“Một nụ hôn vừa dịu dàng, vừa chậm rãi nhẹ nhàng đậu trên mắt cô.”
Giữa trưa hôm sau, Sở Chiêu Chiêu vẫn đến công ty.
Lúc này mọi người trong công ty đang ăn cơm trưa hoặc thư giãn trong khu sinh hoạt chung, Sở Chiêu Chiêu vừa vào đã nghe tiếng hoan hô nồng nhiệt.
“Sao thế?” Sở Chiêu Chiêu thấy mọi người vây quanh em gái phòng Hành chính thì kéo A Lục lại hỏi thăm, “Có chuyện gì vậy?”
“He he!” Anh chàng A Lục vốn đang kích động muốn ôm bả vai Sở Chiêu Chiêu, nhưng nghĩ kĩ một chút lại buông tay xuống, “Cuối tháng này tất cả mọi người được công ty đài thọ đi Hương Sơn nghỉ mát!”
Sở Chiêu Chiêu nhìn đầu người đen nghìn nghịt, hỏi: “Tất cả mọi người à?”
A Lục gật đầu như giã tỏi, “Đúng đúng!”
Sở Chiêu Chiêu tặc lưỡi, “Lần này công ty tốn bộn à nha!”
A Lục nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chưa gì đã xót của… Độ này gặp phải bà kẹo rồi…”
Sở Chiêu Chiêu: “Hả? Anh nói gì?”
“À không có gì!” A Lục xua xua tay, “Lưu tổng nhà mình gì cũng không có, chỉ có mỗi tiền, Mục tổng còn dặn xài tiền chú ảnh nhiệt tình vào.”
Sở Chiêu Chiêu cười cười, “Hèn gì chi mạnh như vậy, hoá ra là xài tiền người ta.”
Vừa hay Mục Tế Vân đi đến sau lưng cô, “Lúc tôi chi tiền của mình thì chi không mạnh à?”
Sở Chiêu Chiêu lúng túng, “Đâu, đâu có.”
Mục Tế Vân vẻ mặt như thường, bảo: “Vào phòng tôi.”
Sở Chiêu Chiêu vừa định đi theo anh thì thấy A Lục nhìn mình chằm chặp, thế là cô quay đầu lại, về chỗ của mình cầm theo một xấp văn bản rồi mới đi về phía văn phòng Mục Tế Vân.
Lúc Mục Tế Vân thấy cô ôm chồng văn bản kia vào thì hỏi: “Em cầm đống này vào làm gì?”
Sở Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, không đáp.
Mục Tế Vân hơi vỡ ra, hỏi: “Là để che mắt?”
Sở Chiêu Chiêu mặt đỏ như gấc, tính mở miệng đối đế vài câu thì Mục Tế Vân gọi: “Em qua đây.”
Chỗ Sở Chiêu Chiêu đang đứng cách bàn anh dễ phải hai mét.
Sở Chiêu Chiêu bước thêm mấy bước, “Sao vậy ạ?”
Thấy cô vẫn đứng cách anh khá xa, Mục Tế Vân dứt khoát đứng dậy, lấy văn kiện trong tay cô ném sang một bên, sau đó kéo tay cô đến gần bàn mình.
Anh cúi người, lấy một chiếc hộp trong ngăn kéo.
Bên trong là một chiếc lắc tay tinh xảo, Sở Chiêu Chiêu còn chưa kịp quan sát kĩ thì Mục Tế Vân đã lấy ra, còn nhẹ nhàng nắm tay cô, mang lên giúp cô.
“Thầy…” Sở Chiêu Chiêu muốn rút tay về, Mục Tế Vân đã nắm chặt trước.
“Đừng nhúc nhích.”
Anh cúi đầu, tỉ mẩn mang lắc vào tay cô. Nút cài của chiếc lắc rất nhỏ, anh phải cài nhiều lần mới được, cài xong cũng không buông ra ngay mà vẫn nâng niu tay cô để thưởng thức, ngắm nghía.
Cổ tay trắng nõn mượt mà, mang thêm lắc bạc, nhìn đẹp như một bức tranh.
Nhưng trong lòng Sở Chiêu Chiêu rất bất an, tuy cô không biết logo trên hộp là của nhãn hàng nào, nhưng cô hiểu món đồ này nhất định không rẻ, “Thầy, món này… đắt quá.”
Ánh mắt Mục Tế Vân vẫn chìm đắm trên cổ tay cô, lơ đãng đáp: “Dùng tiền cho em còn ít à?”
Nhịp tim Sở Chiêu Chiêu tăng tốc bất ngờ, mặt cũng nóng rẫy, đầu óc ong ong, nhìn đến vẻ mặt bình tĩnh của Mục Tế Vân, cô lại không biết phải làm thế nào.
Vậy thì trốn thôi.
