Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 34
Hôn tôi thêm một cái nữa!
Tuyết vẫn rơi dày đặc, Lý Tín thực sự quá ngu ngốc khi đứng bên ngoài. Nói chuyện với Văn Thiền qua cửa sổ khiến hắn cảm thấy rất không thích. Vì vậy, thiếu niên tiến lên một bước, tay kéo mành tre lên gài bên khung cửa sổ gỗ, hai tay chống lên thành cửa sổ, linh hoạt xoay người nhảy vào trong.
Hắn nhảy vào khuê phòng của con gái nhà người ta với thái độ trịnh trọng nhất, Văn Thiền cân nhắc trình độ võ công giữa hai bên một chặp, chỉ có thể im lặng nhìn tên cướp xông vào lãnh địa của mình. Nàng muốn gọi thị vệ đến, Lý Tín liền nở một nụ cười nguy hiểm với nàng, khiến nàng lập tức im bặt.
Với thiếu niên này, nàng vẫn luôn như vậy, hết lần này đến lần khác. Đôi khi rất can đảm, đôi khi lại rất rụt rè. Bản thân nàng cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, có lẽ chỉ là bản năng tránh lợi bất cập hại mà hành xử cho đúng.
Văn Thiền cảm thấy mình thật hiền lành, Lý Tín rất không hài lòng với nàng, oán trách hỏi: “Hả? Không phải em chấp nhận thỉnh cầu gả cho tôi sao? Vậy thì gọi tôi tới làm gì.”
Văn Thiền chịu không nổi nữa, vặn vẹo nói: “Tôi không tìm anh!”
Lý Tín khịt mũi không tin nàng. Hắn nhìn quanh phòng một lượt, lần đầu tiên hắn nhìn thấy khuê phòng con gái, trang trí thật tinh xảo, khiến hắn cảm thấy thật mới lạ. Nhưng cũng không có gì mới mẻ lắm, hắn để ý thấy tấm chăn mỏng đắp ngay ngắn trên đôi chân của nàng.
Lý Tín kinh ngạc: Chỉ có Ve Ve mới nghịch ngợm giả bộ làm ra cái bộ dạng quái đản này, cho dù chỉ có một mình nàng ở nhà, chán đến mức leo lên nóc nhà đập ngói đi chăng nữa, thì cũng không ngồi co chân vậy chứ?
Lý Tín đi tới, ngồi xuống trước mặt nàng, định vén tấm chăn lên. Nhưng tất nhiên Văn Thiền không chịu để hắn xem, nàng vẫn luôn cảnh giác với hắn. Thẻ tre vẫn cuộn trong tay, Lý Tín bước tới nàng liền dùng thẻ tre đánh hắn, “Đừng chạm vào tôi.”
Lý Tín cười nhạo, “Ngoài câu này ra, em còn có câu khác thực tế chút không?”
Văn Thiền ở trong tay hắn đương nhiên không chống đỡ được quá hai hiệp. Đôi bạn trẻ đánh nhau, giằng co qua lại, không biết Lý Tín chạm vào chỗ nào trên người nàng, chỉ thấy nàng “ai yaa…” một tiếng, nước mắt lã chã, liền bị thiếu niên giữ chặt eo, mạnh bạo vén tấm chăn đắp trên chân nàng ra, còn rảnh để dạy dỗ nàng —— thiếu niên ngẩng đầu, nghiêm nghị cười với nàng, “Ve Ve, tôi không phải là người dịu dàng với người khác, nhưng đối với em thì khác, em tự hiểu ý tôi rồi đấy.”
Hắn cười khiến nàng run lên, tim đập thình thịch liên hồi, không phải do cảm động mà do bị hắn dọa cho kinh hãi. Nàng muốn cầu xin hắn cứ đối xử với nàng tàn nhẫn, vô tình, cầu xin hắn đừng dịu dàng gì cả, mà nàng cũng không muốn hiểu ý hắn làm gì.
Văn Thiền chưa kịp nghĩ xong, trên người thiếu niên nhanh như chớp trào ra một luồng khí ớn lạnh, tàn khốc và mãnh liệt.
Anh ta đột ngột đứng dậy, như thể đang đứng giữa một trận bão tuyết, những dòng khí đối lưu xung quanh “rắc rắc rắc” tất cả đều bị chấn động rạn vỡ…
Văn Thiền kinh ngạc thấy hắn đột nhiên trở nên tàn nhẫn vô tình như nàng mong đợi… Nhưng thật là kinh khủng… Đuôi mắt dài mảnh của hắn cong lên, khi trầm mặc xuống thực sự rất không nên chọc giận. Hắn chỉ cần liếc một cái bằng ánh mắt sắc lạnh ấy, chắc không ai dám nhúc nhích từ đầu tới cuối?
Lý Tín u ám, cả người như bùng nổ, “Ai làm vậy? Ai bắt nạt nàng?! Tôi mới đi có mấy ngày, nàng đã ra nông nỗi này rồi?”
Văn Thiền: “…”
Nàng nàng nàng làm sao chứ?
