“Ngẩng đầu lên, nhìn tôi.”
Sở Chiêu Chiêu vốn chuẩn bị rất đầy đủ cho buổi phỏng vấn ngày hôm nay, ngay cả khi bị A Lục hỏi những câu hóc búa cô vẫn có thể trả lời đâu vào đấy, tuy có đôi chỗ đáp chưa đúng lắm nhưng không có câu nào bị á khẩu. Không ngờ, đến lượt Mục Tế Vân phỏng vấn cô, câu đầu tiên đã làm cô cảm thấy tay chân thừa thãi, luống cuống không biết trả lời thế nào.
Mục Tế Vân hỏi: “Em không mang dàn giáo nữa à?”
Hai tay đang đặt dưới mặt bàn của Sở Chiêu Chiêu xoắn cả vào nhau, mắt cũng không biết phải nhìn vào đâu.
“Ặc… hôm qua em làm gãy kính, tạm đeo đỡ kính áp tròng ạ.”
Mục Tế Vân im lặng không đáp, Sở Chiêu Chiêu không đoán được anh đang nghĩ gì.
“Còn có kiểu trao đổi với người phỏng vấn như em à?” Mục Tế Vân tựa vào lưng ghế, hất hất cằm, bảo, “Ngẩng đầu lên, nhìn tôi.”
Sở Chiêu Chiêu từ từ ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Mục Tế Vân mặt cô đã đỏ rần, chính cô cũng cảm nhận được độ nóng rẫy trên má.
Cũng may Mục Tế Vân không hỏi sao cô lại đỏ mặt mà hỏi: “Em xin nghỉ ở công ty kia rồi à?”
Sở Chiêu Chiêu đáp: “Là bị đuổi ạ.”
Mục Tế Vân cười cười: “Nhưng mấy hôm trước em đã gửi CV đến đây rồi.”
Sở Chiêu Chiêu trố mắt: “Là thầy gọi em đến phỏng vấn ạ?”
“Tôi nào có rảnh rỗi như thế.” Mục Tế Vân nói, “Ban nãy xem qua CV mới biết là em.”
Sở Chiêu Chiêu gật gật, nói: “Vậy mình bắt đầu thôi.”
Mục Tế Vân: “Bắt đầu gì cơ?”
Sở Chiêu Chiêu: “Bắt đầu phỏng vấn ấy ạ.”
Mục Tế Vân xoay xoay bả vai, đáp tỉnh bơ: “Em thế nào tôi còn chưa rõ sao, nói gì tôi cũng dạy em mấy năm, em cứ ngồi đây chuyện phiếm với tôi một lát là xong.”
Sở Chiêu Chiêu bỗng có cảm giác như mình vừa đi cửa sau.
Sau đó, Mục Tế Vân đúng thật là ngồi tán dóc với cô hơn nửa tiếng thì thông báo phỏng vấn kết thúc.
“Đến chiều HR mới có thời gian rảnh, trưa nay em ở lại công ty ăn cơm cùng mọi người đi, ăn xong còn có trà chiều nữa.” Mục Tế Vân xem đồng hồ, dặn, “Tôi còn có việc, hiện tại em có thể đến khu vực sinh hoạt chung để xem phim hoặc đọc sách cũng được.”
Sở Chiêu Chiêu tủm tỉm cười hỏi, “Thầy Mục, vậy là em đậu buổi phỏng vấn thứ hai phải không ạ?”
Mục Tế Vân cười, “Còn phải hỏi à? Em không tin bản thân đến vậy sao?”
“Không phải vậy.” Sở Chiêu Chiêu đưa tay đẩy gọng kính theo thói quen, cảm giác trên sống mũi trống hoác mới cố làm ra vẻ tự nhiên bỏ tay xuống, “Em chỉ sợ…”
“Không cần sợ gì cả.” Mục Tế Vân đáp, “Cần hỏi A Lục đã hỏi cả rồi, buổi phỏng vấn đợt hai có cũng được mà không cũng không sao, công ty nhỏ như chúng ta không có nhiều thủ tục vậy đâu.”
Anh lại xem đồng hồ lần nữa, “Tôi đi trước đây.”
“Dạ, cảm ơn thầy Mục.”
