“Hôn anh.”
Buổi chiều trước ngày ba Sở làm phẫu thuật, Sở Chiêu Chiêu đến phòng Nhân sự xin nghỉ phép. Lúc trở ra đi ngang qua phòng Mục Tế Vân, cân nhắc một lúc, cô quyết định không nói với anh chuyện xin nghỉ.
Sau đó Sở Chiêu Chiêu tự thấy khó chịu với chính mình.
Vì vậy lúc tan ca, Sở Chiêu Chiêu ngồi trên xe mà hồn vía cứ đâu đâu.
Mãi đến lúc xe dừng dưới nhà, cô mới nói với Mục Tế Vân chuyện nghỉ phép.
Mục Tế Vân cũng không có vẻ gì bất ngờ, đáp: “Sáng sớm ngày mai anh có việc phải ra ngoài, em xong việc thì bắt xe về nhà trước, đến nơi thì gọi anh, biết chưa?”
Sở Chiêu Chiêu cúi gằm, mắt dán lên túi xách tay, không tiếp lời, nhưng cũng không tháo dây an toàn.
Mục Tế Vân nói tiếp: “Lần sau gặp phải những chuyện như vầy, em gọi điện cho anh trước…”
Nhìn bộ dạng lầm lũi của cô, câu “biết chưa” trong miệng được anh vô tình sửa thành “có được không?”
Sở Chiêu Chiêu nghe đến đây thì hiểu, hỏi anh: “Là A Lục nói với anh à?”
Mục Tế Vân gật đầu: “Sáng nay lúc báo cáo công việc cậu ta có nói với anh.”
Sở Chiêu Chiêu bấu tay vào dây an toàn, trong lòng cân nhắc, hẳn A Lục không nói với Mục Tế Vân chuyện cô mượn tiền, nếu không anh sẽ có thêm hành động khác rồi.
“Vậy em về trước đây.” Sở Chiêu Chiêu tháo dây an toàn, xuống xe.
*
Sáng sớm hôm sau, Sở Chiêu Chiêu bắt chuyến xe sớm nhất đến bệnh viện, ba Sở đang được làm chuẩn bị trước khi mổ.
Bận rộn cả buổi, rốt cục ba Sở cũng được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Sở Minh Minh lo lắng bất an đứng giữ ngoài cửa, thường xuyên nhón chân nhìn vào bên trong.
Sở Chiêu Chiêu choàng vai em, an ủi: “Không sao đâu, chỉ là tiểu phẫu thôi.”
Sở Minh Minh cũng không yên ổn được bao nhiêu, mồ hôi sau lưng vẫn tuôn như suối, em quyết định không nhìn vào nữa.
Vừa quay đầu thì thấy được một người khác.
“Ch.. chú?”
“Sao lại kêu chú rồi?”
Giọng nói này vừa vang lên, Sở Chiêu Chiêu quay phắt đầu lại, đúng là Mục Tế Vân.
“Thầy ơi, sao thầy lại tới đây?”
“Đến xem một chút.” Mục Tế Vân đi đến bên cô, “Còn chưa phẫu thuật xong à?”
Sở Chiêu Chiêu đáp: “Cũng sắp rồi.”
Vừa dứt lời thì đèn phòng giải phẫu đổi màu, sau đó ba Sở được đẩy ra, cả nhà họ Sở đều vây quanh giường bệnh, trong lúc nhất thời không ai để ý đến Mục Tế Vân.
Lát sau, Sở Minh Minh ra khỏi phòng, ngồi xuống hàng ghế ngoài hành lang.
Mục Tế Vân vẫn đứng chờ ở ngoài, thấy Sở Minh Minh ra tới thì hỏi: “Sao chỉ có mình em ra đây vậy?”
Sở Minh Minh nhỏ giọng đáp: “Cả nhà sợ em bị thương.”
Mục Tế Vân nghiêng đầu quan sát Sở Minh Minh.
Cao, gầy, trắng đến gần như trong suốt, cả người đều như bao trùm trong bóng ma bệnh tật, làm người ta có cảm giác như vừa chạm nhẹ sẽ xước.
Cảm giác này, có thời từng rất quen thuộc với Mục Tế Vân.