Sở Chiêu Chiêu bất ngờ rụt tay về, nhanh như chớp chạy khỏi phòng.
*
Đến chiều, Mục Tế Vân xong việc, theo thói quen đi về phía chỗ ngồi của Sở Chiêu Chiêu, vậy mà chỗ của cô trống không, máy tính cũng tắt.
Anh nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi trống này, hơi khó chịu trong lòng.
Đúng lúc A Lục đi qua, nhìn thấy Mục Tế Vân đứng trước bàn Sở Chiêu Chiêu thì nói: “Cổ nói cổ có việc, về trước rồi.”
Mục Tế Vân thở dài, đành bất đắc dĩ ra về.
*
Sở Chiêu Chiêu về đến nhà, nằm vật ra giường, nhìn ánh tà dương ngoài cửa sổ.
Cô nâng tay, dưới ánh chiều lãng đãng, chiếc lắc tay tinh tế phản xạ ra một vòng sáng nhàn nhạt.
Hạt châu nhỏ trên chiếc lắc có hình đầu thỏ, nhìn kĩ thấy rất xấu, Sở Chiêu Chiêu còn định bứt nó xuống.
Vậy nghĩa là sao? Sở Chiêu Chiêu nghĩ, rốt cục Mục Tế Vân có ý với cô không.
Nếu phải, sao anh không nói rõ?
Nếu không phải, vậy ý anh là gì?
Rõ ràng chuyện gì anh cũng biết, nhưng anh muốn xem cô diễn trò hay sao?
Sở Chiêu Chiêu càng nghĩ càng rối, được một lát thì ngủ mê đi.
Vừa mê man được một lúc thì bị chuông điện thoại đánh thức.
Đầu bên kia, Trương Khả nhắc nhở Sở Chiêu Chiêu: “Năm giờ chiều mai gặp ở cổng công viên giải trí nha, cơm tối cũng ăn trong nhà ăn chủ đề luôn!”
Sở Chiêu Chiêu rầu rầu hỏi: “Sao không đi ban ngày?”
Trương Khả đáp: “Ban ngày vừa đông vừa nóng, buổi tối còn có bắn pháo hoa nữa!”
Sở Chiêu Chiêu lí nhí đáp: “Vậy cũng được.”
Trương Khả: “Vậy mai gặp! Tao có mang theo máy chụp ảnh lấy liền, ngày mai tha hồ mà chụp.”
Sở Chiêu Chiêu: “Ừ.”
Chiều hôm sau, Sở Chiêu Chiêu đúng giờ có mặt tại cổng công viên giải trí.
Trương Khả mặc áo hoodie màu đỏ phối với chân váy đen, còn trang điểm nữa, thấy Sở Chiêu Chiêu mặt mộc áo sơ mi quần jean thì thở dài thườn thượt: “Haiz, biết vậy tao gọi nhắc mày một chút, tới công viên trò chơi mặc nghiêm túc vậy làm chi?”
Cô chỉ dòng người đang xếp hàng chờ vào cổng, nói: “Mày xem người ta kìa, hoa hoè hoa sói, mày tới công viên trò chơi làm công tác điều tra nghiên cứu à?”
Sở Chiêu Chiêu khoác tay Trương Khả, đi về phía cổng: “Mày đẹp là được rồi.”
Đêm xuống, bầu không khí trong công viên giải trí không lắng xuống mà còn náo nhiệt hẳn lên, đèn trên các thiết bị được bật hết lên, muôn màu muôn vẻ, so với ban ngày càng đẹp hơn.
Suốt dọc đường Trương Khả chụp ảnh không ngừng, xài hết mấy cuộn phim, Sở Chiêu Chiêu nhìn cô nàng cổ đeo máy ảnh, vai đeo ba lô nhỏ, nhìn khá vất vả nên đề nghị cô nàng nhét hết đồ sang túi của mình.
Trương Khả trút hết đồ trong túi của mình, đem điện thoại, phấn trang điểm, son và sạc dự phòng nhét vào trong túi Sở Chiêu Chiêu, túi của cô nàng nhẹ tênh, càng thêm hăng say chụp ảnh.
Lúc xếp hàng vào vòng xoay ngựa gỗ, Trương Khả nhìn thấy bên cạnh có bán băng đô cài tóc.
“Í! Bọn mình mua cái này cài đi!”
Trương Khả vui vẻ chạy về phía quầy bán, vừa chạy vừa nói với Sở Chiêu Chiêu, “Mày xếp hàng đi, tao qua đó mua!”
Sở Chiêu Chiêu muốn cản cũng không kịp.
Nếu muốn mua thì nên mua ở ngoài, đồ trong này toàn đắt gấp hai lần bên ngoài.
