Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 33:
Ai thèm gả cho anh, đừng tự mình đa tình!
Trong phủ, phu nhân quận thủ lại trở bệnh. Lần nào bà cũng tự đi về nên mọi người đều đã quen thành lệ. Nhưng đợt lùm xùm lần này vẫn khiến cho Lý gia trông thật thảm hại, thê lương. Lý Y Ninh cùng các anh em đi vấn an bà nội, lão huyện quận khóc lóc sụt sùi, liên tục nói, “Tạo nghiệt.”
Đúng vậy, tạo nghiệt.
Bóng ma của đứa trẻ thất lạc năm đó vẫn bao trùm lên Lý gia. Trách móc oán hận lên nhau và không ai chịu tha thứ cho nhau. Những gia đình khác vui vẻ đầm ấm, nhưng chỉ riêng nhà họ, trước sau đâu có mấy tiếng cười vui. Những năm phu thê Lý Hoài An sống ở Nhữ Âm, đó là những năm Lý gia yên ấm nhất. Văn Dung có con gái, sau lại sinh tiếp cậu con trai. Cứ thế nhiều năm trôi qua, nhờ có chồng và con cái giúp đỡ, bà dần dần vượt qua bóng ma năm xưa. Những năm ấy, mỗi dịp lễ tết, cả nhà đoàn tụ, đều chuyện trò để hai bên cố gắng hòa giải với nhau.
Nhưng ông trời không có ý định buông tha cho Văn Dung
Mỗi lần đầu óc tỉnh táo, Văn Dung đều nghĩ, có phải mấy năm nay bà dần dần tiếp thu lý lẽ của mọi người mà quên đi đứa bé ấy, cho nên ông trời thất vọng, muốn làm thế này để đày đọa bà?
Đứa con út bà sinh ra chưa được bao lâu thì chết non, cú sốc nặng nề này đẩy bà xuống vực sâu thêm một lần nữa.
Mỗi lần bà giật mình tỉnh giấc trong đêm, đám yêu ma quỷ quái khóc lóc nỉ non, sương mù dày đặc giăng kín, bước đi trong màn đêm mờ mịt, nghe thấy vô vàng tiếng gọi ‘Mẹ ơi’ vang lên. Mỗi lần bà ngoảnh lại, không nhìn thấy ai mà cũng không ai thấy.
Bà lạc mất một đứa con, sau đó một đứa khác lại chết.
Đây là tội của bà.
Làm mẹ mà không có trách nhiệm, chính bà đã hại chết con mình?
Cả ngày đều mê muội, cả ngày đều đi tìm. Bà đứng giữa màn sương đêm vây kín, xuyên qua biển người mênh mông, lảo đảo bước đi về phía trước, không ngừng gọi tên. Lòng đau như cắt, nước mắt rơi từng giọt bi ai, một người mẹ, phải biến thành thế nào mới có thể quay lại những tháng năm đã mất ấy, tìm lại đứa con trai của nàng —— “Hai ơi!”
……
“Đây là bát cháo thuốc nhà bếp nấu cho chị đấy. Chị uống đi khi còn nóng nhé!” Vào buổi sáng mùa đông, bầu trời xám xịt, cửa phòng mở toang, từng cơn gió lạnh luồn lách tràn vào trong phòng, quấn quanh chiếc bếp lò đang tỏa nhiệt âm ỉ, nóng lạnh hòa quyện vào nhau, bầu không khí trở nên ấm áp. Cởi giày để ngoài cửa, chỉ đi một đôi tất trắng bằng vải nhung cũng không cảm thấy lạnh, bước chân thư thái đi lại trên tấm thảm len.
Nguyên nhân chính là do Công chủ Vũ Dương bất ngờ hy sinh thân mình cứu cô cả của nàng, hai người cùng rơi xuống. Cô cả được nàng bảo vệ nên không bị thương, nhưng nàng lại hôn mê bất tỉnh ngay lại chỗ; lúc lang trung nắn xương, một lần nữa nàng tỉnh dậy vì đau. Bắp chân bị thương, cổ chân sưng tấy lên một cục to mấy ngày liền, đối với người cả đời vô bệnh vô tai như Văn Thiền mà nói, quả là sét đánh giữa trời quang.
[*] Vô bệnh vô tai: Không có bệnh tật, không dính tai ương.
