Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 38:
Hóa ra là Lý Giang!
Lý Giang đi loanh quanh trong gió lạnh, có người chào hỏi cậu ta, hỏi thăm về chuyện của A Tín, cậu thiếu niên tuấn tú đều mỉm cười đáp lại, không để bất cứ ai kịp nhìn ra chút sơ hở về tâm tư hiểm ác của mình. Cậu mặc một chiếc áo khoác bông dày, bên này lấm lem một vết bùn, bên nọ một vết bẩn, đây là trang phục hàng ngày của hắn. Cậu đi qua nha môn trong làn gió ban mai, nhìn thấy những tên lính mặc trên mình bộ binh phục uy vũ, đang đứng trước cửa bàn giao lại công việc hôm qua để đổi ca canh gác. Một tên lính nhìn thấy cậu, quay lại chào, cậu nở nụ cười rạng rỡ.
“Phủ quân đến rồi!” Có người hét lên, đám binh lính đứng ở cửa lập tức sắp xếp đội hình nghênh đón người đàn ông trung niên cưỡi con ngựa cao lớn ở cuối phố.
Người đàn ông cưỡi ngựa, chậm rãi đi trên con phố trong buổi sớm mai. Có một tiểu đồng dắt ngựa đi trước và hộ vệ đi theo phía sau. Đó là Lý quận thủ, quận trưởng mới của quận Cối kê. Khuôn mặt ông ngược hướng ánh sáng, dưới ánh mặt trời chói sáng đang nhô lên, ngoảnh lại nhìn chỉ thấy trong ánh sáng chói lòa một đoàn đang đi tới. Nhưng dáng vẻ uy nghiêm đó khiến Lý Giang nấp trong góc lặng lẽ nhìn không chớp.
Thiếu niên lộ ra vẻ kỳ quái như cười như mếu.
Đột nhiên lau mặt, quay đầu bỏ chạy mất dáng.
Khi Lý Hoài An xuống ngựa, như cảm nhận được điều gì, thuận theo hướng giác quan mách bảo, quay đầu lại chỉ thấy bóng đen một cậu thiếu niên đang chạy đi. Biết Quận thủ đang tìm kiếm một cậu thiếu niên, một tên lính nhạy bén bước đến, vừa dắt ngựa vừa giải thích, đó chỉ là một tên lưu manh. Lý Hoài An thu lại ánh nhìn, đi vào trong dinh quan.
Khuôn mặt không chút ý cười cau mày lại, có thể do bệnh tình người vợ vẫn không có chút chuyển biến.
Lý quận thủ cáu kỉnh hỏi: “Đã lâu như vậy, còn chưa có tin tức sao?”
Những người cấp dưới đang nghĩ: Gần mười năm rồi không có tin tức gì thì làm sao có tin tức trong ngày một ngày hai được?
Mọi người đều im lặng, cảm giác như có một chiếc dao treo lơ lửng trên đầu có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, khiến lòng người nặng trĩu.
Chàng trai Lý Giang chạy một mạch về căn nhà bọn chúng ở với tốc độ nhanh nhất, từ khi Trần Lãng rời khỏi đây, đưa theo vợ con đến Từ Châu, nơi đây đã trở thành chốn nghỉ ngơi của bọn họ. Lý Giang chạy vào sân, làm con chim sẻ trên cây giật mình vỗ cánh bay đi. Trong sân có rất nhiều đồ đạc, lúc này thật yên tĩnh, không có một bóng người.
Trong lòng Lý Giang biết rõ.
Không có ai ở đây, lúc này bọn họ, hoặc là đang bận đuổi gà bắt chó, hoặc là đi lo vận chuyển muối lậu, hoặc là…. Đang tìm cậu Hai nhà họ Lý khắp phố phường.
Lý Giang vào nhà, cài chặt then cửa bên trong. Thoát khỏi khung cảnh chật chội bên ngoài, trong ngôi nhà nhỏ đầy mạng nhện và bụi bám trên tường, thần kinh căng thẳng của cậu ta dần dần giải toả. Cậu đứng ở một góc phòng chậm rãi cởi áo khoác, lột bỏ từng lớp từng lớp áo trên người mình xuống.
Cậu không quan tâm đến bộ quần áo bị ném trên mặt đất. Trong không khí lạnh lẽo, lộ ra thân hình gầy yếu của thiếu niên, một cơn gió lùa vào, một tầng gai ốc nổi lên trên lớp da xanh xao.
Tất cả lớp áo trên đều bị ném trên mặt đất, cơ thể trần truồng mỏng manh của cậu phơi bày ra trước ánh sáng.
Tay chân thon dài, cơ xương lởm chởm.
Trên lưng chi chít những vết thương lớn nhỏ, rất nhiều vết sẹo. Một cột sống dài nâng đỡ toàn bộ khung xương lưng từ trên xuống dưới. Trên xương cụt có vết bớt sau hông gần chỗ thắt lưng, nổi bật lên giữa những vết sẹo xung quanh.
Lý Giang không có gương đồng để xem, cũng không dùng nước phản chiếu để xác nhận lại. Hắn quá đỗi quen thuộc với cơ thể của mình.