Hai người yên lặng hồi lâu, Sở Minh Minh bỗng kéo tay áo Mục Tế Vân: “Chú ơi.”
“Anh nói lại lần cuối, gọi là anh.” Mục Tế Vân nghiêm túc chỉnh lại.
“An… anh.” Sở Minh Minh bị bộ dạng nghiêm nghị của anh doạ, kêu một tiếng xong thì không nói gì nữa.
Mục Tế Vân đợi hồi lâu không thấy cô bé nói tiếp nên hỏi: “Em muốn nói gì?”
“À…” Sở Minh Minh chần chờ một lúc mới nói: “Anh với chị em là sao ạ?”
Mục Tế Vân nhướng mày nhìn em, “Sao em lại hỏi vậy?”
Sở Minh Minh giải thích: “Vì anh đến hai lần rồi, trước giờ chưa có ai vậy cả…”
“Ồ, là vì…” Mục Tế Vân cười đáp. “Anh đang theo đuổi chị em.”
“Tạch 一” Tiếng vật nặng rơi vang lên sau lưng hai người.
Mục Tế Vân và Sở Minh Minh cùng ngoái đầu lại thì thấy Sở Chiêu Chiêu đang đứng đờ người, cái ly nhựa rơi trên mặt đất.
Cô đỏ mặt, ngồi thụp xuống nhặt cái ly rồi nhanh chóng đi về phía nhà vệ sinh.
Mục Tế Vân cũng theo sau.
Một cái ly mà cô phải rửa đến bảy tám lần, Mục Tế Vân đứng ngoài cửa nhìn động tác của cô máy móc lập lại hết lần này đến lần khác.
“Em còn muốn rửa bao lâu nữa?”
“Xong rồi đây.” Sở Chiêu Chiêu lấy khăn giấy lau khô ly, xoay người liền đi, lúc đi ngang qua Mục Tế Vân có bị anh kéo lại nhưng cô tránh thoát.
Mục Tế Vân khó hiểu vò đầu, theo sau Sở Chiêu Chiêu.
Lúc Sở Chiêu Chiêu quay lại phòng bệnh thì thấy không khí trong này hơi là lạ.
Ba Sở còn chưa tỉnh lại, mà sắc mặt mẹ Sở đứng ở mép giường rất khó coi.
Bên cạnh bà còn có một người đàn bà luống tuổi.
“Mẹ, sao vậy mẹ?” Lúc Sở Chiêu Chiêu lên tiếng, người đàn bà luống tuổi kia cũng quay lại nhìn cô, “Ây da! Chiêu Chiêu đã lớn vậy rồi à? Đúng là con gái mười tám thay da đổi thịt, càng lớn càng đẹp!”
Trong tức thì, Sở Chiêu Chiêu liền hiểu vì sao vẻ mặt mẹ cô lại khó chịu như vậy.
“Chiêu Chiêu, con còn nhớ dì không? Dì là dì Phượng nè!” Dì Phượng mặt mày hớn hở, tay chân khua loạn xạ, “Lúc trước Nhị Oa nhà dì thân với con nhất đó! Con còn nhớ không?”
Tất nhiên là Sở Chiêu Chiêu nhớ rõ, đây đều là đồng hương của cô.
Nhưng cũng chính những người đồng hương này đã bức cả nhà cô bỏ quê mà đi.
Sở Chiêu Chiêu sinh ra ở một thôn nghèo ở khu vực núi non gần vùng Tây Nam, cô còn nhớ trước cửa nhà có một cái hồ rất lớn, đến mùa xuân sóng nước dập dềnh, vịt bơi thành từng đàn trên hồ, cô cùng đám nhóc trong thôn còn cầm cây đuổi vịt chơi.
Còn có một cánh rừng trúc, đến mùa đông, cả nhà sẽ trộn cơm với thịt khô nhồi vào trong ống trúc, tự làm món cơm lam nướng.
Thời thơ ấu của Sở Chiêu Chiêu rất vui vẻ, nhưng cô vẫn luôn ốm yếu. Cô vừa vàng vọt vừa ốm tong teo, còn thường xuyên bị bệnh vặt.
Thời đó, nếu trẻ con không bị bệnh nặng, rất ít người đưa trẻ đến bệnh viện trong trấn để khám, vì vậy nhà họ Sở cũng không biết con gái mình thiếu một số chất nên mới bị như vậy.
