Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 17
Tôi và anh cùng đi.
Mặt trời lặn dần về phía tây, con hẻm nhỏ heo hút, vắng vẻ. Ngay từ đầu, người nào nhàn rỗi đã được đám tôi tớ khách sáo mời đi ra ngoài, đổi đường đi khác. Để không có ai nghi ngờ, kể cả mấy đứa hầu cận cũng đuổi đi rất xa.
Văn Thiền cứ nghĩ, sâu trong con hẻm hun hút này, lúc này chỉ có nàng và Giang Tam Lang đang rải bước đi về phía nàng.
Mang theo tâm tình xốn xang, nàng không dám phạm sai lầm, chỉ nhìn chăm chú vào bóng hình đang di chuyển trước mặt, khuôn mặt chàng trai dần trở nên rõ nét.
Chàng chậm rãi bước đến, ngọn gió khẽ thổi qua khiến ống tay áo hắn tung bay. Mi tự thanh sơn*, đôi mắt tịch mịch như mặt hồ lặng sóng, sống mũi cao thẳng, cánh môi hồng hào. Khi chàng nhìn người, luôn mang dáng vẻ trầm tư khiến người ta cảm thấy nghiêm nghị. Lúc chàng cười rộ lên, mặt mày tươi sáng, chiếu sáng ấm áp như mặt trời mùa đông, không chút ưu phiền.
[*] Mi tự thanh sơn: Ý chỉ mặt mày sáng lạn như màu xanh tươi của cây cối bao phủ núi rừng.
Cậu Ba nhà họ Giang, Giang Chiếu Bạch, là đứa con xuất sắc nhất của Giang gia, cũng là chàng trai xuất chúng nhất Trường An mà ai cũng ngóng trông. Hắn cưỡi ngựa đi trên đường Huyền Vũ ở Trường An, đám con gái không kiêng dè mà chạy tán loạn đi xem, ném hoa ném quả cho hắn. Bao nhiêu cô gái ước ao được cậu Ba Giang gia nhìn một cái, đáp lễ với các nàng.
Cốt cách như lan, nhưng hành sự lại không dịu dàng như nước. Lúc ở Trường An, chàng từng làm quan ngự sử triều đình, tay mang ấn bạc, đái* xanh, phụ trách việc xử án triều đình. Đám công tử ăn chơi lụa là chỉ cần nghe thấy tên chàng, tay chân liền mềm nhũn.
[*] đái: thắt lưng áo của đàn ông thời xưa.
Chàng cao quý như hạc, đứng thảnh thơi giữa bãi bồi, ráng phủ một màu lên lông hạc, đẹp tựa như ngọc, không khỏi khiến người ta muốn vươn xa ngắm nhìn nhưng nhìn không rõ.
Mấy tháng trước, nhà họ Giang bị người ta ghen ghét đố kỵ, nên cả nhà dời xuống Lĩnh Nam. Chức quan Ngự sử của Giang Chiếu Bạch cũng không thể giữ được. Văn Thiền nghe nói anh Giang không cùng người nhà đi Lĩnh Nam, mà dọc đường trú tại Cối Kê…. Đêm hôm ấy, Văn Thiền lật xem gia phả nhà mình, cuối cùng mới nhớ ra người cô gả đến Lý Gia, hình như là danh gia vọng tộc ở Cối Kê.
Nàng nghĩ, đây chính là cơ hội của nàng.
Mười bước……
Chín bước……
Năm bước……
Ba bước……
Khuôn mặt Giang Chiếu Bạch in hình trong đôi mắt trong veo của thiếu nữ ngày càng rõ hơn. Trái tim nàng đập thình thịch, kế hoạch ấp ủ đã lâu hôm nay mới ‘Gặp lại’. Nàng phô ra dáng vẻ xinh đẹp nhất, đoan trang nhất, nở nụ cười tươi đẹp nhất kết hợp với biểu cảm ngạc nhiên phù hợp, chào hỏi chàng, “Giang Tam Lang?”
Chàng trai có khuôn mặt tuấn tú cách chỉ còn một bước chân.
Văn Thiền giả bộ vô ý nhìn lên, khóe miệng lộ ra nụ cười có phần kinh ngạc, muốn chào hỏi chàng một cái. Nàng vừa mới nở nụ cười, ống tay áo đôi bên song song khẽ chạm vào nhau, từng bước một bước qua nàng.
