Sở Chiêu Chiêu lại hoảng hốt nhìn anh: “Vậy anh chở em đi đâu?”
Mục Tế Vân: “Đi sử dụng quyền lợi bạn trai.”
“Sao ban nãy em bắt anh chờ lâu vậy?”
Trên xe, Mục Tế Vân hỏi.
Sở Chiêu Chiêu im lặng một lúc lâu mới rù rì: “Em ngủ quên mất.”
Mục Tế Vân xoay người nhìn cô: “Chiêu Chiêu, xem ra trình độ nói dối của em vẫn không cải thiện chút nào.”
Sở Chiêu Chiêu rầu rĩ dạ.
“Lại sao thế?” Mục Tế Vân hỏi, “Mặt dài ra chưa kìa, cứ như anh khi dễ em không bằng.”
Sở Chiêu Chiêu quay ngoắt sang anh, đôi mắt ngập nước, mặt đỏ ửng, nét mặt như đang lên án “Còn không phải à.”
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Mục Tế Vân dừng xe, quay sang Sở Chiêu Chiêu, vừa thấy vẻ mặt này thì lời muốn nói cũng nuốt ngược vào trong.
Cảm giác vừa giận vừa buồn cười như mắc trong họng, muốn nuốt nuốt không được, muốn nhổ nhổ không xong.
Đèn tín hiệu chuyển sang xanh, Mục Tế Vân quay lại nhìn đường, bâng quơ: “Em mà còn giận anh như vậy thì ngày mai dọn bàn làm việc vào phòng anh.”
Sở Chiêu Chiêu cho là thật, hoảng lên: “Sao lại thế?”
Mục Tế Vân mặt tỉnh như không: “Quyền lợi của bạn gái tổng giám đốc.”
Mục Tế Vân cứ tưởng Sở Chiêu Chiêu nghe xong câu này sẽ nhảy dựng lên, nào ngờ cô lại bình tĩnh trở lại.
Cô ngồi ngay ngắn, mắt chăm chú nhìn sườn mặt Mục Tế Vân.
Tảng đá trong lòng rốt cục cũng dỡ xuống, Sở Chiêu Chiêu đã gỡ được nút rối cảm xúc trong lòng mình tối nay.
Điều cô mong đợi cũng chỉ là một câu nói này thôi.
Sở Chiêu Chiêu quay mặt nhìn ra ngoài xe.
Hai gò má bóng người phản chiếu trên cửa sổ vẫn ửng đỏ từ bao giờ.
Mất một lúc lâu cô mới nhận ra đây không phải là đường về nhà mình.
“Thầy ơi, đây không phải là đường về nhà em.”
Mục Tế Vân ừ, đáp: “Đúng rồi.”
Sở Chiêu Chiêu lại hoảng hốt nhìn anh: “Vậy anh chở em đi đâu?”
Mục Tế Vân: “Đi sử dụng quyền lợi bạn trai.”
Sở Chiêu Chiêu hoá đá.
Sớm biết đã không sống chết chờ bằng được câu khẳng định của anh rồi.
Mục Tế Vân bỗng cười thành tiếng.
Anh ngửa cổ về sau, lộ cả hàm răng trắng, đây là lần đầu tiên Sở Chiêu Chiêu thấy anh cười thoải mái như vậy.
“Phía trước chặn đường, anh phải đi đường khác.” Mục Tế Vân cười liếc Sở Chiêu Chiêu, mày nhướn lên, “Em nghĩ anh là hạng người nào?”
Sở Chiêu Chiêu lẩm bẩm: “Anh là hạng người nào chính anh còn không biết à?”
Mục Tế Vân: “Em nói gì đó?”
Sở Chiêu Chiêu: “Không nói gì hết.”
Mục Tế Vân: “Anh nghe được đấy, Chiêu Chiêu à.” Mục Tế Vân vẫn tủm tỉm, “Anh biết rất rõ anh là hạng người nào, cho nên sau này em tốt nhất đừng chọc anh như hôm nay, tính anh không tốt vậy đâu.”
Giờ thì Sở Chiêu Chiêu không quá tin vào mấy lời này, thế nên sau này cô ăn phải quả đắng vì đẩy anh đến giới hạn cuối cùng.
Riêng hiện tại thì anh đang rất vui vẻ tiễn Sở Chiêu Chiêu về nhà.
Sau khi về đến nhà, Sở Chiêu Chiêu rửa mặt rồi trèo lên giường, nhưng lên đến giường lại lăn lộn mãi không ngủ được.
Đang từ độc thân nháy mắt thành hoa đã có chủ, cô có hơi trở tay không kịp.
Chưa kể, chỉ mới hơn nửa năm trước, người ta còn đứng trên bục giảng bài cho cô kìa.
Thế là sáng hôm sau lúc xuống lầu, quầng mắt Sở Chiêu Chiêu đậm hơn một chút.