Nếu có người giải thích với ba mẹ Sở con gái họ bị thiếu chất, họ nghe cũng chưa chắc hiểu hết. Nhưng lời ông đồng bà cốt bảo mệnh Sở Chiêu Chiêu thiếu quý nhân phù hộ, gặp được quý nhân sẽ tốt hơn thì họ lại hiểu được.
Năm Sở Chiêu Chiêu chín tuổi, nhà A Bằng sát vách không biết mang một đứa bé gái ba tuổi từ đâu về.
Đứa bé này đẹp như tranh trẻ em ngày tết, vừa trắng vừa xinh, người trong thôn thấy vậy đều rất hâm mộ.
Ban đầu, Sở Chiêu Chiêu còn không hiểu sao mọi người lại hâm mộ nhà A Bằng, trong nhà phải nuôi thêm một miệng ăn, đối với hộ nghèo như nhà A Bằng thì có gì tốt đâu? A Bằng nhà họ là độc đinh, đáng tiếc lúc còn bé bị sốt bại liệt, hai chân không đi được, trước giờ đều phải ngồi xe lăn. Mà người nhà A Bằng đơn chiếc, chỉ có cha mẹ và ông nội, nên cả nhà đều xem cậu bé như châu như bảo.
Sau này, có đêm cô không ngủ được, nghe ba mẹ thấp giọng trò chuyện trong chăn mới biết, hoá ra cô bé kia là ba mẹ A Bằng mua ở ngoài về, để sau này hai người già rồi thì có người chăm sóc cho A Bằng cả đời.
Dạng này ở chỗ bọn họ được gọi là con dâu nuôi từ bé.
Sau đó, nhà A Bằng cho cô bé kia một cái tên, gọi là Hồng Hồng.
Có điều chuyện này ở quê Sở Chiêu Chiêu cũng không phải hiếm gặp, mọi người gặp mãi thành quen.
Cho đến ba năm sau, mẹ A Bằng như phát điên đuổi Hồng Hồng ra đường.
Lúc đón Hồng Hồng về, nhà A Bằng còn làm hai bàn tiệc rượu để ăn mừng.
Chỉ là một năm sau, A Bằng theo cha lên trấn trên họp chợ, gặp tai nạn xe mà chết.
Hai năm sau, ông nội A Bằng lên núi đốn củi té chết.
Ba năm sau, cha A Bằng xuống sông tắm, bất ngờ gặp lũ cuốn, đuối nước chết.
Ngày cha A Bằng qua đời, mẹ A Bằng không nhịn được nữa, phát điên mắng mỏ Hồng Hồng, nói cô bé là tai tinh, muốn đuổi bé đi.
Loại chuyện này không ai dám ra mặt khuyên can, dù sao trong lòng mọi người đều cho rằng cô bé này chính là sao chổi.
Vì thế, lúc cô bé sáu tuổi bị đuổi khỏi nhà, ngày ngày ăn mặc rách rưới, đi khắp nơi xin cơm nhưng không phải ai cũ ng đồng ý cho, có người vừa thấy bé đã đuổi đi, sợ bé mang đến vận xui cho nhà mình.
Ba mẹ Sở không đành lòng, bàn bạc xong thì thống nhất mỗi ngày bới sẵn đồ ăn vào trong một cái chén lớn, để ở cửa, cho Hồng Hồng đến lấy ăn.
Có điều, Sở Chiêu Chiêu cảm thấy chỉ có chó hoang mới phải ăn như thế. Vì vậy cô đề nghị, hay là kêu Hồng Hồng vào nhà ăn cơm.
Ba mẹ cô chần chờ thật lâu, sau cùng vẫn không đồng ý.
Ba người thành hổ, những lại đồn đại vô căn cứ trong một cái thôn tách biệt với thế giới bên ngoài rất được tin tưởng, lúc nhà nhà đều nói Hồng Hồng là tai tinh, ba mẹ Sở cũng tin.
Sở Chiêu Chiêu không nói được ba mẹ, mỗi ngày đều bưng bát cơm ngồi ở cửa ăn cùng với Hồng Hồng.
Ngày qua ngày, sau cùng Hồng Hồng cũng được vào bàn ăn chung.