Mục Tế Vân đi được hai bước thì ngoái đầu lại, “Đừng mang dàn giáo nữa, để vầy đẹp hơn.”
Đầu đề câu chuyện lại quẹo về chỗ này làm lòng Sở Chiêu Chiêu nóng như lửa đốt, thầm mắng chính mình hôm trước xúc động đi mua kính áp tròng, cứ như mình đang ám chỉ gì đó với Mục Tế Vân vậy.
May mà anh chỉ nói vậy rồi đi.
Lát sau có người vào dẫn Sở Chiêu Chiêu đến khu sinh hoạt chung.
Trong khu này có đầy đủ iPad, TV, sách báo tạp chí đủ loại đề tài từ tiểu thuyết, huyền bí, thời trang cho đến thể dục thể thao, hoàn toàn không có một tài liệu chuyên ngành nào giúp không khí trong khu vực này rất nhẹ nhàng thoải mái.
Sở Chiêu Chiêu xem tạp chí được một lúc thì có người đến gọi cô đi ăn trưa.
Bữa trưa công ty đều được đặt chung, đến trưa mọi người lần lượt xếp hàng nhận phần của mình ở trước gian trà nước.
Người nhận cơm đầu tiên là một anh chàng tròn trịa mang mắt kính, vừa về chỗ mở hộp ra đã rống to: “Á đù! Ba mặn hai chay một canh! Tiểu Nghệ, hôm nay cô tham ô công quỹ à?”
Tiểu Nghệ là nhân viên hành chính của công ty, cô nàng vừa phát cơm vừa cười đáp: “Sao tôi dám chứ, ban nãy Mục tổng dặn trưa nay đãi mọi người một bữa.”
Sở Chiêu Chiêu nhận được phần của mình, mở ra xem cũng không khỏi sửng sốt.
Cơm nhân viên mà cho ăn kiểu này mỗi ngày, sớm muộn gì công ty cũng sạt nghiệp.
Lúc ăn, A Lục cố ý mang cơm đến ăn cùng Sở Chiêu Chiêu.
Anh nói: “Thấy em ngồi đây ăn cơm một mình tội nghiệp quá, đàn anh tới ăn chung với em cho vui nè.”
“Đàn anh?” Sở Chiêu Chiêu ngạc nhiên, “Anh cũng học Đại học Nam ạ?”
“Ừ.” A Lục đáp, “Anh trên em ba khoá… Đúng rồi, lúc anh học năm tư em mới vào trường.”
Gặp được đồng môn, Sở Chiêu Chiêu cũng thả lỏng hơn, cô cười đáp: “Có khi mình còn từng gặp nhau không chừng.”
“Cũng có thể, nhưng nếu có gặp chắc em cũng không nhớ nổi anh đâu, hồi đó anh toàn sơ mi ca rô vác máy tính tới lui mấy phòng lab không à.”
“Em cũng vậy đó, anh gặp em chắc cũng không nhớ được.”
“À, em là sinh viên của Mục tổng phải không?”
“Dạ… đúng.”
“Ha ha ha ha, vậy cũng tội em quá, chắc bị hành cho không ít nhỉ?”
“Cũng được ạ.”
“Em khỏi phải nói đỡ cho ổng, anh làm việc dưới trướng ổng chẳng lẽ anh không biết? Đúng kiểu người theo chủ nghĩa hoàn hảo.”
“Ặc…”
“Thiệt tình, em cũng thảm thật, khó khăn lắm mới tốt nghiệp, tưởng đâu thoát khỏi móng vuốt của ổng rồi, giờ lại tới công ty mình, anh thấy tội cho em ghê.”
“Đàn anh…”
A Lục thấy vẻ mặt Sở Chiêu Chiêu kỳ quái thì hỏi: “Sao thế?”
Sở Chiêu Chiêu ngước lên, không nhìn A Lục nữa mà ngượng ngập chào: “Thầy Mục, thầy xong việc rồi ạ?”
Mặt A Lục sượng ngắc, từ từ quay ra sau thì thấy Mục Tế Vân đang cầm hộp cơm đứng bên.
“Ha, ha, ha, Mục tổng, anh có muốn ngồi ăn với bọn em không ạ?”
“Không muốn.” Mục Tế Vân lạnh lùng nhìn cả hai, “Không phiền đến hai người, cứ từ từ mà ăn.”