Sau khi biết Công chủ bị thương, đám tôi tớ như lâm vào chiến trận, bỗng nhiên cảm thấy trời đất sụp đổ —— lúc Công chủ bị tên kia bắt cóc, còn tung tăng nhảy nhót, một chút ám ảnh tâm lý về sau cũng không có, hoàn toàn lành lặn quay về. Giờ đây, Công chủ yên vị trong nhà, ngồi trước mặt bọn họ, chỗ bầm tím, chỗ bị thương, đúng là vận đen từ trên trời rơi xuống.
Từ sau khi Công chủ bị thương, tất cả mọi người đều sợ hãi, các loại đồ bổ nối đuôi nhau mang đến tặng như đi dự tiệc. Chỉ e Văn Thiền ăn đến sang năm cũng không hết.
Là vì cứu cô cả nên Văn Thiền không hề cảm thấy mình chịu thiệt, chỉ thấy bản thân khó chịu vì cái chân bị thương. Điều khiến nàng buồn nhất là, đám lang trung băng bó đầu gối nàng cẩn thận quả mức. Chân nàng đã sưng to thì chớ, mấy lang trung lại còn băng bó mấy lớp to như quả bóng. Từ khi chân bị thương, nàng không thể co hay duỗi, dù đứng dậy hay ngồi xuống, chỉ có thể giữ thẳng chân, bất cẩn một chút là đau nhói.
Tư thế ngồi thẳng chân được gọi là “Cứ”. Đây là loại tư thế cực kỳ khiếm nhã. Đừng nói lễ giáo của quý nhân, kể cả gia đình bình thường, ai ngồi tư thế như này ở nhà mà bị người ngoài nhìn thấy, đều nghĩ người đó là kẻ thấp kém, sỉ nhục người ta đến mức này kia mà?
[*]. Ngồi thẳng chân, người xưa ngồi ở chiếu xoạc chân ra, ngồi xoạc chân chữ bát.
Nhưng tạm thời chân Văn Thiền không thể di chuyển, phải nghỉ ngơi mấy ngày cho đến khi chỗ sưng tấy giảm đi mới có thể xuống đất đi lại được.
Bỗng dưng nàng chợt muốn đi gặp Giang Tam Lang —— Văn Thiền rầu rĩ nghĩ, có phải đến khi chị nàng đuổi đến Cối Kê rồi, nàng với Giang Tam Lang vẫn chưa có cơ hội gặp mặt?
Chị Hai thấy nàng rảnh rỗi không có việc gì lại đi gây một mớ rắc rối, chắc muốn đánh đòn nàng lắm đây… Công chủ Vũ Dương chợt thấy tủi thân.
Văn Thiền chỉ ngồi yên trong nhà, đám thị tỳ bận rộn chăm sóc cho nàng, nhưng Văn Thiền lại thấy cả người bức bối khó chịu. Nghe nói có người đến thăm, ai từ chối được nàng đều cố gắng từ chối tất. Nàng chỉ viện lý do đau đầu muốn nghỉ ngơi để không gặp họ. Người duy nhất nàng gặp, chỉ có con gái cô cả, Lý Y Ninh.
Cách một cái bàn dài, thiếu nữ mặc chiếc áo ngắn tay màu lam bạch ngồi quỳ ở phía đối diện, mái tóc búi cao, ngước đôi mắt đỏ hoe lên, thoáng có thể nhìn thấy vài vệt nước mắt.
Văn Thiền đẩy bát cháo qua một bên, trước tiên hỏi Lý Y Ninh, “Cô cả giờ đã tỉnh táo chưa?”
Nghe nàng nhắc đến, đôi mắt thiếu nữ lại rơm rớm nước mắt, “Không ổn lắm. Toàn nói mê sảng, lang trung cũng chưa tìm ra cách điều trị. Bà em mắng chửi xối xả, còn cha em thì nhốt mình trong thư phòng không chịu bước ra. Em cũng không biết làm sao bây giờ.”
Văn Thiền chớp mắt lặng nhìn, có chút bối rối không biết nên làm thế nào để an ủi cô em.
Nàng muốn nói cô cả sẽ tỉnh táo sớm thôi, đừng quá lo lắng, cứ từ từ chờ đợi. Nhưng từ khi nàng đến Lý Gia, Văn Dung đã tái phát nhiều lần, có lúc tốt lên nhưng cũng có lúc bệnh tình cực kỳ tệ. Ngược lại, cứ như thế này càng tra tấn người khác. Lý gia là danh gia vọng tộc mới không ruồng bỏ con dâu như thế. Nếu là nhà bình thường… đừng nói là ruồng bỏ, chỉ sợ không nuôi nổi cô nàng ấy chứ?