Lý do cũng không phải vì Hồng Hồng da mặt dày hay vì Sở Chiêu Chiêu kiên trì, đơn giản là vì ba mẹ cô đều là người lương thiện. Người ta ỡm ờ làm chuyện xấu, nhà họ lại ỡm ờ làm chuyện tốt.
Mấy ngày sau, gió thu bắt đầu thổi.
Trước đó Hồng Hồng đều tìm đống cỏ khô để ngủ, dù sao mùa hè ban đêm chỉ nhiều muỗi một chút, không có vấn đề gì lớn.
Nhưng bắt đầu vào thu, trời ngày càng tối sớm.
Mỗi lần nhìn đến gương mặt xinh xắn của Hồng Hồng, ba mẹ Sở đều lạnh cả người. Nếu cô bé vẫn lưu lạc bên ngoài như vậy, nhất định sẽ có người xuống tay hại đời cô bé.
Nhưng ba mẹ Sở cũng không có cách để Hồng Hồng đến nhà mình ở, dù gì ăn chung một mâm là một chuyện, ngủ trên giường nhà mình lại là chuyện khác.
Trong lòng họ vẫn cố kị chuyện cô bé là tai tinh.
Sau nữa, hai người tự xem như nghĩ ra một cách thông minh, đó là đem một cái sô pha trống trong nhà đặt dưới mái hiên, dán kín cửa sổ nhà họ lại.
Cách một cái cửa sổ, nếu buổi tối có chuyện gì, ba Sở cũng có thể chạy ra ngay để ứng cứu.
Thế là Hồng Hồng bắt đầu cùng Sở Chiêu Chiêu “ngủ dưới một mái nhà”, đắp chăn bông nhà họ, ăn cơm nhà họ, chỉ có ba Sở mẹ Sở vẫn tự lừa mình dối người “Đứa bé này không liên quan đến nhà chúng tôi.”
Ba ngày đầu tháng chín là ngày họp chợ ở trấn trên, từ sáng sớm ba mẹ Sở đã mang vác hàng hoá đi nhờ xe tải của người khác lên trấn, để lại Sở Chiêu Chiêu và Hồng Hồng ở nhà giữ nhà.
Hai cô bé con chơi với nhau đến tối, thấy trời tối rồi mà ba mẹ chưa về, sang nhà hàng xóm hỏi mới biết xe tải trên đường gặp sự cố, ba mẹ Sở phải đến mai mới về.
Vì vậy Sở Chiêu Chiêu thu dọn qua loa rồi đi ngủ.
Một đêm này, thay đổi vận mệnh cả đời Sở Chiêu Chiêu.
Bình thường cô ngủ rất nông, nhưng tối đó lại ngủ rất sâu, sâu đến mức khi cô mở mắt thì đã nằm ở bệnh viện.
Cô không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy mẹ Sở khóc đến đỏ mắt, ba Sở vẻ mặt mệt mỏi đứng bên.
Còn có Hồng Hồng đang nép vào trong góc.
Khi tình hình Sở Chiêu Chiêu khá lên, ba mẹ mới nói với cô, đêm hôm đó cô quên mất trong nhà có đốt than, gió lớn làm cửa sổ đóng lại.
Lúc đó Hồng Hồng ngủ bên ngoài nghe thấy mùi khó ngửi, gõ cửa mãi không được liền chạy đi cầu cứu, có mấy người hàng xóm khoẻ mạnh đến phá cửa, cứu Sở Chiêu Chiêu đã hôn mê ra, chạy suốt đêm đưa lên bệnh viện.
Nếu không phải có người ngủ dưới mái hiên, sợ rằng sáng hôm sau hai vợ chồng nhà họ Sở trở về chỉ có thể nhìn thấy thi thể lạnh lẽo của Sở Chiêu Chiêu trên giường.
Đã nhiều năm trôi qua, Sở Chiêu Chiêu sắp không nhớ được chuyện lúc đó, chỉ ấn tượng nhất đêm ở bệnh viện.
Bây giờ cô cũng không nhớ cụ thể là ba mẹ bàn bạc thế nào mà nhận nuôi Hồng Hồng, còn đặt tên cho em là Sở Minh Minh.
