Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 27
Nếu mình là Lý Tín thì tốt rồi
Lý Tín lặng lẽ đến phía sau người đàn ông, vỗ vai anh ta. Người đàn ông kia đờ người, tay cầm cán chổi căng cứng, nhưng vẫn cắn răng không rên tiếng nào. Chàng thiếu niên tung ra một đòn hiểm hóc, khiến anh ta bị vấp, ngã lăn xuống đất.
“Lý Tín!” Mãi đến khi người đàn ông ngã xuống đất, đau ê ẩm cả người. Văn Thiền mới chậm chạp phát hiện chuyện gì đã xảy ra. Nàng nhíu mày, bước nhanh xuống bậc thềm, đỡ anh ta đứng lên. Ngẩng đầu, trừng mắt lườm chàng thiếu niên đang trầm tư suy tính gì đó.
Lý Tín đứng ở đâu, nơi đó chính là trung tâm vũ trụ. Trung tâm vũ trụ lại bị người ta lườm nguýt ngang nhiên, giỏi lắm —— “Em vì anh ta mà lườm tôi?”
Văn Thiền: “… Anh nhìn nhầm rồi.” Vẻ mặt chàng thiếu niên bình tĩnh, Văn Thiền ý thức được lúc nào thì không nên chọc tức hắn —— lúc nào hắn trưng vẻ mặt điềm đạm dịu dàng như nước mùa xuân thì bên trong chính là đao kiếm tung bay sấm vang chớp giật. Văn Thiền nén giận mà tặng thêm một câu, “Tôi thấy anh vui vẻ nên nhìn anh thêm một cái thôi mà!”
Lý Tín liếc nàng một cái, biết ngay nàng đang thầm mắng hắn trong lòng. Chậc! Chậc! Duỗi tay, xoa đầu nàng. Văn Thiền không né tránh nhưng lần này thực sự tức giận, trừng mắt với hắn. Lý Tín liền nở nụ cười hài lòng, thả tay xuống.
Người đàn ông đứng lên, lặng lẽ nhìn hai người lôi lôi kéo kéo tràn đầy thắc mắc. Đột nhiên Lý Tín nhấc chân, quay sang, tò mò hỏi, “Vừa rồi thật thất lễ, mạo phạm đến anh. Anh tên họ là gì, quê quán ở đâu? Làm thế nào mà cả người máu me, ngã ở đầu thôn? Tôi có quen một vài người bạn, nếu anh có gì khó khăn, cứ nói ra đừng ngại, không chừng tôi sẽ giúp được đôi phần.”
Khuôn mặt người đàn ông trầm tĩnh, sau đó lắc đầu, liếc mắt nhìn thiếu niên. Thiếu niên đứng bên cạnh Văn Thiền, nhìn qua có vẻ rất tùy ý, nhưng lại đang ở góc vừa có thể công vừa có thể thủ. Nếu anh ta muốn tấn công, thiếu niên ra tay phản đòn cực kỳ thuận lợi. Hơn nữa, lúc nãy chỉ là thăm dò… Người đàn ông nghĩ thầm, tên nhóc này võ công chắc hẳn rất tốt. Thế nên, hắn mới vô cùng tự tin.
Ở Trung Nguyên, luôn ngọa hổ tàng long* ẩn mình, người như vậy luôn giấu ở nhân gian.
[*] Ngọa đúng là nằm, tàng đúng là ẩn. Nhưng Ngọa hổ, tàng long là nói đến khả năng lớn đang tiềm tàng, sẵn sàng bộc lộ ra bất cứ khi nào, như con hổ nằm trong bụi rậm, con rồng đang ẩn mình chờ thời cơ.
Nghe Lý Tín hỏi tên người đó, Văn Thiền nói, “Anh ta bị câm, tên là Ly Thạch, anh ấy lạc mất bạn bè, lại bị kẻ thù đuổi giết. Nhưng mà không sao đâu, anh Ly Thạch đã cắt được cái đuôi ấy nên sẽ không liên lụy đến chúng ta.”
