Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 16
Gặp Lý Tín ở lối rẽ
Nhảy Đại Thần chẳng có gì hay ho.
Buổi sáng, nàng được các vu sư đeo mặt nạ dẫn ra sân sau, bị một đám người vây xung quanh. Nàng ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vu sư liền giơ một ngọn đuốc lên và bắt đầu đi vòng quanh nàng. “Boong boong” tiếng chiêng bất chợt vang lên khiến cho nàng giật mình, còn các vu sư bắt đầu khoa chân múa tay chạy nhảy xung quanh nàng.
Ánh mặt trời chói chang, chiếu lên những chiếc mặt nạ trông thật gớm ghiếc và đáng sợ.
Bên ngoài đại điện đặt một cái lư hương, khói hương nghi ngút, từ từ bay lên không trung. Trong làn sương mờ ảo, thiếu nữ nghe thấy tiếng hát hò, giai điệu kỳ quặc cùng những âm thanh kỳ quái từ khắp bốn phương tám hướng, khiến đầu nàng ong ong như muốn nổ.
Đám vu sư này không có ý định dừng lại, không chỉ ca hát nhảy múa ở sân sau, mà còn kéo nhau chạy ra sân trước, nhảy khắp mọi ngóc ngách trong phủ nhà họ Lý. Gia tộc họ Lý là một gia tộc lâu đời và có tiếng ở Cối Kê, từ khi đương triều mới thành lập đã xuất hiện và tồn tại trong suốt hàng trăm năm nay. Đất nhà họ Lý rộng không đếm xuể, vừa nghe nói đến phải chạy khắp một lượt, bỗng chốc Văn Thiền sa sầm mặt mũi .
Nàng chạy đến mức buồn nôn hoa mắt chóng mặt.
Không chỉ chạy, mà còn bị vây quanh, bị nhìn ngó.
Nàng còn thường xuyên nghe thấy tiếng cười thì thầm của đám gia nhân trong phủ. Nhưng nàng vẫn thờ ơ, nét mặt lãnh đạm, không nói gì, cứ như thế tiếp tục chịu đựng.
Sau khi bị dày vò cả buổi sáng, buổi trưa, Văn Thiền đến ăn cơm cùng Văn Dung. Vừa đi qua một khóm hoa cỏ, cây cối, nàng liền nhìn thấy người phụ nữ đẹp đang cúi mặt lặng nhìn bên cửa sổ, Văn Thiền xốc lại tinh thần.
Trời đã nghiêng bóng, phụ nhân ngồi trước cửa sổ, mái tóc như mây buông xuống, bàn tay mảnh mai vẫn đặt trên cuốn sách, lơ đãng cúi đọc như người mất hồn. Bà ngồi đó thẳng lưng, trong bộ váy dài duyên dáng, mềm mại, toát lên mình khí chất thanh tao khiến cho ai nhìn thấy cũng phải tấm tắc khen ngợi.
Đây chính là Văn Dung, cô của Văn Thiền.
Sự xuất hiện của công chủ luôn được chào đón trang trọng. Văn Thiền vừa tới cửa, tiếng ngọc bội va chạm vào nhau, kẻ hầu người hạ đón trước theo sau, vừa bước vào cửa, người phụ nữ trong phòng đã nghe thấy. Bà mỉm cười ân cần với cô cháu gái rồi gọi cô vào phòng.
Văn Thiền nhìn thấy cô mình hôm nay còn có thể bước ra khỏi giường, nhìn thần sắc cũng không tệ, nghĩ bụng có phải bệnh tình cô nay có chuyển biến tốt hơn rồi không?
Thế nhưng sau khi được Văn Dung gọi tới ngồi xuống bên cạnh, bà liền kéo tay nàng, ân cần hỏi: “Tiểu Thiền, hôm nay trong lúc nhảy Đại Thần, các vu sư giao tiếp với thần linh con có nhìn thấy anh Hai con không? “
Văn Thiền: “…”
Thấy nàng không trả lời, Văn Dung có chút lo lắng, khuôn mặt xuất thần của bà đối diện với gương mặt thanh tú của cháu gái, lại gặng hỏi: “Vậy thì con có nghe thấy tiếng của anh Hai con không?”
Văn Thiền: “…”
Hầu già bên cạnh ho khan một tiếng, nhắc nhở chủ nhân chú ý, không nên làm cho Công chủ hoảng sợ.