Mục Tế Vân chăm chú nhìn cô, “Tối qua em mơ thấy đánh nhau với ai à?”
“Đâu có.” Sở Chiêu Chiêu cài dây an toàn, nhỏ giọng, “Do em ngủ không ngon thôi.”
“Tối nay anh có bữa tiệc xã giao, em về đến nhà nhớ gọi anh.” Sau khi khởi động xe, Mục Tế Vân sửa lại, “Thôi vậy, để anh gọi tài xế đến đưa em về.”
“Không cần đâu anh.”
Gọi tài xế riêng của anh đến chở cô về có vẻ khoe khoang quá.
Lát sau, Sở Chiêu Chiêu mới hiểu gọi tài xế riêng chở cô về không khoe khoang chút nào.
Vì Mục Tế Vân đang nghênh ngang nắm tay cô vào trong công ty, còn nhiệt tình chào hỏi rất nhiều đồng nghiệp nữa.
Suốt dọc đường được tắm trong ánh mắt hiếu kỳ của quần chúng, Sở Chiêu Chiêu có chút không yên. Cũng may là mọi người đều bận, chỉ nhìn một lát rồi tiếp tục quay lại làm việc.
Dù sao cũng không phải ngày đầu phát hiện mối quan hệ không bình thường giữa Sở Chiêu Chiêu và Mục Tế Vân, chỉ khác ở chỗ trước kia không công khai như vậy thôi.
Chỉ có A Lục là khác. Chỗ của anh ngay cạnh Sở Chiêu Chiêu, thế là anh chàng nhoài sang hỏi: “Chiêu Chiêu, làm nữ nhân của đại ca, cảm giác thế nào em?”
Sở Chiêu Chiêu nghĩ một lúc, đáp: “Hay là anh thử xem?”
“Không không không.” A Lục lắc đầu như trống bỏi, “Cái phúc này anh nuốt không trôi.”
Đầu bên kia, Mục Tế Vân ngồi trong văn phòng vừa nhìn hai người bên ngoài châu đầu rủ rỉ vừa tính toán làm thế nào dời bàn làm việc của cô vào phòng mình.
Lúc này, có điện thoại gọi đến.
Mục Tế Vân lơ đãng bắt máy: “Sao?”
Đoạn Kiêu cười nham nhở: “Tối nay tới uống vài ly đi, tao mới quen em mẫu người Brazil.”
“Không đi.” Mục Tế Vân đáp, “Tối nay tao có tiệc xã giao rồi.”
“Mai thì sao?” Đậu Kiêu vẫn không tha, “Mẫu Brazil chứ không phải loại xoàng đâu, chậc chậc, ngực to chân dài eo thon, còn biết làm nũng nữa.”
Ánh mắt Mục Tế Vân vẫn lưu luyến trên người cô gái đang nhỏ giọng nói chuyện bên ngoài, từ tốn đáp: “Đêm mai không được, sau này cũng không được, ông đây cũng có ngực to chân dài eo thon.”
Đoạn Kiêu: “Hả?”
Mục Tế Vân: “Sau này tối nào cũng ở cùng bạn gái.”
“Hả?” Đoạn Kiêu đực ra một lúc mới phản ứng lại, “Bạn gái? Quen hồi nào?”
“Hôm nào giới thiệu với tụi bây, vậy đi, tao có việc, cúp trước đây.”
“Ế? Ê ê?”
*
Chiều hôm đó, Sở Chiêu Chiêu thấy ông chủ thực sự của công ty Lưu tổng ghé công ty, sau đó đi cùng Mục Tế Vân ra ngoài.
Lúc Mục Tế Vân ra khỏi văn phòng còn liếc nhìn Sở Chiêu Chiêu cười một cái rồi mới cúi đầu nói tiếp với Lưu tổng.
Thời gian này Lưu Trí Vũ bận đến không kịp thở, vốn tưởng hôm nay có thể yên ổn nghỉ ngơi một hôm, ai ngờ đối phương cứ nằn nì mời cơm, ông đành phải gọi Mục Tế Vân, đến lúc đó ông chỉ việc ngồi một bên quan sát là được.
Lên xe, Mục Tế Vân vừa xem văn kiện Lưu Trí Vũ đưa vừa hỏi: “Mấy hôm trước không phải chú nói không đầu tư vào dự án này sao?”
“Ừ!” Lưu Trí Vũ đáp, “Người này có tìm vài nhà đầu tư, có chỗ đã bàn bạc xong xuôi cả rồi lại đột ngột đổi ý, thế là cậu ta cứ quấn lấy chú không buông.”
Mục Tế Vân xem tiếp phía dưới, lẩm nhẩm: “Hà Quốc Hoa?”
“Ừ.” Lưu Trí Vũ nói, “Giám sát kế hoạch VM Hoa Hạ, cháu biết hắn à?”