Với câu chuyện nàng kể, Lý Tín không có chút nghi ngờ, nhưng thái độ của Văn Thiền lại khiến hắn bật cười, “Anh ta không nói được, em có thể nói à?”
Văn Thiền: “……”
Lại bị hắn thừa cơ ức hiếp.
Nhưng Công chủ Vũ Dương cũng không dễ gì chọc vào. Đối mặt với sự khiêu khích của chàng thiếu niên, nàng nhanh nhảu đáp lại: “Thật ra người ta cũng muốn giải thích với anh tên gọi là gì, nhưng anh không biết chữ. Người ta có viết ra cho anh đọc cũng không biết đó là chữ gì. Tôi sợ anh mất mặt nên có lòng muốn giúp đỡ. “
Lý Tín: “……”
Hắn bị Văn Thiền đá xoáy đến mức nói không nên lời.
Một hồi lâu, chàng thiếu niên nghiến răng, nở nụ cười thâm sâu, “Ly Thạch?! Tình cờ tôi lại biết được hai chữ này.”
Văn Thiền thấy Lý Tín rất đáng sợ, tay áo xắn lên như muốn đánh nàng, nên vội bước đến sau lưng người đàn ông.
Chính hành động vô lương tâm này của nàng khiến Lý Tín tức chết đi được. Hắn nghĩ tên đàn ông xa lạ này có ý đồ riêng nên muốn bảo vệ nàng. Không ngờ, nàng lại thấy hắn nguy hiểm hơn, trốn ra sau cái tên kia….
Mặt Lý Tín không có chút biểu cảm mà bước lên phía trước.
Văn Thiền biết võ công của hắn rất tốt! Ngay cả thế trận của các thị vệ giăng bẫy mà cũng có thể phá…Văn Thiền bắt lấy cánh tay người đàn ông, vội vàng nói, “ Lý Tín! Anh đừng qua đây!”
Người đàn ông bị nàng đẩy lên phía trước làm lá chắn, hết sức cố gắng làm tròn trách nhiệm mà giơ cán chổi lên và nhìn chàng thiếu niên đang cười khẩy với vẻ mặt cảnh giác. Sắc mặt nghiêm túc, người đàn ông cao hơn chàng thiếu niên nửa cái đầu, bờ vai dày rộng. Anh ta đứng sừng sững như một ngọn núi chắn ở phía trước, khiến cho thiếu nữ tràn ngập cảm giác an toàn.
Lý Tín chứng kiến cảnh này, nheo mắt lại.
Hắn đương nhiên có thể động tay động chân ngay, bắt Ve Ve ngu ngốc kia trở về. Nhưng Lý Tín có chấp niệm sâu sắc, không bao giờ tin mấy chuyện tình cờ ở thế gian. Nếu như không tìm hiểu được rõ ràng về đối phương, Lý Tín sẽ không bao giờ để lộ bản thân cho người ngoài biết.
Cũng giống như lần trước, khi chưa có được câu trả lời rõ ràng của Văn Thiền, Lý Tín thà đi đường tắt, sau đó từ từ phá bỏ thế trận của Văn Thiền và đám thị vệ.
Hắn thua ở chỗ tuổi còn nhỏ, nhưng có rất nhiều thứ không liên quan gì đến tuổi tác.
Bỗng nhiên, chàng thiếu niên bật cười.
Cười đến mức khiến cho tay cầm cán chổi của người đàn ông nổi gân xanh run lên, gương mặt co lại. Cả người căng lên, rắn chắc như đá.
Chàng thiếu niên nhìn anh ta bằng ánh mắt trầm tư suy nghĩ, ” Anh tên là ‘Ly Thạch’ à? Cái tên này có chút đặc biệt, có phải do tôi ít đọc sách không nhưng sao chưa từng nghe đến họ ‘Ly’ này nhỉ…. Cái tên này có vẻ không giống phong cách người Trung Nguyên cho lắm.”