Đi lướt qua nhau……
Chàng trai tuấn mỹ vô cùng, đôi mày nhíu lại sâu xa, cúi đầu trầm tư suy nghĩ, hắn không nhìn thấy Văn Thiền, chỉ đi lướt qua Văn Thiền…Giang Tam Lang có khác, không giống người bình thường, người đẹp như thế đứng ngay trên lối đi nhỏ mà hắn không thấy.
Văn Thiền đờ đẫn.
Nghe tiếng bước chân đi xa dần bên tai, ngẫm nghĩ có nên quay lại ngay lập tức, chặn đường chàng ấy rồi tiếp tục màn chào hỏi đầy ngạc nhiên với chàng?
Văn Thiền quyết định nhanh chóng, rồi xoay người lại. Tuy nhiên, nàng vừa mới ngoái đầu lại thì đã bị một giọng nói dọa chết khiếp từ trên đầu vọng xuống. Giọng nói ấy, đang chào hỏi nàng, “Ve Ve!”
Văn Thiền lại đờ đẫn như trước.
Chớp mắt đất trời xoay chuyển, thiếu nữ ngẩng mặt, nhìn thiếu niên đang ngồi thoải mái trên đầu bờ tường, Lý Tín. Thiếu niên vẫy tay, cụp mắt nhìn xuống nhìn một mình nàng, gương mặt thiếu nữ thanh tao in trong đáy mắt hắn. Hắn nở nụ cười tươi rói, buông một câu sắc lẹm khiến người ta nói không nên lời, “Ve Ve! Con hẻm dài như vậy chỉ có hai chúng ta. Nhân duyên dày thế này, em cảm động không?”
Văn Thiền: “……”
Đàn ông trong thiên hạ có phải tất cả đều bị mù không?
Giang Chiếu Bạch không nhìn thấy nàng, trong mắt hắn có lẽ chỉ có duy nhất một mình độc bước trong con hẻm không một bóng người; Còn mắt Lý Tín lại không thấy Giang Chiếu Bạch, chỉ thấy mỗi mình nàng cô đơn lẻ bóng đứng trong con hẻm nhỏ.
Mỗi ngày nàng đều phải đối phó với đám đàn ông quái dị này!
Lý Tín thấy nàng ngẩn ra nhìn hắn, lại không lên tiếng, vẻ mặt ngơ ngác rất thú vị. Hắn cười hỏi,” Nhìn ta đến ngẩn người? Cũng không cần nhiệt tình như vậy đâu.”
Ở đâu thấy Văn Thiền nhiệt tình hả? Nàng vừa gặp Lý Tín thì sợ mất hồn. Một là không ngờ hắn sẽ đột nhiên xuất hiện. Hai là nàng vốn đang vui mừng kiến tạo hình ảnh tương phùng đẹp đẽ với Giang Chiếu Bạch, bởi vì thêm một người mà tan vỡ. Ba là nàng cứ tưởng đời này nàng sẽ không bao giờ gặp Lý Tín nữa. Lẽ ra hắn đang bị quan phủ đuổi bắt mới đúng? Lấy thời gian đâu mà đến làm phiền nàng?
Nhưng người đã đến rồi.
Giờ Văn Thiền không còn sợ hắn như lúc ban đầu, nói, “Nhìn anh đến ngẩn người, là vì chưa thấy ai như……”
Lý Tín cắt ngang lời nàng nói, “Ve Ve, bình tĩnh nói chuyện. Em phải hiểu, nơi đây chỉ có mỗi mình em thôi. Tôi muốn làm gì em, không ai ngăn cản được.”
Văn Thiền: “……” Liếc mắt nhìn phía đầu bên kia con hẻm, bóng dáng chàng trai càng ngày càng xa, một cái ngoái đầu nhìn lại cũng không có, không biết đang suy nghĩ gì mà tiếng động lớn thế, chàng cũng không nghe thấy; Mà đám hộ vệ lại ở sâu tận cuối hẻm, kể cả bọn họ có chạy tới, cũng không nhanh tay bằng Lý Tín?
Thiếu nữ đành nói, “Tôi chưa từng thấy ai đặc biệt như anh.”
Lý Tín mỉm cười hài lòng.
Thiếu niên, thiếu nữ ngồi xuống gần bờ tường, ngay giữa con hẻm, hai bên đều đang suy đoán người kia nghĩ gì. Một lúc sau, Văn Thiền hắng giọng, giả vờ hỏi thử, “Vì sao anh lại ở đây? Tôi nghe nói quan phủ đang dán thông cáo bắt anh đấy, không sợ à?” Trong lòng lại đang nghĩ hộ vệ nàng ở đâu? Vì sao nghe nàng lớn tiếng nói chuyện mà không đến ngay?