Hắn cởi bỏ lớp áo trên, đứng trong phòng, hai tay vươn ra sau, đầu ngón tay mân mê cảm nhận vết bớt, đường viền nối liền nhau, tạo nên hình một ngọn lửa.
Những lời nói vang lên trong tai. Vết bớt hình ngọn lửa … Cả thành Cối Kê đang vất vả ngược xuôi, tìm kiếm một cậu thiếu niên có vết bớt hình ngọn lửa trên lưng. Nhưng không ai biết rằng, vết bớt ở sau hông Lý Giang đã đồng hành cùng cậu từ khi còn nhỏ.
Thiếu niên cụp mắt xuống, ngón tay vuốt ve vết bớt phía sau hông, các đốt ngón tay run lên, trên mặt lộ ra vẻ mơ hồ, hư hư thực thực.
Lý quận thủ … Lý gia … Cối Kê …
Cậu bàng hoàng nghĩ, hoá ra là vậy sao?
Cậu thực sự là cậu Hai bị thất lạc từ nhỏ trong nhà họ Lý sao?
Trong những năm qua, cậu đã đi theo đám người Lý Tín bôn ba khắp nơi. Thi thoảng cậu cũng có nghe qua Lý gia đang tìm con trai, nhưng chỉ nghe thoang thoảng bên tai, chưa bao giờ nghiêm túc lắng nghe. Nhà họ Lý ở Cối kê, là danh gia vọng tộc hàng trăm năm rồi, liên quan gì đến một tên lưu manh vô lại như cậu chứ?
Lý Giang không bao giờ dám vọng tưởng mình lại dính dáng đến một gia tộc lớn như vậy, điều cậu muốn làm nhất trong cuộc đời là vượt qua Lý Tín. Trong đám anh em, người mà chỉ cần giơ tay vẫy gọi, mọi người đều đi theo, cậu hy vọng đó là Lý Giang, chứ không phải Lý Tín. Cậu đi theo Lý Tín nhiều năm như vậy, vừa ngưỡng mộ lại vừa đố kỵ, trong lòng cậu chỉ có Lý Tín là mục tiêu duy nhất!
Bỗng nhiên có một ngày, cậu biết được rằng hoá ra không phải vậy.
Lý Tín… Lý Tín là cái thá gì?
So với đại gia tộc tồn tại hàng thế kỷ, Lý Tín chỉ nhỏ như con bọ đỏ mà thôi.
Lý Giang … Lý Giang, mình vốn dĩ là cái cậu Hai Lý gia ấy.
Bị thất lạc từ thời thơ ấu, sau nhiều năm mất tích, không rõ sống chết ra sao.
Đứa trẻ đó đã cô độc trên thế gian này lặn lội bao nhiêu năm nay, nó tự học cách trưởng thành và nuôi sống bản thân, không được học những gì nên học; những gì không nên học, cậu cũng đã học hết. Cậu nhớ lại thời thơ ấu của mình không biết bao nhiêu lần, cũng chỉ nhớ được những ngày tháng tăm tối sau khi bị bắt cóc. Chính Lý Tín đã dẫn họ trốn thoát … Sau đó, bọn họ đã theo Lý Tín suốt quãng đường sau này.
Mọi người đều tin tưởng đi theo Lý Tín, riêng Lý Giang thì không như vậy. Câu không bao giờ chịu khuất phục, không bao giờ chịu thua. Cậu chôn chặt suy nghĩ của mình, bởi vì ngay cả dũng khí cạnh tranh công bằng với Lý Tín hắn cũng không có. Liệu cậu sẽ có một cuộc sống tốt hơn nhiều so với Lý Tín?
Tưởng tượng vô số lần.
Nhưng chưa lần nào nghĩ đến Lý gia.
Cậu là người đã bị bỏ rơi, cậu chưa bao giờ mong đợi một cuộc sống sẽ không bị bỏ rơi. Cuộc sống khó khăn, cậu đã nếm trải từ nhỏ. Và nếu như, cậu thực sự không cần thiết phải nếm trải thì sao? Người nhà Lý gia như thế kia, cậu chỉ dám lưu luyến trong mơ mà thôi. Có thể tuổi thơ cậu sống trong cẩm y ngọc thực, có thể vốn dĩ nên trở thành một người hoàn toàn khác so với bây giờ… Nhưng giữa đường đời lại xuất hiện một ngã rẽ, khiến cậu lạc lối trên một con đường vòng dài. Từ nay về sau, trời cao đất rộng, không bao giờ mơ trở về quê hương nữa.
Thiếu niên đứng ngẩn ngơ giữa nhà.
Cậu hoang mang, suy nghĩ rất nhiều.
Cậu nghĩ, có lẽ đứa trẻ mà Lý quận thủ đang tìm kiếm là chính mình. Đúng vậy, tất nhiên là mình rồi, vết bớt này… đâu phải ai cũng có.
Chiếc bánh từ trên trời rơi xuống đập vào mặt khiến thiếu niên choáng váng.
