềm Điềm đáp, “Gò bó muốn chết, sao thoải mái bằng ở trường được.”
Sở Chiêu Chiêu khuấy canh, do dự một lát mới nói: “Vậy… bạn trai mày thì sao?”
“Cuối tuần gặp là được rồi.” Cam Điềm cười đáp, “Mày chưa yêu ai bao giờ nên không biết, suốt ngày bám dính lấy nhau thì chán lắm, mỗi tuần gặp hai lần là vừa đủ.”
“Ờ…”
“Hì hì, mày đừng thương tâm làm gì, mau kiếm bạn trai đi.”
“Mày phiền quá à.”
“Còn chê tao phiền, hồi trước không phải mày để ý đàn em năm ba cùng khoa à? Sắp tốt nghiệp rồi, không tính tìm cách liên lạc hả?”
“Có đâu mà, hồi trước lúc ở ký túc xá tụi mày cứ nhắc đến cậu ta suốt nên tao mới để ý thôi.”
Cam Điềm làm mặt quỷ với Sở Chiêu Chiêu, “Mày cổ hủ vừa thôi, bây giờ là thời đại nào rồi, trai đẹp là của chung toàn cầu, mày thẳng thắn thừa nhận người ta đẹp trai rồi nhìn nhiều vài lần thì đã sao.”
Sở Chiêu Chiêu nói: “Tiểu thư Cam Điềm à, ưu điểm lớn nhất của đàn em người ta là ở chỗ đầu óc được chưa.”
“Con trai khoa máy tính bọn mình đứa nào mà không có đầu óc?” Cam Điềm nói, “Nhưng cậu ta có thể đánh bại nam sinh khoa Âm nhạc, khoa Biểu diễn với khoa Thể chất để trở thành hot boy của trường, đúng là làm mát mặt khoa Máy tính nhà mình.”
“Há há há há mày đừng làm tao sặc.”
Hai người vừa ăn vừa rôm rả về trai đẹp một lúc lâu thì Sở Chiêu Chiêu cũng đến lúc về nhà.
Cam Điềm bảo muốn đưa cô ra trạm xe bus ngoài cổng trường, đi được nửa đường thì cô nàng nhìn di động, bảo có việc phải đi gấp. Sở Chiêu Chiêu cũng không ý kiến, tự ra trạm xe bus một mình.
Gió đêm lành lạnh mang theo hương ngọc lan nồng nàn, Sở Chiêu Chiêu thả chậm bước chân, ngẫm đến đây là quãng thời gian cuối cùng của đời sinh viên, cảm xúc của cô đối với con đường nhỏ của trường cũng tràn đầy lưu luyến.
Bỗng có người gọi Sở Chiêu Chiêu, cô quay đầu lại, là Lý Vũ Hàng chuyên ngành Kỹ sư Mạng và… cậu em năm ba vừa được gọi hồn ban nãy với Cam Điềm!
“Sở Chiêu Chiêu, hôm nay cậu về trường có tiết à?” Lý Vũ Hàng tay ôm bóng rổ, đàn em đứng bên mỉm cười chào hỏi Sở Chiêu Chiêu, “Chào sư tỷ.”
Cậu em này tên là Lục Cảnh, là sinh viên năm ba Khoa Máy tính.
Năm ngoái họ làm chung một dự án thực nghiệm cho cùng một giáo viên, mấy tháng chung tay chung sức giúp họ có chung một loại cảm tình cách mạng.
Đối với cậu em này, Sở Chiêu Chiêu… nói sao nhỉ. Cậu ấy rất đẹp trai, cũng rất thông minh, tuy là đàn em nhưng lúc làm dự án luôn giữ vai trò lãnh đạo, đối đãi với người khác thì lịch sự nhã nhặn, tuy thông minh hơn người nhưng tác phong làm việc luôn đến nơi đến chốn. Đối với một cậu trai như vậy, ai cũng sẽ có cảm tình cả.