Theo ánh mắt rũ xuống của hắn, Văn Thiền nhìn thấy ánh mắt của Lý Tín đang nhìn vào đống băng gạc đang quấn cứng ngắc hơn chục vòng trên cổ chân nàng. Thiếu niên đột nhiên nổi điên hoá ra là vì nàng.
Bởi vì nàng bị thương nên khuôn mặt đang cười toe toét bỗng chốc trở nên vô cùng tức giận.
Cửa sổ vẫn đang mở, một cây mai đào đang đung đưa dưới tiết trời buốt giá, cành cây bị những bông tuyết nặng trĩu đè lên cong queo thật đáng thương. Những bông tuyết rơi đều đặn, nhưng không có quy luật. Một vài bông tuyết bay vào cửa sổ, giống như trái tim nàng lúc này, bị một bông tuyết nhuốm lên, mang đến cho nàng hơi ấm mềm mại của mùa đông.
Văn Thiền mím chặt môi.
Lý Tín sắp phát điên lên vì thái độ thờ ơ của nàng – “Cười cái rắm! Nói cho ông biết ai đã bắt nạt em! Em đường đường là Công chủ mà bị người ta đánh ra nông nỗi này. Có xấu hổ không? Em nhìn lại bộ dạng mình xem, có ra dáng Công chủ không, em…”
Văn Thiền bỗng nằm sấp xuống bàn, hai vai run lên.
Chàng trai đang tức giận, lại nhìn thấy cô gái nằm xuống. Trong lòng bỗng khựng lại, nghiêng người nhìn cô gái đang nằm trên bàn, thầm nghĩ: Có phải mình đã chửi thề thô bạo quá không? Ve Ve bị chửi cho phát khóc rồi? Thôi được, Ve Ve là con gái, ta vẫn nên dịu dàng một chút…
Lý Tín dịu dàng hơn, ngồi xuống trước mặt nàng đang định dỗ dành, liền nhìn thấy cô gái mà hắn tưởng rằng đang khóc, ngẩng đầu khỏi hai cánh tay, má ửng hồng, đôi mắt ướt át. Không phải vì khóc, mà vì cười.
Văn Thiền cười tinh nghịch giải thích lý do nàng bị thương.
Lý Tín biết mình tự đa tình, sắc mặt chợt lạnh, “Em trêu tôi?”
Văn Thiền trong lòng “hứ” một tiếng, thầm nghĩ: Không trêu anh trêu ai chứ? Anh ngày nào cũng giỡn tôi, tôi giỡn anh có xíu, thế này còn quá nhẹ ấy.
Nhưng sợ Lý Tín thực sự sẽ đánh mình, Văn Thiền bình tĩnh đổi chủ đề, hỏi hắn: “Không phải anh nói sẽ không tìm tôi nữa sao?” Mỗi ngày tôi đều cầu nguyện sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, sao anh lại đến nữa rồi? “
Quay trở lại chủ đề lúc ban đầu.
Lý Tín nói về việc của Thanh Trúc và hỏi, “Tuyết Đoàn nào? Khi họ đến tìm tôi, tôi không biết em đang muốn nhờ tôi giúp gì?” Khi đó, hắn đang cùng đồng bọn lén lút sau lưng quan phủ vận chuyển muối lậu, đột nhiên có người hét “Tuyết Đoàn” gì đó tới tìm hắn, khiến mọi người còn bị dọa cho khiếp vía một phen.
Văn Thiền chớp chớp mắt, trong lòng bỗng hiểu ra suy nghĩ của Thanh Trúc. Thực ra… Trước khi Thanh Trúc nảy ra ý tưởng này, nàng cũng từng nghĩ tới Lý Tín. Nhưng nàng muốn đoạn tuyệt quan hệ với hắn, hắn lần trước lại còn nói, lần sau gặp lại nhau sẽ cưới gả cái gì đó, khiến nàng rối rắm trong lòng, chỉ muốn tránh xa hắn ra.
Nàng không muốn nợ Lý Tín một ân tình.
Văn Thiền ngập ngừng hỏi: “Nếu tôi nói không có chuyện gì, anh có thể đi rồi, anh có đi luôn không?”
Lý Tín cười chế nhạo, “Em dám nói như vậy!”
Đôi mắt hắn như một nhát dao đâm thẳng vào nàng, mặc dù nàng xinh đẹp tuyệt trần, cũng không thể chịu đựng được sức tàn nhẫn của nó.
Ngay khi Lý Tín tỏ ra thô bạo, Văn Thiền đã nhanh chóng sợ sệt rồi.
Nhanh chóng nói: “Tuyết Đoàn là con mèo của cô Cả, tôi tìm kiếm bấy lâu nay nhưng không tìm thấy, cô Cả chỉ ngóng đợi nó trở về… muốn nhờ anh giúp tìm nó, được không?”
Lý Tín khoanh tay lại, dùng mũi nhìn nàng, “Không được.”
[*] Dùng mũi nhìn 用鼻子看: Là một cách nói của người Trung Quốc, chỉ thái độ cao ngạo với đối phương.