Lý Giang muốn chạy ngay đến nha môn để chứng minh thân phận của mình. Nhưng đột nhiên, cậu nghĩ đến Lý quận thủ, người mà cậu vừa nhìn thấy trên phố. Nếu cậu ta chính là cậu Hai Lý gia, vậy thì Lý quận thủ chính là… cha ruột của cậu. Cha cậu là Quận thủ Cối Kê, cao cao tại thượng, hàng vạn người ngưỡng mộ … Còn cậu ta, lại chỉ là một tên lưu manh dưới khe nước, bị đá tới đâu thì lăn tới đó.
Không có học vấn, không có tài năng, không có bất cứ thứ gì phù hợp với thân phận của cậu ta.
Nếu cậu ta thực sự là cậu Hai Lý gia … Lý gia liệu có chấp nhận một người thấp hèn như cậu ta không?
“A Giang! Ban ngày ban mặt cậu ở trong nhà một mình, lại còn chốt cửa? Cứ như bọn đàn bà con gái không bằng …” Lý Giang đang ngập ngừng suy nghĩ trong nhà, ngoài hiên truyền đến tiếng gọi mỉa mai của thiếu niên kia. A Nam ở ngoài hô to một tiếng, đồng thời bước nhanh tới cửa, đẩy vào.
Lý Giang rùng mình, thu lại dòng suy nghĩ lan man ban nãy, nhặt đống quần áo dưới đất lên, vội vã khoác lên người. Cậu ta nghĩ: Không được! Không được! Không thể cho A Nam biết mình là cậu Hai Lý gia! A Nam và Lý Tín rất thân thiết, khi mọi người kéo nhau đi Từ Châu, cậu ta đã ở lại với Lý Tín. Mình cùng bọn họ lớn lên với nhau từ nhỏ, nói không chừng lúc nào đó đã có người nhìn thấy vết bớt sau hông mình rồi cũng nên. A Nam và Lý Tín chắc chắn đã biết rồi, nếu không sao bọn họ lại giấu mình chuyện đang tìm kiếm con trai nhà họ Lý? Bọn họ nhất định là đang đề phòng mình! Lý Tín quỷ kế đa đoan, khó mà biết hắn đang có chủ ý gì?
Nghĩ vậy cậu ta lạnh cả người, cảm thấy trong khoảnh khắc này, cậu đang đứng đối diện với Lý Tín và đám anh em — Bọn họ không để cậu nhận người thân, cậu càng phải nhận! Cậu không chỉ nhận, mà còn muốn tặng cho người cha chưa chính thức gặp lần nào một món quà gặp mặt!
Tính cách con người cực đoan, có thể là do bẩm sinh, cũng có thể không phải. Nhưng khi có thành kiến với ai đó, khi một thói quen nào đó đã trở thành bản năng thì sẽ không bao giờ thay đổi được.
Môi trường định hình một con người.
Môi trường cũng hủy hoại một con người.
A Nam hờ hững mở cửa, nhìn thấy Lý Giang đang vội vã mặc quần áo. Ánh mắt cậu vừa lóe lên, thiếu niên quay đầu lại, giả bộ mỉm cười kinh ngạc, “Anh Nam, anh về rồi à? Đơn hàng này giải quyết xong xuôi rồi chứ? A Tín còn chưa về sao?”
“A Tín đi tìm người tám chuyện rồi.” A Nam thản nhiên nói, sau đó liếc nhìn cậu bạn đang trong dáng vẻ giấu giấu diếm diếm.
Vừa bước vào phòng, cậu đã nhìn thấy sau hông Lý Giang … Mà chính cái nhìn ấy đã tìm ra ký ức mơ hồ chìm sâu trong não bộ của cậu. Cậu nghĩ đến vết bớt mà mình đã nhìn thấy trước đây — Quả nhiên là một người trong số bọn họ. Khi đó nói với A Tín, A Tín còn thờ ơ!
Hóa ra là Lý Giang!
Hóa ra vòng đi vòng lại, Lý Giang chính là đứa trẻ mà Lý gia đang tìm kiếm!
Với tính khí của A Nam, vừa thẳng thắn vừa bộc trưc, cậu định hỏi cho ra nhẽ ngay tại chỗ. Nhưng vừa định mở miệng não bộ đột nhiên khựng lại, cậu ta không thể không nghi hoặc: Tại sao Lý Giang không nói cho họ biết? Tại sao cậu ta lại muốn che giấu?
Có cơ hội được hưởng vinh hoa phú quý, Lý Giang còn chần chừ gì vậy?
Cậu chợt nhớ ra tối hôm đó, dưới đêm đông gió tuyết, A Tín vì cô nàng xinh đẹp nhỏ bé của mình mà ngã quỵ, vẫn không quên nhắc nhở cậu, “Chắc Lý Giang có vấn đề gì đó”.
Đúng là một điềm báo.
Trong lòng An Nam chùng xuống.
Rốt cuộc Lý Giang đang nghĩ gì? Tính toán điều gì? Có phải thật sự chỉ là quá bất ngờ mà hồi hộp lo lắng, nhất thời không muốn hỏi không muốn nói, hay là giống như A Tín nói, hắn đang che giấu ý đồ xấu xa? !