Nhưng Sở Chiêu Chiêu tự biết trước mặt một cậu trai xuất sắc như thế, bản thân cô rất nhạt nhoà, vì vậy cô chỉ có chút ngưỡng mộ nhàn nhạt đối với cậu mà thôi.
“Ừ, mình về trường học môn tự chọn.” Sở Chiêu Chiêu đáp.
Lý Vũ Hàng tiếp: “Vậy bao giờ cậu rảnh thì bọn mình tụ tập một bữa đi. Hôm nay Trương Tư Tư cũng nói, bọn mình sắp tốt nghiệp rồi, tốt xấu gì cũng cùng bị thầy Vương hành cho lên bờ xuống ruộng, cũng nên cùng nhau mời thầy một bữa mới được.”
Thầy Vương là thầy giáo hướng dẫn họ trong dự án thực nghiệm, là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, lúc làm thí nghiệm dưới trướng của thầy, nhóm Sở Chiêu Chiêu được cho ăn không ít hành.
“Được đó.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Cuối tháng sau mình bảo vệ luận văn tốt nghiệp, khoảng đó mời thầy được không?”
“Được.” Lý Vũ Hàng quay sang hỏi Lục Cảnh, “Chú thì sao?”
Lục Cảnh cũng nói được, chuyện này xem như chốt ở cuối tháng.
Lý Vũ Hàng còn muốn tám thêm vài câu với Sở Chiêu Chiêu, phía sau bỗng có tiếng còi xe inh ỏi, cậu ta quay đầu lại nhìn, hoá ra nhóm họ đang chặn đầu một chiếc xe, mau mau tránh sau một bên.
Có tiếng còi cắt ngang, Lục Cảnh nói mình còn có tiết, Lý Vũ Hàng cũng không mấy lưu luyến, hai người cùng rời đi. Nhưng nhìn theo bóng chiếc xe vút qua kia, Sở Chiêu Chiêu thấy huyệt thái dương nhoi nhói.
*
Chớp mắt đã đến cuối tháng tư. Trong khoảng thời gian này, chỉ cần rảnh là Sở Chiêu Chiêu đến Vân Yên Phủ Đệ làm. Một là cô muốn thu thập chứng cứ về Phương Trạch, nếu không chuyện này cứ như cái dằm trong lòng cô, cô cũng không tiện tay không bằng chứng mà đi nói với Cam Điềm. Hai là cô còn muốn mang áo khoác trả lại cho Mục Tế Vân. Nhưng dù là Mục Tế Vân hay Phương Trạch thì Sở Chiêu Chiêu cũng chưa gặp được, cũng không rõ là do cô bỏ lỡ hay hai người này thực sự không đến.
Nếu còn tiếp tục như vậy, Sở Chiêu Chiêu cảm thấy mình ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì. Mỗi ngày đi thực tập mệt chết đi sống lại, đến tối còn phải đi bộ tới lui trong vũ trường, cả người uể oải mà cũng không kiếm được chút tiền nào.
Qua vài ngày, quả là trời già không phụ người có tâm, cuối cùng Sở Chiêu Chiêu cũng gặp được Đoạn Kiêu và Triệu Thanh Viện.
Cô đảo qua đảo lại bàn của hai người này vài lần mới xác định, đêm nay Mục Tế Vân không đến.
Nhưng Triệu Thanh Viện lại chú ý đến cô, nửa cười nửa không hỏi: “Em gái, đang tìm thầy Mục à?”
Sở Chiêu Chiêu: “…”
Có phải cô thể hiện hơi bị rõ rồi không…
“Lại đây nào.” Triệu Thanh Viện gọi cô, “Thầy Mục không tới, em lại đây phục vụ thầy Triệu nào, thầy sẽ không bạc đãi em đâu.”
Đoạn Kiêu tức giận mắng, “Triệu Nhật Thiên, đàn bà của anh em mà mày cũng ngó tới?”
Sở Chiêu Chiêu: “…”
“Không phải vậy đâu.”
