Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 18
Ta còn lâu mới là bạn bè với hắn
Trăng thanh gió mát, Văn Thiền bước đi trong hẻm nhỏ yên tĩnh. Đám người hầu không biết tâm sự trong lòng nàng, chỉ dám giữ khoảng cách như trước, không xa không gần lặng lẽ theo sau chủ nhân, trông nàng như đang độc bước trong con hẻm sâu. Dù sao thì nàng cũng không cần đám người hầu kém cỏi chậm chạp đó nữa, vì nàng biết mình không đơn độc.
Lý Tín ở ngay phía trên, bước đi cùng nàng.
Lúc thì hắn đi trên tường, lúc thì nhảy lên cây, có lúc lại đứng trên nóc nhà của người ta.
Một tiếng động nhẹ giữa đêm, xào xào xạc, Văn Thiền không ngừng nghĩ đến thiếu niên hống hách, ngạo nghễ không ai bằng kia, không hề hay biết lúc này cái kẻ không nhanh không chậm theo chân nàng phía trên cao ấy, đã đi trước mấy bước, nhàn nhã ngồi chờ nàng phía trước.
Sương mù dày đặc bao phủ, gió thổi từ đầu bên kia hẻm tới, đêm đông vốn đã lạnh, vậy mà trong khoảnh khắc này, lòng nàng lại bùng lên dư vị “âu yếm, quấn quýt bên nhau”. Nàng bất giác mỉm cười, trong lòng hân hoan.
Một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu hỏi nàng, “Cười cái gì đó?”
Văn Thiền: “…”
Lý Tín vừa mở lời, liền thức tỉnh nàng từ trong cảnh tượng đẹp đẽ trở lại với thực tại. Đúng rồi, người đi cùng nàng lúc này là Lý Tín, hắn còn vừa phá vỡ kế hoạch hoàn hảo của nàng, có gì mà vui cơ chứ.
Vẻ mặt đang tươi vui bỗng chốc tối sầm lại.
Thiếu niên trên đầu lại hỏi: “Em lại rầu rĩ chuyện gì vậy?”
Văn Thiền cảm thấy mình như trở thành trò cười trong mắt hắn, không muốn để ý đến hắn, bước nhanh lên trước vài bước. Lại nghe thấy tiếng sột soạt quen thuộc, Lý Tín vẫn không vội vàng đuổi theo. Thành thật mà nói, có kẻ mà nàng luôn xem thường ấy đi bên cạnh trong đêm tĩnh mịch, thực sự vẫn cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
Chẳng mấy chốc đã ra khỏi con hẻm, hoà mình vào phố chợ đêm. Nàng đi giữa ánh đèn, khu chợ sôi động hẳn lên, khác hẳn chợ đêm ở Trường An. Những người bán hàng rong cất tiếng rao bán, phụ nữ thì đang mặc cả, người già thì đứng phía sau chỉ chỉ trỏ trỏ … Văn Thiền bước chậm hơn một chút, nhìn hoa cả mắt, nàng — nhìn qua đó.
Không ai quấy rầy giãn đoạn nàng, nàng ngắm nhìn một hồi lâu… Dường như đã quên mất Lý Tín vẫn đang theo sát phía sau nàng.
Nàng chen chúc ra khỏi chợ đêm, chỉnh trang lại quần áo, ánh mắt vẫn lưu luyến không nỡ rời khỏi khu phố náo nhiệt phía sau lưng mình, khi nàng tiếp tục bước vào trong con hẻm, vẫn nghe thấy tiếng huyên náo phía sau bức tường cao chơi vơi, Lý Tín bỗng nhiên cất tiếng: “Ve Ve à, nàng đã đi nửa giờ rồi.”
Văn Thiền tâm trạng vui vẻ nên “À” một tiếng.
Thiếu niên phía trên đầu ngạc nhiên, “Không mệt sao? Mấy cô nương như nàng đi bộ nhiều thế này thường thì sẽ rất mệt.” Giọng điệu của hắn tràn đầy tiếc nuối, nếu Ve Ve mệt rồi, không bước nổi thì… chả phải sẽ cho hắn cơ hội rồi sao?
Kết quả Lý Tín lặng lẽ nhìn, thấy Văn Thiền nhìn chợ đêm rất vui vẻ, bước đi không biết mệt mỏi.