Trong chốc lát, đầu A Nam đau muốn nổ tung, lỡ lời thốt ra một câu chửi thề, xong bèn cáu kỉnh nói khéo với Lý Giang, thật muốn đấm cho người nào đó một trận tơi bời! Cậu vốn tính tình thẳng thắn, khác hẳn với lòng dạ khúc khuỷu của Lý Tín. Lý Tín suốt ngày nghĩ đông nghĩ tây, A Nam chỉ thấy rằng cậu ta chỉ giỏi nghĩ lung tung, phức tạp hoá vấn đề. Nhưng vào thời điểm mấu chốt thế này, A Nam vô cùng hy vọng Lý Tín có mặt ở đây!
Nếu A Tín ở đây, cậu ta sẽ biết phải xử sự thế nào trong tình huống này!
Không giống như cậu, ngây ngốc đứng nhìn Lý Giang giả vờ lễ phép với mình, cậu còn không biết có nên nổi giận hay không. Lý Giang cười cười nói nói, A Nam sắp nhịn đến mức tức chết thôi…
Lúc này, cái người đang bị A Nam lải nhải trong miệng, vẫn ở trước ngôi nhà tranh phía tây thành, cùng Giang Chiếu Bạch cười nói vui vẻ. Còn Vũ Dương Công chủ ngồi một bên, thi thoảng lại liếc nhìn hai người họ. Cô gái lơ đễnh nhìn cậu thư đồng đun nước pha trà, trong lòng than thở: Giang Tam Lang có gì để nói với một tên lưu manh đầu đường xó chợ chứ… Chàng cũng thật là chẳng chú trọng chút nào.
Giang Tam Lang với tên lưu manh ấy nói chuyện một cách vui vẻ, nhưng lại chẳng nói gì với nàng …
Hơn nữa tên lưu manh ấy lại là Lý Tín … Tất cả những điều này khiến Văn Thiền cảm thấy vô vùng hoang mang.
Nàng thực sự không thích mối giao hảo giữa Giang Tam Lang và Lý Tín, Lý Tín có mối quan hệ tốt với ai cũng khiến nàng hoang mang, nhưng việc đó cũng chẳng liên quan gì tới nàng… Văn Thiền bình tĩnh lại đi về phía bọn họ, muốn nghe xem hai người đang nói gì, xem có thể nhập cuộc nói chuyện cùng không–
Giọng nói Giang Chiếu Bạch trầm ổn vang lên, “… sự tình của giới quý tộc đều giống nhau, khống chế việc triều chính, đệ tử hàn môn nhập môn đều vô vọng, không có chỗ đứng. Xã hội thượng tầng đã tồn tại hơn trăm ngàn năm, đời sau tiếp nối đời trước, đều là những danh gia vọng tộc, không ai lay chuyển được địa vị của họ, các quan chức trong triều cũng vậy, đều là con nhà danh giá, thời gian trôi qua, càng ngày càng phủ bại, giống như những con sâu mọt, gặm nhấm từ dưới đáy, tàn phá huỷ hoại đất nước này… Bọn họ hoặc là làm ngơ, ngày ngày ăn chơi sa đoạ; Hoặc là chặt đầu cá vá đầu tôm, căn bản không giải quyết được gốc rễ vấn đề… Mọi thứ cứ thế diễn ra trong suốt một thời gian dài…”
[*] Đệ tử hàn môn: Chỉ những người có gia cảnh thấp, ở đây không chỉ nói đến những người nghèo có địa vị thấp, bao hàm những người sinh ra trong gia đình quan chức, nhưng gia thế không đủ lớn mạnh.
Lý Tín thản nhiên tiếp lời: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, nước Sở sớm muộn sẽ bị diệt vong, không phải bị sụp đổ dưới tay của giặc cỏ, mà sụp đổ do nội bộ trong nước. Trên dưới nước Sở, vua không ra vua, quan không ra quan. Hoàng đến thì suốt ngày luyện đan, còn các đại thần thì bận rộn lo việc riêng trong nhà, còn những biến cố lớn ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia đều bị đẩy lùi vì sự lười biếng các cấp. Chỉ riêng chiến sự với đám mọi rợ, bao nhiêu năm nay Đại Sở luôn bị áp chế. Bên trên ngoại trừ việc gia tăng thuế mã, binh dịch, không có một biện pháp thực thi hữu hiệu nào. Mọi người ai nấy chỉ lo một mẫu ba phân của nhà mình, thậm chí có người ngay cả một mẫu ba phân của nhà mình cũng mang ra cho thuê, không hơi đâu muốn quản.”
Giang Chiếu Bạch tán thành, “Đúng vậy. Trong những năm đầu, tôi đã nhiều lần viết tấu trình lên bệ hạ, nhưng lại bị mọi người cho là tự tạo tin đồn dối trá, tầm bậy. Sau khi rời khỏi triều đình, tôi đã men theo sông Trường Giang đi thẳng về phía nam, bách tính nghèo đói, một chữ bẻ đôi cũng không biết, khiến không ít người ấm ức trong lòng. Nhưng dưới áp lực từ phía trên ép xuống, họ không còn nơi nào để đi. Tôi muốn thử các phương pháp khác nhau bằng chính sức lực của mình. Cối Kê là nơi mà dượng tôi đã từng ở, nên quyết định lưu lại đây thử xem thế nào. “
Lý Tín kính cẩn, “Anh thật có chí khí!”
