Nhân viên cửa hàng dẫn Sở Chiêu Chiêu đến khu vực kính áp tròng: “Trước đây chị đã dùng kính áp tròng bao giờ chưa ạ?”
Sở Chiêu Chiêu đáp: “Tôi từng xài lens màu.”
Nhân viên cửa hàng trỏ vào một khay hàng giới thiệu: “Nếu là lens màu thì cửa hàng bọn em vừa nhập về một số mẫu mới nhất của Hàn Quốc đó chị.”
Sở Chiêu Chiêu vội lắc đầu: “Tôi muốn mang lens trong thôi.”
“Dạ vâng…” Nhân viên cửa hàng hỏi, “Tiệm bọn em có loại mang được nhiều năm, có loại mang bốn tháng, một tháng cũng có…”
Sở Chiêu Chiêu từng đeo lens màu nên rất nhanh đã chọn được tròng kính có độ cận phù hợp với mình, sau đó rời đi. Về đến nhà, cô tắm xong thì nhìn vào gương, chắm chú quan sát hai mắt mình.
Mắt cô không quá to, là dạng mắt hai mí sâu và thon dài, mi mắt cong cong hình cánh quạt, tròng mắt có màu nâu nhạt. Sở Chiêu Chiêu nhìn tới nhìn lui, nhìn thế nào cũng thấy không giống dạng mắt hạnh linh động nhà người ta.
Dù vậy, hôm sau lúc đi làm, cô vẫn mang kính áp tròng.
Đồng nghiệp bàn bên vừa gặp cô thì ngạc nhiên cười hỏi: “Ái chà, Chiêu Chiêu được thông não rồi à? Rốt cục không đeo dàn giáo nữa hả?”
Sở Chiêu Chiêu cười cười, chưa kịp trả lời thì một người khác đã góp lời: “Con gái làm đẹp vì người mình thích, Chiêu Chiêu à, có bạn trai rồi phải không?”
Sở Chiêu Chiêu đang định giải thích thì Lưu Đồng đi đến sau lưng cô, gọi: “Em vào phòng chị một lát.”
Sở Chiêu Chiêu không tán dóc với đồng nghiệp nữa, đứng dậy theo Lưu Đồng vào phòng.
Hai người vừa yên vị, Lưu Đồng đã hỏi: “Chiêu Chiêu, sắp đến đánh giá thực tập rồi, em cảm thấy như thế nào?”
Sở Chiêu Chiêu không nhìn ra cảm xúc khác thường nào trên mặt Lưu Đồng nên trả lời: “Vẫn ổn ạ.”
Lưu Đồng nhìn Sở Chiêu Chiêu, trầm ngâm một lúc rồi vỗ bả vai cô: “Bên tổ 3 có bug thí nghiệm, hôm nay em qua xem xem thế nào.”
“Dạ.”
Lúc ra ngoài, Sở Chiêu Chiêu cố tình ngoái nhìn văn phòng của Hà Quốc Hoa, thấy bên trong không có ai cả.
Nghĩ lại cũng đúng, mặt lão bị thuỷ tinh cắt trúng, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không dám đến công ty, đến rồi thể nào cũng bị người ta hỏi tới hỏi lui.
Khoảng thời gian sau đó, chỉ cần rảnh là Sở Chiêu Chiêu sẽ gửi CV đi khắp nơi, cô cũng nhận được vài cuộc hẹn phỏng vấn, nhưng vì còn đang đi làm, không tiện xin nghỉ liên tục nên cô cân nhắc rất kĩ mới nhận đi phỏng vấn một chỗ. Kết quả bộ phận HR của công ty này chỉ toàn nói nhăng nói cuội, tuy cuối cùng có nhận cô nhưng cô vẫn từ chối.
Về đến nhà, Sở Chiêu Chiêu lại bắt tay vào “rải” CV.
Bây giờ đang là tháng chín, đúng mùa cao điểm để các công ty công nghệ đến trường tuyển dụng, công ty nào cũng nườm nượp tuyển sinh viên tốt nghiệp mùa sau, mà một người vừa không phải sinh viên tốt nghiệp khoá này vừa không có kinh nghiệm như Sở Chiêu Chiêu đúng là lạc loài.
Đợi thêm ít lâu thì có một công ty mới thành lập gọi điện hẹn cô phỏng vấn.
Sở Chiêu Chiêu tính toán, sáng mai là buổi đánh giá kết quả thực tập, nếu cô trượt thì cứ thế mà rời khỏi công ty, còn nếu đậu thì cô sẽ đệ đơn từ chức, vì vậy quyết định hẹn HR của công ty nọ phỏng vấn vào ngày mốt.