Điều an ủi nhất là dẫu cô cả biến thành bộ dạng như thế, dượng chịu đựng nhiều áp lực như vậy, liệu có tiếp tục kiên trì không chịu từ bỏ?
Dượng nàng ít khi nói chuyện, thường ngày cũng khó thấy bóng dáng chỉ vì rất bận. Nhưng hôm ấy, lúc Văn Thiền đỡ cô cả mà hôn mê bất tỉnh, nghe được tiếng ai đó rất rõ, giọng một người đàn ông hét đến mức đứt hơi khản tiếng gọi tên ‘A Dung’. Trong cơn mê man, nàng nghiêng đầu nhìn lại, thấy bóng dáng đờ đẫn của một người đàn ông trung tuổi đang đứng trước cửa viện.
Văn Thiền chớp mắt liên tục, sợ khiến cho Lý Y Ninh thêm đau lòng, liền đổi chủ đề một cách gượng gạo, hỏi, “Em tìm được mèo chưa?” Thấy Lý Y Ninh lắc đầu, nàng lấy làm lạ, “Nếu không tìm thấy nó, hay là em nhận nuôi một con khác trông giống con kia là được mà?”
Lý Y Ninh lắc đầu, “Lang trung nói, tình trạng mẹ em như vậy không thể chịu đựng thêm bất cứ sự lừa dối nào nữa. Chỉ cần em mang một con mèo khác về mà không phải là Tuyết Đoàn, nếu mẹ em phát hiện ra, chỉ e bệnh tình sẽ càng trầm trọng hơn. Nhưng em hỏi hết đám người trong phủ, không ai thấy tung tích của Tuyết Đoàn. Có vài người thấy một con mèo nhảy lên bờ tường vào lúc nửa đêm… Sợ là nó ra khỏi phủ rồi. Như này khác gì mò kim đáy bể, càng ngày càng khó tìm hơn.”
“Thật không ngờ, cô cả bệnh tình như vậy, vẫn có thể thích Tuyết Đoàn. Nếu có thể giúp cô cả dời sự chú ý sang hướng khác thì tốt, Tuyết Đoàn cũng coi như đã lập được công lớn. Chờ khi nào tìm được nó rồi, nhất định phải trọng thưởng cho nó mới được.” Văn Thiền tràn đầy lạc quan nói.
Lý Y Ninh lẳng lặng nhìn chị họ.
Thế nhưng, cô chị vẫn chớp chớp mắt, không hiểu ánh mắt ám chỉ của nàng.
Sau đó, Lý Y Ninh nói, “Em nghe nói mẹ thích Tuyết Đoàn là vì lúc anh Hai chưa mất tích, có nuôi một con mèo lông trắng, đôi mắt màu lam, giống y chang Tuyết Đoàn. Sau khi anh Hai thất lạc, con mèo đó cũng biến mất luôn.”
Văn Thiền: “……”
“Vậy nên, mẹ em chỉ di dời tình cảm mà thôi. Trước sau, bà ấy vẫn luôn muốn tìm anh Hai.”
Văn Thiền: “……”
Tâm sự nhiều như vậy, Lý Y Ninh thấy Thanh Trúc và mấy thị nữa khác đang đi đi lại lại bên ngoài gian phòng. Mấy thị tỳ này là hầu cận bên người chị họ, đều là những người được Trưởng công chúa đặc biệt dạy dỗ để chăm sóc cho Văn Thiền, cư xử khéo léo, lễ nghĩa chu toàn, nếu đi đến nhà bình thường, không ai có thể nhìn ra bọn họ chỉ là thị tỳ. Công chủ Vũ Dương và em họ ở trong phòng nói chuyện, bọn họ cũng không muốn đến làm phiền, nhưng mà vì trong viện có việc quan trọng. Mắt thấy sắp đến lúc Công chủ nên nghỉ ngơi, Thanh Trúc không đi vào phòng nói chuyện, mà chỉ lòng vòng bên ngoài hiên. Ánh nắng chói chang vắt qua, chiếu bóng người đổ lên mành trúc đung đưa. Lý Y Ninh hiểu ý rất nhanh, chắc là mấy thị tỳ đang nhắc khéo, đến lúc mình nên đi rồi.