Giang Chiếu Bạch mỉm cười lắc đầu, thể hiện khả năng của mình có hạn và không thể làm được gì nhiều.
…
Văn Thiền ngồi bên cạnh lắng nghe, mắt đảo liên tục, lúc nhìn Giang Chiếu Bạch, lúc nhìn Lý Tín.
Nàng nghĩ thầm: Nếu ngày mai hai người này dắt tay nhau đi tạo phản cũng không có gì ngạc nhiên.
Chỉ trích triều chính! Đại Sở hết cứu rồi! Ngày diệt vong của đất nước sắp đến gần!
Bọn họ, một người là thanh niên tuổi đôi mươi, một người là thiếu niên mười mấy tuổi, nếu cùng nhau hợp sức, có thể dấy lên lá cờ khởi nghĩa! Lý Tín tay không một tấc đất, hắn muốn nổi loạn bất cứ lúc nào chả được; Nhưng Giang Tam Lang là người có gia nghiệp, lại tràn đầy khao khát đi trên con đường tối đen này. Đáng xui xẻo hơn là, kẻ đang ngồi lắng nghe câu chuyện của họ lại là Vũ Dương Công chủ, nàng còn là người của Hoàng thất Đại Sở, là bên nên bảo về lấy Hoàng tộc của mình.
Văn Thiền cảm thấy chua xót, không thể nhập cuộc vào chủ đề thảo luận của bọn họ, hiện giờ nàng cũng không muốn nhập cuộc. Nàng thích một nhân vật phi thường… Người mà nàng thích và những người thích nàng, tất cả đều có niềm khao khát đại nghiệp tạo phản. Họ khiến nàng nghi ngờ mình là ngôi sao thảm hoạ, tại sao ra ngoài một chuyến đã cùng lúc gặp hai kẻ não có sạn này …
Nàng không thích Lý Tín.
Còn Giang Tam Lang… Văn Thiền bắt đầu cảm thấy, liệu mình có thích nổi chàng không?
Để tương xứng với sự giác ngộ và tư tưởng của đối phương, có lẽ vẫn có thể tìm ra cách để cải thiện bản thân, đạt đến cảnh giới của đối phương. Thế nhưng lập trường trong vấn đề này… Văn Thiền cắn môi, nàng rất muốn đi tố giác hai người này ngay lập tức!
Trong lúc Vũ Dương Công chủ trầm tư đắn đo, Giang Tam Lang và Lý Tín đã vui vẻ cười nói cùng nhau thảo luận xong một đoạn rồi. Phía chân trời, những đám mây nhuốm lên một màu vàng óng, ánh mặt trời lóe lên, bắt đầu một ngày mới, có vài ba học trò nghèo đã đến lớp để chuẩn bị cho bài học mới. Giang Chiếu Bạch phải lên lớp giảng bài, nên không thể tiếp tục thảo luận cùng Lý Tín.
Khi hai người chia tay nhau đều lưu luyến không rời…
Văn Thiền đứng cạnh không chút biểu cảm nhìn bọn họ, trong lòng chỉ biết gượng cười, cạn lời trước khung cảnh bất lực trước mắt.
Lúc này, Giang Chiếu Bạch như mới nhớ tới Văn Thiền, hỏi nàng: “Một lát nữa sẽ có rất nhiều người, Công chủ muốn ở lại đây không?”
Văn Thiền trầm mặc hồi lâu, u sầu hỏi: “Em ngay cả tư cách ngồi đây nghe giảng cũng không có ư?”
Nàng nhỏ nhắn xinh xắn, giọng điệu cam chịu đến đáng thương, khiến người ta không khỏi thương xót.
Giang Chiếu Bạch sửng sốt, rồi bật cười, “Đương nhiên là không, ý tôi là, nếu Công chủ bằng lòng ở lại đây, tôi sẽ chuẩn bị tấm nệm bồ đoàn cho em ngồi.”
Văn Thiền ngẩng đầu nhìn chàng một cái, sau đó lại hướng ánh nhìn về phía thiếu niên bên cạnh. Lời nói của Giang Tam Lang không khiến tâm trạng nàng tốt hơn, mà ngược lại còn thêm buồn hơn: Giang Tam Lang là một người rất nghiêm túc, chàng mỉm cười rất đẹp nhưng lại hiếm khi thấy chàng cười, với nàng lại càng không… Bây giờ chàng lại cười với nàng sau khi tâm sự một hồi với Lý Tín.
Nàng chắc hẳn được thơm lây từ Lý Tín, mới khiến chàng trai trong lòng keo kiệt khuyến mãi cho một nụ cười.