Văn Thiền: “…”
Nàng nhìn người thiếu niên đang ngồi xổm bên cạnh vẫn vẻ mặt nghiêm túc, tức giận đến mức muốn cào vào mặt hắn: Là anh bắt tôi nói không phải sao? ! Anh đạo đức giả cái gì chứ?!
CÚT! CÚT! CÚT!
Lý Tín không cút, hắn còn bật cười khúc khích, đôi mày giãn ra “Em đồng ý yêu cầu của tôi, tôi sẽ…”
Văn Thiền ngắt lời hắn, rất kiên quyết và cao giọng – “Không gả!”
Lý Tín kiên nhẫn nói: “… Ý tôi không phải vậy, ý tôi là…”
Văn Thiền tiếp tục hét lên – “Không yêu!”
Lý Tín: “…”
Hắn bó tay rồi!
Thiếu niên bắt đầu ra tay, hắn nắm lấy cổ nàng, cúi gần xuống mặt nàng, nghiến răng nghiến lợi áp lên khuôn mặt ửng hồng lạnh lẽo, “Em có định để tôi nói hết không?”
Văn Thiền dù sao cũng rất có nguyên tắc, không chịu đồng ý yêu cầu vô lý của hắn. Nhưng Lý Tín thực sự không có ý định hỏi những câu mà nàng mới trả lời. Hắn thừa biết tính nàng, với tính cách ương ngạnh ấy… Bàn tay thô ráp của thiếu niên, cọ xát vào làn da mỏng manh trên cổ cô gái, lại mềm lòng, “Tôi vẫn chưa nghĩ ra yêu cầu gì. Nói cho tôi biết con mèo đó trông như thế nào trước đi.”
Đôi tay đang nắm trên cổ nàng, khẽ run. Khi ghé sát lại gần, khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng hiện rõ trong mắt hắn; Hương thơm ấm áp trên cơ thể nàng thoang thoảng, lan toả trên người hắn; thậm chí ngay cả khi mở to mắt lườm người, cũng đẹp xiêu lòng thế này.
Văn Thiền nhìn nhanh vào đôi mắt hắn, lông mi rũ xuống, giãy dụa, thoát khỏi cánh tay của chàng trai, né tránh sang bên cạnh. Nàng cụp mắt xuống, rõ ràng nhận ra vẻ mặt tập trung của hắn, nhưng trong lòng bối rối không dám nhìn thêm.
Văn Thiền hơi khó chịu với chính mình, lại càng khó chịu với Lý Tín.
Nàng ngồi bên cửa sổ hồi lâu, thay vì lấy thẻ tre, nàng lấy ra tấm vải lụa đặt dưới thẻ tre, ngồi thẳng người, nhấc bút lên, bắt đầu chuyên tâm vẽ. “Tuyết Đoàn trông như thế này, lông của nó màu trắng, sờ vào rất mềm mại dễ chịu, khiến cho người ta chỉ muốn cuộn tròn nó lại ôm vào lòng.” Nhưng đuôi của nó hơi vàng và nhọn… “
Lý Tín bối rối nhìn nàng chăm chú vẽ “… Em dùng vải lụa để vẽ chân dung một con mèo?!”
Vải lụa quý hơn thẻ tre rất nhiều đó.
Tấm vải lụa Văn Thiền đang dùng để vẽ còn giá trị hơn đống vải trên người Lý Tín. Bản thân thiếu niên hiện tại, ngay cả một tấm thẻ tre còn không đủ sức mua, mà có bán thẻ tre đi chăng nữa cũng không đủ tiền mua tấm vải lụa dưới tay nàng.
Văn Thiền ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt dè dặt, “Vậy nên tôi và anh sẽ không có tương lai! Anh nghèo như vậy còn tôi lại giàu có thế này. Tôi và anh đều có quan điểm khác nhau, nếu ngày ngày ở cạnh nhau sẽ cãi nhau cả ngày mất. Loại người nghèo đói như anh, ngày nào chẳng ăn bờ ngủ bụi…”
Gương mặt Lý Tín không chút cảm xúc: “Ngày ngày ăn ngủ bờ đường, nhưng số mệnh của những người nghèo chúng tôi dai lắm, không chết được, thật sự khiến đám người giàu có như em thất vọng rồi.”
Văn Thiền: “…”
Xí!
Tuy nhiên, sau khi ngồi như vậy một lúc, Lý Tín rốt cuộc cũng chỉ là một thiếu niên tu luyện chưa đạt tới cảnh giới, đối với sự ghê tởm khinh miệt của Văn Thiền, chàng trai không thể không để bụng trong lòng. Càng quan tâm đến một người, càng dễ dàng kỳ kèo để bụng. Đôi mi dài của hắn như cánh bướm đêm che khuất cảm xúc hiện lên trong đáy mắt, nhàn nhạt hỏi: “Em khinh thường người nghèo đến vậy sao?”