Chỉ nhớ từ đó về sau, Sở Chiêu Chiêu có thêm một em gái.
Có điều, sau này có nhiều người rỗi rãi không có việc gì thường túm năm tụm ba đàm tiếu sau lưng nhà họ Sở, sau này còn không thèm nói xấu sau lưng, đứng trước mặt họ nói thẳng con bé này là sao chổi vân vân, không phải con bé cứu con hai người, mà chuyện không may của con hai người là do con bé này mang tới.
Năm đó, Sở Chiêu Chiêu đi đến đâu cũng nghe mấy lời này.
Thậm chí, lúc ba mẹ cô ra ngoài làm việc còn có mấy bà thím trong thôn kéo cô lại, cười tủm tỉm dạy: “Con xem, đây là sao chổi của nhà con, con đánh nó đi! Cào cấu nó đi!”
Mấy bà thím này, bao gồm cả dì Phượng trước mặt.
Vậy nên dù nhiều năm đã qua, Sở Chiêu Chiêu nhìn thấy bà ta cũng không vui vẻ nổi.
Nếu không phải tại bọn họ, cả nhà cô sao phải tức giận vì người khác chỉ trỏ đến mức đi xe lửa hơn hai ngày đến nơi khác làm thuê làm mướn chứ?
“À… dì Phượng à…” Sở Chiêu Chiêu bình tĩnh đáp, “Sao dì lại ở đây?”
Dì Phượng hào hứng đáp: “Con dâu của dì ở phòng bệnh kế bên, haiz! Nghe nói con thi đậu đại học phải không? Con học ở đâu vậy?”
Sở Chiêu Chiêu nhíu mày, “Con tốt nghiệp rồi.”
Lúc này, Mục Tế Vân và Sở Minh Minh cùng đi vào.
Dì Phượng vừa nhìn thấy Sở Minh Minh liền hỏi: “Ối chà! Hồng Hồng đó hả?”
Sở Minh Minh nghe cái tên Hồng Hồng này có chút quen tai, nhưng cũng không nhớ được chính xác, chỉ ngơ ngác nhìn người đàn bà trước mặt.
Phản ứng của Sở Chiêu Chiêu lại kích động hơn nhiều, cô túm tay Sở Minh Minh, nói: “Ở đây đông người, chúng ta ra ngoài đi.”
Dì Phượng lại bô bô ở phía sau: “Chị coi! Hồi trước em nói chị còn không tin, lúc trước ông Sở khoẻ mạnh như vậy, vác gạo vác dầu đều không sao hết, giờ lại phải mổ… Haiz…”
Sở Chiêu Chiêu không nghe nổi nữa, kéo Sở Minh Minh ra ngoài.
Mục Tế Vân cũng theo ra.
“Minh Minh, em về nhà vẽ tranh nha?” Sở Chiêu Chiêu đứng trên hành lang nói với Sở Minh Minh.
Sở Minh Minh gật đầu, “Dạ.”
Đúng lúc này Mục Tế Vân đứng ngay cạnh cô, Sở Chiêu Chiêu vừa nhìn thấy anh thì nhớ đến câu “Anh đang theo đuổi chị em”, mặt liền nóng ran.
“Đi nào.” Sở Chiêu Chiêu nói với Sở Minh Minh, “Chị dắt em ra ngoài bắt xe.”
Nói xong hai chị em nắm tay nhau ra ngoài.
Mục Tế Vân đã lấy chìa khoá xe ra, nghe thấy câu này thì không hiểu nổi nữa.
Anh giữ tay Sở Chiêu Chiêu, hỏi: “Sở Chiêu Chiêu, hôm nay em muốn xem anh như không khí đúng không?”
Sở Chiêu Chiêu không nói lời nào, cố tránh khỏi tay anh.
Mục Tế Vân tiếp: “Từ hôm qua em đã hơi lạ rồi, em thẳng thắn với anh xem nào.”
Sở Chiêu Chiêu cũng nóng lên, “Rốt cục là ai nên thẳng thắn với ai?”
Yên lặng một lúc, Mục Tế Vân bất ngờ bật cười, vẫn không buông tay cô.
Anh kéo cô sang chỗ khác, vừa đi vừa nói: “Được, vậy hôm nay em dành thời gian chúng ta nói chuyện với nhau.”