Cô gái nhỏ Văn gia bị sự lạnh lùng vô tình của Giang Tam Lang đả kích khiến nàng không còn chút tự tin, thà tin rằng sức hấp dẫn của Lý Tín rất lớn, cũng không chịu tin bản thân nàng còn tuyệt vời đáng yêu hơn. Hơn nữa, đôi mắt nàng sạch sẽ thanh khiết, phân biệt rõ ràng, trong mắt một người nhìn thấu đối phương như Giang Chiếu Bạch, hầu như không có một bí mật nào có thể giấu, nàng đang nghĩ gì, chàng chỉ cần liếc cái đã có thể hiểu tường tận.
Giang Chiếu Bạch càng ngạc nhiên, không ngờ Vũ Dương Công chủ lại nghĩ như vậy. Lông mày anh cong lên, nụ cười càng sâu hơn, cảm thấy nàng thật trẻ con, thật thú vị. Khi cô gái ngẩng mặt lên nói chuyện với anh, một lọn tóc bị gió thổi bay bay trước mặt, lọn tóc nhỏ hơi rối khiến người ta thật muốn đưa tay ra giúp nàng vuốt lại.
Ống tay áo rộng của Giang Chiếu Bạch di chuyển.
Nhưng ngay lập tức có một bàn tay khác chen vào giữa, hắn không chút do dự kéo nàng sang một bên, còn khiến nàng lảo đảo, “Anh Giang, ở đây nhiều người qua lại, sợ rằng sẽ va phải Công chủ, tôi sẽ đưa Công chủ ra ngoài.”
Văn Thiền: “…”
Tôi đâu có muốn đi, tên khốn!
Giang Chiếu Bạch nhìn Lý Tín một lúc lâu, nghi hoặc rồi trầm ngâm. Anh lại mỉm cười và gật đầu đáp lại.
Vì vậy Văn Thiền càng thêm buồn, nỗi buồn này khiến nàng quên đi mối hận thù giữa mình và Lý Tín. Bị Lý Tín kéo ra ngoài, Văn Thiền quay lại nhìn Giang Tam Lang, tự lẩm bẩm: “Tại sao chàng lại cười với Lý Tín? Tại sao chàng luôn cười với Lý Tín? Chẳng lẽ Lý Tín còn đẹp hơn cả tôi sao?”
Thiếu niên bên cạnh trịnh trọng đáp: “Có lẽ bởi vì Giang Tam Lang không giống nàng, nhìn mặt mà bắt hình dong.”
“Có anh mới nhìn mặt bắt hình dong!” Văn Thiền lập tức phản ứng lại, ngẩng đầu phản bác. Sau đó nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời bắt gặp ánh mắt như cười như không của thiếu niên.
Một ánh mắt như cười như không của Lý Tín, đã khiến cho Văn Thiền nín thinh.
Vẻ mặt âm u của chàng trai khiến cô gái nghĩ đến số lần mình đắc tội với Lý Tín. Bỗng cảm thấy có lỗi trong lòng, khiến nàng sợ hãi… Văn Thiền đột nhiên nhận ra, tuy mình nhiều lần đắc tội Lý Tín, nhưng không phải vẫn sống yên ổn cho tới bây giờ sao?
Bây giờ so với trước đây, chẳng phải chỉ là thêm một anh chàng Giang Tam Lang thôi sao?
Vũ Dương Công chủ tính tình khảng khái, thẳng thắn, mới không vì lấy lòng Lý Tín mà không dám nhận mình thích ai!
Lý Tín khoanh tay, giơ ngón trỏ lên lắc lắc trước mặt nàng, “Nghe tôi nói hay là nghe Giang Chiếu Bạch giảng bài?” Tay hắn ấn nhẹ lên vai nàng, bởi vì thị vệ đều ở ngoài ngõ, nên Lý Tín càng dễ dàng ức hiếp nàng hơn.
Văn Thiền cắn môi, “hứ” một tiếng rồi quay mặt đi, đồng thời liếc xéo hắn một cái. Trong lòng nghĩ thầm: Anh kéo tôi ra đây rồi, còn hỏi tôi giờ nghe ai nói? Tôi đương nhiên muốn nghe Giang Tam Lang giảng bài rồi, anh dám đuổi tôi về chắc?
Không ngầu chết anh luôn đi!
Lý Tín cong môi lộ ra vẻ thích thú.
Thực muốn ôm nàng vào lòng vỗ về.
Nhưng lại sợ làm nàng giật mình … Lý Tín ho khan một tiếng, Văn Thiền chê bai gạt tay hắn ra, bước vào ngõ. Những người khác đến gian nhà tranh đều đi theo nhóm tụm năm tụm bảy. Và bây giờ phía bên gian nhà tranh đã vang lên tiếng đọc sách rõ ràng, con hẻm dẫn ra ngoài heo hút không một bóng người, chỉ còn lại Văn Thiền và Lý Tín đang đứng đầu hẻm.
Sau khi giận dữ bước đi một lúc, nàng liền bước chậm lại, bởi vì phía sau lưng nàng không có tiếng bước chân, một mình nàng độc bước trong con hẻm dài, khiến nàng chần chừ khôn nguôi.