Văn Thiền đảo mắt qua lại, liền biết ý định của Lý Tín. Trên thực tế, ngày nào nàng cũng bị người ta quan sát, bị tới mức đong đầy kinh nghiệm rồi. Trong lòng bật ra tiếng cười, tiếp tục mặc kệ hắn.
Lý Tín không để ý đến thái độ thờ ơ của nàng, “Xem ra em đã đi không ít nơi?” mới có nhiều sức lực như thế.
Văn Thiền thở dài, cảm thấy nếu nàng tiếp tục im lặng không nói, chắc hắn sẽ bô bô không biết điểm dừng mất. Nàng nắn chiếc cổ nãy giờ cứ ngẩng lên ngắm nhìn đến cứng đờ của mình, trong lòng tâm trạng phức tạp, miền ký ức xa xôi như lại ùa về.
“Không. Cha tôi nói, cát vàng mênh mông trải dài, những trận chiến anh dũng ở biên cương phía Bắc, Đại Nghiên Tương non xanh nước biếc uốn lượn, còn có ánh mặt trời rực rỡ, cảnh đẹp hữu tình khắp nơi ở Xuyên Tây … Có rất nhiều nơi tuyệt đẹp trên thế gian này, nhưng tôi là con gái, sẽ không bao giờ có thể đặt chân đến những nơi đó trong suốt cuộc đời mình. “
[*] Đại Nghiên Tương: Là tên gọi cũ của thành cổ Lệ Giang, tỉnh Vân Nam.
Lý Tín cúi đầu nhìn cô gái bước đi trong ngõ, anh nói: “Vì sao cả đời này em không thể đi chứ?” ngừng lại chút rồi tiếp tục, “Em có thể đi bất cứ lúc nào nếu muốn”.
Văn Thiền nghĩ trong lòng, hắn thì biết cái gì, cha mẹ nàng vốn hết mực yêu thương nàng, nhưng hiện giờ thời thế loạn lạc, chiến tranh liên miên trong suốt nhiều năm, nàng vẫn nên ngoan ngoãn ở thành Trường An thì tốt hơn, đâu cũng không nên đi.
Lý Tín nói, “Tôi sẽ đưa em đi.”
Văn Thiền lại ngẩng đầu nhìn hắn: “…”
Hắn nói: “Ve Ve à, hãy làm tất những gì em thích, làm tất cả những gì khiến em vui, chỉ cần em muốn, tôi sẽ nghe em sai khiến bất cứ lúc nào.”
Văn Thiền: “…!”
Nàng dừng lại, ngước cổ ngạc nhiên và sửng sốt, nhìn người thiếu niên đang ngồi xổm trên tường nhìn nàng.
Làm cái gì thấy vui thì làm? Muốn cái gì thì đoạt lấy? Muốn đi tới đâu, Lý Tín cũng sẽ đưa nàng đi?
Có một sự thay đổi kỳ lạ trong trái tim thiếu nữ, nàng lớn từng này rồi chưa từng có ai nói những lời này với nàng. Lý Tín là một kẻ hống hách, không thể tin những lời hắn nói được. Thế nhưng thế giới mà hắn mô tả thật thú vị, thật động lòng người.
Trong đáy mắt chàng thiếu niên hiện lên ý cười, cúi xuống, vươn tay liền kéo thiếu nữ đang ngẩn ngơ thất thần leo lên tường.
“A!” Văn Thiền kinh hãi hét lên một tiếng, trong vô thức thân hình nhẹ bẫng, bị thiếu niên kéo lên.
Hắn không chỉ kéo nàng lên tường, hắn còn đứng lên.
Đám người hầu phía sau nghe thấy động tĩnh bên này, thấy công chủ bị thiếu niên kia ức hiếp, vội vã chạy đến, trách mắng Lý Tín mau thả nàng xuống.
Văn Thiền hận tột độ đám người hầu chậm như rùa bò của mình, trước giờ chưa bao giờ nhanh chân kịp thời đến cứu nàng, trước khi nàng bị Lý Tín ức hiếp. Cứ phải đợi nàng bị Lý Tín kéo lên tường… Chân đứng không vững, quần áo bị gió thổi tung, thân mình lắc lư run rẩy.
Hắn vẫn khốn nạn như thế, một tay kéo nàng bay lên tường, xong đứng đấy mặc xác con gái nhà người ta.