Lý Y Ninh liền đứng dậy cáo từ, vừa đi đến cửa liền quay người lại, cô bé mười mấy tuổi buồn bã nhìn về phía mặt trời, lầu bầu nói, “Chị ơi! Chị nghĩ anh em còn sống không? Năm đó thất lạc, anh ấy còn bé xíu, giờ đã nhiều năm đã trôi qua, lưu lạc khắp hang cùng ngõ hẻm liệu có thể sống sót không? Có lẽ cũng đã quên chuyện hồi nhỏ rồi. Chúng ta có thể tìm được anh ấy không? Nếu tìm được, vậy anh ấy đã lớn lên như thế nào, liệu có oán hận gia đình em vứt bỏ anh ấy nhiều năm như vậy không?
“Chỉ dựa vào một vết sẹo trên hông, làm thế nào chúng ta mới có thể tìm được anh ấy?”
Suýt nữa thì Văn Thiền buột miệng nói: Tại sao cứ phải tìm mới được? Tìm một kẻ giả mạo lừa mẹ em là được, như vậy có phải tốt không?
Nhưng ý nghĩ của nàng vừa mới vụt lên trong đầu chuyển đến nơi đầu lưỡi định nói thì lại nuốt trở về. Nàng nghĩ đến lời cậu Ba nhà họ Lý – Lý Diệp từng nói, nghĩ đến mọi người trong Lý Gia, chuyện này có lẽ đã khiến họ gần như phát điên rồi, ai nấy đều u u mê mê. Nếu đã chịu đựng nhiều năm như thế, chỉ vì tìm một kẻ thế thân, có đáng không?
Huống hồ Lý Y Ninh cũng nói, bệnh tình của cô Văn Dung không thể chịu đựng được chuyện lừa dối. Nếu tìm một người có khả năng diễn xuất cao siêu thì may ra mới lừa được nàng, nếu lừa không nổi thì có thể trực tiếp hại chết Văn Dung.
Tính toán tuổi tác, đứa bé thất lạc đã qua nhiều năm như thế, nay chắc cũng phải 15 tuổi đến 16 tuổi rồi.
Liệu một chàng thiếu niên 15, 16 tuổi bình thường, làm thế nào có thể lừa gạt được Văn Dung và cả nhà họ Lý đây?
Văn Thiền dần trở nên trầm tư.
Nàng lặng im trong chốc lát. Vì thế mà bệnh tình nhà họ Lý ngày một trầm trọng, bầu không khí lúc nào cũng u ám thê lương. Ở nơi thế này, Văn Thiền không thể đi lại, ngày ngày đều ngồi trong nhà đọc sách. Thanh Trúc với đám thị tỳ bị bầu không khí thê lương ấy làm cho ngột ngạt phát điên rồi.
Hơn nữa, cả gia đình đang nghĩ mọi cách để tìm một con mèo tên là ‘Tuyết Đoàn’, có thể khiến cho bệnh tình Văn Dung biến chuyển tốt hơn. Kể từ ngày đó, Văn Dung nhảy xuống từ mái hiên, sức khỏe bà ngày một xấu đi. Cơ thể bà vốn gầy gò nên càng ngày càng suy yếu đi nhiều, khiến mọi người luôn nơm nớp lo sợ.
Ngay cả đám tôi tớ của Văn Thiền cũng cắt cử ra đường, đi khắp nơi tìm một con mèo lạc.
Mấy ngày nay, quận Cối Kê xảy ra chuyện lạ kỳ, chính là chuyện con mèo có bộ lông trắng muốt, đôi mắt màu lam đều bị bắt sắp tuyệt chủng. Một con mèo trở nên có giá trị ngang ngửa con người, đó là nhờ công lao của nhà họ Lý.
Thanh Trúc xin Công chủ nghỉ phép, đi cùng một chị gái trong phủ mua hàng hóa bên ngoài. Kỳ thực, chủ yếu là do Thanh Trúc chịu hết nổi bầu không khí Lý gia, muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Ngồi trên xe bò cùng mấy chị em trai tráng, cầm phiếu đi nhập hàng. Thanh Trúc rảnh rỗi nên đứng chờ bên cạnh xe bò.