Mục Tế Vân cười cười đáp: “Có biết.”
“Tên này cũng chẳng ra gì.” Lưu Trí Vũ khinh bỉ nói, “Vừa muốn mở công ty riêng vừa không chịu nhả cái ghế bên VM, hắn tưởng chúng ta là con nít lên ba chắc.”
“Vậy hôm nay chú còn đi làm gì?”
“Chú đây hôm nay dạy cho nó một bài học, rốt cục ai mới là con nít lên ba. Phỉnh nịnh chú mày lâu như vậy, chú mày ăn cho nó một bữa cũng không tính là quá đáng chứ?”
Mục Tế Vân gật đầu, vừa chụp hình văn kiện vừa đáp: “Không quá đáng, chỉ có hơi mất thân phận thôi.”
“Dù sao chú cũng là nhà giàu mới nổi.” Lưu Trí Vũ đáp, “Cũng không có cái thân phận gì để mà .”
*
Trong phòng bao, Hà Quốc Hoa đang thấp thỏm chờ Lưu Trí Vũ.
Ở công ty lão, giám đốc cấp cao hoặc giám sát mở công ty riêng không phải chuyện hiếm, người trong công ty cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, mãi rồi thành lệ, chỉ cần không có ai báo lên tổng bộ là mọi người bình an vô sự.
Hà Quốc Hoa cũng đã sớm có chuẩn bị. Vốn lão ta cũng không gấp, lão vào VM làm được sáu bảy năm, những người vào cùng thời trẻ tuổi hơn cũng đã sớm thăng chức, riêng lão vẫn giậm chân tại chỗ. Lăn lộn làm ăn đã hơn hai mươi năm, lão rất rõ chính mình muốn bò lên cao bò không nổi, đi ăn máng khác cũng ăn không xong, vì vậy mới học người ta mở công ty riêng, đến lúc không trụ nổi ở VM nữa cũng có thể ẵm theo ít tài nguyên và nhân lực ra ngoài.
Nhưng dạo gần đây Lưu Đồng từng bước ép sát, thủ đoạn cứng rắn, quyết tâm triệt hạ lão, khốn nỗi lãnh đạo trên tổng bộ còn giúp cô một tay.
Còn không phải dựa vào bà mẹ là người phụ trách khu vực châu Á Thái Bình Dương của cô sao.
Hà Quốc Hoa tự biết mình không trụ ở VM được bao lâu nữa, xui xẻo đúng lúc các đối tác đầu tư liên tục từ chối lão.
Đến giờ chỉ còn một mình Lưu Trí Vũ, Hà Quốc Hoa rơi vào đường cùng, bằng mọi giá cũng phải nắm được cơ hội này.
Cửa phòng bao mở ra, lão cười đứng dậy: “Lưu tổng, ngài tới rồi à?”
Lưu Trí Vũ bắt tay lão, cũng giới thiệu luôn: “Đây là Mục Tế Vân cháu tôi.”
“Chà, đúng là tuổi trẻ tài cao.” Hà Quốc Hoa đưa tay về phía Mục Tế Vân nhưng bị anh phớt lờ.
Anh ngồi vào ghế, bắt đầu lật thực đơn.
Hà Quốc Hoa khó xử nhìn Lưu Trí Vũ, thấy ông không tỏ vẻ gì thì đành xấu hổ ngồi xuống.
Mười phút sau, Mục Tế Vân chọn một bàn đại tiệc cùng với rượu thượng hạng.
Lưu Trí Vũ âm thầm nhìn anh, vừa nãy ai bảo mất thân phận?
Giá cả nhà hàng này không rẻ, Hà Quốc Hoa nhìn một bàn đầy đồ ăn và rượu đắt tiền mà xót ruột, nhưng lão cũng chỉ có thể nhịn xuống, ai là nhà đầu tư người đó là cha.
Vậy nên lúc vào bàn, Mục Tế Vân liên lục mời rượu lão, bản thân anh một giọt cũng không đụng, Hà Quốc Hoa cũng chỉ có thể nhịn.
Vẫn là câu nói cũ, ai đầu tư người đó là cha.
Nhưng tuổi Hà Quốc Hoa đã lớn, chịu không thấu rượu vào như nước, chỉ chốc lát dạ dày đã nhộn nhạo, đầu óc cũng bắt đầu mơ màng.
Vì muốn làm vừa lòng nhà đầu tư, Hà Quốc Hoa dốc hết vốn liếng, trò xấu gì lão cũng làm, chỉ mong Lưu Trí Vũ thấy thoải mái là có thể kí kết hợp đồng.
Nhưng Lưu Trí Vũ cứ trơ trơ như hòn đá, nói gì cũng khéo léo đẩy trở lại, còn Mục Tế Vân cũng chỉ ngồi một bên kính rượu.