Nói xong, anh bưng cơm vào phòng ăn.
A Lục cào gáy: “Tiêu rồi, cơm trưa ngày mai của anh chắc chỉ có cơm không ăn với Lao Gan Ma* quá.”
*Lao Gan Ma: một loại tương làm từ ớt, đậu phộng, dầu, tựa như sa tế nhưng không cay của Trung Quốc. Hiện tại Việt Nam cũng có bán, các bạn có thể mua ăn thử, rất ngon.
*
Sau giờ cơm trưa, A Lục về chỗ làm việc, Sở Chiêu Chiêu trở lại khu vực sinh hoạt chung để chờ HR phỏng vấn.
Khu vực này người tới lui tấp nập, hơi ồn ào, có khi còn có tiếng người tranh luận, nhưng không hiểu sao Sở Chiêu Chiêu cứ cảm thấy như vậy mới tràn đầy sức sống, cảm giác như mỗi người ở đây đều vì mục tiêu của mình mà phấn đấu không ngừng, khác hẳn công ty thực tập trước kia, ở đó không ít người ngày ngày đến công ty chỉ để ngồi cho đủ tám tiếng, lặng lẽ như những bóng ma, không có chút sinh khí nào.
Đến ba giờ chiều, bên HR mới có thời gian rảnh để phỏng vấn cô.
Lần phỏng vấn này cũng xuôi chèo mát mái, kết thúc buổi phỏng vấn, HR giảng sơ về tình hình công ty cho cô. Công ty này đúng là do chú Mục Tế Vân mở, nhưng ông ấy chỉ chi tiền, còn trách nhiệm vận hành đều nằm ở Mục Tế Vân. Mà chế độ lương bổng, quyền lợi và trợ cấp dành cho nhân viên ở công ty này càng khiến người ta vừa lòng đẹp ý.
Cho nên khi HR hỏi bao giờ Sở Chiêu Chiêu có thể bắt đầu công việc, cô hồ hởi đáp ngay: “Ngay ngày mai ạ.”
HR bị cô chọc cười: “Em thực không muốn nhân dịp này nghỉ xả hơi à?”
HR từng phỏng vấn không ít người, đa phần khi đổi việc sang công ty khác người ta sẽ tranh thủ đi chơi đâu đó một chuyến. Người đến làm ngay ngày hôm sau như Sở Chiêu Chiêu quả là lần đầu cô ấy được gặp.
“Không cần đâu ạ.” Sở Chiêu Chiêu hăng hái đáp, “Mai em có thể đến làm ngay ạ.”
“Vậy được.” HR đóng máy tính, đứng dậy bắt tay với Sở Chiêu Chiêu, “Hợp tác vui vẻ.”
Sở Chiêu Chiêu ra khỏi phòng họp thì gặp Mục Tế Vân.
Anh tay cầm cà phê, tay cầm folder tài liệu hỏi HR: “Có qua không?”
HR gật đầu: “Ngày mai bắt đầu đi làm.”
Mục Tế Vân ừ một tiếng, quay sang bảo Sở Chiêu Chiêu: “Vậy em theo tôi qua đây.”
Sở Chiêu Chiêu không biết anh muốn làm gì, lẽo đẽo theo anh qua khu Phát triển. Mục Tế Vân đến trước bàn A Lục, đặt ly cà phê xuống: “Mai cô ấy đến làm, nếu bây giờ cậu không có việc gì thì giảng cho cô ấy tình hình trong tổ để cô ấy nắm nội dung các hạng mục tổ cậu đang phụ trách.”
A Lục gật đầu như giã tỏi, “Được được.”
Vì muốn chuộc tội, A Lục dành cả buổi chiều để giảng giải kỹ càng cho Sở Chiêu Chiêu, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đều tỉ mỉ nói hết cho cô, nói đến sáu giờ chiều anh mới thở dài nhẹ nhõm, “Được rồi đó, mai em đến là có thể bắt tay vào làm ngay. Về nào về nào, tan ca được rồi.”
Sở Chiêu Chiêu ra khỏi khu cao ốc văn phòng thì thấy tuy mặt trời đã sắp lặn nhưng bên ngoài vẫn còn rất nóng.