Đột nhiên, cô nhìn thấy nơi góc ngã tư đường, có ba bốn tên lưu manh rách rưới đang ngồi chồm hổm trên mặt đất chơi thảy đá, tiếng nói cười vô cùng rôm rả.
Thanh Trúc cau mày, liếc qua mấy thị vệ đang đứng bên xe bò, cảm thấy chỗ cô đứng rất an toàn, nhưng vẫn cảnh giác mà đi đến gần mấy thị vệ, tránh xa mấy tên lưu manh kia. Nhưng vì chỗ ngã tư đường đông người qua lại, mấy cái tên lưu manh kia lại không có phép tắc gì, nói chuyện hi hi ha ha, ầm ĩ. Thanh Trúc muốn bỏ qua mà không bỏ qua được.
Trong đám lưu manh ấy có tên quay đầu lại nhìn, thấy thiếu nữ xinh xắn đứng cạnh xe bò, liền huýt sáo một tràng dài, cả đám cười nghiêng ngả khoái trá.
Thanh Trúc học tập phong thái Công chủ nhà mình: Nhịn đi! Không thèm chấp loại người này. Công chủ còn nhẫn nhục chịu đựng được cả Lý Tín lẫn đám lưu manh, mà cô không chịu đựng được mấy tên tép riu này sao…. A! Lý Tín!
Bỗng nhiên, trong đầu Thanh Trúc vụt lên ý tưởng! Nghĩ đến một người.
Chợt nhớ mối quan hệ giữa Công chủ nhà mình với Lý Tín cũng không phải bình thường!
Tính ra, Công chủ Vũ Dương xem như bị Lý Tín bắt cóc hai lần. Đám thị tỳ các nàng đối với Lý Tín chính là vừa yêu vừa sợ. Sợ nhất là lúc hắn hứng lên thì dám bắt cóc cả Công chủ; yêu mến là vì hắn khác hẳn với mấy tên xấu xa vô lại còn lại, dù bắt cóc Công chủ mang đi, nhưng Công chủ ở cùng hắn còn năng động hoạt bát, có sức sống hơn cả lúc ở bên cạnh các nàng.
Thật khó định nghĩa Lý Tín là kẻ xấu.
Cũng khó mà hận Lý Tín.
Lúc này Thanh Trúc đăm chiêu suy nghĩ: Công chủ đã quay về, có lẽ Lý Tín cũng trở về rồi? Vị lang quân này giao lưu với đủ hạng người phú quý sang hèn, bạn bè khắp bốn biển năm châu, chắc hắn cũng quen biết ít nhiều? Tình cờ nghe Công chủ nói qua, có những nơi thế lực tiềm tàng của bọn lưu manh ẩn giấu còn lớn hơn so với năng lực của quan phủ.
Lý Tín đương nhiên là đại ca ở chỗ này.
Hơn nữa, Thanh Trúc cảm giác, anh chàng Lý Tín này chỉ sợ không phải là thủ lĩnh bang hội bình thường. Nhìn cái bộ dáng ngông cuồng ngạo mạn của hắn thì biết… Nếu như không có cái bản lĩnh ấy, trước khi có cơ hội khiến người ta tức chết, đã bị ăn mấy vả vào mặt rồi.
Nếu Lý Tín đã quay về, hắn ta lại có tiếng nói trong đám lưu manh, vậy thì nhờ hắn tìm hộ Tuyết Đoàn, tìm cậu Hai Lý gia, có phải nhanh và tiện hơn so với thế lực quan phủ?
Ý tưởng vừa lóe lên, tim Thanh Trúc giật nảy lên hai nhịp. Cậu Hai Lý gia còn sống hay đã chết, có thể tìm được hay không thì để lần khác, giờ cô chỉ hy vọng tìm được con mèo kia, giúp phu nhân quận phủ tiến triển tốt hơn, như vậy cũng gián tiếp giúp cho Công chủ đỡ sầu não.
Dưới ánh mặt trời, mấy tên ăn mày nói cười hi ha ầm ĩ, có tên thấy thiếu nữ vừa đứng cạnh chiếc xe bò ở ven đường đang đi đến. Ai nấy đều ngạc nhiên, tên này đẩy tên kia qua qua lại lại, bắt đầu trêu ghẹo cô em mới đến — “Uầy, cô em thích ai thế?” “Như thế này cũng mạnh bạo quá ha ha.” “Chắc là thấy ông đây đẹp trai quá mà….” “Cút!”