Hắn muốn thả lỏng tay, nhẹ nhàng cúi người xuống.
Bàn tay vừa định buông ra đã bị Văn Thiền giữ chặt.
Thiếu nữ đứng không vững, lao về phía trước, trong chốc lát lao vào vòng tay đượm mùi hương hoa cỏ, xen lẫn vị nắng của ánh mặt trời. Nàng bị xương cốt trên người hắn va vào người, mùi hương trên người hắn phả vào mặt nàng nhưng lại không dám buông ra, bám chặt lấy hắn, ôm hắn sợ hắn ném nàng xuống dưới.
Đồ khốn Lý Tín!
Nàng không nên tin hắn mới đúng!
Mới nới lỏng cảnh giác một chút liền bị ức hiếp!
Lý Tín sửng sốt một hồi, không ngờ Văn Thiền lại sợ hãi như vậy. Cô gái trong lòng ôm chặt lấy mình, những ngón tay nàng bám chặt tay hắn, khuôn mặt ngẩng lên vừa sợ hãi vừa cầu xin, gương mặt tái nhợt, đôi mắt tròn xoe lảo đảo.
Như thể hắn sẽ làm gì với nàng ấy vậy …
Lý Tín cảm thấy mình thật oan ức, nhưng trong lòng ngào ngạt hương thơm, giống như những bông hoa lặng lẽ nở rộ trong đêm, khoảnh khắc nàng ôm lấy hắn, cơ thể hắn bỗng căng cứng, máu đông lại và đầu óc trở nên trống rỗng.
“Lý Lý Lý Tín …” Văn Thiền run lẩy bẩy.
Thiếu niên đầu óc trống rỗng, nhìn một cô gái ấm ức, đáng thương, tức giận mà không dám nói. Hắn vẫn cứng đờ người, ngượng ngùng đần ra không biết phải làm gì tiếp. Thế nhưng hắn chưa bao giờ để lộ ra, trong mắt Văn Thiền, khóe miệng chàng trai lộ ra nét cười tinh nghịch đắc ý, ôm chặt lấy eo nàng, để nàng xoay người qua từng chút một, đứng trên tường, nhìn ra bốn phương tám hướng.
Sương mù dày đặc, gió thổi man mác.
Ánh mắt nàng vừa ngang cằm thiếu niên.
Vòng eo được nâng đỡ bởi bàn tay nóng bỏng của hắn.
Lý Tín chỉ mới mười lăm tuổi, phải không?
Hắn vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, vóc dáng hắn mới cao hơn nàng một chút. Trong tương lai, hắn sẽ cao hơn nàng thêm nữa … nhưng hắn đã có râu xanh, cậu thiếu niên đang dần trưởng thành … Hắn ôm lấy nàng từ phía sau, tóc nàng bị thân thể hắn kẹp chặt …
Trước mặt nàng những chiếc đèn chiếu sáng rực rỡ.
Ánh sáng vàng rực, thiếu niên trẻ tuổi phía sau nàng chỉ chỉ – “Nhìn này, những gì em muốn có, những nơi nào em muốn đi, tôi đều có thể cho em hết.”
…
Đêm hôm đó để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nàng.
Choáng ngợp tâm trí nàng khung cảnh của những ngọn đèn ấm áp và rực rỡ. Ánh đèn rực rỡ như dát vàng dát bạc sáng bừng buổi đêm, sáng ngời như một dòng sông dài và rộng vươn ra khắp muôn nơi, êm ả và lâu đời, mênh mông như những vì sao trên dải ngân hà tĩnh lặng. Ai nấy đều hớn hở, náo nhiệt, đi qua đi lại như con thoi dưới ánh đèn sáng rực.
Còn nàng, đứng lặng trên bức tường cao, thu lại tất cả cảnh sắc tuyệt đẹp của đêm đông ấm áp vào trong tầm mắt, tràn đầy niềm hân hoan.
Phía sau là Lý Tín … Nàng dường như chẳng sợ bị ai đó ném xuống dưới như hồi nãy nữa.
Tim đập thình thịch như sấm rền.
Như một mớ hỗn độn.
Hốt hoảng.
Trầm lặng.
Lại có chút ngẩn ngơ không biết phải làm sao.