Sáng sớm hôm sau, lúc Sở Chiêu Chiêu đến công ty thì thấy Tần Vũ đang ngồi ở ghế cạnh cô tán dóc với đồng nghiệp.
Sở Chiêu Chiêu đi về chỗ của mình, hỏi: “Sáng nay cậu không có việc gì à?”
Tần Vũ đáp: “Tôi hồi hộp quá, không làm gì nổi.”
Sở Chiêu Chiêu gật đầu, ngồi vào chỗ, bắt đầu sửa sang tài liệu trong máy tính.
Những đầu việc mà cô phụ trách trong mấy tháng qua đều được cô hoàn thành, sắp xếp phân loại đâu ra đấy, chỉ thiếu nước buộc nơ dâng lên.
Tần Vũ quay sang nhìn màn hình máy tính của cô thì khá ngạc nhiên, nhưng cân nhắc một hồi thì không hỏi ra miệng.
Lát sau, Lưu Đồng gọi Tần Vũ vào văn phòng.
Sở Chiêu Chiêu nhìn đến khi cậu ta vào văn phòng rồi cúi đầu làm việc tiếp, khoảng nửa tiếng sau, Tần Vũ mặt mày tươi rói bước ra ngoài.
Tần Vũ đi đến cạnh Sở Chiêu Chiêu, dù đã cố không cười nhưng vẫn không giấu nổi vẻ mặt dương dương đắc ý của cậu ta, “Chiêu Chiêu, chị Đồng Đồng gọi cậu vào kìa.”
Sở Chiêu Chiêu điềm tĩnh đứng dậy, khoá giao diện màn hình, đi về phía văn phòng Lưu Đồng.
Sau khi vào phòng, Lưu Đồng bảo cô ngồi.
Trong văn phòng rất yên tĩnh, Sở Chiêu Chiêu thấy người ngày thường hùng hùng hổ hổ như Lưu Đồng lúc này đây lại mang vẻ bối rối, tay siết chặt bút máy.
Lát sau, Lưu Đồng dứt khoát lên tiếng: “Chiêu Chiêu, thật tiếc là em không vượt qua đợt kiểm tra của công ty chúng ta.”
Sở Chiêu Chiêu không thấy có gì ngoài ý muốn, cô gật đầu: “Dạ, em hiểu.”
Lưu Đồng thở nặng nề, bao điều muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, không nói nên lời.
Sở Chiêu Chiêu đứng dậy, nói: “Cảm ơn chị Đồng Đồng đã luôn giúp đỡ em trong thời gian qua, những đầu việc em phụ trách đều đã được hoàn thành và phân loại rõ ràng, lát nữa em bàn giao công việc xong là có thể rời khỏi công ty rồi phải không ạ?”
Lưu Đồng nghe Sở Chiêu Chiêu bảo “những đầu việc em phụ trách đều đã được hoàn thành và phân loại rõ ràng” thì khá ngạc nhiên, nhưng chỉ trong chốc lát, chị đã gật đầu, bảo: “Em bàn giao lại cho Tần Vũ là được.”
Sở Chiêu Chiêu: “Dạ.”
Tường trong văn phòng là tường kính, Lưu Đồng nhìn Sở Chiêu Chiêu đi ra ngoài, thản nhiên bàn giao công việc cho một Tần Vũ đang đầy hưng phấn, nhìn cô cúi đầu mở máy tính, nhìn cô thu dọn vật dụng trên bàn…
Sắc mặt Lưu Đồng dần biến đổi, lát sau, chị đứng bật dậy, sang phòng bên cạnh gõ cửa.
Một giọng nam trong phòng truyền ra: “Vào đi.”
Lưu Đồng đẩy cửa bước vào, đặt một tờ giấy trước mặt Hà Quốc Hoa.
“Hà tổng, ông xem kĩ lại lần nữa xem, mỗi hạng mục Sở Chiêu Chiêu phụ trách đều làm tốt hơn Tần Vũ!”
Hà Quốc Hoa gạt tờ giấy kia sang một bên, cười đầy giả dối: “Sở Chiêu Chiêu đúng thật là làm rất tốt, nhưng cô cũng biết nam giới luôn có ưu thế hơn phụ nữ. Cô nhìn xem, con bé này nhìn khá yếu ớt, chưa kể mấy năm nữa nếu cô ta muốn có con thì còn phải nghỉ thai sản, con lớn còn phải chăm con, phiền phức lắm. Về mặt lâu dài, nhận Tần Vũ vẫn có lợi hơn. Hiện tại năng lực cậu ta có kém tí chút, nhưng tiềm lực đàn ông là vô hạn, sau này hướng dẫn kĩ một chút là được.”