Văn Thiền đoán không sai, Văn Dung hôm nay quả nhiên có chuyển biến tốt hơn so với bình thường, ít nhất cô không ngẩn ngơ thất thần, có thể giao tiếp với mọi người bình thường. Văn Thiền không có tin tức bà muốn nghe, trong lòng bà có chút thất vọng, nhưng cũng không đến mức suy sụp tinh thần, “Xem ra biện pháp này không có tác dụng rồi.”
“… Cô à, cô thật sự tin nhảy Đại Thần có tác dụng?” Văn Thiền nghĩ một lúc, liền nhắc nhở cô, “Con nghe người ta nói nhảy Đại Thần gọi hồn đều là cho người chết. Nếu gọi tới được thì chẳng phải là yêu quái à. “
Nàng nói một cách khéo léo, nhưng trong lòng lại thằng thừng cho rằng, đây đúng là một trò lừa bịp.
Văn Dung cảm thấy Văn Thiền nói đúng.
Cô nắm chặt tay Văn Thiền, hai mắt sáng lên, vui vẻ nói: “Tiểu Thiền, con nghĩ vậy sao?!”
“……Vâng ạ.”
“Con quả nhiên có duyên với anh Hai con … Trước đây không có ai nhắc nhở ta chuyện này, con nói đúng, ta suy nghĩ quả là nông cạn.”
Văn Thiền cười khan một tiếng: Không có ai nhắc nhở, chẳng phải sợ cô lại phát ngốc sao?
Tinh thần Văn Dung phấn chấn hơn, sau một hồi suy nghĩ, liền nảy ra một ý tưởng mới, “Nếu như nhảy đại thần cũng vô dụng, vậy chúng ta đi tìm thần tiên hạ phàm hỏi đường đi.”
Văn Thiền: “…”
“Tiểu Thiền, con với anh Hai con có duyên như vậy, cách này con nhất định phải tham gia.”
Văn Thiền: “…”
“À đúng rồi! Thiên Trúc không phải truyền đến một đạo giáo gì đó sao? Hình như là Phật phà gì đó … Tiểu Thiền, con cùng cô đến chùa quyên góp một ít tiền hương hỏa, để cái vị phật gì đó phù hộ cho anh Hai con được bình an!” Nói xong, bà liền quay sang dặn vị ma ma đứng hầu,” Lấy thẻ tên của ta đi gom ít tiền lại đây. “
Văn Thiền: “… Cô à, cô đang nghiêm túc thật sao?”
Văn Dung có động lực mới liền bỏ qua cô cháu gái đang làm khách này. Bà hào hứng kéo tay bà hầu già và thảo luận về việc đi đền chùa và nhiều nơi mà bà có thể xả tiền quyên góp. Bà phải tiếp tục phấn đấu trên chiến trận đầu tiên của phương pháp cầu Thần cầu Phật mà bà mới nghĩ ra.
Bà rất tiều tụy.
Bà phải làm hết mọi cách để tìm đứa con trai thất lạc của mình.
Cuộc sống của bà dường như rất tẻ nhạt, bà không có tâm tư lo nghĩ xử lý những việc khác, trong lòng bà, chỉ còn sót lại một việc duy nhất cần làm.
Thật tội nghiệp và đáng buồn, đúng là tâm tư của bậc làm cha, làm mẹ.
Văn Thiền hướng về phía cửa sổ thở dài một cách nặng nề. Lúc này nàng mới thực sự nhận ra, người cô mà nàng hết mực yêu quý đang chết dần chết mòn, không còn cách nào cứu chữa. Trừ khi thực sự tìm được ông anh họ này, nếu không bệnh tình của cô nàng sẽ không khá lên được.
Nhưng sau bao nhiêu năm trôi qua rồi, anh họ nàng cũng không còn là một đứa con nít như khi còn bé nữa. Lúc đó sớm đã tìm rồi mà còn không thể tìm ra, bây giờ có thể tìm anh ở đâu cơ chứ? Hơn nữa, trong lòng mọi người đều có cùng một suy đoán — Cậu Hai nhà họ Lý bị mất tích từ thời thơ ấu, mãi giờ vẫn không tìm ra, e rằng đã mất mạng rồi.
Đêm hôm đó, Văn Thiền trở về thư phòng, thị tỳ cầm đèn đi phía trước, chiếu sáng con đường hẻo lánh trước mặt. Buổi chiều, Công chủ và nữ quân tâm sự, Thanh Trúc cũng nghe thấy. Lúc này, cô mới quay đầu nhìn gương mặt thanh tú của chủ nhân trong bóng tối, hỏi: “Công chủ thực sự sẽ đi cùng Lý phu nhân bái Phật sao?”