Lý Tín thuận miệng nói, “ Thông cáo là em đề xuất đấy à? Sao biết rõ thế?” Hắn có nghĩ qua nhưng không thèm quan tâm, “Trên đời này, nếu tôi không nguyện ý thì đừng hòng bắt được tôi.”
Văn Thiền bội phục cái tên ngông cuồng này: “Sẽ có người đưa anh ra trước công lý.”
Lý Tín: “……”
Bên này, Lý Tín đang muốn ở cùng Văn Thiền nhiều hơn. Bên kia, Văn Thiền đang suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi sự dây dưa của Lý Tín. Đột nhiên, một giọng nói thiếu niên vang lên, “A Tín! Cậu nhanh ra đây! Chúng ta còn có việc quan trong, cậu quên rồi phải không?”
Là giọng của A Nam, thiếu niên đi cùng Lý Tín.
Khinh công Lý Tín tốt, nhảy vài bước liền chui vào trong ngõ. A Nam trèo lên thân cây, ngồi trên đó hồi lâu, chỉ thấy Lý Tín mải mê tán tỉnh người trong lòng, vứt luôn việc bọn họ đã bàn tính trước đó ra sau đầu. A Nam rủa thầm trong lòng: Công chủ Vũ Dương thật đúng là sao chổi. Vừa ra cửa làm việc, đi lại một xíu mà cũng để A Tín bắt gặp.
Thật bất ngờ, Văn Thiền cũng xem bọn họ là sao chổi, đen đủi.
Ở ngoài hẻm, A Nam quát Lý Tín với giọng nói rất to. Văn Thiền đoán hộ vệ nhà mình ở bên kia chắc hẳn nghe thấy. Nàng sẽ thoát khỏi Lý Tín ngay lập tức! Nàng vui như mở cờ, thấy thiếu niên nhíu mày liền che giấu vui mừng trong lòng, cố tình hỏi hắn, “Anh có việc gấp à?”
Vẻ mặt Lý Tín nghiêm túc, “Đúng vậy, chuẩn bị tối nay đi cướp em về làm áp trại phu nhân. Ve Ve, chuẩn bị tinh thần đi.”
Văn Thiền hoảng sợ, lùi bước về sau.
Thiếu niên đấm vào tường cười sặc sụa.
“Công chủ!” Tiếng bước chân dồn dập từ phía sau vang lên, đám hộ vệ cuối cùng cũng đến rồi. Đứng che chắn trước mặt Văn Thiền, cảnh giác nhìn thiếu niên đang cười đến điên dại.
Hộ vệ đến, Văn Thiền liền tự tin. Nhưng nàng vừa muốn hạ lệnh bắt Lý Tín, liền thấy thiếu niên ở trên bờ tường đứng dậy, huýt sáo đáp lại đằng xa, rồi nói với nàng, “Được rồi. Tôi phải đi. Nhưng trước khi đi, tôi muốn đưa em về phủ.”
Văn Thiền cân nhắc một lúc, nhìn cái bộ dáng tràn đầy tự tin của Lý Tín, hai bên đánh nhau không biết có bắt được hắn không. Nếu hắn đã quyết định đi, cuối cùng mọi người có thể chia tách đôi ngả. Vậy thì, Văn Thiền sẵn lòng.
Văn Thiền kiêu ngạo mà “Ừ” một tiếng, xoay người, bước đến xe ngựa của mình đang dừng ở cuối hẻm. Lúc này, nàng đã quên khuấy Giang Tam Lang, mà chỉ nghĩ cách thoát khỏi Lý Tín.
Tuy nhiên, thị nữ vừa dìu nàng lên xe ngựa, ngồi xuống, bức mành liền bị xốc lên, khuôn mặt hắn xuất hiện, Lý Tín cười tít mắt. Lúc này, ngoài xe nhốn nháo, “Lý Tín! Mày làm cái gì đấy?!” “Đừng có vô lễ với Công chủ!”
Văn Thiền đờ đẫn nhìn Lý Tín.
Lý Tín cười lộ ra hàm răng trắng, “ Đã nói đưa em về phủ, em lên xe ngựa thì đương nhiên tôi cũng lên xe ngựa mà.”
Hắn vừa dứt lời, thiếu nữ đột nhiên vươn người ra phía trước, hương thơm ập đến khiến hắn theo bản năng dựa vào thành xe nhường đường, không biết nàng định làm gì. Văn Thiền vén màn, bình tĩnh mở cửa xe ra trong sự ngạc nhiên của mọi người, nhảy xuống xe.