Nhưng hai người kia xem lời giải thích của cô như gió thoảng bên tai, Triệu Thanh Viện còn ôm cô vào lòng, nhìn Đoạn Kiêu đầy khiêu khích: “Thầy Mục người ta bây giờ một lòng tu thân dưỡng tánh, mỗi người ru rú ở nhà thưởng trà, đánh chết cũng không chịu đến đây uống rượu, còn về đàn bà… Tao thấy nó muốn xuất gia thì có.”
Triệu Thanh Viện vừa dứt lời, Sở Chiêu Chiêu cũng hoang mang.
Thầy không đến đây, vậy cô làm cách nào trả áo cho thầy? Chiếc áo kia vừa nhìn đã biết đắt tiền, không trả không được.
Đoạn Kiêu và Triệu Thanh Viện bắt đầu hi hi ha ha trêu ghẹo lẫn nhau, Sở Chiêu Chiêu đứng đực một bên cũng xấu hổ, vì vậy mở lời: “Đoạn tiên sinh, có thể phiền anh trả một món đồ cho Mục tiên sinh giúp em không ạ?”
Đoạn Kiêu hỏi: “Đồ gì?”
“Áo khoác ạ.” Sở Chiêu Chiêu đáp.
“Ồ?” Triệu Thanh Viện tỏ ra hứng thú: “Áo khoác của nó sao lại ở chỗ em? Không lẽ hôm đó nó qua đêm ở nhà em?”
“Không phải không phải!” Sở Chiêu Chiêu vội vàng phủ nhận, “Hôm đó trời lạnh, Mục tiên sinh có lòng tốt cho em mượn khoác đỡ ạ.”
“Đệt.” Triệu Thanh Viện thay đổi sắc mặt, “Hôm đó chị đây mặc còn ít hơn so với em, thằng nhóc Mục Tế Vân này sao lại không đưa áo cho chị mượn?”
Sở Chiêu Chiêu: “…”
Chị hỏi thầy Mục ấy, sao lại hỏi em.
Đoạn Kiêu nhướn môi, như cười như không. “Mày sao so được với người ta? Mày là Nhật Thiên, còn người ta là Linda nha.”
Triệu Thanh Viện phát anh ta, “Nói năng kiểu gì thế hả?”
Sở Chiêu Chiêu nghe Đoạn Kiêu nói vậy, thấy khó chịu trong lòng, cô nói: “Đoạn tiên sinh, chắc là anh hiểu lầm rồi, em với Mục tiên sinh…”
“Hiểu lầm?” Đoạn Kiêu cắt lời cô, “Mục Tế Vân mỗi lần đều gọi nhiều rượu như vậy nhưng có lần nào uống hết không? Cô cho là tiền nó nhiều quá không có chỗ xài à? Cô cho rằng hôm đó nó đánh người ta nặng như vậy là vì thấy việc bất bình ra tay tương trợ hay sao?”
Sở Chiêu Chiêu: “…”
Đoạn Kiêu tiếp: “Mấy lời cô nói ban nãy nếu chỉ do xấu hổ thì cũng thôi, nhưng nếu cô nghĩ vậy thật, vậy…”
Anh ta nghiêng đầu, mắt toát ra vẻ khinh miệt.
Anh ta không hiểu nổi, sao Mục Tế Vân lại đối xử tốt với cô ả này, anh ta để ý lâu như vậy cũng không nhận ra được cô em này có điểm gì xuất chúng. Nếu chỉ vậy còn đỡ, cô ả còn không biết cảm kích, đúng là không chỉnh cho một trận không được.
“Nhiều chuyện.” Triệu Thanh Viện lạnh mặt nói, “Giỡn chơi chút mà mày còn càm ràm như vậy, mày rảnh rỗi sinh nông nổi đó hả?”
Đoạn Kiêu cười giễu cợt, không tiếp.
Bầu không khí trong phòng căng thẳng hẳn lên, Triệu Thanh Viện cũng bảo Sở Chiêu Chiêu đi làm việc của cô, sau đó quay sang trách Đoạn Kiêu: “Người ta là con gái, cũng chưa chọc gì mày, mày nặng lời như thế làm gì?”
Đoạn Kiêu hờ hững đáp: “Tao chỉ ăn ngay nói thật thôi.”