Thanh Trúc hỏi mới hay làm sao, Văn Dung nào đâu chuẩn bị đi bái Phật gì, có mà bà đi vung tiền thì có.
Văn Thiền nghĩ đến dáng vẻ cuồng tín của cô mình, mỉm cười rồi lắc đầu, “Không đi.” Kỳ thực, có rất nhiều người chăm sóc cô, có hay không có nàng cũng không quan trọng. Cho dù là có nàng … thì trong lòng Văn Dung cũng chỉ nhớ đến mỗi hình ảnh hư hư thực thực của anh Hai mà thôi.
Thanh Trúc nhìn nàng đầy thắc mắc.
Văn Thiền đột nhiên chớp mắt nhìn cô, giọng điệu trở nên rất sinh động, “Thanh Trúc, chẳng lẽ em nghĩ chúng ta ở phủ Lý gia lâu rồi, nên thật sự nghĩ chúng ta tới đây chỉ để làm khách, không có việc gì khác phải làm? “
Thanh Trúc hơi sững sờ, tay đang cầm chiếc đèn lắc lư. Nhìn thấy thiếu nữ đi bên cạnh gương mặt bỗng chốc thẹn thùng, cô liền ngộ ra.
Tuy nhiên, Thanh Trúc vẫn tiếp tục lo ngại hỏi, “… Công chủ, người làm như vậy liệu có ổn không?”
“Có gì mà không ổn chứ? Trai cưới gái gả, âm dương hoà hợp, vốn là lẽ thường tình” Vũ Dương Công chủ dương dương tự đắc đẩy eo Thanh Trúc một cái. “Bảo em hỏi tin tức, em đã tìm hiểu được gì chưa? Đừng để đến lúc chị Cả đến bắt tôi về nhà rồi, các em vẫn chưa nghe ngóng được gì! “
Đôi mắt Thanh Trúc thoáng hiện lên nét cười, “Dạ, nô tì về sẽ giúp người hỏi thăm, cũng qua mấy ngày rồi, phía bên thị vệ chắc là có tin tức.”
Văn Thiền mới hài lòng gật đầu.
Buổi tối trước khi chìm vào giấc ngủ, Văn Thiền rốt cuộc cũng nhận được tin tức mà nàng muốn nghe từ Thanh Trúc. Thanh Trúc quỳ gối phía sau công chủ, giúp nàng chải đầu, liếc thấy mấy chữ phía trên thẻ tre.
Thanh Trúc không biết chữ, sống trong thời buổi này người bình thường không đủ tư cách đi học. Nhưng cho dù cô không biết đọc, chỉ nhìn lướt qua, cô cũng biết đại khái mấy chữ đứng đầu nhất định phải là “Giang Chiếu Bạch”.
Cậu ba nhà họ Giang – Giang Chiếu Bạch.
Công chủ đuổi theo người đó, từ Trường An đến tận Cối Kê.
Lang quân nhà họ Giang khôi ngô tuấn tú, tài năng xuất thần, khiến cho công chủ nhà cô si mê như điếu đổ. Từ khi đến Cối Kê, liền ra lệnh cho đám thị vệ ra ngoài hỏi thăm tin tức của cậu Giang, hỏi xem có phải chàng thực sự ở Cối Kê không? Hằng ngày thường làm gì? Giao tiếp qua lại với ai nhiều… Nam thanh nữ tú trưởng thành, tương tư ái mộ ai đó, có lẽ đa phần đều như vậy.
Mấy ngày sau, Văn Thiền không đoái hoài gì đến chuyện gia đình người cô nữa, Lý Y Ninh rủ cô đi chơi, cô cũng không đi. Nàng đã đặt hết tâm tư của mình vào người trong lòng rồi.
Hộ vệ nói rằng cậu ba nhà họ Giang đã cho làm một căn nhà tre ở bên thành Cối Kê, có vẻ như là để giảng đạo. Văn Thiền không biết đang làm gì, nhưng ít nhất cô biết rằng vào một thời điểm nào đó, mỗi buổi tối, chàng đều ra ngoài mua một bầu rượu và phải đi qua một con hẻm.
Đúng là cơ hội tốt để Văn Thiền “chạm trán” với chàng.