Trong mắt người đàn ông hiện lên nét hoảng hốt, buông lỏng phòng bị. Ngay lập tức, Lý Tín tận dụng cơ hội, trượt chân xoay người, nhảy lên. Hắn nhảy múa không tốt nhưng nhảy lên đỉnh đầu người nọ rất linh hoạt uyển chuyển. Vài bước liền đứng sau lưng người đàn ông, tóm lấy Văn Thiền.
Lý Tín nở một nụ cười khiêu khích với Văn Thiền, huýt sáo một tiếng, “Ve Ve muốn tôi làm gì, có cần phải làm quá lên thế này không?”
Văn Thiền: “……” Ông anh chả làm bộ quá đi chứ! Ai biết nhà anh muốn hiếp trước giết sau hay là giết trước hiếp sau đâu?
Văn Thiền lùi về sau một bước.
Hắn lại tiến lên phía trước một bước.
Người đàn ông hoàn hồn xong, đã thấy thiếu nữ xinh đẹp bị chàng thiếu niên ôm vào lồng ngực, bỗng chốc máu nóng dâng trào, kêu lên mấy tiếng không rõ trong miệng ‘a…” , rồi chạy đuổi theo Lý Tín.
Lý Tín không thèm để ý đến cái chổi múa may quay cuồng phía sau kéo theo bụi đất mù mịt, hắn thản nhiên chạy đi, chỉ đánh mắt ra sau né đòn người nọ hết lần này đến lần khác. Chủ yếu, hắn đang bận uy hiếp Văn Thiền, “Chọn anh ta hay chọn tôi, nói mau!”
Văn Thiền muốn làm ra vẻ kiên cường bất khuất. Nhưng từ xưa đến nay đều là Lý Tín hù dọa nàng, chứ chưa bao giờ thật sự muốn làm nàng bị thương. Phía sau có một người truy đuổi, Lý Tín lôi nàng chạy rất nhanh, đến mức Văn Thiền thấy chóng mặt ù tai, đi thêm một lúc nữa chắc chắn không thể chịu đựng được nổi.
Trong lòng thầm mắng: Đồ vô lại.
Công chủ Vũ Dương vốn co được dãn được, cái miệng lập tức ngọt ngào dỗ dành hắn, “Chọn anh. Chọn anh. Chọn anh.”
Lúc này, Lý Tín mới vừa lòng, buông nàng ra. Hắn đang định nói gì đó, nhưng giọng một cụ già từ hàng rào ngoài sân vang lên, gọi hắn, “A Tín, trâu nhà ông sáng nay không chịu xuống đồng. Cháu đến giúp ông nhìn xem.”
Lý Tín đáp lời, ngoảnh mặt lại, dặn dò Văn Thiền, “…… Vẫn nên cẩn thận, nếu có chuyện gì đến tìm tôi.”
Văn Thiền gật đầu qua quýt.
Lý Tín nhìn bộ dáng vô lo của nàng, đôi mắt đen long lanh mở to, có vẻ như đang muốn hắn đi thì có, thở dài một hơi, bộ dạng lo lắng như ông cụ non, “Có ai như em, tốt xấu cũng không phân biệt được. Thật là ngốc.”
Văn Thiền rất kiên định mà trả lời hắn, “Tôi có thể phân biệt được. Kẻ xấu chính là anh. Trước giờ vẫn là anh.”
Lý Tín: “……”
Hắn chỉ tay vào nàng, hai mắt nheo lại, cơn tức sắp bùng nổ, nhưng ông lão ở hàng rào lại gọi một tiếng Lý Tín. Văn Thiền nhanh trí, trốn ra sau lưng người đàn ông nọ. Lý Tín cười chế giễu nàng một phen, ánh mắt ám chỉ ‘Em cũng có dáng vẻ sợ sệt thế này” rồi xoay người đi.
Ngay khi Lý Tín vừa đi, Văn Thiền liền ngoảnh lại, nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Ly Thạch về mối quan hệ khó hiểu của đôi nam nữ trẻ, nói, “Thấy không? Anh ta bắt nạt tôi như thế đấy. Đại ca Ly Thạch, chúng ta nghĩ cách thoát khỏi hắn đi.”