Văn Thiền cụp mắt xuống, suốt chặng đường tiếp đó không chịu mở một lời với Lý Tín. Bởi vì vết xe đổ ban nãy, đám người hầu có chết cũng không dám giữ khoảng cách quá xa với nàng nữa, lặng lẽ theo sát phía sau công chủ, đề phòng tên thiếu niên đang nhảy nhót phía trên tường kia. Văn Thiền không nói một lời, đường về ngột ngạt dài lê thê, cứ thế đi về đến phủ.
Có lẽ đây thực sự là con đường dài nhất mà nàng đi qua trong đời.
Bước vào cổng lớn phủ Quận thủ, cũng không quay lại chào Lý Tín một câu, một mạch đi thẳng vào.
Lý Tín cũng không phát ra tiếng động nào. Ngay sau đó, Văn Thiền đã ngồi trong thư phòng, uống một chén trà, nghe người hầu báo cáo, “… Cái tên A Nam đó đã theo sát chúng ta, cho đến khi công chủ vào cửa, hắn mới kéo Lý Tín đi. Công chủ, cô có muốn cử thị vệ đi theo xem bọn chúng đang làm gì không? “
Văn Thiền nhướng mắt, “Tôi quan tâm hắn làm gì?! Trông tôi rảnh lắm sao?!”
“…” Công chủ lấy đâu ra cục tức to bự thế nhỉ?
Đang ngồi bên cửa sổ, thiếu nữ chợt nghe thấy bên ngoài có vài tiếng meo meo, bước ra xem trong vô thức. Thanh Trúc đi tới, quỳ xuống bên cạnh chủ nhân, tươi cười trả lời: “Là cô Tư nhà họ Lý có nuôi một con mèo tên là ‘Tuyết Đoàn”, để cho nữ quân trong phủ đỡ buồn chán. Bây giờ có lẽ con mèo đã chạy đến sân của chúng ta. Cô Tư đến đây để bắt con mèo. Công chủ có muốn đi xem không ạ? “
Văn Thiền nói: “Tôi đi dạo suốt cả tối lâu như vậy rồi, chị còn muốn tôi đi thêm nữa?”
Thanh Trúc cúi đầu cười cười, không nói nữa.
Nhưng cô không nói chuyện, Văn Thiền lại thấy trống trải, hỏi: “Bệnh tình cô Cả hôm nay vẫn chưa tốt lên sao?”
Thanh Trúc liếc nhìn dò hỏi những người hầu gái khác đứng phía sau, có được câu trả lời liền đáp lại chủ nhân, “Nữ quân lại hồ đồ rồi nên cô Tư mới tìm con mèo ạ …” Khẽ liếc nhìn công chủ một cái, đột nhiên nghĩ đến, “Đúng rồi công chủ, cô với Lý Tín có quan hệ khá tốt, chi bằng mời hắn giúp đỡ, hắn chẳng phải là con rắn đầu đàn nổi tiếng ở Cối Kê này sao, ba đạo chín nghề hắn đều có qua lại….. Nhờ người như hắn giúp đỡ tìm ra cậu Hai, nữ quân chẳng phải sẽ tốt lên sao? “
Văn Thiền: “…”
Tay cầm tách trà run lên, kinh ngạc nhìn Thanh Trúc, “Tại sao tôi phải nhờ Lý Tín giúp đỡ?! Tôi và hắn có quan hệ gì chứ?! Chị đừng có đổ oan cho tôi!”
Thanh Trúc cảm thấy kỳ lạ trước phản ứng hơi quá của công chủ, “Công chủ và hắn không phải bạn bè sao?” Tối nay nói chuyện còn rất vui vẻ mà.
Văn Thiền: “…”
Ta còn lâu mới là bạn bè với hắn!
Nàng và Lý Tín không đội trời chung!
Nàng nhanh quá, Thùy Dương à… Cảm ơn nàng lắm lắm…d
Nàng Công chủ vượt ngàn dặm xa xôi để gặp người trong mộng mà dường như lúc này nàng đã quên mất chàng Giang công tử kia rồi. Cũng phải, Giang lang kia nhu hòa như nước. Lý Tín lại nóng rực như lửa… Lửa sắp cuốn được Công chủ rồi.
😀 Ngọn lửa Lý Tín khiến cô công chủ liêu xiêu. haha