Lễ Quốc tế Lao động mùng một tháng năm kết thúc, sinh viên năm cuối thực tập bên ngoài lục tục về trường sau kỳ nghỉ dài để chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp. Ký túc xá năm tư vắng vẻ hồi lâu nay sôi nổi náo nhiệt hẳn lên, sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp rộn ràng dọn vào ở tháng cuối cùng.
Trong một tháng này, mỗi người đều có một danh sách dài các buổi liên hoan để tham gia. Hội sinh viên, đoàn đội, các khoa đều liên hoan không ngớt.
Bạn bè Sở Chiêu Chiêu không nhiều, lúc trước cô cũng không tham gia Hội sinh viên, vì vậy các buổi liên hoan cần tham dự cũng ít hẳn, buổi họp mặt hẹn với Lý Vũ Hàng lần trước mới xem là một buổi liên hoan chính thức.
Buổi tối, Sở Chiêu Chiêu đến điểm hẹn với Lý Vũ Hàng, một nhà hàng món Hoa khá cao cấp gần trường.
Bình thường sinh viên hội họp chỉ chọn các quán ăn ven đường, nhưng lần này chủ yếu là mời thầy Vương nên nhà hàng cũng cần có đẳng cấp tương xứng. Thầy Vương vừa đến, phục vụ cũng lần lượt mang món ăn lên.
Trừ thầy Vương, trên bàn tiệc hôm nay đều là sinh viên từng được thầy dìu dắt. Có đàn chị nghiên cứu sinh năm nhất năm hai, cũng có vài đàn em năm ba như Lục Cảnh. Vì là tiệc chia tay, mọi người cũng không khách sáo như thường lệ, nói cười thoải mái, còn chuốc thầy Vương không ít rượu.
Thầy Vương có rượu vào thì đáng yêu vô cùng, mặt đỏ hây hây, nhất quyết bắt Lục Cảnh thi đọc bảng cửu chương với thầy. Thầy dựng Lục Cảnh dậy, miệng la “1 2 3 bắt đầu!” rồi không màng đến cậu chàng nữa, tự mình ra rả bảng cửu chương.
Thầy nhẩm được đến bốn lần chín ba mươi sáu thì nhảy cóc đến một tháng năm Quốc tế Lao động làm cả đám cười lăn. Đọc xong phép nhân, thầy Vương lại bắt Lục Cảnh thi ngâm thơ. Thầy đọc xong bài “Quy khứ lai từ” thì đắc ý dạt dào nhìn Lục Cảnh, ai ngờ… Lục Cảnh vừa mở miệng đã đọc ngay bài “Trường hận ca.”
*Quy khứ lai từ của Đào Tiềm khá dài (32 câu), nhiều từ cổ và trúc trắc khó nhớ, nhưng đây mới là trò trẻ con so với bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị (120 câu) =))
Thầy Vương cảm thán: “Tuổi nhỏ mà bày đặt yêu với chả đương, không thú vị gì cả.”
Lục Cảnh vỗ vỗ vai thầy: “Haiz, em học thuộc hồi ôn thi đại học, tới giờ vẫn còn nhớ, trí nhớ em tốt thì đành chịu thôi!”
Thầy Vương lập tức giậm chân đấm ngực, ca thán thanh niên bây giờ không tôn trọng người già.
Sở Chiêu Chiêu có chút hơi men, hai tay cô tì lên bàn, chống hai má nhìn Lục Cảnh và thầy Vương trêu chọc lẫn nhau.
Sở Chiêu Chiêu cũng không có kỳ vọng gì với chuyện yêu đương, người như Lục Cảnh vừa hay phù hợp mọi tiêu chí dành cho một nửa lý tưởng của cô. Nhưng lý tưởng hoàn lý tưởng, Sở Chiêu Chiêu luôn rất rõ chênh lệch giữa cả hai. Có điều, Lục Cảnh hoàn hảo như vậy nhưng đến nay vẫn đi về lẻ bóng làm cô rất tò mò bạn gái tương lai của cậu ấy là người như thế nào.