Sở Minh Minh theo sau, muốn nói lại thôi.
Không phải nói muốn đưa em về nhà sao? Sao hai người kéo nhau đi hết vậy, còn em thì sao?
Vậy nên Sở Minh Minh chỉ có thể lẽo đẽo theo lên xe.
Mục Tế Vân đưa hai người về đến nhà đã là chạng vạng.
Xe dừng dưới lầu, Mục Tế Vân ngồi trên xe nói với Sở Chiêu Chiêu: “Em sắp xếp cho em gái xong thì xuống đây, anh ở đây chờ em.”
Sở Chiêu Chiêu chưa nói đồng ý hay không, chỉ dắt Sở Minh Minh lên lầu.
Mục Tế Vân ngồi chờ một lát thì xuống xe hút điếu thuốc, hút xong lại lên xe chờ.
Lát sau, anh lại xuống xe, đứng dưới tán cây. Lên xe, xuống xe, cứ thế mà lập lại không biết bao nhiêu lần.
Mặt trời đã sớm lặn, trời tối đen, khu nhà này cũng đã lên đèn.
Mục Tế Vân xem đồng hồ, tức quá hoá cười.
Sở Chiêu Chiêu vậy mà không nói tiếng nào, để anh chờ dưới lầu hơn hai tiếng.
Anh ngước nhìn toà chung cư trước mặt, không biết nhà nào là nhà Sở Chiêu Chiêu.
Sau cùng, đến khi anh chờ hơn ba tiếng, đèn trên cầu thang mới sáng lên.
Sở Chiêu Chiêu chậm chạp bước xuống.
Mục Tế Vân nhìn cô chằm chằm, cười quái gở: “Sở Chiêu Chiêu, em cho anh chờ tới ba tiếng đồng hồ, cánh em cứng rồi phải không?”
Sở Chiêu Chiêu nhìn thoáng qua anh, xoay người đi về phía khác.
Mục Tế Vân bước nhanh về phía cô, giữ cô lại, “Đi đâu mà đi? Không phải muốn nói chuyện thẳng thắn với anh à?”
Sở Chiêu Chiêu gấp đến mức muốn vùng khỏi tay anh, vừa vội vừa sợ bảo: “Thầy ơi! Thầy ơi! Ở đây đông người!”
Mục Tế Vân liền dắt cô ra mặt sau chung cư, đi đến khu vực không có người ở.
“Sở Chiêu Chiêu, em còn muốn anh phải làm sao nữa?”
Tay vừa được thả lỏng, Sở Chiêu Chiêu đã mau chóng đút cả hai tay vào túi quần.
“Em… không muốn thầy làm gì hết, chỉ là… Thầy Mục, em không hiểu nổi, em không biết ý thầy là gì…”
“Anh là người như thế nào, ý anh là gì, em thực sự không hiểu à?”
Lúc nói những lời này, Mục Tế Vân chăm chú nhìn Sở Chiêu Chiêu.
Ánh mắt anh như chứa ngàn lời, những gì muốn nói chỉ còn thiếu viết thẳng trên mặt.
Đã nói đến mức này, chỉ có kém mỗi nước nói toạc ra mà thôi. Nhưng đây là lần đầu tiên Sở Chiêu Chiêu trải qua chuyện như vậy, cô không biết phải hồi đáp thế nào, chỉ đành dựa vào chính sách mà cô vẫn hay dùng.
一 giả ngu.
Cô nhìn Mục Tế Vân, hỏi: “Vậy thì sao?”
“Vậy thì sao?” Mục Tế Vân hít sâu một hơi, tức tối nới lỏng cà vạt.
Sở Chiêu Chiêu lùi lại một bước theo bản năng.
Vừa thấy động tác này của Mục Tế Vân, cô liền có dự cảm chẳng lành.
Bước lùi này của cô càng làm Mục Tế Vân tức đến bật cười, lần thứ hai trong ngày tức đến cười.
“Sở Chiêu Chiêu, em qua đây!”
Vốn tính sợ giáo viên, Mục Tế Vân vừa nghiêm giọng, Sở Chiêu Chiêu đã ngoan ngoãn bước sang.
“Ôm anh.”