Ly Thạch: “……”
Ánh mắt Lý Tín điềm tĩnh, nghĩ đến lời nói của thiếu niên vừa rồi dường như đang dọa mình —— “Anh tên là Ly Thạch? Cái tên này có chút đặc biệt, không giống phong cách người Trung Nguyên cho lắm.”
Ly Thạch lo lắng bất an nghĩ: “Chẳng lẽ Lý Tín phát hiện ra cái gì? Sao lại như thế được? Đây là Giang Nam, cách chỗ đó….xa như thế. Những người ở đây chắc chưa từng tiếp xúc mới đúng. Cái gì có thể che giấu hắn đã che giấu, Lý Tín chẳng qua chỉ là một thằng nhóc mới lớn, có thể biết được điều gì?”
Lý Thạch ôm một bầu sầu lo, ở lại thôn làng dưỡng bệnh. Lý Tín và Văn Thiền đều là ân nhân cứu mạng anh, nhưng Ly Thạch thật không tài nào đoán được mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Trai đơn gái chiếc bên nhau, vừa vui đùa, lại vừa cãi cọ chí chóe, nhưng mối quan hệ không thể nói là tệ. Từ chỗ Văn Thiền, anh ta biết được bọn họ cũng không phải là người trong thôn. Rốt cuộc, thân phận họ là gì? Mỗi khi Văn Thiền bị Lý Tín trêu tức, nhắc đến Lý Tín sẽ mắng một câu, “Đó là tên cướp đã bắt cóc tôi!”. Nhưng về thân phận bản thân, Văn Thiền chưa bao giờ nhắc đến.
Từ chỗ Lý Tín, Văn Thiền học được, đôi lúc thân phận Công chủ không nên nhấn mạnh.
Ly Thạch cho rằng, giữa Văn Thiền và Lý Tín, người khó đối phó nhất chắc là Lý Tín. Lý Tín giống như có ác cảm với anh, anh ta có thể cảm nhận được. Anh ta ở lại trong thôn dưỡng bệnh, khoa tay múa chân nói chuyện với Văn Thiền, Lý Tín dường như rất không bằng lòng mà chỉ muốn đuổi anh ta đi….
Chắc chắn, Lý Tín sẽ nói xấu anh ta bên tai Văn Thiền hoặc đe dọa anh ta hết lần này đến lần khác và yêu cầu anh ta rời khỏi đây.
Nhưng trên thực tế, những chuyện anh ta tưởng tượng ra đều không hề xảy ra.
Ngay cả khi Ly Thạch tưởng vết thương mình là do Văn Thiền xử lý, nhưng từ chỗ Văn Thiền lại biết được là nhờ có Lý Tín giúp đỡ.
Thiếu niên hết sức ngông cuồng, ngạo nghễ, nhưng cũng không mở miệng khoe khoang công lao của mình. Cả ngày hắn ta sẽ ngồi trên cao hoặc ngồi trên mái nhà, có khi lại nằm trên đống rơm khô. Trên mặt luôn thể hiện dáng vẻ bất cần đời, nhưng luôn trăn trở suy nghĩ về điều gì đó. Nhưng hắn ta cũng không nói, không ai biết hắn đang nghĩ gì trong lòng.
Hắn ngồi một mình trên cao, hai chân giang rộng, hơi co lên một chút, hai tay đặt trên đầu gối. Tư thế ngồi phóng khoáng và tiêu diêu tự tại, Văn Thiền thấy lần nào sẽ cười chê lần ấy. Nhưng trong mắt Ly Thạch, anh ta cảm thấy thiếu niên kiêu ngạo như cây tùng bách xanh tươi trên đỉnh núi tuyết.
Đặc biệt ở chung lâu ngày, cách nói năng cư xử của thiếu niên càng khiến cho Ly Thạch không dám coi hắn là kẻ tầm thường. Nhưng có vẻ hắn chỉ là một kẻ bình thường mà thôi?