Dù sao cậu cũng đã từ chối rất nhiều mỹ nữ trong trường, chắc cuối cùng cậu sẽ tìm một người vừa thông minh vừa ưu tú giống cậu thôi.
Sở Chiêu Chiêu nghĩ nghĩ, mắt thấp thoáng ý cười.
Bỗng nhiên Sở Chiêu Chiêu cảm nhận được một luồng gió lạnh quét qua lưng.
Anh chàng ngồi cạnh cô đang hăng say chém gió cũng đột ngột tắt đài, gục đầu ra vẻ chuyên tâm dùng bữa.
Sở Chiêu Chiêu nhìn anh chàng, sau đó không nhịn được ngoái đầu ra sau.
“Ặc… thầy Mục, sao thầy cũng ở đây ạ?”
Sau lưng Mục Tế Vân còn có một nhóm sinh viên và giảng viên khác, có vẻ cũng đang tổ chức tiệc cảm ơn giáo viên.
Vừa nhìn đã biết vì sao thầy lại ở đây, Sở Chiêu Chiêu tự thấy mình hỏi cũng bằng thừa.
“Tôi cũng được sinh viên mời cơm.” Giọng Mục Tế Vân lành lạnh.
Sở Chiêu Chiêu: “…”
Trong bầu không khí cứng ngắc này, thầy Vương đang say chếnh choáng vừa hay nhìn thấy Mục Tế Vân, cả hai chào hỏi vài câu rồi Mục Tế Vân rời đi.
Sở Chiêu Chiêu ngồi lại vào ghế, thở ra một hơi.
Anh chàng kế bên cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Haiz… cứ nhìn thấy thầy Mục là mình như hít phải khí lạnh.”
“Sao thế?” Sở Chiêu Chiêu hỏi.
Anh chàng kia còn phải ngoái ra sau kiểm tra xem Mục Tế Vân đã đi thật chưa mới dám nói tiếp, “Luận văn tốt nghiệp của mình còn không phải là ổng hướng dẫn à? Đậu xanh rau má, ổng theo chủ nghĩa hoàn mỹ còn hơn thầy Vương! Ngược mình xém chút nữa học thêm năm năm! Mình mẹ nó phải thức trắng mấy đêm mới xem như đạt được chuẩn của ổng!”
Sở Chiêu Chiêu hoảng hồn: “Vậy cậu có qua không?”
“Tất nhiên là qua rồi! Không qua thì sao mình ngồi đây ăn với các cậu được?” Anh ta hỏi tiếp, “Cậu thì sao? Ai hướng dẫn luận văn tốt nghiệp của cậu?”
Sở Chiêu Chiêu: “Cũng là thầy ấy…”
Vẻ mặt anh chàng lập tức hiện vẻ cảm thông, tựa như đang nói “áo anh rách vai, quần tôi có hai mảnh vá.”
Nhưng thực tế thì cả quá trình làm luận văn tốt nghiệp của Sở Chiêu Chiêu đều đầu xuôi đuôi lọt, từ chọn đề tài, viết dàn ý cho đến khi hoàn thành đều chỉ nộp một lần là Mục Tế Vân thông qua, chưa bao giờ bới lông tìm vết.
Sở Chiêu Chiêu nghe anh chàng kia than vãn mà âm thầm sợ hãi. Nếu Mục Tế Vân có lòng tìm xương trong trứng mà cô lại bận rộn như vậy thì cô chết chắc.
“Ài… có điều đổi giảng viên nào thì cũng không làm khó được cậu đâu,” anh chàng tiếp tục, “Cậu mà ra tay thì chắc chắn không có sai sót gì để mà soi mói.”
Nói thì nói vậy nhưng Sở Chiêu Chiêu vẫn thấy kỳ kỳ.
Đêm dần muộn, thầy Vương không muốn học trò ở ngoài trường lêu lỏng đến tối mịt nên bắt đầu xua cả bọn về trường.