Văn Thiền cúi đầu vẽ, bất cần đáp: “Đâu có, tôi chỉ xem thường anh thôi”
Lý Tín nhướng mày, đặt tay lên vai nàng, đôi vai khẽ run lên, khi ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười tà ác của hắn thì gần như sợ chết khiếp. Bất chợt nhận ra mình lỡ lời, cô gái nhỏ vội né người sang một bên trốn tránh, “Đừng…”
Lý Tín thấy nàng trốn tránh, cũng không dám đùa thái quá. Dù sao thì chân nàng cũng đang bị thương, nếu ức hiếp nàng lúc này, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Vì vậy, hắn chỉ ấn vào chóp mũi nàng một cái, bỏ qua cho nàng một cách dễ dàng, trong lòng nghĩ, sau này anh sẽ bù đắp lại.
Văn Thiền lại tiếp tục vẽ.
Lý Tín buồn tẻ ngồi bên cạnh, nhìn góc nghiêng khuôn mặt nàng, nhìn nàng trải những tấm lụa ra vẽ đi vẽ lại hết bức này đến bức khác. Vì sợ hắn vẫn không nhận ra con mèo, nên nàng đã vẽ nhiều trạng thái khác nhau, để hắn dễ nhận ra.
Lý Tín nghĩ, nếu như mình mất tích, Văn Thiền cho dù không mừng ra mặt thì chắc chắn cũng không đánh trống phô trương cho người đi tìm hắn đâu nhỉ?
Hắn sống còn không có giá trị bằng một con mèo!
Lý tiểu lang đố kỵ đến mức… trong lòng nảy sinh ý nghĩ, đợi tôi bắt được nó tôi sẽ bóp chết ngay tức khắc hết đời con mèo.
Nhưng hắn đã sớm thôi ghen tị, bởi vì ngắm nhìn góc nghiêng khuôn mặt Văn Thiền, hắn nhìn đến ngẩn ra. Mái tóc dài của Văn Thiền rất dày, đen và mềm mại, bởi vì khi đi ngủ, nàng chỉ gài chéo một chiếc trâm, một vài lọn tóc rơi xuống, khiến Lý Tín động lòng muốn chạm vào; Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn và thanh tú, tựa như một con thiên nga trắng muốt kiêu hãnh, trông thật cao quý, khiến cho chàng trai ngước nhìn say đắm; Đôi mắt nàng như ngôi sao buổi sớm, chiếc mũi nho nhỏ xinh xinh, đôi môi đỏ mọng….
Trong đêm tĩnh mịch, ngoài cửa sổ gió tuyết thổi qua, thi thoảng bay vào căn phòng, rơi trên mái tóc Văn Thiền. Lý Tín chậm rãi đưa tay ra, chủ động mài mực xem nàng vẽ, hắn chỉ vì hương thơm mê hoặc trên cơ thể nàng, chỉ vì mong đợi lọn tóc dài mềm mại như mây sẽ rơi xuống tay hắn trong lúc nàng lơ đãng.
Lý Tín vì Văn Thiền “hồng tụ thiêm hương”, đây có lẽ là điều mà cậu thiếu niên nổi loạn này trước giờ chưa từng nghĩ tới. Hắn lặng lẽ ngắm nhìn nàng, trong lòng nảy ra một ý nghĩ… khiến hắn toàn thân nóng ran, hai mắt sáng lên hưng phấn, lại bất an tới mức cứng ngắc toàn thân.
[*] Hồng tụ thiêm hương 红袖添香: Thành ngữ chỉ việc thư sinh đọc sách có mỹ nữ ở bên cạnh.
Văn Thiền cuối cùng cũng vẽ xong tất cả dáng điệu của “Tuyết Đoàn” mà nàng có thể nhớ được, ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Lý Tín. Hắn cụp mi xuống, nhìn chằm chằm vào bức chân dung trên tay nàng. Cái nhìn này… Văn Thiền thì thào nói: ” Sau khi bắt được Tuyết Đoàn, anh không định liền ăn thịt nó chứ?”
Người đẹp của hắn bỗng ngẩng đầu lên, rồi nói ra điều ngớ ngẩn ấy.
Lý Tín nhướng mày, ánh mắt nghi hoặc chờ đợi giải thích.
Văn Thiền cắn môi, đôi mắt đẹp quét qua hắn một cái, “Tôi thấy anh có vẻ đang rất đói, đôi mắt đã phát ra ánh sáng xanh lục rồi kìa… Anh muốn ăn cơm?”
Đói?
Ăn?
Lý Tín nới lỏng mình, cười ha ha.
Hắn ngả người ra sau, khoanh chân ngồi đó, ngồi ngay đối diện với Văn Thiền, nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt trần trụi dứt khoát, nở một nụ cười tùy hứng nhưng đầy ẩn ý, “Ve Ve, thế này đi, em hôn tôi một cái tôi sẽ giúp em tìm con mèo.”
Văn Thiền không nhúc nhích, nhìn hắn.
Lý Tín lặp lại, “Em hôn tôi một cái, tôi sẽ tìm Tuyết Đoàn đưa về cho em, em muốn thêm gì tôi cũng đồng ý, em có thể đưa ra bất cứ yêu cầu nào”
Đôi mắt của Văn Thiền dần dần mở to.
Tuyết vẫn bay bên ngoài cửa sổ, xa xa văng vẳng tiếng chó sủa, lúc này nàng mới rùng mình, cuối cùng cũng nghe hiểu Lý Tín đang nói gì.