Trong lúc mấy tên kia nói chuyện dùng đủ loại ngôn từ tục tĩu, thô lỗ, càng đến gần càng nghe thấy rõ hơn. Thanh Trúc bước từng bước đi đến, nghe thấy mấy lời đàm tiếu của bọn chúng, bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, muốn quay đầu bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng cô vẫn nghiến răng, ép bản thân gắng gượng bước đi.
Thanh Trúc hạ giọng nhỏ như tiếng mèo kêu, “Cho hỏi, các anh có quen biết Lý Tín không?”
Tiếng nói nhỏ như mèo kêu của cô, người bình thường không thể nghe thấy được. Hai má Thanh Trúc đỏ bừng, cảm thấy hổ thẹn vì bản thân nhát gan. Vì Công chủ nhà mình, cô quyết định nâng cao giọng, nói to hơn. Nhưng mà, trong lúc cô còn chưa chuẩn bị tinh thần xong, cả đám đồng loạt quay sang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sắc bén.
Thanh Trúc: “……”
Công chủ, cứu mạng!
Những người này rất đáng sợ!
Vậy mà cô có thể bình tĩnh đối phó với bọn chúng trong khoảng thời gian dài, ngay cả một chút bóng ma tâm lý cũng không có!
Thật không hổ là Công chủ!
Mấy tên lưu manh cùng nhau quay sang nhìn Thanh Trúc, liếc cô từ trên xuống dưới đánh giá. Trước khi Thanh Trúc chạy trối chết, một tên to con đứng lên, nở nụ cười đầy ẩn ý sâu xa, “À, cô tìm anh Tín…”
Thanh Trúc liếc mắt một cái, đánh giá hắn: “Tuy lấm lem bẩn thỉu, cả người thoang thoảng mùi hôi thối lạ lùng. Nhưng trông mặt hắn, có vẻ hai mươi có lẻ rồi? Sao lại gọi Lý Tín là “Anh”? Không quan trọng, không nhận nhầm người là được rồi?
Thanh Trúc lặp lại một lần nữa, “Chính là Lý Tín.”
“Đúng rồi! Chính là anh Tín.” Vài người khác đều đứng lên, vẻ mặt không còn thô lỗ tùy tiện như lúc ban đầu, nhưng giọng điệu vẫn mang theo vẻ ngông nghênh khiến người khác khó chịu, “Hóa ra cô em quen biết anh Tín. Cô tìm anh Tín làm gì? Chúng tôi có thể giúp cô truyền lời.”
Thanh Trúc ngạc nhiên, trong lòng vui vẻ, đang định nói ra lời thỉnh cầu của bản thân thì sau lưng truyền đến tiếng bà hầu già mua thức ăn gọi, “Thanh Trúc, chúng ta phải về rồi! Nhanh lên!”
Có người hối thúc ngay sau, Thanh Trúc không có nhiều thời gian dông dài, liền nói một câu “Nhờ Lý Tín tìm giúp Tuyết Đoàn.”
Sau lưng lại có tiếng người gọi, Thanh Trúc xoay người, chạy đến chỗ xe bò.
Cả đám lưu manh đều mờ mịt mông lung ——
“Tìm Tuyết Đoàn? Đó là ai? Anh Tín có quen biết cô nương nào tên là Tuyết Đoàn à? Sao tao lại không biết?”
“Haiz, anh Tín thật sự trưởng thành rồi. Bắt đầu từ mùa đông năm nay, diễm phúc mãi không vơi. Không biết cái cô Tuyết Đoàn này thế nào, so với vị Công chủ kia của anh Tín thì sao nhỉ?
“Ý mày là gì? Tao chỉ hy vọng anh Tín có thể chinh phục cô Công chủ kia! Đến lúc đó chúng ta cũng được nở mày nở mặt. haha.”
“Không phải có câu gì mà anh hùng, gì mà thiếu niên áo vải đấy? A Tín chính là như vậy!”
“Cút! Mày mới ra nhập bang hội, mà dám gọi ‘A Tín”? Vai vế rất quan trọng, cấp bậc chúng ta phải xưng hô “Anh Tín”!” ”
“À à à, đám lưu manh cũng có vai vế, cấp bậc ha ha ha……”
Một đám người tụm ba tụm năm lại cười xòa, nói chuyện hỉ hả, đề tài đã xoay đến 180 độ. Chờ đến lúc bọn họ nhớ đến tìm Lý Tín, lại hốt hoảng, “Chết rồi! Quên hỏi cô nương kia là ai. A Tín không phải là người tùy tiện, cứ đến là giúp đâu.”