Sở Chiêu Chiêu đi toilet rửa tay, lúc đi ra thì điện thoại nhận được tin nhắn.
Trên khoá màn hình hiện thông báo tin nhắn từ Mục Tế Vân: Cuối tuần này tôi rảnh.
Sở Chiêu Chiêu: ???
Gì mà rảnh với không rảnh?
Sở Chiêu Chiêu vội lau tay, mở điện thoại ra xem.
Phía trên mẩu tin này là tin nhắn Sở Chiêu Chiêu gửi Mục Tế Vân vào đêm ba mươi, “Em có thể mời thầy một bữa cơm không ạ?”
Sở Chiêu Chiêu: “…”
Cũng qua mấy tháng rồi, giờ này thầy mới nhớ đến tin nhắn của cô, đúng là quý nhân hay quên mà.
Nhưng ai bảo người ta là thầy, còn cô lại là học trò làm gì.
Sở Chiêu Chiêu chia tay nhóm bạn, trên đường về trường thì gọi điện cho Mục Tế Vân nhưng anh không bắt máy, cô đành nhắn tin: “Thầy Mục, em gọi thầy không được, thứ bảy tuần sau có được không ạ?”
Mục Tế Vân: “Được.”
Sở Chiêu Chiêu: “…”
Vừa nhắn đã trả lời ngay, vậy sao ban nãy không bắt máy?
Về đến ký túc, ba cô bạn cùng phòng đều đang chờ Sở Chiêu Chiêu về cùng thử quần áo. Mấy ngày trước cả phòng cùng đặt mua một kiểu váy trên mạng, đợi vài ngày nữa mặc để chụp ảnh tốt nghiệp.
Bốn cô gái thay đồ xong thì quay sang giúp nhau chỉnh trang, Cam Điềm nhìn Sở Chiêu Chiêu cảm thán, “Mẹ ơi, nhìn ngực này, eo này, còn chân nữa này, sexy chết được.”
“Nói chuyện đàng hoàng.” Sở Chiêu Chiêu thấy kích thước vừa vặn thì thay váy ra mang đi giặt, “À đúng rồi, thứ bảy tuần sau tụi bây có rảnh không?”
Trương Khả đáp: “Tao với Thư Nguyệt đi ăn liên hoan với Hội sinh viên, sao thế?”
Sở Chiêu Chiêu: “À… cũng không có gì, Điềm Điềm sao mậy?”
Cam Điềm ngồi trên ghế nghịch di động, ừ đại một tiếng, “Tao rảnh.”
“Vậy mày đi dự một buổi họp mặt với tao đi.”
“Được.”
Buổi tối lúc tắt đèn, Cam Điềm vẫn còn nằm nghe điện thoại, tuy cô nàng nói rất nhỏ nhưng vẻ ngọt ngào trong giọng nói vẫn không giấu được.
Sở Chiêu Chiêu lăn qua lộn lại trên giường, vừa nghĩ đến đầu kia là Phương Trạch thì lửa giận bốc lên phừng phừng.
Nửa tiếng sau Cam Điềm mới cúp máy.
Sở Chiêu Chiêu mấy lần muốn nói lại thôi, những người khác đều đang say giấc, đêm khuya yên ắng, cô không sao nói nên lời. Dù sao cô tay không chứng cứ, cô không thể đảm bảo người đang say đắm trong tình yêu như Cam Điềm sẽ lựa chọn tin tưởng cô.
*
Sở Chiêu Chiêu cố nhín thời gian rảnh về nhà một chuyến, từ dạo thực tập đến nay cô rất ít về nhà, lần này cô còn đặc biệt đi siêu thị mua nguyên liệu bổ dưỡng, muốn cho cả nhà có một bữa ngon.
Về đến nhà, Sở Chiêu Chiêu phát hiện trong phòng khách treo thêm hai bức tranh.
“Đây là em vẽ à?” Sở Chiêu Chiêu hỏi.