Văn Thiền nghiêng đầu nhìn Lý Tín với ánh mắt kỳ lạ: Đây là chiêu trò hôn gái của nhà họ Lý sao?
Lý Tín rất nghiêm túc thương lượng với nàng… Và cũng rất nghiêm túc khuyến khích nàng đưa ra yêu cầu… Nàng lại còn tưởng hắn lợi hại tới mức đó, muốn nàng gả cho hắn, muốn nàng ba chấm ba chéo… Áp bức nàng tới cùng khi tìm được con mèo về… Và hắn như thế này, Văn Thiền lại không hề sợ hãi.
Hồi mới quen biết Lý Tín, nàng sợ hắn chết khiếp. Nhưng hiện tại nàng càng ngày càng ít sợ hắn, nàng cảm thấy hắn chỉ là một con hổ giấy, sau một cái chọc là gầm, rống, rú, ngoại trừ có thể rống điếc tai nàng ra, thì cũng không có uy lực gì.
Nếu phải nói về hư tình giả ý, thì bản thân Văn Thiền còn nhiều hơn!
Lý Tín đối xử chân thành với nàng, thậm chí muốn hôn nàng, còn phải thỉnh cầu nàng… Cô gái mềm lòng vì hắn mà tôn trọng hắn. Nàng rất xúc động, sau đó buông một câu – “Không.”
Lý Tín sa sầm mặt mũi.
Văn Thiền bất động như núi bình tĩnh nhìn hắn, nhưng trong lòng lại lo lắng nghĩ: Nhìn xem, lộ ra cái đuôi cáo của anh rồi chứ gì? Vừa rồi vẫn còn tôn trọng tôi, tôi vừa từ chối, anh đã định trở mặt.
Thiếu niên chuẩn bị trở mặt ấy, đập lên bàn một cái “Bốp”, ngạo nghễ nói: “Em hôn tôi một cái, tam giáo cửu lưu trong quận Cối Kê, tất cả các bang phái đều sẽ để em đi.”
[*]Tam giáo cửu lưu: Tam giáo – Nho giáo, phật giáo, đạo giáo. Cửu lưu: Chỉ chín trường phái học thuật lớn từ thời Tiên Tần đến đầu thời Hán, bao gồm: Nho gia, Âm Dương gia, Đạo gia, Pháp gia, Nông gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia.
Ở đây ý tác giả muốn nhấn mạnh sự khoa trương của Lý Tín về tầm ảnh hưởng của mình ở Cối Kê với các bang phái.
Văn Thiền: “…”
Lý Tín nói: “Tôi sẽ lật tung cả quận Cối Kê tìm bằng được Tuyết Đoàn cho em, nếu Tuyết Đoàn không trở về, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa! Con mèo sống thì tôi sống, con mèo chết thì tôi chết theo! “
Văn Thiền: “…”
Lý Tín đập bàn một tiếng, sau đó đó lại khoa trương khẩu khí, “Trước kia bắt ép em viết hôn ước tất cả đều không có giá trị, không lấy nó để uy hiếp em nữa! Chúng ta bắt đầu lại từ đầu! Ve Ve, tôi tuyệt đối sẽ không cưỡng ép hay ức hiếp em!”
Văn Thiền: “…”
Lý Tín lại bla bla… Nói không ngừng.
Văn Thiền khẽ ngẩng mặt lên nhìn thiếu niên cao hơn mình một chút. Hắn rất phấn khích, gương mặt bình phàm bỗng trở nên sống động hơn rất nhiều vì cảm xúc thăng trầm lúc này. Đôi mắt hắn loé sáng một cách khủng khiếp, giọng điệu lạnh lùng, vẻ mặt như muốn nói “Ông đây sẽ giết cô”, nhưng lời nói thốt ra lại là “Tôi thích em”.
Nàng bị người ta thích đến nhường này…
Nàng được nhiều người thích… Nhưng bị Lý Tín thích đến mức này…
Lý Tín chống tay xuống bàn, sốt ruột nhìn cô gái đối diện. Hắn càng nhìn càng thấy khó chịu trong lòng, liền bắt đầu dạy dỗ nàng, “Ve Ve, với tư cách là một Công chủ, em có thể bạo dạn chút được không?”
Lý Tín ngay cả khi đòi hỏi tình yêu từ nàng, còn cười lạnh lùng đòi hỏi… Văn Thiền hỏi ngược lại, “Tôi đã nói không được rồi, tôi không bạo dạn cái gì chứ?”
Lý Tín chỉ vào nàng, “Tại sao em lại từ chối hôn tôi? Không phải là vì trong lòng em không có tôi sao?”
Văn Thiền khiêm tốn hỏi: “Chuyện này có gì không đúng sao?”
Lý tiểu lang ngạo nghễ nói: “Là một Công chủ, em phải có ý niệm không bị tình cảm ràng buộc. Em phải có ý nghĩ cho dù là ôm hôn đi chăng nữa cũng không thành vấn đề! Khiến đám đàn ông phải sống chết vì em mới đúng, còn em lại cứng nhắc như cái cột nhà, một chút bạo dạn cũng không có!”