Tuy nhiên, những người như bọn họ sẽ luôn đi khác đường quan phủ, muốn dò la tìm hiểu tin tức gì, tất nhiên bọn họ sẽ có cách riêng.
……
Một đêm tuyết rơi.
Năm nay ở quận Cối Kê, tuyết rơi vô cùng nhiều. Một mảnh trắng xóa giữa trời đất mênh mông, trải dài vô tận. Trong màn đêm, tuyết phủ rải rác trên mái hiên, trên những tán cây, trắng muốt quạnh hiu. Đêm tối đen tiếp nối tuyết trải dài lặng lẽ xếp chồng chiếu lên nhau, một màu ảm đạm, mà muôn ánh đèn lúc tỏ lúc mờ giữa nhân gian khiến đêm càng trở nên âm u vô tận.
Trời dần về khuya.
Đám thị tỳ đã đi ngủ.
Cửa sổ đóng lại, ngọn đèn dầu bên cạnh chiếu dáng người mảnh mai của thiếu nữ, in bóng trên nền giấy cửa sổ.
Lúc này trong phòng, bên ngọn đèn dầu, Công chủ Vũ Dương đang mặc chiếc áo ngủ dài rộng, thoải mái, mái lọn tóc đen dài nghịch ngợm, buông trên gò má. Nàng vẫn ngồi tư thế ‘cứ’ như trước, dưới đầu gối lót một lớp đệm dày. Vạn vật vắng lặng như tờ, tuyết rơi trong im lặng, Văn Thiền chưa đi ngủ mà đang ngồi trước cửa sổ, cổ tay cầm bút nâng lên, luyện chữ trên thẻ tre.
Mỗi lần viết được vài chữ, nàng phải dụi mắt.
Không có cách nào khác, đêm khuya còn phải chăm chỉ luyện tập đến giờ này, bởi vì sốt ruột chuyện chị Hai sắp đến.
Văn Thiền đã suy nghĩ rất nghiêm túc về chuyện này, chắc là thể chất nàng khắc với Giang Tam Lang, chỉ e chờ đến cái ngày nàng nhìn thấy Giang Tam Lang thì chị Hai đã đến đây rồi. Trước khi đó, để không bị Văn Xu đánh đòn, Văn Thiền phải ra sức rèn luyện kỹ năng bản thân.
Văn Xu vô cùng không hài lòng với Văn Thiền, đứa em gái này bị cả nhà nuông chiều thành hư, học văn không tốt mà học võ cũng không xong, tất cả mọi mặt đều khiến cho Văn Xu cực kỳ bất mãn.
Kỳ thật, Văn Thiền bị bà chị này hành cho phát khóc: Để cho nàng trở thành một cô công chủ vô lo vô nghĩ có phải tốt không? Không phải ai cũng có thể trở thành thần đồng được? Chị Hai muốn nàng, văn có thể tranh biện với quần thần, võ có thể lên ngựa đánh giặc, đối với loại yêu cầu trình độ cao thế này, trước giờ Văn Thiền đều bó tay!
Thế nên, đến lúc nước đến chân mới nhảy, cô em gái đáng thương mới thức đến tận đêm hôm khuya khoắt, trong lòng ngậm ngùi đau khổ.
Nếu chất lượng không thể giành chiến thắng, vậy thì số lượng chắc có thể?
Lòng căng thẳng lo âu, cổ tay run lên, lại viết sai một chữ nữa rồi. Trên thẻ tre loang lổ vết mực, Văn Thiền nhìn qua nhíu mày, tâm tình buồn bực.
Văn Thiền cầm thẻ tre lên, mở tung cửa sổ, ném thẳng ra ngoài, mắt không thấy tâm không phiền.
Sau khi nàng ném thẻ tre xong, lấy một cái khác trên đống thẻ tre xếp chồng mấy lớp lên nhau, chuẩn bị viết tiếp. Đúng lúc này, lại không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào vang lên bên tai.
Bông tuyết bay lơ thơ bên ngoài cửa sổ, vạn vật tĩnh lặng, nhưng lại không có tiếng thẻ tre rơi trên tuyết. Một chút tiếng động vang lên cũng không có.