…
Sau khi lên kế hoạch ba hai ngày, Văn Thiền cảm thấy mình đã tìm được thời cơ thích hợp nhất. Cô đặc biệt ăn mặc chỉnh tề, vốn đã là mỹ nữ nhưng nhất định phải trang điểm cẩn thận, nàng tươi tắn, kiều diễm bước ra cửa, hộ vệ canh cửa ngẩn ra, tim đập loạn xạ.
Thanh Trúc nhỏ giọng nhắc nhở, “Công chủ, cậu Giang hình như không để tâm đến ngoại hình …” Nếu không, người cũng đâu cần phải lặn lội đường xa đuổi theo tới tận đây.
Văn Thiền ngượng ngùng cười, “Đương nhiên, chàng không phải là người ‘trông mặt mà bắt hình dong’. Chàng ấy phẩm chất thanh cao, nho nhã, xuất sắc hơn người, không phải người thường có thể so sánh được.”
Thanh Trúc: “…”
Cô ấy không có ý đó … nhưng mà quên đi, Công chủ vui là được.
Chạng vạng tối, một chiếc xe ngựa dừng lại ở một ngõ nào đó. Văn Thiền thướt tha yểu điệu bước xuống xe, đón lấy túi điểm tâm Thanh Trúc sớm đã chuẩn bị trước cho nàng, đi vào trong ngõ.
Những người theo hầu đều canh giữ bên ngoài, còn Vũ Dương Công chủ thì đi đi lại lại trong ngõ mà thiếu niên sắp đi qua.
Nàng cầm chiếc bánh ngọt trên tay, làm như đích thân mình mới đi mua về vậy, đợi lát nữa chàng đi ngang qua, liền có thể ‘vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ’ chào hỏi, “Ở nơi đất khách quê người tình cờ gặp gỡ” với anh.
P/S: Hoá ra công chủ của chúng ta khi say mê điếu đổ một người cũng hăng làm bộ làm tịch giống ai thôi ?
Mọi thứ đều được lên kế hoạch một cách chu toàn.
Văn Thiền đi vào ngõ, trong lòng đánh trống ngực thình thịch, có chút mất kiên nhẫn.
Những tia nắng cuối ngày lọt vào ngõ, chiếu lên bóng dáng mảnh mai của cô gái. Đột nhiên như có linh cảm, nàng liền quay đầu lại, nhìn thấy một vị lang quân mặc trên mình chiếc áo tím rộng thắt đai lưng.
Chàng trai đó ngược hướng ánh sáng, không thể nhìn rõ dung mạo. Nhưng vóc người cao ráo, giữa thắt lưng ngọc bội treo lủng lẳng, bước đi trầm ổn, vò rượu trên tay tuyên bố thân phận của hắn.
Ánh hoàng hôn khuất dần, năm tháng lặng lẽ, chàng chậm rãi bước đến, dưới những tia nắng cuối cùng của buổi chiều tịch, toát lên vẻ đẹp mê hoặc lòng người.
Trong con hẻm đầu mùa đông, thiếu nữ e lệ cúi đầu xuống, nàng nhìn thấy biển mây vàng trang trí trên mép áo choàng của chàng trai trước mặt, cuồn cuộn dâng trào như quấn lấy nàng, tất cả mọi thứ khiến nàng trở nên hồi hộp đến ngạt thở .
Bình tĩnh lại, Văn Thiền tạo dáng vẻ kiều diễm thướt tha, mê hoặc lòng người nhất của mình, đi về phía chàng trai.
Nàng không biết rằng cùng lúc đó, có một thiếu niên đang leo trên tường rất kinh ngạc, vui mừng vì vô tình nhìn thấy nàng.
Lý Tín ngồi dựa vào tường, cười thích thú đón lấy duyên phận trời định ban xuống cho mình.
Lý Tín ơi Lý Tín. Chặng đường theo đuổi Công chủ mỹ nhân của anh thật lắm gian nan. Công chủ có người trong lòng rồi. Hu
Con đường tình ái của anh còn gian nan lắm. ?? Cảm ơn bạn đã luôn dõi theo và ủng hộ nhà mình nhé.
Ô la la! Công chủ cũng hiện đại quá! Vượt ngàn dặm xa, bất chấp nguy hiểm để gặp người trong mộng nè!
Chậc chậc… Trái tim thiếu nữ khi phải lòng ai đó vẫn thường bất chấp thế đấy, thế nên dù chàng Lý Tín của tụi mình tốt đến mấy cũng chưa lay động được nàng nè! hu…
Cám ơn nàng vẫn luôn theo dõi và ủng hộ nhé! >3