Văn Thiền: “…”
Văn Thiền muốn quỳ xuống trước cái logic mạnh mẽ của hắn.
Nàng lại cắn môi, đôi mắt ướt át, trong lòng đột nhiên cảm thấy Lý Tín trong bộ dạng này thật thú vị. Trong lòng giống như có một chiếc chổi lông mềm mại lướt nhẹ qua, cảm giác tê dại lan tỏa khắp xương cốt. Ngoài cửa sổ, những bông tuyết trắng khẽ bay trong gió, dưới ánh đèn, gương mặt Lý Tín hiện rõ trong ánh mắt nàng.
Lý Tín vẫn đang dạy dỗ cô gái không hiểu chuyện này – “… Em phải giác ngộ được, cho dù có hôn thì cũng không cần phải chịu trách nhiệm! Ve Ve, em là một Công chủ, thân phận cao quý nhường ấy, còn phải bận tâm ngượng ngùng với lại xấu hổ sao? Bận tâm cái gì trái luân thường đạo lý đâu? Ngay cả có ngủ với tôi đi nữa, tôi cũng chẳng thể uy hiếp được gì em.”
“Em hôn tôi một cái. Tôi có thể uy hiếp được em sao? Cho dù tôi có muốn tính sổ, thì tính sổ với em thế nào được? Em đường đường là một Công chủ, không nhất thiết phải chân thành trong chuyện tình cảm, em muốn đùa giỡn ai thì cứ việc bông đùa.”
“Công chủ thì phải có bản lĩnh trở mặt, dạn dĩ không thừa nhận món nợ ấy!”
Là Công chủ cần phải có bản lĩnh trở mặt không thừa nhận món nợ do mình gây ra sao?
Văn Thiền quay đầu lại nhìn hắn, nàng tiếp thu xong bài học này rồi.
Hắn còn rất nhiều lời răn dạy chưa nói hết, nhưng đôi mi đối diện run lên, cô gái đang lắng nghe hắn bóp méo luân thường đạo lý ấy, đột nhiên cúi người về phía trước, đôi môi ửng hồng áp vào má thiếu niên.
Lý Tín sững người: “…”
Anh thất thần ngồi đó, không kịp phản ứng gì. Chỉ cảm thấy môi cô gái in trên má mình, một thoáng mềm mại, ấm áp đến dị thường, dịu dàng đến dị thường, mùi thơm ngào ngạt đến dị thường. Giống như một bông hoa đang nở rộ, lại giống như một làn mây lững lờ trôi. Nàng nhẹ nhàng chạm vào má chàng trai, hơi thở như có như không phả vào má hắn.
Khuôn mặt của đôi bạn trẻ dán chặt vào nhau.
Nóng ran như thiêu đốt, rừng rực đến hoang mang.
Trong khoảnh khắc ấy, Lý Tín cảm thấy một luồng khí tê dại dâng trào khắp trái tim hắn, một cảm giác không nói thành lời, vô cùng kích thích, vô cùng khoái cảm. Hắn chỉ cảm thấy sự mềm mại chạm trên má mình, khiến hắn bỗng chốc quên cả thế giới, quên hết ngôn từ. Hắn thấy mình như vừa được uống linh đan kỳ diệu, lạc vào thế giới cực lạc, lại như chìm vào ảo giác mê hoặc trước khi chết.
Cảm giác này, vừa dịu dàng vừa mãnh liệt, khiến máu chảy khắp tứ chi như đang dâng trào mãnh liệt, không ngừng gào thét, thiêu đốt tim gan hắn. Hắn tham lam lưu luyến muốn độc chiếm cảm giác ấy…
Văn Thiền chỉ nhẹ nhàng hôn lên má Lý Tín, sau đó liền lùi lại.
Đôi mi rũ xuống, hai má ửng hồng, đáy mắt ửng đỏ. Nàng lo lắng gập tay lại, run run đặt lên chân. Nàng căn bản không giải thích được tại sao lại rướn người lên hôn hắn, nhưng đầu óc nàng trống rỗng, tự dưng lại hành động như thế… Chắc chắn bị ma nhập rồi.
Văn Thiền run sợ nghĩ: Mấy vu sư suốt ngày làm phép cho cô Cả, trừ tà cho cô Cả là ai nhỉ? Ngày mai phải đi tìm ông ta, để ông ta cũng trừ tà cho mình mới được.
Nàng đúng bị điên rồi mới hôn lên má Lý Tín.
Lý Tín đột ngột đứng lên.
Khí thế hừng hực, đụng vào chiếc bàn, cả đống thẻ tre trên bàn đều rơi xuống. Văn Thiền ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn, nghi hoặc. Nhìn thấy Lý Tín cau mày, lông mày của hắn như đè lên một ngọn núi cao. Nụ hôn bất ngờ của cô gái không khiến hắn căng thẳng, ngược lại gây ra cho hắn vô số rắc rối chỉ trong chốc lát.
Hắn đứng bên chiếc bàn bị đổ, cúi đầu nhìn nàng, cau mày sâu hơn.