Cô gái càng đi bước chân càng thêm nặng nhọc, cảm thấy khó mà bước tiếp. Nàng lấy hết can đảm đi qua con hẻm sâu một mình để nhìn thấy Giang Chiếu Bạch giảng bài, nhưng sau khi bước vào, rồi đi ra, chút dũng khí tích lũy được gần như tiêu tán hết. Đặc biệt là vì nàng biết rõ, nàng vốn dĩ không một mình, còn Lý Tín ở phía sau mà!
Văn Thiền ngoảnh đầu lại, thấy Lý Tín vẫn đứng cửa ngõ nhìn mình, không hề đi cùng nàng vào trong.
Văn Thiền chớp mắt nhìn Lý Tín.
Lý Tín làm như không nhìn thấy đáp lại ánh mắt của nàng.
Một lúc sau, Văn Thiền hỏi: “Anh đi một mình có sợ không? Có cần tôi đi cùng không?”
Lý Tín: “…”
Hắn ta nhìn nàng một lúc rồi nhoẻn miệng cười, nhưng không mượn điều đó để khích bác nàng, có thể thấy rằng lúc này chàng trai đang có tâm trạng tốt. Lý Tín nhảy vài bước rồi nhảy lên tường. Hắn đi cùng Văn Thiền trên đoạn đường này, cứ như đang đi trên một đoạn đường không bình phàm. Nàng đi dưới ngõ, còn hắn đi trên tường. Dưới ánh mặt trời tỏa sáng, hắn đi cùng nàng.
Khoé môi nàng nhếch lên, trong lòng cảm thấy vui sướng.
Con hẻm dài này trở nên không vô tận như ban nãy nữa.
Thỉnh thoảng có vài tiếng sột soạt trên đầu, đó là tiếng bước chân của chàng trai trẻ. Thi thoảng lại không có một tiếng động nào, đó là khi chàng trai đang đợi cô gái. Cảm giác được đi cùng ai đó thực sự rất lạ và thích thú. Hắn không phải là hộ vệ của gia đình nàng, hắn chỉ là một chàng trai xa lạ, một chàng trai si mê nàng.
Thiếu niên si mê nàng đột nhiên nói: “Ve Ve, sau này em đến hẻm này tìm Giang Tam Lang, tôi sẽ đến đây đón em mỗi ngày, đoạn đường dài như thế này em sẽ không phải sợ hãi nữa, được không? “
Ai sợ hãi chứ? !
Văn Thiền vừa mở miệng muốn đáp trả, nhưng lời nói vừa đến đầu môi liền ngưng lại, nàng kinh ngạc ngẩng mặt lên, nhìn thiếu niên đang nhàn nhã ngồi dựa tường nhìn nàng cười. Nàng cắn môi hỏi hắn: “Anh nghĩ ngày nào tôi cũng sẽ đến tìm Giang Tam Lang? Anh không lo tôi đến tìm Giang Tam Lang nhiều lần nữa? Anh không phải…”
Không phải anh thích tôi sao?
Đây không phải cảnh giới tự cắm sừng cho mình sao, hắn cũng đạt tới mức cao thế này rồi ư?
Và cái tên tự cắm sừng trên đầu ấy vẫy vẫy tay, phóng khoáng hết sức. Hắn đã tự cắm sừng lên đầu mình rồi, cái cảnh giới đó nàng đâu thể sánh được. Thiếu niên cảm khái, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu vô cùng đau khổ và nhẫn nhục, “Ve Ve, tôi là một người đàn ông rộng lượng, người như Giang Tam Lang chỉ cần em thích, em muốn tạo mối giao hảo thì cứ giao hảo đi, tôi không để bụng, em không cần phải suy nghĩ đến cảm xúc của tôi. Chỉ cần em có một cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc tôi sẽ đi cùng em hết chặng đường này, mỗi ngày được nhìn thấy em là tôi đã mãn nguyện rồi. Tôi phát hiện ra rằng, trước đây mình đã quá hẹp hòi, nếu thích một người thì nên thích mọi thứ về cô ấy và mọi thứ mà cô ấy yêu thích, cho dù cô ấy có lăng nhăng bắt cá mấy tay, không ngừng tìm cho tôi đối thủ để cạnh tranh, tôi không những không để bụng chuyện em qua lại với Giang Tam Lang mà tôi còn tư vấn cho em, chỉ cho em cách theo đuổi đàn ông.”
“Đừng cảm ơn tôi, tôi là một người vị tha, một người thích em vậy đấy.”
Văn Thiền há hốc mồm sững sờ: “…”
Nàng đưa tay giữ lấy cái cổ nhức mỏi của mình, nhìn chàng thiếu niên cao cao tại thượng đang than ngắn thở dài với ánh mắt tò mò. Vào một khoảnh khắc nào đó, nàng gần như nghĩ rằng Lý Tín đã bị một con ma nào đó nhập vào. Đây là những lời Lý Tín có thể nói? Đây là những gì mà Lý Tín có thể giác ngộ? Nếu Lý Tín thuộc loại người cam tâm như vậy, thì tại sao phải hết lần nầy đến lần khác bắt cóc nàng chạy trốn?