Lưu Đồng điếng người, không chớp nổi mắt, một lúc lâu mới có thể nói: “Hà tổng, ông đây là đang kỳ thị giới tính.”
Hà Quốc Hoa vẫn cười nói: “Đây không phải là kỳ thị, đây là sự thật.”
Lưu Đồng chỉ muốn cười lạnh rồi đem đoạn camera giám sát ấy đập lên mặt lão.
“Hà tổng, tôi cũng là nữ.”
“Cô thì khác chứ, cô tốt nghiệp trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, rất trâu bò.” Hà Quốc Hoa tiếp, “Chưa kể mẹ cô là quản lý cấp cao khu vực châu Á Thái Bình Dương của công ty chúng ta, sao giống được.”
Nghe đến đây, đầu Lưu Đồng muốn bốc hoả.
Giống như những cố gắng từ trước đến nay của chị đều bị lão dùng một câu phủi sạch.
Hà Quốc Hoa cũng không muốn lắm lời với Lưu Đồng, “Tôi còn phải đi họp, tôi vào phòng họp trước, cô nhớ mang tài liệu vào đấy.”
Lưu Đồng lặng người, đến khi Hà Quốc Hoa hoàn toàn đi khuất mới lẩm bẩm: “Sớm muộn gì cũng có ngày ông phải hối hận vì những lời này.”
*
Sở Chiêu Chiêu thu dọn đồ đạc, tạm biệt đồng nghiệp xong thì mang đồ rời khỏi khu vực văn phòng.
Vừa đến cửa thang máy thì cô nghe có người gấp gáp gọi cô, quay lại thì thấy Lưu Đồng đang chạy đến.
“Chị Đồng Đồng?”
Lưu Đồng túm lấy cổ tay cô, kéo đi, “Chúng ta tới phòng Nhân sự, không được thì tìm lên tổng bộ!”
Sở Chiêu Chiêu mất rất nhiều sức mới níu lại được, không bị Lưu Đồng kéo đi, “Chị Đồng Đồng, không cần đâu.”
Lưu Đồng nhìn cô đầy khó tin: “Em không muốn ở lại công ty à?”
Sở Chiêu Chiêu đáp, “Em không muốn chị vì em mà đắc tội người ta, hơn nữa… Thực ra ngay từ đầu em đã tính sẽ từ chức rồi, dù hôm nay có được thông qua kỳ kiểm tra thì em cũng không ở lại.”
Lưu Đồng nghe cô nói thế thì từ từ buông tay: “Chiêu Chiêu…”
“Chị Đồng Đồng, thực lòng cảm ơn chị.” Khi cô nói những lời này, giọng điệu không khác gì ngày thường. “Nhưng em thực sự muốn từ chức.”
Lưu Đồng nhìn Sở Chiêu Chiêu, thái độ bình tĩnh của cô cũng giúp chị từ từ bình tĩnh lại.
Chị giang tay ôm lấy Sở Chiêu Chiêu, “Em sẽ tìm được một công ty còn tốt hơn thế này, chúc em tiền đồ rộng mở.”
*
Sau khi về đến nhà, Sở Chiêu Chiêu mở máy tính chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ngày mai.
Có lẽ vì có việc phải làm nên cô không còn hơi sức để ý đến chuyện hôm nay, chỉ chăm chú tra thông tin về công ty mới.
Nghiệp vụ chuyên môn của công ty này là đưa ra phương án xử lý cho các vấn đề tài chính internet. Vì mới thành lập vào đầu năm nay nên thông tin về công ty này trên internet không nhiều, thông tin hữu ích mà Sở Chiêu Chiêu tìm được lại càng ít.
Chưa kể công ty này cách chỗ cô rất xa, phải đi xe bus ra trạm tàu điện ngầm, đổi tuyến ở ga trung tâm rồi đổi tuyến thêm một lần nữa mới đến nơi. Sở Chiêu Chiêu áng chừng phải mất hơn một tiếng di chuyển mới đến được địa điểm phỏng vấn nên tối hôm đó cô ngủ sớm, sáng hôm sau bảy giờ đã ra khỏi nhà.
Lúc đến nơi, Sở Chiêu Chiêu để ý thấy tuy diện tích công ty này không lớn nhưng bố trí bên trong rất hiện đại, nhân viên không nhiều nhưng khu vực văn phòng rất sôi nổi, hai cái bàn tròn ở giữa phòng ngồi kín người, thảo luận vấn đề với nhau xong thì ai làm việc người nấy, không ai phiền ai.
Thấy cảnh này, Sở Chiêu Chiêu bỗng thấy kỳ vọng, cảm thấy như mình đã tìm đến đúng nơi vậy.