Văn Thiền bĩu môi, có chút không vui: Làm cái gì vậy? Nàng còn chưa tức giận, hắn bày ra cái vẻ mặt gì đó? Rõ ràng nàng mới là người thiệt thòi… Nàng còn chưa mất vui, hắn mất vui cái nỗi gì, Văn Thiền cũng bắt đầu tức giận.
Lý Tín lại đột nhiên ngồi xuống.
Xoảng!
Một tiếng nặng nề tiếp tục vang lên .
Văn Thiền chấn động, thấy hắn từ trong tay áo rút ra một con dao găm lạnh lẽo. Ánh sáng sắc bén trên con dao khiến mặt nàng tái mét: hắn hắn hắn… Muốn giết nàng?
Lý Tín gỡ con dao găm ra, kéo lấy tay Văn Thiền, trong sự sững sờ, chàng trai cẩn thận đưa con dao vào tay cô gái, “Đây là vật tôi luôn mang bên mình từ nhỏ, cho em.”
Văn Thiền bối rối chớp mắt.
Hắn ta lại nới lỏng áo cởi đai lưng, trước sắc mặt gần như xanh mét của Văn Thiền, hắn đưa cho nàng đủ loại dao nhỏ gài quanh eo mình. Trong ngoài quần áo đinh đinh đong đong một đống rách nát, thứ mà Văn Thiền thường ngày đi qua cũng không thèm nhìn lấy một cái. Lý Tín nói, “Đây là vật phòng thân của tôi, đưa nốt cho em.”
Văn Thiền: “…”
Hắn tháo lá bùa hộ mệnh treo trên cổ, lấy một cây kim bạc giấu trong băng chân, rồi rút từ trong ngực ra túi thuốc mê. Hắn lấy hết tất cả những thứ có chút giá trị trên người, kể cả miếng ngọc bội lần trước giật được từ tay nàng đặt hết xuống đất, hắn đột nhiên gỡ nốt chiếc trâm cài bằng gỗ trên đầu xuống, tất cả bày ra trước mặt Văn Thiền.
Sương đêm dày đặc, vừa đúng thời điểm bộc phát thú tính của đàn ông, tuyết vẫn không ngừng rơi, Văn Thiền bị hắn doạ cho tới mức tưởng hắn định làm nhục nàng.
Vội vàng muốn tháo chạy, thiếu niên xoã tóc liền vươn tay chặn cô gái cử động bất tiện lại. Hắn quỳ xuống trước mặt nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, ghé sát vào khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của nàng, chân thành nói: “Ve Ve, tất cả đều cho em hết, những thứ này cho em, tính mạng của tôi cũng cho em, em muốn gì tôi cũng cho em hết, sau này em muốn bất cứ thứ gì tôi cũng sẽ đáp ứng. Những gì tôi có, những gì tôi không có cũng cướp về cho em, cướp không được sẽ tìm kiếm bằng được cho em, em hôn tôi thêm một lần nữa nhé.”
Văn Thiền: “…!”
Nàng mở to mắt nhìn đôi đôi mắt đang phản chiếu chính mình của Lý tiểu lang.
Lý Tín rất chân thành, rất nhún nhường, rất nghiêm túc cầu xin nàng, “Ve Ve, em hôn tôi thêm lần nữa… Được không… Em hôn tôi thêm một cái, tôi hứa sẽ không nói cho ai biết, sẽ không huỷ hoại thanh danh của em…”
“Ve Ve, xin em đấy…”
Hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, cứ thế hạ mình cầu xin.
…
Khi một thiếu niên võ nghệ cao cường, rõ ràng có thể cưỡng ép bạn, nhưng lại không làm thế, mà dùng lời lẽ ra sức thuyết phục bạn, bạn sẽ cảm thấy thế nào?
Khi một thiếu niên ngạo mạn, coi quốc pháp, coi trời bằng vung cúi đầu trước mặt bạn và nói: “Em hôn tôi cái nhé”, và nói “Công chủ thì phải có gan trở mặt, bạo dạn không chịu thừa nhận món nợ”, bạn sẽ làm gì?
Thời niên thiếu, một thiếu niên đã rất rất thích bạn, rất rất yêu bạn, sẵn sàng hiến dâng tất cả những gì mình có cho bạn, cầu xin bạn ngoảnh lại nhìn thêm một cái, trái tim bạn liệu có sắt đá tới mức, không chút lay động được không?
…
Lý Tín thật đáng ghét.
Lý Tín thật ngạo mạn.
Thân phận của Lý Tín và nàng không tương xứng.
Gương mặt hết sức bình thường của hắn cũng không khiến nàng yêu thích được.
Lý Tín có rất nhiều tật xấu, nhưng trong số tật xấu của hắn luôn có một chút phẩm chất, khiến Văn Thiền sáng mắt.
Vào một khoảnh khắc nào đó, Văn Thiền đột nhiên nghĩ rằng Lý Tín thời trẻ chính là Lý Tín thích nàng nhất. Nếu nàng bỏ lỡ Lý Tín thời niên thiếu, sẽ không bao giờ gặp lại một Lý Tín khác lấy lòng, dỗ dành nàng nữa.
Nhưng còn nàng thì sao? Nàng thích cái gì chứ?