Cô bung dù, định đi bộ qua cổng tàu điện ngầm ở phía đối diện thì một chiếc xe trờ đến trước mặt cô, bấm còi.
A Lục ló đầu ra: “Nhà em ở đâu?”
Sở Chiêu Chiêu đáp: “Khu Xưởng giấy ạ.”
“Wowww, đàn em, mình là hàng xóm đó nha!” A Lục vui vẻ hỏi, “Em ở toà nhà nào?”
“Toà số 6 ạ.”
“Ôi mẹ ơi có duyên thật! Anh ở đối diện nhà em đó! Nào nào nào, lên xe về chung nào!”
Tuy hôm nay Sở Chiêu Chiêu mới gặp A Lục lần đầu, nhưng anh cũng tốt nghiệp từ trường đại học Nam, sau này cũng sẽ là sếp trực tiếp của cô, chưa kể anh rất thân thiện nên Sở Chiêu Chiêu không đắn đo mấy, lên xe ngay.
Lúc làm việc, A Lục là người rất kiệm lời nhưng vừa tan là nói nhiều vô biên, anh còn đưa hạt dưa để sẵn trên xe cho Sở Chiêu Chiêu cắn, suốt đường đi cứ như đang diễn tấu nói*, chọc cho Sở Chiêu Chiêu cười không ngừng.
*Tấu nói (hay còn gọi là tướng thanh): một loại khúc nghệ của Trung Quốc, thường dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và khen ngợi người tốt việc tốt.
Nhưng A Lục lái xe khá mạnh bạo, thường xuyên đổi làn xe làm Sở Chiêu Chiêu thót tim mấy lần.
Đến lúc lên cầu vượt, anh bỗng dưng lái chậm lại.
Mấy phút sau, anh bực dọc lầm bầm: “Moẹ, gã đằng trước làm sao thế? Lái Bugatti* là ngon lắm hả? Tôi đã lịch sự lái chậm lại rồi còn muốn thế nào nữa? Cứ cắt làn trước mũi xe tôi là thế nào?”
*Bugatti: Một dòng siêu xe thể thao lâu đời có gốc từ Pháp, sau được Volkswagen mua lại thương hiệu vào năm 1992. Một chiếc Bugatti có giá dao động từ 1.5 triệu cho đến 12 triệu USD đối với phiên bản giới hạn. Bình quân giá chiếc rẻ nhất của hãng bằng với tổng giá 150 chiếc xe thường gộp lại. Nếu nhập vào Trung Quốc còn bị đánh thuế thêm 10% giá bán 😀 Chiếc Bugatti La Voiture Noire trong hình bên dưới là bản giới hạn, có giá 12 triệu USD.
Thấy A Lục cằn nhằn, Sở Chiêu Chiêu mới để ý.
Lát sau, A Lục bỗng run rẩy, giọng cũng lạc đi, “Con xe này sao nhìn quen quá vậy… Này mẹ nó không phải xe Mục tổng mới đổi à?”
Tác giả có lời muốn nói:
Nam phụ gì đó lên sàn rồi nhé.
Chương 32
Chương 34
Wow… mục tổng giàu dữ vại, 12 tr usd đó nha.
Chạy chặn đầu đó anh. Còn ko mau ” thả” người xuống để ” thoát tội” ko sẽ bị ăn hành suốt cho xem haha.
M cũng nghĩ là nam phụ lên sàn. Thầy Mục gia tăng tốc độ thôi
Thật dễ thương – mỗi khi thấy cái kiểu ghen tuông của thầy Mục lại buồn cười 😀
à, “chuyện phiếm” nhe Nghi, hem phải “phím”
btw, xem truyện chưa xong mình đã đặt mua LGM ăn thử he he, mặc dù thang máy chung cư ngày nào cũng bật quảng cáo mà ko để ý 😀
Cảm ơn Ichi nha 😀 Nhiều khi mấy từ quen thuộc mà ít viết xuống mình cũng hay viết sai lắm, nếu mọi người có thấy nhớ nhắn dùm mình. Bữa trước mới lục lại mấy chap cũ để beta mới thấy chữ “cúi đầu” viết thành “cuối đầu”.
Btw LGM trộn mì, cơm đều ngon, xào thịt cũng ngon lắm á.