Chỉ là trong lúc ngồi chờ, Sở Chiêu Chiêu chợt thấy một người đàn ông trung niên nhìn rất quen.
Sở Chiêu Chiêu nhìn thêm vài lần thì nhớ ra đây là người Mục Tế Vân gọi bằng “chú” ở Vân Yên Phủ Đệ lần trước!
Sở Chiêu Chiêu hết hồn, còn tưởng là mình nhìn nhầm nên cố nhìn kỹ hơn, có điều ông ta tay cầm máy tính dẫn đầu một nhóm người vào phòng họp, sau khi họ đi qua cửa thì Sở Chiêu Chiêu không nhìn được nữa.
Lúc này, có người đến dẫn Sở Chiêu Chiêu vào phòng phỏng vấn.
Người đang chờ cô trong phòng họp nhỏ là một anh trai với nguyên quả đầu xanh lá cây.
Sở Chiêu Chiêu mất một lâu mới hoàn hồn sau khi nhìn thấy quả đầu này.
“Chào anh, em là Sở Chiêu Chiêu.”
Anh trai này đứng dậy, bắt tay Sở Chiêu Chiêu: “Cứ gọi tôi là A Lục*.”
* Chữ “lục” này nghĩa là xanh lá cây. A Lục = A xanh lá cây :))
Sở Chiêu Chiêu: “…”
Sở Chiêu Chiêu liếc nhìn bảng tên trên ngực anh này, hoá ra là team leader.
Sau một tiếng thì phỏng vấn xong.
A Lục cười nói: “Em chờ một lát, tôi mời giám đốc kỹ thuật vào phỏng vấn em, mấy hôm nay trời nóng như lửa, tranh thủ thời gian phỏng vấn xong trong ngày luôn để em đỡ mất công quay lại vào ngày mai.”
Sở Chiêu Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nhoẻn cười.
Nhìn anh chàng A Lục này có tướng nghệ sĩ vậy thôi chứ chỉ trong một tiếng phỏng vấn ngắn ngủi, Sở Chiêu Chiêu đã nhận ra năng lực chuyên môn của anh chàng rất trâu. Nhưng khác với những người phỏng vấn hùng hùng hổ hổ mà Sở Chiêu Chiêu từng gặp, lúc hỏi các câu hỏi chuyên môn, nếu Sở Chiêu Chiêu trả lời chưa chuẩn thì anh ta sẽ tỉ mỉ giải thích chứ không ra vẻ ta đây trước mặt người mới.
Sau khi A Lục rời khỏi phòng, Sở Chiêu Chiêu ngồi lại một mình, tay cầm ly nước, lòng đầy mong đợi.
Khoảng năm phút sau, cửa phòng mở ra.
Người phỏng vấn còn chưa đi vào, Sở Chiêu Chiêu đã có giác quan thứ sáu mà ngoái lại nhìn, là Mục Tế Vân đang đứng sau lưng cô.
“Thầy, thầy Mục?”
Mục Tế Vân từ từ vào phòng, đặt máy tính lên bàn, thấy cô dùng vẻ mặt ngốc nghếch nhìn mình thì cười hỏi: “Sao? Gặp được tôi bất ngờ đến vậy à?”
Là kinh ngạc mới đúng, dù sao thì mất một lúc lâu Sở Chiêu Chiêu mới phản ứng lại: “Thầy mở công ty ạ?”
Mục Tế Vân cầm bảng tên trước ngực lên cho Sở Chiêu Chiêu xem, “Mở công ty cái gì, tôi làm công cho chú thôi.”
Sở Chiêu Chiêu bừng tỉnh đại ngộ, vậy là người ban nãy cô nhìn thấy đúng là chú của Mục Tế Vân thật!
Tác giả có lời muốn nói:
Từ tình thầy trò chuyển thành tình công sở, kích thích chưa kích thích chưa.
Nghi:
Đợt trước có bạn comment nghi ngờ Lưu Đồng sẽ trở thành chướng ngại cho thầy Mục và em Chiêu, nhưng qua chương này thì mọi người cũng hiểu con người cô ấy rồi đấy. Thực ra phụ nữ đâu cần làm khó phụ nữ làm chi 🙂
Chương 31
Chương 33
Bạn Chiêu Chiêu của chúng ta đã tìm được đúng chỗ rồi.
Uh, chị thật thích lưu đồng. Để xem cô ấy có bứng đc ông giám đốc đó đi ko nhé. Phụ nữ phải mạnh mẽ như vậy 😁
Rất mong chờ tình công sở nhé
Qua tình công sở dễ giới thiệu hơn tình thầy trò hihi
Like PS của cả tác giả và của Nghi (y) (y) (y)