…
Tuyết rơi dày đặc và không có ý định tạnh bớt. Biệt phủ Lý gia bị lớp tuyết dày bao phủ, trong đêm tĩnh lặng, Lý quận thủ vẫn thức một mình trong thư phòng. Mười lăm ngọn đèn đồng hình chim muông và thú rừng thắp sáng cả căn phòng, còn Lý Hoài An ngồi trước chiếc bàn gỗ đã rất lâu rồi.
Vợ ông đã hôn mê ba ngày trước, còn ông ngồi trong phòng làm việc. Bây giờ, ông vẫn ngồi trong thư phòng làm việc, thức tới mức đôi mắt đã đỏ hoe. Lý Hoài An cầm bút trong tay, nét mặt trang nghiêm chăm chú viết thư tín, viết thông cáo. Ông viết rất chậm, suy nghĩ rất lâu mới hạ bút viết đầy thẻ tre.
Để vợ có thể khỏi bệnh, cả nhà đều đang nháo nhác tìm kiếm một chú mèo tên là “Tuyết Đoàn”.
Lý Hoài An không tìm con mèo, ông biết rõ rằng căn bệnh của vợ ông xuất phát từ việc đứa con trai họ bị bỏ rơi, và không biết hiện giờ sống chết ra sao.
Họ đã tìm kiếm trong nhiều năm, nhưng vẫn không chút tin tức. Sau đó, họ có những đứa con khác, ông từng nghĩ rằng vợ mình đã buông bỏ, thoát ra khỏi nỗi đau trong quá khứ. Chỉ đến khi con trai út qua đời, vợ ông lại lâm bệnh nặng, Lý Hoài An mới chợt nhận ra, quá khứ vẫn chưa qua đi, nó vẫn luôn tồn tại. Nó ẩn hiện trong lớp sương mù dày đặc, khi bạn lơ đãng mất cảnh giác, nó sẽ nhảy ra và phá vỡ mọi bình yên trong cuộc sống của bạn.
Tay cầm cây bút trúc của ông run lên: Tìm người thôi! Cố gắng hết sức để tìm ra đứa con đã đánh mất năm ấy!
Ông muốn huy động tất cả các lực lượng có thể sử dụng ở Cối Kê, để tìm đứa trẻ có thể còn hoặc không còn trên thế gian này nữa. Bất kể sống hay chết, ông nhất định sẽ tìm được một “thằng Hai” còn sống và dẫn về cho vợ mình!
Dù người tìm được là ăn mày, côn đồ hay lưu manh vô lại đi chăng nữa thì cũng phải đưa người đó về, chỉnh đốn dạy dỗ, cho vợ nhìn thấy đứa con suốt ngày ấp ủ trong lòng, nhớ thương khôn nguôi đó!
Ai có thể mang đứa bé đó về, ai là ân nhân của nó! Ông nhất định sẽ dùng cả phần đời còn lại để báo đáp!
Chữ của ông rơi trên thẻ tre — “Thắt lưng có một vết bớt, như trên tờ cáo thị.. Gõ cửa thăm hỏi từng nhà, ai có vết bớt chỗ thắt lưng, mời đến phủ lĩnh thưởng. Cộng thêm nói năng hoạt bát, trực tiếp đến tìm ta nhận thưởng. Ta sẽ đích thân gặp mặt, dạy dỗ, dù thật hay giả, Nhị Lang Lý gia nhất định phải trở về!”
Chữ “trở về” cuối cùng rất nặng, hằn sâu trên lóng tre.
Tách!
Cây bút trúc rơi xuống đất, chẻ đôi.
Tuyết lặng lẽ rơi, đêm lạnh như sương, run rẩy, lại một đêm dài day dứt.
P/s: Chàng ta cùng thiệt tình… Đúng là rung động đầu đời, cứ nghĩ đến cái bộ dạng năn nỉ con gái nhà người ta “hôn tôi thêm một cái nữa, năn nỉ đấy” mà cười chết mất thôi. :))
Cái chương này đọc quắn quéo hết ruột gan. haha, Lý Tín lôi hết lý lẽ ra để thuyết phục Văn Thiền hôn cái mà cười đau ruột. Đọc đi lại vẫn cười tủm tỉm với đôi bạn trẻ này.
Đau tim quá nàng ạ! Có khi nào trong mớ gia tài hỗ độn của Lý Tín có vật bộc lộ thân phận chàng. Có khi nào tìm dc bé Tuyết Đoàn, Lý Tín chợt nhớ đến con mèo của mình ngày xưa và ngộ ra điều gì. Có khi nào khi dượng của Ve Ve thông báo tìm người thì vô số người rạch lưng đến lĩnh thưởng, bộ hạ của Lý Tín tố cáo hoặc chính chàng muốn tìm hiểu thân phận của mình. Lại còn vụ buôn lậu kia nữa… Bao nhiêu là gút thắt … Bao nhiêu tình huống có thể xảy ra nhưng có điều chắc chắn là, sau vụ hôn hít này thì chàng sẽ chỉ luẩn quẩn ở nơi nào có Ve Ve của chàng thôi.