Không thể nào có chuyện vì có mối quan hệ tốt với Giang Tam Lang mà yên tâm giao nàng đi! Nếu Lý Tín dễ dàng đối phó như vậy, vậy trước đây nàng bận rộn làm cái gì? Nàng hết mình tìm cách cắt đứt mối quan hệ với Lý Tín, nhưng mối quan hệ này, ngược lại, nàng càng cố cắt đứt càng không đứt sạch được …
Văn Thiền ngẩng đầu nhìn thiếu niên với ánh mắt vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc lại vừa có chút kính phục.
Thiếu niên ngồi dựa vào tường hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười. Hắn cười run cả người, biểu hiện tình thâm trên gương mặt của hắn tất cả đều cho chó ăn rồi. Hắn đùa bỡn nhìn cô gái đứng bên dưới chớp chớp mắt, không nhịn được cười, “Ve Ve, em nghĩ rằng tôi sẽ nói như vậy sao? Em có phải rất mong đợi tôi sẽ nói như vậy?
Văn Thiền trừng mắt nhìn anh một cái như con cá chết trôi.
Thiếu niên từ trên tường nhảy xuống trước mặt nàng. Hắn nhảy xuống một cách đột ngột khiến nàng giật mình lùi lại nhưng vẫn không thoát khỏi tầm kiểm soát của chàng trai. Văn Thiền ngước lên nhìn hắn và phát hiện Lý Tín dường như đã cao lên, nàng ngẩng cổ nhìn hắn, cổ cũng thấy mỏi hơn.
Từ lúc quen nhau tới giờ chắc cũng được hai tháng rồi nhỉ? Hắn đã cao hơn một chút nhưng nàng vẫn không có gì thay đổi …
Văn Thiền cảm thấy buồn bực, cảm thấy ông trời thật không công bằng. Ngày nào nàng cũng sống trong cẩm y ngọc thực, lại không một chút thay đổi. Còn hắn, ngày nào cũng ăn bờ ngủ bụi, cơ thể lại nhô lên nhanh đến như vậy… Khi nàng phân tâm, Lý Tín tiến lên một bước, hắn cúi người xuống, đưa tay ra chạm vào khuôn mặt thanh tú đang ửng đỏ của nàng, ánh mắt sắc lạnh mờ đi, thoáng qua vài nét dịu dàng.
Lý Tín thì thào nói: “Ve Ve ngốc. Một đám đàn ông thích em, làm sao mà tôi chịu được.”
Văn Thiền nhìn hắn, trong lời nói nhẹ nhàng, trong lòng bàn tay thô ráp của hắn, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn. Mặt nàng nóng bừng, đôi mắt ươn ướt và một khao khát mãnh liệt trào dâng trong lồng ngực. Khoảnh khắc ngộ nhận này khiến nàng nghe lời Lý Tín, đột nhiên cảm thấy Lý Tín cũng tốt mà.
Thiếu niên nổi loạn dịu dàng nói với nàng: “Một đám đàn ông thích em, làm sao tôi chịu nổi”. Cơ hội như vậy chỉ có một lần trong đời, nếu bỏ lỡ nó… có thể sẽ không còn nữa.
Văn Thiền đăm đăm nhìn Lý Tín.
Gió mát, nắng lên, bóng người lưa thưa.
Đôi bạn trẻ đứng trong con hẻm sâu và nhìn nhau chằm chặp, vô cùng lặng lẽ, vô cùng quyến luyến.
Đúng thời điểm, năm tháng vô âu vô lo, thanh xuân đẹp đẽ, yêu một người, hận một người, đều là thời điểm tuyệt vời nhất!
…
Buổi tối, Lý Tín đi xử lý một số việc bên buôn lậu muối, cố gắng nắm trong tay đơn hàng lớn đầu tiên. Hắn chắp hai tay phía sau lưng, ung dung lắc lư đi trên phố. Lúc thì hồi tưởng lại dáng vẻ Ve Ve ban sáng, lúc lại nghĩ về việc tích luỹ vốn để tạo phản. Một bóng đen lao lên từ đầu phố, chạy theo sau và gọi, “A Tín!”
Lý Tín quay đầu lại nhìn thấy A Nam.
A Nam vẻ mặt phiền muộn, nhịn suốt cả ngày muốn ngã bệnh, vừa nhìn thấy hắn liền tuôn ra một tràng, “Cậu biết không? A Giang … Lý Giang, sau hông hắn có một vết bớt! Hắn chính là cậu Hai Lý gia! Là đứa trẻ mà Lý quận thủ vẫn luôn tìm kiếm! “
Lý Tín dừng lại một lúc.
Trong lòng thoáng chốc dâng trào một cảm giác kỳ lạ.
Hắn nhìn A Nam hồi lâu, hờ hững nói, “Vậy tốt quá còn gì, trong đám anh em có người sải cánh bay lên mây hóa thành phượng hoàng, từ nay bay cao bay xa, huy hoàng thế kia, chúng ta nên vui mừng.”
Lại 1 cái nút thắt nữa rồi: thân phận của Lý Giang… ?
^^ Lại sắp có biến. Kkkk