Sở Minh Minh đầy vẻ kiêu ngạo trả lời: “Dạ, đẹp không?”
“Đẹp lắm!” Sở Chiêu Chiêu cười đáp, “Con chó này nhìn giống y như thiệt luôn!”
“Chị xem nè.” Sở Minh Minh đưa điện thoại cho Sở Chiêu Chiêu xem, “Em chụp tranh em vẽ đăng lên mạng, có tới hơn một ngàn bình luận lận đó! Tới mấy người học mỹ thuật cũng khen em vẽ đẹp luôn!”
Sở Chiêu Chiêu mở bình luận ra xem, đúng là có vài người làm nghệ thuật bình luận dưới góc độ chuyên môn, tuy Sở Chiêu Chiêu không hiểu thuật ngữ họ dùng, cô vẫn hiểu được một điều là Sở Minh Minh quả thực có thiên phú.
Những người này chắc chắn không đoán được Sở Minh Minh chưa bao giờ học mĩ thuật từ giáo viên chuyên môn, tất cả đều do em xem giáo trình trên mạng rồi tự học mà thành.
Giữa hai chị em, Sở Chiêu Chiêu hoàn toàn không có thiên phú ở mảng này, trình độ vẽ tranh của cô vẫn còn dừng ở mức vẽ người que.
Ngồi chơi với Sở Minh Minh được một lúc thì Sở Chiêu Chiêu vào phòng bếp giúp mẹ làm cơm.
Cô vừa mở tủ lạnh vừa nói: “Con mua hai con bồ câu, đã làm sạch rồi, đợi lát con… Ủa? Sao còn có một con vậy? Con mua hai con lận mà?”
Mẹ Sở đang rửa rau, “Ừ, tháng trước có cặp vợ chồng trẻ chuyển đến sống dưới lầu, cô vợ mới sinh nhưng trong nhà không có tiền, trừ tiền nhà tiền sữa ra thì lương anh chồng cũng không còn bao nhiêu, mẹ thấy con bé kia ở cữ mà không có gì bồi bổ nên cho cổ một con bồ câu rồi.”
Thấy Sở Chiêu Chiêu im lặng, mẹ Sở quay lại hỏi: “Sao vậy?Con giận hả? Chậc… con bé kia tội nghiệp lắm, không có sữa, mà đứa nhỏ cũng ốm tong teo…”
“Không đâu mẹ,” Sở Chiêu Chiêu lắc đầu, “Con không có giận.”
Cô cúi đầu xẻ thịt bồ câu, không nói tiếp.
Mẹ Sở đứng bên bồn nước, nước từ vòi vẫn tuôn xối xả, trong nhất thời bà cũng không biết nói gì, vài lần muốn nói gì đó nhưng sau cùng chỉ quay đi rửa rau.
Ăn xong bữa tối thì Sở Chiêu Chiêu về trường.
Lễ tốt nghiệp đến gần, những việc vụn vặt lại nhiều lên, ngày nào cũng có đủ loại đơn cần điền, rồi còn thủ tục rời trường, thanh toán thẻ căn tin các kiểu. Chớp mắt đã đến thứ bảy, Sở Chiêu Chiêu nhớ đến Mục Tế Vân, liền lấy điện thoại gọi cho anh.
Lúc Mục Tế Vân bắt máy, giọng anh bình bình, “Sao vậy?”
Sở Chiêu Chiêu đáp: “Thầy Mục, tối nay mời thầy đến Toàn Gia Ký dùng cơm được không ạ?”
Toàn Gia Ký là quán lần trước cả nhóm đãi thầy Vương.
“Ừ, được.”
Giọng Mục Tế Vân nhạt nhẽo đến mức Sở Chiêu Chiêu cảm thấy thầy chưa chắc đã muốn ăn bữa cơm này, nói không chừng tối nay còn có tiệc rượu, lúc này đầu óc thầy chắc đã bay xa tới hộp đêm rồi.