Nói cũng lạ, mấy ngày Lý Tín đều điên điên khùng khùng, lúc không vui liền nở nụ cười nham hiểm, nhưng mối quan hệ với mọi người trong thôn lại rất tốt. Ai gặp khó khăn đều thích đến tìm Lý Tín giúp đỡ. Mà Lý Tín cũng không bao giờ từ chối…
Văn Thiền cảm thấy thật lạ kỳ: Quả thực, Lý Tín nhìn không giống hình ảnh thiếu niên sôi trào nhiệt huyết.
Nàng nghĩ bụng, nàng thật sự chưa hiểu rõ Lý Tín… Nhưng sau đó nàng lại phủ nhận: Tại sao phải hiểu Lý Tín? Nàng chỉ mong người của mình nhanh chóng đến đây, giúp nàng thoát khỏi Lý Tín.
Nàng luôn cảm thấy, nếu ở bên Lý Tín càng lâu, khả năng phán đoán của nàng càng dễ mắc sai lầm. Dễ dàng bị ảnh hưởng bởi Lý Tín và càng dễ xem hắn là người tốt…
Đương nhiên hắn không tốt!
Hắn chắc chắc không tốt!
Một đêm, gió to trăng mờ, chỉ có bầu trời tối hơn mọi ngày, còn lại không có gì khác biệt. Ly Thạch là một người câm, cả đêm ngồi trong phòng không biết làm gì. Nửa đêm có người đến gõ cửa, một người đàn ông to con vạm vỡ từ thôn khác đến nhờ Lý Tín đi đỡ đẻ cho con dê nhà họ.
Lúc chạng vạng, Văn Thiền đến đầu thôn hỏi thăm tin tức, được cả nhà trưởng thôn mời lại ăn cơm. Đến tối muộn, nàng chào tạm biệt gia đình tốt bụng, chầm chậm đi về ngôi nhà đang ở.
Đêm khuya rét buốt, buổi tối trong thôn ít người đi lại, mọi người đều lên giường đi ngủ sớm. Trên con đường vắng vẻ, chỉ có một thiếu nữ mặc y phục tối màu đang độc bước một mình.
Nàng bước đi có phần sợ hãi.
Trời tối đen như mực, sương mù từ mặt đất bay lên quanh quẩn trước mắt. Gió rít gào trên bầu trời, thổi từ sau tai vụt qua, từng đợt từng đợt giống như sóng biển dâng trào.
Đột nhiên ngẩng đầu lên, mơ hồ thấy ánh đao lạnh lẽo, vài bóng đen lướt qua trước mặt nàng.
Văn Thiền đứng bất động ngay tại chỗ, tóc gáy dựng đứng.
Lúc nàng dừng lại, chợt nghe thấy tiếng bước chân sột soạt xen lẫn tiếng gió rít gào. Mà trước mặt, trời đất tối đen như mực, lại chỉ có một mình nàng. Ánh trăng bị đám mây mờ che khuất, gió như thổi mạnh hơn, trong lòng do dự khiến cho nàng cảm thấy nặng nề, kéo bước chân chậm lại.
Văn Thiền chỉ dừng một chốc, sau đó cố gắng lấy lại bình tĩnh bước về phía trước, đi đúng phương hướng cần đi. Nàng cố gắng giả vờ như không có việc gì, coi như chưa thấy xung quanh có gì khác thường, nhưng trong lòng đang liều mạng hối thúc bản thân: “Nhanh lên! Phải đi nhanh hơn!”
Tuyệt đối không được ngoảnh lại nhìn!
Coi như không thấy bất cứ điều gì, an phận mà làm một kẻ qua đường bình thường!
Tiếng gió thổi vù vù bên tai, có lẽ do cảm thấy sợ hãi nên giác quan con người trở nên vô cùng nhạy bén. Trên con đường làng nhỏ hẹp, vũng nước trũng thấp lỗ chỗ, lá cây lao xao, thiếu nữ loáng thoáng nhìn thấy bóng người mặc đồ đen đang vội vã lướt qua.