Lát sau, Sở Chiêu Chiêu mang áo khoác của Mục Tế Vân vào phòng. Lần này Đoạn Kiêu không nói gì, lúc rời quán, anh ta lấy áo ra ngó nghiêng vài lần, có vẻ đã được giặt qua, còn được gấp gọn gàng cẩn thận để vào trong túi.
Hôm sau, anh ta mang áo đến gặp Mục Tế Vân.
Vào đến thư phòng của Mục Tế Vân, lúc Đoạn Kiêu thấy anh đang bưng trà, tay cầm báo, thảnh thơi thoải mái ngồi bên cửa sổ, anh ta bỗng thấy đau đầu.
“Thầy Mục, chào buổi sáng hen, hôm nay tao quên không mang Melatonin* đến thăm mày, ngại ghê cơ.”
*Melatonin: Một loại hormone, thường được cơ thể tiết nhiều vào ban đêm và ít vào ban ngày để điều hoà chu kỳ giấc ngủ. Hormone này cũng được tổng hợp thành dạng thuốc hỗ trợ não, có công dụng điều tiết giấc ngủ, giảm căng thẳng, thiếu tập trung.
Mục Tế Vân hớp trà, hỏi: “Tay mày cầm gì đấy?”
Đoạn Kiêu ném chiếc túi về phía sô pha trước mặt Mục Tế Vân: “Cô em đổ xí ngầu nhờ tao mang trả mày.”
Lúc Mục Tế Vân mở túi ra xem, Đoạn Kiêu thấy sắc mặt Mục Tế Vân lạnh nhanh đến mức có thế nhìn thấy bằng mắt thường.
“Mày sao thế?”
Mục Tế Vân nhìn chằm chặp chiếc áo trong túi vài giây, sau đó tuỳ tiện ném sang chỗ khác, “Không có gì.”
Đoạn Kiêu đi rồi, Mục Tế Vân mới nhặt áo lên.
Làm vậy vui lắm à? Sở Chiêu Chiêu cho rằng anh bị mù sao?
Dù gì anh cũng là thầy của cô, vậy mà cô còn dám gạt anh?
Mục Tế Vân càng nghĩ càng tức, hôm ấy đưa áo cho cô còn cố ý buông một câu “Lần sau gặp trả lại cho tôi” để cho cô cơ hội nói thẳng nói thật, lúc lên lớp còn cởi áo khoác liên tục để nhắc cô. Cô thì giỏi rồi, tuy cả tháng không gặp anh ở hộp đêm nhưng mỗi tuần đều có tiết của anh, vậy mà cô thực sự nhịn được, sau rốt còn nhờ Đoạn Kiêu mang áo trả cho anh.
*
Trưa hôm đó, Sở Chiêu Chiêu lại tất tả chạy từ công ty về trường lên lớp.
Hôm nay cô tan ca muộn, ra khỏi công ty cũng đã trễ, cô đặt xe trên Tích Tích* để về trường. Xui xẻo sao giữa đường tài xế tiêu chảy, cong mông xông vào nhà vệ sinh công cộng, đã vậy còn vào nhầm nhà vệ sinh nữ, bị một bác gái bên trong đuổi mắng qua hai con phố.
*Tích Tích: một ứng dụng đặt xe bên Trung Quốc, tương tự Uber, Grab.
Trò khôi hài này phải hơn nửa tiếng mới giải quyết xong, kết quả, Sở Chiêu Chiêu đến trễ.
Lúc cô đến cửa phòng học, Mục Tế Vân đã bắt đầu bài giảng.
Đây là lần đầu tiên Sở Chiêu Chiêu trễ học trong đời, đã thế còn là tiết của Mục Tế Vân.
Ánh mắt hai người giao nhau, một bên không dám ngẩng đầu, láo liên xung quanh, bên còn lại mắt sáng như đuốc, lửa giận phừng phừng.
Thôi xong rồi, Cam Điềm đổ mồ hôi lạnh thay Sở Chiêu Chiêu.