Nhưng cần chuẩn bị gì thì Sở Chiêu Chiêu vẫn làm đầy đủ, cô gọi điện thoại đặt bàn, sau đó ở trong phòng ký túc đọc sách cả buổi trưa.
Đến năm rưỡi, Sở Chiêu Chiêu thấy nên đến sớm đợi thầy, vì vậy cô gọi điện cho Cam Điềm để gọi cô nàng về. Lúc Cam Điềm rời ký túc vào chiều nay có dặn đến giờ thì gọi cho cô ấy, nhưng lúc này lại không ai bắt máy.
Sở Chiêu Chiêu liền xuống tiệm cà phê Cam Điềm thường đến ở lầu dưới để tìm nhưng không gặp, cô tìm thêm vị trí Cam Điềm hay ngồi ở thư viện cũng không thấy.
Lúc này đã gần sáu giờ, Sở Chiêu Chiêu không định tìm Cam Điềm nữa, lát nữa đến giờ cô ấy sẽ tự mình đến quán sau. Vì mất thời gian tìm Cam Điềm nên có chút trễ, Sở Chiêu Chiêu dành phải đi đường tắt đến Toàn Gia Ký.
Từ thư viện đến cổng trường có một “con đường tình nhân”, vốn là một lối mòn xuyên qua mảng rừng nhỏ do các đôi tình nhân trong trường đi mãi mà thành.
Trong rừng rất yên tĩnh, dù cành lá phát triển tốt tươi thì vẫn có thể thấy rõ con đường mòn, vừa nhìn đã biết được mỗi ngày có bao nhiêu đôi tình nhân đến đây hẹn hò.
Sở Chiêu Chiêu phóng nhanh trên đường, không cẩn thận vấp phải cục đá, còn may cô bám kịp vào thân cây ven đường mới không ngã. Có điều cô gây ra tiếng động hơi lớn, cô vừa tính đi tiếp thì nghe được gần đó có tiếng người.
Hơn nữa, tiếng này có vẻ… quen quen.
Sở Chiêu Chiêu không nén được tò mò, đi sâu vào trong mấy bước.
Chỉ là, vài bước nhỏ này lại khiến cô nhìn thấy cảnh tượng chấn động nhất trong suốt hai mươi mốt năm cuộc đời.
Một đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết trong rừng, người nam mặc đồng phục bóng rổ, dáng dấp cao gầy, da dẻ trắng nõn.
Người nam này cô không quen, nhưng người nữ… vậy mà lại là Cam Điềm!
Hóng chương mới quá nàng ơi ^^
Cảm ơn bạn. Chuyện nhẹ nhàng nhưng lôi cuốn, hành văn khá mượt khiến mình luôn thấp thỏm chờ diễn biến tiếp theo của thầy Mục và Chiêu Chiêu. ?
Khi nào mới có chương mới nhỉ 🙂
Dạo này sẽ chậm á bạn. Mình đang đi phượt nên không post được đều như trước.
Oh hóa sa bạn Cam Điềm cũng bắt cá hai tay nhỉ
Đi phượt ở đâu mà đến mấy tháng vậy e ? thiệt muốn có thời gia để đi như e quá, hic… giờ chồng con rồi ko thể tự do vậy đc. Hồi xưa chưa có ck thì lại chưa có cái thú vui du lịch như bây giờ. Bởi vậy các bé ra trường xong hãy khám phá các kiểu rồi hãy cưới ck. Nói sao thì vẫn ko tự do như chưa chồng con đc.
Em đi phượt vòng vòng ĐN Á xong đi Mĩ á chị. Tháng 7 em về Việt Nam xong tháng 8 đi tiếp 😀 Còn son rỗi nên em cố gắng đi chị ơi, với lại em đi kiểu ăn nhờ ở đậu đi phương tiện địa phương không à nên rẻ lắm.
Wow… thích quá nha. C cũng muốn đi khám phá kiểu vậy á. Có điều có chồng con rồi. Chúc e đi chơi vui vẻ nha, nhớ cẩn thận bảo đảm an toàn nhé ?