Tim Sở Chiêu Chiêu đập thùm thùm, đầu ngón tay cũng nóng lên.
Mục Tế Vân vẫn cứ nhìn cô, không nói gì, vậy mà vẫn có khí thế hùng hổ doạ người.
Sở Chiêu Chiêu vừa vươn tay, vừa cảm thấy tủi thân vô cùng.
Đúng là khinh người quá đáng mà.
Nhưng có chuyện càng khinh người đang chờ cô, Sở Chiêu Chiêu vừa vươn tay ôm anh xong, anh còn dám tỉnh bơ yêu cầu: “Hôn anh.”
Sở Chiêu Chiêu: “…!”
Cô thả tay ngay lập tức, định trừng mắt nhìn anh.
Nhưng động tác này của cô còn chưa xong, bên hông đã có một cánh tay mạnh mẽ kéo cô lại gần, Mục Tế Vân một tay ôm chặt lấy cô, tay còn lại giữ gáy, hôn sâu.
Anh hôn không lãng mạn chút nào, vừa bá đạo vừa trực tiếp, làm Sở Chiêu Chiêu theo không kịp.
Nhưng chỉ vài giây sau, anh ngừng lại.
Anh tì trán lên trán Sở Chiêu Chiêu, dùng giọng nói trầm thấp đầy gợi cảm chỉ thuộc về riêng anh nói: “Sở Chiêu Chiêu, thả lỏng khớp hàm cho anh.”
Nhưng lúc này cả người Sở Chiêu Chiêu cứng ngắc, mắt nhắm tịt, răng cắn chặt vào nhau.
Thế là Mục Tế Vân chọc vào eo cô: “Hôm nay nếu em không thả lỏng khớp hàm ra, em nhất định đi không được.”
Nếu là thường ngày, Sở Chiêu Chiêu còn muốn cân nhắc thiệt hơn, nhưng lúc này cô gần như đã mất năng lực tư duy, vẫn cắn chặt răng, làm Mục Tế Vân không công phá được lãnh địa cuối cùng này.
Sau cùng, Mục Tế Vân thở dài, hôn sau tai cô.
Môi lưỡi anh dây dưa ve vuốt làn da mềm mại kia, Sở Chiêu Chiêu không chịu nổi, mấy lần than nhẹ thành tiếng.
Anh hôn tai cô hồi lâu, chậm rãi kéo dài xuống cổ rồi đến xương quai xanh.
Sau cùng, anh day day xương quai xanh của cô, thủ thỉ: “Chiêu Chiêu, anh vốn cho rằng giữa hai chúng ta có thể giản lược một vài bước không cần thiết, xem ra là anh quá nóng lòng rồi.”
Thanks, hay quá 🙂
Ngồi tran hàng ghế ngoài hành lang-> ngồi trên
Ở quên Sở chiêu chiêu -> ở quê
Muốn được em về nhà sao-> muốn đưa…
Từ hôm qua em đã hơi lại rồi -> hơi lạ
Ôi chương này nhiều lỗi thật. Để em sửa lại, em cảm ơn chị nhé 😀
Hí hí ?
Woa bước tiến triển mới của hai ng. Mà nhà Chiêu Chiêu tốt thật đấy. Cả nhà chăm sóc Minh Minh rất tốt ah
Công nhận tốt thật. Nhưng có đôi khi thấy lo cho người khác quá ko để ý đến Chiêu Chiêu j hết. Hic.
Đọc một mạch đến sáng luôn, truyện hay quá. Thanks bạn edit ^^
Hi nàng, mới biết đến nhà nàng buổi sáng nay, mò truyện này và đọc một hồi 42 chương. Truyện hay lắm ạ, cảm ơn nàng đã dịch.
Đọc chương này xong thấy đúng 100% em gái Sở Minh là em của thầy Mục rồi, chắc là bị
bắt cóc ::(
Truyện hay quá! Đọc một mạch hết 42 chương!
Híc sao không ra chương mới nữa ạ :((
Bỏ dịch luôn rồi hả ad :(((( truyện đang hay mà
Ủa, có edit nữa không em. Truyện đang hay mà, hóng
Truyện ra nữa không cả nhà ơi
Còn nữa không mọi người ơi
Truyện ngừng rồi hả cả nhà ơi