Chỉ một chốc, Trương Khả mang hai cái băng đô quay lại, cô tự đeo băng đô hình tai chuột Mickey đỏ rực, sau đó quay sang cài cái còn lại lên đầu Sở Chiêu Chiêu.
Sở Chiêu Chiêu gỡ xuống nhìn, là một đôi tai thỏ trắng.
Cô nhớ Mục Tế Vân hình như rất thích thứ này, bình thường rất hay sờ tai thỏ của cô, nơi đó son phấn dập dìu khiến món đồ chơi nhỏ này cũng nhuốm màu mập mờ.
Sở Chiêu Chiêu hỏi: “Hay hai đứa mình đổi cho nhau đi?”
“Mày cũng thiệt tình…” Trương Khả nhấn nhấn tai thỏ của Sở Chiêu Chiêu, “Đây là tao cố tình lựa đó! Tao áo đỏ hợp với tai chuột Mickey màu đỏ, mày sơ mi trắng phối với tai thỏ trắng, đổi gì mà đổi.”
Trương Khả không chịu đổi, Sở Chiêu Chiêu nói thêm nữa cũng không hay, dù sao thì Mục Tế Vân cũng không có ở đây.
Hơn chín giờ, Trương Khả cảm thấy mệt, dẫn Sở Chiêu Chiêu đến quầy đồ uống ngồi nghỉ.
Đúng lúc này, Mục Tế Vân gọi đến.
Sở Chiêu Chiêu nhìn tên người gọi, thoáng liếc Trương Khả, nhanh chóng ra ngoài nghe.
“Dạ thầy.”
Mục Tế Vân hỏi: “Em đang ở đâu vậy? Sao ồn thế?”
Sở Chiêu Chiêu: “Em đang ở công viên giải trí.”
Mục Tế Vân yên lặng một lát, nói: “Trễ vậy rồi, anh đến đón em.”
Giọng anh đơn giản không có chỗ cho Sở Chiêu Chiêu từ chối.
Sở Chiêu Chiêu trở vào trong gian hàng, hỏi Trương Khả: “Lát nữa mày đi gì về?”
Trương Khả: “Tao kêu taxi, mày thì sao?”
“Ặc…” Sở Chiêu Chiêu đáp, “Bạn tao tới đón.”
“Sướng ghê! Trễ vậy còn có người đón.” Trương Khả bất ngờ nghĩ đến một khả năng, mắt chớp chớp, hỏi, “Bạn trai hả?”
“Không phải không phải.” Sở Chiêu Chiêu phủ nhận ngay lập tức, “Đồng nghiệp thôi.”
“Vậy à…” Trương Khả thở dài, “Hai đứa mình nhà ở hai nơi, nếu không tao đi ké xe mày về luôn.”
Sở Chiêu Chiêu cắn ống hút, không đáp.
Gần mười giờ, hai người ra khỏi công viên giải trí, chuẩn bị về.
Lúc Trương Khả gọi taxi, Sở Chiêu Chiêu cũng nhận được điện thoại của Mục Tế Vân, anh bảo sắp đến rồi.
Lúc này đang là giờ ra về của công viên, người đông nghìn nghịt, rất khó bắt xe, Sở Chiêu Chiêu nhìn Trương Khả mãi không bắt được xe trong khi Mục Tế Vân thì sắp tới, bắt đầu sốt ruột.
Mười phút sau, cô nhìn thấy xe Mục Tế Vân từ xa đang tiến về phía này, chỉ có điều xe đông, anh lái rất chậm.
Sở Chiêu Chiêu càng lúc càng gấp, cô không biết nếu Trương Khả nhìn thấy Mục Tế Vân đến đón cô thì phải giải thích với cô ấy như thế nào.
Xe Mục Tế Vân mỗi lúc một gần, ngay trước lúc anh đến thì Trương Khả bắt được xe.
Sở Chiêu Chiêu thầm thở phào, mau mau chóng chóng tiễn Trương Khả lên xe.
Xe taxi của Trương Khả vừa đi, xe Mục Tế Vân cũng tấp vào.
Mục Tế Vân xuống xe, đi về phía Sở Chiêu Chiêu. Mà Sở Chiêu Chiêu còn đang nhìn theo hướng Trương Khả rời đi.
“Đi thôi.” Mục Tế Vân cũng không nói gì thêm, nắm tay Sở Chiêu Chiêu, đi về phía xe.
Lúc sắp lên xe, anh cầm tay Sở Chiêu Chiêu lên ngắm nghía, “Sao em không mang lắc?”
Sở Chiêu Chiêu đáp: “Trong công viên đông người, sợ rớt mất nên em không mang.”
Mục Tế Vân cười cười, đang chuẩn bị nói tiếp thì sau lưng anh vang lên một giọng nữ gọi với lại: “Chiêu Chiêu! Chiêu Chiêu!”