Họ chạy ngang qua nóc nhà, mái hiên, dáng vẻ mạnh mẽ của họ in bóng lên vũng nước trong trên mặt đất. Gió thổi lá rơi, cuốn theo bóng áo đen nhảy từ cây này qua cây khác.
Tim Văn Thiền càng đập nhanh hơn.
Nàng bình tĩnh thản nhiên thả bộ bước chân trên con đường vắng.
Trên con đường tối tăm, sau khi rẽ qua mấy lối, cuối cùng nàng đến được cuối đường, nhìn thấy hình ảnh sân viện nhà mình. Văn Thiền thở phào nhẹ nhõm, nàng đứng ngoài bờ rào đây rồi, không còn lo lắng những chuyện khác, xách váy lên, hít sâu một hơi và chạy đến khoảnh sân trước nhà, lớn tiếng gọi: “Lý Tín, cứu!”
Trong thời khắc nguy hiểm, Công chủ Vũ Dương cố kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, lúc này chỉ hy vọng nhìn thấy, người đầu tiên kêu cứu, chính là Lý Tín.
Nàng biết Lý Tín có võ nghệ cao cường không biết học từ đâu!
Nàng không biết Lý Tín có thể đánh bại đám mặc áo đen đang ở trong thôn này hay không, nhưng ít nhất hắn có thể bảo vệ được nàng!
Lý Tín chắc chắn sẽ bảo vệ nàng!
Nhưng Văn Thiền tính nhầm một bước, Lý Tín không ở nhà. Trời gần tối, sau khi nàng đi đến đầu thôn, một lúc sau, chàng thiếu niên cũng đi, vẫn chưa quay lại.
Văn Thiền không biết nên chạy thẳng vào trong sân, chạy thẳng đến gian phòng thiếu niên —— tay vừa chạm đến cánh cửa, vô tình lướt qua thấy cánh cửa tối tăm mù mịt. Tiếng động bên ngoài lớn như thế, mà bên trong vẫn vắng lặng, không hề có bất kỳ phản ứng nào!
Chết rồi!
Trong chớp nhoáng, nàng bất ngờ hét lên, đám người mặc áo đen vẫn luôn bám sát phía sau hiện nguyên hình. Một người giơ khảm đao* lên hướng đến bóng lưng đang đứng trước mặt hắn, chém vào thiếu nữ đang run lên đứng dựa vào cảnh cửa. Ngay lúc nguy hiểm sắp đến gần, giác quan thứ sáu của Văn Thiền bộc phát mãnh liệt! Từ cái bóng nàng đang đổ lên tường, nhìn thấy có một cái bóng méo mó khác từ phía sau lao đến. Thiếu nữ nhanh chóng quyết định, hạ thấp người xuống, ngã xuống đất lăn ra xa.
[*] Khảm đao: Hay còn gọi là đại đao, là một loại đao có hình lưỡi liềm, lưng đao dày, thân dài, dùng để chặt, là một trong những loại binh khí tác chiến được sử dụng trong thời cổ Trung Quốc.
Một cú né tầm bậy tầm bạ, ngã thẳng xuống bùn đất, cả người nhếch nhác, lưỡi kiếm sắc lạnh bay ngang qua đầu, vụt qua rất nhanh. Sợi tóc bị lưỡi kiếm cắt phăng, bay chầm chậm như lông chim rơi xuống đất, đúng là tránh được đòn sát thủ nguy hiểm kia, suýt nữa thì chết!
Mây mỏng tan dần, vầng trăng lại hiện ra, soi rọi làn sương trắng phủ trên mặt đất, đám người mặc đồ đen bủa vây ngày một đông, xuất hiện khắp nơi trong thôn.
Ngọn gió thổi qua, Văn Thiền ngồi bệt dưới đất, bàn tay bị đất đá làm trầy xước đang chống lên trên mặt đất, đau đến run người. Văn Thiền không có thời gian để ý đến những việc vụn vặt, nàng chỉ ngước khuôn mặt tái nhợt lên, trợn tròn mắt, hoảng sợ nhìn người đàn ông đeo mặt nạ đen đang muốn giết mình. Hắn ta ngây người trong chốc lát, một lần nắm chặt khảm đao, chém về phía nàng.