Văn Thiền tự hỏi thẻ tre kia rơi đi đâu, mở cửa sổ lại lần nữa, dịch người, thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xem. Vừa nhìn thấy, tay chân nàng tê dại ngay lập tức, ngực như bị búa nện, chấn động cực kỳ mạnh mẽ ——
Từ cửa sổ nhìn ra chỗ tuyết rơi, nàng nhìn thấy thiếu niên mặc y phục đơn bạc đang đứng đó. Thiếu niên đứng sừng sững cuốn theo gió tuyết như cây tùng dưới cửa sổ. Đầu mày nhíu sâu, khóe miệng tùy ý, ánh đèn chiếu lên thiếu niên đứng giữa bóng đêm khiến cho tim người ta đập nhanh. Thẻ tre bị nàng vứt ra ngoài cửa sổ đang vững vàng trong tay hắn, cúi đầu liếc mắt quá, ngước mắt lên, cười bông đùa nhìn thiếu nữ mặc y phục màu hồng phấn đang thò đầu ra bên ngoài.
Văn Thiền chống tay lên bệ cửa sổ, yếu ớt mảnh mai nhưng sắc mặt lại hồng hào, đôi mắt đen láy. Nhìn thấy hắn, thiếu nữ phòng thủ ngay cửa sổ, tay run run, vô cùng bàng hoàng. Chỉ nghiêng đầu, một hồi lâu vẫn không biết nên hét toáng lên hay đóng cửa sổ lại.
Đêm khuya vắng lặng, tuyết bay lất phất. Văn Thiền nhìn chàng thiếu niên đứng tiêu diêu tự tại trên tuyết. Hắn lẳng lặng đứng đó, tuyết dính đầy mặt mũi, hai vai, cả người toát ra loại khí phách không giống người thường.
Không biết vì sao mà Văn Thiền nhìn thấy Lý Tín, chỉ có chút kinh ngạc, chứ không hề thấy bất ngờ ngoài ý muốn —— nàng đành chấp nhận, đám tôi tớ bên cạnh mình đều là bát cơm di động, không ngăn cản nổi Lý Tín.
Người của nàng mà không ngăn cản được Lý Tín thì trong phủ Lý quận thủ, đối với Lý Tín mà nói, đương nhiên muốn đến thì đến, muốn đi thì đi thôi.
Cha nàng thường nói, “hiệp khách dùng võ phạm luật lệ”. Trước kia, Văn Thiền không hiểu ý của câu nói đó, nhưng từ sau khi thấy Lý Tín, nàng hiểu ra —— nếu tập võ mà ai cũng giỏi như Lý Tín, đi đâu về đâu đều tự nhiên như ruồi, quả thực đáng sợ.
Giữa đêm khuya vắng lặng, cách một khung cửa sổ, Văn Thiền chậm rãi nhướng mày, giọng điệu không tốt chút nào, “Anh đến đây làm gì?”
Cùng lúc đó, Lý Tín cũng mở miệng, “Em đồng ý gả cho tôi?”
Hai người lên tiếng cùng lúc.
Cực kỳ ăn ý.
Sau đó, hai người lại cùng lúc trầm mặc.
Văn Thiền ‘hừ’ hắn, “Ai thèm gả cho anh, đừng tự mình đa tình!”
Lý Tín khó hiểu, “Em gọi tôi đến, không phải bởi vì em đã nghĩ thông suốt, muốn gả tôi còn gì?”
Lại đồng thanh lên tiếng lần nữa.
Văn Thiền: “……”
Lý Tín: “……”
Cả hai người vừa muốn mở miệng nói tiếp, nhưng nhìn thấy đối phương cũng định mở miệng nói giống mình, đành im miệng lại. Trong khi một người cần im lặng thì cả hai người đều lặng im, không ai lên tiếng.
Giữa đêm lạnh, bông tuyết bay bay, thiếu nam thiếu nữ đứng cách một khung cửa sổ nhìn về phía nhau. Cứ lẳng lặng như thế, không biết người nào cười lên trước, sau đó cả hai đều bật cười.
Văn Thiền vừa cười, vừa buồn bực nghĩ: Mình vậy mà lại tâm ý tương thông với Lý Tín, không có duyên phận với Giang Tam Lang…. Đen thật đấy.