Quay mặt lại, ngước lên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của thiếu niên ở trên xe, Văn Thiền hất cằm, “Tôi không ngồi xe ngựa nữa! Tôi muốn đi bộ về phủ!”
Lý Tín: “……”
Vì không muốn ngồi cùng xe với hắn mà không đoái hoài đến đường phố đông người qua lại, Công chủ Vũ Dương quyết định đi bộ về phủ, ý chí thật mạnh mẽ.
Lý Tín sửng sốt hồi lâu, liền sờ cằm, cùng nhảy xuống xe ngựa. Hắn nhìn bóng thiếu nữ đi đằng trước, ánh mắt lộ ra vẻ yêu thích và hứng thú hơn.
Ve Ve…… Gặp mặt, mỗi lần một vẻ. Mỗi lần đều thấy một mặt khác của nàng, khiến cho hắn cảm thấy mỗi lần đều khác biệt lạ kỳ…..
Văn Thiền không muốn đi cùng Lý Tín, thà nàng tự đi bộ về. Sau đó, bọn thị tỳ đều khuyên nhủ nhưng nàng không thèm quan tâm, nhanh chân bước theo hướng đường cái, đến lối rẽ ra khỏi con hẻm nhỏ. Vốn nàng rất sốt ruột và chán nản vì chuyện xui xẻo của ngày hôm nay, nhưng sau khi đi bộ một lúc, tâm trạng đã bình tĩnh trở lại.
Đám người hầu sợ Công chủ thấy bọn họ vướng víu tay chân nên đi theo cách một đoạn không quá xa, cũng không quá gần.
Giờ lại y xì như cũ.
Văn Thiền đi dọc theo con hẻm được ngăn cách bởi hai bức tường chơi vơi, tiếng gió thổi hiu hiu, chỉ nghe thấy tiếng bước chân mình. Ngoảnh mặt lại nhìn thì trừ đám tôi tớ đi đằng sau cách đó không xa, trong ngõ nhỏ chỉ có một mình nàng.
Ngõ sâu thăm thẳm, quanh co heo hút, Công chủ thấy hơi rùng mình. Nàng có chút băn khoăn, “Lý Tín đâu rồi?” Sao lại chỉ có mỗi mình đứng đây?
Chẳng lẽ hắn biết nàng mất vui nên đi rồi?
Nhưng mà hắn đi rồi…… Con hẻm nhỏ chỉ có mỗi mình nàng, nàng thấy ngại ngùng nếu gọi người hầu đến gần hơn một chút.…… Vắng teo thế này, lòng cũng hoang mang.
Trong lúc do dự, lại nghe thấy giọng nói uể oải trên đầu, “Sao lại không đi nữa? Ve Ve, mấy thế gia vọng tộc ai nấy đi đường có phải giống như em? Đi một bước, nghỉ ba bước?”
Thiếu nữ vừa sợ vừa ngạc nhiên nhưng vẫn vui vẻ trong lòng, ngẩng đầu ngước nhìn lên:
Màn đêm bao phủ trên bầu trời, trăng sáng vằng vặc chiếu sáng một khoảng trời mênh mông từ phía sau. Khói lửa nhân gian thấp thoáng, xa mờ, tiếng chó sủa văng vẳng đâu đây. Gió khẽ thổi qua bóng hình thiếu niên, Lý Tín ngồi xổm trên bờ tường, vẻ mặt bông đùa, nhìn nàng thật nghiêm túc. Ánh trăng chiếu rọi bóng hình, sắc vàng mờ ảo. Bỗng nhiên Văn Thiền cảm thấy, trông hắn ta hình như đẹp trai hơn.
Từ đầu đến cuối, đều có hắn ở đây.
Lẩn này, mình nhặt ra 2 hạt sạn nè:
-…ráng phủ 1 màu lên lông đẹp như ngọc. Chắc là …lên trông…
– dư 1 câu: Thiếu niên vẫy tay, nhìn đến đầu tường ngồi đến tuỳ ý thiếu niên.
Hí hí… Chắc do có người hóng nên nàng làm gấp chứ nào giờ khó nhặt dc sạn của nàng lắm.
Cảm ơn nàng. Ngày nào mình cũng hóng!
Cảm ơn Nàng Trà nhiều lắm. ^^ Mình đi sửa lại liền đây. Câu trên đúng là phủ lên lông hạc đó, để mình bổ sung thêm chữ hạc cho rõ ý. <3 <3