Đôi mắt trong veo của thiếu nữ bị chiếu sáng bởi lưỡi đao lật lên, ánh đao in lên gò má trắng toát của nàng ——
Văn Thiền chỉ là một thiếu nữ yếu ớt, võ nghệ không tinh thông. Nàng né được một lần là do may mắn, nhưng không có khả năng trốn thoát lần thứ hai.
Nhìn thấy lưỡi đao đang chém đến về phía mình, sắc mặt Văn Thiền trắng xanh, nóng lòng nghĩ: Làm sao bây giờ? Mình nên làm gì bây giờ? Chả nhẽ cứ chết oan uổng thế? Mình ở trong tay Lý Tín còn có thể sống sót, vậy mà chẳng biết tại sao lại đi đời nhà ma ở cái nơi xó xỉnh này?
Nhưng mà nàng không biết võ công! Cơ thể nàng cũng không phản ứng đủ nhanh để tránh đòn được! Thậm chí, đầu óc nàng cũng không thể ứng biến linh hoạt được!
Văn Thiền bất chợt nghĩ đến: Nếu là mình là Lý Tín thì tốt rồi. Vừa có võ công, lại vừa thông minh nữa……
Trong cơn hoảng loạn, đột nhiên có một luồng sáng từ bên hông vụt đến, chặn ngang lưỡi đao đang hướng về phía thiếu nữ. Trên tay đột nhiên truyền đến chút khí lực, kéo nàng đứng lên phía trước. Văn Thiền bị ai đó kéo đi, người nọ ôm lấy nàng, dẫm lên trên tường bay lên trên không, dẫm lên đống rơm khô trên mái nhà, xoay người lao đi rất nhanh. Vài nhát dao bay ra từ cổ tay người nọ, bay thẳng về phía đám mặc đồ đen đang bao vây quanh sân không biết từ khi nào.
Có tên áo đen kỹ năng còn kém liền trúng chiêu, ngã xuống!
Dưới ánh trăng bàng bạc, cảnh vật trong sân trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, có thể nhìn thấy những người mặc đồ đen đứng tản ra xung quanh, tất cả đều hiện ra thân hình. Thiếu nữ vừa được cứu đang đứng trên nóc nhà, y phục tung bay, nàng ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt quan tâm của Ly Thạch. Hắn đứng lạnh lùng, khí thế hiên ngang, từ từ rút kiếm bên hông, chĩa lưỡi kiếm thẳng hướng những kẻ đang bao vây.
Lúc này đầu óc Văn Thiền rối tung lên, cực kỳ lo lắng, vậy mà lúc này, nàng lại có thể tiếp tục mạch suy nghĩ trước đó bị gián đoạn, thầm nghĩ ——
Nếu mình là Lý Tín thì tốt rồi……
Ấy, mình không cần là Lý Tín, mà cũng vẫn được cứu!
Quên đi, mình không muốn trở thành Lý Tín chút nào.
Hắn xấu hoắc.
Lời Editor : Tuần này các chương đều dài mười mấy trang nên tốc độ của tụi mình chậm đi nhiều. Hai ba ngày mới xong một chương á. Vì vậy, xin phép các bạn độc giả xa gần, tạm thời tụi mình không đăng truyện vào chủ nhật nhé (chỉ là tạm thời thui). Hẹn gặp lại các bạn độc giả vào thứ 2 nhen.
Khổ thân biểu ca, về nhà chẳng thấy em đâu, chẳng hiểu em bị bắt đi hướng nào, chịu nguy hiểm ra sao?. Nhưng xem ra Lý Thạch đối xử với Ve Ve cũng ko tệ…
Cảm ơn các nàng nha. Chúc cuối tuần nhiều niềm vui!
Nàng cũng vậy nhen. Cuối tuần nhiều niềm vui nhé. ^^ ước gì ngày có 48 tiếng, ngồi cày bộ này xong sớm cho mọi ngừi á.