Mục Tế Vân thong thả bước xuống bục giảng, hỏi: “Sao lại đi trễ?”
Sở Chiêu Chiêu có sao nói vậy, cả lớp lập tức cười bò, riêng Mục Tế Vân còn có vẻ tức hơn.
Haiz… Sở Chiêu Chiêu thở dài trong lòng, biết vậy nói đại kẹt xe cho rồi, ít nhất lý do này cũng không quá nhảm.
Có điều Mục Tế Vân cũng không làm khó cô, cho cô vào lớp.
Nhưng trước khi tiếp tục giảng bài, Mục Tế Vân nói: “Chỉ khoảng một tháng nữa là các bạn sẽ tốt nghiệp, bước ra xã hội. Sau này trong xã hội sẽ không có ai bao dung với các bạn như giáo viên, vì vậy các bạn cần ngẫm lại, lúc đi học có làm gì có lỗi với thầy cô của mình không. Nếu có, tốt nhất hãy tìm cơ hội xin lỗi thầy cô.”
Mục Tế Vân dứt lời, mắt cũng đánh về phía Sở Chiêu Chiêu, chỉ thấy cô đang ra sức chép bài trên power point, còn liên tục quay sang hỏi bài bạn, say mê học tập, rõ ràng không nghe lọt một chữ những gì anh vừa nói.
Mục Tế Vân: “…”
*
Suốt buổi học ngày hôm đó, Sở Chiêu Chiêu cứ ngờ ngợ tâm trạng Mục Tế Vân khá tệ.
Không lẽ là do cô đến trễ? Chắc không đến nỗi vậy đâu.
Trước lúc tan học, Sở Chiêu Chiêu len lén nhìn anh suốt, được một lát thì cô bừng tỉnh đại ngộ.
Cũng gần tới tháng năm rồi, vậy mà thầy vẫn còn mặc chiếc áo khoác lần trước cho cô mượn, thầy không thấy nóng à?
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh ca sang đây làm khách mời một phen, máy bay trẻ gặp trâu già, làm nền cho giấm vương thế kỷ diễn vài đoạn kinh thế hãi tục một phen 😀
*Lục Cảnh là nam chính truyện Minh thương dễ tránh, thầm mến khó phòng của cùng tác giả.
Ahaha thấy Mục đánh vào bông rùi,bạn Sở ko có hiểu gì đâu thầy ơi😅😅😅😅
Huhu, lâu lắm mới được gặp thầy Mục. Đến bao giờ CC mới nhận ra nguyên nhận thầy giận
Tội cho thầy quâ, lỗi d eq của trò quá kém mà 🤣🤣🤣
Mình khá thích truyện này, mặc dù chưa có gì kịch tính hay để lại ấn tượng mạnh nhưng những tình tiết nho nhỏ đan xen nhẹ nhàng lại làm người đọc dễ chịu. Bạn edit cũng rất mượt nữa, cố lên nhé sẽ nhiều người theo dõi và ủng hộ bạn đấy. Thanks bạn
Chiêu chiêu lần này chắc bị Thầy Mục chỉnh cho thảm quá. Ha ha …
Thầy thương em Chiêu lắm, chỉnh em thầy đau lòng 😀
Cuối cùng đã có chương mới rồi. Mình đọc chùa nhưng lại lười lười comment, quá đáng thật. Mong bạn editor đừng vì vậy mà nản nha, truyện bạn chuyển ngữ mượt lắm, đọc rất thoải mái. Motip này tuy quen nhưng không hiểu sao thầy Mục vẫn cuốn hút được mình. Bạn cố lên nhé.
Cảm ơn bạn nhiều nhen 😀 Dạo này mình bận học thi với lại visa các kiểu nên lâu lâu mới lên dịch 1 ít nên bị chậm. Mình sẽ cố quay lại tốc độ cũ để mọi người được gặp thầy Mục thường xuyên hơn
Oà cái bộ truyện minh thương dễ tránh này dễ thương mà k thấy edit nữa. Hiu hiu
Tội thầy, mặc mãi cái áo mà trò không hiểu chi 😂😂