Hà Quốc Hoa phải vào toilet nôn ba lần, sắp nôn ra mật đến nơi.
Lão cố chịu uống hết rượu, Lưu Trí Vũ lại nói về suy nghĩ thêm.
Hà Quốc Hoa cũng chỉ có thể giương mặt cười tiễn họ, chờ họ vừa lên xe, lão cũng ôm cây, ngồi bệt ra đất nôn thóc nôn tháo.
Cuộc rượu đêm nay còn nhiều hơn lượng rượu lão uống cả năm.
*
Trên xe, Lưu Trí Vũ tủm tỉm nhìn Mục Tế Vân, “Nhóc con, rót người ta nhiều rượu vậy làm gì.”
“Con thấy vui.” Mục Tế Vân trả lời, tay mở nick wechat của Mục Tế Trạch gửi vài tấm ảnh.
Vài phút sau, Mục Tế Trạch gọi lại, “Đây là gì thế?”
Mục Tế Vân đáp: “Anh chuyển cho Lưu Đồng giúp em, xem như chút quà tặng cô ấy.”
Mục Tế Trạch: “Hả?”
Mục Tế Vân: “Làm như em nói là được, nhưng đừng nói là em gửi.”
Mục Tế Trạch: “Sao, muốn mượn tay anh phóng hoả à?”
“Không phải.” Mục Tế Vân đáp, “Là sợ bạn gái em không vui thôi.”
“Cái gì? Bạn gái?” Mục Tế Trạch kinh ngạc, “Ai cơ?”
“Hôm nào giới thiệu với anh sau.”
*
Mục Tế Vân về đến nhà đã gần 11 giờ, đèn phòng Kỳ Hồng đã tắt, anh liền nhẹ tay nhẹ chân lên lầu.
Kỳ Hồng vẫn chưa ngủ, bà nghe được tiếng bước chân nên ra xem.
“Tế Vân.”
Mục Tế Vân đứng lại, “Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ à?”
Từ xa Kỳ Hồng đã nghe được mùi rượu trên người Mục Tế Vân, nhăn mày hỏi: “Lại uống rượu à?”
“Ra ngoài xã giao với chú Lưu thôi.”
Kỳ Hồng vẫn bất mãn nhìn anh: “Tối thứ sáu tuần sau mẹ có đêm tiệc từ thiện, nhớ đến đấy.”
“Muốn con đi làm gì?”
Những năm gần đây, Kỳ Hồng vẫn luôn làm từ thiện, năm nào cũng có đủ loại tiệc từ thiện. Mục Tế Vân không tham gia, Kỳ Hồng cũng không bắt anh phải tới.
Kỳ Hồng: “Muốn con dự tiệc mẹ tổ chức còn phải cần lý do à?”
Mục Tế Vân gật đầu: “Dạ, vậy có cần con mời bạn đồng hành không?”
Mỗi lần Kỳ Hồng muốn anh tham gia yến tiệc gì, Mục Tế Vân đều hỏi câu này. Nếu Kỳ Hồng nói cần, OK, đó chỉ là một bữa tiệc bình thường. Nếu Kỳ Hồng bảo không cần, đó sẽ là biến tướng của buổi xem mắt.
Lần này cũng không có gì ngoài dự đoán, Kỳ Hồng đáp: “Không cần.”
Mục Tế Vân lại cười: “Khó lòng tuân mệnh, lần này con phải dẫn bạn gái theo.”
Dưới ánh đèn nhàn nhạt, Kỳ Hồng kinh ngạc nhìn Mục Tế Vân, lát sau mới trở lại sắc mặt bình thường.
Bà tiến lên tháo cà vạt cho Mục Tế Vân, rồi nói: “Con cũng bao nhiêu tuổi rồi, cũng nên hồi tâm chuyển ý đi, lần này mẹ giới thiệu nữ hoạ sĩ cho con, con gặp sẽ thích.”
Mục Tế Vân giữ tay Kỳ Hồng, hỏi nhỏ: “Mẹ, ai nói với mẹ con chưa hồi tâm chuyển ý?”
Kỳ Hồng nhận ra sự khác lạ trong giọng Mục Tế Vân, ánh mắt bà dần trở nên nghiêm túc: “Bạn gái kia của con là ai?”
Mục Tế Vân buông tay bà, đi về phía phòng mình: “Đợi đến cuối tuần mẹ sẽ biết.”
Chương 42 Chương 44
Ôi, ngóng trông mãi 🙂
Uh, mình cứ nghĩ chủ nhà đổi nhà mới rồi, vì lâu lâu quá không có động tĩnh
Vui quá, mong đợi mãi!
Tháng 1 năm 2021, tớ vẫn đang follow bộ truyện này. Hi vọng bạn editor có thời gian thì sẽ dịch tiếp truyện nhé.