Sở Chiêu Chiêu vừa nghe thì hai mắt trợn to, mau chóng rút tay ra, còn lùi ra sau hai bước, kéo dãn khoảng cách với Mục Tế Vân.
Mục Tế Vân quay đầu lại xem ai vừa gọi, thấy cô gái đang chạy đến này nhìn quen quen.
Trương Khả nhìn thấy Mục Tế Vân cũng chết trân, thắng cái két trước mặt anh.
“Thầy, thầy Mục?”
Mục Tế Vân nhớ ra, là sinh viên của anh.
“Ừ.”
Trương Khả không biết nói gì tiếp, ngơ ngác đưa mắt sang Sở Chiêu Chiêu.
Ý hỏi, người đón mày hoá ra là Mục Tế Vân?
Sở Chiêu Chiêu cuống hết chân tay, may mà trời tối đen, nhìn không rõ vẻ mặt đỏ ửng của cô, “Mày sao thế?”
Trương Khả chậm chạp đáp, “Tao… Đồ của tao để quên trong túi của mày.”
Sở Chiêu Chiêu cũng nhớ ra, mau chóng lấy di động, phấn trang điểm và sạc dự phòng đưa cho Trương Khả.
Trương Khả nhận xong, rón ra rón rén nhìn về phía Mục Tế Vân, “Trễ vậy mà thầy Mục vẫn phải đến đây, cũng cực cho thầy quá.”
“Công ty có việc gấp!” Sở Chiêu Chiêu cướp lời Mục Tế Vân, “Bọn tao phải về tăng ca.”
“Ồ…” Trương Khả có vẻ tin, “Tài xế taxi còn đang chờ, hai người về tăng ca trước đi, công việc quan trọng hơn.”
Nói rồi, cô nàng chạy biến.
Sở Chiêu Chiêu ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt Mục Tế Vân nhìn cô có hơi khác lạ.
Anh nhìn cô hồi lâu, sau mới cười bất đắc dĩ, “Đi nào, trễ rồi, còn phải về tăng ca nữa.”
Sở Chiêu Chiêu: “…”
Sau khi lên xe, Sở Chiêu Chiêu cài dây an toàn xong, Mục Tế Vân vẫn chưa lái đi.
Anh nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ gì. Anh không nói gì, Sở Chiêu Chiêu cũng không mở miệng.
Lát sau, anh đột ngột quay sang, nhìn đỉnh đầu của Sở Chiêu Chiêu.
Sở Chiêu Chiêu mới chợt nhớ ra, hôm nay cô đeo băng đô tai thỏ, ban nãy quên tháo ra. Cô bắt gặp ánh mắt của Mục Tế Vân thì vội vàng giơ tay gỡ xuống.
Mục Tế Vân ngăn tay cô lại, cười bảo: “Hoảng hốt cái gì.”
Sở Chiêu Chiêu không dám nhúc nhích, để yên cho Mục Tế Vân nhìn mình đăm đăm.
Mục Tế Vân bất ngờ nói: “Nhắm mắt lại.”
Giờ phút này, Sở Chiêu Chiêu cảm giác não bộ của mình đã không còn nghe theo mình nữa rồi. Cô không muốn làm theo lời anh, nhưng đôi mắt cô lại rất vâng lời, ngoan ngoãn khép lại.
Nhiệt độ trong xe dường như cao hơn, tay Sở Chiêu Chiêu cũng không biết đặt ở đâu cho phải, chỉ đành nắm lấy đệm ghế, mà chân cô cũng tì cả lên sàn xe.
Từ da đầu đến mũi chân đều khẩn trương, đến đôi mắt cô cũng nhắm rất chặt, nhẹ nhàng run rẩy.
Mục Tế Vân giương tay, vuốt tóc cô, sờ sờ vào đôi tai thỏ.
Sau đó, một nụ hôn vừa dịu dàng, vừa chậm rãi nhẹ nhàng đậu trên mắt cô.
Khiếp đợi mãi mới có nụ hôn nhẹ nhag này
?????? tôi cũng định nói như vậy
‘ Ánh mắt Mục Tế Vân vẫn chìm đắm trên cổ tay cô, lơ đãng đáp: “Dùng tiền cho em còn ít à?” ‘
Ha ha ha mất 10s mới nhớ ra, là mấy chai rượu =)))). Đúng nhiều luôn @.@
Tiền mấy chai rượu đó mua được căn chung cư bình dân luôn đó chị, tầm 800 triệu á :))) Mà em Chiêu nhận được có 7% hoa hồng, đúng kiểu cầm cho trực tiếp có hơn không, mua rượu uống vừa hại thân vừa tốn kém, lợi nhuận lại ít nữa
Cái đoạn biết giá rượu chị sửng sốt mãi, khiếp người ta có thể bỏ ra chừng ấy tiền chỉ để… mua rượu uống T_T